lên nổi. Vào sâu bên trong Vương Uy mới biết, giống đa lớn này có ở khắp nơi, hơn nữa có cây chỉ thấy cành vươn dài vô biên, không thấy một chiếc lá, hệt như một cái bục gỗ khổng lồ. Càng nhìn Vương Uy càng ngạc nhiên, dù dốc hết trí tưởng tượng bản thân, anh cũng không sao đoán được đây rốt cuộc là một thế giới dưới lòng đất thế nào. Qua khỏi khu vực đầy cây cối khổng lồ đan vào nhau chằng chịt, phía trước là một bãi cỏ rậm rạp, Vương Uy cẩn thận đưa chân ra dẫm thử, vừa dẫm xuống đã thấy bong bóng nước nổi lên. Đàm lầy ở đây vô cùng ẩm thấp, rất dễ bị bước hụt, mỗi khi bước hụt lại chẳng có gì bấu víu, đúng là một vùng đất nuốt người không chịu nhả xương. Nhưng muốn băng qua bãi cỏ bát ngát không thấy bến bờ này thì chẳng còn đường nào khác cả, bất đắc dĩ, Vương Uy đành dùng dao rừng phạt cỏ trước mặt, cẩn trọng đi về phía trước. Vừa đi được một quãng, anh chợt thấy bong bóng nước lục bục nổi lên dưới đám cỏ, trên thảm cỏ lộ ra một cái đầu đang từ từ chìm xuống. Vương Uy kinh hãi, vội dấn thêm mấy bước, tiến lại tóm cổ người kia cố sức lôi lên. Nhưng người chìm trong bùn rất nặng, Vương Uy phải có gắng lắm mới lôi lên được, tiếc rằng người này đã chết từ lâu. Người này là một đội viên trong đội thám hiểm của lão Tôn, kiểm tra vết thương trên người anh ta, Vương Uy phát hiện ngực anh ta bị xé toang, trên ngực còn có một dấu hoa mai to bằn bàn tay trẻ con. Lồng ngực bị xé toạc hết sức tàn bạo, vết thương không theo quy tắc nào cả, có lẽ là do thú rừng gây nên. Nhưng điều khiến Vương Uy khó hiểu chính là, loại thú rừng nào lại biết ghi dấu ấn trên mình con mồi như thế? Vương Uy không ngờ hướng anh đi không hẹn mà lại trùng hợp với hướng đi của lão Tôn, nhìn những dấu chân người dẫm nát cả thảm cỏ trước mặt, lại thêm mấy xác chết nằm la liệt ra đó, đều là người mặc đồ đen của đội thám hiểm, Vương Uy thầm thắc mắc, đội thám hiểm được trang bị kỹ lưỡng từ đầu đến chân, dù có gặp phải thú dữ cũng không tới nỗi quá nguy hiểm, vậy mà xem tình hình dường như họ đã bị tổn thất khá nặng, ít nhất cũng đã mất năm người. Vương Uy kiểm tra vết thương của những người chết, có hai người mặc đồ đen bị chết chìm dưới đầm lầy, còn lại ba người bị xé toang lồng ngực, trên người có dấu hoa mai. Đội thám hiểm có hơn mươi người, theo lý mà nói, nếu đồng đội có sẩy chân sa xuống đầm lầy thì hơn hai chục người kia hợp sức cũng dễ dàng cứu lên được thôi, tại sao họ không cứu đồng đội? Trong đầu Vương Uy chợt thoáng qua một ý nghĩ đáng sợ: lẽ nào con dã thú họ đụng phải quá đỗi hung dữ khiến cả đoàn người được trang bị tốt đến thế cũng phải bó tay, đành bỏ chạy thoát thân? Vương Uy tiếp tục đi, đi hết thảm cỏ sình lầy, tiến sâu vào phía trong địa thế cao dần lên, mặt đất cũng rắn hơn, bấy giờ anh mới thở phào nhẹ nhõm, vượt qua đầm lầy quả là một việc hết sức nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy đôi chút sẽ phải chôn thây