Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Đọc truyện ma- Trở lại hoang thôn mở đầu

ói: “Mọi thứ đều giống như hôm qua, thời gian trôi qua thật nhanh. Trong thời gian đó tôi đã trải qua ‘Địa ngục tầng thứ 19’ rồi, tại sao dưới ngòi bút của những nhà viết tiểu thuyết tôi lại luôn bi thảm đến vậy?” “Bởi vì cô là vật khác thường mà thần thánh sáng tạo ra – bất cứ tiểu thuyết nào cũng cần phải có một đối tượng để cho độc giả đồng cảm và thương xót, và cô – Xuân Vũ chính là nhận vật đấy”. “Vậy là trong ‘Trở lại Hoang thôn’ anh đã để tôi theo anh tới Hoang thôn sao?” Lúc này đây tôi không biết mình đang nói chuyện với danh phận của tiểu thuyết gia, hay là danh phận của nhân vật trong sách: “Ơ, không phải cô kiên quyết muốn tới Hoang thôn sao? Khi chúng ta rời khỏi căn phòng của Tô Thiên Bình, tôi đã muốn cô mau mau quay lại trường học, để mình tôi tới Hoang thôn là được rồi”. “Không được! Tôi nhất định phải cùng anh, không chỉ vì anh”. “Bởi vì cô còn muốn nhìn thấy Hoang thôn lần nữa?” Xuân Vũ bối rối gật đầu: “Đúng. Tuy nơi đó đối với tôi đầy rẫy những khủng hoảng, nhưng đó là nơi đầu tiên đã cho tôi dũng khí, giúp tôi trải qua những đau khổ khốn cùng trong 19 ngày đêm, tôi nghĩ mình cần phải tới đó xem sao”. Mắt cô ấy cứ hướng mãi về phía cửa sổ, tôi cũng ngại không nói chuyện nữa, nên đành lấy cuốn “Hủy diệt mộng cảnh” ra, lật tới chương 6 trong sách, tên của chương sách này còn đáng sợ hơn, gọi là “Phân tích tinh thần của ác mộng”. Hứa Tử Tâm tại sao lại thảo luận đi thảo luận lại những vấn đề này trong sách? Lẽ nào bản thân ông ấy cũng là nạn nhân của ác mộng? Có lẽ ông đang âm thầm quan sát tôi từ một chỗ tối nào đó, tôi vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, trên cửa kính thấp thoáng một khuôn mặt xa lạ. Tôi vội vàng cúi đầu đuổi những suy tưởng đi, trong chương 6 của “Hủy diệt mộng cảnh” Hứa Tử Tâm không tường thuật lại văn minh cổ đại giống phần trước, mà trực tiếp trình bày chi tiết sự lý giải của ông về mộng cảnh: Mộng là sự giãy giụa vô thức. Hứa Tử Tâm lại lần nữa nhắc đến kiến giải của ông, nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại sự vô thức – dục vọng mãnh liệt và sự bốc đồng, nếu như chúng muốn đạt tới giai đoạn ý thức, thì bắt buộc phải trải qua hai lần thẩm tra giữa vô thức và tiềm thức, giữa tiềm thức và ý thức. Sự thẩm tra này do tự thân và siêu thân hoàn thành. Dục vọng và sự bốc đồng trong vô thức tượng trưng cho sức mạnh của bản năng, bởi vậy nó chứa đựng năng lượng to lớn, tuy liên tiếp gặp phải những áp lực từ chúng ta, nhưng luôn rục rịch, ẩn giấu trong bóng tối. Trong lúc ngủ, công năng của siêu thân sẽ giảm đi rất nhiều, dục vọng của vô thức sẽ thông qua việc nằm mơ để giải phóng ra ngoài, bởi vậy trong mộng cảnh của chúng ta thường có rất nhiều bóng tối và những điều đáng sợ. “Mộng là sự đạt được của nguyện vọng” – đây chính là khái quát kinh điển của Signmund Freud đối với bản chất của mộng trong “Phân tích giấc mơ”, và “Mộng là sự giãy giụa vô thức” lại là quy