Old school Easter eggs.

Đọc truyện ma- Mắt âm dương

n đến mặt hang, sẵn dịp tìm thấy con sông ngầm, Lý Quang và Đại Vượng từng đến đây rồi, nhưng Lý Quang đã từ trên trụ đá ngã xuống, chỉ có Đại Vượng lên được tới đây. Đại Vượng vừa thấy địa hình này, liền xác nhận đây chính là nơi anh ta đã đến, con sông ngầm kia cũng không sai, chắc chắn là nơi này rồi. Mấy người cùng lên đê, thấy chân đê có mấy ánh đuốc bập bùng, họ đứng từ xa trông lại, thấy bên cạnh những bó đuốc hình như còn có một con thuyền. Tất cả đang thắc mắc, bàn nhau có nên đến xem hay không, nào ngờ bị người ta bắn lén từ phía sau, ba đội viên còn lại trong đội thám hiểm thì hai người chết ngay tại chỗ, Đại Vượng bị thương, lão Tôn cùng anh ta tháo chạy về phía có ánh đuốc, chợt thấy hơn chục người mặc quân phục màu vàng từ trên thuyền bước xuống, tay cầm tiểu liên bắn xối xả. Đại Vượng chết ngay tại chỗ, còn lão Tôn lẩn vào bóng tối, thoát được. Vương Uy ngạc nhiên: – Chẳng phải chỉ có ba người ư, sao lại biến thành hơn chục người? Lão Tôn ngậm tẩu thuốc, rít mạnh một hơi, nói: – Nào phải chỉ hơn chục người, tôi trông thấy những tên nấp trong bóng tối bắn lén kia lên thuyền, ít nhất cũng phải mấy chục người. Tôi đây cả đời ngang dọc trên biển, bị mấy nước bao vây tiêu diệt cũng không thua thảm hại như thế này, người ta vẫn nói khỉ biển lên bờ thế nào cũng bị chặt đuôi, quả không sai chút nào. Vương Uy và Dương Hoài Ngọc không dám tin vào tai mình nữa, đông lính áo vàng như vậy thật là không thể tưởng tượng nổi, chẳng nhẽ đám lính trộm mộ của Mã Văn Ninh đã sống dưới lòng đất này mười mấy năm nay? Lão Tôn nói: – Tôi nấp trong bóng tối, đám lính mặc quân phục vàng kia không đuổi theo, tất cả đều lên một chiếc thuyền lớn bỏ đi. – Chắc chúng có việc gì quan trọng cần kíp, không còn lòng dạ nào mà tham đánh nữa. –Vương Uy nói. Lão Tôn rít thuốc, đưa mắt nhìn Vương Uy và Dương Hoài Ngọc, nói: – Đợi chiếc thuyền lớn kia đi rồi, tôi đến xem chỗ thuyền đậu, té ra đó là một bến thuyền nhỏ, lương thực vũ khí đầy đủ, dưới chân đê còn có một căn nhà kho rất lớn, tôi dòm qua khe cửa thấy bên trong có rất nhiều đồ quân dụng. Vương Uy ngạc nhiên, nghĩ bụng đám quân đào trộm mộ của Mã Văn Ninh xây dựng bến thuyền nơi con đê này để làm gì? Chẳng phải Mã Văn Ninh định đem cỗ quan tài đá đó đến một nơi rất thần bí hay sao? Tại sao lại xuống tận hang động nằm sâu dưới lòng đất này xây bến, đóng thuyền? Rốt cuộc bọn chúng đang làm gì đây? Dương Hoài Ngọc nãy giờ chỉ nghe lão Tôn thuật lại sự việc, lúc này mới chen vào: – Bác Tôn, có phải lúc rồi bác đang ở bến thuyền dưới chân đê kia không? Lão Tôn gật đầu: – Tôi đang kiểm tra bến thuyền thì cô với anh Uy đến làm rối lên, chúng ta cùng đến đấy xem sao. Ba người cùng đi xuống chân đê, chân đê lát đầy những phiến đá lớn, dãy đá lát sát mép nước cắm một hàng cọc gỗ, hẳn là để buộc thuyền. Dưới chân đê trổ hai cánh cửa, trên cửa có khóa, Vương Uy bắn vỡ ổ khóa, mở cửa ra, thấy không gian bên trong rất rộng. Những bó đuốc cắm