tại đó luôn. Anh không biết đội thám hiểm đã đi qua đây bao lâu, hẻm núi này quá rộng, lỡ như đi chệch hướng, e rằng sẽ không gặp lại họ được nữa. Vương Uy đành vắt óc nghĩ cách báo cho đội thám hiểm biết vị trí hiện tại của mình. Đột nhiên anh nghe thấy sâu trong hẻm núi vang lên tiếng súng nổ loạn xạ, có súng máy, lại có cả súng lục. Vương Uy có thể khẳng định đó là tiếng súng của đội thám hiểm, bởi chỉ có đội thám hiểm xuất thân từ cướp biển này mới được trang bị vũ khí tốt như vậy. Vương Uy rảo bước thật nhanh, tay nắm chắc súng, lên đạn sẵn. Tiếng súng phía trước càng lúc càng dồn dập, chắc hẳn họ đã gặp phải kình địch. Anh vội vã băng ngang cánh rừng, thấy tiếng súng mỗi lúc một to, nhưng lạ một điều là, tuy tiếng súng hỗn loạn nhưng lại rất đơn điệu, nghe chừng đội thám hiểm cũng chẳng còn mấy người. Vương Uy thầm kinh hãi, bọn họ vừa tiến vào vùng núi tuyết không bao lâu, tại sao lại mất nhiều người như vậy, chuyện này thật quá lạ lùng. Xuyên qua rừng rậm, trước mắt anh xuất hiện ba khe núi hẹp, tiếng súng vọng ra từ khe núi chính giữa. Chẳng kịp nghĩ ngợi, anh vội vã chui vào ngay. Bên ngoài khe núi tuy có sương mù, nhưng rất mỏng, không ảnh hưởng nhiều đến tầm nhìn. Vậy mà trong khe núi lại dày đặc sương mù, chỉ nhìn rõ được trong bán kính mươi mét, Vương Uy nghe thấy tiếng súng rất gần nhưng không dám mạo hiểm đi tới, sợ trong lúc hỗn loạn lại biến thành tấm bia sống. Hơn nữa, tình hình địch ta rất khó phán đoán, anh cũng không thể lên tiếng gọi, đang lúc băn khoăn, chợt anh trông thấy phái trước có một cây đại thụ, tuy không to bằng cây đa trong hẻm núi kia, nhưng cũng phải hơn mười người ôm mới xuể. Lập tức Vương Uy trèo tót lên cây, nấp trong tán lá nhìn xuống, quan sát tình hình bên dưới. Phía dưới sương mù dày đặc, anh chỉ trông thấy dưới gốc cây hình như có mấy người đang di chuyển, nhưng không rõ có phải là người của đội thám hiểm hay không. Phía dưới lại bắn nhau một trận tơi bời, đột nhiên có người huýt lên lanh lảnh, trèo lên cây đại thụ nơi Vương Uy đang ẩn náu. Anh vội leo lên cành cao hơn, chĩa súng nhắm ngay vào kẻ đầu tiên. Nấp trong tán lá, thấy kẻ kia leo đến mỗi lúc một gần, Vương Uy bỗng giật nảy mình, suýt nữa thì ngã từ trên cây xuống, chẳng dám tin vào mắt mình nữa, thật không thể tưởng tượng nổi. Kẻ từ dưới gốc leo lên cũng mặc quân phục màu vàng của lính Mã Văn Ninh như viên thư ký trong hang đá, đầu đội mũ có hai miếng vải buông thõng xuống hai bên, áo quần có mấy chỗ rách. Chuyện này thật quái gở vô cùng, đám lính đào trộm mộ đã chết sạch từ mười mấy năm trước, vậy mà nay vẫn còn người còn sống, những người bên dưới đều còn sống cả, lẽ nào Mã Văn Ninh vẫn chưa chết? Cho dù Mã Văn Ninh thoát khỏi lời nguyền mười ngày, chẳng lẽ hắn lại bỏ địa bàn Tạng A Bối rộng lớn, dẫn đội quân đào mộ nửa sống nửa chết vào trong hẻm núi này ư? Chuyện này càng nghĩ càng rối rắm, thấy tên lính bò