Đôi “thuận phong nhĩ” của gã cũng bị người ta cắt đứt, máu tươi đẫm hai má, thật kinh hồn táng đởm.
Từ đầu đến giờ đã có không ít cạm bẫy và mai phục, đều là nhờ đôi “tai quý” của Lương Trà phát hiện, giúp mọi người đề phòng tai họa. Mà nay tai của gã đã đứt lìa khỏi hai bên má, mạng của gã cũng đã rời bỏ thân thể.
— Có phải vì gã có đôi tai thính mới mất mạng?
Gã sao lại chết? Bị giết bằng cách nào? Không ngờ cả “Độc nha” Lương Thủy canh gác cách gã không xa mà cũng chẳng hay biết.
Xem ra sát thủ lần này không những là hảo thủ, mà còn là cao thủ, nhất định là địch thủ bậc nhất cả bọn chưa từng gặp!
— Nếu đối phương có hảo thủ như vậy, bọn họ còn ứng phó được không? Địch nhân sao lại còn cần trốn tránh ẩn mình như vậy?
Mọi người thẫn thờ đưa mắt nhìn nhau.
Ánh mắt lần này có thêm một vẻ:
Sợ hãi.
Thực ra là ai? Ai mà có thể chỉ trong gang tấc giết chết “Bảo nhĩ” hảo thủ của “Thái Bình môn” mà không kinh động bất cứ người nào?
Tiêu Hồn cúi xuống vuốt đôi mắt chết không chịu nhắm của Lương Trà, mắt nàng cũng đã ươn ướt: “Các vị đi đi, đừng vì chuyện của tôi mà tổn hao nhân thủ. Làm vậy thì tôi suốt một đời sẽ cảm thấy mình không phải với mọi người”.
Lương Thương Trung nhìn Đại vương ăn cát.
Đại vương ăn cát nhìn Hiệu úy miệng méo.
Hiệu úy miệng méo trừng trừng nhìn Lương Thương Trung.
Lương Thương Trung đương nhiên bi thương, nhưng cảm giác phẫn nộ còn mạnh hơn nữa: “Đây chỉ có thể coi là một thất bại nhỏ”. Bụng gã thực ra đang nghĩ: đối với y mà nói, thái độ và lời nói của Tiêu Hồn cô nương dùng đối xử với y mới là thất bại to tát. Y có cảm giác Tiêu Hồn cô nương không thích y, thậm chí còn chán ghét y nữa.
Hiệu úy miệng méo cũng nói: “Con người vốn nên gặp thất bại không chùn bước, gặp đau thương không ngã lòng”.
Đại vương ăn cát bổ sung: “Nói không sợ thất bại là lừa nàng. Nhưng bọn ta dứt khoát không thể nào vì sợ mà thụt lùi, vậy mới là sai, vậy mới là thất bại thực sự!”.
Cho nên bọn họ tiếp tục đi về hướng nam.
Dọc đường Lương Thương Trung vốn buồn bã cách lìa đoàn người, nhưng Đại vương ăn cát có một lần vỗ vai y, mặt mày không có hảo ý mà có hảo tâm thốt: “Tiểu tử, ngươi có phước đó. Đừng cho là cô nương xinh đẹp kia chẳng lý gì tới ngươi, nàng ta đã mấy lần hỏi người ta về thân thế của ngươi! Bọn con gái tỏ ra không để ý đến ai thì kẻ đó mới là người được chú trọng nhất đó!”.
Chỉ bằng vào một câu nói đơn thần đó đã bắt giữ được Lương Thương Trung, y hơn nữa càng lúc càng cảm thấy Tiêu Hồn rất quan tâm đến y, y càng lúc càng cảm thấy lời nói của Đại vương ăn cát rất có lý.
Sắp hoàn toàn vượt qua khu vực của “Đồ Quỷ ốc”, bọn họ trú chân nghỉ đêm trong một quán dân quê vùng “Hương Khê”.
