XtGem Forum catalog

Đọc truyện ma- Linh Hồn Ác

ới. Cấp phó của ông vẫn đứng yên, chưa nói 1 lời nào kể từ khi tới nơi. Brolin rời cái ao để đi quanh sát nhanh 1 vòng quanh bìa rừng. Thỉnh thoảng, anh liếc nhìn vào trong rừng và cuối cùng phát hiện ra 1 lối mòn rất khó đi. Cảnh sát trưởng đang đứng bên kia, cách khoảng 100m. Brolin gọi to: - Có 1 con đường ở chỗ này! Ông có biết không? Cảnh sát trưởng ra hiệu không nghe rõ và đi về phía anh không vội vã. Vì ông ấy còn tương đối trẻ và khỏe, nên Brolin cho rằng ông ấy cố tình không nghe thấy, nhưng anh thấy không thể bỏ qua câu hỏi này. Khi cảnh sát trưởng tới gần, anh lại đặt câu hỏi 1 lần nữa. - Ồ chỉ là 1 con đường mòn, có lẽ dành cho thợ săn. - Ở đây được phép săn bắn ư? - Đúng hơn là được chấp nhận. Không có người trông coi khu săn bắn, anh hiểu không. Tôi còn việc quan trọng khác để làm hơn là theo dõi những khu rừng thế này! - Có ai sống quanh đây không? Brolin hỏi. - Không, đây là nơi hẻo lánh, theo tôi nghĩ thì không ai có ý định sống ở 1 nơi như thế này. Vắng vẻ quá, cảnh sát trưởng khẳng định và sửa lại chiếc mũ trên đầu cho ngay ngắn. Brolin xem xét bìa rừng, đưa mắt nhìn theo 1 đoạn đường mòn. Rừng quá rậm rạp, với nhiều loại cây khác nhau. Cây cối mọc xen lẫn với những khoảnh dương xỉ, những bức tường dât leo có gai và vô số thân cây đã biến dạng trong quá trình phân hủy chậm. Có tiếng chim săn mồi vang lên chói tai phia trên tán lá cây. Hai người ngẩng đầu cùng 1 lúc. Nhìn thấy bóng 1 con chim cắt bay lượn trên đầu, cảnh sát trưởng đưa tay xoa cằm nói: - Bây giờ tôi mới nghĩ ra, đúng là có 1 người sống trong rừng, cách đây không xa. Brolin quay lại. - Gặp được người đó thì tốt quá, tôi muốn đặt vài câu hỏi với anh ta, Brolin nói. Anh ta tên là gì? - Leland. Leland Beaumont. Tôi không nghĩ ra vì đó là 1 chàng trai rất kín đáo. Chỉ khi nhìn thấy con chim cắt, tôi mới nhớ ra. Anh chàng này rất mê chim cắt. Nói chung là thích tất cả các loại chim săn mồi, hình như anh ta đang thuần dưỡng 1 con, anh ta dùng còi, loại còi … giống tiếng chim để nhử chúng tới. - Ống sáo, phó cảnh sát trưởng chữa lại, ông ta tới chỗ 2 người mà không ai nhận ra. Để thuần dưỡng chim săn mồi, người ta dùng 1 cái còi gọi là ống sáo. - Tôi thấy ông có vẻ biết nhiều về chủ đề này. Ông có biết Leland Beaumont không? Brolin hỏi. - Không biết gì hơn. Tôi nhiều lần nhìn thấy anh ta trên các cánh đồng quanh đây với lũ chim săn mồi của anh ta, chính tôi đã đuổi anh ta ra khỏi đó khi nông dân phàn nàn về chuyện này. - Cái tay Leland ấy, hắn làm nghề gì? Brolin hỏi. - Đủ thứ việc linh tinh. Nhưng niềm đam mê của anh ta là thuần dưỡng chim săm mồi và điêu khắc. Kinh ngạc, Brolin hỏi tiếp: - Điêu khắc ư? Cụ thể anh ra tạc cái gì? Phó cảnh sát trưởng nhún vai. - Tôi không rõ, dường như không rõ ràng, tôi nghĩ là anh ta đam mê các bàn tay. Brolin sững người. Cảnh sát trưởng và cấp phó của ông ta nhìn chằm chằm vào mặt anh cứ như họ đang đối diện với 1 sự hiện hình nào đó. - Thế nào, có sao không thanh