ái, tôi cứ thổi đi thổi lại một khúc nhạc: “Trên núi có cây, trên cây có cành. Lòng yêu chàng chừ, chàng có biết không!” Biết hay không nhỉ? Sầu cũ cộng thêm phiền mới, tâm tư càng thêm buâng khuâng.
Có tiếng ngoài cửa sổ vọng vào: “Vốn không định làm phiền nàng, muốn nghe nàng thổi hết khúc nhạc này, nhưng sao chưa thổi hết đã dừng lại thế?” Lời dứt liền nghe tiếng gõ cửa.
Tôi đặt cây sáo xuống: “Cửa không cài then, mời vào.” Hoắc Khứ Bệnh đẩy cửa đi vào, nhấc cây sáo trên bàn mân mê: “Vừa rồi nàng thổi bài gì thế? Nghe có vẻ quen quen, nhưng không tài nào nhớ nổi là khúc gì.”
May mà ngươi vốn chẳng bao giờ lưu tâm mấy chuyện này, tôi thầm thở phào, giật lấy cây sáo đặt vào hộp: “Tìm ta có việc gì?”
Hắn quan sát tôi thật kỹ: “Đến xem nàng đã khỏe hẳn chưa.”
Tôi lấy lại tinh thần, mỉm cười: “Ta rất khỏe.”
Hắn cười hỏi: “Cả ngày nhốt mình trong phòng không ra khỏi cửa tức là rất khỏe?”
Tôi cúi đầu: “Ta thích ở trong nhà.”
Hắn đột nhiên ghé đầu tới trước mặt tôi, nhìn tôi trừng trừng không chớp: “Nàng nhờ ta tìm mấy quyển sách kia là để cho Lý Nghiên đọc đúng không?”
Hắn chuyển chủ đề đến là nhanh, tôi ngớ ra một lúc mới hiểu mấy quyển sách mà hắn nhắc đến là sách gì, bèn xoay người quay đầu đi, khẽ nói một tiếng: “ừ.”
Hắn thì thào bên tai tôi: “Nàng đã đọc chưa?” Hơi thở âm ấm kề sát bên tai khiến nửa mặt tôi nóng bừng bừng. Lòng hơi hoảng loạn, tôi vụt giơ tay đẩy hắn tránh ra.
Hoắc Khứ Bệnh đưa tay đỡ lấy đầu, cười tít mắt nhìn tôi. Tôi bị hắn nhìn chằm chằm đến nhột nhạt cả người, liền bật dậy: “Ta phải đi làm việc, người mau mau đi về đi.”
Hắn uể oải đứng dậy, than thở: “Đàn bà trở mặt còn nhanh hơn cả thời tiết sa mạc. Vừa rồi còn trời quang mây tạnh, một lát sau đã cát bụi đầy trời rồi.”
Tôi chẳng nói thêm lời nào đi ra mở cửa, trừng mắt nhìn hắn, ý bảo hắn mau đi đi, hắn nghiêm mặt, lãnh đạm đi ngang qua bên tôi. Tôi đang định đóng cửa, hắn lại xoay người lại buông giọng thản nhiên: “Nàng ra vẻ lạnh lùng khiến tâm can người ta càng thêm ngứa ngáy.” Tôi ném cho hắn cái nhìn hằn học, rồi đóng rầm cửa lại.
Vẫn đang hết sức bực mình với Hoắc Khứ Bệnh thì lại nghe tiếng gõ cửa, tôi cáu quá hét lên: “Sao ngươi còn quay lại đây làm gì?”
Hồng cô ngơ ngác hỏi: “Ta không quay lại thì còn đi đâu được.”
Tôi mỉm cười chạy ra mở cửa: “Muội bị người ta chọc giận đến hồ đồ rồi, vừa rồi không phải cáu với tỷ đâu.”
Hồng cô bật cười: “Trút giận được là tốt, muội hai ba hôm rồi suốt ngày ủ rũ, hôm nay mới thấy có chút sức sống, cùng ta đi dạo trong vườn đi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, thời tiết tốt thế này mà ngồi trong phòng thì phí quá.”
Tôi chợt nhận ra, bị Hoắc Khứ Bệnh trêu chọc, tôi chỉ lo nổi đóa lên, ưu sầu tích tụ mấy ngày qua không ngờ đều thay đó vơi đi quá nửa, hắn… hắn cố ý làm thế chăng?
