Đọc truyện ma- CHUYỆN MA QUÁI Ở BỆNH VIỆN ĐỒNG HOA Phấn 1

ấy được gì , trong lòng oán hận Mã Ngọc vào trong mang theo cái đèn pin duy nhất, đã vậy đi ra cũng không bật đèn. Tí tách, tí tách. Tựa như một người cả thân ướt sủng đến gần chúng tôi. Mã ngọc rốt cuộc đang làm cái quỷ gì! Có phải hay không lại muốn làm chúng tôi sợ ? Tôi quả thật có cảm giác nước chảy lướt qua chân, không có tiếng động , giống như tiếng bước chân cô ấy. Chị Quần Phương cũng nắm chặt tay tôi. Tiếng nước tí tách từ từ đến gần chúng tôi, giống như sương mù mông lung thổi qua. Hai chúng tôi sợ đến mức không động đậy được , trong bóng đêm không biết là ai mang theo âm thanh tí tách kia lướt qua , ngay cả hô hấp cũng không có. Không ai dám mở miệng , lông tơ trên người đều dựng thẳng cả lên. Mã Ngọc? Có phải Mã Ngọc hay không? Tôi rất muốn hỏi ra miệng, nhưng âm thanh kỳ quái kế tiếp vang lên làm tôi sợ đến muốn ngã xuống. Tiếng trẻ con. Tuy rằng rất nhỏ nhưng tôi khẳng định mình không nghe lầm. Tôi dường như sắp khóc đến nơi. Nhà vệ sinh nữ tầng bốn làm sao lại có trẻ con? Chuyện chị Quần Phương kể thế mà lại là sự thật. Tôi nắm chặt tay chị Quần Phương ,cảm thấy chị đang run làn da đều lạnh toát . Trẻ con đang cười. Trước mắt là bóng tối dày đặc, tiếng nước tí tách còn có tiếng cười non nớt của con nít. Đáng sợ quá , đáng sợ quá ! Mã Ngọc!! Mã Ngọc, có phải cô ấy muốn doạ chúng tôi hay không? Tiếng cười kia cứ quanh quẩn xung quanh , tựa như đứa bé ấy đang rất vui. Ở bệnh viện tôi đã nghe qua vô số lần, có khi mấy đứa nhỏ đang nằm đó , không biết vì nguyên nhân gì, đột nhiên mở to mắt, há miệng cười rộ lên , không biết nhìn thấy gì mà cười khanh khách. Người đi ngang nhìn thấy cũng sẽ cười theo, tựa như cảm thấy thật ấm áp. Nhưng giờ khắc này nó giống như một cực hình , tưởng chừng như thời gian đều dừng lại ở đây Trẻ con cười có phải do thứ gì đó mà chúng tôi không nhìn thấy đang đùa với nó? Lúc trước tôi thường suy đoán như vậy. Hiện tại tôi lại sợ âm thanh này . Thế nhưng âm thanh này nhỏ dần, tiếng tí tách kia tựa như đi sâu vào hanh lang, dần dần yếu đi. Lạch cạch Tiếng mở cửa. Trực giác đầu tiên nói cho tôi biết đó chính là khoa Đông Y “Chính là…… Chính là âm thanh này.” Hơn nữa ngày, mới nghe thấy chị Quần Phương giọng run run nói. Nghe tiếng của chị ấy tôi mới cảm thấy cả người có chút khí lực, cảm thấy trên mặt lạnh lạnh , sờ sờ mới phát hiện mình thực sự bị doạ khóc. Tôi hoàn toàn không biết lúc nãy đã xảy ra chuyện gì . Có lẽ do mình suy nghĩ nhiều quá, hay thật sự đã xảy ra chuyện tôi cũng không biết . Chị Quần Phương xác định một lần nữa rằng chuyện này không phải ảo giác. “Có khi nào có người ở trong này không ?” Lòng tôi thừa biết nhưng vẫn hỏi ” Em ….. Em cảm thấy có hơi người không ? Ý chị là tiếng hít thở hoặc nhiệt độ cơ thể gì đó…… Lúc nãy nó đến gần như thế mà……” “Không, không có…… Cũng, cũng có thể là do em không chú ý đến……” Tôi nhanh chóng lau đi nước mắt , thật sự rất mất mặt . “Chúng ta đi qua nhìn xem, hay là chờ Mã