The Soda Pop

Đọc truyện ma- Đau thương đến chết

Trầm trồ hồi lâu, Thường Uyển mới nói: “Thôi nào! Hai người ấy đang xoắn lấy nhau. Kiều Kiều thì không dám vào, Lâm Mang thì mắt không rời cửa hang, nói là Kiều Kiều cứ đợi; anh ấy đang rất muốn vào”. Tiểu Mạn cười khẩy: “Không đơn giản đâu! Tôi thấy anh ấy mắt không rời Tư Dao thì có. Này Tư Dao, có phải ngày trước cậu và anh ấy đã cắt đứt thật sự không?” Tư Dao đáp: “Tất nhiên! Đã thực thi chính sách “ba không”: không thư từ, không điện thoại, không gặp gỡ, đã được coi là triệt để rồi chứ? Chỉ chưa đào tận gốc trốc tận rễ mà thôi!” Ai nấy đều bật cười. “Xem chừng có những anh chàng thật trơ trẽn, cứ muốn người ta phải nói trắng ra, rồi mới thấy tiếc nuối. Anh Dục Chu đừng nghĩ là ám chỉ mình”. Tiểu Mạn tỏ ý bất bình. Dục Chu định phản bác, nhưng chợt nghe thấy tiếng lội nước ở phía cửa hang, Viên Thuyên thì bóp vào tay anh, anh bèn im lặng. “Vậy là Kiều Kiều vẫn vào! Rất đáng khen đấy!” Viên Thuyên cười nói. Kiều Kiều kinh ngạc nhìn ba cỗ quan tài treo, thật sự tấm tắc: “Ôi! Rất đáng để vào đây!” Cô chiếu đèn pin vào cỗ quan tài nhỏ: “Nó được treo cao thật!” Cô cảm thấy có một giọt nước từ quan tài rơi xuống, trúng vào mũi. Trong hang ẩm ướt, nước rỏ xuống là chuyện bình thường, Kiều Kiều chẳng bận tâm. Lại một giọt nữa rơi lên trán. Cô thấy là lạ, hình như không giống như nước bình thường, nó hơi dinh dính. Cô quệt đầu ngón tay lên trán rồi giơ ra trước ánh đèn pin: một đốm màu đỏ tươi! Cô xoa tay lên mũi và soi nhìn lòng bàn tay: một vệt đỏ tươi. Kiều Kiều kinh hãi thét lên, chiếc đèn pin rơi luôn xuống nước. “Máu… máu…” “Kiều Kiều sao thế? Bị xước da ở đâu?” Tư Dao hỏi. “Không! Mà là máu rơi từ quan tài xuống”. Các ánh đèn pin đều lia lên cỗ quan tài treo cao nhất. Đúng thế, bên ngoài cỗ quan tài đen hình như có một vệt dính đọng. Viên Thuyên rọi đèn lần lên theo vệt đó, tìm chỗ bắt đầu rỉ ra, đó là khe nắp quan tài; bên trên hình như dây chão cũng có vết thấm ướt “máu”. Chiếu đèn lên cao nữa. Trời ơi! “Vệt máu” từ một cái móc sắt to tướng chìa ra từ vách hang để buộc sợi chão, rồi loang vào vách hang; thoạt đầu chỉ là một đường, loang mãi đến chỗ cách mặt nền chừng 20 mét thì hợp thành bốn chữ đại tự theo lối Hành – Thảo 2 màu đỏ thẫm. Đau thương đến chết Nét cuối cùng của chữ “chết” tiếp tục loang xuống đến một mỏm đá hình cái mũi nhô ra, cách mặt nền chừng ba mét. Thỉnh thoảng một “giọt máu” rơi xuống một vũng nước phía dưới, lắng nghe có thể thấy tiếng tí tách… Đến gần hơn, họ nhìn thấy một vũng nước rộng chừng một mét, nằm ở vị trí cao hơn nền hang chừng nửa mét, nó là một cái “ao