nạp kinh điển của Hứa Tử Tâm về đặc tính của mộng trong “Hủy diệt mộng cảnh”. Tiếp theo đó, Hứa Tử Tâm trình bày chi tiết về mộng càng khiến tôi thêm hồn xiêu phách lạc, chiếc nhẫn ngọc trên ngón trỏ tay trái hình như cũng đang thắt lại… Mộng có thể được khống chế không? Sức mạnh bên ngoài có thể khống chế mộng không? Tôi cho rằng có thể được. Sức mạnh này dưới một số điều kiện nào đó sẽ trở nên vô cùng lớn mạnh, thậm chí có thể tạo ra ác mộng hủy diệt mạng sống của con người – đây chính là “sự kiện ác mộng giết người” trong truyền thuyết! Trên thực tế, trong văn hiến cổ đại, thực sự có ghi chép về ác mộng giết người, chỉ là những ghi chép này thường bị người ta coi là truyền thuyết hoặc là vu thuật. Nhưng nghiên cứu “tâm lý học thần bí” đương đại đã chứng minh: thông qua loại phương thức trung gian đặc biệt nào đó, ví dụ như ngôn ngữ, văn tự, âm nhạc, hình ảnh… phàm là tất cả những việc hoặc vật có tác dụng ám thị tâm lý, đều có thể có tác dụng khống chế cá thể mộng cảnh. Khi loại mộng cảnh bị khống chế này xuất hiện, thì sẽ sản sinh ra hiệu quả của tính hủy diệt, bởi vì – hủy diệt mộng cảnh, chính là hủy diệt nhân loại. “Hủy diệt mộng cảnh, chính là hủy diệt nhân loại?” Tôi không kìm chế được nên đã đọc thành tiến câu này khiến Xuân Vũ lo lắng quay đầu lại: “Anh đang nói gì thế?” Xe khách đường dài tiến vào địa phận Chiết Giang, cảnh sắc ngoài cửa sổ cũng có chút biến đổi, chỉ có bầu trời vẫn âm u dị thường, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Cô báo ác mộng có thể giết người không?” Câu nói này rõ ràng cũng đã chạm tới ác mộng của Xuân Vũ, cô ấy cúi đầu ngẫm nghĩ hồi lâu, đáp: “Đúng vậy, Hoắc Cường và Hàn Tiểu Phong là một ví dụ”. “Cô có còn nhớ cơn ác mộng mơ thấy sau khi trở lại Thượng Hải không?” “Không, tôi không nhớ gì cả”. Nhưng tôi lắc đầu, lạnh lùng nói: “Cô đã ép mình phải quên đi giấc mơ đó, thực ra giấc mơ đó luôn ở trong lòng cô, chỉ là bị cô cất trong một chiếc tủ nhỏ nào đó, và cô thì quên mất chiếc tủ đó ở góc nào trong phòng. Nhưng nhất định có một ngày cô sẽ tìm ra chiếc tủ đó, trong giây phút cô mở cánh tủ ra, thì chính là thời khắc ác mộng trở lại”. Sắc mặt Xuân Vũ trở nên trắng bệch, cô ấy quay đầu đi: “Đừng có ép tôi nữa, tôi thừa nhận tôi là người thiếu cảm giác an toàn”. Sao tôi hà tất phải ép cô ấy nhỉ? Trên thế giới này còn có rất nhiều người thiếu cảm giác an toàn, họ cả đời đều không nhớ nổi ác mộng mà mình đã từng mơ thấy, nhưng ác mộng đó thực sự đã từng tồn tại. Xe tiếp tục lao đi như bay trên đường cao tốc Thượng Hải – Hàng Châu, khuôn mặt trên kính cửa sổ đó hình như càng lúc càng xa lạ. Tôi cúi đầu nhìn đồng hồ, bây giờ là 12 giờ trưa, cách thời khắc cuối cùng vẫn còn 12 tiếng đồng hồ… 4 giờ chiều, bên ngoài cửa sổ hiện lên những dãy núi âm u trùng điệp, dưới chân núi lác đác những thửa ruộng lúa nước và mái nhà nông thôn, một thị trấn nhỏ sầm uất đang cận kề trước mắt. Xuân Vũ mím mím môi nói: “Chúng ta đến rồi!” Đây chính la bến cuối cùng của tuyến xe khách này – thị trấn Tây