XtGem Forum catalog

Đọc truyện ma- Trở lại hoang thôn mở đầu

theo đó là tôi ngã ra sàn rồi ngất lịm đi. Đúng rồi, A Hoàn đâu? Cô ta đi đâu rồi? Tôi căng thẳng nhìn xung quanh thì chỉ thấy khuôn mặt u buồn của Xuân Vũ. Trong phòng gần như không có gì biến đổi, chỉ có máy tính vẫn bật. Cuối cùng, tôi nhìn vào mắt Xuân Vũ hỏi: “Sao cô lại ở đây?” “Anh biết không? Bộ dạng ban nãy của anh làm tôi sợ quá đi mất!” Cô ấy sờ lên ngực, hít hơi thật sâu rồi nói, “Tối qua tôi gọi điện cho anh, nhưng điện thoại anh kêu mãi mà chẳng thấy bắt máy nên tôi vô cùng lo lắng. Sáng nay lại gọi điện cho anh, nhưng anh vẫn không nghe máy, vậy là tôi đột nhiên nhớ tới Tô Thiên Bình”. “Thế nên cô đã tự đến đây?” “Đúng. Tôi tới trước cửa căn hộ này bấm chuông, nhưng bên trong không thấy động tĩnh gì. Tôi đứng ngoài cửa gọi điện cho anh, quả nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại của anh bên trong vọng ra, tôi nghĩ anh nhất định ở trong này”. Xuân Vũ lại lần nữa bịt miệng mình lại, run rẩy một lúc nói. “Tình huống đó giống hệt lần đầu tiên tôi và anh tới đây, tôi lo lắng hôm nay cảnh tượng đó lại lặp lại lần nữa, vậy là tôi vội vàng gọi bà hàng xóm chủ nhà ra”. “Bà Tư béo?” tôi gọi thẳng tên nhân vật trong phim “Kungfu”, “Sáng sớm ngày ra cô gọi bà ấy, không sợ bị bà ấy chửi à?” “Đã đến lúc này rồi mà anh vẫn còn đùa được?” Xuân Vũ tỏ vẻ trách mắng tôi, cô ấy lắc lắc đầu nói, “Không sao cả, bà ấy bảo tối qua đi đánh mạt chược cả đêm bên ngoài, vừa mới về đến nhà”. “Vậy thì tiếng hát lúc nửa đêm chắc chắn bà ấy không nghe thấy”. Xuân Vũ không buồn để ý lời tôi nói, tiếp tục kể: “Bà chủ nhà bán tính bán nghi mở cửa cho tôi, tôi vừa mới xông vào phòng ngủ thì nhìn thấy anh nắm bất tỉnh nhân sự trên sàn nhà”. “Sau đó cô lay tôi tỉnh dậy?” Cô ấy gật gật đầu, xem ra tâm trạng bình tĩnh hơn ban nãy nhiều rồi. Tôi cũng đã hồi phục lại chút thể lực: “Cảm ơn cô, Xuân Vũ, xem ra vẫn là cô cứu tôi?” “Đừng nói chuyện này nữa, nói cho tôi biết rút cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Nhưng tôi không trả lời ngay, mà móc điện thoại ra xem. Quả nhiên từ 10 giờ tối qua tới giờ có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, cho mãi tới tận mười phút trước, toàn là số điện thoại của Xuân Vũ. Nhưng tôi không nhớ là đã nghe thấy bất cứ tiếng chuông điện thoại nào. Có lẽ khi tôi đối diện với A Hoàn, tất cả những âm thanh khác đều không nghe thấy, chỉ còn lại âm thanh tuyệt diệu phát ra từ miệng cô ấy – trừ tiếng “đông lôi chấn chấn”. Cuối cùng, tôi thẳng người lên được, nói: “Cô có tin tất cả những gì tôi nói không?” “Ít nhất tôi cũng tin mắt anh”. “Tốt rồi, tôi vừa trải qua một đêm không thể tưởng tượng nổi…” Sau đó, tôi kể hết lại toàn bộ những gì mình vừa trải qua cho Xuân Vũ nghe, bao gồm tất cả những lời mà A Hoàn nói với tôi không sót một chữ. Cuối cùng tôi thẫn thờ hỏi: “Cô có tin không?” Cô ấy bất động chằm chằm nhìn tôi, mím môi đáp: “Đúng thật là chuyện ly kỳ, khó tin như trong ‘Nghìn lẻ một đêm’”. “Không sai, có lẽ đêm