máu” thật sự! Cúi xuống ngửi, thấy mùi tanh tanh. Tư Dao run run nhúng tay trái vào “ao máu” rồi rút ra, cả bàn tay cô “nhuốm máu”! Chính lúc cô rút tay ra thì ao máu đó rùng rùng khá mạnh, một “bóng đen” vọt lên quấn lấy cổ tay phải của cô đang cầm đèn pin. Cô hoảng hốt kêu len và vội vẩy tay, một con rắn nước thân to bằng ngón tay cái, chuồi nhanh khỏi tay cô trườn vào ao nước mà mọi người đang đứng. Mọi người thi nhau hét inh ỏi, không rõ vì cái ao máu, bàn tay nhuốm máu hay vì con rắn kia. Lâm Mang vội hùng hồn lên tiếng: “Mọi người đừng nháo nhác lên, đừng sợ, rắn nước thường không có nọc độc; nó không cắn Tư Dao thì cũng sẽ không cắn ai cả. Thôi, chẳng đứng đây lâu làm gì nữa, ta rút ra ngoài cửa hang, cố gắng bình tĩnh đi!” “Nước dính tay Dao Dao và Kiều Kiều không phải là máu thật à?” Viên Thuyên hỏi. “Thấy tanh tanh, dinh dính, nhưng mình không dám nếm thử”. Tư Dao vẫn còn run rẩy. “Đừng nếm làm gì”. Kiều Kiều cũng thấy sợ nhưng cô vẫn xoay mình lại, móc trong túi ra một lọ thuốc nho nhỏ, dốc cho thật sạch, một tay bám vào cánh tay Tư Dao, tay kia múc “nước máu”. “Mình phải đem về, nhờ người xét nghiệm xem có những thành phần gì”. Mọi người lần ra cửa hang, vẫn ổn cả. Họ vội rảo bước ra ngoài. Mưa vẫn như trút nước, chớp sáng sấm rền bất tận, nên họ đành lùi vào trong cửa hang. “Ta nên làm gì? Chờ mưa tạnh hay là cứ xuống núi ngay bây giờ?” Tiểu Mạn có phần ngán ngẩm. Cô không nói rõ ý nhưng ai cũng hiểu rằng, nếu còn nán lại trong hang chẳng biết còn chuyện gì khác nữa; nhưng nếu xuống núi ngay thì mưa to đường trơn, sẽ rất khó khăn. Kiều Kiều nói: “Mình chịu không dám ở lại thêm nữa, cứ đi khỏi đây rồi tìm một chỗ khác trú mưa cũng được. Vả lại, trên này quá cao, gió thổi mạnh, rét quá…” “Được, thế thì xuống núi. Nếu tìm được chỗ tử tế hơn để trú mưa thì quá hay”. Viên Thuyên lom khom lần bước xuống dốc trước tiên, và gọi ngay: “Mọi người phải cẩn thận, đá trơn lắm. Nhưng cũng chẳng còn lối nào khác, đành dò dẫm mà đi xuống vậy, coi chừng bị trượt chân!” “Lẽ ra chẳng nên đến xem cái hang này mới phải!” Kiều Kiều oán trách. “Lúc này nói thế cũng vô ích thôi. Về, cứ bắt Tư Dao và Viên Thuyên chiêu đãi một chầu là được!” Thường Uyển nói xong, cũng dò dẫm bước theo Tiểu Mạn. Tư Dao buồn bã nhìn cảnh gió mưa, có phần áy náy; cô nói với Kiều Kiều giọng năn nỉ: “Đúng là tại mình. Cậu đừng trách móc nữa. Về rồi, mình xin mời cậu đi ăn”. Kiều Kiều phì cười: “Biết lỗi rồi sửa mới là ngoan! Khỉ thật, mình cũng có chân kia mà, cũng là tại mình! Đã nói là không muốn đi, thế rồi lại đi, thì sao trách cậu được?” Cô hơi bực mình nhìn sang Lâm Mang. Lâm