trên bến đều được tẩm đầy dầu, cháy lên sẽ rất đượm, phạm vi chiếu sáng rộng gấp mấy lần đèn bão, Vương uy liền tiện tay rút một bó. Trong kho xếp đầy ván gỗ, củi chất thành một đống, lại có rất nhiều dụng cụ đóng thuyền và đồ quân giới, Vương Uy đi một vòng quanh nhà kho, bỗng nói với lão Tôn: – Bác Tôn, bác không phát hiện thấy ở đây có gì khác thường ư? Lão Tôn mở trừng hai mắt, mặt đanh lại, đây là vẻ mặt nghiêm túc thường thấy ở lão, thấy bộ dạng này, những người quen biết lão liền hiểu sắp có chuyện hệ trọng. Lão Tôn gật đầu: – Anh cũng nhận ra rồi à? – Cái kho này bị bỏ hoang nhiều năm nay rồi. – Vương Uy nói, đoạn lại chỉ vào một góc nhà kho: – Đây là nơi họ thổi nấu, bác xem, trong nồi có một đám đen đen, đấy là do sau khi cơm chín rồi, bị để rất lâu tạo thành, bây giờ đã cứng lại như đầu đạn. Nếu cái kho này vẫn được sử dụng, nồi niêu xoong chảo của họ đâu thể để như thế này. Lão Tôn gật đầu, tỏ vẻ đồng tình với cách nhìn nhận của Vương Uy. Hang dộng này rộng mênh mông, rất có thể là cứ điểm của bọn lính áo vàng, nhưng rõ ràng bọn chúng đã đến đây, sao lại bỏ hoang không dùng tới nhà kho? Vương Uy hỏi lão Tôn: – Bác Tôn, bó đuốc kia vẫn cháy liên tục đấy à? Lão Tôn lắc đầu: – Tôi nấp trong bóng tối thấy bọn lính áo vàng lên thuyền xong đều dập tắt đuốc, tôi vừa mới thắp lại đấy. Vương Uy hít vào một hơi, bỗng cảm thấy cái kho hoang phế này hình như rất ngột ngạt, toát lên một cảm giác khiến người ta nghẹt thở. Anh nhìn lão Tôn, nói: – Bác Tôn, bác có nghĩ đám lính áo vàng bác vừa thấy, rất có khả năng không phải là người không? Lão Tôn ngừng rít thuốc, ngờ vực nhìn Vương Uy: – Sao anh lại nói vậy? – Vừa rồi bác nói bọn họ thắp mấy bó đuốc, nhưng lúc tôi xuống chỉ thấy một bó đuốc của bác thắp, còn những bó đuốc cắm trên giá kia đều đã cũ, không có dấu vết gì là từng được thắp. Dương Hoài Ngọc cũng mở trừng mắt, rõ ràng cô ta cũng để ý đến điểm này, có điều chưa nghĩ được kỹ càng mà thôi. Lão Tôn sa sầm nét mặt, hiển nhiên trong lòng lão cũng đang dậy sóng. Đời này lão từng giết không biết bao nhiêu người, thấy không biết bao nhiêu sự việc lạ lùng, nhưng lần này thì lão cảm thấy hồ đồ thật sự, không hiểu ra sao cả. Lão tin mình đã trông thấy một toán người sống, nhưng những gì bày ra trước mắt đây lại không thể giải thích nổi. Vương Uy nói: – Tình hình này có thể có hai khả năng, thứ nhất là bác nhìn nhầm, hoặc bác nói nhầm; thứ hai là bọn họ không phải người sống. Lão Tôn cười: – Đời tôi đã quen sống trên đầu dao mũi kiếm, còn chưa tới nỗi sợ đến hồ đồ. Bọn lính áo vàng kia chắc chắn là có thực, tôi tận mắt thấy từng chi tiết, nếu không bọn Đại Vượng sao lại chết chứ? Nghe lão Tôn nói như vậy Vương Uy sực nhớ ra bọn học chưa hề thấy xác chết của nhóm Đại Vượng, bèn lập tức rời khỏi nhà kho, chạy lên đê, quả nhiên thấy có hai xác chết nằm bên vệ đê, trên mỗi cái xác có ít nhất hơn chục lỗ đạn, xác Đại Vượng càng thảm hại hơn, khắp người đầy lỗ đạn, lúc chết mặt còn co rúm lại. Lão Tôn đứng trên đê, quát lên với