ười đó có thể làm được bất cứ chuyện gì… – Chú về đây báo thù chính Tổng Bá, chớ không hề làm hại người khác? – Phải. Quản Hào bỏ đi. Không hiểu sao, chỉ một câu nói, câu nói có một chữ, mà thầy tin ngay. Quản Hào tin tưởng Tư Mễn như tin một bậc tri kỷ. Truyện “Bóng ma đầu làng ” được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Mun hộc tốc chạy tới, thở hổn hển. – Đưa con dao cho thầy Cai Tổng chưa? – Dạ, rồi – Mun gật gật, vẫn còn thở – Làm cái gì mà chạy gấp dữ vậy? – Dạ, con sợ thầy gặp phải địch thủ. – Ở cái làng này, ai xứng đáng là đối thủ của ta? Mun không nói gì nhưng ánh mắt có vẻ nghi ngại. Cái thằng này hôm nay nó làm sao ấy, dám nghi ngờ cả thầy, hay nó nghi thầy xé lẻ, làm chuyện mờ ám, giấu diếm cả với nó? Quản Hào bực lắm, nhưng chưa có cớ gì để chửi. – Thầy Cai Tổng biết con dao của ai không? – Dạ, biết. – Của ai? – Của nhà thẩy. – Cái gì? Loại dao đó ở nhà Tổng Bá nhiều lắm. Đầu tiên, chỉ có một con gia truyền, dùng cho cận chiến hoặc tự sát để giữ tiết tháo, về sau thấy tiện dụng, Tổng Bá theo mẫu cho đánh ra nhiều con, phát cho bọn thầy võ trong nhà. – Thôi, chuyện này để Cai Tổng lo, mình xía vào chỉ thêm lụy. – Giết người là phạm vào phép nước, đâu phải chuyện riêng của nhà Cai Tổng. – Thì thầy Cai Tổng cũng làm theo phép nước, chớ bây giờ con muốn sao? – Con phải tra xét cho ra kẻ nào giết người. – Thằng này khá! Muốn bắt giặc, phải biết võ, ta còn một chiêu cuối cùng muốn dạy cho con. Nghe tới võ là mắt thằng Mun sáng rỡ. Nó chuyên cần luyện tập. Lẽ ra Quản Hào không dạy cho Mun. Thầy đã từng tâm nguyện sống để bụng, chết mang theo, vì chiêu này quá tàn độc, hung hiểm, tàn độc với đối phương mà cả với chính mình, không giết được đối phương thì chính mình sẽ chết! Hôm nay, thầy dạy cho nó, một phần vì không muốn nó đi dò xét chuyện nhà Tổng Bá nhưng chủ yếu là do trong tiềm thức, thầy có linh cảm thằng Mun sắp gặp phải những giây phút sinh tử quan đầu. Không cho Mun làm, nhưng ngay đêm đó, chính Quản Hào đi tra xét nhà Tổng Bá. Nhà Tổng Bá rộng lớn, nguy nga, canh phòng nghiêm mật, những ngày gần đây lại càng nghiêm mật hơn. Quản Hào biết Hai Bằng đã trở về thì chắc Tổng Bá cũng phải biết. Thầy đi vòng vòng quanh nhà, nơi này Thầy quen thuộc từng bụi cây, ngọn cỏ, nơi nào dễ rình rập, quan sát. Thầy đi tới chỗ dễ rình rập, quan sát nhứt và thấy ngay một bóng người đang rình rập. Thầy lặng lẽ đến gần, khẽ ho một tiếng. Bóng người quay phắt lại, xông thẳng tới. Thầy tung ra một cú đấm nhưng hắn mặc kệ cứ giáng đòn vào màng tang Thầy. Quản Hào muốn bắt gian, không muốn liều mạng. Thầy xoay người chụp lấy tay hắn, tiếng xương kêu nghe răng rắc. Như một con lươn, hắn trơn lùi vuột khỏi tay thầy, phóng người ra xa, dáng hơi khập khiểng nhưng thần tốc phi thường. Quản Hào lau mồ hôi trán, có mấy chiêu mà mệt quá. Đúng là Thầy không ngờ gặp phải một cường địch cỡ đó, nếu chân hắn không