lên đầu tiên mỗi lúc một gần mình hơn, theo sau còn có hai tên nữa, Vương Uy liền nhắm vào đầu tên dẫn đường, nếu đã là người của Mã Văn Ninh, gặp nhau trong tình cảnh này không liều một phen mày sống tao chết thì không xong. Chỉ cần đối phương có gì khác lạ, anh sẽ lập tức nổ súng, khống chế cả ba tên. Một mình Vương Uy đối phó với ba tên này không có vấn đề gì, sợ là sợ dưới kia còn có đồng bọn của chúng mà thôi. Ba tên kia đợi trên cây một lúc, thấy ở dưới không có động tĩnh gì, lại tụt xuống. Chúng xuống một lát sau là mất tăm mất tích, nhưng Vương Uy đời nào để chúng chạy như thế, liền tụt xuống theo. Xuống đến nơi anh thấy phía trước có ánh lửa leo lét, hẳn là vì khe núi này dày đặc sương mù nên có người đốt đuốc để tìm đường. Vương Uy lần theo ánh lửa, giữ một khoảng cách vừa phải, tiến sâu vào hẻm núi. Ba kẻ phía trước đi đã lâu mà Vương Uy vẫn băn khoăn không dứt, rõ ràng những trang bị ấy là của đội thám hiểm, sao lại rơi vào tay bọn chúng? Lẽ nào cả đội thám hiểm của lão Tôn đều bị tiêu diệt rồi ư? Vương Uy hết sức lo lắng cho Ngọng và Ngoẹo, hai người này đi theo đám người lão Tôn, không lấy gì làm bảo đảm, lại gặp phải đám lính của Mã Văn Ninh đã chết từ mười mấy năm trước, sự việc càng thêm phức tạp. Nhớ lại lần gặp phải hồn ma Thomas và binh lính nhà Thanh trong thung lũng trên núi tuyết, Vương Uy sợ khiếp vía, chẳng nhẽ vùng đất này thật sự là đất dưỡng thi như Nhị Rỗ nói? Người chết rồi mà hồn ma vẫn sống mãi được ư? Ánh lửa đi đến cuối đường đột ngột hướng lên phía trên, trông như đang bay giữa không trung. Vương Uy ngớ ra vì thắc mắc, thầm phỏng đoán người chết quả là khác với người sống, bảo bay là bay lên ngay! Anh sực hiểu ra, chợt trông thấy đối diện là một vách núi, vội nép mình dưới vách núi, thấy ngọn lửa bay lên chừng mấy chục mét thì dừng lại. Vương Uy chửi thầm, mẹ kiếp, thì ra có dây thừng kéo chúng lên, chúng phải dựa vào dây thừng để trèo lên, ba người kia có thể là người sống. Nghĩ đến đây Vương Uy bỗng mạnh bạo hẳn, thấy ánh lửa dần dần biến mất trong sương mù, anh liền bám lấy sợi dây thừng buông thõng trên vách núi leo lên, chỉ lát sau đã lên đến một cái hốc nằm ở giữa lưng chừng núi. Hốc núi này rộng chừng mấy mét vuông, xung quanh đầy đất mới, trong đất còn nồng nặc mùi thuốc nổ, xem ra vừa được cho nổ để mở ra. Đi sâu vào trong hốc núi mấy mét thì thấy một cánh cửa đá đóng rất chặt. Không thấy ba người kia đâu cả, ắt hẳn họ đã tiến vào cửa này rồi, nhưng Vương Uy nhìn kỹ hai bên cửa lại không thấy chỗ để mở. Cánh cửa đá này được đẽo rất bằng phẳng, chẳng thấy chỗ lồi lõm hay cơ quan gì, lại ăn sâu vào vách núi khít rịt. Vương Uy gõ gõ vào cửa, nghe tiếng trầm trầm, đoán chừng ít ra nó cũng phải dày chừng năm sáu mươi phân, thuốc nổ khó mà phá nổi. Vương Uy suy nghĩ hồi lâu, thầm phán đoán bộ phận đóng mở cửa nhất định nằm ở bên ngoài, nhưng nó ở đâu mới được chứ? Bỗng anh giẫm