nay chính là đêm thứ 1001”. “Tôi tin tất cả những gì anh nói với tôi đều là sự thật, nhưng đối với cái thế giới này mà nói thì lại có thể là hư ảo”. “Ý của cô là – ảo giác?” Tôi lập tứ lắc lắc đầu, “Cô xem cái này đi!” Tôi giơ tay trái của mình lên, chiếc nhẫn ngọc đang thít chặt lên ngón trỏ trái của tôi. “Đây là cái gì?” Xuân Vũ ngô nghê nhìn chằm chằm lên ngón trỏ tay trái tôi, vệt đỏ đun trên nhẫn ngọc đang nhìn cô ấy. “Nhẫn ngọc?” Mặt cô ấy lập tức biến sắc, sự trấn tĩnh tự tin vốn có cũng đã tan thành mây khói, cô ấy mím chặt môi không thốt nên lời, chả mấy chốc môi dưới trở nên tím tái. “Cô biết nó, đúng không?” Tôi vẫn giơ tay trái của mình lên, chiếc nhẫn ngọc đưa qua đưa lại trước mặt cô ấy, “Nếu như cô không tin, sờ thử lên nó sẽ biết ngay”. Xuân Vũ lập tức xoay người, vai quay về phía tay tôi, hình như lúc nào cũng có thể bỏ chạy ngay được. Nhưng sau một hồi do dự, cô ấy vẫn đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay tôi. Khi ngón tay như mỡ đông chạm vào vệt đỏ đun trên chiếc nhẫn ngọc, thì giống như xảy ra một phản ứng hóa học mãnh liệt vậy, trước mắt tôi phút chốc bỗng lóe lên một tia sáng, ngón tay của Xuân Vũ nảy ra như bị điện giật, cả người bị đẩy vào góc tường, gần như là co rúm lại. “Cô sao thế?” Tôi giơ tay ra định kéo cô ấy lại, nhưng cô ấy run rẩy né tránh. Tôi lúc này mới nhận ra, cô ấy vô cùng hoảng sợ khi nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc trên tay tôi, tôi đành phải thò tay kia ra mới kéo được cô ấy ra khỏi góc tường. Nhưng dù sao cô ấy cũng là một cô gái kiên cường: “Không sai, chính là chiếc nhẫn ngọc này! Nửa năm trước, chính tôi đã đem nó từ địa cung Hoang thôn về”. “Đúng vậy, tôi biết là nhất định cô sẽ nhận ra nó, bởi vì lúc đầu chính tôi đã lấy nó từ trong người cô”. Cô ấy nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay tôi, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Kể cả nó có vợ thành ngọc vụn tôi cũng nhận ra”. “Vậy bây giờ cô tin lời tôi rồi chứ?” Xuân Vũ cúi đầu trầm tư hồi lâu, đau khổ lắc đầu: “Không, tôi không biết. Anh nói rằng A Hoàn chính là nữ vương cuối cùng của Cổ Ngọc quốc đã chết năm nghìn năm trước, nửa năm trước nhờ chiếc nhẫn ngọc được đeo vào ngón tay anh nên cô ta đã phục sinh, và mỗi lần phục sinh đều chỉ có thể kéo dài bảy ngày, bắt buộc phải cướp đi linh hồn của một người nào đó mới có thể tiếp tục sống”. “Bảy ngày”. Hai từ này đã nhắc nhở tôi, đến sáng sớm hôm nay đã là ngày thứ bảy rồi, chỉ còn lại mười mấy tiếng đồng hồ – đến 12 giờ đêm vừa vặn là bảy ngày bảy đêm, A Hoàn bắt buộc phải cướp đi một linh hồn vô tội, nếu không sự phục sinh của cô ta sẽ kết thúc tại đây. “Anh sợ rồi?” “Không, chỉ là tôi la cho A Hoàn, cũng là lo cho một người nào đó trên thế giới này”. “Giả thiết nếu cô ta thực sự là nữ vương phục sinh!”