Lạnh thành phố K. Lúc này, hai chân tôi tê cứng, cảm giác như nửa thân dưới đã không còn thuộc về tôi nữa, chỉ biết khó nhọc đứng lên. Không khí vùng núi sau con mưa thuần khiết lạ thường, sống cả đời ở cái chốn Thượng Hải âm u bức bí, rất hiếm khi được hít thở không khí như thế này, tôi vừa xuống xe cái là hít lấy hít để từng luồng không khí ở đây. Mọi thứ trước mắt đều vẫn như cũ. Đây là lần thứ ba tôi tới thị trấn Tây Lạnh, mỗi lần tới, tôi đều nhìn thấy những cảnh tượng khác nhau, và tâm trạng mỗi lần cũng không giống nhau. Lần đầu tiên đến với Hoang thôn thần bí trong truyền thuyết là mang theo sự hiếu kỳ và hưng phấn, giống như đi thám hiểu vậy; lần thứ hai lại đem theo sự buồn bã nặng nề, hy vọng là sẽ gặp lại Tiểu Chi; còn tâm trạng lần này thì ngũ vị thập cẩm, khủng hoảng, thấp thỏm, buồn bã, hoài niệm, phẫn nộ đều trộn lẫn vào nhau, không biết rằng có xảy ra phản ứng hóa học ký hiệu nào không. Tôi giơ tay trái của mình lên, chiếc nhẫn ngọc màu xanh non tỏa ra ánh sáng mờ ảo, hiện lên rực rỡ đi, thường dưới bầu trời thị trấn Tây Lạnh. Tôi giúp Xuân Vũ xách túi đi trước. Duyên hải Chiết Giang là vùng nông thôn giàu có nhất Trung Quốc, ở đây dĩ nhiên cũng không ngoại lệ, khắp nơi đều thấy những công xưởng nhỏ và nhà cao tầng, gần như không mang bóng dáng của Hoang thôn. May mà tôi đã không viết ra trong sách thành phố K rút cuộc nằm ở đâu, nếu không thì những người sau khi đọc “Quán trọ Hoang thôn” đi tìm kiếm Hoang thôn khắp nơi, nhất định sẽ bất chấp tất cả ào ào đổ tới đây, không biết chừng còn đem lại những cơ hội kinh doanh bất ngờ cho thị trấn Tây Lạnh cũng nên, đến lúc đó họ sẽ hận hay là cảm ơn tôi nhỉ? Xuân Vũ giục tôi đi nhanh hơn, bởi thời gian A Hoàn để lại cho tôi chỉ còn lại không tới 8 tiếng đồng hồ nữa, đây là thời gian biểu có thể dùng đầu ngón tay đếm được. Chúng tôi ăn tạm đồ ăn vặt bên đường coi như bữa tối, tiếp đó đi ngang qua mấy thôn xóm, khó khăn lắm mới tìm thấy một chiếc xe tới Hoang thôn. Đây là một chiếc công nông tàn tạ thê thảm, sắp tới Hoang thôn để chở một chuyến giấy vàng mã, tuy mọi người đều rất kiêng kị thứ này nhưng tôi và Xuân Vũ vẫn phải bất chấp để lên xe. Xe rời khỏi thị trấn Tây Lạnh, lắc lư trên con đường nhỏ giữa thôn xóm, Xuân Vũ chau mày giống như bị say xe. Nửa tiếng đồng hồ sau, xe tiến đến một đoạn đường núi hoang vu, cảnh vật xung quanh hoàn toàn khác với ban nãy, không còn nhìn thấy núi xanh và ruộng vườn nữa, chỉ còn lại vài bụi cây thấp lè tè. Bác tài nói ở đây chính là nơi đầu gió, gió biển thổi lên đem theo thành phần muối nên đã biến nơi đây thành vùng đất phèn hoang vu. Khi leo lên một dốc cao, biến đổi đột nhiên đập vào tầm mắt chúng tôi – biển màu đen. Đúng vậy, biển đang ở dưới dốc núi cách đây vài cây số, mây đen lúc hoàng hôn tôn lên đường bờ biển giống như một bức tranh sơn dầu mờ ảo mà trịu nặng. Hoang thôn tọa lạc giữa biển và nghĩa trang. Chiếc nhẫn ngọc trên ngón trỏ tay trái lại thít chặt thêm một vòng, sự đau đớn trên ngón tay khiến tôi không dám nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ xe nữa. Mười mấy phút sau, khi Xuân Vũ không ngừng khẽ cằn nhằn, chiếc xe cà tàng đã chạy xuống con đường dốc một cách mạo hiểm dị thường, rút cuộc đã dừng lại trước cổng Hoang thôn trước khi trời tối. Khởi nguồn của mọi đau buồn và khủng hoảng Hoang thôn. Tôi và Xuân Vũ vội vàng nhảy xuống xe, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy là tấm bia đá to lơ lững trên cao, bốn chữ to kiểu chữ khải vẫn bắt mắt như thuở nào, tôi khẽ đọc bốn chữ này lên: “Trinh Liệt Âm Dương”. Dưới ánh mặt trời còn sót lại trước khi màn đêm buông xuống, tấm bia đá đổ bóng lên người chúng tôi, giống như điềm báo những số phận nào đó không thể chạy thoát. Đây là tấm bia đá tiết hạnh được hoàng đế Gia Tĩnh triều Minh ngự giá ban tặng lúc đó Hoang thôn có một vị đỗ tiến sỹ, làm quan lớn trong triều đình, để biểu dương tiết hạnh của mẹ ông, đích thân hoàng đế đã tự ay viết bốn chữ to: “Trinh Liệt Âm Dương” rồi ngự giá ban tặng tấm bia này. Vị tiến sỹ năm đó chính là tổ tiên của Âu Dương Tiểu Chi. Khi tôi đi đến đứng dưới tấm bia đá này, Xuân Vũ thẫn thờ dừng lại bất động, cô ấy quay đầu nhìn biển phía đông. Ngoài bãi đá và vách núi cheo leo, những con sóng lớn đen sì đang không ngừng xô bờ, phát ra tiếng kêu khiến người ta run sợ. “Đi thôi”. Xuân Vũ run rẩy gật đầu, theo tôi tiến vào ngôi làng tên gọi là Hoang thôn. Đây là một con đường mãi mãi không bao giờ bị lãng quên. Trong thôn là rất nhiều những ngôi nhà cổ, ở giữa là những con ngõ nhỏ ngoằn ngoèo, nhà cửa hai bên đường đều đóng cửa kín mít, gần như không thấy một bóng người, giống như vừa mới xảy ra một việc đặc biệt gì vậy. Xuân Vũ bỗng dưng khẽ nói: “Anh biết không? Tôi hiện giờ đang nhớ tới bộ phim ‘Cuộc phiêu lưu của Chihiro’ vào thế giới linh hồn”(1) của Hayao Miyazaki”. Thực ra tôi cũng nghĩ tới “Cuộc phiêu lưu của Chihiro vào thế giới linh hồn”. Chihiro theo cha đi qua một đường hầm tối đen như mực, phát hiện ra một công viên giải trí khổng lồ, bên trong mọi thứ đều toàn vẹn nhưng lại không một bóng người, tới khi trời tối thì xảy ra một loạt chuyện bất thường… Chúng tôi đi dọc mang theo những suy tưởng, rồi rẽ vào ngã rẽ cuối cùng trong con hẻn, trước mặt chính là ngôi nhà cổ Tiến Sỹ Đệ, nơi ở của dòng họ Âu Dương ở Hoang thôn, cũng chính là nơi Tiểu Chi đã sinh ra và lớn lên. Kể từ sau khi Tiểu Chi và cha mẹ của cô ấy rời khỏi thế giới này, ngôi nhà cổ Tiến Sỹ Đệ đã đóng cửa, không biết giờ đây thế nào rồi. Trước khi trở lại chốn xưa, lòng tôi thấp thỏm không yên, luôn cảm giác sẽ có việc gì đó ngoài ý muốn xảy ra. Tôi quay đầu lại nhìn Xuân Vũ thì chỉ nhìn thấy đôi mắt long lanh u buồn của cô ấy, đôi mắt đó hiện lên đầy vẻ kỳ dị trong màn đêm đang từ từ buông xuống. Cuối cùng chúng tôi rẽ vào ngã rẽ đó, nhìn thấy Tiến Sỹ Đệ phía cuối ngõ. Màn đêm Hoang thôn buông xuống rồi… 1.”Cuộc phiêu lưu của Chihiro vào thế giới linh hồn”: tên tiếng anh là Sprites Away, phim hoạt hình Nhật Bản đoạt giải Oscar năm 2002 – ND. Đêm Tiến Sỹ Đệ chết