bị thương từ trước thì không biết kết quả thế nào! Mun còn đang dượt võ dưới trăng, bị thầy gọi giật, hớt hãi chạy theo. Chưa bao giờ Quản Hào cần trợ thủ như lúc này. Thầy không thể khinh địch. Vãn hát đã lâu, cháo đêm cũng đã ăn rồi, cả gánh hát đang lục tục chuẩn bị đi ngủ thì Quản Hào xông vào. Mun đứng ngoài cảnh giới, không cho ai chạy. Thầy đi thẳng đến chỗ tên nằm hút thuốc phiện. – Mày là Tám Mẹo? – Dạ phải – Hắn lồm cồm ngồi dậy. – Mày là thầy võ của gánh hát? – Dạ phải. Quản Hào bất ngờ đấm thẳng vào giữa mũi Tám Mẹo. Hắn đưa tay gạt, nhanh nhẹn, khéo léo nhưng hời hợt như phủi bụi thì làm sao ngăn cản được cú đấm thôi sơn? Thầy dừng tay giữa chừng, bật cười ha hả, vỗ vai Tám Mẹo trong khi hắn còn đang ngẩn ra kinh hoàng – Giỡn chút chơi! Chú em, đừng sợ! Hiên “thọt” nghe tiếng chạy ra, muốn tới chỗ Tám Mẹo nhưng ba bước, vấp hết bốn cái. Quản Hào đến dìu Hiên. – Tay chú em bị thương hả? Nhà tui có món thuốc gia truyền, nắn xương, bổ gân tốt lắm. Chú đi theo tui! Quản Hào ân cần nhưng cứng rắn, Hiên không cách nào vùng vẫy được. Thầy lôi hắn tuốt ra ngoài đồng hoang. Mun áy náy: – Thầy! Anh Hiên đâu có tội gì ! – Thằng Hiên kéo màn thì không có, nhưng thằng Hiên ăn trộm thì có đó. Hóa ra, mày mới thiệt là thầy võ của gánh hát. Mày dạy cho Tám Mẹo mấy chiêu mèo quào để nó làm cái hình nộm cho mày, đúng không? Hiên im lặng. Thầy ném Hiên vào gốc cây, đưa tay bóp cổ, thiếu điều muốn le lưỡi nhưng Hiên vẫn im lặng. – Mày rình rập nhà Tổng Bá làm gì? Nói! Thầy thụi vào bụng dưới khiến Hiên gập người lại như con tôm. Vẫn im lặng. – Thầy ơi! Tội nghiệp anh Hiên! – Mày gan lì lắm. Để tao coi mày lì tới cỡ nào? Thầy chầm chậm bóp vào bàn tay trặc xương của Hiên. Hắn cắn răng, xanh lè, người run bần bật. Mun gào thét can gián, thầy không nghe. Mun bỏ chạy đi, thầy cũng không màng. Lúc này, Quản Hào như con cọp điên say máu đang thực thi quyền lực của núi rừng. – Tao bẻ lọi luôn cái giò còn lại để coi mày có nói không? Thầy luôn tay đấm đá vào những chỗ hiểm ác nhưng kình lực vừa đủ, để Hiên không ngất đi, để Hiên tỉnh táo cảm nhận từng cơn đau của thể xác. – Thầy Quản! Xin Thầy dừng tay! Tiếng nói tuy nhỏ nhẹ, ôn tồn nhưng đối với Quản Hào lại tràn đầy uy lực. Thầy buông phịch thằng Hiên xuống đất, tả tơi như cái mền rách. Tư Mễn đứng đó, tà áo phất phơ, không còn vẻ phờ phạc, tủi cực nữa, mà uy nghi như thần ở trên trời. Thằng Mun lấp ló phía sau. Đột nhiên, cả hai người quỳ mọp xuống. – Cha con tui xin thầy tha mạng cho Hiên. Quản Hào bật cười ha hả: – Chỉ có cách này mới khiến chú ra mặt được. Thầy đỡ Hiên dậy, bóp vào bàn tay bị thương làm hắn đau tái người, nhưng không phải hành hạ mà là nắn sửa. Thầy tiếp tục xoa bóp khắp người hắn. – Ê ẩm chút đỉnh thôi, không có bịnh hậu đâu mà sợ. Tư Mễn ngơ ngác. – Té ra thầy biết hết rồi hả? – Biết chút chút, không biết hết đâu! Tui mới phải bày trò này cho chú