ố không muốn ai động vào ông lên anh em tự làm ).lên cái này là điều tối kỵ.đúng ra là quan phải bắt nó nhưng mạng nó lớn lắm.nó át được cái vong cũng như khí xấu mới quay ra cháu.mà cháu thì nặng nợ với bố mày quá cũng vì m mà ông không đi được.có muốn đi thì cũng không lỡ con ạ. Em cãi : cháu có làm gì đâu.chỉ nhớ bố cháu thôi. Cụ : cái quan trọng là cái nhớ đấy không phải mình cháu mà là cả nhà cháu không nghĩ là bố đã mất mà nghĩ cụ đi đâu đây thôi lên có cảm giác lúc nào ông cũng ở bên cạnh thế người khuất thì đi sao đành. Em : không nói gì…… Cụ : được rồi cụ nhận lời giờ hai ông cháu về nghỉ đi mai cụ xuống. Em : cụ dặn dò gì không ạ. Ông : kiểu gì thằng tam dần nó cũng lên đây lúc đấy cụ dặn sau giờ hai ông cháu về đi. Em với ông K chào cụ và cụ bà đi về.ra ngoài đường ông K nói giờ về thì cháu đưa anh G lên nhà cụ luôn nhé nhớ đường ông chỉ lên sớm nhé nhà người ta cũng đang nhờ vả cụ đấy không sớm thì hỏng việc. Em tỉnh lại lúc 1h30 sáng.lồm cồm ngồi dậy chạy vào phòng gọi anh G đi qua phòng khách thấy anh chưa ngủ đang ngồi hút thuốc nhìn thây em anh nói. G : Em thấy gì không. Em : anh không ngủ ah.đi anh ơi em biết cụ ở đâu rồi anh đi nhanh em chỉ. G : chẳng kịp nói với ai câu nào vội vàng xỏ dép lấy chìa khóa xe rồi hai anh em đi. G : em thấy gì cho anh địa chỉ rồi anh đi. Em : có biết địa chỉ gì đâu anh.anh đi qua 4 cái ngã tư đến cái núi em dẫn anh vào. G ngao ngán nói : nếu không phải chuyện nhà mình thì đứa nào kể chắc anh cho nó mấy cái đạp mất.đúng là không có gì là không thể. Em : chắc chút nữa cụ mắng anh đấy.cụ nói anh mặc áo quan cho bố.năm nay năm hạn của anh.bố không mất thì anh mất đây. G : không nói gì nhưng em biết anh cố ngăn dòng nước mặt đang trực trào ra vì lời hứa của hai người đàn ông nói chuyện với nhau “ khi bố ra đi con không được khóc nhé hãy làm thằng đàn ông mạnh mẽ làm chỗ dựa cho cả gia đình.đàn ông nước mắt khóc ngược vào trong”. Hơn 1 tiếng đi ô tô thì tới chân núi em dẫn anh đi theo con đường mà em với ông K đã đi cuối cùng cũng đến được cái ngõ bằng cửa gỗ cũ kỹ. Em cất tiếng gọi : cụ T ơi…ơi…… Thì cụ bà ra mở cửa nói hai đứa vào đi ông chờ nãy giờ rồi đấy. Em với anh G liền đi vội vào thì thấy ông đã quần áo chỉnh tề rồi.ông mặc áo dài mầu nâu.đầu đội khăn xếp tay chống gậy.bên cạnh có cái tay nải xách bằng vải gụ. Gặp anh em ông cười nói.mày là thằng tam dần đây đúng không. Anh em nghe thế liền cười rồi vâng ạ. Ông nói : nhìn cũng có tướng lắm đấy nhưng nặng về đường gia đình.sau này cái vai đấy còn phải gánh nặng lắm.mà thôi cố mà gánh sau này còn có lộc. G : vâng .rồi đưa tay ra đỡ ông cùng tay nải của ông.ông nói giờ đi cho sớm về còn kịp làm lễ lên xe ông dặn mấy thứ. Hai anh em chào bà rồi đưa ông ra xe ông đi thì chậm mà anh em thì nóng tính sốt ruột.cứ thấy ông đi như đếm bước chân thế thì nói ông lên đây con cõng cho nhanh.