rồi. Cảnh tượng trong cơn ác mộng thực sự xảy ra, giây phút đó cơ thể tôi giống như bị một luồng điện chạy qua, tôi lùi lại nửa bước, khụy ngã bên cạnh bức tường. Xuân Vũ cũng khẽ thốt lên một tiếng: “Trời ơi!” Nói chính xác hơn, tôi nhìn thấy “thi thể” của Tiến Sỹ Đệ, một “thi thể” bị đốt cháy. Đống đổ nát – trước mắt là một dống đổ nát, giống như vừa bị ném bom rải thảm vậy, ngôi nhà cổ “đỉnh viện thâm thâm thâm kí hứa”(1) trước đây đã không thấy nữa rồi, chỉ còn lại từng đống tường đổ nát. Cổng tòa nhà cao cao giờ chỉ còn sót lại hai chiếc cột trống trơn, trên đỉnh cột vẫn còn lại vết tích bị lửa thiêu. Tôi và Xuân Vũ bước qua thềm cửa còn sót lại của Tiến Sỹ Đệ, vẫn còn có thể loáng thoáng nhận ra khu nhà thứ nhất, “Nhân Ái Đường” cổ kính, chỉ còn lại ba vách tường cô độc, bức chân dung và tấm biển của tổ tiên gia tộc Âu Dương đều đã hóa thành tro bụi, trên mặt đất la liệt gạch ngói và những cột gỗ bị thiêu cháy. Càng đi vào trong, cảnh tượng càng thê lương, tôi đã từng ở trên căn gác gỗ trong căn gác thứ hai sau nhà, giờ thì nó đã biến thành một đống tro vụn rồi. Tôi chỉ biết ngước lên căn gác hư vô trong không trung, tưởng tượng ra mấy đêm khắc cốt ghi tâm đó. Dù vậy, tôi vẫn cố chấp chạy tới bãi đỗ nát, hy vọng có thể phát hiên ra thứ gì đó bên trong, nhưng ngoài gạch ngói tan nát ra chẳng còn lại thứ gì cả, còn tấm bình phong bốn cảnh sơn mài đời Thanh, ngẫm tới thì chắc cả Yên Chi trong đó cũng chìm trong lửa rồi cũng nên. Cẩn thận bước qua đống đổ nát của căn gác gỗ, chúng tôi tới sân sau Tiến Sỹ Đệ. Ở đây cũng thảm hại như vậy, đỉnh viện cổ xưa đã không còn tồn tại nữa, cây hoa mai rực rỡ cũng biến thành u hồn, chỉ còn lại miệng giếng cổ vẫn quật cường sống sót. Tôi lập tức lao tới bên miệng giếng thì ngửi thấy mùi hôi thối giống như mùi của xác chết phân hủy từ đáy giếng xộc lên, không biết là súc vật nào chết cháy rồi bị quẳng xuống giếng. Nhìn không thấy đáy giếng sâu, miệng giếng nước chết đó phải chăng còn như một con mắt đang chằm chằm nhìn, xoáy vào tôi? Đột nhiên, một bàn tay đặt lên vai, tôi bỗng hồn xiêu phách lạc, quay đầu lại thì chỉ nhìn thấy một đôi mắt buồn trong đêm tối. “Tiểu Chi?” Tôi bất giác thốt ra cái tên này. Hồn ma trở về? Nhưng tôi lại nghe thấy giọng của Xuân Vũ: “Là tôi mà, anh sao thế?” Âm thầm cười đau khổ, tôi bối rối đứng thẳng người dậy bên miệng giếng: “Không có gì”. Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong sắc đêm không nhìn thấy mặt trăng nhưng bầu trời lại ngập tràn ánh sao, bầu trời toàn sao băng thần bí này dường như cũng đang thổ lộ điều gì đó. Rời khỏi sân sau Tiến Sỹ Đệ, quay trở lại sân thứ hai, dãy nhà hai bên đều đã hóa thành tro bụi. Tôi rút đèn pin ra, lao lên một đống đổ nát, ra sức đào bới đống gạch ngói giống như tìm báu vật vậy. “Anh đang làm gì thế?” “Địa cung!” khuôn mặt tôi trong màn đêm chắc là cũng có chút đáng sợ. “Cô quên rồi sao, cửa vào địa cung chính là ở dưới căn phòng này”. “Đúng, tôi nhớ lúc đó chính là ở vị trí này, trong tường chắc là có giấu