u chấn động, nhìn về phía Lộ Hà:“Anh nghe!” Lộ Hà nhất thời thần kinh căng thẳng, vươn người lại máy cassette :“Cậu nghe được cái gì ?” Hắn không có lỗ tai linh mẫn như Tôn Chính , chỉ ở trong băng nghe được tiếng bước chân hỗn độn , tiếng đóng mở cửa , nhiều nhất là tiếng người nói chuyện với nhau . Không, không đúng…… Còn có tiếng con gái cười. Ánh mắt của hắn và Tôn Chính đồng thời chạm nhau . Tiếng cười mềm mỏng như cành liễu trong gió xuân , tiếng cười của cô gái rất phổ biến , nhưng hắn lại cảm thấy nó không được tự nhiên . Tiếng cười hình có có chút lớn , bên trong nhiều tạp âm như mà tiếng cười lại có thể rõ ràng như thế Tôn Chính đột nhiên ngẩng đầu lên. Ha ha a, ha ha a, ha ha a. Lộ Hà cũng bỗng nhiên dứng dậy , ánh mắt dời về phía bức tường kia . Tiếng cười không ở trong băng ! Ở bức tường đó! Ngay vị trí của bọn họ trong phòng xét nghiệm này! Cơ hồ là theo bản năng , Lộ Hà nắm tay Tôn Chính :“Chạy mau!!” Hắn vừa bước ra, đột nhiên thân mình chấn động , cánh tay đặt trên cửa sổ, sắc mặt liền thay đổi. Tôn Chính đồng thời cảm thấy tay hắn siết chặt lại . Ha ha a, ha ha a. Tiếng cười càng gần , cười đến thanh thúy sáng ngời, một cô gái rõ ràng từ bức tường kia xuất hiện , ánh mắt xoay chuyển dừng trên người bọn họ. Tôn Chính nhìn cái chân kia của Lộ Hà , lại đứng lên, cầm tay hắn chạy ra ngoài cửa Thứ trên đùi hắn đã muốn lan đến hết cả chân …… Không, có lẽ đã đến thắt lưng …… Bọn họ một tay cầm đèn pin, một tay tắt đi máy cassette đang mở , đi tới cửa : Đi nơi nào bây giờ ? Không biết là ảo giác hay bị tiếng cười sau lưng ảnh hưởng , bọn họ đối mặt với phòng xét nghiệm , cảm thấy bệnh viện Đồng Hoa tĩnh mịch này bỗng nhiên sống lại rất nhiều thứ , yêu ma quỷ quái đều từ trong tường đi ra . Sao lại như thế? Trong lòng hai người đồng thời toát ra câu nói của Nghiêm Ương : Hơi thở nó rất gần …… Nó là cái gì? Cùng huyệt có quan hệ gì chứ? Không có thời gian tự hỏi, Lộ Hà cầm tay Tôn Chính theo bản năng chạy lên lầu , hắn còn nhớ có một địa điểm an toàn cách đây không xa. Tôn Chính lại kéo hắn xuống phía dưới. Cậu có một nguyên nhân không nói được , trong đầu cậu hiện lên chính là phòng giãi phẫu kia …… “Xuống lầu một!” Tôn Chính kêu lên, đồng thời lấy ra bản đồ để lên người Lộ Hà. Lộ Hà cuống quít mở bản đồ ra, tầm mắt tìm kiếm ở lầu một, đi xuống, quẹo trái, qua phòng y tá … phòng quan sát? Không, không có thời gian hoài nghi , Lộ Hà kêu lên:“Đến phòng quan sát , qua phòng ý tá , bên cạnh phòng cấp cứu!” Hai người chạy nhanh qua những bậc thanh , máy cassette trên người bị ma sát làm cho phát ra tiếng cạch cạch. “Lộ Hà, bệnh viện, bệnh viện có điểm kỳ quái……” Tôn Chính vừa chạy vừa nói. “Bệnh viện, khi nào thì không kỳ quái , hô ” Lộ Hà thở phì phò đáp lại cậu“Chỉ cần cuối cùng còn một chút hy vọng …… Hô…… Ngày mai sẽ là một ngày tươi sáng!” Ngày mai sẽ là một ngày tươi sáng . Tôn Chính không biết vì sao bởi vì