phải thứ gì đó rất cứng, liền ngồi thụp xuống bới đất, phát hiện trong đất có lẫn rất nhiều mảnh đồng đen, vì bị vùi sâu, nên anh phải bới xuống đến nửa mét mới moi lên được một tay nắm cửa bằng đồng. Tay nắm cửa đã gỉ đến không ra hình dạng gì nữa, Vương Uy xoay trái xoay phải một hồi nhưng nó chẳng có phản ứng. Anh lại kéo lên ấn xuống mấy cái, chợt nghe uỳnh một tiếng, cánh cửa bắt đầu kéo lên. Vương Uy mừng rỡ, vội lấp đất vùi tay nắm cửa lại như cũ rồi chui vào trong. Anh vừa bước vào thì “rầm” một tiếng, cánh cửa đã hạ ngay xuống, cả hang động lập tức tối om. Rất may, Vương Uy vẫn chưa vứt đèn bão đi, anh liền châm đèn lên, chiếu sáng cả một góc mộ đạo. Mộ đạo rất dài, lại dốc xuống phía dưới, Vương Uy đi một lúc lâu mới trông thấy một mộ thất. Mộ thất hẹp dài hai bên, rộng ở giữa, chính giữa có một bệ đá. Điều khiến Vương Uy kinh hoàng nhất là, trên bệ đá có hai phụ nữ khỏa thân nửa nằm nửa ngồi, ôm nhau thật chặt, mặt kề sát mặt, chỉ để lộ tấm lưng trần, đùi quắp lấy nhau. Khuôn mặt nghiêng nghiêng của hai người rất đẹp, nhìn sinh động như còn sống vậy, có điều dáng vẻ hai cái xác lại hết sức lạ lùng, bọn họ nhìn nhau cười nham hiểm như đang nỗ lực dồn đối phương vào chỗ chết vậy. Vương Uy quan sát kỹ hai gương mặt, thấy rất giống nhau, có thể nói là giống nhau như đúc. Càng nhìn anh càng thấy không ổn, thoạt đầu anh chỉ thấy hai thi thể trần truồng này cũng dễ coi, nhưng càng nhìn lâu lại càng thấy đẹp lên, một vẻ đẹp rạng rỡ mê người khiến anh càng nhìn càng khó rời mắt. Thấy cả người bứt rứt, toàn thân nóng rực lên, Vương Uy nhận ra hai thi thể này có vấn đề, định ngoảnh mặt đi nhìn nơi khác, nhưng dù cố gắng đến mấy anh cũng không sao điều khiển nổi cơ thể mình, ánh mắt không tài nào rời hai người kia ra được. Lòng Vương Uy trầm hẳn xuống, anh biết vấn đề không đơn giản như vậy, ngôi mộ này nhất định là do một cao thủ xây nên. Anh nhìn kỹ, thấy trên tay một phụ nữ đang cầm chén rượu bằng đồng đen, bên trong đựng thứ chất lỏng đỏ thắm đến lưng chén, người kia tay nâng chiếc giày. Anh vừa nhìn thấy chiếc giày, chợt rợn cả da gà, đó là một chiếc dày lính, tuy cũ nhưng rất sạch sẽ, không chút bụi bẩn. Kinh khủng hơn nữa là, trên giày còn dính nửa cái chân, máu vẫn đang rỉ rỉ, nhìn đáng sợ vô cùng. Mắt Vương Uy đờ hẳn ra, chiếc giày kia trông rất quen vì đó là giày của đội cảnh vệ bọn họ, như vậy nửa cái chân kia hẳn cũng thuộc về một trong những người anh em của anh. Nhìn cái chân, lòng Vương Uy chợt xót xa. Anh cảm thấy sự việc mỗi lúc một thêm phức tạp, xem ra không chỉ có ba người lính của Mã Văn Ninh, mà cả người của anh cũng chui vào ngôi mộ cổ này, lẽ nào Nhị Rỗ vẫn chưa chết? Thật lạ lùng, một đoạn chân đứt của đồng đội anh sao lại rơi vào tay cái xác phụ nữ này? Nhìn cái xác nâng chiếc giày rất tự nhiên, mà bệ đá lại được xây riêng để đặt hai cỗ thi thể, vậy hẳn chúng đã tồn tại cả trăm ngàn năm