Thấy tôi đứng ngẩn người ở cửa, Hồng cô cười cười kéo tay tôi cùng đi ra ngoài: “Không nghĩ lung tung nữa, nghĩ việc chính đi, hôm qua tôi tính toán sổ sách, thấy tiền dư có thể đem ra mua thêm một phường hát nữa. Muội nghĩ thế nào? Ta định…” Tôi và Hồng cô vừa tản bộ trong vườn, vừa bàn chuyện làm ăn khách khứa của phường hát.
“Trần lang, cầu xin ngài đừng làm thế, không phải đã nói chỉ đi dạo cùng ngài thôi sao?” Thu Hương vừa vùng vẫy vừa cầu khẩn, nhưng người đàn ông đang muốn cưỡng bách ôm nàng không hề để ý, vẫn hết sức vô lễ.
Tôi và Hồng cô đưa mắt nhìn nhau, đều lộ vẻ tức giận, tên này coi phường hát của chúng ta là cái thá gì chứ? Hiện giờ mấy kẻ quyền quý vô lại nhất Trường An đến Lạc Ngọc phường cũng phải kiềm chế ít nhiều, không ngờ hôm nay lại gặp một kẻ to gan thế này.
Hồng cô bật cười điệu đà nói: “Tình cảm nam nữ phải đôi bên tình nguyện thì mới thú, tiểu lang quân nếu thật sự thích Thu Hương thì nên bỏ chút công sức khiến cô ấy động lòng, để Thu Hương vui vẻ theo ngài, thế mới thể hiện được sự phong lưu nho nhã chứ.”
Người đàn ông buông Thu Hương ra, quay đầu cười nói: “Nói rất hay, nhưng với ta không tình nguyện mới càng có ý nghĩa…” Ánh mắt chúng tôi giao nhau, nụ cười trên mặt người nọ đông cứng lại, tim tôi cũng giật thót, vội xoay mình bỏ đi, người ấy liền kêu to: “Đứng lại!”
Tôi làm như không nghe thấy, hấp tấp rảo bước, người ấy sải bước chạy tới kéo tay tôi lại, tôi vẩy tay đẩy ra, cứ tiếp tục rảo bước thật nhanh, người nọ đứng đằng sau lưng dùng tiếng Hung Nô nói: “Ngọc Cẩn tỷ tỷ, muội biết là tỷ, muội biết chính là tỷ…” Vừa nói dứt lời đã nức nở bật khóc, rõ là giọng con gái không nghi ngờ gì nữa.
Tôi dừng chân, nhưng vẫn không quay đầu lại, cô ta đi đến sau lưng tôi, hắng giọng lí nhí nói: “Chỉ có mình muội ra ngoài chơi bời chút thôi, thiền vu không có ở đây.”
Tôi xoay người lại, hai bên đều chăm chú đánh giá đối phương, không nói không rằng. Hồng cô đưa mắt nhìn chúng tôi rồi kéo Thu Hương rảo bước bỏ đi.
“Ngươi làm sao mà vẫn cái trò đó? Đến thành Trường An mà cũng chẳng coi trời đất ra gì, lại đi trêu ghẹo cô nương nhà người ta.” Tôi cười hỏi.
Mục Đạt Đóa bỗng dưng ôm chầm lấy tôi bật khóc: “Bọn họ đều nói là tỷ chết rồi, bọn họ nói là tỷ chết rồi, muội khóc ròng rã cả một năm, vì sao Ư Thiền trước khi nhắm mắt lại chỉ tay lên trời thề là tỷ chết rồi?”
Tôi cứ tưởng tôi đã kiên cường lắm rồi, nhưng mắt cứ giàn giụa lệ, phải cắn chặt môi không cho nước mắt rơi xuống: “Trước… trước khi Ư Thiền nhắm mắt, ngươi đã gặp gã ư?”
Mục Đạt Đóa vừa lau nước mắt vừa gật đầu: “Thoạt tiên thiền vu không tin là tỷ chết rồi, biết chúng ta chơi thân từ nhỏ nên đặc biệt sai muội đi dò hỏi tung tích tỷ. Nhưng chính miệng Ư Thiền nói với muội rằng tỷ chết rồi, huynh ấy đã chôn tỷ dưới dòng cát chảy.