gian mật thất, tôi chạy vào đó vì không cẩn thận còn ngã nhào xuống dưới”. Nói xong cô ấy xoa xoa ngực, giống như bị rơi xuống địa cung thật vậy. Đúng, địa cung của hàng ngàn năm trước đang ở dưới chân chúng tôi, nhưng bên trên lại phủ một tầng gạch ngói, hơn nữa toàn bộ đều đã bị thiêu cháy hoàn toàn không có cách nào tìm thấy cửa vào địa cung. Xem ra dùng sức người không thể đào lên được, trừ khi dùng tới máy ủi của công trường xây dựng. Cứ coi như bây giờ bắt đầu ra sức đào bới, không màng tới việc khác đi chăng nữa thì cũng không kịp. Kim giờ trên dồng hồ đã chỉ tới 8 giờ đúng, tôi chỉ còn lại 4 tiếng đồng hồ, xem ra thời khắc cuối cùng cũng sắp tới rồi. Lẽ nào cửa địa cung cũng đã bị lửa thiêu rụi? Gạch ngói và đất cát từ trong phòng rơi xuống đã bịt kín mất cửa vào, có lẽ mọi người sẽ không tìm được đường thông xuống địa cung được nữa? Tôi hoang mang đứng trên địa cung mà không biết vào bằng cửa nào, giống như người đánh cá năm nào xâm nhập vào rừng hoa đào dưới ngòi bút của Đào Uyên Minh, khi anh đi ra khỏi vùng đất thần kỳ này, thì đã không có cách nào tìm thấy đường quay trở về nữa. Hoang thôn trong bóng đêm giống như loài dã thú đang ngủ say, tôi quay đầu lại nhìn những đoạn tường hoang phế, giống như đang ở trong một di tích cổ đại nào đó. “Tiến Sỹ Đệ rút cuộc đã gặp phải sự trừng phạt gì mà lại xảy ra biến cố này?” “Thật là không thể tưởng tượng nổi – khởi điểm của ác mộng đã bị ngọn lửa hủy diệt”. Xuân Vũ dùng đèn pin soi lên đống gạch ngói trên mặt đất nói: “Chắc là bị đốt cháy chưa được bao lâu đâu?” Tôi chỉ biết thở dài: “Không biết là do người phóng hỏa đốt hay là tự nhiên cháy nữa”. Đột nhiên, có tiếng gọi vang lên sau lưng: “Là người hay là ma?” Trong hoàn cảnh này mà nghe thấy âm thanh đó quả là khiến người ta không lạnh cũng phải run lập cập, tôi sợ hãi quay đầu lại thì mắt liền bị chiếc đèn pin đối diện làm lóa lên một cái. Xuân Vũ vội vàng nép sau lưng tôi, dùng tay chặn luồng sáng lại, lớn tiếng hỏi: “Ai?” Một giọng nói vang vọng cất lên sau ánh đèn chói mắt: “Là người à?” Tôi hơi hoảng sợ: “Phí lời, không phải người mà lại biết nói à?” “Ma cũng biết nói đấy!” Âm thanh đó lạnh lùng nhường vậy, giống như đang thẩm vấn phạm nhân. Rút cuộc, ánh sáng đó tiến tới trước mặt tôi, lộ ra một khuôn mặt đàn ông ngoài 50 tuổi, người này có một đôi mắt cảnh giác như chim ưng trên núi, bí hiểm hệt như Hoang thôn thần bí này. Ông ấy cẩn thận quan sát tôi và Xuân Vũ, sau đó lại gần bên cạnh tôi ngửi ngửi: “Ô, là mùi người!”. Nghe thấy câu này sao mà khó chịu, tôi cau có nói: “Không phải mùi người, lẽ nào mùi mà?” Người đàn ông cười lạnh lùng một tiếng: “Ừm, mùi ma – ở Hoang thôn chẳng có gì lạ, tôi thường gặp cô hồn dã quỷ.” “Ông nói ông từng nhìn thấy ma?” “Ở Hoang thôn này, ‘thấy ma’ là chuyện như cơm bữa”. Lẽ nào người dân Hoang thôn đều có năng lực đặc biệt khác thường, đều có thể nhìn thấy u hồn lượn lờ trong bóng đêm? Bây giờ tôi mới chú ý tới giọng nói tiếng phổ thông mang khẩu âm Chiết Giang của ông ấy, chứ không