hết chối. Chú tưởng tui cần thằng lỏi Mun này tiếp tay hả? Còn lâu! Dù có là hang cọp, tui cũng một mình mò vô. Quản Hào hứng chí lắm. Ai khen thầy vũ dũng, thầy không màng. Ai khen thầy thông minh, thầy thích lắm. Thầy đang tự thấy mình quá sức thông minh. Mọi người chầm chậm đi về. Hiên thì Mun phải cõng, nó đi hết nổi. Hiên “thọt” tên thật là Lưu Bửu, con nhà buôn biển, phải bọn “Rồng Vàng” cướp sạch, giết cả gia đình. Lúc đó Hiên còn bé, chỉ bị đánh què chân, thả bè giữa biển, may nhờ được dị nhân cứu giúp, truyền cho tuyệt nghệ đổi mạng, bỏ chân mình lấy mắt đối phương. Tuy tật nguyền nhưng thân mang tuyệt kỷ, Hiên giả dạng theo đoàn hát bội chu du khắp xứ truy tìm tung tích Kim Long. Đảng Kim Long trong thời gian dài, tung hoành khắp vùng biển Hà Tiên, chuyên cướp tàu buôn Hải Nam, Chà Và…. Đứng đầu tổ chức là cặp bài trùng Rồng Vàng, Rắn Trắng. Nạn nhân thường bị giết sạch, chúng có thuật dịch dung, lúc già, lúc trẻ, lúc nào cũng bịt mặt nên ngay cả bộ hạ thân tín cũng không biết được mặt thật của chúng. Lúc hành sự, để phân biệt, chúng phải mặc áo hoặc quấn dải băng khác màu, người màu vàng, kẻ màu trắng nên có biệt danh là Kim Long, Bạch Xà. Bạch Xà chính là tên đại đạo Lý Long Niên, dân đánh cá nòi, có biệt tài ném chài, quăng dây, luyện được phép đánh roi nhanh, mạnh, chuẩn và đặc biệt ngụy dị, chuyên đánh vào chỗ hiểm ác, bất ngờ nhất, một ngọn roi độc. Tên Kim Long lại càng thần bí hơn, chẳng ai biết gì về hắn, kể cả cái tên. Hắn có biệt tài tổ chức. Tất cả những trận lớn, nhỏ, mọi việc đều một tay hắn cắt đặt, sắp xếp, đúng người, đúng việc, chính xác từng thời khắc. Hắn ít khi trực tiếp ra tay, chỉ những lúc đặc biệt hung hiểm, hắn mới xuất hiện, thân thủ phi phàm, uy mãnh như thần long. Lúc võ sư Nguyễn Trọng Bằng bị kết tội là Kim Long với những tang chứng cụ thể, án lớn làm chấn động khắp cõi. Về sau, biết được chính là do Tổng Bá giá họa, Hiên nổi dạ nghi ngờ, tìm gặp Hai Cang gặng hỏi cho cặn kẽ. Tuy tán gia bại sản, nhưng còn được cặp ngọc phỉ thúy, bán đến ngàn vàng, Hiên thuê người khắp nơi dò la cho ra gốc tích. Trần Hữu Bá là con trai độc nhứt của một điền chủ bị phá sản, nợ nần đến phải tự vẫn. Hữu Bá hận đời, bỏ đi Phù Tang, vừa ăn học, vừa kiếm sống. Một thời gian dài, Hữu Bá đột ngột trở lại, giàu có hơn người, vừa mua lại, vừa chiếm đoạt tất cả đất đai của những người từng hại cha hắn. Hữu Bá lập trại, mở đường, khai khẩn khắp nơi, công cuộc làm ăn ngày một cường thịnh, thế lực ngày một lớn mạnh, lên làm Cai Tổng. Tiền của ở đâu ra? Một nô bộc cũ, từng theo hắn cướp phá, một lần tỉnh ngộ, khuyên can dừng tay. Hắn giả vờ ưng thuận rồi lừa giết, bỏ ngoài hoang đảo. Nhưng ông không chết, tìm đường về đến đất liền, sống chui nhủi, lúc nào cũng nơm nớp, lo âu, đêm thấy toàn là ác mộng. Hiên “thọt” được tin tìm đến, gài kế thi ơn, mãi đến lúc lâm chung ông mới chịu trăn trối lại, Kim