Mang có ý xin lỗi: “Được, Kiều Kiều. Anh biết lỗi rồi. Về đến Thượng Hải ngày nào anh cũng sẽ mời cơm… và nấu cơm cho em ăn cũng được”. Tư Dao cảm thấy hai người đó bắt đầu đến lúc chớt nhả, nên tránh đi thì hơn, cô bèn quay ngoắt người bước xuống luôn. Đoạn này độ dốc rất khiếp, mọi người đều rất thận trọng dần dần lần xuống. Tiếp đó là một rẻo đường rất hẹp, trận mưa to khiến nó hết sức lầy lội; cũng may, khi lên núi họ đã đi qua lối này; nó hơi thoai thoải, không cần phải chân đi tay bám như đoạn dốc vừa nãy. Thế là có thể coi như không bị giam trên núi. Tư Dao nghĩ, có đúng là mình đã có một quyết định sai lầm hay không? Những lời của ông già bí hiểm nọ, đều là thật không? Nếu những câu tiên đoán ấy đều ứng nghiệm, thì mình chỉ nói một lời xin lỗi là sẽ xí xoá được cả hay sao? Quá ư hão huyền! Này Tư Dao ạ, chớ nên vướng vào thứ suy luận vu vơ ấy! Mưa ngớt rồi lại mưa tiếp. Đoạn đường tiếp theo không gặp trở ngại mấy. Lâm Mang rảo bước lên phía trên, vừa đi vừa nói với Dục Chu mấy câu về công việc. Anh bật đèn pin chiếu trở lại phía sau, rồi bỗng thất thanh: “Kiều Kiều đâu? Không thấy Kiều Kiều đâu cả!” Anh lập tức chạy trở lại. Chương 9 RƠI Nghe tiếng Lâm Mang gọi, Tư Dao chột dạ. Một linh cảm chẳng lành bỗng ập đến. Quay người lại thấy Tiểu Mạn và Thường Uyển cũng vừa đi lên, cô vội hỏi ngay: “Hai người có thấy Kiều Kiều không?” “Không! Bọn mình đi cuối cùng mà!” Nét mặt Tiểu Mạn đượm vẻ lo lắng. “Hay là nó bị rớt lại?” Viên Thuyên nói to: “Lâm Mang đừng chạy thế kia, hai bên đường thoai thoải nhưng nếu trượt chân xuống thì gay đấy!” Lâm Mang rõ ràng là không nghe thấy tiếng Viên Thuyên. Anh vừa chạy vừa gọi: “Kiều Kiều ơi! Kiều Kiều!” Một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu Tư Dao: “Suốt dọc đường Kiều Kiều tỏ ra đuối sức. Bị tụt hậu thì phải gọi để mọi người chờ mới đúng chứ…” Cô không kịp nghĩ nhiều nữa, cũng lia đèn pin quay trở lại tìm bạn. Tiếng gọi “Kiều Kiều… Kiều Kiều…” mỗi lúc một xa, trong đêm tối. Hoàn toàn không thấy bóng Lâm Mang đâu nữa. Thấy anh mải miết chạy về phía trước, Tư Dao bước chậm lại, chú ý quan sát tìm kiếm hai bên đường. Như Viên Thuyên vừa nói, quãng đường này hẹp lại quá lầy lội, rất có thể Kiều Kiều đã bị trượt chân xuống dốc dưới kia. Tuy không dốc lắm nhưng nếu phải bò từ dưới lên cũng chẳng dễ gì. Đi chừng ba trăm mét, Tư Dao chợt nhận ra một mái dốc bên đường có những vết hằn lộn xộn. Lia đèn xuôi theo, cô thấy hình như mảng cỏ cũng có vết nhàu nát bết lại. Nhìn xa hơn nưã… cô hít vào một hơi thật sâu: mái dốc này rất dài và lại khá dốc. Rọi đèn pin không thể nhìn rõ cuối dốc. Cô