Cơn gió có vị của màu nâu

nghĩ đến mẹ mình. Rồi sau đó tôi nghĩ đến cha. Lần đầu tiên...những thứ tôi cố nén chặt trong lòng...nay đã bật tung ra hết cả. Tôi run rẩy nói về những mất mát. Rằng mẹ mất năm tôi 6 tuổi và ngay sau đó là cha ra đi. Rằng tôi phải sống tạm ở nhà một người bà con xa và họ rõ ràng coi tôi như một thứ của nợ. Rằng tôi đã trượt dài trong hẫng hụt khi nhận được học bổng và cuốn gói đến Berne trong hờn tủi. Rằng tôi đã sống nhạt nhẽo với chuỗi ngày bơ vơ không nơi bám víu.


- Vic, tớ cũng...cô đơn lắm!


Có một sự đồng cảm kỳ diệu nào đó đã vô thức gắn kết hai chúng tôi. Đáy mắt Vic bỗng nhiên mất đi vẻ tĩnh lặng bởi một chút rung cảm nhẹ. Một làn hơi ấm len lỏi vào những ngón tay tôi run rẩy và rồi...những đầu ngón tay lành lạnh từ từ siết chặt lấy từng giọt nước mắt đang lăn khẽ khàng.


Ngoài kia...đông đã tàn, tuyết đã phai.


Chúng tôi. Dường như đã chạm được vào tim nhau và đã làm lan tỏa hai mảng màu sáng tối.


5. Bắt đầu...


Vic bảo tôi rằng cậu ấy sẽ vực dậy xưởng đồng hồ, đã đến lúc làm những chiếc đồng hồ của cha cậu ấy sống lại sau gần 3 năm chết lặng vì sự ra đi của mẹ. Tôi nhận thấy tình cảm của Vic dành cho cha, dù rằng ngăn cách giữa cậu và ông ấy vẫn còn bức tường rào: không cùng chung huyết thống. Vic bảo vì cha luôn để cậu tự do với niềm đam mê giấu trong những bức tranh của mình. Và cậu đã rất biết ơn ông vì điều đó.


Thế giới bên ngoài lại được dịp dậy sóng khi nghe phong thanh tin đồn xưởng đồng hồ Hudson đang chuẩn bị đi vào hoạt động. Những ánh nhìn soi mói, những cái chỉ trỏ mỉa mai, những lời chế giễu độc địa vẫn ào đến như bao lâu nay vẫn thế. Nhưng Vic chẳng bận tâm nhiều. Tuy vậy, sự bình thản của cậu ấy lại như đang biểu lộ rằng chỉ cần tồn tại là đủ. Những lúc nhìn thấy cậu ấy cúi đầu ngồi lặng trước giá vẽ, tôi lại thấy lòng mình mòn vẹt bao thứ cảm xúc rối bời. Khi ấy Vic nhỏ bé lắm, nhỏ bé hệt như một dấu chấm giữa trang giấy trắng. Rồi bỗng dưng tôi nghĩ đến chiếc cốc thủy tinh bị mình đánh vỡ mấy hôm trước và cả thanh âm khi những mảnh vụn chạm phải nền nhà. Và tôi sợ. Sợ một lúc nào đó, cậu ấy cũng sẽ trở thành...một chiếc cốc thủy tinh như thế.


Tôi thường xuyên ghé đến căn nhà số 128 để ngồi bên Vic sau khoảng vườn đầy những bông hoa dại. Chúng tôi không nói gì với nhau nhiều, cứ thế để mặc cho suy nghĩ của riêng mình bám đuổi theo vạt nắng mãi trên cao. Thỉnh thoảng, bàn tay tôi lại khẽ chạm vào đầu ngón tay đã vương chút hơi ấm của Vic và tôi có cảm giác sự run rẩy từ trái tim đáng thương vẫn luôn thường trực trong những nhịp đập. Vic hay ngước nhìn trời, như đang mải tìm cánh phượng hoàng của những ngày đã trôi về phía cũ. Đôi mắt màu cà phê cứ trơn ướt một chút tổn thương, hoen rỉ một chút hẫng hụt và cả chơi vơi như đang bấu víu vào một niềm tin nào đó. Tôi vẫn tin những câu chuyện về mẹ luôn mải miết bám lấy những vết rêu xanh hằn sâu trong ký ức của Vic, và có lẽ...thứ cậu ấy đang khao khát chỉ đơn giản là một mẩu nhỏ tình yêu từ mẹ.


Sẽ rất khó khăn để một ai đó có thể quay đầu và đối mặt với quá khứ, nhưng sẽ là rất đau nếu như ta cứ cố đi tiếp với những nỗi niềm vướng bận.