Mọi người ngồi im, lắng nghe dòng nước róc rách ngoài khách sạn, ngủ chung với nhau, không ai rời bỏ ai, cho dù có đi nhà xí cũng lên tiếng để mấy người cùng đi.
Cuối giờ Sửu, cả đám đang chống cằm ngồi ngủ gục, đột nhiên như có một con bọ bay thẳng vào ngọn nến, “xèo” một tiếng, tản mác một mùi khét lẹt.
Tiêu Hồn sực tỉnh.
“Tắt nến”.
Nàng thốt.
Hiệu úy miệng méo phản ứng nhanh nhất, phất tay dập tắt nến.
Quả nhiên giấy dán cửa sổ thoáng qua một bóng người.
Lương Thương Trung và Đại vương ăn cát nhìn nhau gật đầu, nhất tề chia nhau phá mái ngói phá cửa sổ bay ra.
Ngoài hành lang lập tức truyền vọng tiếng đấu đá.
Hiệu úy miệng méo bảo vệ Tiêu Hồn và Tiểu thư thư trong nhà, bình tĩnh lắng nghe tình hình giao chiến.
Đánh chỉ một hồi rồi ngưng hẳn.
Hiệu úy miệng méo nhíu mày: “Sao rồi?”.
Gã định đi ra xem thực hư, cửa lại “kẹt” một tiếng mở vụt ra.
La sách của Hiệu úy miệng méo sắp xuất thủ, Tiêu Hồn lại đã kéo tay áo của gã.
Người tiến vào thốt: “Là người mình, thắp đèn đi”.
Quả là người mình.
Thì ra Kim Lão Cúc đã về.
Gã vẫn mặc áo bào có thêu một bông cúc đại đóa.
Nhưng lại chỉ có một mình gã về.
Một mình gã.
“Bọn ta đã thuyết phục các lộ anh hùng ‘Đồ Quỷ ốc’ nới một góc lưới cho mọi người”, Kim Lão Cúc lệ tuôn đẫm mặt, làm cứng nói: “Có điều Văn lão đệ vẫn quá kích động, gây tội với người của ‘Đồ Quỷ ốc’, cho nên cao thủ của ‘Đồ Quỷ ốc’ và hảo thủ của ‘Hạ tam lạm’ liên thủ giết y, còn ta… ta… không cứu được y, ta vô dụng, nhưng người Lĩnh Nam sắp đến rồi. Ta nghe được ‘Lão tự hiệu’ Ôn gia đã phái hảo thủ tiếp viện. Cái chết của ‘Cấp cấp phong’ tuy là một thất bại, nhưng mọi người đừng sợ! Bọn ta nhất định chống chế được!”.
Mọi người đều buồn thảm.
Tiêu Hồn cúi thấp đầu.
Nếu chỉ kịp thắp một ngọn.
Nếu tuôn lệ.
Lệ nóng.
Nàng lấy bao ra, tháo mối gút, thò tay cầm lấy một vật. Nàng nhìn kỹ, đưa lên môi hồng hôn khẽ.
Đó là một đóa hoa khô. Bọn họ tiếp tục đi tới, tiến vào “Hắc Cẩu sơn”.
Đã đến “Hắc Cẩu sơn”.
Đến “Hắc cẩu sơn”, mọi người đều phấn chấn tinh thần.
Vì chỉ cần vượt qua được “Hắc Cẩu sơn” là đã tiến vào “Toan Lĩnh”, mà đến “Toan Lĩnh” thì đã là phạm vi thế lực của “Lão tự hiệu” Ôn gia.
— Cũng giống như Thục trung Đường môn, Giang Nam Phích Lịch đường Lôi gia, Sơn Đông thần thương Tôn gia, Kim tự chiêu bài Phương gia, “Cô nương miếu” chuyên gia sai khiến cổ trùng La thị, đây là chốn thế lực của bè đảng hoạn quan không thể đụng tới.