Ngọc đi ra?” Chị Quần phương hỏi. Người vừa đi ra biết đâu là Mã Ngọc thì sao? Tôi muốn hỏi nhưng lại nói không nên lời . Hơn nữa chuyện xảy ra như vậy Mã Ngọc vào đó vẫn chưa thấy trở ra. Tiếng nước ào ào trong kia có phải do cô ấy làm , người lúc nãy , nếu không phải cô ấy vậy thì là ai? Nhưng đứa nhỏ đó…… tôi không muốn nghĩ đến nữa. Đứng ở cửa miên man suy nghĩ lại nơm nớp lo sợ một hồi lâu, nhưng vẫn không có động tĩnh gì của Mã Ngọc. “Đây là cái gì?” Chị Quần Phương đột nhiên hỏi, ngồi xuống Ba Đột nhiên chung quanh sáng lên, từ cái đèn pin duy nhất phát ra . Chị Quần Phương cầm đèn pin vừa mới nhặt lên, sắc mặt tái nhợt. Không biết khi nào đèn pin Mã Ngọc cầm vào đó đã lăn ra đây , chị Quần Phương nhặt được . “Mã, Mã Ngọc đâu?” “Em nghe kìa !” Chị Quần Phương làm một cái thủ thế “suỵt”, chỉ sang hành lang bên kia. Cầu thang bên kia giống như có người đang lên lầu Cộp cộp. Có phải y tá dưới lầu lên tìm chúng tôi hay không? Hay là trực ban? Vừa lúc chờ bọn họ đến đây có thể vào trong xem Mã Ngọc rốt cuộc đang làm cái quỷ gì. Tôi lập tức nhẹ nhàng thở ra. Âm thanh lên lầu càng lúc càng lớn . Hình như đã gần đến tầng bốn . “Là Trần Quyên!” Chị Quần Phương lập tức kêu lên. Trần Quyên? Là ai? Tôi có chút không phản ứng kịp , hôm nay hình như không có người nào trực ban tên Trần Quyên cả…… Trần Quyên? Tôi cả kinh:“Chị Quần phương , chị không phải là đang nói Trần Quyên kia chứ?” Lại lấy lòng hướng chị ấy cười cười , nghĩ chị ấy đang nói giỡn Chị Quần Phương không có đáp lại tôi, cầm đèn pin liền hướng bên kia đi đến. “Chờ một chút! Lỡ chị nghe lầm thì sao ! Làm sao biết được là cô ấy? Còn nữa Mã Ngọc……” Tôi không dám đứng lại một mình , đuổi theo Tim đập càng lúc càng nhanh. Luôn luôn có cảm giác bất an bao phủ trong lòng. Chẳng lẽ còn có chuyện đáng sợ hơn lúc nãy sao? Tôi có loại xúc động muốn lập tức xoay người chạy đi , nhưng không có đèn pin, không có chị Quần Phương , một mình tôi làm gì dám đi trên hành lanh này , từ đây xuống lầu một đều là bóng tối…… Còn phải đi ngang nhà vệ sinh nữ kia…… Trong ánh sáng đèn pin hôn ám , tôi bước đi trong nổi bất an. Luôn cảm thấy không gian im ắng xung quanh , có gì đó đang bắt đầu hoạt động. Chưa bao giờ như lúc này tôi cảm thấy hối hận quyết định của mình lúc sáng. Nếu, nếu như bị nhốt ở đây không thoát được thì phải là sao? Tôi quả thực không dám tưởng tượng đến. Đi tiếp vài bước sẽ đến khoa Đông y Là căn phòng hoả hoạn năm ấy , địa phương xấu của bệnh viện …… Ánh sáng đèn pin phía trước chiếu lên vách tường…… Mau qua đi , mau qua đi …. Tôi đang muốn quay mặt đi , chạy nhanh qua phòng Đông y chị Quần Phương lại dừng ở của khoa Đông y. “Cô ấy ở chỗ này.” Chị Quần Phương gằn từng tiếng nói “Cái gì?” Tôi ngốc ra , lúc sau mới phản ứng lại “ Chị Quần phương , chị làm sao thế ? Cô Trần Quyên đó đã mất tích lâu rồi !” “Cô ấy đang khóc , cô ấy đang khóc……” Chị Quần Phương cầm đèn pin, thì thào tự nói với mình “Chị Quần phương …… Chị Quần phương …… Chị đừng làm em sợ……” Tôi thấy nước