- Vy này...nếu tớ không ở bên cậu nữa...thì sao?


Can't you hear the voices of my heart?


I was staying here just wanna see your happiness.


Tôi không đáp lại. Chỉ nhẹ nhàng tựa vào vai Vic, khe khẽ hát bài hát củaYuri Chika. Trái tim cậu ấy khẽ khàng rung, xuyên qua tất thảy những vết cắt đan xen nhau rối bời, chằng chịt.


Chắc là cậu ấy hiểu.


I was staying here...and always here...


Cơn gió có vị của màu nâu


6. ...Vẽ.


...Giao mùa. Đông tan vị đắng để nhường chỗ cho xuân ngọt lịm. Berne rạo rực trong màu áo mới. Tôi thong thả đi dọc khuôn viên trường phía sau thư viện, tim ngắt nhịp theo tiết tấu của bản giao hưởng cuối mùa. Qua bao mùa nắng, những tán cây vẫn phơi phới xanh tươi, nhiều thứ đến và nhiều điều trở về, những bước chân tôi in trên mảnh đất trời Âu cũng đã dần đậm nét. Tôi bắt đầu tập vẽ. Vẽ một cuộc sống bình thản hơn. Những bài luận từ trên trời rơi xuống đã không còn khiến tôi cáu bẳn như ngày đầu, những ánh nhìn thiếu thiện cảm từ hội bạn cũng đã dần biến mất. Thỉnh thoảng trong căn tin, tôi mỉm cười với Cheryl lớp trưởng. Hay thỉnh thoảng trong giờ thí nghiệm, tôi chủ động lấy mẫu quan sát và viết báo cáo hộ những người trong nhóm. Thật ra, vốn chẳng có gì là khó khăn. Tôi dần quen với việc thích ứng với một cuộc sống mà mình không-được-phép lẻ loi đơn độc.


...


Ông Hudson gọi tôi vào một ngày khi Berne đang hân hoan với những vòm nắng đẹp. Mời tôi một mẩu bánh Apfelkuchen và một tách lục trà nóng hổi, ông cười hiền, chất giọng trầm ấm nhẹ bẫng như một vệt khói.


- Vy! Vic...đi rồi.


Vic đi rồi.


Vic đi rồi.


Vic đi rồi.


Trà trong tách của tôi suýt chút nữa thì văng ra.


- Thằng bé đi thăm mộ Elle ở ngoại ô Zurich. – ông tiếp tục. –Vic chỉ muốn mẹ nó nghe thấy được tình yêu của mình.


Tôi gật đầu đáp khẽ. Tôi biết...cậu ấy nhất định phải đi. Và ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến...


Luôn luôn phải tìm cách kết thúc trước khi muốn bắt đầu mà!


Những tán cây leo đã nhú những mầm xanh mơn mởn. Vài đốm hoa li ti xen lẫn những vạt rêu đã tưng bừng vây kín những bậc cầu thang. Tôi mỉm cười, bước chầm chậm trên con đường Marktgasse rải sỏi, trong đầu cứ ngân nga mãi mội giai điệu không tên da diết. Lời cha Vic bất chợt vang vọng mãi trong trái tim tôi. Và tôi biết lúc này, việc mà ông ấy nên làm là chờ đợi. Còn tôi...thì chỉ cần thật kiên nhẫn với tình cảm trong lòng mình.


- Vic thật sự can đảm hơn ta. Và ta rất hạnh phúc vì điều đó, Nhật Vy ạ!


Cậu sẽ về, phải không?


7. Cơn gió có vị của màu nâu.


Khi nắng mưa thay mùa, lùa thời gian trôi nhanh như siết chặt dòng chảy của con sông, những đóa hoa dại trắng muốt ven đường đã tràn đầy nhựa sống vào những ngày xuân chớm nở. Ngày cuối tuần, tôi đi bộ đến ngồi trong căn phòng nhỏ hẹp của Câu lạc bộ Mỹ thuật. Thói quen quẹt màu khiến tôi giải tỏa được khá nhiều stress. Trong lúc mở cửa phòng, tôi bắt gặp Cheryl đang chăm chỉ dán tờ quảng cáo cho cuộc vận động bầu cử sắp tới dọc trên các bức tường...và thế là nửa buổi chiều của tôi đã dành trọn cho việc giúp đỡ cô bạn. Không phiền hà gì lắm, dù Cheryl cứ rối rít cảm ơn tôi. Tôi bỗng thấy ngạc nhiên vì không ngờ mình lại có thể nhẹ nhõm sau khi nở một nụ cười thật tươi như vậy.


