có thể đặt vào đó chiếc bình nhỏ đựng tro của người quá cố. Chừng mười ngày sau Toàn đem bình đựng tro đến yêu cầu để vào sau lưng và niêm kín pho tượng. Toàn sửa sang phòng làm việc của chàng thành phòng riêng dành cho Mai thật đầy đủ tiện nghi. Pho tượng thạch cao được trang trọng để trên một bệ cao đối diện với bàn làm việc. Phía dưới chân tượng chưng bức ảnh bán thân, tập nhật ký và cuốn băng nhựa do chính Mai tự thu tiếng nói và hai bài hát: Còn một chút gì để nhớ để quên và Kiếp nào có yêu nhau. Hằng ngày sau giờ tan sở về đến nhà, việc trước tiên Toàn vào phòng trò chuyện với Mai, nghe lại giọng nói và hai bài hát. Mỗi lần trò chuyện Toàn đều thấy Mai hiện về với mình. Mặt pho tượng đổi sắc, sống động như Mai đang gồi trước mặt, hai má ửng hồng, ánh mắt linh động, miệng mĩm cười chia xẻ buồn vui với chàng. Từ đó Toàn không còn tha thiết với bạn bè, ít lui tới với ai và từ chối luôn những viếng thăm của khách dù quen hay lạ. Xong công việc ở sở vội quay về nhà và suốt ngày sống âm thầm với nguồn hạnh phúc riêng tư. Cuộc đời của Toàn bây giờ chỉ sống với hình bóng mờ ảo của Mai và hai bài hát phát ra từ cuốn băng nhựa. Vào một buổi tối mùa thu, trên đường về chàng ghé qua siêu thị mua chai champagne và ổ bánh để kỷ niệm một năm chung sống với Mai. Nhưng về đến nhà, mở cửa vào chàng không còn nghe tiếng hát quen thuộc đón chàng như thường lệ. Toàn chạy ngay vào phòng Mai, nhìn pho tượng, chàng thấy Mai bây giờ chỉ là một khối thạch cao vô tri giác, khuôn mặt không còn sống động, ánh mắt hết long lanh và nụ cười đã cũng tắt hẳn. Chàng với tay lấy cuốn băng nhựa để vào máy, không còn nghe tiếng nói Mai cũng như tiếng hát thường lệ. Lấy cuốn băng nhựa ra, hàng chữ của Mai ghi trên đó vẫn còn, Toàn thử lại một lần nữa bằng dàn máy ngoài phòng khách nhưng không còn một âm thanh nào khác, cuốn băng nhựa đã hoàn toàn bị xóa bỏ. Toàn quay trở lại phòng Mai, lên tiếng hỏi nhiều lần nhưng chung quanh chàng không một tiếng động. Toàn nằm vật ra giường thì điện thoại đổ chuông. Không buồn nhấc máy, vì đã từ lâu, điện thọai đối với chàng chỉ dùng để gọi mỗi khi cần thiết mà thôi, chưa lần nào nhấc máy trả lời kể từ ngày rời Thụy Điển. Nhưng điện thoại vẫn tiếp tục đổ chuông đến hơn năm phút, Toàn miễn cưỡng nhấc lên: – Alô, tôi nghe ! Đầu giây kia tiếng nói quen thuộc của Chi: – Anh khỏe không, em đây. Toàn trả lời nhát gừng: – Có gì cứ nói nhanh, anh đang bận. Giọng Chi nhỏ nhẹ: – Mời anh dùng cơm tối được không? – Anh đang có chuyện buồn – Em biết ! Toàn định cúp máy, tiếng Chi úp mở ở đầu giây: – Đi ăn cơm với em thì chuyện gì đâu cũng vào đó. – Ô hay, chuyện riêng tư của anh, em xen vào làm gì? – Để giải quyết cho anh ! Toàn bực tức: – Nói đi. Chuyện dài lắm, anh không muốn đi ăn với em, nhưng muốn nghe em nói bây giờ không? – Được nhưng vắn tắt trong vài ba câu. Đường giây kia Chi cười: – Cô vợ ma bỏ rồi phải không? Toàn nghe đến lạnh xương sống, ngồi bật dậy hai tay run run giữ chặt ống nói, chàng giật mình không hiểu vì sao Chi biết được chuyện vừa xãy ra chưa đầy một tiếng đồng hồ. Toàn lắp bắp: – Làm làm sao Chi biết? – Hôm qua cô ta báo mộng cho em. Toàn hỏi dồn: – Rồi sao nữa nói tiếp đi. – Đêm qua em không ngủ được, đến gần sáng vừa chập chờn nửa tỉnh nửa mê, em thấy một người đàn bà, một cô gái thì đúng hơn, xưng tên là Thùy Mai đến ngồi ngay đầu giường ngỏ ý muốn nói chuyện với em. Cô cho hay nợ tình của cô ta đối với anh đã chấm dứt và yêu cầu em nối lại tình vợ chồng với anh để cô ta yên lòng ra đi. Chuyện đại khái có thế. Toàn năn nỉ: – Em có thể cho anh biết rõ thêm? – Em đã đặt nhiều câu hỏi và được trả lời đầy đủ. Cô ta cho biết yêu anh từ tuổi mười tám nhưng vì một chứng bệnh nan y không thể chung sống với anh và đã qua đời hai mươi ba năm nhưng hồn nàng vẫn theo sát bên anh như hình với bóng. Chuyện ly dị giữa anh và em do chính cô ta xếp đặt, xui khiến để hai đứa mình phải tạm chia tay trong một thời gian. Tiếp đó vì không muốn anh rơi vào tay một người khác, nàng đã phá đám việc giới thiệu cô Lan cho anh tại nhà ông bà Vinh. Mai đã xin lỗi em vì muốn dành anh làm của riêng để yêu và được yêu như lời nguyền. Bây giờ thì thời hạn đã hết cô Mai phải trở về với cát bụi. – Tại sao Mai yêu cầu em trở lại đời sống vợ chồng với anh? – Cô ta yêu anh, không muốn anh cô đơn trong lúc tuổi đã hai phần ba đời người. Cô Mai cho em hay, anh là một người chồng hiếm có trên đời, sức khỏe rất tốt không thể sống thiếu đàn bà. – Chỉ yêu cầu đơn giản vậy thôi? – Cô Mai hứa sẽ nhồi đắp hạnh phúc cho hai đứa mình, không còn quấy rối tạo ra những xung khắc cách biệt, nhàm chán trong việc sống chung, nhất là hạnh phúc gối chăn như trước kia nữa. Bây giờ anh nghĩ thế nào? – Cho anh một thời gian. Chi dứt khoát: – Không còn chần chờ nữa, em sẽ trở lại sống với anh và chấp nhận sự hiện diện của Mai giữa chúng ta như một vị thần hộ mạng để bảo vệ tình yêu hai đứa mình.