nay rồi. Xác chết để một thời gian nhất định sẽ cứng ngắc, người đời sau không thể uốn nắn thay đổi tư thế của thi thể được, huống hồ tư thế của hai cái xác này tự nhiên như vậy, ắt không phải sau này mới sắp đặt lại. Nói cách khác, cái xác nữ này đã nâng chiếc giày cả nghìn năm nay rồi. Chiếc giày hiện giờ đã được ai đó tráo đổi, vậy chiếc mà cái xác đã nâng trong tay ban đầu đâu rồi? Vương Uy càng nghĩ càng rối, anh cảm thấy những chuyện này thật quái đản, nào là hai cái xác giống nhau như đúc, tạo hình kỳ lạ của chúng, lại cả việc sẽ bị khống chế nếu quan sát gương mặt chúng, thêm cả đoạn chân đứt kia nữa. Vương Uy thở hổn hển, dường như trong mộ thất này có thứ gì đó đang nhìn trộm anh, cảm giác ấy khiến anh tức thở. Anh liền xách đèn bão đi một vòng quanh mộ thất, phát hiện trong góc mộ la liệt xác chết, đều là những người lính đào mộ của Mã Văn Ninh. Tư thế chết của họ giống hệt nhau, mắt trợn trắng dã, đầu ngửa lên, gương mặt nở nụ cười kỳ dị, như thể trước khi chết còn được trông thấy thiên đàng vậy. Nhưng hai tay họ lại bóp chặt lấy cổ mình, trên cổ còn hằn rõ những vết tay đẫm máu. Đếm được trong mộ thất có không dưới hai mươi mấy cái xác, Vương Uy lạnh cả người, bao nhiêu năm nay anh vào Nam ra Bắc, gặp không ít sự việc kỳ quái, nhưng chưa từng thấy chuyện thế này bao giờ. Những xác chết trong mộ thất cũng giống như hai thi thể phụ nữ nằm trên bệ đá, nét mặt vẫn sinh động như còn sống, không hề bị mất nước hay teo tóp, tất cả đều giữ nguyên vẻ tươi vui trong khoảnh khắc lâm chung. Vương Uy không dám đến gần hai thi thể phụ nữ nằm trên bệ đá nữa, anh đứng trong mộ thất, lưng đầy mồ hôi lạnh, cảm thấy chuyện này hết sức quái gở. Mộ thất này nhìn qua có vẻ kín, không thấy cơ quan ở đâu cả, Vương Uy quan sát thật kỹ từng thi thể một. Áo quần trên thi thể đám lính của Mã Văn Ninh còn nguyên, nhưng quần áo của ba người lính anh thấy vừa rồi đều rách như xơ mướp, khắp người đầy những mảnh vải bị móc rách tơi tả. Ba người đó đã ra được khỏi mộ, chắc chắn mộ thất này phải có lối ra ngoài. Vương Uy tìm khắp các ngóc ngách, chẳng thấy cơ quan đâu cả, bỗng anh nghe thấy tiếng súng nổ phía sau mộ thất, nhưng cũng chỉ mấy tiếng rồi ngưng bặt. Vương Uy đang thắc mắc, đột nhiên mộ thất chấn động dữ dội, anh lập tức nằm rạp xuống đất, chỉ nghe uỳnh một tiếng, rồi hai tai anh ù đặc, chẳng nghe thấy gì nữa. Một mặt tường hướng vào trong của mộ thất đổ sập xuống, giữa màn khói bụi mù mịt Vương Uy chợt trông thấy một người mặc quân phục màu vàng chui vào đường hầm rồi biến mất. Tiếp theo, có mấy bóng đen từ hai bên mộ đạo xông ra, bắn quét một tràng về hướng người mặc quân phục vừa biến mất. Vương Uy nhận ra bọn họ đều là người trong đội thám hiểm của lão Tôn, tuy anh chẳng có cảm tình gì với những người này, họ cũng chỉ lợi dụng anh bán mạng cho họ, nhưng gặp nhau trong tình huống này Vương Uy vẫn cảm thấy lòng ấm lên đôi