Long chính là Hữu Bá. Do cùng tâm ý, cùng kẻ thù chung, Hiên “thọt” và Hai Cang kết làm huynh đệ, góp tay hành động. – Suốt từng ấy năm, sao chú không quay về báo thù? – Tui sợ. Tui không biết Bạch Xà là ai? Đang ở đâu? Tổng Bá trở về sống đời lương thiện, còn dễ truy tìm. Bạch Xà, mai danh, ẩn tánh, hành tung vô định, khó mà biết được. Hắn có thể ngấm ngầm hỗ trợ Tổng Bá, lúc cần thiết sẽ bất ngờ xuất hiện. Đã vậy… đã vậy… – Chú muốn nói còn có tui chớ gì? – Tổng Bá cứ vu án thì Thầy phải đi bắt gian. Tui tự lượng sức, chưa phải là đối thủ. – Vậy sao bây giờ, chú quay lại? – Hiên được tin Bạch Xà và Tổng Bá hiềm khích. Chính Bạch Xà đã giết con Thoa… – Chuyện người lớn, sao đi hại tụi nhỏ? – Thầy nói vậy là sao? – Chuyện giữa Bạch Xà và Tổng Bá, chớ đâu phải với Ba Kim, sao Bạch Xà đi giết con của nó? – Thấy Tư Mễn ngẩn ra, Quản Hào cũng bợ ngợ – Không phải con Thoa có bầu với Ba Kim à? – Không, con Thoa có bầu với Tổng Bá. – Hả? – Hắn đã giết con Thoa cũng như đã từng giết vợ tui. – Sao hắn làm như vậy? – Hắn “ghen” Quản Hào như chìm trong đám sương mù. Đại đạo Lý Long Niên là đàn bà? – Hắn là một tên lại cái. Hắn yêu Kim Long hơn cả bản thân mình. Hắn có thể chết cho Kim Long nhưng không bằng lòng để cho Kim Long phản bội. Thiệt không hiểu nổi mối quan hệ của hai tên đó. – Có gì khó hiểu đâu! Cả hai tên phải kết hợp với nhau thì đảng Kim Long mới hùng mạnh, bá chủ một phương. Mà giữa trời biển bao la, mênh mông hoang đảo thì biết làm tình với cái gì? – Người vợ lớn và con đầu lòng của Tổng Bá cũng do chính Bạch Xà giết, trong một cơn điên loạn. Ba Kim thoát chết nhờ lúc đó Tổng Bá gửi đi nơi khác. Tổng Bá đã bắt hắn thề độc, không được động tới Ba Kim. Hắn ưng thuận với điều kiện, Tổng Bá không được lấy vợ nữa. – Tổng Bá vi phạm lời thề, nên hắn ra tay? – Hắn hành hạ nạn nhân bằng thuốc phá thai cho đến chết, trục cả thai nhi ra ngoài, rồi mới treo xác nạn nhân lên. Sợi dây là ám hiệu báo cho Tổng Bá biết, chính hắn là thủ phạm. Quản Hào mấy lần muốn hỏi, nhưng ngần ngại, cô Tám Như, vợ Tư Mễn cũng đã từng có bầu với Tổng Bá? – Còn tui, chú tính đối phó với tui như thế nào? – Tui biết thầy đã lâu. Nội chuyện thầy dấu nhẹm hình tích của tui với bọn cướp núi, tui đã biết thầy là người tốt, nên tui biểu Hai Cang tìm mọi cách cho thằng Mun theo thầy học võ. Nó thông minh, lanh lợi, thế nào thầy cũng nhận. – Ai chà! Vậy là tui bị chú gài rồi hả? – Nó vừa biết thêm võ, vừa biết được nội tình của Tổng Bá. – Hay! Nhìn chú lụi xụi vậy mà cao kiến. – Việc buộc phải làm, mong thầy đại xá. – Hèn gì, trước giờ thằng Mun nó thân thiết với tui lắm, mấy bữa nay tự dưng nó giữ kẽ… – Thằng Mun từ khi biết chuyện, nó sợ thầy đã chịu nhiều ơn nghĩa của Tổng Bá, không thể khoanh tay đứng nhìn. Còn tui, biết thầy là người nghĩa khí, mà giấu thầy hoài cũng đâu được, tui cứ tình thiệt nói hết ra, tùy thầy liệu định. Nghe nhắc