The Soda Pop

Đọc truyện ma- CHUYỆN MA QUÁI Ở BỆNH VIỆN ĐỒNG HOA Phần 2

theo vết máu di động , một vết máu thật dài bị kéo trên trần nhà , hướng về phía cuối . Tim của Tôn Chính và Lộ Hà cơ hồ đều dừng lại . Ở phía cuối là một vết máu thật lớn Nhưng không có thứ kia . Thanh âm kia , cũng đột nhiên biến mất . Hai người đồng thời đỡ nhau đứng dậy . Rời khỏi đây !! Tôn Chính nắm chặt bả vai Lộ Hà, đang muốn nâng hắn dậy, đột nhiên ngừng. Toàn bộ thế giới trong nháy mắt dừng lại . Trên tay cậu đụng đến một vật gì đó dinh dính , mùi máu dày đặc xông vào mũi . Lộ Hà cũng dừng hô hấp , nhìn cậu , ánh mắt một chút cũng không dám di chuyển . Tôn Chính thấy, một vật đầy máu từ sau lưng Lộ Hà đứng dậy , nằm ở trên vai Lộ Hà. Lộ ra gương mặt , đôi mắt kia nhìn cậu . “Chính!!!!!!!” ♦ ♦ ♦ Thật tối . Không khí lạnh như băng. Đây là chỗ nào ? Ba. May mắn còn có đèn pin . Nơi này là…… Hành lang? Cậu cảm thấy hành lang này rất quen thuộc . Bóng tối lượn lờ trước hành lang , hành lang yên tĩnh không còn ai khác. Một hành lang không biết tên . Tại sao cậu lại đến nơi này ? Là ảo giác sao? Cậu nhìn nhìn tay mình , nơi từng chạm đến vết máu kia , biến mất , như chưa từng tồn tại qua . Khuôn mặt kia , đột nhiên xâm nhập vào đầu của cậu . Cảm giác hít thở không thông quặt chặt lấy cậu , cậu ngồi xuống , thống khổ ôm đầu. Không có khả năng, không có khả năng. Như thế nào lại như vậy ? Đèn pin trong tay cậu rớt xuống , dọc theo vách tường lăn hai vòng, ngừng lại. Chiếu sang bức tường đối diện , theo vầng sáng ,bên trong cái gì cũng không có . Giống như hành lang này , làm cho cậu cảm thấy hư vô …… “Tôn Chính……” Như muốn xác nhận , cậu niệm tên mình một lần . Đụng không đến đèn pin bên cạnh , cậu lảo đảo đứng dậy , chống tường. “…… Lộ Hà……” Cậu lại lơ đãng kêu ra một cái tên khác. Đầu óc dần dần tỉnh táo lại. Chính mình, từ bên người Lộ Hà tiêu thất, đến nơi này. Đèn pin ở cách đó không xa, Tôn Chính bước chân đi đến đó , lại cảm thấy cước bộ thật trầm trọng, giống như trong hắc ám không chịu nổi sức nặng này, không khí giống như hóa thành một vũng bùn, hãm sâu trong đó khiến cậu khó bước đi . Nhìn không thấy. Chung quanh nhìn không thấy gì cả Không cảm giác. Không cảm giác được sinh khí ở nơi này . Độ ấm, hô hấp, cái gì cũng không cảm thụ được . Cậu đỡ tường đi đến , bỗng nhiên lại ngừng. Cậu đụng đến vật gì đó . Xúc cảm rất khác với vách tường , như là…… chế tạo bằng gỗ . Cậu vuốt dọc theo nó , rốt cuộc đây là cái gì ? Trên tay truyền đến cảm xúc thô ráp . Trên mặt nó có rất nhiều dấu khắc. Là cái gì? Cậu có chút nôn nóng , cậu cố gắng đi lên phía trước , ngồi xổm xuống , nhặt đèn pin lên . Ánh sáng đèn pin thẳng chiếu lên vật đó . Cánh cửa kia . Cậu không thể tin được vừa rồi chính mình chạm đến cánh cửa trên mặt đầy dấu khắc dữ tợn . Vết máu loang lổ, che kín vô số khắc ngân, vết máu dọc theo khắc ngân xiêu xiêu vẹo vẹo chảy xuống , xa xưa, cũ nát, giống như một trần thi bàn môn. Là xuất phát từ bao nhiêu oán niệm , mới có thể lưu lại được tất cả quỷ dị khắc ngân này ? Có một âm thanh mỏng mang từ sau cửa truyền đó . Cái gì đang cào vậy . Cậu nghiêng tai nghe. Dùng sức đập mạnh cào cấu như thế . Cánh cửa này vẫn không chút sứt mẻ. Nhìn nắm cửa kim loại . Cậu không tự chủ được vươn tay , đụng vào cái nắm cửa kia . Cậu khẩn trương nhắm chặt hai mắt . Đằng sau cửa là cái gì? Âm thanh cào , đập mạnh là của ai ? Lạch cạch . Nắm cửa xoay xuống , cũng không thấy nó động đậy gì . Cửa đã bị khóa . Cậu lại dùng lực xoay xoay . Vẫn mở không ra . Cánh cửa này đã bị khóa rồi . Làm cậu càng gấp , dùng miệng giữ đèn pin , hai cánh tay đồng thời đặt trên nắm cửa , dùng sức xoay xuống . Không biết cậu vì cái gì , chỉ nghĩ muốn mở cánh cửa này ra Chương 30: Giờ Thứ Mười – Phòng Xét Nghiệm Tầng Hai Ba. Tôn Chính cánh tay vẫn còn giữ tư thế trước kia đèn pin chiếu đến phía trước , trống rỗng Tay cậu vô thức run lên , không dám tin xúc cảm lúc nãy chân thật như vậy bây giờ lại biến mất . Cảnh tượng trước mắt , quen thuộc đến chừng nào . Hành lang không một tiếng động như bị không gian giam cầm , cảm giác chết lặng lạnh như băng chui vào tứ chi . Trong đầu có một tiếng khẳng định nói cho cậu biết , đây là hành lang tầng ba . Cậu ít khi sưu tập vật gì đó , không cần hoài nghi gì . Giống như đã vô thanh vô thức xâm nhập vào ý thức , bóng đêm bảo phủ lấy toàn thân của cậu , giống như bao phủ lấy tầng ba bệnh viện này . Phía sau, cũng nhất định là phòng giải phẫu [4'>. Két. Ở trong này im lặng tự hỏi , phía sau truyền đến một động tĩnh rất nhỏ. Ánh sáng đèn pin cũng bắt đầu run run . Âm thanh mở cửa của phòng giãi phẫu ? Cậu nắm chặt tay , sau lưng dâng lên từng trận hàn khí, cửa không có khóa lại ? Cửa mở? Ai mở ? Cái gì mở ? Cậu cứng ngắc đứng đó , đưa lưng về nơi không biết kia , có lẽ là cánh cửa mở , chẳng qua do quá nhiều chuyện xảy ra nên cậu không nhớ thôi Chứ không có gió , không có ai vậy tại sao cánh cửa lại mở ? Không, không phải cửa , vậy là thứ gì ? Làm sao có khả năng đó ? Không, chuyện tới nước này , còn có cái gì mà không có khả năng nữa chứ ? Bất tri bất giác hô hấp cậu đều dừng lại . Chân cậu nhẹ nhàng di chuyển xung quanh đó , cậu nhắm chặt hai mắt , cứng ngắc như pho tượng sắp bị tử hình , xoay người đối mặt với cánh cửa kia. Hai cánh cửa , một đóng chặt, một bán mở ra. Bên trong tràn ngập hắc ám . Cánh cửa mở một nữa như một lời gọi . Tôn Chính nghĩ như như vậy , ngược lại lùi về sau từng bước . Giống như có gì đó chạy ra , cậu che đầu, ngay cả năm bước , mới bước được một nữa , đến đèn pin trong tay cũng rớt xuống . Cậu phát ra một tiếng rên rĩ thống khổ , sờ soạng cầm lên cái đèn pin kia , nghiêng ngả lảo đảo , hướng tới phía cầu thang trong trí nhớ chạy đi . ♦ ♦ ♦ “Tôn Chính!!!” “Chính!!!” Lộ Hà hét lên . Hắn quả thực hy vọng âm thanh của mình có thể truyền khắp bệnh viện , sau đó Tôn Chính sẽ từ góc nào đó chạy đến . Hắn dựa vào tường, thậm chí cũng không biết mình làm cách nào ra khỏi phòng xét nghiệm , mồ hôi chảy cả một thân. Khi