gọi “Kiều Kiều ơi…” nhưng tiếng gọi dường như lọt thỏm trong tiếng gió mưa và rừng cây rú rít, đương nhiên không thấy hồi âm. Cô khom người, thận trọng lần xuống mái dốc. Tiểu Mạn và Thường Uyển cũng đã đến kịp, hỏi vọng xuống: “Đã tìm thấy chưa?” Tư Dao vừa tìm dấu chân vừa đáp: “Quanh đây có vẻ đáng nghi, các cậu hoặc là xuống với mình hoặc là đi tiếp, nhìn xem có chỗ nào có vết trượt ngã không”. Tiểu Mạn cân nhắc một lát rồi nói: “Bọn mình sẽ đi quá lên để tìm, nếu cậu thấy gì thì phải gọi nhé!” “Nhưng đừng đi xa, gió mưa khiếp quá, sẽ không nghe thấy đâu!” Tư Dao gọi với lên. “Thế thì bọn mình xuống theo cậu vậy”. Thường Uyển đang định lần xuống dốc. “Được!… Ối…” Tư Dao trượt chân, và thế là cô lăn tuột ngay xuống xa vài chục mét. Cũng may vì đã có ý đề phòng nên cô gắng dùng đèn pin và tay cày bám mặt dốc; rồi dừng lại được. Phải bám chặt mặt đất, cô lẩm bẩm “sợ chết khiếp!” Đúng lúc này cô nghe thấy một giọng quen thuộc: “Mọi người cứu tôi với!” nhưng tiếng rất nhỏ, hình như vọng lại từ khá xa. Chính là Kiều Kiều! “Kiều Kiều ơi!” Tư Dao cố hét thật to. “Mình đang ở đây…” Tiếng nói từ cuối dốc vọng lên, áng chừng phải cách vài chục mét. Tiếng gọi của Tư Dao vọng lên trên đường, Tiểu Mạn hỏi luôn: “Đúng Kiều Kiều phải không?” “Đúng! Mình đã nghe thấy tiếng Kiều Kiều. Các cậu xuống đây giúp mình với. Phải cẩn thận đấy!” Tư Dao nói. “Mau lên, mình sắp nguy rồi!” Giọng Kiều Kiều rất yếu. Tư Dao chợt sững sờ: cậu ấy bị chấn thương hay sao? Bèn vội gọi: “Cậu hãy cố chịu đựng, mình sẽ xuống ngay đây!” Tư Dao vừa tự nhủ phải rất thận trọng vừa lần xuống dưới. Cô nghĩ thầm: “Kiều Kiều hãy cố trụ cho vững…” Rồi gọi to: “Mình đã đến rất gần cậu, sắp tới ngay bây giờ!” “Dao Dao hãy cẩn thận, cuối dốc này là vách núi dựng đứng!” Tiếng Kiều Kiều đã rất gần. Tư Dao chợt bàng hoàng: chẳng lẽ… Đúng thế, trước mặt cô là một cảnh tượng đáng sợ không sao tưởng tượng nổi: cuối dốc là vách đá gần như thẳng đứng, nửa người trên của Kiều Kiều đang cố áp chặt vào vách đá, hai chân chơi vơi giữa khoảng không phía dưới, hai tay cố bám chặt vào một vấu đá bên trên; nhưng hai bàn chân dò mãi vẫn không thể tìm được một điểm tỳ cho chắc. Vách đá này dựng đứng và quá trơn. “Kiều Kiều yên trí, mình sẽ kéo cậu lên!” Nhưng Tư Dao biết việc này đâu có dễ! Nếu không có chỗ bám bên trên, thì chẳng những không thể kéo bạn lên mà chính cô cũng rất dễ bị trượt xuống dưới kia. “Tạ ơn trời đất, Dao Dao đã đến! Hai tay mình rã rời rồi”. Dưới ánh đèn pin, thấy rõ ánh mắt Kiều Kiều đang hy vọng. Bao năm nay tuy cùng đam mê du lịch nhưng Tư Dao và các bạn chỉ quen đến các điểm du lịch, chứ chưa thật sự leo núi bao giờ. Mọi người đều chưa được huấn luyện về cấp cứu tình huống nguy hiểm, và tất nhiên là không hề có kinh nghiệm. Lần đầu gặp tình huống như thế này, cô hết sức lúng túng. Tư Dao cố trấn an, rồi nhìn quanh một lượt: mép vách đá có vài bụi cây và cây con, cô bèn một tay nắm chặt thân cây rồi chìa tay kia cho Kiều Kiều. Nhưng lại hỏi: “Mình không rõ mình có đủ sức hay không, hay là cậu cố giữ thêm một lát, chờ Tiểu Mạn và Thường Uyển đến, được không?” “Mình sắp tuột tay đến nơi, cứ kéo mình đi! Mình không cố nổi một phút nữa đâu!” Giọng Kiều Kiều như mếo máo nài nỉ. Một tia chớp loé sáng, khuôn mặt Kiều Kiều trắng bệch, những mảng tóc ướt tả tơi trên mặt, đôi mắt đờ đẫn dường như đã hết cả khát vọng sinh tồn. “Để mình thử xem”. Tư Dao nắm lấy cổ tay trái của Kiều Kiều nhưng cổ tay quá trơn, toàn thân Kiều Kiều hơi nhúc nhích, Tư Dao gắng hết sức mới nắm chặt được tay bạn, nhưng cô đang ở tư thế quá thấp nên không thể kéo nổi bạn lên. Cô rất mong Tiểu Mạn và Thường Uyển đến kịp để cùng kéo, nên vội gọi to: “Tiểu Mạn, mình ở đây! Kiều Kiều đang nguy ngập, hai cậu mau lại giúp mình với!” Tiểu Mạn ừ một tiếng, nghe chừng đã đến khá gần. Nhưng Tư Dao cảm thấy tay Kiều Kiều đang run dữ dội. Tay của cả hai đều quá trơn. Tư Dao thấy tay mình mỗi lúc một chuồi đi. Cô rất lo sợ nhưng không dám thể hiện ra nét mặt. Cô cố vận sức nhưng vẫn không thể thắng nổi trọng lực. “Tại sao cậu lại bị rơi xuống đây?” “Mình sơ ý… không hiểu sao bỗng thấy chóng mặt, đang đi trên đường vấp ngã, rồi lăn xuống dốc, trượt xuống tận đây. Dao Dao… nắm chặt tay tớ đi. Tớ mệt quá, buồn ngủ quá… tớ không chịu nổi nữa”. “Kìa, cậu cố lên… không được ngủ lúc này! Tay cậu quá trơn, cậu dùng cả hai tay nắm tay tớ được không?” Tay phải của Kiều Kiều đang bám vào mỏm đá run bần bật. Cô sắp phải buông tay ra đến nơi. “Nguy rồi… mình sắp kiệt sức… mệt quá, buồn ngủ quá…” “Cậu cố lên!” Lại một ánh chớp. Tư Dao kinh ngạc nhận ra đôi mắt đờ đẫn của Kiều Kiều lúc này ánh lên nét kinh hoàng, vẻ mặt cũng biến dạng vì sợ hãi. “Mình phải chết, đúng không?” Kiều Kiều nói. “Cậu nói vớ vẩn gì thế?” Tư Dao kêu lên. “Mình đã nhìn… đã nhìn thấy…!” “Ai?” Tư Dao ngoái lại nhìn, chỉ thấy lờ mờ bóng Tiểu Mạn và Thường Uyển. Rồi vội quay lại tiếp tục cố nắm tay bạn. Giọng Kiều Kiều càng nhỏ dần: “Mình quá mệt, rất buồn ngủ… Tư Dao nắm chặt nữa đi…” Tư Dao bỗng trào nước mắt, tay Kiều Kiều càng run mạnh hơn, bàn tay phải đã rời mỏm đá. Tư Dao bỗng thấy lực kéo tay mình nặng ghê gớm, tay Kiều Kiều lại càng trơn hơn. Mình sắp bị mất Kiều Kiều! “Kiều Kiều cố lên. Tiểu Mạn sắp đến