Chap 1:ÔNG TƯ XE ÔM VÀ CĂN NHÀ MƯỚN. Sinh ra ở vùng quê nghèo,đậu đươc đại học là một điều gì đó lớn lao đối với Thành.Nhưng oái ăm thay,trường mà Thành đậu vào lại cách xa nơi Thành ở gần trăm km. Nhưng kệ,vì tương lai của mình,Thành chấp nhận xa nhà lên thành phố học.Và việc quan trong nhất mà thành phải làm bây giờ là chỗ ở. Ko bà con thân thích,ko quen ko biết,vì vậy chẳng còn cách nào ngoài việc tìm nhà trọ.Đặt chân lên thành phố từ sáng sớm,Thành choáng ngợp trước sự bon chen của sài thành.Vừa bước xuống xe,Thành bị vây quanh bởi gần chục ông Honda ôm,ông nào cũng cố chèo kéo khách.Ông thì chụp giỏ,ông thì níu tay khách vừa xuống.Do đã được bà con dặn từ dưới quê,phải cẩn thận với bất cứ ai,nhất là người nào quá niềm nở với mình,ngoại trừ mấy anh thanh niên tình nguyện,nên Thành cố gắng lách từng dòng người hối hả,rồi đứng nép vào nhà chờ xe buýt.Đang đứng lóng ngóng ko biết phải làm gì thì từ đâu,một ông chạy xe gắn máy trờ tới,tấp vào chỗ Thành đang đứng,hỏi Thành: _Về đâu vậy chú em? Thành nhìn ông xe ôm vừa hỏi mình,tính khoát tay trả lời có người rước rồi,nhưng thấy thái độ ông này khá lạ lẫm,từ tốn hỏi khách,khác xa mấy ông ngoài kia chèo kéo khách hơn giặc,Thành nghĩ chắc ông này mới chạy xe ở đây,chắc chưa có máu mặt nên ko dám ra giành khách,nghĩ cũng tội,Thành buộc miệng: _Chú biết ở đây có chỗ nào cho mướn nhà trọ cho sinh viên ko ạ? Cháu từ quê lên,chưa có chỗ ở,nên ko biết về đâu. Khác với những gì Thành nghĩ về ông này,ông ta dựng chống xe,bước lên lề rồi kéo tay Thành,giục cậu lên xe,vừa kéo ông ta vừa hối hả: _Ôi trời,tưởng gì chứ cái này chú biết rành lắm,đi,đi,tao dẫn mày đi xem vài chỗ,có gì thì trả tiền xe ôm thôi,chứ ko lấy tiền cò đâu . Bị kéo lên xe,do ko đoán trước được nên Thành phải lên xe,đằng nào cũng phải nhờ ai đó chỉ chỗ thuê nhà,tặc lưỡi,Thành nghĩ: _Thôi kệ!hy vọng gặp người đàng hoàng. Xe chạy bon bon trên đường,Thành nói trường Thành gần đường X,quận Y,nhờ ổng tìm nhà trọ gần đó,tiện việc đi lại.Bỗng ông ta nhả ga,làm Thành chúi người,rồi tiếp tục kéo ga,ông ta hỏi 1 câu làm Thành chột dạ: _Dưới quê mày có sợ gì ko chú e? Thành thấy lạ,ngẫm nghĩ,cứ tưởng mình gặp cướp rồi,Thành giật mình,tay run run,thu người lại,cho tay vào túi cầm cái cục gạch nokia của mình,dù gì trong tay Thành cũng chỉ có cái đó làm vũ khí,thủ thế.Nhưng đoán trước biết Thành đang làm gì thì phải,ông ta ôn tồn tiếp: _Bình tĩnh đi,tao nói chuyện chợ búa quen rồi,nhưng không phải cướp cạn,mà tao hỏi mày,mày có sợ gì không? Lại cái câu hỏi đó,nhưng nghe ổng nói,Thành cũng nhẹ lòng được chút,nhưng