đến ơn nghĩa của Tổng Bá, Quản Hào ngồi thừ ra. Lúc xưa, Tổng Bá đích thân vào tận Bảy Núi, chắc là để tìm Hai Bằng, nhưng không bắt được, lại gặp Sáu Hổ. Thấy là bậc hào kiệt nên Tổng Bá mới bỏ tiền chiêu dụ về đây, để đối phó với Hai Bằng quay lại tầm thù, chớ cái làng nhỏ xíu này cần gì tới một người như thầy làm Hương Quản! Tổng Bá xây dựng Yên Bình chắc cũng không ngoài mục đích phòng thủ, xem nó như sân nhà của mình, mà Quản Hào chính là con chó giữ cửa. Thầy biết vậy, nhưng nếu lòng trung thành cũng không có thì làm chó cũng không xứng đáng, thiệt là khó nghĩ quá! Hễ khó nghĩ là Quản Hào lại ngứa chưn, ngứa tay. – Mun! Ra biểu! – Thầy bước ra mảnh sân đất nện trước nhà – Đánh ta bằng đòn ta dạy lúc sáng. Nó tên là “Cọp già cùng đường”. Mun ngần ngừ. – Đánh ! – Quản Hào thét lên. Mun lao tới, ra tay, Thầy túm gọn, vật xuống đất cái rầm. – Xoàng quá! Ta không nương tay là con chết rồi! Đánh lại! Cũng còn xoàng lắm! Đánh lại nữa! Khá hơn rồi đó! Mun khắp người đau ê ẩm, Quản Hào lại bắt đầu tấn công, ra toàn sát chiêu. Gom hết sở học, Mun kiên cường chống trả. Quản Hào càng đánh, càng nhanh, càng khốc liệt, dồn Mun vào tận gốc tường. Mắt Mun long lên, gân cốt chuyển động, chuẩn bị xuất “Lão Hổ cùng đường”. Quản Hào vừa thấy, đột ngột dừng tay. – Hay lắm! Vậy là con đã hiểu được cái thần của chiêu thức. Chỉ khi nào lâm vào hiểm cảnh mới được dùng. Nhớ chưa? Quản Hào cởi khăn quấn đầu lau mồ hôi, rủ cái phạch, vắt vai, về nhà, đi ngủ. Tư Mễn xem chiêu, hiểu lòng Quản Hào, cảm kích vô cùng, cứ ngồi ngơ ngẩn, trầm ngâm. Đêm đó, Quản Hào không ngủ được. Trời vừa hửng sáng, thầy đã đi tìm Tư Mễn. – Ủa? Thằng Hiên đâu rồi? – Nó đi rồi. Vừa hết đau là nó đi liền. Có người tới gánh hát tìm nó. – Tui còn mấy chuyện muốn hỏi chú. – Thầy cứ hỏi. Quản Hào biết Tư Mễn bỏ tầm vông, luyện dao bay để che dấu hành tung, dao thì dấu gọn được trong người, để có thể từ xa bất ngờ tập kích. Nhưng Tư Mễn luyện dao từ lúc nào? – Hồi ở Bảy Núi. Tui vô rừng ngủ một mình là để luyện nó. – Lúc đó luyện thành chưa? – Chưa. Gần đây mới tạm được. – Tui dốt thiệt, chẳng nhìn ra gì cả! – Khi giết trăn ở Bảy Núi, dao còn hung hãn lắm, vì lúc đó lòng tui đầy uất hận. Hôm Thầy xem tui ném dao ngoài bãi, thấy nó tầm thường vậy, nhưng lòng tui đã rỗng không. Tâm hư vô thì dao cũng hư vô. – Nói về “đạo” trong võ học, tui thua chú xa. – Tâm Thầy vốn sáng, nên luyện quyền vẫn đạt tới mức chơn thuần. Tâm tui chưa định, nên dao cũng không định được. – Còn tầm vông, chú đã từng luyện tới mức “định” chưa? – Tâm bất định thì dùng loại võ khí nào cũng bất định. Tầm vông là võ học của tổ tiên, là binh khí chống giặc, giữ nước, tui không dám lạm bàn. – Chú dạy gậy cho Hai Cang, để Hai Cang về dạy cho thằng Mun? – Phải! Nó mang họ Nguyễn Trọng, không thể để thất truyền. – Mười mấy năm trời, chú không nhìn thằng Mun là để nó yên tâm học võ? – Học võ để