. Xuân Vũ lại thêm vào cho tôi một câu giả định. Đến giờ phút này quả thật đã không còn đường nào thoát nữa rồi. Mọi việc xảy ra đêm qua thật không thể tưởng tượng nổi, nếu như tôi đem kể cho bất cứ ai nghe, đều sẽ bị coi là kẻ thần kinh mất. Mặc dù chiếc nhẫn ngọc đang thắt chặt trên ngón tay tôi đích thực đến từ lòng đất Hoang thôn, vệt đỏ đun trên nhẫn chính là máu của “Hoàn” – nữ vương Cổ Ngọc quốc năm nghìn năm trước tự sát trên tế đàn chảy xuống. Và hội bốn sinh viên Xuân Vũ cũng đúng là đã mơ thấy “Hoàn” trong đêm ở lại Hoang thôn, đó chính là cảnh tượng cô ấy cắt yết hầu tự sát. Còn cả Lâm U, cô gái thân thế bi thảm này, cô ấy chính là con gái của giáo sư tâm lý học Hứa Tử Tâm, thân xác cô ấy còn có cả nữ vương “Hoàn” sống lại ký sinh trong đó, tấm thân nhỏ bé của cô ấy đồng thời phải chứa đựng hai linh hồn, xem ra giống như một người mà có hai nhân cách. “Hoàn” đã cướp đi linh hồn của rất nhiều người, bao gồm cả Tô Thiên Bình đã từng sống trong căn phòng này, chỉ để duy trì bảy ngày phục sinh của cô ta. Đã có rất nhiều lần của bảy ngày qua đi, tương lai vẫn sẽ còn có vô số bảy ngày nữa, người tiếp theo bị cướp mất linh hồn sẽ lại là ai? Có lẽ mười mấy tiếng sau tôi sẽ tỏ tường. Không, tất cả những điều này rút cuộc là ảo giác của tôi, hay là hư cấu để khống chế sự tiến triển của cuốn tiểu thuyết này đây, cậu chàng đang ngồi trước màn hình máy tính gõ chữ như bay kia, cậu có nghe thấy tiếng gọi của nhân vật trong tiểu thuyết cậu viết đang kêu gọi cậu không? Xin hỏi rút cuộc cậu còn muốn dày vò tôi tới mức nào? Không mau cho tôi biết kết cục đi? Tôi nghĩ rất nhiều bạn độc giả, lúc này đây cũng đang kiến nghị với cậu như thế đấy! Ngón trỏ trên tay trái lại bắt đầu đau nhức, tôi giơ ngón tay nhìn chiếc nhẫn ngọc, lật qua lật lại, thật thật giả giả đều khiến thần kinh tôi như muốn nổ tung. Tôi nhớ có một câu chuyện cổ tích như thế này: Truyện kể rằng, có một người Sudan xây một tòa cung điện diễm lệ, bốn bức tường quanh cung điện đều được nạm kín những tấm gương nhỏ muôn hình vạn trạng, bất cứ ai bước vào tào cung điện này cũng sẽ phát hiện ra bản thân mình biến thành vô số người. Một hôm, có một con chó xông vào cung điện, nó nhìn thấy vô số những con chó giống hệt mình đang hướng về nó sủa hung tàn nên đã vô cùng hoảng sợ, rồi lao vào hình bóng trong những tấm gương cắn xé, cuối cùng nó đã tự đâm đầu vào tường chết tươi. Khi tôi đang tưởng tượng về con chó đáng thương đó, thì đột nhiên nhìn thấy màn hình máy tính lóe sáng, ban nãy màn hình máy tính ở chế độ bảo vệ màn hình, giờ thì cửa sổ của hệ thống giám sát đã hiện ra. Chuyệt gì vậy? Tôi nhớ là tôi không bật máy tính, tại sao hệ thống giám sát lại tự nhiên xuất hiện? Xuân Vũ rõ ràng cũng giật thót mình, cô ấy chau mày nhìn lên cửa sổ giám sát trên màn hình máy tính, giống như lại nhìn thấy ma vậy. Tôi lắc lắc đầu ngồi trước màn hình máy tính, camera hiển thị lên phòng ngủ này, góc máy quay hiện rõ là do đầu dò trong khung cửa sổ quay lại. Tôi ngẩng đầu nhìn lên khung cửa sổ, không biết “con mắt” đó quay lại cảnh này lúc nào. Phòng ngủ trong camera hiện lên ánh đèn sáng trắng, dưới chân màn hình hiển thì thời gian là 8 giờ tối bảy ngày trước – đó chính là trước hôm