đó Tôn Chính nhìn hắn với ánh mắt hoàn toàn khiếp sợ vẫn còn trong trí nhớ . Sao lại biến mất được chứ ? Rõ ràng hắn nắm rất chặt mà …… Không có khả năng buông tay ra , cũng không có cảm giác ai kéo cậu đi…… Hắn lần tìm khắp nơi , trần nhà, mặt sàn, không có Tôn Chính,cũng không có dấu vết của “vật đó”. Là ảo giác sao? Ngay cả Tôn Chính đều là ảo giác sao? Hắn nở nụ cười, mồ hôi chảy qua bên miệng tràn đầy hàm vị:“Làm sao có khả năng chứ ……” Nhưng mà , vì sao bọn họ nhập huyệt ? Vì sao Tôn Chính lại biến mất ? Vì cái gì những chuyện này lại xảy ra? Hắn đi rất nhanh , cũng quá mệt mỏi, cảm giác vô lực một lần nữa ập đến . Con ruồi kẹt trong mạng nhện giãy dụa , bọn họ đau khổ giãy dụa ở trong này , nói không chừng kết cục đều giống nhau. Tay hắn phủ lên cái chân kia của mình . Bỏng? Nếu như vậy …… Thân ảnh của hắn ở làng lang càng ngày càng xa, hắn bỗng nhiên có một loại dự cảm, Tôn Chính ở tầng ba . Ngọn đèn mờ nhạt ánh lên vách tường thấy được hai thân ảnh loạng choạng, bỗng nhiên gặp được, dừng lại giống như tất cả đều lâm vào hình ảnh hắc bạch phim câm . “Chính?!” “Lộ Hà?!” Ánh sáng đèn pin bỗng nhiên kích động chớp lên , bóng người trên vách tường hỗn độn mà run run . Ngọn đèn bỗng nhiên tiêu thất, chung quanh khôi phục một mảnh hắc ám cùng yên tĩnh. Tôn Chính thấy mình bị một cánh tay lôi đến ôm chặt lấy , giống như con cá mất nước, vùng vẫy thế nào cũng không đủ để hô hấp . “Chặt quá …… Lộ Hà!” Cậu lên tiếng . “Tôi ……” Lộ Hà lập tức buông Tôn Chính ra, cổ họng nghẹn lại “Lo lắng cho cậu ……” Tôn Chính duỗi tay muốn đẩy Lộ Hà ra, động tác lại bỗng nhiên dừng lại, cánh tay buông lõng xuống :“Tôi…… Không có việc gì.” Trong thanh âm lộ ra mệt mỏi, Lộ Hà ẩn ẩn cảm nhận được sự bất an này, Tôn Chính nghiêng người cúi đầu nhìn xuống đất . “Làm sao không có việc gì được?!” Lộ Hà giữ chặt Tôn Chính. Tôn Chính vẫn như cũ nhìn về một bên, cước bộ thong thả bắt đầu di động, qua một hồi lâu , cậu mới mở miệng :“Lộ Hà, tôi , tôi gặp anh sẽ nhớ đến ……” Lộ Hà biểu tình cương một chút, bỗng nhiên hiểu được . “Tôi hiểu mà , cậu có thể nói chuyện mà không cần nhìn tôi ……” Hắn tận lực hạ thấp âm thanh , trời mới biết bây giờ tóc gáy sau lưng đều dựng hết lên . Hắn không biết được trong nháy mắt Tôn Chính biến mất cậu đã thấy cái gì, nhưng những tình cảnh đó đều xuất hiện trước mặt hắn , hắn không dám nghĩ , đem những suy đoán bỏ sang một bên , làm bộ không biết, làm bộ mình không có chuyện gì cả. Là tôi sao? Hắn nhịn không được tìm kiếm những điểm đáng ngờ trên người mình , rốt cuộc là tại sao , chẳng lẽ hắn có vấn đề ? Theo bản năng , hắn lại sờ sờ cái chân kia . “Tôi có thể cách xa cậu một chút .” Phát hiện Tôn Chính không nói lời nào, Lộ Hà ra vẻ thoải mái mà nói , nhảy sang bên cạnh mấy bước . “Không, không cần ” Tôn Chính liền ngẩng đầu, khoát tay áo. Lộ Hà vẫn duy trì một khoảng cách , chỉ xoay người hỏi :“Cậu không gặp nguy hiểm gì chứ ?” “Không có…… Không, không phải ” Tôn Chính trong thanh âm mang theo chút do