Huống hồ Kim Lão Cúc dò la được:
“Lão Tự hiệu” Ôn gia đã phái “Nhất bộc thập hàn” Ôn Noãn và một hảo thủ khác không rõ tên đến “Hắc Cẩu sơn” tiếp ứng bọn họ.
Nơi này là “Nhất động thiên”.
“Nhất động thiên” thật là một hang động đặc biệt.
Một hang động sâu hun hút xuyên suốt lòng núi từ “Hắc Cẩu ngũ sơn” chui vào “Hắc Cẩu lục sơn”, chẳng biết người xưa làm sao mà đục đẽo được, lộ trình tính sơ qua cũng phải trăm rưỡi trăm sáu dặm có.
Trên núi tuyết đọng còn chưa tan hết.
Nhưng trong động lại không có tuyết, chỉ có hơi lạnh còn buốt hơn cả tuyết.
Đã đến “Nhất động thiên”.
Qua khỏi “Nhất động thiên” là đã đến nơi hảo thủ của Ôn gia đang đợi họ. Nhưng mọi người đã trải qua bài học Khốn Long hạp, lần này tuyệt không dám lỗ mãng sơ suất nữa.
Bọn họ phái Kim Lão Cúc đi dò đường.
Bọn họ ở trước động chờ.
Kim Lão Cúc một mình tiến vào động.
Thân ản
ảnh của gã biến mất trong đường hầm.
Chỉ còn lại tiếng bước chân.
Qua một khoảng thời gian lặn lội nghênh chiến liên miên, những kẻ hào hiệp này ai nấy cũng mệt nhừ.
Mệt thiệt nhừ, rất mệt nhừ.
Nhưng bọn họ vẫn gắng gượng chống chế đợi chờ, đến khi hoàn thành nhiệm vụ bọn họ mới có thể thở phào một hơi.
Bọn họ đang đợi.
Đợi thật lâu.
Không có thanh âm.
Chẳng có hồi âm.
Cuối cùng…
Đã có.
Tiếng bước chân.
Một người đang từ bên trong động chạy vụt ra, ống tay áo kéo gió phành phạch, không có nơi nào khác tiết xả, chỉ còn có thể vù vù phần phật đến trước hang.
Hiệu úy miệng méo biến sắc mặt, giương La sách lên.
Đại vương ăn cát ngăn chặn: “Là lão Kim!”.
Một thanh âm khan khản la lên: “Úi, đến rồi, Ôn tiền bối đang ở cửa động bên kia đợi bọn ta đó!”.
Mặt mày gã cao hứng đến đỏ bừng.
Mắt mọi người phát sáng.
Mặt cũng ngời sáng.
“Mau, mau mau”. Kim Lão Cúc chẳng thể nào kềm chế vẻ phấn khởi: “Mau đưa Tiêu Hồn cô nương qua đi!”.
Hay quá, khốn khổ muôn ngàn đã đạt được mục đích.
Mọi người tuy thở phào, tuy buông thả được tảng đá nặng ngàn cân trong lòng, nhưng tâm lý sao lại còn chút vấn vương quyến luyến không muốn dứt bỏ đoạn ngày tháng đường dài gian nan đó.
Có điều người thì vẫn phải đưa sang bên kia.
— Cho dù còn một khắc nữa là đến “Toan Lĩnh”, vẫn chưa vào “Lão Tự hiệu”, mọi người còn chưa thể nói đã xong trách nhiệm, còn chưa thể lơi tay.
Cho nên mọi người cùng vào đường hầm.
Lương Thủy xung phong trấn giữ cửa động, tránh để ai cắt đứt đường lui.
Cho dù đến lúc này, họ vẫn không thể cẩu thả một chút xíu nào.
Bọn họ đã tiến vào động.
Tối tăm dần dần.
Tối dần.
Đen dần.
Sâu.
Dài.
Sơn động.