ngay đây mà!” “Sao Dao Dao không nắm chặt tay mình?” Chỉ trong khoảnh khắc, đôi mắt Kiều Kiều đầy vẻ ảo não, mờ nhoà, tuyệt vọng; những lọn tóc đen dài ướt sũng, rối bời phủ trên khuôn mặt một cách bất lực. Khi Tiểu Mạn và Thường Uyển đến sát sau lưng Tư Dao thì tay Kiều Kiều đã tuột khỏi tay Tư Dao. Cô rơi xuống thung lũng sâu dưới kia như một chiếc lá rụng. Những tiếng kêu thét xé lòng của ba cô gái vang lên trong tiếng gió mưa. Kiều Kiều vĩnh viễn không thể trả lời họ nữa. Mưa vẫn rơi. Nước mưa và nước mắt đều mằn mặn, hoà vào nhau khiến Tư Dao không sao chịu nổi nữa. Bọn họ đi xuống núi, những tiếng khóc thút thít đã bị tiếng gió mưa lấn át; nhưng nếu im lặng thì lại càng buồn khổ hơn. Cõi lòng Lâm Mang như trống rỗng. Anh đờ đẫn, miệng mấp máy gọi tên “Kiều Kiều”; anh dường như có thể bị sụp đổ bất cứ lúc nào. Thỉnh thoảng chợt nhìn thấy tình cảnh ấy, lòng Tư Dao lại quặn đau như dao cắt. “Dao Dao đừng nên thế này, không phải lỗi ở cậu!” Viên Thuyên không nhớ nổi mình đã an ủi Tư Dao câu này bao nhiêu lần. “Nếu tôi không khăng khăng đòi đi xem hang quan tài ngay buổi tối, nếu sức tôi khá hơn nữa…” Tư Dao nghẹn ngào nói. Tiểu Mạn cố kìm nén, nhưng rồi cô không nén nổi nữa, vừa khóc vừa hỏi: “Kiều Kiều nói rằng “Sao Dao Dao không nắm chặt tay mình?” nghĩa là gì?” Viên Thuyên vội chặn ngang: “Kiều Kiều nói vào lúc tuyệt vọng, cậu cho rằng nghĩa là gì? Nếu Dao Dao đủ sức nắm chặt, thì đã chẳng để bạn mình phải như thế. Cậu cũng đã chứng kiến tình hình lúc đó, nếu là cậu, cậu có dám chắc sẽ nắm nổi không?” Tiểu Mạn liếc nhìn Lâm Mang đang như người mất hồn, thở dài, rồi im lặng. Lâm Mang bỗng dừng bước, đầu gục xuống. Lúc này mọi người đã về đến chỗ ban ngày đã đi qua: Bộ Nhai Lương – cây cầu đá chơi vơi nối liền hai vách núi. Tư Dao bỗng dưng nghĩ, nếu nhảy từ trên này xuống thì chắc chắn sẽ tan xương nát thịt. “Lâm Mang chớ nghĩ chuyện dại dột!” Viên Thuyên cảnh cáo. Còn Lưu Dục Chu thì đi sát ngay sau Lâm Mang, chỉ lo anh ta có hành động gì khác thường… Lâm Mang ngẩng nhìn trời, thở dài. Bỗng một làn chớp xẹt ngang, đầu anh dường như bị giữ chặt cứng, miệng ú ớ mấy tiếng. Mọi người cùng ngẩng nhìn. Ai cũng há hốc miệng trong các ánh chớp đến liền sau đó. Dưới các ánh chớp nhoang nhoáng ấy họ nhìn thấy trên vách núi Niết Bàn trước mặt hiện lên bốn chữ đại tự đỏ sẫm theo lối Thảo Thư. Đau thương đến chết! Cuối mỗi nét chữ hình như đều có máu đang nhỏ xuống. Nhưng đây lại thật sự là chữ khắc trên vách núi! Mắt ai nấy đều bị ngợp bởi bốn chữ “Đau thương đến chết” này. Sau chuỗi sấm rền vang, Viên Thuyên nghiêm giọng nói: “Chúng ta mau rời khỏi