chút. Anh cao giọng gọi lão Tôn, lão Tôn ngoảnh lại, giơ cao đèn rọi về phía này, phát hiện ra Vương Uy, vội gọi người đến đỡ anh dậy. Vương Uy phủi bụi đất bám trên người, đưa đẩy đôi ba câu khách sáo rồi kể sơ qua cho lão Tôn nghe những gì anh trải qua trong lúc bám theo xác sống. Lão Tôn nghe cũng toát mồ hôi lạnh, những chuyện này đúng là không thể tưởng tượng nổi. Theo những tư liệu đã thu thập được, lão Tôn và đội thám hiểm đã tìm đến hẻm núi lớn, nhưng đột nhiên lại bị một loài dã thú tấn công. Tiếng gầm của con thú đó vang như sấm rền, khiến người ta váng đầu hoa mắt, đau đớn vô cùng. Năm người trong đội thám hiểm bị dã thú tấn công trên cây đa khổng lồ, nhưng chẳng ai trông thấy hình dạng con thú đó ra sao cả, chỉ nghe tiếng gầm như sấm động, đội thám hiểm đã có mấy người biến mất. Đi đến bãi cỏ, họ mới phát hiện mấy người trong đội kẻ bị xé toang lồng ngực mà chết, người chết chìm trong đầm lầy, nhưng hình dạng con thú kia thế nào chẳng ai trông thấy cả, thật là đáng sợ. Thêm vào đó, trên mỗi cái xác đều có một dấu hoa mai giống hệt nhau. Lão Tôn vắt óc mãi không nhớ nổi con dã thú này từng được đề cập đến trong cuốn sách cổ nào, hay từng xuất hiện ở nơi nào. Về sau họ phát hiện thấy giữa rừng có một mộ đạo, bèn dùng thuốc nổ phá cửa, tiến vào trong mộ. Trong mộ thất, họ giao đấu vài lần với đám lính mặc quân phục vàng, cũng tổn thất mất mấy người. Thấy Ngoẹo và Ngọng vẫn không sứt mẻ gì, Vương Uy rất mừng. Xem ra kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, người của đội thám hiểm liên tiếp gặp chuyện, vậy mà hai bọn họ vẫn bình an. Hai người ngồi lại thảo luận mới hay thì ra Vương Uy và lão Tôn vào mộ thất bằng hai lối khác nhau. Khi xưa lão Tôn vốn là kẻ cướp, giết người cướp của, đào mồ quật mả… việc gì cũng làm. Lão còn được thầy giỏi truyền cho thuật đào mồ trộm của, có bí quyết dò mả định huyệt riêng, nên mới tìm thấy lối vào hầm mộ từ ngoài thung lũng. Bấy giờ, hai người trong đội thám hiểm đuổi theo ba tên lính mặc quân phục vàng vào đường hầm mới quay lại, khắp mặt khắp người toàn máu là máu. Theo những gì họ báo với Dương Hoài Ngọc và lão Tôn thì một đồng đội của họ đã thiệt mạng trong lúc truy đuổi ba tên lính áo vàng, hai người họ thấy bọn chúng lẩn xuống một con sông ngầm, không dám đuổi tiếp, đành quay lại. Chương 7: Sông ngầm Theo lời lão Tôn thì ba tên kia xuất quỷ nhập thần trong mộ thất, nhất thời cũng chưa làm gì được, nên tạm để chúng đấy. Lão đến mộ thất chỗ Vương Uy đang chờ, hai thi thể phụ nữ trên bệ đá đã hóa thành xương khô, nhưng vẫn mặt đối mặt ôm chặt lấy nhau. Thi thể đám lính đào mộ của Mã Văn Ninh trong mộ cũng đã bị phân hủy, chỉ còn một đống xương trắng. Trên bệ đá chỉ còn một bộ xương nâng nửa chiếc chân đẫm máu. Lão Tôn đi vòng quanh bệ đá, tặc lưỡi: – Anh Uy, chúng ta gặp phải cao nhân rồi. Vương Uy ngớ ra hỏi lại:p> – Cao nhân gì cơ? Lão Tôn nói: – Hai thi