dự, tay xoa xoa trán “Đầu tôi rất rối để cho tôi yên tĩnh một chút .” Lộ Hà ngoan ngoãn im lặng . Hai người đi rất chậm,giống như đang tản bộ . Rõ ràng biết trên hành lang cái gì cũng có khả năng xuất hiện, nơi duy nhất có thể tìm ra đáp án cách đó không xa , bọn họ theo bản năng không muốn đến gần nơi đó . Lộ Hà cơ hồ có thể nghe được nhịp tim của mình , lo âu bất an khẩn trương đủ thứ cảm xúc. Tôn Chính bình an trở về, trên thực tế không làm cho hắn thả lỏng được chút nào . Rồi cậu sẽ phát hiện …… Vấn đề trên người hắn …… Chắc còn nhiều vấn đề xuất hiện hơn nữa đúng không ? Trong tình huống như vậy tuyệt đối không phải ngẫu nhiên. Hắn sẽ thế nào đây ? Hắn đang muốn đi tiếp , Tôn Chính đột nhiên ngừng lại. Lộ Hà cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài . Tôn Chính từ từ quay đầu , ánh sáng đèn pin phản ánh thần sắc kỳ quái của cậu. “Lộ Hà……” Âm thanh của cậu có chút run run . “Sao, làm sao vậy?” Lộ Hà không được tự nhiên. Tôn Chính bắt lấy tay hắn:“Chân của anh , chân của anh , sao lại thế này?” Lộ Hà lần đầu tiên muốn tránh khỏi tay Tôn Chính , lùi về sau từng bước . Đúng vậy. Đi một đoạn đường thật dài , Tôn Chính tâm loạn như ma cũng rốt cục phát hiện không thích hợp. Lộ Hà đi đường, hai chân vẫn rất bình thường , thực tự nhiên. Đúng rồi, hắn còn đứng dậy , Lộ Hà vừa rồi còn từ bên người cậu chạy đến . Cậu nhìn chằm chằm Lộ Hà, cưỡng chế nội tâm nổi lên một tia sợ hãi. “Anh , anh vẫn là Lộ Hà sao?” Cậu thật sự không nghĩ tới mình có thể hỏi câu này ra miệng . Lộ Hà ngược lại nở nụ cười:“Cậu bị dọa đến điên rồi sao , không phải tôi thì còn có thể là ai ?” Tôn Chính chú ý tới cánh tay cầm ống quần của Lộ Hà. “Để tôi xem chân của anh” Cậu cau mày nói không cho phản đối . Lộ Hà hắc hắc nở nụ cười:“Chân bị phỏng , rất khó xem .” Tôn Chính nhướng mi :“Thật là phỏng sao?” Lộ Hà nhìn cậu, bỗng nhiên thở dài một hơi. Hắn chậm rãi kéo ống quần lên . Tôn Chính biểu tình đọng lại . Nhìn cái chân đó của hắn , có cảm giác hít thở không thông “Từ lúc tôi ra khỏi phòng đông y , nó rất đau tôi tưởng bị phỏng ” Lộ Hà biểu tình không có biến hóa “Nhưng mà từ lúc chúng ta rời khỏi phòng hồ sơ , tôi bắt đầu cảm thấy cái chân này trở lại bình thường, nhưng cái loại cảm giác này rất kỳ quái, giống như chân tôi đang bị thao túng …… Nó có cảm ứng với không khí xung quanh , từ trước đến giờ tôi chưa từng có cảm giác nào giống như vậy ……” “Anh có thể đi không ?” “Có thể.” Lộ Hà trên mặt lộ ra một biểu tình giãy dụa “Nhưng tôi không muốn dùng đến nó . Tôi thà để nó bị phỏng , không thể đi cũng được , đến khi cậu biến mất , tôi mới không thể không……” “Chẳng lẽ là vì tiếp xúc với những thứ đó ?” “Tôi cũng cảm thấy như vậy. Ở phòng đông y tôi tiếp xúc với nó nhiều lắm, giống như một chất độc. Tôn Chính, có lẽ tôi…… Đang biến thành một phần trong chúng nó .” “Không có khả năng!” Tôn Chính lập tức lớn tiếng phủ định. “Tôi còn có thể chấp nhận được .” Lộ Hà khôi phục mỉm cười của hắn “Thì tại sao cậu không thể chấp nhận ?” Hắn