Vương Uy: – Anh Uy, chúng đều là người phải không, chúng là lính đào mộ của Mã Văn Ninh sống dưới lòng đất này hơn chục năm nay, tôi không nhìn nhầm mà. Vương Uy nhất thời không biết nói gì, người chết nổ súng bắn người sống, đó là chuyện không thể, ít nhất trong suy nghĩ của anh không thể tồn tại chuyện như vậy được. Nhưng nhà kho bỏ hoang bao năm nay và bến thuyền chỉ thắp một bó đuốc là gì đây? Trong nhà kho ba người còn phát hiện một chiếc thuyền gỗ lớn, đại khái có thể chở hơn chục người, thuyền được đặt trên giá gỗ, bên trên còn che bạt chống thấm. Cả ba người bàn bạc, đều thấy muốn chứng minh xem đám lính đào trộm mộ đông như thế có thực hay không, cách duy nhất là đẩy con thuyền này xuống sông ngầm, lên thuyền đi tìm chiếc thuyền lớn mà toán lính kia đã lên. Trong kho có một con lạch dẫn nước từ sông ngầm vào, ba người liền xô đổ giá để thuyền, con thuyền trôi ngay xuống nước. Vương Uy và Dương Hoài Ngọc bê một số dụng cụ cần thiết lên thuyền, lão Tôn bẻ lái, Vương Uy và Dương Hoài Ngọc đẩy đuôi thuyền, từ từ ra khỏi nhà kho, tiến vào lạch nước. Vương Uy đóng cửa nhà kho lại, ba người cùng lên thuyền, mỗi người một tay chèo, chèo lái con thuyền tiến vào dòng sông ngầm, trước mũi thuyền cắm một bó đuốc chiếu sáng. Con thuyền xé toang bóng tối hướng thẳng ra giữa dòng, khúc sông này lặng sóng, thuyền đi mãi không thấy đâu là bờ bên kia, khiến cả ba người lấy làm lạ. Con thuyền gỗ của họ đi giữa bóng tối mênh mông, không định được phương hướng, không biết đi đâu về đâu, mà cũng không thấy tung tích con thuyền của bọn lính kia ở đâu. Vương Uy đứng trước mũi thuyền nhìn bóng tói mênh mông, chợt anh cau mày, thấy hình như xa xa phía trước thuyền kia có hai đốm sáng lập lòe. Anh hô lão Tôn và Dương Hoài Ngọc chèo nhanh hơn, con thuyền lao vút vào bóng tối. Vương Uy càng nhìn hai đốm sáng kia càng thấy quen, rất giống với hai đốm sáng xanh như mắt mèo ở dưới lòng đất, cũng chính là Bối long âm khư mà lão Tôn nói, nhưng lần này có vẻ thứ đó trông mơ hồ hơn, thậm chí không thể xác định nổi đấy là hai hay một đốm sáng. Vương Uy hỏi lão Tôn có trông thấy đốm sáng kia không, lão ngơ ngác nhìn hồi lâu rồi lắc đầu: – Nghe anh nói thì hẳn là Bối long âm khư. Cái đó chỉ có đôi mắt nhìn thấu âm dương mới trông thấy, mắt chúng tôi không thấy được đâu. – Cái đó ở dưới lòng đất kia mà, sao giờ lại thấy trên sông? – Vương Uy hỏi. Lão Tôn vừa chèo thuyền vừa nói: – Anh Uy, anh không biết đấy thôi, Bối long âm khư đứng đầu trong mười vạn tử huyệt được ghi chép trong bí quyết tầm long, hàng ngàn năm nay, hiếm có người trông thấy. Hai con mắt rồng của Bối Long âm khư chập chờn vô định, không có hình tướng, song đó lại chính là địa nhãn phong thủy để phá vỡ tử cốc. Chỉ cần có thể tìm thấy nơi khư khí của Bối long âm khư ngưng kết là có thể tìm được địa nhãn của tử cốc này. Đến đây thì mọi manh mối liên quan đến vương triều Lạp Cách Nhật đều đứt đoạn cả rồi. Tôi mạnh dạn đoán chừng, địa nhãn tử cốc nghìn năm tuyệt mật này rất có thể là