tra? Cảnh sát trưởng hỏi. - Hãy đưa tôi đến chỗ Leland Beaumont, gọi thêm 1 xe ô tô nữa. Tôi nghĩ là chúng ta đã nắm được điều gì đó. Con chim cắt kêu 1 tiếng chói tai rất dài trên ngọn cây rồi biến mất trong khoảnh khắc. Cái ròng rọc rit lên lần cuối cùng và 1 cánh tay lực lưỡng nắm lấy thắt lưng quần jean của Juliette. Cô run lên. Hắn định tháo cái móc khỏi dây trói nhưng lại thôi. Hắn cảm nhận được làn da run rẩy qua lần áo sơmi. Hắn chầm chậm đưa tay đặt nhẹ lên hông Juliette. Cô rùng mình và không thể kìm được tiếng rên rỉ vì bất ngờ. Da cô vẫn run lên. Hắn vẫn chầm chậm đưa tay lên dọc theo sống lưng cô vào dừng lại ở giữa 2 bả vai. Hắn nghe thấy tiếng cô gái nuốt khó nhọc. Cô tên là Ishtar. Cô đã nói với hắn như thế. Tất cả cuộc trò chuyện giữa họ tren internet chỉ là khúc dạo đầu cho khoảnh khắc này, cho cuộc gặp mặt. Giờ đây, họ sẽ thực sự khám phá nhau. Cả 2 người. Ở trong nhau. Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy lượng adrenalin tăng mạnh và bộ phận sinh dục của hắn bắt đầu cứng lại. Những cơn run rẩy đã giảm, nhưng vẫn cảm nhận được. - Em sợ à? Hắn bình thản hỏi cô. Cô im lặng vài giây rồi đáp lại. - Vâng …Tôi có làm gì anh đâu … cô thì thầm. Một nụ cười hiện ra trên khuôn mặt hắn. - Có đấy. Giọng hắn nhẹ nhàng, rất điềm tĩnh. Nhưng Juliette không lầm tưởng. Hắn có khả năng làm điều xấu nhất, giọng của hắn không tự nhiên, hắn đang diễn trò. - Em đã quyến rũ tôi, hắn phản bác lại. Bằng tất cả những từ, những câu hiện trên màn hình vi tính của tôi. Chính em đã bảo tôi tới mang em đi. Tôi là hoàng tử của em. Lần này, mọi nghi ngờ đã sáng tỏ, “ gã này điên thật rồi, Luliette tự nhủ, 1 kẻ bệnh hoạn” Hắt rút tay ra khỏi lưng cô và Juliette nằm dài trên nền căn phòng. Đó là 1 gian nhà tối tăm, với những chiếc bàn thợ đầy dụng cụ. Một chiếc xe bán tải đỗ cách đó vài mét. Ánh sáng phát ra từ 2 chiếc đèn gara treo trên 1 thanh xà bằng kim loại và soi rõ những vật trang trí lạ lùng treo đầy trong xưởng. Những bàn tay. Phải đến 30 bàn tay, có lẽ được đúc bằng khuôn, mặc dù vài mẫu quá thô so với sản phẩm đúc khuôn. Dường như tất cả các bàn tay đó đều được làm bằng đất sét, theo mọi tư thế khác nhau. - Em biết đấy, tôi đã chuẩn bị cho chúng ta 1 bữa tối thực sự. Cả 1 chút rượu vang. Juliette quay đầu lại để nhìn rõ hơn kẻ bắt cóc mình. Đúng là hắn, kẻ đã đề nghị giúp đỡ cô. Chỉ khác là giờ đây cô không thấy hắn có vẻ gì lôi cuốn nữa. Hắn không đội mũ, tóc tai dựng đứng trên đầu thành nhiều túm cháy đen. Hắn cũng không cạo râu và chỉ mặc bộ áo liền quần của thợ cơ khí với một khóa kéo dài đằng trước. Trước Juliette nhìn mình, hắn giải thích bằng giọng nhỏ nhẹ: - Đúng, tôi biết, trông tôi không dễ coi, nhưng tôi sẽ sắp xếp tất cả cho tối nay. Về quần áo, tôi rất tiếc nhưng thế này tiện nhất cho … cho … rồi em sẽ thấy… Hắn cười rất tươi và Juliette máu mình đông lại vì sợ. Còn tồi tệ hơn nữa khi cô thấy hắn tự vuốt ve phần giữa hai đùi qua lớp áo liền quần. Ánh mắt hắn lạnh lùng và tàn bạo. Lúc này đây, Juliette