Sáng dần.
Sáng dần.
Sáng dần dần.
Bọn họ đã ra khỏi sơn động.
Cửa động có người.
Hai người.
Một người râu xõa ba chòm, mặt như quan ngọc (“quan ngọc”: loại ngọc tốt thời xưa người ta dùng làm trang sức trên mão), Đại vương ăn cát vừa thoáng gặp đã nhận ra người đó, mừng rỡ kêu lên: “Ôn tam ca!”, còn đi tới ôm y nữa.
Đâu có ngờ lại nghe Hiệu úy miệng méo thét lên một tiếng: “Tra Mỗ!”.
Tra Mỗ!!!
— Tra Mỗ là kẻ nghe lệnh tên thiến họ Ngụy làm chủ mưu sắp xếp hành động đuổi tận giết tuyệt Tiêu Hồn cô nương hậu duệ của Cao gia lần này.
Lão sao lại có mặt ở đây?
Lão sao lại ở cùng một chỗ với người “Lão Tự hiệu” phái đến tiếp ứng Tiêu Hồn cô nương!?
Chuyện này là sao đây?
Nếu có lầm lạc, thực ra là lầm lạc ở đâu!?
Hiệu úy miệng méo toàn gia bị Tra Mỗ hại chết, gã bị lão ép đến làm phản, dĩ nhiên có hóa thành tro cũng nhận ra lão!
Có điều lên tiếng trễ rồi, Đại vương ăn cát thót tim, nhưng Ôn Noãn đã ôm chặt lấy hắn.
Đại vương ăn cát vùng vẫy lần đầu chẳng động đậy được.
Vùng vẫy thêm lần nữa thì hơi lúc lắc được.
Hắn còn định toàn lực vặn vẹo, lại nghe Ôn Noãn thốt một cách ôn hòa: “Chớ có động đậy, mấy yếu huyệt Địa thương, Khí hộ, Khố phòng, Ưng thương, Lương môn, Thủy đạo của ngươi đều đã bị độc lực của ta khống chế, không muốn chết thì chớ có động đậy nữa”.
Đại vương ăn cát sựng người.
Không cọ quậy nữa.
Vì hắn biết Lời nói của Ôn Noãn là sự thật.
Hắn chỉ có thể khản giọng rống lên: “Mau lui!”.
Đâu có đợi Đại vương ăn cát hét lên câu đó, bọn họ đang lui.
Dốc hết toàn lực: lui nhanh.
— Đối phương đã mai phục tại đây, tất nhiên đã nắm chắc phần thắng, có ham đánh cũng vô ích!
— Giữ cho được núi xanh, giữ toàn thân mà thoái rồi hãy nói! (Dựa theo câu tục ngữ: “Lưu đắc thanh sơn tại, y cựu hữu sài thiêu” – núi xanh mà còn thì lo gì không có củi đốt).
Lương Thương Trung, Kim Lão Cúc, Hiệu úy miệng méo lập tức hộ tống Tiêu Hồn cô nương và Tiểu thư thư toàn lực lui mau.
Lương Thủy đằng sau chạy lên đón.
— Chắc gã đã phát hiện tình huống hung hiểm trước động, muốn chạy đến chi viện!
Lương Thương Trung liền quát: “Đừng qua, mau bảo vệ cô nương đi…”.
Đi đâu có được.
Vì huyệt đạo của y đã bị người ta chế ngự.
Kẻ chế ngự y là Lương Thủy.
Thủ hạ tâm phúc của y.
— Người y chẳng đề phòng một chút xíu nào.
Hiệu úy miệng méo cũng lập tức phát hiện ra.
Gã chỉ còn nước toàn lực liều mình.
Liều mình đâu có được.
Vì khớp xương của gã đã bị người ta dùng Suất Bi Thủ bấu chặt.
Kẻ bấu giữ gã là Kim Lão Cúc.