ngừng một chút, lại tiếp tục cười nói:“Hơn nữa, không cần phải đỡ tôi nữa , cậu không phải sẽ nhẹ nhàng hơn sao ? Chờ đến khi tôi biến thành chúng nó , tôi còn có thể vụng trộm làm gián điệp, đem cậu mang ra ngoài .” Tôn Chính nhíu mày:“Anh đang nói bậy bạ gì đó!” Lại đang nói mấy câu đùa tự cho là hài hước của hắn . Tôn Chính căm giận thầm nghĩ. “Lại đây.” Cậu tức giận kêu Lộ Hà. “Như thế nào?” Lộ Hà nhìn Tôn Chính vươn một bàn tay ra, không rõ . “Tôi đỡ anh cho .” Tôn Chính không khỏi phân trần, tuy rằng có chút khó khăn đỡ sức nặng của Lộ Hà trên người mình . Lộ Hà phụt một tiếng cười ra:“Được rồi, Tôn đại cao tài sinh, không cần miễn cưỡng a.” Tôn Chính ban đầu đã bị kinh hách, rốt cục cũng tiêu trừ không ít, tựa hồ đều đổ thừa cho cái chân này . Lúc hắn thả ống quần đã nghĩ như vậy . Đi không đến vài bước, phòng xét nghiệm lại một lần nữa xuất hiện trước mắt . Tôn Chính dừng cước bộ, Lộ Hà ở trên vai cậu nhẹ nói :“Tiến vào lần hai , chỉ cho phép thành công, không được thất bại.” Tôn Chính liếc hắn một cái, đi vào. Lộ Hà hoạt động cước bộ, tươi cười dần dần biến mất trên khuôn mặt . Nếu phát hiện những vật đó xuất hiện có liên quan tới hắn , như vậy không thể đến gần Tôn Chính đúng không ? Hắn nghĩ như vậy , mà Tôn Chính theo bản năng nhẹ nhàng vuốt cổ tay, nơi còn để lại dấu ấn màu đen . Hai người cảnh giác lấy đèn pin quét toàn bộ căn phòng, xác định không có thứ quỷ gì xuất hiện , liếc mắt nhìn nhau. “Chúng ta chia ra hành động , phòng xét nghiệm này thật lớn .” Tôn Chính đề nghị . Lộ Hà quay đầu liếc cậu một cái:“Cậu……” “Tôi qua bên đây , anh qua bên kia , nếu tìm được chậu điếu lan kia thì gặp nhau ở đối diện .” Tôn Chính lơ đễnh. Sợ hãi và ám ảnh không dễ dàng vượt qua như vậy. Lộ Hà cho dù biết Tôn Chính đang cố gắng tỏ ra mạnh mẽ , nhưng cũng không ngăn cản được . Hắn đành im lặng gật đầu Tôn Chính bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó hỏi:“Cho dù tìm được điếu lan rồi, chúng ta làm gì nó ? Chẳng lẽ anh hai anh để cuộn băng trong đó ?” Lộ Hà nhún nhún vai:“Cái này tôi cũng không rõ .” Tôn Chính trừng hắn một cái. Vậy mà dám tin tưởng đi vào trong đây , mà hoàn toàn không biết manh mối ở chỗ nào. “Đi tới đâu tính tới đó , chúng ta không có biện pháp khác a!” Lộ Hà buông tay. Được rồi, người này vẫn cứ luôn như thế. Tôn Chính trong lòng rất bất mãn , dọc theo vách tường bên trái, bắt đầu tìm kiếm. Vừa rồi khi nhìn sơ qua , cậu để ý thấy trong đây có hai cây , bốn góc tường để có chậu hoa , nhưng chưa nhìn kỹ , điếu lan có thể nằm trong số đó . Cậu mím môi, không dám phát ra âm thanh. Tuy rằng chủ động đề nghị chia ra để điều tra, cho dù ở cùng nơi , cách không không quá ba bốn mét , nhưng vừa nãy ở nơi này ……gặp phải …… nó …… Khi đối mặt với Lộ Hà, giống như lúc nãy còn giúp hắn , nhưng trong lòng cậu vẫn không nhịn được run lên . Thế giới này, quả thật muốn đem cậu cách ly với mọi thứ. Cậu cảm thấy da đầu từng trận run lên, tứ chi lạnh lẽo. Cả người kiệt sức cậu không dám nhìn