câu này mà mỉm cười, cậu thở phì phò chạy xuống lầu một, độ cong khóe miệng vẫn giữ, trong mắt cũng chỉ là một mảnh hắc ám. Tiếng cười của phòng xét nghiệm biến mất sau lưng bọn họ, không thể nào biết được tiếng cười kia đi về phía nào. Giống như là một khúc dạo đầu , biểu thị cho đoạn chính chuẩn bị bắt đầu . Lầu một, đến! Tâm của hai người lúc này mới thả lỏng một chút, chạy qua phòng y tá, Lộ Hà bỗng nhiên dừng lại. “Từ từ , để tôi tìm xem có đèn pin hay không !” Hắn nói xong, liền chui vào phòng y tá. Tôn Chính không khắc nào không nhìn chằm chằm vào từng hành động của Lộ Hà, hơi thở của bệnh viện này làm cho cậu không thở nổi. Nặng nề. Có một loại cảm xúc bi thương. Cậu vuốt cuốt ngực. Cái này nhất định không phải là dự cảm xấu, không phải. Bọn họ mới thấy được hy vọng, cậu ở đây chờ lâu lắm rồi. Lâu bao nhiêu? Được nửa ngày chưa ? Một người bình thường, có thể tồn tại trong huyệt bao lâu? Nghĩ đến một vấn đề như vậy, ánh mắt cậu nhìn Lộ Hà sáng lên . Có khả năng, có lẽ, cũng chỉ có một ngày, hai mươi bốn giờ. Lộ Hà cầm hai cái đèn pin mới đi ra, hướng bên cạnh nâng nâng cằm:“Mau chạy qua đó!” Hắn vừa nói xong câu đó, toàn bộ biểu tình đột nhiên đọng lại trong nháy mắt. Sau đó hắn lấy động tác cực chậm quay đầu lại nhìn phía sau, nơi đó là âm trầm và yên tĩnh có một mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, dưới ánh sáng đèn pin mơ hồ , chiếu đến cuối hành lang . Tôn Chính chỉ nghe thấy Lộ Hà bất khả tư nghị kêu một tiếng:“Anh…… Anh hai?!” Cái gì?! Cậu hoài nghi mình đang nghe lầm . “Lộ Hà!” Cậu dùng lực kêu một tiếng. Lộ Hà ngẩn ra, giật mình một cái, vỗ đầu của mình. “Sao lại như vậy ?” Hắn đi về phía phòng quan sát,“Tôi…… Trong nháy mắt đã thấy thoáng qua anh hai tôi……” Tôn Chính nói không nên lời, cậu biết Lộ Hà hiểu được bên cạnh hắn lúc nãy chỉ có một mảnh tối đen. Cánh tay Lộ Hà đẩy cửa phòng quan sát còn run nhè nhẹ:“Thật giống như cảm giác lúc trước tôi thấy anh ấy…… Chỉ là có chút lạnh……” Tôn Chính cũng đi vào , xoay người nhanh đóng cửa lại , mở đèn pin mới ra, trong phòng lập tức sáng lên, Lộ Hà cũng nhờ ánh sáng này mà bình tĩnh được một chút. “Ngồi đi.” Hắn mở miệng nói. Hai người ai cũng không nói, tim còn phốc phốc nhảy lên . Tôn Chính lấy mấy thứ kia ra để lên bàn. “Có phải hay không……” Cậu hạ mắt nhìn bản đồ , ghi chép và máy casstte “Hơi thở của nó cũng cách chúng ta rất gần?” Lộ Hà chỉ nghe được tiếng tim mình đập thật nhanh , trong đầu toàn là cảnh trên hành lang vừa rồi. “Người bình thường có thể ở trong huyệt bao lâu ? Anh biết không, Lộ Hà?” Tôn Chính lại hỏi. Lộ Hà lắc lắc đầu:“Tôi không biết…… Cùng nó có liên quan……” “Nó?” Tôn Chính tựa hồ nhớ tới gì đó “Vậy nó mà ông của Lưu Quần Phương nhắc tới là một đúng không ? Nó ở trong huyệt là gì vậy ?” Lộ Hà đỡ bàn , xem như ngầm đồng ý:“Đại khái…… Tôi cũng không rõ cho lắm , ngay cả huyệt cũng vậy , huyệt là lưu động , giống như hô