đây thôi! Phần2 Chương 5 HÀNH TRÌNH KỲ LẠ Đó là một tập bản đồ. Nói đúng ra là một tập bản đồ chép tay, hai mươi mấy trang giấy trắng đóng lại với nhau, trên mỗi trang giấy đều có một bức bản đồ vẽ tay, chỉ có hai màu đen trắng, hình như là một người nghiệp dư thích vẽ bản đồ, dùng bút mực vẽ nên những tác phẩm này. Càng kỳ lạ hơn là, thoáng nhìn tất cả các bản đồ đều y hệt nhau, nhưng nhìn kỹ lại, đường nét đại thể của mỗi tấm bản đồ đều giống nhau, chính giữa có hai chữ “Diệm Sơn”, nhưng lại có nét khác biệt. Ví dụ bản đồ ở trang một chỉ có mấy đường nét thô sơ, chú thích ở cuối trang ghi “Năm thứ nhất Diên Hoà thời Đường 1, nghi làm giả”. Những bản đồ phía sau dần tinh tế, có đường nét chi tiết hơn và đánh dấu địa danh, có tấm ghi chú thích “Không rõ niên đại”, có khi chú thích rõ niên đại, ví dụ “Năm thứ nhất Gia Tĩnh thời Minh” 2, “Năm thứ hai Đạo Quang thời Thanh” 3, “năm 1935″, gần nhất là năm 1983. Bắt đầu từ trang bản đồ “Năm thứ ba Thiên Khải thời Minh” 4 có một vòng nhỏ đánh dấu “Thị trấn Hoa Tây”, những tấm bản đồ từ đó về sau, phạm vi của cái vòng này không ngừng mở rộng chứng tỏ quy mô của thị trấn Hoa Tây ngày càng lớn. Thì ra đây là bản đồ của địa phương này, chúng sẽ đem lại cho mình những gợi ý gì? Thôn quái dị, chắc chắn có liên quan đến Thôn quái dị. Tư Dao đã từng xem tỷ mỷ tấm bản đồ cô có được ở thôn Thạch Lạp; cô vẫn nhớ rõ vị trí của Thôn quái dị. Cô giở tới trang cuối cùng ghi “Năm 1983″; quả nhiên ở vị trí Thôn quái dị có một chấm đen đậm, chú thích chữ “A”. Cô lại giở lên trang trước, chú thích bên dưới ghi “Năm 1957″, xem lướt qua, vị trí Thôn quái dị vẫn là một chấm đen đậm, cũng có chữ “A”, nhưng nhìn kỹ cô thấy vị trí của chấm đen hơi chếch về phía đông nam. Không có gì lạ, bản đồ vẽ tay, có sự sai lệch nhỏ là rất bình thường. Cô lại lật lên trang trước là “Năm 1935″,dường như chấm đen lại hơi lệch thêm về phía đông nam. Đúng là như vậy ư? Liệu có phải mắt mình đã lừa mình không? Mắt mình không phải máy đo, thì chuẩn sao được? Nhất là khi đang ngồi trên chiếc xe khách đến sân bay, người luôn bị lúc lắc. Một ý nghĩ chợt lóe lên, Tư Dao lấy từ trong túi xách tay ra một chiếc bút bi và khăn giấy màu trắng, giở ra đặt lên trên tấm bản đồ “Năm 1983″, một góc khăn giấy khớp với một góc bản đồ, dấu chấm đậm nằm ở vị trí của Thôn quái dị hiện lên qua lớp giấy mỏng, Tư Dao đánh dấu lên trên mặt giấy, đồng thời đánh dấu ở vị trí “Thị trấn Hoa Tây” và “Thôn Thạch Lạp”. Tiếp theo, cô lại đặt tờ giấy lên trên bản đồ “Năm 1959″, cùng đánh ba dấu như thế, đặc biệt chú ý đến sự trùng khớp căn bản giữa vị trí Thôn quái dị và dấu