Đại vương ăn cát bị Ôn Noãn chế ngự, Hiệu úy miệng méo bị Kim Lão Cúc bấu giữ, Lương Thương Trung bị Lương Thủy chộp bắt, bất thình lình năm chủ tướng bên phe quần hiệp có hai bội phản, ba bị ám toán, hoàn toàn mất đi năng lực tác chiến. Xong rồi, hoàn toàn thất bại rồi.
Chỉ còn nước như cá thịt trên thớt mặc cho người ta cắt xẻ.
Hiệu úy miệng méo vành mắt muốn toét ra, khản giọng: “Ngươi! Ngươi còn kêu bọn ta đừng sợ thất bại, ngươi lại…”.
“Kẻ nói không sợ thất bại nhất định là kẻ lừa gạt!”. Kim Lão Cúc dương dương tự đắc: “Ta sợ thất bại, nhưng ta lại thích khiến cho người ta thất bại. Bị phản bội vĩnh viễn là cái khiến cho người ta có cảm giác thất bại nặng nề nhất”.
Gã không ngờ còn nhỏ dãi cười hỏi: “Sao rồi, cảm giác đó có dễ chịu không?”.
Đến nước này, quần hiệp đã hoàn toàn suy sụp.
Hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
— Mười một chiến sĩ còn lại của Đại vương ăn cát cũng bất lực, đành mặc cho người ta mổ thịt.
Bởi Tra Mỗ vừa phất tay, trước động sau động có biết bao nhiêu là nha sai, thái giám và cấm vệ quân, cho tới cao thủ của Kiếp Sát phái, Dưỡng Thần đường, Phá Hoại bang, Đồ Quỷ ốc bao vây trùng trùng điệp điệp.
Ngàn khốn vạn khó đến được nơi đây…
Nào có ngờ lại là một con đường cùng. “Đúng. Ta quên nói cho các người biết”. Kim Lão Cúc cao cao hứng hứng nói: “Ta là tổng đường chủ của ‘Đồ Quỷ ốc’. Có ta hạ lệnh, mọi người đương nhiên bất tất phải hạ thủ đánh các ngươi trong vùng ‘Đồ Quỷ ốc’”.
Tiêu Hồn đến nước này mà lại trấn định hơn các cao thủ khác. Có lẽ nàng đã hư thoát, đại khái niềm bi thương không lấn lướt được nỗi thất vọng xuôi tay buông thả, mạng chỉ có một, chết đi là xong. Nàng vuốt ve con mèo trong lòng, bình tĩnh hỏi: “Nói như vậy, Tuyệt đại đơn kiêu cũng do ngươi hại chết?”.
“Y quả là một tên rất hung hãn”. Kim Lão Cúc chẳng giấu giếm: “Muốn thu thập các ngươi, trước hết ta phải giải quyết y. Nói thực giải quyết y cũng đâu phải dễ, ta chỉ còn nước hạ độc, y đã trúng độc mà cũng chạy thoát. Bất quá cũng vậy thôi, loại thuốc ta dùng là ta mượn của Ôn lão tam, gọi là “Không có thuốc giải”. Độc dược thực sự không có thuốc giải như vậy, y dứt khoát phải chết”.
Còn ai có thể hoài nghi lời nói của gã: vì độc của “Lão Tự hiệu” Ôn gia, hễ người của Ôn gia đã nhận là không thể giải thì cho dù Hoa Đà tái thế, cũng chẳng giải trừ được.
— Dược vật khác có lẽ còn có chỗ để tranh luận, nếu là độc dược thì hoàn toàn không.
Bản lãnh về mặt “độc dược”, “hạ độc”, “chế độc”, “giải độc”, “vận chuyển độc”, “buôn bán độc”, “tàng chứa độc”, “Lão Tự hiệu” Ôn gia tuyệt đối quyền uy giang hồ, độc tôn thiên hạ, chẳng ai bì được. Ngay cả cái độc phản phé Ôn gia cũng ưu tú hơn người.