biết rằng hắn đang đùa cợt với cô. Hắn thích thú với việc làm cô phải căng thẳng thần kinh dần dần, nói chuyện với cô bằng giọng nhỏ nhẹ. Hắn chơi trò mèo vờn chuột với cô. - Những gì người ta có thể làm trên mạng internet hiện nay thật điên rồ. Chỉ cần vài cuốn sách là có thể tìm ra tất cả, ngay cả tên thật của 1 nữ thần, hắn nói và để lộ hàm răng đều tăm tắp, gần như quá vuông. Hắn cúi đầu rồi nhìn chòng chọc vào mắt cô gái. - Nhưng trước tiên, hãy để lại cho tôi 1 kỷ vật, hắn vừa nói vừa kéo cô vào giữa căn phòng. Hắn lấy sợi dây xích 1 đầu gắn chặt vào nền nhà và bắt đầu quấn xích quanh chân tay cô gái. Để làm được điều này, hắn cởi dây trói và Juliette lập tức nuôi ý định giãy giụa và chạy trốn. Nhưng hai cánh tay đau ê ẩm khiến cô hết sức loạng choạng. Mặc dù vậy, cô cũng rút được chân ra khỏi xích và bằng 1 động tác rất nhanh của xương chậu, cô cố thử đứng dậy. Một cú đấm mạnh vào hông khiến cô thét lên và ngã xuống nền xi măng lạnh giá. Vài giây sau, cô nằm xấp, lại bị xích 1 lần nữa, và lần này thì thị xích vào nền nhà, chân và tay dang ra. - Giờ thì tôi để ý hơn đễn những cô gái mà tôi đi chơi cùng, hắn nói làm như họ là những người bạn thân thiết đang chuyện trò bình thản. Em có tưởng tượng nổi không, con bé gần đây nhất là gái điếm, 1 con điếm không chuyên. Dường như hắn lưỡng lự trước khi kể tiếp chuyện. - Cô ta nói với tôi rằng cô ta có thể … mút … cho tôi với giá rẻ. Em thấy thế là bình thường không? Nằm trên nền nhà lạnh giá, Juliette cố dõi theo kẻ tra tấn. Nhưng hắn đã biến mất khỏi tầm nhìn của cô. Hắn vẫn ở trong phòng, cô cảm nhận được hơi thở đều đặn của hắn ở không xa và nghe thấy tiếng một vật bằng kim loại. Hắn là hắn đang làm gì đó ở cuối xưởng dài. Vài giây trôi qua, hắn lại xuất hiện ở bên phải Juliette, hai tay xoa xoa vào nhau. - Rõ ràng là tôi không muốn nó. Tôi muốn nói về … con điếm đó. (Hắn ngừng 1 lát để ngắm nhìn rất nhiều bàn tay bằng đất sét đặt trên bàn.) Thậm chí cũng chẳng cần cho bộ sưu tập của tôi. Ôi quên mất! Hắn cúi xuống giá sách rồi bật chiếc cassette cũ kỹ phủ đầy bụi. Một làn điệu baroc vang lên trong nhà xưởng. Rồi hắn quay lại và lại biến vào bóng tối. Khi trở lại trước mặt Juliette, hai tay hắn cầm 2 chiếc bàn là đang tỏa hơi nóng ngùn ngụt. - Cái này là để làm cháy thịt. Nếu không em sẽ ngất đi và không bao giờ tỉnh lại được nữa. Mà như tôi nói với em, chúng ta còn phải ăn tối cùng nhau. Juliette thấy 2 cái bàn là đặt cạnh 2 bàn tay cô. Rồi hắn chộp lấy 1 vật bằng kim loại kêu loảng xoảng khi lướt trên mặt bàn. Đó là một lưỡi dao dài sáng loáng, giống như dao phay để chém đầu. - Sau đó, em sẽ ở lại với tôi lâu dài. Rất lâu dài. Chiếc Ford Mustang và 2 xe cảnh sát dừng lại ở giữa đường, giữa cánh rừng. - Tôi có thể nhầm, nhưng đây có thể là kẻ chúng ta đang tìm kiếm, Brolin cảnh báo. Vì thế không được sơ suất. Các anh lui lại, không lộ diện, đầu tiên tôi chỉ muốn nói chuyện với người này. Nếu có kết luận, tôi sẽ báo lại ngay lập tức. Nhưng nếu đây chính là kẻ giết người, thì