Thành vẫn không hiểu tại sao ổng lại hỏi vậy.Thành hỏi lại: _Ủa,sao chú hỏi con vậy?Dưới quê có gì mà sợ hả chú,bà con mình sống tình nghĩa lắm mà,thiên tai,lũ lụt gì cũng đâu sợ,chỉ sợ không ai đùm bọc à. Ông xe ôm dường như thích thú với câu nói ngây ngô của 1 thằng dân tỉnh mới lên tp,ông ta cười ha hả rồi tiếp: _Ừ,chú mày ngây ngô quá,đó là dưới quê,trên này khác.Nhắc trước cho chú m biết luôn,sống ở thành phố này,niềm nở,cởi mở là tốt,nhưng không được sơ hở.Mà không gì đâu,tại tao sợ mày ko dám ở một mình nên hỏi vậy.Tại cái nhà trọ tao đang dẫn mày đi,nó nằm sâu trong hẻm,xung quanh cũng có nhà ít gặp ai lắm,họ đi suốt à,gần trường m thì nhà trọ mùa này hết rồi,tụi sinh viên mới lên như mày mướn hết rồi,chỉ còn cái chỗ đó thôi à. Nghe ông trải lòng,Thành nghĩ chắc ông cũng trải đời nhiều lắm,Thành thấy mình may mắn quá,gặp ngay người đàng hoàng,Thành thả lỏng người rồi nói: _Dạ,con ở dưới quê lên cũng ko biết trên này thế nào,chú dẫn con tới nhà đó xem thử! Trên đường đi,Thành cứ huyên thuyên suốt với ông xe ôm lạ mặt,Thành có cảm giác như đã wen biết ông này từ lâu lắm rồi,và có cái gì đó rất thân thuộc,chắc có lẽ ông nói chuyện quá trải đời theo kiểu khắc khổ,Thành thấy gần gũi như bà con mình dưới quê vậy. …………………………….. Xe dừng chân trước một căn nhà nhỏ.Khi luồn lách trong cái hem nhỏ xíu như đường ruộng,Thành thầm nghĩ chắc cái nhà Thành sắp mướn chắc nó cũng không có gì gọi là đẹp đẽ cả,hay đúng hơn chắc là nó còn tàn hơn cái chòi dưới quê mình.Nhưng Thành đã lầm,đứng trước căn nhà khá đẹp,một lầu một trệt,cửa ra vào là hai cái cổng sắt như mấy căn nhà biệt thự mà Thành đã từng xem trên tivi,trước nhà là 1 khoảng sân rộng,đủ chỗ cho vài chiếc xe gắn máy,hai bên góc cửa vào nhà 2 con chó đá uy nghiêm màu nhạt nhạt da người.Bước vào nhà mới thấy được cái gọn gàng và ngăn nắp của căn nhà,chủ nhà dường như thích tranh ảnh nên trên tường toàn là tranh phong cảnh.Bàn ghế là các bộ bàn ghế bằng gỗ,Thành không biết bằng gỗ gì nhưng nó có màu đỏ sậm rất đẹp,dân gian hay gọi là đỏ bộc-đô.Đang say sưa ngắm căn nhà,chợt thành sực nhớ mình đang tìm nhà mướn,Thành quay qua hỏi ông xe ôm: _Ủa chú ơi,con đi tìm nhà trọ nhỏ nhỏ cho 1 mình con thôi à,nhà lớn quá,mà đẹp nữa,chắc mắc lắm chú ơi,con không đủ tiền đâu. Ông ta tự dưng cười nhẹ rồi hỏi: _Thế sao không tự hỏi sao tao với mày đứng trong nhà này được? Thành ngỡ ra,đúng rồi,lúc nãy chính ông này mở khóa cổng mà,do Thành qua say mê ngắm căn nhà nên quên khuấy mất. _Ủa,không lẽ chú là chủ căn nhà hả? Ổng gật đầu nhẹ,rồi nói: _Nhà này tao ở một mình,còn để