mắt mình lại rơi, chung quanh một mảnh tối đen lạnh như băng ập đến, đến mức không thở nổi. Đột nhiên, chị ấy nhấc tay lên , đèn pin trên tay bay thẳng về phía cửa thuỷ tinh “A a a a!!” Tôi không biết lúc ấy sao minh lại có thể phát ra tiếng kêu thảm thiết như vậy Trong nháy mắt kia , ánh đèn chiếu đến cánh cửa , một khuôn mặt dán trên đó , là trẻ con nó há miệng lại không có răng toàn thân đều bị cháy xén , con mắt đen thui , cánh tay nhỏ đặt trên tấm thuỷ tinh, ánh sáng chiếu vào mắt nó giống như nó đang nhìn tôi…… Tôi mất đi năng lực tự hỏi . Đó là cái gì tôi cũng không biết…… Tôi lập tức ngồi xuống dưới đất…… “Cô ấy ở chỗ này! Cô ấy ở chỗ này!” Chị Quần Phương kích động kêu lên “Cô ấy đang khóc, cô ấy đang khóc……” Tôi không nghe thấy gì cả, chỉ có gương mặt trên tấm thuỷ tinh kia thoáng hiện trước mặt tôi. “Chị Quần phương ……” Tôi vươn tay muốn chị Quần Phương kéo mình lên . Nhưng chị ấy không để ý đến tôi , bắt đầu điên cuồng đập cửa. “Là cô ấy nhất định là cô ấy , những chuyện của cô tôi biết hết , tôi biết!” Ý thức mơ hồ nói cho tôi biết cô ấy trong miệng chị Quần Phương chính là Trần Quyên , tôi không biết chị ấy tại sao lại chấp nhất như vậy , vì cớ gì hôm nay nhất định phải đến xem…… “Là mẹ , hay là đứa con ?” Chị Quần Phương đột nhiên ném đèn pin “Trần Quyên, Trần Quyên……” Cửa đột nhiên bị chị ấy đẩy ra , một cỗ nhiệt từ sau cửa truyền đến. Cháy ? Trong lúc mơ hồ tôi thấy chị Quần Phương chạy vào đó. Sau đó trước mắt biến thành màu đen, tôi không biết gì nữa . Phụ: Lí Đình bởi vì sợ hãi quá độ dẫn đến hôn mê , người trực đêm nghe thấy tiếng hét chạy đến mới phát hiên . Mã Ngọc cùng Lưu Quần Phương từ đêm đó cũng không xuất hiện nữa. Sau đó kiểm tra WC nữ và khoa đông y, cũng không có gì dị thường. Chương 14: Giờ Thứ Năm – Hành Lang Tầng Bốn “Cậu xem , tôi biết phía sau chuyện này còn nhiều bí ẩn.” Lộ Hà vẻ mặt đã có định liệu trước, quay đầu phát hiện Tôn Chính vì bị nghẹn mà mặt đỏ bừng. “Chúng ta thật sự giống như đang bị thiêu sống ……” Tôn Chính xấu hổ che miệng đứng thẳng dậy . Lộ Hà nghĩ rằng cậu còn không chịu đối mặt với sự thật đến khi nào, một bên lấy tay ôm miệng mũi, nói:“Cậu có nghĩ tới hay không, khi Lưu Quần Phương nghe được tiếng trẻ con , đứa bé ấy còn sống.” “Cái gì?!” Tôn Chính kêu lên, lại đột nhiên dừng một chút, lập tức nói “Đương nhiên là còn sống, bằng không còn có thể là cái gì?” Lộ Hà nhịn cười, đem cuốn sổ lật lại vài tờ, để ngay trước mặt Tôn Chính đang ho không ngừng “Ngay từ đầu chúng ta đã bị những y tá này lừa dối , ngược lại đem những chuyện đơn giản trở nên phức tạp.” Tôn Chính ngẩng đầu lên nhìn hắn, giống như đang chờ đáp án. Lộ Hà rầu rĩ thanh âm từ khe hở lộ ra, tiếp tục nói:“Giả thiết như vầy đi ngày xưa có một cô gái từ dưới quê lên thành phố, chuyện gì cũng không biết cả ngày bị người ta cười nhạo, hận không thể nào quên đi xuất thân của mình, che dấu thân phận, làm bộ như một người thành phố chân thực .” Tôn Chính gật đầu, ý bảo hắn tiếp tục. “Nhưng mà cô gái này ở