hấp có vào có ra, chúng ta phải gặp nó mới tìm được cách ra ngoài.” Hắn nói xong, cũng mở đèn pin trong tay mình ra, quan sát phòng quan sát này Phòng quan sát nằm gần cuối hành lang , lại bên cạnh phòng cấp cứu, cửa sổ cũng rất ít . Bên trong treo một ít truyền dịch quản , ghế ở đây so với ở đại sảnh phòng xét nghiệm có vẻ mềm hơn một chút , không có ánh sáng của nhựa cứng, ánh sáng đèn pin chiếu đến cũng không làm cho người ta cảm thấy lạnh băng. Quanh phòng có dán không ít lịch làm việc phương thuốc chữa bệnh và áp phích tuyên truyền , Lộ Hà và Tôn Chính xác nhận nơi này an toàn, cũng bất chấp tinh tế nghiên cứu, đem những thứ đó đều mở ra. Tôn Chính vừa định nhấn nút play trong máy cassette, lại nhịn không được ngẩng đầu nhìn chung quanh một vòng, nói:“ Căn phòng như này , đối với “nó” cũng an toàn sao?” Lộ Hà dừng một chút. Tôn Chính còn muốn nói gì đó, đèn pin cầm trong tay bỗng nhiên nhoáng lên một cái, Lộ Hà cảm giác được ánh sáng kia chớp lên , theo ánh sáng nhìn qua. Ánh sáng chiếu đến thủy tinh trên cửa phòng quan sát, một cái bóng đen sì từ bên ngoài thủy tinh đi qua. Không nhanh lại không chậm lướt qua, giống như một bóng người chỉ vô tình đi ngang. Cảnh tượng không thật lại rất rõ ràng này khiến cho tâm của hai người thật vất vã bình tĩnh lại đột nhiên kinh hoàng lên . Đó là cái gì? Đó là bóng của ai? Mà quan trọng nhất nhà…… Khi cái bóng này xuất hiện , vẫn mơ hồ như vậy , chậm rãi đi theo phía sau bọn họ , cho đến nơi này ? “Tôn Chính……” Lộ Hà gọi tên Tôn Chính, thanh âm đều run run. Nếu nói, lúc trước bệnh viện Đồng Hoa là nơi yên tĩnh như bãi tha ma , thì hiện tại nó giống như dần dần sống lại . “Anh thấy không ?!” Tôn chính có chút kinh hoảnh quay đầu nhìn Lộ Hà, ý đồ từ trong mắt hắn đọc ra được một câu trả lời khác. “Chúng ta đều thấy được.” Quang mang trong mắt hắn ảm đạm xuống, khóe miệng hiện lên một nụ cười tự giễu. Đúng vậy, chúng ta đều thấy được, Lộ Hà . Tôn Chính cúi đầu, anh có nghĩ đến hay không , không phải bệnh viện này thay đổi , mà là chúng ta đang thay đổi, chúng ta đang biến thành một phần của chúng nó, cho nên chúng ta có thể nghe được, có thể cảm giác được , có thể thấy được, chúng ta có lẽ đã gặp ‘Nó’ , chúng ta đã không còn kịp nữa rồi. Nhưng không có nghĩa là không tìm được đường ra, ánh mắt cậu dừng lại máy casstte nằm trên bàn Quên ý tưởng này đi , Tôn Chính. Cậu tự nói với mình , bởi vì cậu không đành lòng phá vỡ ý chí chiến đấu vất vả lắm hai người mới gầy dựng lên . Chương 37: Cuộn Băng Của Bác Sĩ Nghiêm – Hoạt Tử Nhân [3'> (* Hoạt tử nhân : Một loại xác chết vực dậy như zombie) “Hôm nay là ngày 24 tháng 8 năm 2001 ,” Nghiêm Ương thanh thanh cổ họng, thanh âm ngoài ý muốn có vẻ ổn trọng nghiêm túc “Lộ Hiểu Vân ở bệnh viện chuyển động hai tháng, chúng ta đợi hai tháng, theo lời anh ấy nói , rốt cuộc cũng thăm dò được quy luật lưu động của huyệt , đương nhiên tôi không biết cái