nơi cất giấu những bí mật về vương triều Lạp Cách Nhật, cho nên nhất định phải phá Bối long âm khư. Nghe Lão Tôn nói, Vương Uy cũng đại khái hiểu ra Bối long âm khư là gì. Chiếc thuyền họ đang ngồi có cấu tạo rất đặc biệt, mũi thuyền đằng trước vô cùng hẹp, bên ngoài bọc sắt tây, rất giống với thuyền xung kích dùng khi đánh trận, lúc chèo cứ nhanh vun vút, như mũi tên vừa rời cung. Vương Uy đứng trên sàn thuyền chỉ huy hướng đi, lão Tôn và Dương Hoài Ngọc ra sức chèo thật nhanh. Nhưng bất luận thuyền chèo nhanh thế nào đi nữa thì đôi mắt mèo xanh lét kia vẫn nằm ở khoảng giữa hỗn độn và chân thực, không có cách nào đến gần. Vương Uy cảm thấy cứ đi thế này cũng chẳng phải cách hay, hai đốm sáng kia không có cách nào xác định được là thật hay là ảo thì làm sao đuổi theo được? Vương Uy đang chỉ huy cho thuyền đi về hướng Đông, bỗng Dương Hoài Ngọc kêu lên: – Bác Tôn cẩn thận, phía trước có con thuyền lớn. Vương Uy cũng giật mình, đưa mắt nhìn lại, trông thấy một chiếc thuyền lớn xô tới trước mặt, chiếc thuyền gỗ gần như lướt sát qua mạn con thuyền lớn, hai con thuyền cọ sát nhau vang lên tiếng “sàn sạt” buốt cả óc. Hai con thuyền lướt sát qua nhau, may sao mũi con thuyền gỗ được bọc một lớp sắt tây dày nên không bị tổn thương, ba người cùng thở phào nhẹ nhõm. Bỗng ánh mắt lão Tôn mờ mịt hẳn, lão trân trân nhìn con thuyền lớn, miệng há hốc không thốt nổi lên lời. Vương Uy và Dương Hoài Ngọc đều trông thấy gương mặt kinh hoàng của lão Tôn. Chiếc thuyền lớn từ từ lướt qua, trôi về phía bóng tối, trên cột buồm đầu thuyền co treo một ngọn đèn bão lập lòe, còn cả thân thuyền tối om như một con thuyền chết, giống hệt thuyền ma mà những người đi biển thường đồn đại. Lão Tôn và Dương Hoài Ngọc tung hoành trên vùng biển Đông Nam Á bấy nhiêu năm, chẳng những đã nghe rất nhiều truyền thuyết về thuyền ma, mà còn bắt gặp mấy chiếc như vậy, những con thuyền đó vẫn đi trên biển, thân thuyền vẫn lành nguyên không hề tổn hại, đồ ăn rất đầy đủ, có điều trên thuyền không một bóng người. Dương Hoài Ngọc phải gọi mấy tiếng lão Tôn mới định thần lại. Cô hỏi: – Chẳng nhẽ đấy là thuyền của đám lính áo vàng? Lão Tôn gật đầu, nói: – Đúng vậy, nhưng con thuyền ấy không bình thường chút nào, lúc tôi thấy bọn chúng lên thuyền, trên thuyền đèn đuốc sáng trưng như ngày tết vậy, sao giờ lại chỉ còn một ngọn đèn bão? Con thuyền lớn ấy mỗi chiều phải đến mấy chục trượng, thoạt nhìn đã thấy có mấy tầng, có vẻ là chiến thuyền thời cổ đại dùng để ra khơi, trong khoang thuyền có tới mười tám tay chèo, tính cơ động rất cao. Ngày xưa, Tam Bảo thái giám Trịnh Hoài đi Tương cũng dùng loại chiến thuyền này. Dương Hoài Ngọc từng thấy một con thuyền cổ như thế này ở làng chài, nghe nói nó bị sóng biển xô dạt lên bờ. Vấn đề là trong khe núi lớn bên dưới vùng núi tuyết Đường Cổ Lạp tại sao lại xuất hiện chiến thuyền cổ thời nhà Minh? Thật không thể tưởng tượng nổi. Chiến thuyền cổ khuất dần trong bóng tối, ngọn đèn bão yếu ớt mỗi lúc một nhỏ dần trên dòng sông ngầm tối