trống trên lầu,tao tính cho vài đứa thuê ở,chắc cũng đủ 3 đứa như mày.Tại thấy mày lên đây một mình,chẳng quen biết ai,tao thấy tội nên dẫn mày về đây,chứ không gì đâu,mà mày yên tâm,tháng tao lấy 1tr5 thôi,điện nước tao trả.Khi nào đi học dẫn vài đứa về ở rồi chia tiền ra,nhưng cấm dắt gái. Thành bật cười,cười vì cái vui tính của ông,cười vì số mình may mắn gặp được người tốt,mà đúng thật,giữa cái sài gòn bộn bề này,tìm đâu ra mấy người như ông này. _Dạ,con xấu như ma thế này,chắc để gái dắt chứ con nào mà chịu để con dắt,mà chú tên gì vậy,cho con dễ kêu,với lại con thấy lạ,chú chạy xe ôm mà… _Kêu tao chú Tư được rồi,bộ chạy xe ôm là không có nhà ở à.Với lại chuyện đời tao dài lắm,khi nào rãnh tao kể mày nghe,bây giờ tao dẫn mày lên lầu chỉ chỗ của mày. Thành theo chân ông Tư lên lầu,cầu thang được thiết kế xoắn theo kiểu cổ điển,cũng được làm bằng gỗ như bộ bàn ghế.Lầu trên rộng hơn ở dưới nhà,cỡ 6x8m,có 1 toilet ở góc cầu thang vừa đi lên,cửa sổ hướng là trước nhà và trước đó là 1 cái ban công,đủ chỗ cho các chiến hữu sau này của Thành,Thành nghĩ vậy,và dĩ nhiên lầu trống trơn chỉ có cái quat tường,quạt trần.Ông tư quay lại nói với Thành: _Từ giờ m ở trên này,toilet đằng này,bât đèn,mở quạt ở đây-Vừa nói ông Tư vừa chỉ bộ công tắc trên tường sát cầu thang. Thành dạ rối rít,ông Tư giục: _Đưa tao cmnd với tiền đặt cọc,xuống dưới nhà làm hợp đồng thuê nhà. Thành với ông Tư xuống nhà,sau khi hoàn tất xong hồ sơ,ông Tư dặn: _Giờ cũng 12h trưa rồi,tao phải ra ngoài chở khách,đầu đường có cái tiệm cơm,mày ra ngoải ăn cơm đi.Đây là chìa khóa nhà,có gì khóa cửa lại. _Chú không sợ con rinh hết đồ đi à-Thành chỉ tay vào dàn tivi tủ lạnh rồi cười nhăn nhở. Ông Tư không buồn nhếch mép,trả lời lạnh tanh: _Tao sống từng tuổi này tao biết đứa nào tốt xấu,với lại tao cầm cmnd m rồi,thoải mái mà rinh. Thành dạ nhẹ cho qua chuyện vì thấy mình đùa không đúng chỗ.Ra khóa cửa cho ông Tư đi đón khách. Thành trở vào nhà tìm nước uống vì sáng giờ khát mà chẳng uống thứ gì.Bước tới cái tủ lạnh ngay sát góc cầu thang,mở ra tìm gì đó giải khát.Tủ lạnh ông Tư chẳng có gì ngoài vài chai nước và trái cây,Thành cầm chai nước tu ừng ực.Bỗng Thành dựng đứng tóc gáy,sặc nước tung tóe ra sàn nhà vì khi đang ngửa cổ uống nước,bất giác Thành thấy có ai đó trên lầu,từ lan can xuống.Thành chẳng thấy được khuôn mặt,nhưng Thành dám chắc người đó là phụ nữ,vì khi người đó cúi xuống nhìn Thành,tóc cô ta rũ xuống trông rất ghê sợ,y như sắp nhào đầu xuống vậy. Thành lấy tay quơ miệng,ho sặc sụa,vừa ho vừa ngước lên nhìn lần nữa,nhưng tuyệt nhiên chằng