báo thù thì không bao giờ đạt tới cảnh giới tuyệt đỉnh. – Còn con gái chú đâu? – Tui không có con gái – Tư Mễn cay đắng – Vậy cô Tám có con gái với ai? – Với Tổng Bá, nhưng nói thác là do gặp tui ở trên Sài Gòn, Thầy cũng biết, lúc đó, tui còn ở Thất Sơn. Không phải Tổng Bá sợ người đời dị nghị, mà là sợ Bạch Xà biết được. – Đàn bà nhẹ dạ! Chắc lúc đó cô Tám tưởng Tổng Bá tốt bụng, giúp đỡ chăm sóc hai mẹ con cô nên sanh lòng cảm phục. – Cũng phải thôi! Tui chỉ là tên võ biền, thô lỗ. Còn Tổng Bá giàu có, văn võ kiêm toàn. – Sao chú nói vậy. Cô Tám chỉ bị Tổng Bá lừa gạt thôi! Truyện “Bóng ma đầu làng ” được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) – Nếu chỉ bị lừa gạt, sao có thêm đứa nữa? – Ai nói chú? – Bạch Xà không giết người vô cớ! – Nếu cũng là do bị bức bách thì sao? – Tui cũng mong là như vậy. Nhưng tại sao, khi biết gặp nguy hiểm, con vợ tui giao thằng Mun cho Hai Cang, lại không có viên “Lệ ngọc”? – Viên ngọc nào? – Nhà tui có viên hồng ngọc gia truyền hình giọt nước. Trước khi đi xa, tui đưa cho vợ tui, dặn đeo cho thằng con, để sau này lưu lạc bốn phương, tui còn biết mà nhận mặt. – Thì có sao? Cổ giao thằng Mun cho Hai Cang là yên tâm quá rồi! Chắc cổ làm mất hay lúc đó gấp quá nên quên. – Có chuyện đó mà cũng quên sao? – Tư Mễn buồn phiền – Hay là nó để dành cho ai khác? Quản Hào lặng ngắt, sợ càng nói, càng làm Tư Mễn đau lòng. – Nếu vợ tui đã thiệt tình thương Tổng Bá, thì tui còn báo thù để làm gì? – Chú phải giết thằng Bạch Xà chớ! Nó giết cô Tám tàn nhẫn quá mà! – Chuyện đó để Tổng Bá làm. Chắc tui dắt thằng Mun đi xứ khác làm ăn. Nhưng trước khi đi, tui cũng phải biết vợ tui đã đưa viên ngọc cho ai? Quản Hào muốn nhắc việc Tổng Bá hại đời Hai Bằng, phải báo mối thù đó, mới đúng với lẽ trời, nhưng chuyện này thì thầy giống như gà mắc tóc. – Ngày mai “Rước thần”, Tổng Bá đến dự, lúc đó mấy chú ra tay là dễ dàng nhứt. – Tụi tui cũng có tính tới chuyện đó. Tổng Bá thế nào cũng dẫn theo không ít bọn thầy võ, không dễ dàng đâu! – Thằng Hiên sẽ giả bộ phá rối để chú tiện bề dùng dao bay tấn công Tổng Bá. Hai Cang trong đám “lính áp hầu” sẽ ra tay nếu Bạch Xà bỗng dưng xuất hiện. Nhưng chú nên nhớ, tui không cho phép ai phá rối lễ hội của làng – Thằng Mun sẽ có cách cản tay Thầy trong chốc lát, vậy là đủ, không lẽ Thầy giết nó? – Mấy chú không chạy thoát đâu! – Thằng Hiên sẽ chận đường, nó có chạy cũng không kịp. – Nó chịu chết thay cho cả đám? – Trận này chính là do nó nghĩ ra. – Mấy chú còn quên một chuyện, có thể Tổng Bá sẽ ra tay trước. Tám Mẹo thập thò ngoài cửa, thấy Quản Hào ngồi đó, nó biến liền. Tư Mễn gọi giật lại. – Kiếm ai vậy Tám? – Dạ, con kiếm chú. – Vô đi! Đừng ngại! Có Quản Hào ở đó, Tám Mẹo dứt khoát không vô, Tư Mễn phải bước ra. Tám Mẹo to nhỏ một lúc rồi chạy vụt đi. Tư Mễn quay vào, vẻ mặt lo âu. – Có người bắn tin cho thằng Hiên biết về tung tích của Bạch Xà, nó