Tôi lấy khăn tay đưa cho Mục Đạt Đóa, nhưng mãi vẫn không mở miệng hỏi được Ư Thiền sau khi bị bắt đã gặp phải những chuyện gì.
“Tỷ tỷ, tỷ kiếm sống bằng nghề ca múa ở đây à? Cần bao nhiêu tiền để chuộc thân?” Mục Đạt Đóa lâu khô nước mắt hỏi.
Tôi nhìn cô, dịu dàng cười đáp: “Phường hát này là của ta, ta là phường chủ.”
Mục Đạt Đóa tự cốc vào đầu mình rồi cười rộ lên: “Muội thật là ngốc, thiên hạ này có ai đủ sức bắt tỷ tỷ làm việc trái ý cơ chứ? Ném cho bọn chúng mấy mũi “kim ngứa” của chúng ta cho bọn chúng ngứa chết thôi!”
Tôi nhếch miệng nhưng không cười, Mục Đạt Đóa cũng thôi cười, trầm mặc một lúc rồi mới hỏi: “Tỷ tỷ, thiền vu không giết Ư Thiền, Ư Thiền bị bệnh chết.”
Tôi cười nhạt: “Bệnh chết ư, thật không? Ư Thiền và chúng ta từ nhỏ đều chơi với nhau, gã có yếu ớt thế không? Giữa mùa đông lạnh giá chúng ta lừa gã nhảy xuống hồ băng, ta và ngươi đều chết cóng, nhưng gã thì chẳng hề hấn gì.”
Mục Đạt Đóa vội giải thích: “Tỷ tỷ, thật mà. Nếu thiền vu muốn giết Ư Thiền, lúc bắt được đã có thể giết luôn rôi, nhưng thiền vu ra lệnh chỉ được bắt sống, nếu không làm sao đuổi bắt mỗi một người mà mất đến mấy ngày mấy đêm? Với cả, tỷ không biết chứ lúc thiền vu biết tin trong khi đuổi bắt hai người đã lỡ sát thương tỷ, người tức giận đến tím tái mặt mày, muội chưa bao giờ thấy thiền vu tức giận như thế, làm cho mấy nghìn binh sĩ đuổi bắt hai người sợ đến mức chỉ biết quỳ rạp xuống đất. Thiền vu một mực không chịu tin là tỷ đã chết, cứ khăng khăng truy hỏi Ư Thiền tỷ chết như thế nào, nhưng Ư Thiền kể lại cứ như thật, thiền vu sai người tìm từ Hung Nô đến Tây Vực, phái cả trọng binh đến các cửa khẩu của Hán triều vẫn không tìm thấy tỷ đâu, về sau mọi người mới chịu tin lời Ư Thiền.”
Tôi cười khẩy: “Ta không muốn tìm hiểu mấy chuyện này nữa. Cứ cho là Ư Thiền ốm chết, nhưng vẫn còn cha và yên chi, chẳng lẽ bọn họ thích tự sát sao? Những chuyện này là do ai gây ra chứ? Tuy hắn không giết bọn họ, nhưng hắn chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết ấy.”