tăm, chỉ còn một chấm sáng như ánh đom đóm trong đêm. Vương Uy bảo lão Tôn: – Bất kể trên con thuyền đó là người hay ma chúng ta cũng phải xem xem, có xem mới rõ ràng được. Lão Tôn cau mày, hiển nhiên lão vẫn chưa hiểu nổi chuyện này rốt cuộc là sao, nếu chiến thuyền cổ đó là thuyền ma thì lên đó còn đỡ. Nhưng nếu lên thuyền lại gặp bọn lính áo vàng, chẳng hóa ra tự tìm đường chết hay sao? Dương Hoài Ngọc nói: – Bác Tôn, cháu cũng cảm thấy cần phải lên đấy xem thử, hang động dưới lòng đất này chỗ nào cũng có huyền cơ, các manh mối để chúng ta đi tìm vương triều Lạp Cách Nhật đến đây đều đứt cả rồi, chiến thuyền cổ thần bí kia rất có thể liên quan đến vương triều Lạp Cách Nhật, chúng ta không thể để mất cơ hội này được. Lão Tôn suy nghĩ, đoạn rít mạnh một hơi thuốc, nói: – Vậy thì đuổi theo. Thấy ánh đom đóm giữa bóng tối mênh mông kia sắp biến mất, Vương Uy và Dương Hoài Ngọc vội chèo thật nhanh, cả hai phối hợp cùng lão Tôn quay mũi thuyền, vun vút đuổi theo chiến thuyền cổ vừa đi. Vào thời nhà Minh, đây là chiến thuyền rất hiện đại. Dưới thời Minh, cướp biển Đông Doanh liên tục quấy nhiễu miền duyên hải, triều đình dốc sức đánh đuổi chúng, đã bỏ rất nhiều công phu vào việc chế tạo chiến thuyền. Chiếc thuyền lớn này có phần thân rất kiên cố, đao búa khó mà phá nổi, hơn nữa việc điều khiển cũng rất linh hoạt. Trong khoang thuyền có mười tám mái chèo để điều khiển, do ba mươi hai phu thuyền phối hợp chèo lái, trong hải chiến có thể tùy cơ chuyển hướng, tránh bị đối thủ đâm thuyền vào, hơn nữa tốc độ lại nhanh, di chuyển như chớp, có thể nói là linh hồn của những trận hải chiến. Thấy thuyền mình đang dần dần tiến gần đến chiến thuyền cổ kia, Vương Uy đột nhiên quay sang nói với Dương Hoài Ngọc: – Lúc chiến thuyền đụng vào thuyền gỗ, tốc độ không nhanh như thế này Dương Hoài Ngọc cũng rất kinh ngạc, nước lặng, không có gió to, chiến thuyền cổ kia không thể trôi nhanh như thế được, lẽ nào trên thuyền có người thật ư? Nghe Vương Uy nói vậy, lão Tôn càng thêm nghi ngờ, chính mắt lão đã trông thấy bấy nhiêu lính áo vàng lên thuyền, bao năm dọc ngang trên biển, lão rất tự tin vào con mắt và khối óc của mình, quyết không thể nhầm được. Chiếc thuyền gỗ dần đuổi kịp chiến thuyền cổ, trên chiến thuyền cổ vẫn chỉ có một ngọn đèn bão tù mù, trong khoang thuyền tối om, giữa dòng sông ngầm mênh mông này, trông hệt như một con thuyền ma không người chèo lái. Dương Hoài Ngọc thay đồ lặn, ào một cái nhảy xuống nước. Chiến thuyền cổ có mười tám mái chèo, nước sông ngầm lặng sóng, không có gió to, vậy mà nó lại có thể lướt đi nhanh như vậy, khả năng duy nhất là trên thuyền có phu thuyền đang chèo. Nhằm đề phòng lúc chiến đấu với kẻ địch bị phá hủy mái chèo, nên loại chiến thuyền thời Minh này thường giấu kín mái chèo dưới nước. Dương Hoài Ngọc lặn xuống một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh gì, Vương Uy và lão Tôn vừa ra sức chèo vừa rì rầm nói chuyện. Vương Uy nói với lão Tôn:p> – Bác Tôn, cô ấy lặn xuống xem mái chèo