ông cười nói không sao ông đi được.nhưng anh cư thế lấy tay nải của ông quàng vào cổ.rồi khom người xuống cõng ông lên đi ầm ầm.em thì đi theo sau hai ông cháu.ông thấy thế cười ầm ầm nói nhìn giống thầy trò đường tăng quá.ra tới đường cái mấy người đi chợ sớm nhìn thấy mấy ông cháu thì cười ầm lên kêu.nhất cụ đấy nhé co thằng cháu có hiếu thế. Cụ chỉ tủm tỉm cười. Anh đặt cụ xuống lấy chìa khóa mở cửa xe đưa cụ lên ghế sau em với anh ngồi ghế trước. Lúc đấy cụ mới nói.khi cụ xuống làm lễ thì cháu không được ra khỏi nhà nhé cứ để các cụ làm thôi m phải ở trong phòng vía m nặng quá khéo lại hỏng việc. Đi thuê cho cụ 2 người chèo thuyền để chở 2 thầy và con D. Riêng con D thì thầy sẽ cho con uống cái bùa này khi uống vào còn sẽ thấy mọi việc diễn ra trên sông và hai bờ sông lúc đó con ngồi trên thuyền con nói cho hai ông kia nghe nhớ chưa.xong việc thì ông sẽ giải thích sau. Em và anh nghe xong da gà chạy khắp người chỉ biết đưa ông về nhà thật nhanh. Em cùng anh đưa thầy về đến nhà là hơn 4h sáng .ở nhà mẹ và em H đã chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng cho ông cháu ăn nhưng ai cũng lo lắng lên không có tâm trạng ăn uống….. Anh em đưa ông vào nhà để ông nằm trên phản cho đỡ mỏi.anh đi xuống dưới nhà lấy nước nóng pha sữa cho ông.ông nhìn ly sữa không nói gì chỉ tủm tỉm cười. G : ông uống rồi nằm nghỉ 1 lát ông nhé chút nữa hai ông Q & P xuống cháu gọi ông dậy giờ cháu chạy xuống sông nhờ 2 cái thuyền không họ đi ra biển hết. T : uh đi đi nhở mượn luôn hai người chèo thuyền nữa nhé.không đi bằng thuyền máy được. G : vâng ông.thế lễ có cần gì không ông để cháu chuẩn bị luôn. T: mua cho ông 1 con ngựa hồng ,quần áo mơi,hình nhân nhiều,1 cái thuyền to…tiền thật bằng tiền lẻ…càng nhiều càng tốt cháo trắng nấu 1 nồi thật to, gạo vào muối bỏ vào thúng vừa mỗi thuyền 1 thúng gạo vào 1 thúng muối, 1 nồi cháo to.1 ít quần áo.1 ít tiền thật,1 thúng vàng mã. 10 cái hình nhân.riêng cái thuyền giấy to bỏ cho ông 2 thằng lính chèo thuyền.10 cái hình nhân.1 con ngựa đỏ.tiền thật 1 bộ quần áo quan.gạo muối.6h sáng sẽ cúng. G : vâng, thuyền, hình nhân, ngựa, quần áo quan, thì ông P và Q đang làm ở nhà chút ông mang xuống luôn.cháu nói mẹ chuẩn bị mấy thứ còn lại a. Nói xong anh liền vội vàng đi xuống sông thuê thuyền.lúc đó hai ông P & Q cũng vừa mang các thứ xuống. Đúng 6h sáng tất cả đồ lễ có mặt tại bờ sông.trời mùa đông lúc đó còn tối chỉ hơi tờ mờ sáng mặt nước bôc hơi tạo thành những làn sương mờ. Em được đưa lên thuyền ngồi cùng ông Q.anh Đ được đưa lên thuyền ngồi cùng ông P .