Mục Đạt Đóa nuốt nước mắt, lắc đầu lia lịa: “Tỷ tỷ, muội hoàn toàn không hiểu tại sao thái phó tự vẫn, thiền vu cứ thuyết phục thái phó ở lại trợ giúp, cho dù thái phó không đồng ý thì cũng có thể cầu xin thiền vu thả đi, nhưng tại sao ông ấy lại tự sát chứ? Muội vẫn còn nhớ hôm đó muội vừa đi ngủ, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng thét kinh hoàng. Muội vội vã mặc áo chạy ra khỏi lều, chỉ nghe thấy mọi người la hét ầm ĩ ‘Yên chi của Yên vương tự vẫn rồi.’ Chẳng bao lâu sau lại nghe thấy có người khóc gào ‘Thái phó tự tận rồi.’ Muội vì nghĩ đến tỷ tỷ nên không lo cho Yên chi vội, mà vừa khóc vừa chạy ngay đi tìm thái phó, cũng gặp thiền vu chạy như bay đến. Hình như thiền vu cũng vừa mới ngủ dậy, vội vội vàng vàng quên đi cả giày, chân đất chạy trên tuyết, lúc nhìn thấy xác thái phó thì lảo đảo suýt ngã. Đám người xung quanh sợ chết khiếp, đều khuyên thiền vu về nghỉ, nhưng người đuổi hết bọn họ đi, mặt trắng bệch, túc trực cạnh xác thái phó đến tận hôm sau. Tỷ tỷ, từ khi thiền vu dấy binh tự lập làm vương, muội cũng luôn hận người, hận người đã cướp đi vị trí của Ư Thiền. Nhưng đêm hôm ấy, thấy thiền vu một mình cô đơn ngồi trong lều, bên ngoài là bão tuyết, bọn muội ngồi quây quần bên chậu than mà vẫn thấy lạnh, vậy mà thiền vu chỉ mặc áo đơn ngồi đấy đến sáng hôm sau, hoàn toàn bất động, ánh mắt ngập tràn đau buốt thê thảm, trời tuy lạnh, song trái tim của người có khi còn lạnh lẽo hơn cả bầu trời kia. Muội đứng ở bên ngoài nhìn lén suốt một đêm, tự nhiên lại thấy không hận người nữa, cảm thấy thiền vu làm thế nhất định có lý do riêng, vả lại muội nghĩ so với Ư Thiền thì người hợp để làm thiền vu hơn, những chuyện này đều là muội tận mắt chứng kiến cả, tuyệt đối không nói dối tỷ tỷ. Thiền vu về sau còn bất chấp lời phản đối của các trọng thần, khăng khăng an tang thái phó theo lễ nghi người Hán…”
Nỗi đau khổ khôn xiết giày vò trái tim tôi, tôi ấn mạnh tay vào ngực, đau đớn đến mức nhắm chặt mắt lại. Năm ấy lúc nghe tin cha qua đời ở dưới núi Kỳ Liên, tôi cũng từng đau đớn thế này, đau đến nỗi tim như bị ăn tươi nuốt sống. Bây giờ cảnh ấy lại một lần nữa tái hiện trong đầu tôi.
Sau khi Ư Thiền bỏ lại tôi, tôi không về Trung Nguyên theo lời cha mà ẩn náu trong bầy sói, tìm đủ mọi cách tiếp cận cha. Nhờ bầy sói giúp đỡ, tôi đã thoát được một đợt lùng soát, cứ ngỡ tôi có thể lén lút nhìn thấy cha, thậm chí có thể dẫn cha cùng mình tháo chạy, nhưng lúc tôi định gặp cha thì cũng nghe tin cha đã qua đời.
Lúc ấy tuyết rơi liên tục ba ngày ba đêm, tuyết đọng trên mặt đất dày ngập đến đầu gối của tôi, nhưng vẫn rơi không ngừng. Bầu trời trắng xóa, mặt đất trắng xóa, cả đất trời chìm trong một màu trắng ảm đạm. Ư Thiền chết rồi, yên chi chết rồi, cha chết rồi, Y Trĩ Tà trong tim tôi cũng chết rồi. Tôi khóc rống lên chạy như điên trên mặt tuyết, nhưng không thấy ai xuất hiện nữa. Nước mắt trên mặt hóa băng, da dẻ nứt nẻ, máu chảy ra hòa với nước mắt rồi cũng đóng thành nước đá hồng hồng trên mặt.
Tôi mười hai tuổi, giữa một trời tuyết rơi trắng xóa, chạy suốt ngày không nghỉ, cuối cùng kiệt sức ngã vật xuống tuyết, cả trời hoa tuyết tung bay đáp xuống mặt tôi, người tôi. Tôi mở to hai mắt ngắm nhìn bầu trời, nằm im bất động, không còn chút sức lực, cũng không muốn động đậy gì nữa, cứ thế này đi! Để tất cả kết thúc trong sự trong sạch của tuyết trắng, không nhuốm một giọt máu nào.
Lang huynh hú gọi tìm tôi, nó dùng chân gạt hết tuyết phủ đầy trên người tôi, định dùng mõm kéo tôi đi. Nhưng lúc ấy nó còn nhỏ, không còn đủ sức kéo tôi, đành nằm phục lên người tôi, dùng cả thân thể bảo vệ tôi, không ngừng dùng lưỡi liếm láp mặt tôi, tay tôi, muốn truyền cho tôi hơi ấm của mình. Tôi xua nó đi, bảo nó rằng nếu bầy sói không đến kịp, nó sẽ chết cóng trong tuyết, nhưng nó vẫn cứ ngang bướng túc trực bên tôi.