xung quanh , cái loại tâm lý này khiến cậu muốn ngẩn đầu nhìn trần nhà , nhưng cậu cưỡng chế không cho mình nhìn . Chuyên chú, Tôn Chính…… Đừng suy nghĩ lung tung …… Đi đến góc tường thứ nhất , cậu thở ra một hơi. Đèn pin chiếu sáng chậu hoa kia , không phải điếu lan. Vì thế cậu dọc theo vách tường , tiếp tục đi về phía trước . Cạch. Cậu nghe thấy một tiếng vang nhỏ, truyền từ dưới chân . Tôn Chính cúi đầu nhìn thoáng qua, hình như đạp phải miếng gạch bị vỡ . Cậu khẽ vuốt ngực, thiếu chút nữa bởi vì quá căng thẳng mà hét lên. Cậu nhìn không được cầm đèn pin soi lại một lần , sau lưng là cửa sổ phòng xét nghiệm ,phía sau cửa sổ là bóng đêm âm trầm dày đặc , góc tường phía trước cũng là một loạt cửa sổ . Tiếng tất tất tốt tốt từ bên kia truyền đến , có thể thấy ánh sáng từ đèn pin chớp lên Cậu liền an tâm. Chương 31: Ghi Chép Chuyện Bí Ẩn Bệnh Viện Đồng Hoa 1999 – 2002 ( Thất ) Tiếng tất tất tốt tốt từ bên kia truyền đến , có thể thấy ánh sáng từ đèn pin chớp lên Cậu liền an tâm . “Chính! Tìm được rồi!” Bên kia truyền đến một trận hoan hô vui sướng. Tôn Chính dùng đèn pin chiếu sang bên kia, trong mông lung cậu thấy một chậu gì đó, cành lá nhỏ dài , ánh sáng âm u giống như ngón tay áp út dài ra. Lộ Hà câu khóe miệng cười với cậu. Nụ cười kia làm cậu cảm thấy có chút chói mắt . Cậu lập tức bỏ việc tìm kiếm bên này, đi đến bên kia . “Thế nào? Nơi này hình như chỉ có một chậu điếu lan .” Lộ Hà đem chậu điếu lan kia đến trước mặt Tôn Chính . Tôn Chính nâng chậu điếu lan lên , lá cọ cọ lên tay cậu có chút nhột , bụi đất trên chậu rớt xuống đầy tay. “Anh không thấy gì khác thường hả?” Tôn Chính ánh mắt hoài nghi nhìn Lộ Hà “Anh xác định đây là chậu điếu lan nhiều năm mà bệnh viện vẫn còn giữ?” Lộ Hà giật vai :“Bệnh viện cũng không có lý do gì để ném nó đi a…… Mà trong băng Lưu Quần Phương đã nói chậu điếu lan này không ai dám đụng đến .” Tôn Chính khẽ cười một tiếng, ước lượng chậu điếu lan trong tay:“Tôi cũng không nhìn ra chậu điếu lan này có tác dụng gì , mấy chuyện này chắc có pha mấy chuyện ma quái gì đó, kỳ thật căn bản cũng liên quan đến những thứ kia.” “Mặc kệ nói như thế nào, trước đem chậu điếu lan này mở ra xem.” Lộ Hà không khỏi phân trần lấy điếu lan qua, chuẩn bị đổ xuống mặt đất. Tôn Chính ngăn hắn lại :“Anh cứ như vậy làm chết nó sao ? Tốt xấu gì …… cũng là một sinh mạng khác ở bệnh viện này mà ……” Lộ Hà phụt một tiếng bật cười :“Nhiệm vụ còn chưa thành công mà cậu còn lo bảo hộ thực vật nữa hả ? Cái chậu này nhất định có gì đó, nếu như bệnh viện trước kia xem nó như thần mà kính , khẳng định có nguyên nhân.” Nói xong hắn vuốt vuốt lá, vừa chuẩn bị đổ xuống , lại bị Tôn Chính ngăn cản. “Anh không biết thường thức gì cả?” Tôn Chính bất đắc dĩ thở dài , loại cây này hai năm phải đổi chậu một lần , trong chậu có gì cũng đã sớm biến mất rồi. Nếu nó thật sự tà môn như vậy, bị anh làm như thế thì yêu ma quỷ quái nào không xuất hiện chứ?” Lộ Hà rốt cục buông tha cho chậu điếu lan kia , thả lại tại chỗ, nhìn