thấy gì cả.Thành nhớ ông Tư nói nhà này chỉ có 1 mình ông kia mà.Thành bước lên lầu,trong đầu nghĩ chắc con cái ông Tư bữa nay qua chơi mà không nói,với lại giờ này là trưa nắng chang chang,không có khái niệm ma cỏ gì ở trong đầu Thành lúc này cả. Bước lên tới trên lầu,Thành ngó dáo dác tìm,nhưng trống không,cái lầu này làm gì có chỗ trốn chứ,làm gì có góc khuất nào.Sực nhớ cái ban công,Thành bước ra tìm kiếm và chỉ thấy vài chậu kiểng ngoài đấy,bụi bặm bám đầy,dường như lâu lắm rồi ko có ai ra đây. Thành bước trở vào, ngó sang cái toilet,thấy cửa khép hờ.Cửa toilet làm bằng gỗ,có 1 tấm kiếng mờ ở trên,kiểu của mấy nhà ngày nay hay sử dụng.Nhìn qua tấm kiếng mờ ấy,Thành thấy có bóng người,ngại ngùng Thành nói: _Em xin lỗi,chắc chị là con chú Tư phải ko ạ? Đáp lại Thành là tiếng im lặng,Thanh xoay người ra ngoài,ko dám nhìn vào,vì biết đâu cô ta đang đi vệ sinh,nhìn vào khác nào biến thái.Thành lại tiếp tục hỏi: _Chị ở đây lúc nào sao em không biết,lúc nãy em lên không thấy chị. Vẫn là sự im lặng đáng sợ,bực mình vì thấy mình bị khinh thường,Thành quay lại tính trách móc.Nhưng lạ thật,vì Thành chẳng thấy bóng ai qua cửa kính cả,Thành bước nhẹ tới cửa,nắm nắm đấm cửa,hít một hơi thật sâu đẩy mạnh vào.Luồng không khí trong toilet đột ngột bị ép ra ngoài,thổi vào Thành,lạnh ngắt,và chẳng có ai cả.Thành chau mày khó hiểu: _Làm gì có ai?? Rồi Thành rùng mình nhớ lại rõ ràng lúc nãy thấy có bóng người trong toilet,ko thể lẫn đi đâu được,bóng đen với mái tóc dài như người đã nhìn Thành từ trên lan can,dù là cửa kiếng mờ nhưng cũng đủ để Thành xác định được mình ko lầm lẫn.Tự trấn an mình bằng cách hít vào rồi thở mạnh ra,Thành tự nhủ: _Chắc là bóng của mình lúc nãy in trên cửa. Rồi nhanh chóng Thành bước như bay xuống nhà.Bỗng uỵch 1 tiếng,Thành ngã lăn ra sàn nhà,lồm cồm bò dậy,Thành rủa: _Đệt,sao tự nhiên có vũng nước ở đây? Ra là vũng nước lúc nãy Thành bị sặc khi đang uống,Thành bèn đi tìm giẻ lau nhà. _Ko khéo ông Tư về ổng té là bị chửi chắc luôn-Thành tự nói với mình. Loay hoay mãi mới tìm được 1 miếng giẻ sau bếp,Thành trở lên nhà lui cui lau vũng nước.Và một lần nữa,Thành bật ngửa ra sàn,mắt mở to thở hổn hển sợ hãi tột độ.Vì khi đang lau vũng nước,Thành lại thấy cô gái trên lầu đang nhào đầu ra nhìn mình,vẫn là mái tóc dài xõa xuống,vẫn là cái lan can trên lầu.Thành kinh hãi ném chiếc giẻ xuống sàn rồi chạy ngay ra cửa. Đứng trước cửa nhà Thành vừa thở vừa sợ.Chưa bao giờ Thành cảm thấy lạnh gáy như thế này,mặc dù đang giữa trưa nắng nóng hơn 30 độ mà Thành có cảm tưởng mình đang đứng giữa Bắc Cực vậy,tay