Lang huynh nhìn tôi không chớp mắt, hễ tôi nhắm mắt lại, nó liền ra sức dùng lưỡi liếm tôi. Ánh mắt của Lang huynh và cha hoàn toàn không giống nhau, nhưng tâm tư ý tứ bao hàm trong ánh mắt ấy thì giống như lột, đều muốn tôi phải tiếp tục sống. Tôi nhớ lại lời hứa với cha, bất kể va vấp thế nào cũng phải sống tiếp, mà nhất định phải sống sao cho thật vui vẻ, bởi tâm nguyện duy nhất của cha là muốn tôi sống sót. Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của Lang huynh, nói với nó: “Ta sai rồi, ta muốn tiếp tục sống, ta nhất định sống tiếp.” May mà bầy sói đã đến kịp, tuyết cũng đã ngừng rơi, tôi được bầy sói cứu, bọn chúng dùng thân thể và máu nóng của những con thú săn được giúp chân tay tôi khôi phục cảm giác…
©STENT
“Tôi chợt kêu lên: “Đừng nói nữa! Mục Đạt Đóa, đối với ngươi đây chỉ là quá khứ, nhưng những chuyện này là vết thương lòng ta, nó đã từng chảy máu đầm đìa, khó khăn lắm mới cầm được máu, tại sao ngươi lại xuất hiện trước mặt ta, đem những vết thương đã lành miệng rạch hết cả ra? Ngươi đi về đi! Nếu ngươi vẫn hoài niệm tình bạn hồi nhỏ của chúng ta, thì xin ngươi hãy coi như chưa nhìn thấy ta, Ngọc Cẩn ngày xưa từ lâu đã không còn rồi, người ấy đã chết rồi, đã chết trong bão tuyết năm đó rồi.”
Tôi phẩy tay áo định bỏ đi, nhưng Mục Đạt Đóa nắm chặt tay áo tôi, lí nhí gọi: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ…”
Trước khi rời bỏ Hung Nô, tôi, Ư Thiền, Nhật Đê và Mục Đạt Đóa rất thân với nhau. Vì cha, nên tôi và Ư Thiền thân nhau hơn mấy người còn lại. Ư Thiền, Nhật Đê và tôi mỗi lúc ra ngoài đi chơi thường không thích dẫn theo Mục Đạt Đóa, vì cô ta một là không nói năng gì, hai là cứ thô lố mắt nhìn chúng tôi, tôi mới trêu rằng: “Gọi ta một tiếng tỷ tỷ, ta sẽ cho ngươi đi chơi cùng.” Cô ta khăng khăng lắc đầu, khinh khỉnh bảo tôi: “Ngươi còn không biết mình bao nhiêu tuổi, có khi ít tuổi hơn ta, thế mà dám đòi ta gọi tỷ tỷ.” Nhưng dù cho chúng tôi chơi ở đâu đi nữa, Mục Đạt Đóa đều lẵng nhẵng theo sau, đuổi đi không được, ngày tháng trôi qua, hai người chúng tôi cũng thân hơn, vì cả hai đều cố chấp giống nhau, ngông cuồng nghịch ngợm giống nhau, thích náo loạn điên cuồng như nhau. Sau khi tôi quyết định mình bao nhiêu tuổi, bèn kêu Mục Đạt Đóa gọi mình là tỷ tỷ, cô ta suy nghĩ một đêm rồi bất ngờ khoái chí gọi tôi như thế. Tôi cứ băn khoăn không hiểu sao Mục Đạt Đóa lại chịu nghe lời, về sau nghe Ư Thiền kể mới biết hóa ra cô ta nghĩ gọi một tiếng tỷ tỷ có thể khiến tôi sau này chuyện gì cũng sẽ nhường nhịn, nên vui vẻ gọi thôi!
Nghe mấy tiếng “tỷ tỷ”, tim tôi tự nhiên mềm nhũn, tôi nhẹ nhàng nói: “Ta hiện giờ sống rất tốt, ta không muốn quay về, cũng không thể quay về.”