Mọi người đều thừa nhận điểm đó.
Hơn nữa cũng chẳng một chút ngờ vực.
“Nói như vậy”, Tiêu Hồn chỉ Lương Thủy: “Lương Trà bị gã hại chết?”.
“Gã là ngũ đương gia của ‘Kiếp Sát phái’, tiềm phục trong ‘Thái Bình môn’ lâu lắm rồi”. Kim Lão Cúc hễ nghe hỏi là đáp: “Võ công của Lương Trà không cao, nhĩ lực lại tốt, có mặt gã thì rất trở ngại. Cái này gọi là giết một mà coi như thành toàn cho cả đám”.
“Để gã giết Lương Trà, dĩ nhiên có muốn đề phòng cũng đề phòng không được”. Tiêu Hồn hừ lạnh: “Tận tay giết chết huynh đệ của mình, không biết lòng dạ gã có cảm giác thế nào?”.
Ôn Noãn mỉm cười vuốt râu nói: “Ta lại muốn biết lòng dạ ngươi có cảm giác thế nào? Ngươi sắp chết rồi, lại là hạng nữ lưu, còn hiếu kỳ như vậy làm gì?”.
“Đúng”. Tra Mỗ cũng hứng chí thốt: “Ngụy công hạ lệnh nhất định phải giết ngươi, một cô gái đẹp đẽ như ngươi, giết đi thực đáng tiếc. Chi bằng ngươi theo ta, ta sẽ cầu xin công công giùm, có khi ngươi bảo vệ được cái mạng quèn đó, sao hả?”.
Đôi mắt tiêu hồn của Tiêu Hồn giương ánh mắt tiêu hồn cười nói: “Cho dù ta chịu, Ngụy công đáp ứng được sao chứ? Ngươi có gan đến đâu đi nữa, có hào khí đến đâu đi nữa, làm sao mà dám làm phật ý Ngụy công? Đúng không?”.
Tra Mỗ vẫn mỉm cười.
Lời đó lão ta thà mất mặt chứ không dám làm oai hồi đáp.
Tiêu Hồn lại nhìn Ôn Noãn nói: “Ta thật không hiểu, ‘Lão Tự hiệu’ Ôn gia sao lại mù quáng phái kẻ như ngươi đến đón ta!”.
“Thức thời vụ là trang tuấn kiệt, cho dù là võ lâm Lĩnh Nam, sớm muộn gì cũng về tay Ngụy công, ta nguyện làm tiên phong dẹp đường, lập công khuyển mã”. Ôn Noãn tự cao tự hào, đắc ý vô cùng: “Ta còn có một chuyện muốn hỏi ngươi”.
Tiêu Hồn đợi y hỏi.
Ôn Noãn hồ nghi hỏi: “Chiếu theo lý, ta đâu có quen biết lệnh tôn, cũng chưa từng gặp ngươi, sao lại có cảm giác quen mặt quá vậy?”.
Tiêu Hồn cười.
Cười nụ.
Tươi cười đến mức địch nhân của nàng trong lòng có hơi buồn rầu:
— Tâm tình không muốn giết nàng.
“Trước khi ta trả lời câu hỏi của ngươi, ta muốn biết một chuyện”. Đến lúc này, ở hoàn cảnh này mà nàng còn thương lượng trao đổi điều kiện: “Tại sao các ngươi chỉ chế ngự Đại vương ăn cát, Lương thiếu hiệp và Hiệu úy miệng méo, mà không lập tức hạ thủ giết họ?”.
Ôn Noãn vốn định hồi đáp, Tra Mỗ lại ngắt ngang: “Không được, nữ tử kia trước khi giết phải để ta hưởng lạc trước cái đã”.
Ôn Noãn đương nhiên nói: “Nào phải chỉ ngài thôi, sau khi lão ca ngài dùng xong, ta cũng không chê”.