gì lưu động cái gì quy luật , tóm lại anh ấy nói, hơi thở của nó rất gần ……” Tôn Chính nhấn nút play. Trong máy truyền đến tiếng náo nhiệt, giống như tình cảnh người đến người đi lúc ấy ở bệnh viện : Y tá phụ đẩy băng ca, bệnh nhân không kiên nhẫn đứng ở ngoài chờ , bác sĩ lớn tiếng gọi tên y tá, mà Nghiêm Ương đứng ở trong góc nào đó, trong lòng giấu máy cassette đang ghi âm , Lộ Hiểu Vân mặt không chút thay đổi dựa vào tường đứng ở một bên , đang nhìn chỗ nào đó , hoặc xuyên qua nơi đó nhìn thứ khác. Tất cả đều là động tĩnh hằng ngày ở bệnh viện , nhưng bọn họ ghi âm lại chuyện này có gì đặc biệt chứ , bọn họ đợi hai tháng rốt cuộc đang chờ cái gì , nó rốt cuộc là ai ? “Nếu theo anh nói , cửa vào gần viện trưởng nhất , tôi vụng trộm tra xét thử , tối hôm nay bảy giờ phòng giãi phẫu [4'> quả thật có một ca giải phẫu, cuộc giải phẫu này là do viện trưởng an bài , cụ thể là gì tôi không hỏi được , nghe nói là một người có lai lịch không nhỏ , nhưng vì sao hắn dám đến bệnh viện này phẫu thuật ? Điểm ấy tôi không thể nào hiểu được .” Nghiêm Ương giống như giải thích với máy cassette, hoặc như đang nói với người bên cạnh ngay cả hơi thở cũng đều biến mất. “Tôi có một loại trực giác, Lộ Hiểu Vân……” Nghiêm Ương hạ thấp thanh âm“Bọn họ đang làm một chuyện rất rất nguy hiểm……” Thật lâu sau mới nghe thấy một âm thanh quen thuộc vang lên , lạnh lùng xuyên qua tầng tầng tạp âm :“Đúng vậy.” “Vậy…… Cái kia,” Nghiêm Ương quanh co một tiếng, như bừng tỉnh đại ngộ cả kinh “Chẳng lẽ canh muốn phá cuộc giãi phẫu của viện trưởng ?!” Lộ Hiểu Vân trầm mặc, ngay tại thời điểm Lộ Hà và Tôn Chính nghĩ anh sẽ không trả lời , anh đột nhiên hỏi:“Cậu còn nhớ tháng 6 có ai nhập huyệt không ?” “Quần, chị Quần Phương …… Sao thế ?” “Tháng 8 thì sao?” “Không, không có, có chúng ta ở đây là sao có người nhập huyệt được……” “Tháng này có ai ?” “Đương nhiên cũng không có a, anh có ý gì thế?” Lộ Hiểu Vân lại lâm vào một trận trầm mặc. Lộ Hà nghe đến đó, vỗ đầu nói:“Hay ý của anh ấy là, nếu đã nửa năm không có người nhập huyệt , vì sao ‘Nó’ vẫn xuất hiện ?” Tôn Chính có chút đăm chiêu địa nhìn hắn, mày hơi hơi nhăn lại. “Cậu nhớ tháng 6 tìm được mấy cửa nhập huyệt không?” “Cũng chỉ có một phòng khoa Đông Y kia, Lộ Hiểu Vân, anh muốn nói cái gì?” “Tháng 8 có mấy cái?” “Có văn phòng của tôi…… Còn có một phòng ở tầng dưới, nếu tính căn phòng ở đối diện , thì có 3 cái.” “Tháng này?” Trong băng truyền đến tiếng ma sát, hẳn là Nghiêm Ương không kiên nhẫn lấy tay chà mạnh :“Không phải anh cũng biết sao, hỏi tôi làm gì…… Được rồi, 5 cái, nhưng cũng chưa xảy ra tình trạng gì a…… Lại nói tiếp tháng này có điểm nhiều……” Âm thanh đó bỗng nhiên bén nhọn kéo dài rồi dừng lại. “Chẳng lẽ, Lộ Hiểu Vân, anh muốn nói, cửa vào xuất hiện càng ngày càng thường xuyên ?” Nghe đến đó, Lộ Hà và Tôn Chính sắc mặt đồng thời thay đổi. Trong lòng bọn họ đại khái đều đoán ra được ý của