Ai rồi cũng sẽ trải qua những thời gian ẩm ương như vậy thôi. Bởi vì ngay từ đầu, vốn chẳng có ai là đơn độc cả.


Gió lùa thật mạnh làm bật tung khung cửa sổ. Chiếc giá vẽ tôi đặt ngay cạnh mép rèm chao đảo rồi sau đó bất ngờ đổ rạp xuống đất, khung gỗ gãy răng rắc, văng vào cả những lọ màu. Trong khoảnh khắc, bỗng dưng tôi nghĩ đến cậu ấy. Một kẻ ngốc luôn làm bàn tay mình bị thương, vì thói quen đập phá khung tranh mỗi khi tù túng vì phải chịu quá nhiều áp lực. Lặng nhìn những giọt màu bị gạt đổ đang tan dần ra, lòng tôi bỗng hoang hoải một nỗi trống vắng đến lạ kỳ. Hàng loạt những thứ cảm xúc rối bời tự động xuất hiện và tự động chằng chéo lên nhau. Trong tầm mắt như cứ khẽ vờn bay một mái tóc màu hạt dẻ. Hình như tôi nhớ Vic quá rồi. Trái tim tôi đang đập trong những ngày thiếu cậu. Còn cậu? Liệu đã tìm được những yêu thương từ người phụ nữ mình luôn yêu và tôn kính?


Tờ giấy đầu tiên nằm dưới cái kẹp giấy bản to cứ vướng gió giần giật, lộ ra những vạt màu xen kẽ bỗng nhiên khiến tôi phải chú ý. Lạ thật...không phải tất cả giấy tôi kẹp trên giá đều là giấy trắng sao? Tôi mở to mắt, bước đến gần hơn, tim cứ loạn xà ngầu. Là...một bức tranh. Vẽ Berne. Xa xa những mái nhà màu nâu đỏ, phía bên phải là đài phun nước Zahringer, góc bên trái là giàn trường xuân xanh ngút mắt bên cạnh một cô gái tóc đen...ngẩn ngơ trong vệt nắng vàng ngọt lịm.


Tôi ngờ ngợ đến điều duy nhất vừa chạy xoẹt qua đầu. Ngón tay run run chạm vào những vệt màu trên tờ giấy. Vẫn còn mới. Màu vẫn thơm như thể người vẽ nó chỉ mới rời khỏi đây vài giây. Rồi tôi sực nhớ đến mấy lọ màu bị vứt la liệt dưới sàn một cách bất thường, liên tưởng đến một thứ logic nhưng lại phi-logic nào đó. Không gian tĩnh lặng chỉ còn sót lại tiếng gió trời. Tôi chầm chậm xoay đầu, như thể sợ rằng nếu vội vã lúc này thì mọi thứ sẽ biến thành một bức tranh mà tôi đã vẽ đi vẽ lại trong những giấc mộng...


Không phải là mơ đâu!


Cách 3 bước chân...cậu ấy cao lênh khênh trong mênh mang là nắng. Đôi mắt màu cà phê đã sáng hơn và thâm trầm hơn. Những nét chín chắn đã hằn nhè nhẹ trên khuôn mặt không quá góc cạnh. Chiếc áo sơ mi trắng lem nhem vài chấm màu xen kẽ.


Vic cười.


- Hóa ra cậu luôn đúng, Vy ạ. Chỉ là tớ không biết rằng mẹ vẫn luôn ở trong trái tim mình. Tớ...đã rất nhớ Vy! Và tớ biết mình phải quay về, để cả cậu và tớ...không còn ai phải đơn độc nữa!


Cơn gió vừa ấm vừa đắng của tôi...


...đã thực sự trở về rồi.


Hãy cứ mỉm cười đi.


5/8/2013


- Kmin -










Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Bố than phiền về cô

Bố than phiền về cô Cô giáo bảo Tèo: - Em học lười ...

Truyện Cười

19:16 - 26/12/2015

Yết thị

Yết thị Ngoài đường không c...

Truyện Cười

14:28 - 26/12/2015

Ngủ như vợ chồng

Ngủ như vợ chồng Sếp và thư ký đi công tác, đến t...

Truyện Cười

19:38 - 26/12/2015

Ghét nhất..

Ghét nhất..  -Nàng: Hôm qua anh xem trộm nhậ...

Truyện Cười

22:01 - 26/12/2015

Một điều ước..

Một điều ước.. Có ba chú Mỹ, Pháp, Việt nam đi ...

Truyện Cười

20:12 - 26/12/2015


XtGem Forum catalog