ông T ngồi trên bờ sông đàn cúng tại bờ sông. Ông T dặn em : con uống nước hòa từ cái bùa này vào.con sẽ thấy được cảnh diễn ra 2 bên bờ sông nhưng con đừng sợ hãy nhớ là con phải để ý để nhìn thật rõ 1 người mặc áo quan đứng đằng sau ông là mấy người lính. có nổi lên mặt nước không.nếu nổi lên con cầm hình nhân to nhất ra hiệu cho ông Q lúc này ông Q sẽ cúng cho các vong hồn chết nước nên sẽ không tập trung mà nhìn hết được.còn ông P thì đưa anh Đ theo sau đó cúng xin và giải hạn cho anh Đ. Ông lên đàn sẽ thương lượng cùng hà bá.khi ông đưa chuông lên ông rung thì con hãy để ý xem dưới sông họ nói những gì nhé.nhớ là đừng có sợ họ làm gì con cũng đừng sợ.nhớ chưa. Em : vâng nhưng hai chân bắt đầu đứng không vững nữa toàn thân thấy lạnh hết . ông T quay lại anh G : thôi m về đi nhớ đừng có ló cái mặt ra khỏi nhà đấy nhé.nhớ ngồi trong phòng đấy.không hỏng hết việc của ông. G : ông làm cách nào cho cháu đứng lễ với chứ ông đuổi cháu về khác nào cháu mù mắt.cháu không về được. T : tao biết ngay mà.dán cái mùa này vào trán.tạm thời họ sẽ không thấy m cho đến khi gỡ bùa xuống . và ngậm cái mồm lại.khi bùa mà bay thì mày phải ngồi ngay đằng sau cái áo thụng của ông.nhớ dù thế nào cũng không được nói đấy.m phiền phức quá. Anh G không nói gì làm theo. Ông bắt đầu lên hương và gia hiệu cho 2 chú chèo thuyền chèo đi.thuyền e và thuyền anh Đ đi song song với nhau dọc hai bờ sông.ông Q bắt đầu cúng và nhắc em là tập trung vào nhé.nhớ đừng có sợ mà quên mất lời thầy dặn. Em vâng dạ và mắt bắt đầu tập trung nhìn vào khoảng không. Thuyền chạy chậm chậm.gió bắt đầu nổi lên.dân ở đây dạy tầm 6-7h sáng thấy có lác đác vài người tò mò đứng bên sông (đối với họ người chết trên sông này là chuyện thường chả có gì lạ). xem ông T cúng và thuyền chạy. Ông Q cúng tầm 10 phút sóng bắt đầu nổi lên cái thuyền nó chòng chành như muốn ngiêng hẳn sang bên. Q : tay ông bắt quyết miệng lầm rầm khấn rồi xin keo.cứ thế em bắt đầu thấy.trên sông 1 người nổi lên.ngời thì dợt nước hai măt trắng dã trợn ngược,rồi người thì chết quỳ hai tay giơ ra đằng trước như bị trói,kính thưa đủ các loại tư thế.đứng nhỏn nhổn trên mặt nước mắt hướng về hai con thuyền.rồi họ chỉ chỏ.nghe đâu đó có tiếng nói.lên đi….có cái ăn đấy….lên đi.rồi dọc hai bờ sông những vong thấy lổm ngổm bò lên với hình thù quái dị.vong thì mất mắt , vong thì lòi ruột…có vong phụ nữ đứng bế đứa con tầm mấy tháng nhìn theo……người em bắt đầu run lên như muốn đổ xuống.mồ hôi túa ra.cảm giác như lạnh cóng khắp người.hàm thì cứng lại miệng không thể nào mở được.em đưa mắt nhìn ông Q cái mồm méo xệch. ông Q nói: bình tĩnh cứ xem chúng nó là người bình thường con đừng hoảng không các vong nó thấy đứa nào hợp vía nó rủ mấy đứa kia là lật thuyền ngay không cứu được đâu. Ông bắt đầu dải muối gạo vả cháo trắng cứ dải xuống là các vong kia xô đẩy nhau giành giật nhau từng miếng ăn không khác gì cảnh đói năm 45 vậy. Khi thuyền cách đàn lễ tầm mấy trăm mét thì dừng lại ở giữa lòng sông.thuyền ông P dừng sau thuyền em 1 khoảng không xa tầm 5m ông cũng đang cúng.nhưng khi ông giơ tay lên bắt quyết để xin cho Đ thì em nghe thấy tiếng la lớn lắm nhưng không biết là ai. Lật cái thuyền kia đi…….rồi chỉ sang thuyền anh Đ.lật nó là anh em mình thoát….. mấy cái vong ở gần thuyền ông P liền lao đến mép thuyền em thấy thế hoảng quá hết lên. ông P ơi họ lật thuyền….