Lộ Hiểu Vân: Không có người nhập huyệt , “Nó” đang bắt đầu tiếp cận cho nên cửa vào càng ngày xuất hiện càng thường xuyên…… Câu tiếp theo của Nghiêm Ương trực tiếp hỏi ra vấn đề dưới đáy lòng bọn họ :“Anh nói –những chuyện này là vì sao ?” “Tuy rằng không biết ‘Nó’ rốt cuộc là cái gì, nhưng hiện tại xem ra, anh hai tôi giống như đang tìm cách để dẫn ‘Nó’ đến bọn người Lưu Tần , hơn nữa là dẫn đến trên người Trần Chí Vấn …… Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?!” Lộ Hà cảm thấy hô hấp bắt đầu dồn dập. Nó tuyệt đối không phải một thứ gì tốt. “Không tốt ”,“Hơi thở nó rất gần ”…… Bệnh viện dẫn đến gì vậy ? Có lẽ Lộ Hiểu Vân ở trong băng gật đầu với Nghiêm Ương , anh cũng không có trực tiếp trả lời vấn đề Nghiêm Ương, anh chỉ lạnh lùng thản nhiên không chút cảm tình nói :“Cậu chỉ cần ghi lại tất cả mọi chuyện của bọn họ…… Đi theo tôi không cần lộn xộn.” Vừa dứt lời, trong máy đột nhiên vang lên một tiếng , giống như trái tim nhảy mạnh lên một cái , âm thanh này giống như không phải phát ra từ ghi âm , mà là từ trong máy cassette. Giống như bị hư. Lộ Hà và Tôn Chính khẩn trương kiểm tra trái phải , cuộn băng cũng vì vậy mà bị đứt đoạn ,trong phòng thoáng chốc lâm vào yên tĩnh. Giống như ở trong bóng tối có gì đó chậm rãi đi tới , khi quay đầu thì dừng lại . Hai người lòng còn sợ hãi quay đầu lại, máy casstte lại vang lên. Luc này âm thanh ồn ào trong bệnh viện bỗng nhiên bị hạ thấp, tạp ấm giống như bị ngăn cách bới bức tường chỉ còn một chút, chỉ có tiếng bước chân đi lại của hai người vẫn rõ ràng. “Bọn họ đến kìa .” Nghiêm Ương dùng âm thanh nhỏ nhất nói, tiếng bước hai ngươi cũng nhẹ hơn , đi đến cái góc nào đó. Trong máy cassette ở hành lang trống trải vang lên tiếng bánh xe đang lăn , cùng với tiếng bước chân vội vàng, hình như y tá đang đẩy băng ca đến . “Viện trưởng 10 phút nữa sẽ đến, Tiểu Tôn cậu xuống báo cho ngươi nhà bệnh nhân đi,” Một giọng nữ mơ hồ truyền đến “Không phải những nhân viên không liên quan đều rời khỏi hết rồi sao?” “Còn có một ít người đang khám cho bệnh nhân gấp , nhưng đều ở tầng dưới.” Một âm thanh trẻ tuổi hồi đáp “Lần này chọn thời gian không tốt lắm , một năm trước ở nửa đêm, ít người, nhưng viện trưởng nói buổi tối không có phương tiện.” Cô gái kia dừng lại một chút “Tiểu Tôn em còn nhỏ…… Thông tri cho người nhà rồi thì về trước đi.” Sau đó vang lên một chuỗi tiếng bước chân đang chạy, nữ y tá nghe lời chạy xuống lầu Tiếng bánh xe nhỏ lăn trên mặt đất chậm rãi vang lên , lạnh mà thanh thúy , tiếng bước chân của cô gái đẩy băng ca kia giờ phút này cũng lạnh băng theo. Quả thực có thể tưởng tượng được , cảnh tượng một mình cô ấy trên hành lang phụ đẩy băng ca về phòng giải phẫu. Giải giẫu sao chỉ có một y tá thế? Lộ Hà trong lòng nghi hoặc nghĩ, dư quang thấy Tôn Chính cũng gắt gao nhíu mi lại, vẻ mặt này từ lúc mở máy cassette cũng chưa từng thả lỏng “Cách cánh cửa nghe không