tôi từ Bắc Kinh trở về, là thời gian mà tôi uống rượu nếp cùng em gái biện tập trong “Trà mã cổ đạo” cạnh bờ biển Hậu Hải. Và chính trong giây phút này, trong căn phòng ngủ ở Thượng Hải này, lay động một bóng người màu trắng. Cô ta từ từ bước tới trước cửa sổ nhìn lên đầu dò, đôi mắt trong camera biến dạng như ngọn đuốc, nhìn chằm chằm vào chúng tôi trước màn hình máy tính, khiến Xuân Vũ không kìm chế nổi rùng mình một cái. Tuy khuôn mặt trong hình ảnh camera vừa mờ ảo vừa biến dạng, nhưng tôi vẫn có thể nhận ngay ra cô ta – A Hoàn, không, đó là mắt của Lâm U, ánh mắt phức tạp và u buồn, trong con người cô ta phản chiếu hình ảnh những người đã từng làm hại cô ta, và những người này đều đã mất đi linh hồn từ lâu rồi. Cô ta đột nhiên lắc đầu rồi cúi đầu ôm lấy vai mình, sau đó ngồi xuống sàn nhà, dáng vẻ giống như trong ki ốt bưu thiếp. Đầu dò chỉ có thể quay được lưng và tóc cô ấy, những sợi tóc đen rối bời, giống như bờm ngựa cái Mông Cổ, hỗn tạp thẻ trên áo trắng. Hình ảnh lúc này xuất hiện Tô Thiên Bình, đây e rằng là lần cuối cùng khuôn mặt cậu ấy xuất hiện trong camera. Khuôn mặt này trong camera biến dạng xấu xí, tôi rõ ràng không nhận ra cậu ta còn có hình “người” nào nữa, hình như còn giống ma quỷ hoặc dã thú hơn. Xuân Vũ cũng khẽ thốt lên một tiếng: “Trời ơi, tôi thật sự không nhận ra cậu ấy nữa rồi!” “Có lẽ con người trước khi mất đi linh hồn đều có mức độ ‘biến dị’ nào đó?” Tôi vẫn căng thẳng nhìn vào hình ảnh giám sát, chỉ thấy Tô Thiên Bình cẩn thận rón rén lại gần Lâm U, mắt cậu ta phát ra ánh sáng xanh lét âm u dưới đầu dò – giống như một con sói đực trên hoang nguyên, tôi lập tức liên tưởng tới đôi mắt sâu hun hút như giếng cổ của cậu ta nửa năm trước trong kí ức mình. Xuân Vũ cũng không kìm chế được hét lên: “Sao Tô Thiên Bình lại biến thành con sói thế này?” “Sói?” “Đúng vậy, anh không thấy đây là một con sói to đùng sao?” Xuân Vũ dùng ngón tay run rẩy chỉ lên màn hình, “Còn… còn có cả đuôi nữa này…” Nhưng tôi không hề nhìn thấy “đuôi” của Tô Thiên Bình, lẽ nào là ảo giác của Xuân Vũ nhìn người thành sói? Hay là ảo giác của tôi nhìn sói thành người? Rút cuộc là cô ấy điên hay tôi điên? Không, tôi thực sự không nhìn rõ sinh vật dưới đầu dò kia rút cuộc là cài gì, tôi chỉ có thể dùng ba từ “Tô Thiên Bình” để thay thế cho “nó”. “Tô Thiên Bình” vòng ra phía sau lưng Lâm U, đột nhiên thò tay ra ôm lấy cô ấy, cảnh tượng này khiến tôi và Xuân Vũ đều không thể ngờ tới. Lâm U lập tức giãy giụa kịch liệt, nhưng “Tô Thiên Bình” vẫn đè lên người cô ấy, đề cô ấy ra sàn nhà. Dưới hình ảnh giám sát mờ ảo, chỉ nhìn thấy cô gái dưới đất đang ra sức phản kháng, một sinh vật quái thai dị dạng đang đè lên người cô ấy, trong miệng còn chảy ra rất nhiều dãi rớt bẩn thỉu. Camera không thể ghi lại âm thanh, bởi vậy những cảnh này đều là hình ảnh câm, cộng thêm hình ảnh mờ ảo gần như đen trắng, cảm giác giống như đang xem một bộ phim câm của thập niên 20, đến cả phụ đề cũng không thấy. Nhưng tai tôi dường như có thể nghe thấy rõ tiếng