ông P thấy thế tay bắt quyết vẽ lên lá bùa thả xuống ngay chỗ thuyền những cái vong đó bị đánh bật ra ngoài đứng nhìn nhau tức tối…..(chúng nhìn loanh quanh tìm ai vừa lên hêt cảnh báo cho cái thuyền kia.) cảnh báo ông P thoát được nhưng nó lại là cái họa của em và ông Q.khi em hét ông Q chồm người sang bịt mồm em nhưng không kịp. Ông Q : không được nhìn vào cái vong nào hết không được nói gì nữa…không thì chúng nó lật thuyền của mình đấy. Ông Q nói thế em liền im lặng chỉ có cận kề cái chết mới có cảm giác mình muốn sống nó mãnh liệt như thế nào.em cũng không muốn mình chết một cách gớm giêc như họ. Ông Q nói xong thì cúng tiếp thuyề n ông P Các vong lởn vởn ở đấy ngày càng nhiều nhưng không thể lật được thuyền.cứ lượn là là mặt nước miệng không thôi gằm gè. Ông T ở trên bờ khoác cái áo thụng tay chân múa may. ông cầm cái chuông to bằng cái bán con rung 3 hồi chuông đầu tiên…(mời quan cai quản sông nước lên hà bá là tên gọi chung cho các quan này.mỗi con sông do một người phụ trách y như là ở trên này thế các thím ạ)…. Em thấy các vong quay qua quay lại nhìn nhau một lúc thì thấy họ thì thầm với nhau…. lắc đầu kêu….không lên….không ..thấy quan …lên…. Ông K dung đến hồi chuông thứ 3 em mới thấy một người mặc áo quan chân đi giày như bao công ý.khuôn mặt dữ tợn lắm hiện dần lên đi sau là hai người theo hầu 1 người cầm lộng để che đầu 1 người cầm quạt mấy người ở đằng sau cầm giáo đứng thẳng ý như trong bộ cờ tướng mà lễ hội người ta hay chơi cờ người.các vong lúc nãy đứng lổn nhỏn trên sông nay thì đứng dạt sang hai bên bờ sông.mắt mũi sợ sệt. Ông đứng đó lừng lững giữa sông mặt ông hằm hằm…em lúc đấy run qua rồi.em chỉ nhìn thấy có quan trên ti vi thôi nay nhìn thấy ổng trời ơi…..tay chân khua loạn xạ hết lập cập giơ cái hình nhân to nhất lên.ra hiệu cho ông T.ông Q thấy thế thi bắt đầu .dải cháo, muối gạo đều tay..ông P cũng thấy thế cũng bắt đầu xin cho anh Đ.vừa dải muối gạo vừa quay thuyền vào chỗ ông T lễ thuyền chạy vào gần đàn tế thì ông P xin keo quan cho anh Đ nhưng em thấy ông quan phẩy tay đi ra điều không đồng ý.Các vong đang đua nhau nhặt tiền và đồ cúng thí.thì nghe thấy tiếng quát.lật cái thuyền đó đi…. Ông quan chỉ vào thuyền anh Đ.lần này đám lính cầm giáo lao xuống thuyền em hét lên. ông P… lính lật thuyền…đang lật thuyền..mồm em cứng lại cổ họng nghẹn đứng…em ngồi đấy nước mắt trào ra như ai đang bóp cổ mình.biết nhưng không nói được nữa.thuyền ông P đứng gần bờ sông mặt sông không có sóng mà nghiêng lắc dữ dội lắm.ông P mồ hôi thoát ra chảy xuống mắt và mặt.nhưng miệng vẫn không ngừng đọc chú. ở trên bờ ông T nhìn thấy châm lửa bằng hương đốt 1 loạt hình nhân cùng 1 tờ sớ.hình nhân cháy hết thuyền không còn chòng trành nữa hú hồn. ông P và anh Đ lên bờ nhưng em và ông Q vẫn dưới thuyền.