có thể hắn sẽ đánh hơi thấy điều gì đó. Nếu diễn biến xấu đi, tôi kêu to “ cảnh sát” và các anh tới can thiệp. - Anh có chắc là muốn vào đó 1 mình không? Cảnh sát trưởng hỏi, ông không thích kiểu tình thế như vậy. - Chắc. Nếu đúng là hắn thì không được làm hắn sợ. Sự hiện diện của 1 cảnh sát mặc sắc phục trong nhà hắn sẽ khiến hắn kích động. Tôi không muôn gặp bất cứ rủi ro nào. Tôi sẽ đặt cho hắn vài câu hỏi chung chung, chủ yếu là về cái ao, xem hắn có nghe thấy gì không, thế thôi. Tôi chỉ muốn gặp hắn, đánh giá hắn. Cảnh sát trưởng miễn cưỡng chấp nhận. - Vào vị trí, thanh tra Brolin ra lệnh, và nhất là chỉ can thiệp khi tôi yêu cầu. Cả 4 cảnh sát mặc sắc phục tỏa vào rừng để bao vây căn nhà. Brolin đợi 1 lát rồi bắt đầu lên đường. Anh tới đích sau gần năm phút. Căn nhà chính khá nhỏ, chỉ có 1 tầng, với nhiều cửa sổ được che bằng những tấm rèm dày khó xác định màu vì đã bị bụi bẩn biến thành màu xám. Một gian xưởng sát cạnh nằm bên trong bức tường phủ đầy dây leo có gai và dương xỉ. Xưởng không rộng nhưng có lẽ khá sâu, không hề có cửa sổ, chỉ có cửa 1 ra vào với 2 cánh đang hé mở, từ đó vọng ra tiếng nhạc day dứt. Bên sườn phải của ngôi nhà có 1 chuồng chim to được làm thủ công, trong đó có 1 đôi chim cắt lông nâu đang chăm chú quan sát viên thanh tra trẻ. Brolin lướt nhanh qua trước đôi chim săn mồi rồi đi vòng quanh chuồng. Anh liếc nhanh 1 vòng quanh ngôi nhà, nhưng không thấy chiếc xe nào cả. Anh lưỡng lự 1 lát rồi tiến về phía cánh cửa nhà xưởng đang hé mở. Juliette cảm thấy tim đập dồn dập nhưng cô không thể phát ra tiếng kêu gào. Hắn lại gần cô kèm theo nụ cười tươi trên khuôn mặt. - Đừng lo, đầu tiên rất đau, nhưng sau đó tôi biết cách chăm sóc em … Cô cảm thấy bàn tay thô kệch của hắn vuôt ve mông cô qua quần jean. Khóa kéo tren bộ áo liền quần của hắn đã kéo xuống 1 nửa, để lộ phần ngực vạm vỡ. Hắn luồn 1 tấm ván xuống dưới cổ tay cô gái, người cô run lên bần bật. - Như thế, để lưỡi dao không bị hỏng vì chém xuống nền, hiểu không? Đầu Juliette quay cuồng vì quá sợ hãi, cô cảm thấy tâm trí cuồng loạn. - Lưỡi dao đẹp thế! Hắn thốt lên với vẻ ngưỡng mộ kiểu trẻ con. Rồi hắn vung con dao dài lên. Mắt hắn lồi ra khỏi hốc mắt, lóe sáng ngàn ánh lửa tức giận và điên cuồng kinh hoàng. Juliette cố hết sức thét lên còn lưỡi dao chém vào không khí. Nhanh như chớp. Chết người. Cô nằm trên nền nhà xưởng rùng rợn này và 1 thứ chất lỏng nóng ấm chảy trên cánh tay cô. Nhưng cô thậm chí không thấy đau. Sau đó, Juliette không bao giờ nhớ được mình đã nghe thấy rõ 1 tiếng nổ. Trong trí nhớ của cô chỉ còn lại âm vọng của 1 tiếng sấm khủng khiếp. Cô đánh bạo mở mắt và thấy hắn nằm sõng xoài cạnh vũ khí của hắn. Một phần hộp sọ của hắn bị mất. Chính máu của hắn đang chảy trên tay cô. Cô cử động bàn tay: vẫn nguyên vẹn. Juliette không hiểu chuyện gì diễn ra quanh mình. Có tiếng bước chân vội vã, rồi những lời thốt lên kinh ngạc, tiếp đó là những tiếng kêu, tiếng đám đông hoảng hốt vọng đến từ xa. Thứ duy nhất mà cô còn nhớ được là