kêu xé gan xé ruột phát ra từ miệng Lâm U. Hình ảnh cô ấy trong giây phút hoảng sợ và đau khổ này đã xuyên thấu thời gian và màn hình máy tính, in đậm trong trí óc tôi. Đúng vậy, tôi và Xuân Vũ đều đã kinh ngạc tới độ ngây người ra, Xuân Vũ còn vô thức lùi lại phía sau một bước, lấy tay ôm lấy bờ vai, giống như cô gái trên sàn nhà chính là cô ấy vậy. Cô ấy còn lấy tay bịt tai lại, lẽ nào cô ấy cũng nghe thấy tiếng thét thất thanh từ bảy hôm trước? Hình ảnh đáng sợ đó vẫn đang tiếp diễn trên màn hình máy tính, mọi thứ trong đầu dò đều biến dạng: “Tô Thiên Bình” đang đè lên người Lâm U, đôi mắt trợn to của Lâm U, và cả phòng ngủ gộp với thế giới nảy hình như đều đang bị đè bẹp. Cuối cùng, một vật gì đó rơi ra từ trong cổ áo của Lâm U, “Tô Thiên Bình” nhìn thấy vật đó liền lập tức sợ hãi “nảy” người ra và dần dần hồi phục lại hình dạng con người. Lâm U từ sàn nhà đứng dậy, tay cô ấy cằm một vật gì đó giống như sợi dây leo, tỏa ra ánh sáng mờ ảo dưới ánh đèn trăng. “Chiếc nhẫn ngọc!” Xuân Vũ kêu lên trước tiên. Tôi cúi đầu nhìn lên tay trái mình, đúng vậy, chiếc nhẫn bé nhỏ đó giờ đây đang đeo trên ngón trỏ tay trái tôi. Vào cái đêm của bảy hôm trước, Lâm U đã đung đưa chiếc nhẫn ngọc trong tay, giống như quả lắc đồng hồ trong tay nhà thôi miên, còn “Tô Thiên Bình” phục hồi lại “hình người” đã sợ hãi tới nỗi hồn xiêu phách lạc. “Không, cô ta là A Hoàn!” Tôi nhận ra trong hình ảnh camera, đó chính là ánh mắt của “Hoàn” – nữ vương phục sinh, lạnh lẽo tàn khốc, thấy rõ mọi thứ, khiến người ta run rẩy. Linh hồn của A Hoàn đã trở lại rồi, tay cô ta đung đưa chiếc nhẫn ngọc, từ từ sát lại gần Tô Thiên Bình. Giờ thì tới lượt dã thú bẩn thỉu thét lên thất thanh. Khi Tô Thiên Bình ngoác miệng dưới đầu dò, lộ ra răng nanh trắng nhởn hung ác hơn cả tôi, hình ảnh camera đột nhiên biến thành màu đen sì. Giống như phim kinh dị đang chiếu tới thời khắc quan trọng nhất thì đột nhiên mất điện, lòng dạ tôi như lửa đốt kiểm tra lại hệ thống giám sát thì thấy phía sau quả thực hết rồi. Có khả năng lúc đó vốn dị không ghi hình lại, cũng có thể sau đó bị người ta cắt đi mất. Tôi thoát khỏi cửa sổ giám sát này, rồi nhìn lại các thư mục giám sát khác, nhưng đều đã không còn gì cả, chỉ còn lại đoạn hình ảnh này. Tới giờ tôi mới phát hiện ra vẫn còn một phần mềm bật tự động, có thể hẹn giờ để bật một đoạn hình ảnh giám sát. Lẽ nào là A Hoàn đã hẹn giờ trước khi rời khỏi đây, để nó nhảy ra đúng thời điểm đó rồi bật cho tôi xem một lượt? Kể cả ai hẹn giờ đi chăng nữa, nhưng tôi ít nhất cũng đã biết được sự việc phát sinh trong căn phòng này của Tô Thiên Bình bảy hôm trước – Cậu ta đã đưa A Hoàn (Lâm U) về đây, khi cậu ta nhìn thấy cô gái xinh đẹp đáng thương này, bèn nhân cơ hội cô ấy đang khóc thút thít để mưu đồ vượt rào, đè Lâm U ra sàn nhà để ức hiếp cô ấy. Kết quả là Lâm U đã biến thành A Hoàn, cô ta lấy chiếc nhẫn ngọc của Hoang thôn từ trong người ra, khiến Tô Thiên Bình sợ chết khiếp. Nhưng tại sao Tô Thiên Bình trong hình ảnh camera lại biến thành