Mục Đạt Đóa im lặng một lúc, đoạn gật đầu: “Muội hiểu rồi, tỷ không muốn gặp thiền vu, muội sẽ không kể với thiền vu là đã gặp tỷ.”
Tôi nắm lấy tay cô ta: “Cảm ơn, bao giờ các ngươi quay về?”
Mục Đạt Đóa cũng vui vẻ nắm lấy tay tôi: “Ngày mai, cho nên hôm nay mọi người đều rất bận, chẳng có ai quản, muội mới tự mình chạy đi chơi.”
Tôi cười nói: “Ta dẫn ngươi đi xung quanh một lát! Sẽ dặn cả nhà bếp nấu mấy món ăn độc đáo của người Hán cho ngươi ăn, coi như là cáo biệt.”
Mục Đạt Đóa nghẹn ngào gặng hỏi: “Về sau chúng ta còn có thể gặp lại không?”
Quay đầu nhìn lại, từng dấu chân đều rất rõ rang, nhưng chúng ta đã không còn tìm được đường về nữa rồi. Tôi cay đắng nói: “Ta hy vọng sẽ không phải gặp lại nữa, ta và Y Trĩ Tà tuyệt đối không thể gặp lại mà cười xòa xóa hết ân cừu, hơn nữa ngươi đã chọn hắn, nếu gặp lại có lẽ chỉ làm khó cho ngươi.”
Gương mặt Mục Đạt Đóa lập tức đỏ bừng lên, vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng cúi đầu nhìn xuống đất. Ý tôi vốn nói cô ta đã chấp nhận Y Trĩ Tà làm thiền vu của bọn họ, nhưng nhìn sắc mặt ấy, trong lòng tôi chợt hiểu ra, cũng không rõ là cảm giác gì, chỉ thờ ơ hỏi: “Ngươi là phi tử của hắn rồi à?”
Mục Đạt Đóa lắc lắc đầu, khẽ thở dài: “Thiền vu đối với muội rất tốt, vì thế yên chi rất ghét muội, lần này đến Hán triều, không ai đồng ý cho muội đi cùng cả, nhưng muội vẫn muốn đi, thiền vu cũng đành đồng ý, yên chi chỉ vì chuyện này đã làm ầm lên một trận. Muội chưa hiểu tâm tư thiền vu như thế nào, nhưng nếu người muốn lập muội làm phi tử, muội chắc chắn sẽ bằng lòng.” Cô ta ngượng ngùng, vừa nói vừa lén liếc nhìn tôi.
Tôi bật cười, quả nhiên là con gái Hung Nô, thích là thích, muốn gả cho ai là muốn gả, không bao giờ giấu diếm tình cảm, mà cũng không hề e thẹn. “Không phải để ý đến ta, tuy chúng ta thân nhau, nhưng ngươi muốn gả cho Y Trĩ Tà là chuyện của ngươi. Chỉ hy vọng ta và hắn không có ngày gặp lại.”
Mục Đạt Đóa nhìn tôi sợ hãi: “Tỷ muốn giết thiền vu à?”
Tôi lắc đầu, thành thật trả lời: “Giờ thì không, trước đây lúc rất đỗi đau đớn ta cũng đã nghĩ đến chuyện đó, đấu tranh tư tưởng mãi, cuối cùng tất cả từ từ bình lặng trở lại, về sau… về sau chắc cũng không muốn, ta chỉ mong cuộc đời này vĩnh viễn sẽ không gặp lại. Mục Đạt Đóa, thật ra không phải ta muốn hay không muốn giết hắn, mà là hắn muốn hay không muốn giết ta, có một số chuyện một khi đã làm là phải làm triệt để, nếu không chỉ tổ chuốc lấy sợ hãi và lo lắng thôi. Giống như hắn chấp nhận áy náy trong lòng vì cái chết của cha ta, chứ không đồng ý cho cha một đường sống.”