quê đã kết hôn sinh con chồng ở nhà trồng trọt còn mình thì lên đây công tác, đứa nhỏ để cho bà ngoại nuôi dưỡng. Cô gái này tựa hồ đã quyết tâm làm lại cuộc đời, một thời gian dài cũng không liên hệ với gia đình, kết quả chồng mình bệnh chết cũng không biết mẫu thân lại không người thân thích, mang theo cháu ngoại trèo non vượt suối đến thành phố nương tựa nữ nhi.” Tôn Chính hiểu được ý của hắn, nói:“Cho nên, bác gái ôm một đứa nhỏ Lí Đình gặp chính là mẹ của cô gái ấy?” Lộ Hà cười khổ lắc đầu:“Sau khi gặp … chỉ sợ không còn là bản thân nữa … là cái gì tôi cũng không biết.” Tôn Chính nhướng mi, giống như đang đợi hắn đưa ra một giải thích hợp lý. Lộ Hà dời ánh mắt ho một tiếng quay lại đề tài:“Tóm lại, cô gái này khi gặp mẹ và con của mình liền sợ hãi. Cô ta khổ tâm đắp nặn hình tượng nếu như hai người này xuất hiện thì hình tượng ấy sẽ bị phá hoại, cô ta sẽ là đối tượng lần nữa bị chế nhạo. Hơn nữa công việc của cô ta ở đây chỉ là một công nhân vệ sinh, còn có chỗ nào để giấu mẹ và con của mình đâu, vì thế cô ta an bài cho mẹ và con trốn ở trong bệnh viện .” Tôn Chính mở to hai mắt như bừng tỉnh đại ngộ:“Anh là nói cô ấy gạt người khác, đưa mẹ và con của mình tới Khoa Đông Y tầng bốn ngủ sao? Không, khi đó vẫn là phòng khám nội khoa, nói cách khác là còn có giường dùng để chuẩn đoán và kiểm nghiệm bệnh nhân .” Lộ Hà cho một ánh mắt đồng ý, lại tiếp tục nói:“Phòng khám nội khoa lầu bốn có thể dùng để nghỉ chân , mẹ và đứa con buổi tối có thể đến nhà vệ sinh nữ tắm rửa. Nhưng cô gái này vô cùng ham mê hư vinh cả ngày đều lo sợ phập phồng, bởi vì ở bệnh viện bắt đầu truyền ra tin đồn ở nhà vệ sinh nữ tầng bốn có tiếng trẻ em khóc……” “Cho nên nói, lúc trước khi nhà vệ sinh nữ có tiếng nước là vì do mẹ và đứa nhỏ đang tắm hoặc là giặt quần áo, nếu như vậy buổi tối nghe thấy tiếng trẻ con khóc cũng thực bình thường bởi vì con của cô ấy đang ở đây” Tôn Chính nói tiếp. “Mà buổi tối hôm nay, Lưu Quần Phương đi lên nhà vệ sinh lầu bốn, liền nghe được tiếng trẻ con cười ( Trong QT ghi là khóc nhưng mà chương trước Lưu Quần Phương nghe được là tiếng cười nên tớ mạo muội sửa lại ), sợ tới mức trở về phòng y tá, cũng đồng thời dọa đến cô gái kia, cho nên đêm đó cô ta phản ứng còn lớn hơn Lưu Quần Phương.” “Chờ một chút” Tôn Chính đánh gãy lời nói Lộ Hà “Biết đâu Lưu Quần Phương sau đêm đó đã phát hiện ra chân tướng, nhưng lại không có viết vào bên trong?” “Cậu nói chuyện của cô ta sao?” Lộ Hà liếc cậu một cái cười cười “Một người như vậy không đáng để ai nói dối dùm cô ta cả! Vào nửa đêm mẹ của cô ta không cẩn thận đụng vào đồ điện gì đó, mạch bị chập điện dẫn đến cháy , phụ nữ ngoan độc này nghĩ như vậy sẽ xong hết mọi chuyện, nhẫn tâm đem cửa khóa lại, khiến cho mẹ mình và con ruột của mình chết cháy bên trong!” Tôn Chính cau mày nghe hắn nói xong , nghi ngờ hỏi:“Anh như thế nào liền xác định cô ấy đem mẹ và con mình nhốt ở bên trong vậy thi thể đứa nhỏ ở đâu? Cô ta vì sao lại biến mất?” Lộ Hà nhìn chung quanh một vòng, mang