một con dã thú? Xuân Vũ nói như đinh đóng cột với tôi, cô ấy nhìn thấy một con sói đực hung ác, có chiếc đuôi dài, mắt lóe xanh, còn có cả răng nanh sắc nhọn khiến người ta khiếp sợ. Tôi chỉ biết lắc đầu nói: “Có lẽ Tô Thiên Bình là một con sói ẩn giấu rất sau – ý tôi nói là linh hồn cậu ta. Trước đây chúng ta đều không phát hiện ra linh hồn của cậu ấy, cho rằng cậu ta chỉ là một sinh viên bình thường, nhưng trong hình ảnh ban nãy, tôi lại nhìn thấy một con dã thú háo sắc”. “Đây chính là linh hồn cậu ấy, một linh hồn háo sắc”. “Đúng. Và chiếc đầu dò này có lẽ có một sức mạnh đặc biệt nào đó có thể soi ra linh hồn con người trong ống kính biến dạng, và từ đó bại lộ nguyên hình của Tô Thiên Bình khi bắt nạt phụ nữ, phoi bày ra linh hồn dã thú của cậu ta”. Xuân Vũ run lẩy bẩy hồi lâu, hình như đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi, nghe nói là hơn một năm trước, khoa của Tô Thiên Bình có một cô gái uống thuốc ngủ tự tử, lúc đó nghe đồn là Tô Thiên Bình đã xâm hại cô ấy, nhưng không ai có chứng cứ gì cả, sự việc đó chẳng mấy chốc đã bị quên lãng. Năm ngoái, khi cả hội chúng tôi tới Hoang thôn, tôi vẫn không biết chuyện đó, vào tháng 3 tôi mới biết chuyện, nếu như hồi đó mà biết, chắc chắn tôi sẽ không tới Hoang thôn cùng cậu ấy đâu!”. “Ồ, hóa ra cậu chàng này đầy rẫy những tì vết, thật là nhìn không ra cậu ta lại là loại người đấy, vậy mà tôi vẫn phải đi tìm chân tướng nguyên nhân cậu ấy xảy ra chuyện, khiến bản thân mình cũng chìm sâu trong đó. Vì loại dã thú này quả thật không đáng, biết trước như vậy thì thà để linh hồn cậu ta sớm về trời còn hơn”. Có lẽ trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người giống cậu ta, thảo nào linh hồn họ đều đã bị A Hoàn đem đi. Tôi quay đầu lại nhìn phòng ngủ của Tô Thiên Bình, sự ác cảm chán ghét tự đáy lòng bỗng trào dâng. Nhưng rút cuộc sao Tô Thiên Bình lại xảy ra chuyện? Trong camera không hề quay lại, chỉ thấy A Hoàn lấy ra chiếc nhẫn ngọc, có trời mới biết được sau đó là chuyện gì. Đầu óc tôi vẫn mông lung mịt mùng, và thời gian còn lại chỉ còn mười mấy tiếng đồng hồ nữa thôi – đúng 12 giờ đêm hôm nay, sự phục sinh của A Hoàn sẽ kết thúc, cô ấy nhất định phải cướp thêm một linh hồn của ai đó, người đó sẽ là ai? Nhưng bất luận anh ta có tội hay không có tội, tôi đều bắt buộc phải ngăn chặn sự việc này phát sinh. Vậy là tôi vô thức nhìn đồng hồ, hiện giờ là 8 giờ 30 phút sáng. Tôi đang chạy đua với thời gian mất đi linh hồn, nhưng chết tiệt ở chỗ, tôi thực sự không biết mình nên chạy theo hướng nào. Ngẩng đầu lên một cái là nhìn thấy màu đỏ trên cửa sổ, tôi lẩm bẩm: “Ngày thứ bảy, cô đã sống tới ngày thứ bảy rồi”. Khi tôi đang như một con ruồi mất đầu điên cuồng bay lượn vòng tròn thì nghe thấy giọng điệu bình tĩnh của Xuân Vũ: “Đến Hoang thôn đi”. Đến Hoang thôn? Mọi thứ bắt đầu từ đó, mọi thứ cũng phải kết thúc từ đó. Tôi cúi đầu nhìn chiếc nhẫn ngọc trên tay mình nói: “Giống như tôi nửa năm trước? Tuy nói là người nào gây ra rắc rối người đấy phải tự đi giải