thể khỏa thân dâng rượu, nâng giày này thường được người Tạng gọi là thi chú. Năm xưa đạo Phật truyền vào đất Tạng, dưới sự khởi xướng của công chúa Xích Tôn và công chúa Chiêu Quân, dần dần trở nên thịnh hành, trong khi Bản giáo[1'> ở đây ngày càng mai một. Đạo Phật đất Tạng phát triển nhanh chóng, khó tránh khỏi vàng thau lẫn lộn, chính trong thời kỳ này, đất Tạng lại xuất hiện một tà phái kết hợp cả Phật và Bản, gọi là đạo Già Lam. Về mặt giáo nghĩa, đạo Già Lam không phân biệt Bản, Phật, đã có thời được truyền tụng rộng rãi, rất đông tín đồ. Nhưng đạo Già Lam hành đạo lấy tà thuật làm chính, về sau vì làm nhiều điều ác, bị Phật giáo và Bản giáo liên hợp đàn áp, thế lực suy yếu dần, cuối cùng bị ép phải rời về phía Đông, từ đấy cũng mất tăm mất tích. Hình thức thi chú này chính là tà pháp được đạo Già Lam truyền bá khá rộng rãi, nghe nói sau khi đạo Già Lam rời về phía Đông, tà pháp này cũng thất truyền, không ngờ lại xuất hiện ở vùng núi tuyết này. [1'> Bản giáo: Tôn giáo nguyên thủy cổ sơ nhất ở Tây Tạng. Nghe lão Tôn kể đâu ra đấy, Vương Uy cũng thầm kinh hãi, trong mộ thất này có thi chú của đạo Già Lam, lẽ nào đây là mộ của đạo Già Lam? Nhớ đến chiếc kích hình thú giắt trên lưng, anh lại nghĩ: cái kích này ít ra cũng phải mấy nghìn năm tuổi, nếu không phải là vật trong mộ này, lẽ nào trên núi tuyết còn có ngôi mộ cổ nào khác nữa ư? Vương Uy giắt chiếc kích và con dao vào lưng áo khoác quân phục, đám người lão Tôn không t hiện ra, cứ tưởng đó là con dao anh vẫn đem theo từ trước. Mấy người trong đội thám hiểm cầm đèn bão dẫn đầu, tiến vào đường hầm, ai nấy đều lăm lăm tiểu liên, chuẩn bị sẵn sàng, hễ ba tên lính áo vàng kia xuất hiện, sẽ lập tức nổ súng bắn cho người chúng thủng lỗ chỗ như tổ ong luôn. Đường hầm này vừa dài vừa dốc, lại quanh co khúc khuỷu, đi sâu xuống, trên vách hầm dần dần có nước rỉ ra, tiếp tục đi tới đoạn đường hầm ngập nước, đều là nước do tuyết tan từ trên núi chảy xuống. Mọi người đồng loạt xắn cao quần lội nước, ai nấy run lên vì lạnh. Vương Uy và Dương Hoài Ngọc đi đầu, lão Tôn miệng ngậm tẩu, mắt nheo nheo đi giữa đoàn. Lão ta đi không nhanh không chậm, đầu cúi thật thấp, cặp mắt nheo nheo mà vẫn sáng rực, chăm chú quan sát những góc tối nơi ánh đèn không soi đến. Hang động này dốc xuống lòng đất, trên vách lởm chởm những gờ đá hình thù quái dị, xung quanh đầy những vết nứt do thế núi chuyển động tạo nên, những trụ đá trên nóc hang đan chéo nhau thành một lòng máng, lại được các trụ đá hai bên lòng máng nghiêng nghiêng, từ trước ra sau đâm sâu vào bóng tối, trông hệt như một bộ xương rết khổng lồ, nằm dài trong bóng tối, đổ bóng xuống bao trùm cả đoàn người. Trong hang yên tĩnh đến rợn người, cũng chẳng ai còn lòng dạ nào mà trò chuyện, không khí như đặc quánh lại, chỉ có tiếng lội nước bì bõm dội vào vách đá, âm ầm lan ra. Địa thế hang này ăn sâu xuống lòng đất, nhưng mọi người