có hoạt động không thôi mà, sao lâu thế? Lão Tôn gật đầu, hai hàng lông mày càng nhíu chặt lại, cảm thấy Dương Hoài Ngọc ở dưới nước có thể đã xảy ra chuyện, lão bèn buông mái chèo, định chui vào khoang thay đồ lặn. Vương Uy vội lôi lão lại, nói: – Bác già rồi, lặn xuống dưới không tiện, để đấy tôi xuống xem, hồi nhỏ tôi cũng tập bơi qua sông rồi. Nghe Vương Uy nói vậy, lão Tôn gật đầu. Vương Uy thay đồ lặn, rồi âm thầm chuồi xuống nước. Bộ đồ lặn này là bọn lão Tôn đặt mua ở nước Anh, luôn đem theo người, trên mũ lặn còn có đèn, bên trong lắp cả ắc quy, chỉ cần bấm nút là bật sáng, có thể chiếu sáng trong phạm vi mười mét dưới nước. Nước rất lạnh, Vương Uy vừa lặn xuống đã rùng cả mình. Anh lặn xuống sâu mấy mét, phát hiện dưới sông ngầm không có cá, chỉ mênh mông những nước là nước. Anh lặn xuống dưới đáy chiến thuyền cổ, quả nhiên thấy bên dưới có một hàng mái chèo lớn, đang từ từ khua động theo dòng nước. Những mái chèo này không hề có dấu hiệu gì là có người điều khiển, nhưng nếu là tốc độ tự nhiên thì không thể nhanh như thế được. Vương Uy cố bơi theo con thuyền, tâm trí anh chợt rúng động, trong số những mái chèo hình như có mấy cái chèo rất nhịp nhàng. Anh dụi mắt, lại gần hơn chút nữa, xác nhận mình không nhìn nhầm, ở đấy có ít nhất hai mái chèo đang hoạt động. Ró ràng trên thuyền có người, Vương Uy kinh ngạc. Anh bơi tiếp một đoạn nữa, có thể thấy mái chèo của con thuyền gỗ đang khua động liên tục trên đầu anh, nhưng không thấy Dương Hoài Ngọc đâu cả. Chuyện này quả là không bình thường, rõ ràng Dương Hoài Ngọc cũng lặn xuống ở chỗ này mà. Nhìn tư thế xuống nước của Dương Hoài Ngọc Vương Uy có thể đoán được khả năng bơi lặn của cô còn siêu hơn anh nhiều. Nhưng một người sống sờ sờ như thế tại sao lại vô duyên vô cớ biến mất được. Vương Uy đang thắc mắc thì bỗng thấy một cục máu từ đáy nước nổi lên, anh vội rọi đèn về hướng đó, chỉ thấy sâu dưới nước chừng mười mét, có hai bóng đen đang quấn lấy nhau. Vương Uy vội lặn xuống đó, thấy trên mình bóng đen phụt ra mấy luồng máu, anh tránh luồng máu đang phun về phía mình, nhận ra một trong hai bóng đen kia là Dương Hoài Ngọc. Thứ đang quấn lấy Dương Hoài Ngọc thấy có người đến liền quay mình chuồn thẳng, tốc độ rất nhanh, chỉ một loáng đã lặn mất tăm. Vương Uy vội tóm chặt lấy Dương Hoài Ngọc đang cứng đờ cả người, ngoi lên mặt nước. Lão Tôn ném một sợi dây thừng xuống, kéo hai người lên thuyền. Bàn tay và cánh tay Dương Hoài Ngọc đều bị thương, nhưng vết thương không sâu. Vương Uy lấy thuốc trong hộp cứu thương bôi vào rồi băng lại cho cô, may mà không có gì nghiêm trọng. Lão Tôn vội la lên: – Dưới nước có người à? Dương Hoài Ngọc gật rồi lại lắc đầu, nói: – Cháu vừa xuống nước thì đèn trên mũ lặn bị đập vỡ, sau đó liền bị một luồng sức mạnh tấn công. Hình như không phải người, người ở dưới nước làm thế nào mạnh như thế được? Thứ đó lôi cháu xuống đáy nước, cháu hoảng quá, vội rút dao ra đánh nhau với nó. Vết thương trên người cháu đều là do lúc đánh nhau bị thứ đó khống chế dao, tự chém vào tay mình. Lão Tôn vuốt râu, trầm ngâm hồi lâu mới nói: – Bằng vào thân thủ của cô, đánh nhau với nó bấy nhiêu lâu mà không biết có phải là người không à? Dương Hoài Ngọc nói: – Cháu đâu có đụng được vào nó, có điều lúc nó tóm lấy tay cháu, có cảm giác tay nó không phải là tay người, mà là một cặp móng vuốt. – Móng vuốt? – Vương Uy và lão Tôn cùng sững sờ. Lão Tôn hỏi dồn: – Các người có thấy mái chèo hoạt động không? Vương Uy và Dương Hoài Ngọc đồng loạt gật đầu, nghe họ thuật lại những gì đã gặp ở dưới nước, lão Tôn luôn miệng than quái lạ. Việc chèo thuyền cổ cũng có quy tắc của nó, gọi là mười hai chèo, nghĩa là ít nhất phải có mười hai mái chèo cùng chèo, bằng không sẽ không thể phát huy ưu thế của cấu tạo mười tám mái chèo được. Lão Tôn và Dương Hoài Ngọc bôn ba trên biển bấy lâu, đã gặp nhiều tàu thuyền đi biển, hiểu khá rõ về các loại tàu thuyền. Họ dọc ngang suốt một dải hải phận Đông Nam Á, từng phát hiện thấy thuyền đi biển cổ đại của Trung Quốc ở rất nhiều làng chài hoặc vùng biển, hàng hải và phòng thủ bờ biển rất phát triển dưới thời Minh, kỹ thuật đóng thuyền đi biển rất cao siêu, vì vậy lão Tôn và Dương Hoài Ngọc hiểu rất rõ về loại chiến thuyền cổ thời Minh này. Trên chiến thuyền cổ có đông lính áo vàng như thế, nếu chúng muốn tìm gì đó trên con sông ngầm này, chắc chắn sẽ phát huy toàn bộ ưu thế của mười tám mái chèo, chúng không thiếu người, sao lại chỉ chèo có hai mái? Ba người cùng bàn bạc, cảm thấy cứ phỏng đoán như thế này cũng chẳng ích gì, Vương Uy xung phong lên chiến thuyền cổ kia xem xét, vết thương trên tay Dương Hoài Ngọc không nghiêm trọng nên cô cũng đòi đi với Vương Uy. Lão Tôn khuyên ngăn mấy câu, thấy cô vẫn khăng khăng, cũng đành đồng ý. Lão Tôn cập con thuyền gỗ vào đuôi chiếc thuyền cổ, Vương Uy nhanh nhẹn tung móc câu vào mạn thuyền, nắm chặt dây móc câu kéo thật mạnh rồi tung người nhảy sang. Chiến thuyền cổ cao hơn thuyền gỗ đến mấy thước, Vương Uy sử dụng cả tay chân, thoăn thoắt leo lên mạn thuyền rồi trèo lên sàn. Dương Hoài Ngọc thấy Vương Uy lên được chiến thuyền cũng tung móc câu leo lên. Hai người đứng trên boong thuyền, nhìn bóng khoang thuyền đổ dài hiu hắt dưới ánh đèn bão. Vương Uy và Dương Hoài Ngọc lấy làm lạ, nếu trên thuyề







Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Bạn có dám từ bỏ ước mơ?

Bạn có dám từ bỏ ước mơ?Còn có trạng thái tồi tệ hơn mù lòa. Đó là nhìn th...

Truyện Ngắn

10:05 - 23/12/2015

Cho voi ăn đậu

Cho voi ăn đậu Người quản lí vườn thú hỏi ba đứ...

Truyện Cười

19:12 - 26/12/2015

Bắc thang lên hỏi ông trời phần 2

Bắc thang lên hỏi ông trời phần 2 - Bắc thang lên hỏi ông trời.- G...

Truyện Cười

19:24 - 26/12/2015

Tháng 7 - tháng của yêu thương!

Tháng 7 - tháng của yêu thương!Tháng 7 về trong những cơn mưa ngâu thoắt đến rồi ...

Truyện Ngắn

02:15 - 23/12/2015

Màn kịch hay nhất của tôi

Màn kịch hay nhất của tôiTuy tôi diễn xuất vô số, nhưng tôi phải nói, màn k...

Truyện Ngắn

05:32 - 23/12/2015