Lương Thủy xen giọng: “Còn có tôi nữa. Dọc đường tôi muốn làm ả lâu rồi, chỉ ngại cho đại cục, phải chờ chim lọt lưới, cho nên không dám vọng động”.
Ba tên nhìn nhau cười nhăn nhở.
“Được, để ta trả lời ngươi”. Tra Mỗ đối diện Tiêu Hồn, có vẻ chẳng thèm để ý lo ngại con thú dữ đã lọt vào hầm bẫy của mình chút xíu nào: “Bọn ta muốn tung một mẻ lưới bắt trọn đám phản tặc này, đem về dụng hình bức cung, bắt chúng khai ra hết bọn đồng đảng, dẹp tan đám nghịch đồ loạn đảng! Cho dù chúng không cung khai, một khi lọt vào tay bọn ta, bọn ta cũng có thể tung tin nói là chúng đã bán đứng người của chúng, bọn ta sẽ truy nã gắt gao, khiến chẳng ai tin được ai, đổ lỗi cho nhau!”.
Tiêu Hồn đã hiểu: “Vậy mới là đại công!”.
Tra Mỗ có hơi kinh ngạc: “Thông minh ghê, không trách Ngụy công dặn kỹ: không thể không giết ngươi!”.
Lương Thủy bổ sung: “Cái đám này cũng là nhờ sức hiệu triệu của ngươi mới có thể hoàn thành thuận lợi”.
Ôn Noãn vẫn chẳng quên câu hỏi của mình: “Bọn ta đã cho ngươi đáp án, còn đáp án của ngươi đâu? Phải biết lọt vào tay bọn ta, đâu có vụ không nói, chỉ có ngoan ngoãn nói ra hoặc để bọn ta ép cho nói ra mà thôi. Ngươi là người thông minh, nên biết chọn lựa”.
Tiêu Hồn vẩu môi, đôi hàng mi dài tha thướt hơi rung động, cụp mắt hỏi: “Ngươi cảm thấy ta có chút quen thuộc phải không?”.
“Đúng”. Ôn Noãn ráng nhớ lại: “Có phải đã gặp qua ở đâu đó…”.
“Phải”.
“Thật đã từng gặp mặt?”.
“Phải”.
“Ở đâu?”.
“Ở…”. Tiêu Hồn cười. Nụ cười đó, cười đến gió thấm nở hoa, tuyết tan mây tản, xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa bờ má bên phải còn hiển hiện một lúm đồng tiền sống động mê hồn: “Là ở ‘Lão Tự hiệu’, Ôn gia, nhà của ngươi, không phải sao? Ngươi ở Ôn gia lâu như vậy, đương nhiên biết có cái tổ mang tên ‘Người tốt gian’ và ‘Kẻ ác trung’ phải không?”.
Sau đó Tiêu Hồn cô nương, vốn đáng lẽ là hạng nữ lưu đợi chờ bị phanh xé, đột nhiên động thủ. Nàng động thủ quá bất thình lình — vì căn cứ theo tin tình báo mà bọn Tra Mỗ dò thám được, Tiêu Hồn hoàn toàn không biết võ công.
Chuyện càng làm cho người ta bất ngờ là: một tên đệ tử của Đại vương ăn cát trong động tối đột nhiên tung kiếm.
Một kiếm đó chém ra, đến nửa chừng lại đột nhiên dừng sựng lại.
Cái đáng sợ của một kiếm đó lại ở chỗ nửa chừng dừng sựng lại.
Một kiếm đó vốn chém về phía Ôn Noãn.
Ôn Noãn tuy phát hiện trễ, nhưng vẫn phát hiện được — Trong một sát na, lời nói của Tiêu Hồn và sự động thủ đột ngột của nàng đã thu hút sức chú ý của y. Bất quá chỉ cần đối phương có dị động, y vẫn có thể thi độc giết Đại vương ăn cát trước.