giọng nói trầm và đáng tin cậy khiến trái tim cô ấm lại: - Đừng sợ gì nữa, tôi là cảnh sát … Những thứ khác chìm trong nước mắt và vô thức. Chương 4 Mặt trời chầm chậm xuống sau ngọn đồi cao của dãy West Hills, chiếu lên các cao ốc trong thành phố những mảng bóng râm và những hình ảnh phản chiếu ngũ sắc. Những hình khối không rõ ràng âm thầm giành giật quyền được sáng bừng lên trong khoản khắc, trong khi ở xa hơn một chút, các khu phố màu gỉ sắt đang dần biến thành đổ nâu để đi vào bóng đêm. Đó là vở ba lê hàng ngày của mặt trời, cảnh tượng mà Joshua Brolin thích ngắm nhìn đều đặn qua vách kính của phòng làm việc. “Cái chết bé nhỏ ngày”, anh vẫn thường gọi đùa như thế. Mỗi lần như vậy cảm giác thất vọng lại xâm chiếm anh trong nhiều phút, và khi đêm xuống, anh nhanh chóng lấy lại được tinh thần. Đã gần hết tháng Chín, nhưng nhiệt độ vẫn cao như mùa hè, nhiều người tranh thủ đi dạo chơi. Các con phố ở khu vực quán xá, đặc biệt là những quán bán loại bia sản xuất ở địa phương, không còn chỗ trống, chật ních sinh viên, cả giới bình dân tìm kiếm chút vui thú và vài nhóm du khách tới để cảm nhận sự náo nhiệt của các quán bia ở “Beervana(1)”. Thế nhưng Brolin lại không cảm thấy có hứng để uống vài cốc. Mùa hè trôi qua, tinh thần anh ngày một rã rời. Sự vui mừng nhường chỗ cho nỗi u sầu chủ yếu xuất hiện lúc thức dậy vào sáng sớm và khi đêm xuống. Những khoảnh khắc then chốt của nỗi cô đơn. (1) Chơi chữ với từ “beer”. Biệt danh của Portland, nơi sản xuất bia nhiều nhất nước Mỹ, chiếm 10% lượng bia bán ra trên toàn nước Mỹ. Anh tự hỏi về lý do của sự thay đổi này, vì bản chất của anh không phải là bi quan – hoàn toàn không -, nhưng không có câu trả lời nào. Đôi lúc, anh tự hỏi liệu đó có phải là hệ quả của khoảng cách giữa nghề nghiệp của anh và cuộc sống dưới vẻ bề ngoài bình thường nhất của nó. Thật khó mà nhận ra rằng một ngày tuyệt vời, nắng đẹp, trời xanh, cũng có thể đồng nghĩa với ác mộng đối với một số người. Hồi tháng Tám, anh được gọi tới khu phố phía Bắc, đến một tòa nhà gần đường cao tốc số 5. Anh còn nhớ như in sự tương phản quá rõ nét hôm đó. Sáng hôm ấy, anh đi tới trụ sở cảnh sát trên chiếc Mustang của mình, vừa lái xe vừa nghe radio, miệng hát theo một giai điệu của U2 dưới ánh mặt trời rạng rỡ. Một ngày đẹp trời bắt đầu. Gần hai giờ sau, ở khu phố phía Bắc, anh vừa huýt sáo vừa bước qua cửa vào tòa nhà để khám phá một vụ giết người kinh hoàng. Nạn nhân là một cô gái khoản 20 tuổi, gốc Phi, hẳn phải rất xinh đẹp với đôi bím tóc dài. Giờ đây, cô chỉ còn là một túi thịt và máu bị vứt công khai. Một cơn hận thù mù quáng đã dẫn tới ý thích phơi bày nội tạng của cô gái này. Tất cả là do tính ghen tuông của bạn trai cô. Từ những vụ vợ chồng giết nhau đến các vụ trọng án, rồi xâm hại tình dục, suốt ba tháng hè không ngừng nghỉ. Thậm chí nhơ bẩn. Brolin yêu thích công việc của mình, nhưng đôi khi anh chịu sức ép nặng nề vì không thể trút bỏ căng thẳng bằng cách này hay cách khác. Thể thao giúp cơ thể thư giãn, nhưng đầu óc