ông Q nói : bây giờ cháu nhìn thấy hay nghe thấy ông quan nói gì thì cháu nói với ông. Em : vâng. Ông quan đứng đó khuôn mặt không hề đổi sắc …ông T ở trên bờ cúng ông P đến ngồi bên.anh Đ ngồi đằng sau ông cùng anh G. Ông T nói với ông quan : tôi với ngài âm dương cách biệt. nay vì cái ngiệp có liên quan đến 1 người.tôi mời ngài lên.trước là trình bày cho ngài lý do sau là tạ ngài để ngài xem xét…. Ông T đọc : họ tên, quê quán ,hưởng tọ dương của bố em lên nhưng là đọc ngược nhá các thím Ví dụ : nguyễn văn N thì phải đọc ngược lại N văn nguyễn…….. Ông quan : sai lính dở sổ tìm tên nói : ông này nợ quan phủ rất nhiều lần.bao gồm.cứu 1 mạng nam.và mang 7 cái vong khác đi.(người chết bố em di tàu vớt được).nhưng ông này phúc dày đang còn thọ dương.số ông đấy không phải chết vì nước mà chết vì bệnh nên tôi không bắt được. Ông ta sống tình nghĩa đối xử với người âm cũng có phần lễ nghĩa.nhưng nay tôi không bắt người thì không được.số của thằng kia ( chỉ vào anh Đ) thằng này vắn số.số của nó là số chết nước. T : con trẻ không có tội.số nó vắn thì nó chịu.nhưng giờ ông bắt nó thì nhà nó nghiệt quá.bố mới mất, nay thằng con lại đi nỗi đau này ai thấu được…..phận làm cha làm mẹ tôi nghĩ ngài cũng thấu. Quan : ai cũng thấu nhưng mệnh nó thế sửa sao mà được. T : tôi biết nhưng nó (Đ) vắn số nhưng nếu qua cái nạn này thì nó vẫn còn thọ dương.ngài bắt thì thì tội nó quá. Quan : thế thì ý ông thế nào. T : nay tôi chuẩn bị lễ vật đầy đủ mong ngày chứng cho cháu nó qua cái nạn này.lễ bao gồm. 1 thuyền to 2 lính.1con ngựa hồng.hình nhân thế mạng nhiều người.tiền vàng…. Muối gạo đủ cả mong ngài nguôi giận bỏ qua….tôi chỉ lo được thế việc quan trên mong ngài lưu tâm giúp. Ông quan : tôi cần nhiều người vì năm nay quan trên cần nhiều người lắm… T : xin được như ý ngài nói.. Quan : gật đầu.thế thì được giờ ông nói với nó chỉ anh Đ.không được đi sông nước trong vòng 3 năm. Dưới bất cứ hình thức nào.nếu không tôi cũng không giúp được. T : được rồi tôi cảm ơn ngài. Nói xong ông quan cùng lính dần biến mất.ông Q ngồi trên thuyền bắt đầu đốt những hình nhân. Ông T nới với ông P đánh dấu các hình nhân để khi đốt làm tờ sớ trình với quan.xong ông cho đốt thuyền và hình nhân ngay trên mặt sông.cái thuyền cùng hình nhân cháy bùng bùng rồi trôi theo dòng nước.số muối gạo còn lại đưa cho cái H và một gì đi dải dọc bờ sông. Xong cả nhà kéo nhau về đến nhà là gần 8h sáng. Anh G : cứ hỏi em nhìn thấy những gì kể cho anh nghe với. Ông P : sợ nhất lúc quan quát lật thuyền tưởng lúc đó chết tới nơi rồi mồ hôi túa ra nhưng bụng cứ nói thôi cố vậy không được cũng là cái số. Ông Q : ngán thật ông ạ các vong trên sông chưa siêu được cực nhiều hỏi sao bão về người ta không dìm nhau để được đi.năm nay ở dưới đó lấy nhiều lắm nghe đâu lại đi xây cái gì đấy nữa lên cần nhiều người.chắc năm nay chết trôi lại nhiều lắm đây.nói xong ông lại thở dài…. T : D mày nhìn thấy gì kể ông nghe ? Em : cháu thấy người chết hai bên sông nhiều lắm ông ạ.cháu còn thấy họ cứ thì thầm với nhau nữa.