Nhưng một kiếm đó chém tới giữa chừng lại như bất thình lình ngưng sững lại, cũng giống như lúc đột ngột phát ra vậy.
Ôn Noãn cũng lập tức đình chỉ phát công.
Có điều y đã làm sai.
Kiếm thế tuy ngưng.
Kiếm ý chưa dứt.
Kiếm khí vẫn chẻ tới.
Đến khi kiếm khí xuyên qua ống tay áo của y, đến khi bẹ sườn của y có cảm giác băng giá thấu xương, y mà còn muốn tránh né thì cũng không tránh né kịp nữa.
Kiếm khí chém trúng y, hơn nữa luồng kiếm quang mưa máu tung toé lại hoàn toàn không làm tổn thương đến Đại vương ăn cát một chút xíu nào.
Uy lực của một kiếm đó là ở chỗ nửa đường sựng lại.
Đó là một thứ kiếm pháp không còn được truyền dạy nữa, gọi là “Cấp Cấp Phong”.
Người biết thứ kiếm thuật đó, trên giang hồ chỉ còn có một.
Người đó đương nhiên là kiêu ngạo nhất đời.
Y đương nhiên là “Tuyệt đại đơn kiêu” Cấp Cấp Phong.
Kiếm của y giống như một trận gió lồng lộng, không có nguyên do, không có mầm mối, không có tung tích, mà còn không thể định hướng.
Giống như hành tung của y.
— Y xuất kiếm trong sơn động tối hù, nhãn thần vẫn tịch mịch, kiếm ý cô độc cực kỳ.
Đồng thời với lúc một kiếm thình lình sựng lại của Tuyệt đại đơn kiêu chém chết Ôn Noãn, Tiêu Hồn vụt xuất thủ, tấn công về phía Kim Lão Cúc.
Kim Lão Cúc có đánh chết cũng chẳng liệu được Tiêu Hồn sẽ xuất thủ, có thể xuất thủ, mà còn xuất thủ nhắm vào gã.
Gà vừa thấy chiêu thức xuất thủ, hồn phi phách tán, biết mình đón đỡ không nổi, chỉ rú lên một tiếng:
“Nữ thần bộ!?”.
Luống cuống sợ hãi, gã chỉ còn nước buông tay lui mình, chẳng kịp giết Hiệu úy miệng méo.
Nhưng gã lại không ngờ đó chỉ là hư chiêu.
Sát chiêu lại nhắm về hướng Lương Thủy!
Con mèo trong lòng nàng đột nhiên vọt về phía Lương Thủy, Lương Thủy vừa cuối đầu, trong một nháy mắt điện quang hỏa thạch liền liếc thấy chiếc giày xinh đẹp của Tiêu Hồn đá thẳng lên yết hầu mình.
Lương Thủy vừa nhìn thấy, xương cổ “cụp” một tiếng, máu tươi bắn trào ra mũi (kỳ quái là miệng lại không phún máu — không một chút xíu nào), Lương Thương Trung giật khuỷu tay vùng thoát, chộp giữ Lương Thủy, nhưng Lương Thủy đến lúc này đã ồ ề không hít thở nổi nữa, hai mắt trợn trắng.
Kim Lão Cúc định xông ra khỏi động.
Đại vương ăn cát lại đã xoay mình phóng đến cản chặn gã.
Gã định đánh ùa tới, Hiệu úy miệng méo cùng đã nhào đến sát bên cạnh.
Gã quay đầu chừng như muốn chạy ngược trở lại ra sau, nhưng mười thủ hạ của Đại vương ăn cát đã bịt kín lối đi, đáng sợ nhất là tên “thủ hạ” thứ mười một — Tuyệt đại đơn kiêu.
Y đang đợi gã.
Kiếm của y cũng đang đợi gã.
Lòng của gã còn lạnh hơn cả không khí trong sơn động.
Còn buốt hơn nữa.
Gã biết đời này e rằng mình