theo ngữ khí thập phần chân thật đáng tin nói với Tôn Chính :“Chúng ta bị nhốt ở trong này, chính là chứng cớ tốt nhất.” “Anh thật sự cảm thấy Trần Quyên cố ý khóa cửa nhốt bọn họ bên trong sao?” Tôn Chính vẫn có chút nghi vấn. “Đúng vậy. Trần Quyên vốn không có học thức lại ham hư vinh nên dễ đánh mất chính mình, tâm của người phụ nữ có thể độc ác đến mức đất kinh thiên động .” Mặt Lộ Hà tựa hồ cũng bị lửa làm cho nóng đến đỏ bừng . “Chẳng lẽ có thể độc ác đến mức giết cả mẹ và con ruột của mình?” Tôn Chính tranh luận “Cho dù cô ấy có đánh mất chính mình, nhưng chẳng lẽ anh không tin lòng của người khác luôn hướng thiện?” Lộ Hà giơ lên khóe miệng:“Cho dù cô ta chưa từng có ý nghĩ như vậy, nhưng thời điểm phát sinh ra đại hỏa trong một giây nào đó cô ta cũng sẽ sinh ra tà niệm ……” Tôn Chính không có tiếp tục vì Trần Quyên biện luận, chỉ nhìn Lộ Hà liếc mắt một cái, giống như hỏi có phải không? Lộ Hà không dừng vẫn giải thích:“Về phần đứa nhỏ và cô gái kia…… Tôi nghĩ, đại khái cũng là nhập huyệt đi. Mà thi thể được đem ra chính là mẹ của cô ta . Bị giam trong huyệt, vĩnh viễn đối mặt với hắc ám, mãi mãi không thể thoát ra được, chính là trừng phạt tốt nhất.” Tôn Chính đột nhiên đối với câu nói “Vĩnh viễn sống trong hắc ám, mãi mãi không thể thoát ra” làm cho sợ hãi. Cậu thủy chung vẫn không ý thức được tỉnh cảnh của mình bây giờ, chính mình cũng sẽ có một ngày mãi mãi không thoát ra được, ở trong hoàn cảnh cực nóng , tâm bỗng nhiên chợt lạnh, kinh ngạc nhìn Lộ Hà hỏi:“Bị nhốt ở chỗ này đều là người đáng bị trừng phạt sao?” Lộ Hà sửng sốt, lập tức nói:“Đương nhiên không phải, cũng có rất nhiều là ngẫu nhiên , cậu xem ở đây đều đang diễn biến lại những chuyện đã xảy ra trước kia, những người biến mất ở bệnh viện này đi đi lại lại, lặp lại những hành động trước khi biến mất, giống như có một thế giới song song, đại đa số sẽ không phát hiện, chỉ có khí tràng đột nhiên thay đổi, ở một thời gian tương xứng , mới có thể gặp, cho dù đã vào huyệt, cũng không nhất định hội ngộ những sự kiện đã phát sinh qua. Tựa như Lí Đình cùng Lưu Quần Phương ở bệnh viện gặp được cuộc hỏa hoạn tái hiện cũng là ngẫu nhiên .” Tôn Chính lại tựa hồ lâm vào trầm tư, trong mắt luôn luôn cố định quang mang dần dần ảm đạm xuống. Lộ Hà không có cách nào khác làm bộ như không nhìn thấy, nhìn nhận sự thật, liều mạng giãy dụa, cuối cùng tuyệt vọng, đây là những phản ứng thông thường của người khi lâm vào tăm tối, nếu Tôn Chính chân chính ý thức được sự thật, bắt đầu tuyệt vọng, như vậy bọn họ có khả năng sẽ không bao giờ thoát ra được. Hắn đành phải cố ý lớn tiếng ho khan hai tiếng, hấp dẫn Tôn Chính chú ý, sau đó hết sức đề cao âm lượng, nói:“Nhưng mà sự kiện tái hiện lần đó của các cô ấy khiến cho chúng ta có cơ hội thoát ra.” Tôn Chính ngẩng đầu lên nhìn anh, gương mặt đã muốn nóng đến đỏ bừng, Lộ Hà từ trên người cậu có thể thấy được trạng thái chật vật của mình bây giờ, cũng không tiếp tục chần chừ thập phần tinh lực nói:“Chúng ta còn có cơ hội. Cậu xem