ông quan thì cái mặt dữ tợn quá ông ạ. T : có ai khen hà bá hiền đâu cháu…nói thế rồi cười. G : sao cháu thấy ông cứ lầm dầm khấn thôi mà có thấy ông nói chuyện đâu. T : ông nói sao cháu nghe được tiếng dưới đó mà giống như tiếng tàu thôi.thế là xong rồi nhé.chỉ còn lo chuyện bố cháu nữa thôi. Để tối nay triệu ông lên rồi xem tình hình thế nào làm luôn la xong.giờ thì mọi việc nhẹ hơn rồi. G : vâng thôi cả nhà mình nghỉ ăn sáng ai cũng mệt rồi.nói xong thì ông nói D cháu ra đây ông hỏi…. T : lúc đấy cháu có nhìn thấy ông quan nói gì nữa không.lúc ông quan dần biến mất đấy, Em : cháu chỉ nghe thoáng thấy ông quan nói với lính là dắt ngựa cho ông chuẩn bị cho ông đi gặp quan trên…chuẩn bị dần người đi để khi quan trên cần thì mình trình cho đủ.nhớ xem sớ để soát cho đủ người…. T : cười….uh mày được đấy…tinh thần cũng mạnh đấy.chút nữa ăn xong đi nghỉ đi tối nay ông gọi bố m về… Em : vâng…. ĐỨA CON CỦA ÔNG T 12h trưa cả nha đi nghỉ trưa ông T vào phòng anh G nghỉ em cũng ôm gối vào theo xin ngủ ké để hóng chuyện.ông P và ông Q thì phóng xe về vì nhà cũng gần nhà em. G : sao cháu không thấy các anh nhà cụ đâu ạ.nhà có 2 ông bà vắng quá. T : ( những lời anh T nói như chạm vào nỗi đau của ông ).ông cũng có 1 thằng con trai nếu nó còn sống bây giờ thì nó bằng tuổi mày (anh G). G : sao anh lại mất hả ông. T : chuyện nó dài lắm cháu ạ từ thời bố ông cũng làm thầy cúng.bố ông là thầy giỏi cả bùa và phép.cháu thấy ai cầm 1 nắm đũa rồi ném ra sân.đứng bắt quyết thì nắm đũa đấy tự đứng lên và xếp thành hàng chưa.ngày đấy bố ông làm được đấy. Sau này sinh ra ông.ước mơ của ông là thành một anh chàng kỹ sư sửa chữa ô tô.nhưng mãi mà ông vẫn không thực hiện được vì cái nghiệp ông mang là phải làm thầy.cái nghề này ông không thích và không hề muốn làm.ngày ông sinh ra.bố ông lên 1 quẻ bói bấm theo ngày sinh.ông buồn bã lắc đầu số ông phải làm thầy thì mới mong thọ.nhưng ông thọ thì nhà ông có khi lại tuyệt tự.ngày ấy vẫn biết bố mình nói đúng nhưng ông cố cãi và không làm theo. Con có biết cái cảnh mà khi mình ngủ thì người ta lùa đánh mình.chống trả cả đêm ngày mai thấy người mệt mỏi.rồi tự nhiên đang nằm cái giường dựng đứng lên họ kéo hai chân mình theo kiểu trồng chuối lê la khắp nhà.sợ vãi mật ra la khẳn cả cổ nhưng chẳng ai giúp mình.rồi tự nhiên nhìn thấy người ta treo cổ trước mặt mình ông đứng đó la hét những người xung quanh nhìn ông như một thằng thần kinh.làm sao cháu đi học được khi các bạn nhìn cháu với ánh mắt thằng tâm thần…thế là ông bỏ học ở nhà xách tay nải cho bố ông đi cúng lúc đó ông mới học thôi.nhưng từ khi đi cùng bố ông không bị hành nữa.khi bố cúng ông ngồi sau phụ lễ rồi những trang sách cúng ngấm vào người ông lúc nào ông cũng không biết.có hôm bố ông quên ông còn nhắc được nữa,rồi bố dạy ông vẽ bùa xem tướng số…hai bố con cứ như thế cho đến khi bố ông qua đời…ông vẫn đi cúng nhưng có 1 mình thôi..khi bố ông mất ông dặn hãy đánh tan hồn phách hoặc yểm ông để sau này không có ai phải theo cái nghiệp đó nhưng cháu thấy có ai nỡ làm thế với bố mình đâu chứ.