cần đến thứ khác. Mối quan hệ không có tương lai với cô phụ trách truyền thông ở tòa thị chính trong suốt 4 tháng mùa đông vừa qua, đó là trải nghiệm tình cảm mới nhất của anh. Gần 32 tuổi, mặc dù có ngoại hình khỏe mạnh, Brolin vẫn chìm sâu trong cái giếng độc thân không thể lấp bỏ. Anh sống khổ sở giữa những khoản thời gian dài cô đơn và một mối quan hệ thoán qua. Thực ra, chưa bao giờ có gì nghiêm túc. Brolin lớn lên ở Logan, một thị trấn nhỏ cách Portland khoản 30 cây số, và không giữ một kỷ niệm khó chịu nào về thị trấn ấy cả. Mọi người đều quen biết nhau, không thiếu không gian xanh, cánh đồng, rừng và đồi, còn đô thị lớn chỉ cách nữa giờ chạy xe. Anh sống gần 20 năm ở đây, dưới cái bóng khổng lồ của núi Hook, rồi tới học đại học ở Portland, nơi anh khán phá cuộc sống tự lập và niềm vui giặt giũ, là ủi quần áo. Nhưng thời đại học chỉ đặc biệt mang lại cho anh một chuỗi phiêu lưu và thất vọng tình ái. Từ những lần tán tỉnh tẻ nhạt đến mối quan hệ kéo dài 2 năm với một cô gái trẻ, rồi cô bỏ anh hoàn thành khóa học ở Washington, không có gì đặc biệt cả. Sau đó, lòng tận tâm với FBI không cho anh nhiều thời gian rỗi để duy trì một mối quan hệ đáng để gọi là mối quan hệ và mỗi nỗ lực lại kết thúc bằng một thất bại. Thời gian trôi đi, cuối cùng anh chấp nhận ý nghĩ rằng có lẽ chỉ đơn giản là anh không được sinh ra để sống cùng ai đó. Đằng xa, mặt trời rọi vào mặt phẳng nhẵn của một tòa nhà làm nó sáng rực lên như ngọn lửa Olympic khổng lồ. “Hay là mình đi chơi một chút…” Brolin chua chát nghĩ. Giọng nói của mẹ vang lên trong anh: “Không ai đến gõ cửa nhà con nếu con không giúp sức, chúng ta không ở trên ti vi, mọi chuyện không kết thúc một cách tôt đẹp đâu!” Và những kẻ độc ác không phải lúc nào cuối cùng cũng thất bại! Ý nghĩ này đến với anh từ nơi sâu kín nhất của tâm trí. Gần đây, anh điều tra vụ một xác chết bị cháy đen trong một nhà kho ở khu phố phía Nam. Có vài hướng đi khá thú vị, nhưng chắc là vụ này sẽ làm tốn nhiều thời gian của anh. Anh nhìn đồng hồ treo trên cửa ra vào. 20h02. Đã đến giờ về nhà, nghỉ ngơi và quên đi tất cả mọi chuyện cho đến ngày hôm sau. Ý nghĩ này khiến anh nhớ tới trò Resident Evil 3 mà anh bắt đầu chơi hôm qua trên máy chơi điện tử, và mỉm cười. Đúng là Salhindro có lý, anh không bao giờ từ bỏ cái máy đó được. Trong chốc lát, anh bỏ hẳn ý định đi uống rượu và gặp gỡ bạn bè. Brolin cầm lấy áo vest và ra khỏi phòng mà không buồn sắp xếp lại bàn làm việc cho gọn ghẽ một chút. Anh sống ở phố Alder, ở bờ bên kia của sông Willamette, và anh chỉ mất không quá 20 phút để trở về căn hộ của mình. Hai phòng bày biện đồ đạc đơn giản theo khuynh hướng tối giản, thức ăn thừa từ hôm trước vẫn còn trong bếp, một tấm poster phim Othello của đạo diễn Orson Welles treo phía trên ghế sofa và một lớp bụi phủ trên tất cả. Nơi ở của người độc thân. Brolin bật máy tính xách tay và kiểm tra mail. Không có gì. Không có tin gì mới, về công việc cũng như về gia đình. Mẹ anh thích gọi điện thoại hơn là dùng máy tính, bà