rõ lắm” Nghiêm Ương âm thanh rất gần nhẹ giọng nói “Tôi mở cửa một chút ……” Động tác giống như bị người cản trở. “Anh yên tâm, bà Lưu đã sớm đi rồi, bọn họ nghĩ phòng hồ sơ không có ai cả .” Nguyên lai hai người bọn họ đang núp ở phòng hồ sơ, quả thật chỉ cách phòng giải phẫu có vài bước. Tiếng mở cửa nhẹ đến mức Lộ Hà và Tôn Chính đều không nghe thấy. Nhưng bọn họ nghe được Nghiêm Ương rõ ràng hút một ngụm lãnh khí. “Không có khả năng!!” Nghiêm Ương âm thanh khàn khàn khẽ nói,“Người kia…… Người kia!!” Xa xa , trong máy truyền đến tiếng mở cửa của phòng giãi phẫu, tiếng bánh xe cơ hồ đã không còn , chỉ có tiếng bước chân lạnh lẽo của nữ y tá lưu lại trong thính giác của bọn họ Cuộn băng lại chấn động một cái. Lộ Hà cùng Tôn Chính cơ hồ đồng thời nắm chặt tay. “Ngoài cửa…… có cái gì đúng không ?” Lộ Hà không biết vì sao cũng đè thấp thanh âm. Tôn Chính không lên tiếng. Hai người theo bản năng nhìn ra ngoài cửa. Bởi vì đèn pin đã đóng , hai người ngay cả vị trí của cánh cửa cũng chỉ dựa vào trong trí nhớ, chứ đừng nói đến việc có thể nhìn xuyên qua tấm thủy tinh kia nhìn thấy cái gì . Chính là không lâu lại có một bóng đen nhoáng qua, còn lắc lư trong lòng bọn họ . Ghi âm lại vang lên lần nữa, đại khái vì lần này ghi âm khá dài , cho nên dừng lại vài lần , lược đi những phần không cần thiết. Trong cuộn băng vang lên tiếng làm cho Lộ Hà và Tôn Chính một lúc sau mới nhận ra đó làm âm thanh gì . Tiếng hai người đang chạy, vào máy cassette âm thanh bị biến đổi đôi chút. “Anh thấy chứ, Lộ Hiểu Vân , anh thấy đúng không?” Nghiêm Ương thở phì phò, thanh âm rung động rất nhiều, không biết là bởi vì do chạy hay do kinh hách. Xa xa loáng thoáng có tiếng bước chân của người khác, cách lầu ba hai người không xa “Cô y tá đẩy người kia vào phòng giãi phẫu , là người chết đúng không?! Đúng vậy chứ? Lộ Hiểu Vân, Lộ Hiểu Vân!” Nghiêm Ương toàn bộ thanh âm bắt đầu bối rối. . “Lại đây, Lưu Tần đang ở dưới lầu, đi theo tôi.” Lộ Hiểu Vân thanh âm vẫn rất lạnh lùng “Anh hẳn vẫn còn nhớ rõ đúng không , Lộ Hiểu Vân,” Nghiêm Ương thả chậm cước bộ, tiếng nói lại có chút kích động ,“Tôi nói qua với anh ,ICU tám giờ ngày hôm qua đã chết rồi, đêm qua Lục Vang nhắn tin cho tôi nói có một người con nhà danh giá chết trong bệnh viện , kêu tôi giữ bí mật, anh xem người vừa rồi đi ? Chính là hắn a!!” Người vào phòng phẫu thuật , là người chết? Tôn Chính và Lộ Hà cảm thấy một trận hàn khí vang lên . Bệnh viện đẩy một người đã chết vào phòng giãi phẫu [4'>, bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì…… Lộ Hà trong đầu mơ hồ có một suy đoán cực kỳ hoang đường cực kỳ khủng bố , hắn ngay cả dũng khí tự hỏi cũng không có. Không có khả năng . Ở thời đại này , tuyệt đối không có khả năng . “Lộ Hiểu Vân, anh rốt cuộc có hiểu không vậy?!” “Lục Vang đang ở đâu?” “Nếu có bệnh nhân cần khám gấp , vậy bây giờ hắn đang ở dưới phòng cấp cứu.” Tốc độ chạy của