ông không làm được.rồi trong một lần ông đi cúng cho một gia đình con gái của nhà họ bị vong hai mẹ con chết vì tai nạn giao thông ám. Người phụ nữ đó chết trên tay còn giữ chặt đứa con 6 tháng tuổi.họ đi về nhà ngoại lái xe ngủ ngật xe tông vào xe tải đi ngược đường hai mẹ con cùng mấy người ngồi trước chết tươi.do chết mà không cam tâm,vẫn còn quá nhiều điều hối tiếc oan khí tích tụ lâu ngày họ thành quỷ.cô gái này đi học xa nhà đêm hôm đó bố cô ốm nặng cô vội về trong đêm qua đoạn đường đó bị bà này nhập vào. Nhà cô có nhờ rất nhiều thầy về nhưng không ai làm được sau đó mới mời ông.ông đến thì thấy cô gái thật tội nghiệp.hai mắt thâm quầng người ngợm xanh xao.cái nhìn rất dữ tợn.ai cũng không được đụng vào cô.nhìn thấy ông cô cười thấy lạnh người…..ha…a….a. thằng kia mày tới đây làm gì mày định bắt tao a….à…à… Ông không nói gì ra hiệu cho người nhà trói cô lại nhưng cô khỏe lắm không ai giữ nổi cô mặc dù 3-4 thằng thanh niên tuổi đấy còn có thể giữ được cả con bò đực.. Ông mặc áo vào định cúng thì cô đấy lao đến phá hết toàn bộ lễ.bắt buộc ông phải trói bằng sợi chỉ ngũ sắc.loại này ông không bao giờ phải dùng tới vì nó chỉ dùng cho bọn quỷ cốt.khi ông trói nó lại thì nó nhì ông cái mặt căm thù lắm miệng không thôi gầm gừ…. Khi ông hỏi nó ở đâu thì nó không nói cứ cười ha hả ông lấy cành dâu quất nó thì nó trợn mắt lên lườm ông, khi ông lấy cành dâu tẩm máu chó mực đánh nó thì nó bắt đầu sợ van nài khóc lóc nó kể sự tình nó bị như thế…khi ông hỏi đứa con đâu thì nó chỉ góc nhà ông thấy đứa bé tầm 4-5 tuổi ngồi xó nhà đó quần áo thì rách nát…. Ông : sao nhà có người thờ cúng mà không về ở lại đi phá phách lung tung Cô gái : chết đường nhưng nhà không có người dẫn về nên không về được… Ông : thế nhà ở đâu có muốn về nhà không.sao lại nhập vào con nhà người ta mà hành tội họ thế.họ có tội gì đâu. Cô gái : đưa nó xuống thế chỗ để hai mẹ con được đầu thai Ông : không được nhà người ta có mỗi đứa con.thế con ngươi chết ngươi xót thế nào thì người ta xót thế đấy sao ngươi làm thế. Cô gái : im lặng nói ….không biết …..không biết…. Ông : bây giờ ta lặp đàn câu siêu cho nhà ngươi cho ngươi vào trong chùa nghe kinh kệ sớm mà siêu thoát. Cô gái : không đi …không đi… Ông : thế ngươi muốn gì Cô gái : muốn nó phải chết…hí….hí nói rồi cô cười man dợ. Ông lúc đó ông trẻ người non dạ thanh niên hiếu thắng nếu như giờ ông sẽ lặp đàn siêu độ hay đưa cô về nơi cửa chùa mà tu tâm.nhưng không ông nóng giận đánh tan hồn phách con quỷ đó.trước sự chứng kiến của đứa con của nó.vì thấy nó bé lên ông bỏ qua.thấy mẹ bị đánh tan hồn phách nó sợ hãi bỏ chạy mất ông t