Mục Đạt Đóa hơi biến sắc, tựa như hiểu ra chuyện gì đó, song ngoài miệng không dám thừa nhận, vẫn cố chấp nói: “Thiền vu không muốn mọi người chết đâu, người đã ra lệnh mà, không hề…”
Tôi chua xót cười nói: “Ngươi sợ cái gì? Vẫn sợ ta giết hắn thật sao? Hắn muốn giết ta rất dễ, nhưng ta muốn giết hắn đâu có dễ thế? Hắn là dũng sĩ đệ nhất Hung Nô, ta muốn giết hắn thì phải làm kẻ địch của toàn bộ đế quốc Hung Nô, thế thì cả đời này ta chỉ có thể sống vì mối thù này. Cha hy vọng ta tìm được người để tặng hoa thược dược dùng tài trí bảo vệ hạnh phúc của bản thân, chứ không muốn ta phí công tốn sức chìm đắm trong đau khổ. Mục Đạt Đóa, dù ta và Y Trĩ Tà có ngày gặp lại, ta vẫn có khả năng chết cao hơn hắn, ngươi không cần phải lo cho hắn. Chỉ sợ hắn một khi biết ta còn sống, ta còn có thể ở lại thành Trường An hay không cũng rất khó nói.”
Ánh mắt của Mục Đạt Đóa lộ vẻ áy náy, cô ta trịnh trọng nói: “Muội nhất định sẽ không nói cho bất kỳ ai biết tỷ vẫn còn sống.”
***
Nguyên Sóc năm thứ sáu, ngày mùng một tết, ngày đầu tiên của năm mới. tôi không biết liệu năm nay tôi có luôn vui vẻ được không, nhưng ngày đầu tiên của năm mới này tôi rất vui. Đêm ba mươi tết, tôi nhận được một mảnh vải tin nhắn cuộn gọn ở chân Tiểu Đào khiến tôi sung sướng cả đêm. Cửu gia mời tôi trưa mai qua Thạch phủ chơi, đây là lần đầu tiên huynh chủ động mời tôi sang, tôi ngồi nghĩ không biết sau này liệu còn có nhiều lần đầu tiên nữa không, thật nhiều lần thế này…
Tôi đem miếng vải lụa vừa viết đặt vào trong hộp tre, ngồi nhìn chăm chú, thấm thoắt trong hộp đã có một xấp nhỏ rồi. Không biết trăm vạn suy nghĩ tâm tư chan chứa trên những mảnh vải này lúc nào mới có thể đem kể hết với Cửu gia.
Trước tiên tôi đi chúc Tết gia gia và
Thạch Phong, ngồi nói chuyện một lúc lâu, lại trêu chọc Thạch phong để làm gia gia cười vui, sau đó mới đi đến Trúc quán.
Vừa tới Trúc quán đã ngửi thấy hương hoa mai mơ hồ phảng phất trong không trung, trong lòng tôi chợt thấy hơi băn khoăn, Cửu gia bình thường không bao giờ thích cắm mấy loài hoa cỏ này.
Trên chiếc bàn kê ở mé phòng có một bình gốm bụng phình to tròn, bên trong cắm mấy cành hoa mai trắng, cành hoa không cao, chỉ vừa đủ để hoa vươn ra khỏi bình, nhưng cánh xòe rất rộng, hoa nở rất dày, chi chít tưng bừng, nhìn đã thấy rạo rực sức sống.
Đối diện với bình mai có bày hai chén rượu, hai đôi đũa, một vò rượu nhỏ được đặt ở trên bếp than. Khóe miệng tôi không kìm được khẽ cong lên. Tôi xáp lại gần bình mai, hít một hơi thật sâu, Cửu gia từ trong phòng đẩy xe lăn đi ra: “Hương hoa mai chỉ thoang thoảng thôi.”
Tôi quay đầu nhìn Cửu gia cười: “Ngửi thế nào cũng được, quan trọng là phải vui vẻ.”
Cửu gia dịu dàng bật cười, tôi đặt hai tay ra sau lưng, hơi nghiêng đầu nhìn chàng cười cười rồi hỏi: “Huynh mời muội sang đây ăn món gì thế?”
Cửu gia đáp: “Một lát nữa sẽ biết.”
Cửu gia mời tôi ngồi xuống cạnh chiếc bàn cao, rót cho tôi một chén rượu nóng: “Vai của muội còn đau không?”
Tôi “a” một tiếng, nhìn Cửu gia đầy nghi hoặc, trong chốc lát không kịp phản ứng, vội vã gật đầu: “Hết đau rồi.”
Cửu gia ngây người ra: “Cuối cùng là đau, hay hết đau rồi.”
Tôi lại liên tục lắc đầu: “Vẫn còn hơi hơi đau.”
Cửu gia bật cười: