Đọc truyện ma- Hành trình theo Thầy đi bắt ma

ác tôi uông 1 tiếng thở dài não nuột… Cứ thế hết khóc lại cười, con Ma như không muốn rời cái thể xác bé bỏng của bé gái hơn mười tuổi đầu, tôi và mọi người xung quanh càng tăng thêm lỗi sợ . Lúc đó Thầy mới nghiêm giọng : Ngươi biết ta là ai không ? Con Ma lúc đó mới lấy lại nguyên hình, nó gườm gườm nhìn Thầy, giọng nó rít lên, sắc sảo : mày là ai thì tao sợ gì ? Thầy tiếp : ta đã cho ngươi ăn uống thỏa thuê, cho tiền, quần áo thoải mái rồi, bây giờ nếu ta bảo không nghe ta sẽ cho ngừơi bắt đấy, đừng có trách ta. Con Ma bật cười sằng sặc : ta sợ đếch gì thằng nào, hôm nọ ta ngồi ở ngã 3 kia kìa, mấy cái thằng đi qua không tránh ta, ta cho nó đâm vào ô tô đang nằm viện đấy. Mọi người xung quanh ồ lên khiếp sợ khi con Ma nói về sự kiện mấy vụ ngay ngã 3, giữa thanh thiên bạch nhật mấy thanh niên cứ nhằm cái xe đỗ ven đường mà lao vào vỡ mày vỡ mặt phải đi cấp cứu bệnh viện. Thầy nghiêm giọng : ta không đùa đâu. Rồi Thầy cầm Ấn giơ lên cho nó xem bảo : ta có Ấn vua cha Ngọc Hoàng, ta có Thiên binh, Thiên tướng ta sẽ cho bắt ngươi. Con Ma lại cười to hơn, khanh khách. Tôi thấy Pháp Sư Thầy đặt Ấn xuống mâm, giơ tay búng như người làm phép – chỉ thấy con Ma co người như đau lắm, hai tay nó quặt ngoéo về phía sau, rô đôi vai gầy guộc, mồm nó méo sệch, mặt nó giờ trắng bệch, ngửa lên phô cái cổ ngẳng dài, ngấn ghét, miệng rên rỉ, đau đớn : tha cho ta…tha cho ta…. Thầy lúc đó trông vẻ oai nghiêm lắm, khác hẳn lúc đầu. Thầy nói : cứ trói nó đấy. Thật kì lạ khi không ai giữ mà đứa nhỏ cứ ở tư thế đó, gần như không cựa quậy được, mồm nó rên khừ khừ, sùi cả bọt mép trông đến là thương. Khoảng mươi phút sau Thầy mới tiếp : nãy ta bảo ngươi rồi, đem Ông giấu ở đâu ? em dấu ở đâu ? nếu không gọi về đây ngay thì ta sẽ cho bắt nốt Thần Linh, Thổ Địa lên để tra hỏi, lúc đó đừng có trách ta, Lúc đó ta sẽ cho giam ngươi về Tứ Phủ. Nghe vậy con Ma kêu lên ai oán : Thôi con xin Thầy, Thầy tha cho con, để con đi gọi em và Ông con về… Giọng con Ma năn nỉ nghe thật thương. Thầy tiếp :đến giờ này ta lại không cần ngươi gọi Ông về, ta sẽ cho người đi triệu về đây. Bây giờ ta cho ngươi và em gái ngươi 1 cơ hội : 1 là bây giờ ngươi muốn đi đâu, về đâu, ta sẽ cho toại nguyện. Nếu không nghe thì chỉ còn 1 con đường là giao về Tứ Phủ thôi. Con Ma lúc này mềm như con chi chi, giọng nó yếu ớt : Xin Thầy cho 2 anh em con về Đền Mẫu. Thầy hỏi : đền Mẫu ở đâu ? con Ma tiếp : ở bên kia Đà Giang, Qua cầu Đen, đền vừa sửa xong đấy. Xung quanh mọi người ồ lên 1 tiếng – con Ma biết rõ thế cơ mà, nó biết cả ngôi đền ở bên kia sông mới được trùng tu xong nửa tháng nay, thế mới biết nếu không bắt được nó hôm nay thì còn biết bao chuyện sẩy ra mà không hiểu tại sao nữa. Thầy bây giờ mới nghiêm giọng : Ngươi biết ta rồi chứ gì ? bây giờ ta cho thả ngươi ra, ta cho 2 anh em ngươi về đền Mẫu như ý nguyện. Từ nay trở đi các ngươi phải tu nhân, tích đức, không được làm điều gì ác với trần gian, ta sẽ cho theo hầu Mẫu, từ nay không sợ đó khát, rách rưới nữa. Còn Ông H phải để ông về quê hương, thỉnh thoảng cho các ngươi vẫn được về thăm Ông cơ mà, có mất Ông đâu, các ngươi có nhất trí không ? Thầy lại búng tay làm phép, lúc này con Ma như người được thả trói, nó nắn vai, nắn cổ như đau lắm và khóc lóc thảm thương : con xin nghe, con xin nghe… Bây giờ ta sẽ viết lệnh điều chyển các ngươi theo ý muốn của nhà ngươi, phải buông tha thể xác ngươi đang chiếm ra rồi nhận lệnh, đi ngay. Thầy lẩm nhẩm câu gì đó rồi búng ngón tay 1 cái, đứa bé bỗng ngã ra, mềm oặt như tầu chuối héo. Mọi người hò nhau nắn bóp chân tay cho cháu bé, được dăm phút đứa bé mới tỉnh lại, mặt nó vẫn trắng bệch, môi tái đi như không còn một giọt máu, nó dương đôi mắt to thô lố ngơ ngác nhìn quanh như muốn hỏi nó đang ở đâu ? sao xung quanh nó đông người thế ? Mẹ đẻ đứa bé lúc đó mới òa khóc tức tưởi mừng vui khi thấy đứa con thân yêu của mình như từ cõi chết trở về, vội vàng cõng con chạy thật nhanh khỏi vùng đất dữ. Đợi mọi việc dịu đi Thầy mới đứng dậy nói với mọi người : Tôi có ý kiến với mọi người thế này : mọi người muốn xem thì phải im lặng cho Thầy làm việc, đừng ai lại gần mà sảy ra việc như vừa rồi thì khổ. Sau đó như không có điều gì sẩy ra, Thầy bảo chúng tôi thu lễ cũ, bầy hoa quả, tiền vàng mới, lên hương, lễ tiếp. tiếp. Trên chiếc gương tròn đứng nghiêng nghiêng trên đĩa gạo, quả trứng gà vẫn đứng chân chân như trời trồng, mặc những cơn gió vẫn thổi dạt những đám cỏ ven bờ ven sườn đám đất. Chúng tôi và đám người hiếu kỳ như đã trấn tĩnh dăm phần, quây thành vòng tròn lớn quanh đàn lễ tạo thành 1 bức tường chắn cho không làm tắt cây nến đang bập bùng như hơi thở phập phồng của gió, Làm xua tan bớt nỗi sợ còn âm ỉ trong tâm những người đang khoác vai nhau. Vị Pháp Sư Thầy lấy tờ giấy ghi tên tuổi gia chủ đốt cháy rồi huơ huơ đốt trên quả trứng như vẻ đốt vía, làm trong sạch lại tâm của quả trứng. Sau đó ông cầm Chiếc Ấn có tên : Ấn đức vua Cha Ngọc Hoàng Thượng Đế, đưa vòng 3 vòng trên trái trứng, miệng đọc vài câu gì đó như kinh Phật mà tôi nghe không rõ. Sau khi đặt lại Ấn trước mâm ông lấy chiếc dùi gõ chuông gõ thật mạnh xuống mép gương 3 cái thật mạnh làm chiếc gương nún hẳn xuống đĩa gạo tạo 1 góc nghiêng đến 5%. Lạ thay quả trứng vẫn như cố tình bám thật chặt lấy mặt gương như có 1 lực hút vô hình. Pháp Sư nghiêng ghé xuống gần trứng, một tay xòe bên tai để nghe giọng nói vọng từ hư vô rồi hỏi : ai khóc đây ? xưng tên cho ta biết. Vì sao lại khóc, rồi ừ ào như đang nói chuyện, rồi ông đưa mắt nhìn quanh, ngoắc tôi và chú em lại ngồi lại gần rồi nói : các anh chú ý nghe tiếng nói phát ra từ khoảng không trên quả trứng – đấy, đấy… Nó bảo : nó là Sầy, em gái là Hiềng xin cảm ơn mọi người đã cho ăn no nê, nhưng anh em nó khóc vì rất buồn là mất ông mà anh em nó đã gắn bó từ tấm bé…Tôi nhìn quả trứng hút chặt như không thể tin ở đôi mắt của mình được nữa – quả trứng cứ rung lên từng hồi, rồi lắc lư trên mặt gương, điểm tiếp xúc vói mặt gương chỉ khoảng bằng chấm đầu 1 cây kim khâu, không hơn không kém, thật là 1 điều kì diệu. Tôi cố sức lắng nghe theo lời Thầy chỉ dẫn, Quả thực có tiếng nói lao sao như tiếng vọng từ xa xăm nghe thật trong và quá nhỏ, gần như tiếng nghèn nghẹt của máy Điện thoại sắp hết pin, chắc rằng phải khổ công luyện tập mới có thể nghe dễ dàng được. Giọng Thầy cắt ngang sự tập trung thính giác của tôi : Thôi nhé – 2 anh em ngươi về với cửa Mẫu, ta mong rằng các ngươi sẽ nhanh chóng được siêu thoát để rồi biết đâu lại được trở lại kiếp trần gian, được làm một con người. Thôi nhé, đừng trách ta. Nói xong vị Pháp Sư lấy tờ tiền địa phủ chụp lấy quả Trứng cứng đầu rồi bọc lấy nó, vặn chặt 1 đầu kín mít. Pháp Sư Thầy dựng tiếp quả trứng thứ 2 lên tại chiếc gương trên đĩa gạo, lạ thay vừa chạm mặt gương quả trứng đã hút chặt lấy mặt gương và yên vị không hề nhúc nhích. Thầy cao giọng hỏi : Vong là ai ? có tiếng vọng lao sao, Thầy hỏi tiếp : Hiềng hả, Thầy. .ừ. ừ rồi phiên dịch cho mọi người cùng nghe : đúng là Hiềng, em gái của Sầy, nó bảo muốn đi cùng anh, rồi nó khóc… nó bảo sợ lắm, sợ mất cả anh nó nữa.. Thầy bảo : thôi thì vong Hiềng theo anh về với cửa Mẫu nhé, rồi 2 anh em cố gắng mà tu thân, từ nay được về cửa Thánh vui vẻ, có ăn, có mặc đầy đủ nhé, lúc nào nhớ đến ông thì xin phép về thăm cho đàng hoàng, đừng có bỏ chốn và làm khó dễ gì cho gia chủ người ta mà các quan phạt là bị giam cầm thì khổ nhé. Thầy với tay lấy mấy tờ tiền vàng gói quả trứng như lần trước, rồi bảo chúng tôi chuẩn bị xe sang đền Mẫu bên sông luôn cho kịp. Tôi chứng kiến sự chia tay của những vong hồn bé nhỏ bơ vơ, vô hình thật là cảm động, nước mắt tôi cứ ứa ra mà không thể kiểm soát được bản thân. Cho đến ngày hôm nay, cơ duyên đã cho tôi chứng kiến được sự tồn tại thực sự của nhưng Vong Hồn bé nhỏ trong 1 thế giới vô hình, tưởng chừng như xa lạ mà sao rất đỗi thân thuộc luôn luôn song hành bên thế giới vật chất hữu hình của chúng ta. Tôi bàng hoàng bước theo sau vị Pháp Sư Thầy bằng sương bằng thịt, đang nâng niu 2 sinh linh nhỏ bé bước lên xe, đưa tiễn về phía tả ngạn con sông Đà bốn mùa sóng quận Chú lái xe nổ máy cho xe chạy vun vút trên con phố đông đúc, chúng tôi mải nói chuyện với Thầy về việc nhập khẩu cho 2 vong. Như có người vô hình dẫn đường, chú lái xe không hề hỏi ai mà chỉ 20 phút sau xe chúng tôi đã đến cửa ngôi đền Mẫu bên tả ngạn sông Đà. Nghe nói đền này rất linh thiêng, và là ngôi đền rất hiếm hoi của thủ phủ sứ Mường này. Dân nơi đây hầu hết có gốc từ các tỉnh vùng xuôi lên sinh cơ lập nghiệp. Họ mải mê làm ăn sinh sống, việc tín ngưỡng Tâm linh gần như đã bị lãng quên, ngoại trừ 1 thiểu số dân buôn bán, vì thế tuy ngôi đền đang được Trùng tu nhưng cũng có rất đông dân Tiểu thương đến dâng hương lễ Thánh và công đức cho đền. Chúng tôi theo chân Thầy bước xuống xe, bước vào cửa đền khi đến gần ban Mẫu Thượng Thiên ngoài sân thì 2 quả trứng trong tay vị Pháp Sư Thầy đột nhiên tụt khỏi tay rơi xuống sân gạch vỡ tan trong sự ngỡ ngàng của mọi người, và điều kỳ lạ hơn là không hiểu sao mọi người đang hành lễ trong đền hễ cứ nhìn thấy vị Pháp Sư Thầy là đều chắp tay vái chào Thầy như đã quen từ lâu lắm, mặc dù Thầy ăn mặc như 1 người thường dân. Tôi cảm thấy không yên tâm về việc 2 quả trứng có vong Ma vừa bị vỡ thì Thầy giải thích luôn : Khi mình vừa bước vào đến đây thì Mẫu đã dang tay đón 2 đứa trẻ rồi, vì thế nên 2 quả trứng mới đột nhiên rơi xuống mà không hề theo ý của Thầy. Pháp Sư Thầy bảo đoàn chúng tôi thắp hương dâng lễ vào các ban thánh, vào ban Mẫu chính khấn gửi 2 vong cho về cửa Mẫu. 30 phút sau Xong việc chúng tôi lại lục tục ra về. Sáng hôm sau chỉ trong vòng chưa đầy 1 tiếng đồng hồ vị Pháp Sư Thầy đã xác định được chính xác phần Mộ của ông Ngoại tôi nằm im lìm hơn 60 năm sâu hơn 5 mét trong lòng đất, với những bằng chứng không thể sai vào đâu được làm cho gia đình tôi phải tâm phục, khẩu phục. Và 1 điều lạ hơn là mãi cho đến sau lễ tạ bách nhật cho ngôi mộ của ông tôi, khi đi gọi Hồn ông ở 1 nơi khác, với 1 cô Đồng khác thì Vong ông tôi đã về và nói với con cháu về việc tìm thấy ông là hoàn toàn chính xác. Xin chân thành cảm ơn các nhà ngoại cảm của thế giới vô hình. Thế giới sau cái chết có không ? sau khi chết linh hồn về đâu ? ẩn số là gì ? quả thật người phàm trần chúng ta chưa thể hiểu được. Ta chỉ có thể cảm nhận được nó qua những hiện tượng thực thực, hư hư. Hư hư rồi thực thực mà thôi. Vài câu chuyện tâm sự chia vui, buồn cùng các huynh đệ, xin cảm phiền các quý vị…  







Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Đói dài cổ..

Đói dài cổ..  Con hươu cao cổ hỏi một con thỏ...

Truyện Cười

21:17 - 26/12/2015

Bây giờ là mấy giờ rồi?

Bây giờ là mấy giờ rồi?Con gái giỏi giang hơn, dở hơn, hay có thể ngang h...

Truyện Ngắn

01:20 - 23/12/2015

Hồn ma thằng cu Hoàng audio mp3

Hồn ma thằng cu Hoàng audio mp3Nếu ai đó nói với bạn rằng Truyện Ma không Có Thật...

Truyện Ma Audio

22:54 - 28/12/2015

Trái tim con gái

Trái tim con gáiMột câu chuyện nhẹ nhàng đầy bất ngờ về cảm xúc tr...

Truyện Ngắn

12:33 - 23/12/2015

Phát hiện của bác sĩ Watson

Phát hiện của bác sĩ Watson Thám tử Sherlock Homes và bác sĩ...

Truyện Cười

19:23 - 26/12/2015


XtGem Forum catalog