hai người lập tức nhanh hơn , tiếng va chạm của máy cassette bao phủ cả bệnh viện này. “Làm sao bây giờ Lộ Hiểu Vân? Bọn họ có phải đang chọc thứ gì không ?” Nghiêm Ương chạy thở hồng hộc, thu được sự khẳng định của Lộ Hiểu Vận rốt cuộc cũng bình tĩnh hơn một chút “Chẵng lẽ chúng ta đứng nhìn không làm gì cả?” “Nếu đoán không sai, ở phòng cấp cứu Lục Vang đang có một người , mà Lưu Tần đang cần gấp một người như thế.” Thanh âm đột nhiên biến mất. Tôn Chính và Lộ Hà kinh ngạc nhìn máy cassette, đầu óc đang cố gắng tiếp thu mọi chuyện . Thanh âm chỉ ngắn ngủi hai giây , có lẽ là một giây, hoàn toàn biến mất trong máy casstte. Cuộn băng vẫn đang chuyển động, ghi âm không có bị gián đoạn, cũng không có nút tiếp tục ghi âm . Âm thanh đó giống như bị hút đi . Nhưng trong một giây này, chỉ cần một cái chớp mắt cũng phát hiện một chuyện không thể tưởng tượng được Hai người tập trung tinh thần nghe kỹ , càng khiến cho nó trở nên đột ngột. Trong băng tiếng bước chân hai người bỗng nhiên ngừng lại. “Lộ, Lộ Hiểu Vân……” “Cậu nghe thấy không……” Tiếng của Lộ Hiểu Vân giống như từ nơi xa bay đến “Tiếng của nó…… Nó sắp xuất hiện .” Tiếng của nó? Cái gì cũng không nghe thấy. Bọn họ ở một nơi khác nhe được cái gì hoàn toàn không ai biết được. Không, có lẽ tiếng của nó chính là âm thanh biến mất kia , nó hút đi tất cả âm thanh. “Lợi dụng nó để thay đổi sinh mệnh cấm kỵ …… Bọn họ sẽ phải hối hận .” Bọn họ đang làm một chuyện rất rất nguy hiểm …… Trần viện trưởng và Lưu Tần chọc phải huyệt của “Nó”, bệnh viện Đồng Hoa đụng phải sinh mệnh cấm kỵ. Chương 38: Giờ Thứ Mười Một – Phòng Quan Sát Tầng Một Bọn họ đang làm một chuyện rất rất nguy hiểm…… Trần viện trưởng và Lưu Tần chọc vào “Nó” của huyệt , bệnh viện Đồng Hoa đụng phải sinh mệnh cấm kỵ. Chủ nhân cuộn băng còn đang thở phì phò tiếp tục chạy , tiếng ma sát vang lên , bên ngoài Lộ Hà muốn mở miệng nói chuyện , bỗng nhiên mặt cứng lại . Hắn nghe có tiếng két của cánh cửa , giống như đang chậm rãi mở ra. Nhưng âm thanh này rất rõ ràng, bởi vì nó nằm ngoài cửa phòng quan sát. Hắn nhanh chóng nhấn nút dừng lại , âm thanh kia cũng đột nhiên biến mất. Phòng cấp cứu?! Hai người đồng thời nghĩ đến. Phòng cấp cứu có vấn đề ? Bốn phía đều là một mảnh tối đen , yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở của hai người . Ba. Lộ Hà mở đèn pin lên , ánh sáng đèn pin dần dần sáng lên chiếu sáng một góc trong phòng quan sát , càng làm cho bệnh viện tối tăm hơn , hắn cầm đèn pin đứng dậy, chậm rãi đi đến gần cửa. Tôn Chính ngăn hắn lại , thuận tay tắt chốt đèn pin . “Còn chưa nghe được đáp án , anh muốn dẫn nó lại đây sao?” Tôn Chính nhỏ giọng nói. Lộ Hà ngoan ngoãn ngồi trở lại vị trí , hắn không biết ánh sáng đèn pin có thể dẫn đến gì không , nhưng Tôn Chính cẩn thận vẫn đúng hơn . Hai người ở trong bóng đêm cẩn thận ngồi đó , có lẽ qua một phút đồng hồ, có lẽ đã qua hơn mười phút , đối bọn h