thực sự không yêu thích “công nghệ mới” và đặc biệt ghét tất cả các trò chơi video, vì thế Brolin không được thoải mái. Cha anh mất sớm đã hơn 6 năm nay, ông mất sớm vì 1 cơn đột quỵ, để lại bà Ruth Brolin phải xoay xở một mình trong căn nhà nhỏ ờ Logan. Bà sống khá đầy đủ nhờ khoản tiền bảo hiểm mà chồng bà đã mua vài năm trước khi mất, bà học vẽ trong nhiều giờ liền, thể hiện lại trên tấm toan phong cảnh rừng núi mà bà nhìn thấy từ hiên nhà mình. Joshua rót cho mình một cốc to sữa và xirô dâu, rồi thả mình xuống ghế sofa. Rất nhiều bạn bè cười anh vì khẩu vị sữa-dâu này, nhất là ở học viện Quantico, một nhân viên FBI mà lại thích loại thức uống này thì thật là chẳng ra gì, nhưng thời của John Edgar Hoover đã hết và quyền tự do của các điệp viên được khôi phục. Chắc chắn là dưới thời của ông chủ lớn, thời mà người ta nói về một đại “mafia theo giáo phái Mormon của FBI”, một sở thích tương tự như vậy không được chấp nhận… “Mình được phép lựa chọn giữa Wagner, Rickie Lee Jones, hay Chris Isaak và một ván game!” Joshua nghĩ, mắt nhìn dàn máy hi-fi rồi lại nhìn ti vi. Hai sở thích lớn của anh. Sở thích đầu tiên giúp anh thư giãn mà không buộc anh phải ngừng suy nghĩ, còn sở thích thứ hai là cách tốt nhất giúp anh quên đi stress của một ngày làm việc, anh bị hút hoàn toàn vào thế giới trò chơi, nó lấy đi của anh quyền suy nghĩ và không để lọt bất cứ hình ảnh man rợ nào mà anh đã thấy trong lúc làm việc. Đến mức anh đã mua 2 máy chơi và đặt một cái ở nhà, một cái ở phòng làm việc để có thể chạy trốn thực tế khi nó quá nặng nề và khi anh cần phải giải lao. Một số người hẳn sẽ nghĩ rằng việc anh cần đến loại máy móc thay thế kia chứng tỏ có lẽ anh không được sinh ra để làm nghề này, nhưng Brolin thực sự cảm thấy mình là một cảnh sát, anh chỉ cần thỉnh thoảng tách mình khỏi công việc mà thôi. Cuối cùng, anh chọn ván Resident Evil 3 đang chơi dở. 30 phút sau, anh miệt mài bên chiếc điều khiển như một tên tù khổ sai bên đoạn dây xích chân. Nhờ kiên trì, anh vượt qua được các mức khó khăn để tiến dần tới hồi kết. Tiếng chuông điện thoại thực đột ngột kéo anh ra khỏi thế giới ảo. Miệng làu bàu, anh nhấc máy với ý định kiên quyết kết thúc cuộc nói chuyện một cách sớm nhất. - Josh







Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Niềm quên quen thuộc

Niềm quên quen thuộcVợ không thay đổi được ý định của anh, đành ấm ức ...

Truyện Ngắn

04:41 - 23/12/2015

Đọc truyện ma – Tàu muộn

Đọc truyện ma – Tàu muộn [b]Và cô giật nảy mình. Một người đàn bà, ngồ...

Truyện Ma

22:44 - 09/01/2016

Đọc truyện ma – oan hồn bên hố xí

Đọc truyện ma – oan hồn bên hố xí Xin giới thiệu cho các bạn một siêu phẩm văn học...

Truyện Ma

08:45 - 10/01/2016

Những tiếng rao về đâu?

Những tiếng rao về đâu?Day dứt hơn cả khi nhìn thấy những gánh hàng rong ...

Truyện Ngắn

02:23 - 23/12/2015

Đọc Truyện Ma – Hai Ngày Không Thế Quên

Đọc Truyện Ma – Hai Ngày Không Thế Quên Nhà của bạn tôi nằm hơi xa thành phố, chung quan...

Truyện Ma

09:02 - 10/01/2016