hẹn Hai Cang ra vạt rừng thưa gấp. Hai Cang được tin, đi rồi, nó nhờ Tám Mẹo báo cho tui biết. Quản Hào nghe, trong bụng mừng rơn, vậy là có chuyện để làm rồi, chớ ngồi một chỗ suy nghĩ hoài, nhức đầu quá! Mặc cho người lớn bàn soạn, thù hằn, chém giết, thằng Mun đã lẻn đi từ lâu. Nó đi tìm cô Út. – Dữ ác hôn! Tới bây giờ mới chịu đi tìm người ta. – Tui mắc công chuyện. – Công chuyện gì? Cứ đi vòng vòng trong xóm mà cũng nói là công chuyện hả? Mun không biết trả lời sao. Thiệt ra thì cô Út cũng hiểu, chỉ muốn chọc Mun thôi. – Kiếm tui có chuyện gì? Nói đi! – Chắc tui…sắp phải…đi xa… – Cái gì? Đi đâu? Anh đừng có xí gạt tui à nhe! – Tui nói thiệt mà! Chắc tui… không sống được ở làng này nữa… – Sao vậy? Ai đuổi anh? Hay là…hay là…anh muốn bỏ tui rồi anh kiếm chuyện – Đâu có…đâu có… – Anh ở đây sung sướng thấy mồ. Có Thầy Quản, có…ba tui. Vậy mà anh đòi đi. Anh thương con nhỏ nào rồi phải không? Tui tự vận liền cho anh coi! – Đừng…đừng có làm vậy…Hay là…hay là…tui dẫn cô theo. – Í! Hổng được đâu! Ba tui đánh chết. Cô Chín phải tới nói chuyện với ba tui, rồi… anh đi đâu…tui đi đó. Việc này thì Mun biết còn khó hơn lên trời. Nhìn cô Út giận dỗi, má đỏ hây hây, ruột gan Mun như có ai vò, ai xé. Vất vả lắm Tám Mẹo mới tìm được Mun. Nó đứng xa xa, ngoắc Mun lia lịa. Cô Út thấy Tám liếng thoắng một hồi, Mun vừa nghe vừa như phải lửa. – Cô Út ! Tui đi nghen! Mun nhìn cô một cái, rồi chạy đi. Cái nhìn đó làm cô phát hoảng, cái nhìn thiết tha như một lời vĩnh quyết. Cô tất tả đuổi theo, nhưng Mun đã biệt dạng. Cô chạy cùng làng, khắp xóm, như một kẻ lạc loài, ngay chính làng quê mình. Quản Hào và Tư Mễn vừa đến vạt rừng thưa là đã thấy Hiên. Nó chết thê thảm quá, thân thể rách bươm. Nó bị siết chết, vết hằn còn in trên cổ. Hiên đã bỏ mạng để đổi lấy được gì? Quản Hào chầm chậm quan sát từng vết thương, ở đâu cũng có vết thương, dường như hung thủ muốn hành hạ nạn nhân trước khi giết chết. Họ đều biết, trên đời này, chỉ có một người sử được đường roi đó, đường roi độc của vùng biển Hà Tiên, Bạch Xà Lý Long Niên. Truyện “Bóng ma đầu làng ” được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Không chừng chính Bạch Xà đã phát hiện ra Hiên “thọt”, nên cố tình lộ diện, dẫn dụ nó đến nơi hoang vắng này để tiện bề hạ thủ. Đối với kẻ tật nguyền mà hắn còn ra tay tàn độc như vậy! Quản Hào cảm nghe một cơn giận dữ âm ỷ nhưng mãnh liệt đang bùng phát trong lòng. Tư Mễn chợt nhớ: – Chết rồi! Hai Cang! Cang với Hiên là huynh đệ, sinh tử chi giao, thằng Hiên chết thì Hai Cang thế nào? Cả hai vội vã lùng sục, lần theo từng vạt cỏ, vết máu. Dấu vết mỗi lúc một nhiều, lá tươi bứt rơi đầy đất, vết roi, vết gậy, và máu, máu vương vãi khắp nơi, chứng tỏ cuộc giao đấu kéo dài, tàn khốc, một cuộc khổ chiến. Hai Cang quả không thẹn là đệ tử chân truyền của võ sư Nguyễn Trọng Bằng Cuối cùng, họ cũng tìm được. Cây gậy tầm vông đã gãy lì