phải là tiếng địa phương vô cùng khó hiểu của dân bản địa, tôi thăm dò: “Xin hỏi, bác cũng tới Hoang thôn thám hiểm sao?” “Cái gì mà thám với chả hiểm, tôi là chủ nhiệm ủy ban thôn”. Chủ nhiệm ủy ban thôn? Cũng chính là trưởng thôn mà trước đây người ta thường nói rồi, thảo nào có thể nói tiếng phổ thông, khuôn mặt và đôi mắt uy nghiêm thực sự có thể khiến người ta kính trọng. “Trưởng thôn, ở đây rút cuộc xảy ra chuyện gì vậy?” “Anh hỏi về Tiến Sỹ Đệ? Thật là gây tội hơn một tháng trước vào một đêm, ngôi nhà cổ này đột nhiên lửa ngút trời cháy bùng bùng lên, toàn thôn dân đều chạy ra cứu hỏa nhưng cũng không thể giữ lại được ngôi nhà cổ mấy trăm năm này, và nó đã bị thiêu rụi như thế này đây!” “Đã tìm ra nguyên nhân cháy chưa ạ?” Trưởng thôn lắc lắc đầu, chỉ xuống đất nói: “Có lẽ chỉ có ma mới biết được”. Lúc này Xuân Vũ đã từ phía sau lưng tôi bước ra nói chuyện: “Trưởng thôn, bác có biết trước khi Tiến Sỹ Đệ bị cháy, Hoang thôn đã từng xảy ra chuyện gì đặc biệt không?” “Chuyện đặc biệt thì chưa từng xảy ra, còn người đặc biệt thì có một người tới”. Tôi lập tức cảm thấy tò mò: “Người đặc biệt, ai vậy?” “Một cô gái khoản 20 tuổi, cô ấy tới Hoang thôn vào lúc hoàng hôn, đúng lúc đó tôi đang ở cổng thôn nên liền chặn cô ấy lại hỏi vài câu, cô ấy nói chỉ đến Hoang thôn tham quan. Tôi còn khuyên cô ta nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không thì sẽ xảy ra chuyện phiền phức như người ta thường đồn đại”. “Ý bác nói là lời nguyền của Hoang thôn – bất cứ ai xâm nhập vào Hoang thôn vài ngày sau cũng đều sẽ chết?” “Kiểu như thế, nhưng cô gái đó vẫn không hề động lòng, thanh niên bây giờ thật là không nghe lời người già”. Tôi nghĩ thầm, ông mới hơn 50 tuổi, sao lại tự nhận mình là người già? Chắc là thôn dân ở đây 50 tuổi đã được coi là gài rồi cũng nên. “Đến đây nói chuyện đi”. Trưởng thôn đưa chúng tôi tới chân tường, vừa nói chuyện vừa có thể tránh được gió rét mùa đông. Ông tiếp tục kể: “Không thể ngờ chính trong đêm hôm đó Tiến Sỹ Đệ lại xảy ra hỏa hoạn. Sau đó, chẳng ai nhìn thấy cô gái đó nữa, khả năng là cô ta đã bỏ đi trước khi xảy ra chuyện, cũng có khả năng cô ấy bị thiêu cháy thành tro bụi trong đại hỏa rồi cũng nên”. “Nếu như bị thiêu chết thì chắc chắn sẽ để lại xác”. “Nếu như bị vùi trong đống gạch ngói, cộng thêm thịt nát xương tan thì cũng khó mà tìm thấy được”. Lúc này tôi bỗng vô thức nhìn lên đống







Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Khôn ra..

Khôn ra.. Một lão nhà gi&agr...

Truyện Cười

14:42 - 26/12/2015

Chiều anh đi…

Chiều anh đi… Nửa đêm, chồng quay sang vợ thủ ...

Truyện Cười

18:32 - 26/12/2015

Đọc truyện ma- NGỤC QUỶ Phần2

Đọc truyện ma- NGỤC QUỶ Phần2 Chương 26 Khi đi tới giữa thôn, không ngờ một bó...

Truyện Ma

09:59 - 10/01/2016

Người trong gương audio mp3

Người trong gương audio mp3Trong căn nhà nhỏ cũ kỹ đó có một điều kỳ lạ khiến...

Truyện Ma Audio

21:36 - 28/12/2015

Kiếm tiền

Kiếm tiền Cậu bé nói với bạn của bố: - Ch...

Truyện Cười

20:32 - 26/12/2015