chấm “Năm 1983″, thì thấy rõ ràng vẫn có sai lệch nhỏ, trong khi “Thị trấn Hoa Tây” và “Thôn Thạch Lạp” lại hoàn toàn không lệch một ly. Cứ như vậy,cô lần lượt đánh dấu từng trang từ sau lên trước cho đến “Năm thứ ba Thiên Khải thời Minh” là năm đầu của thị trấn Hoa Tây. Tư Dao kinh ngạc phát hiện ra ở mỗi trang bản đồ, vị trí của Thôn quái dị không giống nhau, bản đồ càng cổ thì vị trí của thôn càng lệch về đông nam hơn, sau mười bốn trang bản đồ, mười bốn điểm chấm trên tờ giấy đã nối thành một đường vòng cung còn vị trí của thị trấn Hoa Tây và thôn Thạch Lạp từ đầu đến cuối không thay đổi. Điều này chứng tỏ cái gì? Kỳ Lân nói không đúng,ai bảo lịch sử của Thôn quái dị là ngắn? Ít ra cũng có vài trăm năm lịch sử. Thôn quái dị lúc đầu ở gần thị trấn Hoa Tây. Theo dòng thời gian, Thôn quái dị dần dần dịch sâu vào núi, theo đường vòng cung này…Đường vòng cung này, chính là con đường Tư Dao đã đi qua, con đường gian khổ đầy những xương cốt thiên táng trong các bụi cỏ và các tấm bia không chữ! Tư Dao chợt thấy lạnh buốt từ trong đáy lòng. Phải! Đó là một con đường chông gai biết chừng nào, một giai đoạn lịch sử đầy biến động ghê gớm! Bao nhiêu bi kịch đã xảy ra ngay trước mắt ông. Những câu chuyện xa xưa, đầy bi thảm, dù ông chưa tận mắt trông thấy nhưng những năm gần đây vẫn hiện ra trong trí não ông sống động như thật. Người mặc áo mưa không phải ngày nào cũng mặc áo mưa, ông đang ngồi trên chuyến xe khách đến sân bay, một ông già bình thường không có đặc trưng gì nổi bật. Ông biết con đường về Giang Kinh sẽ không có gió mưa gì, nhưng trong lòng ông thì mưa gió đang cuộn trào vì ông lại trông thấy tập bản đồ lịch sử chép tay. Tư Dao đang ngồi trên ghế hàng trước, chắc là vì sợ hãi điều gì, cô hít thở thật sâu, toàn thân khẽ run… Nhìn cô như vậy ông cảm thấy có một chút khoái cảm báo thù. Chương 6 THƯ TRONG BỤNG SÓC Đây là trận tuyết vào đông đầu tiên của Giang Kinh, so với năm trước thì hơi sớm, nhiệt độ cao nhất luôn







Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Chỉ mới bắt đầu

Chỉ mới bắt đầu Tôi đồng ý ngay, vì sợ cô ấy đổi ý. Nhưng hơn ...

Truyện Ngắn

11:10 - 23/12/2015

Bắt mạch gỗ

Bắt mạch gỗ Một thương binh đi khám bệnh, bá...

Truyện Cười

19:51 - 26/12/2015

Gửi tới ba mẹ triệu lời xin lỗi

Gửi tới ba mẹ triệu lời xin lỗiTừng đó đã là gì của một cuộc chơi của tôi, từng đ...

Truyện Ngắn

04:49 - 23/12/2015

Gõ cửa bằng….chim.??

Gõ cửa bằng….chim.?? Lại nói về Điêu Thuyền… Sau Khi...

Truyện Cười

22:00 - 26/12/2015

Chuyện Luật Sư..

Chuyện Luật Sư..  Một ông luật sư vừa mở cửa chiế...

Truyện Cười

22:20 - 26/12/2015