Tôn Chính:“Vậy cậu thấy sao?” “Anh xem thử trên mấy ghi chép nó có nói gì về mấy cái cây này không ? Vấn đề là cuộn băng không nằm trong chậu điếu lan, mà điếu lan là loại thực vật thân mềm……” “Thực vật thân mềm phải để ở đúng vị trí của nó , nhưng lần này nó lại không giống vậy , chậu điếu lan này có ý nghĩ đặc biệt với bệnh viện, cậu xem , là một bệnh nhân được viện trưởng cứu tặng cho, cho nên trên mặt có khắc gì thì sao…… Tôi thấy càng nói càng ảo ……” Lộ Hà nói xong lời cuối cùng cũng tự nở nụ cười. Tôn Chính cười không nổi. Vấn đề về điếu lan điều tra không được, manh mối của bọn họ lại bị gián đoạn. Kỳ thật Lộ Hà đã sớm bất mãn với tên bác sĩ kia . Chỉ để lại một cuộn băng kỳ lạ rồi chạy mất , kết quả để lại một manh mối mới là điếu lan? Trời mới biếu chậu điếu lan này có cái quỷ gì! Lộ Hiểu Vân anh vậy mà có thể dễ dàng bỏ qua sao ? “Đúng rồi,” Lộ Hà nhớ tới “Còn có một manh mối khác.” Tôn Chính quay đầu nhìn hắn. “Nếu điếu lan này thần bí như vậy, ghi chép nhất định sẽ không ít người nói về nó .” “Anh nói là …… bản ghi chép kia ?” “Đương nhiên,” Lộ Hà cười tủm tỉm “Đừng nói cậu đã nghĩ nó không sử dụng được nữa nha ?” Rõ ràng lúc trước anh nói nó không còn tác dụng . Tôn Chính bĩu môi không nói gì, duỗi tay lấy cuốn ghi chép trong áo ra. ♦ ♦ ♦ Ghi chép chuyện bí ẩn bệnh viện Đồng Hoa 1999 – 2002 ( Thất ) Người ghi nhận : Tề Thiên [ Y tá năm 1999 – 2000 '> Chuyện này, tôi cũng không biết viết ra có đúng hay không . Nhưng nếu có thể giúp được , tôi sẽ lấy hết khả năng để viết xuống Ban đầu là vì Tiểu Điền chọc phải bà cô hung thần kia. Rõ ràng là tốt bụng muốn đi tưới nước cho chậu điếu lan, ai biết bà cô đó trở về thấy liền mắng Tiểu Điền một trận . Chúng tôi cũng không biết cái chậu lan điếu đó có gì đặc biệt , chỉ có bà mẹ già kia xem nó như bảo bối đặt bên cạnh bàn. Phòng xét nhiệm chúng tôi biết không nên đụng vào . Tiểu Điền thừa dịp giữa trưa rãnh rỗi một chút lên đây chơi, nhìn chúng tôi vội vàng sắp xếp lại các loại máu, cũng không dám đụng lung tung, rãnh rỗi không có việc gì làm đành phải đi tưới cây , ai ngờ vừa đụng liền xảy ra chuyện . Chỉ cần ở bênh viện lâu một chút, cũng sẽ biết bà Lưu này, tính tình không tốt, vào đây cùng năm với viện trưởng , cũng có giao tình cũ , bằng không với thái độ như thế đã sớm bị khai trừ rồi Điếu lan là bệnh nhân của viện trưởng tặng , cũng không biết bà







Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Ngành hàng không

Ngành hàng không Nam hỏi Khoa: Bạn gái cậu bao nh...

Truyện Cười

19:57 - 26/12/2015

Chữa bệnh "buồn"

Chữa bệnh "buồn"Hắn nghe buồn âm ỉ, làm tổ trong từng ngóc ngách t...

Truyện Ngắn

07:25 - 23/12/2015

Mưa tháng tư

Mưa tháng tư Tôi chả hiểu sao, đã nói với bà bao lần rồi, là k...

Truyện Ngắn

10:44 - 23/12/2015

Thiên Đường nhỏ bé

Thiên Đường nhỏ béHạnh phúc thật đa dạng và muôn màu muôn vẻ. Có lẽ ...

Truyện Ngắn

06:34 - 23/12/2015

Giống nhau

Giống nhau Một cặp vợ chồng đứng bên ...

Truyện Cười

15:04 - 26/12/2015