ghi chép này: Bọn họ đến lầu bốn, Mã Ngọc vào nhà vệ sinh nữ vẫn không có đi ra. Người lúc sau đi ra , không phải Mã Ngọc mà là tái diễn sự kiện đêm đó .” …… Tí tách, tí tách. Giống như có ai đó cả người ướt sủng đi về phía chúng tôi. …… Trẻ con đang cười. Trước mặt toàn là bóng tối, tiếng nước tí tách, còn có âm thanh khanh khách của con nít. …… “Cậu xem, lúc này là bác gái ấy tắm rửa xong, mang theo đứa nhỏ từ nhà vệ sinh đi ra, đứa nhỏ khả năng bị bác gái chọc cười ,cho nên cười khanh khách.” Nói xong, Lộ Hà ngữ khí an ủi nhìn Tôn Chính,“Giải thích như vậy cậu cảm thấy có khủng bố hay không?” Tôn Chính trừng mắt liếc hắn một cái:“Chỉ có anh mới cảm thấy chuyện này khủng bố!” Lộ Hà bất đắc dĩ đấm đấm vai , lại tiếp tục lật xem ghi chép. Nhưng rốt cục âm thanh nhỏ dần , tiếng tí tách càng đi sâu vào trong hành lang yếu dần đi . Lạch cạch . Là tiếng mở cửa. “Lúc này hẳn là bác ấy mang đứa nhỏ đi vào phòng khám nội khoa, cũng là khoa Đông Y sau này.” Bên kia cầu thang giống như có người đi lên , lộp cộp . Tiếng bước chân càng lúc càng lớn đã gần đến tầng bốn. “Là Trần Quyên!” Chị Quần Phương lập tức kêu lên. “Trần Quyên cũng đi theo lên lầu, nhưng Lưu Quần Phương thực mẫn cảm, chỉ cần nghe một chút liền nhận ra tiếng bước chân của Trần Quyên, người biến mất lâu như vậy mà con nhớ rõ như thế.” Lộ Hà gằn từng tiếng phân tích . Tôn Chính há mồm thở dốc:“Sau đó, sau đó liền bén lửa, sau đó … sau đó Lưu Quần Phương nghe tiếng Trần Quyên khóc…… Hô…… Không được, chúng ta phải nhanh ra ngoài, tôi thật sự cảm thấy lửa đã nóng đến chân , Lộ Hà……” Lộ Hà cũng bị sặc , một bên lớn tiếng ho khan , một bên lấy tay di động trên mặt giấy, sau đó đứng ở mấy chữ cuối cùng. Gương mặt trẻ con cháy đen thui , dấu tay…… Cô ấy đang khóc…… Gõ cửa…… Mẹ …… Đứa con…… Trần Quyên…… Cửa đột nhiên bị cô ấy đẩy ra, một cỗ nhiệt nóng rực từ cửa truyền đến. Tôn Chính ánh mắt lập tức sáng lên , giống như nhìn thấy ánh sáng mặt trời . “Lưu Quần Phương! Tuy rằng hỏa hoạn đêm đó cửa bị khóa, nhưng lần sau Lưu Quần Phương đã đẩy cửa ra!! Cô ấy đi vào!!” Lộ Hà dùng sức gật đầu, một tay túm cánh tay Tôn Chính, đứng lên. Vừa đứng lên, đã bị nghẹt đến choáng đầu hoa mắt. Hai người đành phải ngồi xuống mặt đất, liếc nhau, cảm thấy vừa buồn cười lại sốt ruột. Tôn Chính trong đại não nói cho mình biết rằng mình đang làm chuyện điên cuồng nhất mình chưa bao giờ làm: Ở một nơi không nhìn thấy bị lửa thiêu đốt . Nếu cậu có thể bảo trì lý trí lúc trước cùng tinh thần phán xét, cậu nhất định sẽ kiên trì ở trong này, nhìn xem đám cháy mặc danh kỳ diệu này có liên hệ với hỏa hoạn lần đó hay không. Nhưng bản năng cùng với người bên cạnh dùng tư thế chật vật kéo cậu đi về phía cửa. “Chỉ cần…… đợi cho Lưu Quần Phương đẩy cửa ra…… Chúng ta có thể đi ra ngoài!” Lộ Hà bị nghẹt đến không phát ra âm thanh, liều mạng làm khẩu hình nói với cậu. Tôn Chính gật đầu, không cần xem khẩu hình cậu cũng có thể hiểu được. Nhưng cậu đột nhiên nghĩ đến cái gì đó dừng lại. Lộ Hà quay đầu kỳ quái liếc cậu một cái. Tôn Chính gian nan phát ra tiếng:“Như vậy, khi mở cửa…… Chúng ta sẽ thấy cái gì?” Là Lưu Quần Phương đẩy cửa vào sao? Lộ Hà ngẩn ra, lập tức làm khẩu hình:“Cái gì cũng không thấy…… cậu nhắm mắt lại…… lao ra đi.” Tôn Chính cắn cắn môi dưới, tiếp tục đi theo Lộ Hà đi tới cạnh cửa, trong lòng lại có chút do dự. Cậu cũng không rõ rốt cuộc mình đang sợ cái gì. Con người đối với những thứ không rõ luôn luôn sợ hãi. Còn kém một chút liền đến cạnh cửa, đột nhiên nghe được tiếng lạch cạch, một trận gió nhẹ mát lạnh từ đối diện truyền đến. Lộ Hà biểu tình đọng ở trên mặt, hắn túm mạnh lấy Tôn Chính đang đứng phía trước. Tôn Chính hoảng hốt còn không chưa kịp đứng thẳng thân mình , lảo đảo , chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra . “Nhắm mắt!” Một bàn tay che khuất ánh mắt của cậu, cậu còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy sau lưng truyền đến một cỗ lực mạnh mẽ dùng sức đem cậu đẩy ra ngoài, sau đó cánh tay kia lại buông lỏng ra. Cửa đã mở, cậu nhắm mặt nghiêng ngã lảo đảo bị đẩy ra ngoài. Trong nháy mắt đó một luồng khí lạnh lẽo xuyên thấu cơ thể lan khắp toàn thân . Giống như bị co rút bình thường , khiến cậu xém chút nữa té ngã . Phía sau truyền đến một tiếng phịch. Cậu liền phản ứng, chống tường xoay người lại. Cậu ngây ngẩn cả người, sợ đến không nhúc nhích nổi. Cửa đã đóng lại nhưng Lộ Hà vẫn còn ở bên trong. Chương 15: Giờ Thứ Năm – Hành Lang Tầng Bốn “Lộ Hà! Lộ Hà!” Cậu lập tức phản ứng lại , nhưng cánh cửa kia đã đóng. Bên kia cửa truyền đến một trận ho khan. “Lộ Hà!” Tôn Chính duỗi tay muốn cầm nắm cửa nhưng bị nóng phải rút trở về, cắn chặt răng bắt lấy nắm cửa nhưng dù cố cách nào cũng mở không được. Cậu nghiêng người muốn phá cửa nhưng nó chỉ lung lay vài cái rồi thôi. Bốn phía là bóng đêm vô tận , chỉ có âm thanh ván cửa chớp lên , vang vọng ở hàng lang tầng bốn. Làm sao đây? Giờ phút này trong lòng cậu chỉ có lo lắng cùng tuyệt vọng. Lộ Hà phải làm sao bây giờ ? Tại sao chỉ có một mình tôi ra được chứ? “Lộ Hà, anh có nghe tôi nói không?!” Tôn Chính dùng hết khí lực lớn tiếng kêu lên. “Lớn tiếng như vậy…… Đương nhiên nghe được .” Bên trong truyền đến thanh âm người kia , còn mang theo chút trêu chọc nhưng lại hữu khí vô lực. “Anh chờ một chút tôi tìm cách phá cửa này r







Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Không đâu bằng nhà mình!

Không đâu bằng nhà mình!Sợ rằng tôi không hiểu điểu gì đang xảy ra, anh tô...

Truyện Ngắn

02:52 - 23/12/2015

Bài học kinh nghiệm…

Bài học kinh nghiệm… Một gã trẻ tuổi gặp một &...

Truyện Cười

14:30 - 26/12/2015

Nước mắt rơi chung

Nước mắt rơi chung Bạn rơm rớm nói, ông tặng cái chết của mình cho n...

Truyện Ngắn

08:40 - 23/12/2015

Thời gian không còn nhiều nữa

Thời gian không còn nhiều nữa Ông Dean nộp bệnh án xong, thấy ...

Truyện Cười

20:47 - 26/12/2015

Nếu con mất trước mẹ

Nếu con mất trước mẹ"Nếu mai mốt mẹ chết, không biết mấy đứa ra sao"....

Truyện Ngắn

06:08 - 23/12/2015


Duck hunt