quyết, nhưng tôi đã từng nói tôi sẽ không bao giờ tới nơi đó nữa, cũng không muốn để bất cứ ai đến đó”. “Nhưng tình hình bây giờ không như vậy nữa, chiếc nhẫn ngọc đã trở về trên ngón tay anh, ác mộng của Hoang thôn lại giáng xuống đầu, anh chỉ có cách quay trở lại tìm hiểu một lần nữa, có lẽ còn có thể phát hiện ra bí mật cùa A Hoàn đấy”. “Bí mật của A Hoàn?” Cảm xúc của tôi lại được khơi dậy, nhưng tôi chỉ lắc đầu nói, “Bây giờ chỉ còn lại mười mấy tiếng đồng hồ, mọi thứ đều đã quá muộn rồi”. “Vẫn chưa muộn, chỉ cần chúng ta xuất phát bây giờ, trước khi hoàng hôn sẽ tới được Hoang thôn. Cứ cho là ở đó có nguy hiểm tiềm ẩn đi chăng nữa, thì cũng còn hơn ở đây trợn mắt lên nhìn vô ích”. Những lời này của cô ấy khiến tôi phát ngượng, tôi thẫn thờ hỏi: “Sao cô lại trở nên dũng cảm như thế?” Xuân Vũ nhẹ nhàng đáp: “Bởi vì tôi đã từng trải qua sự sợ hãi thấu tận xương tủy”. Tôi im lặng nhìn vào mắt cô ấy, sau đó quay đầu nhìn ra màn mưa phùn lất phát ngoài cửa sổ, nói như định đóng cột: “Đến Hoang thôn, xuất phát ngay thôi!” Hai tiếng sau. Mưa tạnh rồi. Bầu trời ngoài cửa kính xe vẫn âm u, nhưng cảnh sắc sau mưa hiện lên ủy mị hơn nhiều. Xe khách đường dài đã rời khỏi nội thành, những thửa ruộng vùng ngoại ô mùa đông bao trùm trong hơi nước như một bức tranh thủy mặc. Chiếc xe khách từ Thượng Hải hướng đến thị trấn Tây Lãnh thành phố K tỉnh Chiết Giang, khoảng hơn 3 giờ chiều thì sẽ tới nơi. Tôi ngồi ở hàng ghế cuối xe, còn Xuân Vũ ngồi ghế sát cửa sổ cạnh tôi. Ánh mắt tôi nhìn chăm chăm ra phía cửa sổ, lan can cạnh đường cao ốc lao như bay lùi lại phía sau, nhưng tất cả những thứ này đều nhanh chóng mờ ảo, chỉ còn lại khuôn mặt Xuân Vũ bên cạnh cửa sổ. Cô ấy bất giác quay lại nhìn tôi, rồi lại quay mặt ra phía cửa sổ. “Cô đang nghĩ gì vậy?” Tôi hỏi cô ấy. Trên ngón trỏ tay trái tôi, chiếc nhẫn ngọc đang dần trở nên lạnh lẽo, có lẽ khoảng cách đang gần lại với cố hương của nó. Xuân Vũ nghiêng đầu nói: “Đang nhớ lại cảnh tượng mà hơn nửa năm trước, tôi, Hoắc Cường, Hàn Tiểu Phong và Tô Thiên Bình, cũng nhau tới Hoang thôn”. “Cảnh tượng vẫn vậy mà con người đã đổi thay rồi. Hai bên đường vẫn là ruộng vườn này, còn ba người kia nếu không chết thì cũng đã mất đi linh hồn, hiện giờ cô mới thực sự là người may mắn duy nhất còn sống sót”. Cô ấy vẫn nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, giọng chán nản n







Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Những dòng lưu bút

Những dòng lưu bútNhững cây phượng trong sân trường đồng lọat nở hoa...

Truyện Ngắn

11:09 - 23/12/2015

Chuyện tào lao

Chuyện tào laoChuyện thì nó cứ tào lao thế vậy. Chẳng nghĩ gì nh...

Truyện Ngắn

01:56 - 23/12/2015

Cha ghẻ

Cha ghẻTôi cảm thấy ông ta cướp đi trên đôi tay tôi tất c...

Truyện Ngắn

04:03 - 23/12/2015

Không quen

Không quen - Thầy: Em có biết tác giả “truy...

Truyện Cười

21:39 - 26/12/2015

Đọc truyện ma- Ma Dấu

Đọc truyện ma- Ma Dấu Hồi mới giải phóng, chuyện ma quái nhiều nhan nh...

Truyện Ma

10:15 - 10/01/2016