chân tê cóng,tim đập nhanh.Thành suy nghĩ ngay đến việc dọn ra khỏi căn nhà này vì giờ đây Thành biết đang có cái gì đó đang ngự trị trong căn nhà này mà Thành ko dám nghĩ tới. Phân vân ko biết phải làm thế nào vì cả cái ba lô gồm đồ đạc,dụng cụ cá nhân,tiền bạc mẹ gửi Thành đều để trên lầu,ko lấy làm sao mà đi,mà cho có lấy được thì làm sao mà đi được khi ông Tư đã giữ cmnd của Thành rồi.Suy nghĩ mãi giữa cái mớ hỗn độn trong đầu,Thành quên khuấy mất từ sáng đến giờ vẫn chưa có gì bỏ bụng,lấy cái “đập đá” ra,Thành thấy bây giờ đã gần 1h trưa,lại thêm cái bụng đang biểu tình.Thành quyết định đánh bạo lấy hết sức can đảm bước vào nhà. Bước từng bước tới chân cầu thang,mặc dù chỉ là vài mét nhưng với Thành bây h chẳng khác gì mấy km,và Thành cảm giác như mình đang bước vào cánh cửa địa ngục vậy.Cảnh vật xung quanh Thành như ngưng đọng,im lặng,im đến đáng sợ,không khí bỗng dưng ẩm thấp và lạnh lẽo,Thành cảm giác vậy. Gần tới chân cầu thang,Thành cúi gằm mặt xuống đất,ko nhìn lên để tránh nhìn thấy những gì ko nên thấy,và nhất là ko nhìn vào vũng nước,bây giờ chẳng gì đáng sợ bằng khuôn mặt trắng bệch đến vô hồn với mái tóc xõa dài bỗng dưng đứng trước mặt Thành hoặc phản chiếu trong vũng nước.Thành nghĩ nếu mà bây giờ có ai đó hù một tiếng chắc Thành phải són ra quần hoặc ít nhất cũng làm Thành đứng tim vài giây. Và phải nói con người ngộ nhất lúc này,tự dưng Thành nhớ lại những cảnh trong phim Ju-on mà thưở dưới quê Thành xem cùng với đứa bạn.Thành rùng mình khi nghĩ đến cảnh bỗng dưng có 1 cái xác như zombie mặc bộ đồ ngủ màu trắng bò từ trên cầu thang bò xuống,hoặc là ngay lúc này đây khi Thành đang cúi gằm mặt xuống thì có bộ tóc rũ ngay trước mặt Thành,hay ở đâu có tiếng “ẹt,ẹt” như ai đó bị bẻ cổ vang lên,chắc có nước Thành tung cửa mà chạy,bỏ luôn cái balô trên lầu. Thành đứng im vài phút dưới chân cầu thang,suy nghĩ có nên bước lên hay ko,ko lên thì tiền đâu mà đi,ko lên thì chẳng lẽ ở đây suốt,mà nếu lên thì biết đâu được có 1 thế lực vô hình nào đó đang chờ Thành bước lên… Thành cúi xuống nhặt cái giẻ vừa nãy Thành vứt khi thấy bóng cô gái trong vũng nước,tay bứt,lau,xoa cái khăn như đag tự trấn an mình và mặt vẫn cúi gằm xuống.Đứng như thế khoảng 5 phút,Thành hít một hơi thật sâu và đột ngột ngẩng mặt lên.Mọi vật vẫn bình thường như chưa từng có gì xảy ra lúc Thành vừa vào căn nhà,nhưng tuyệt nhiên Thành vẫn ko nngửa cổ mà nhìn lên lầu,Thành vẫn còn rất sợ. Bước từng bước lên lầu,nhưng Thành vẫn ko dám nhìn lên,khi đến gần lan can,nơi mà Thành 2 lần nhìn thấy điều đáng sợ mà Thành ko dám nhớ tới.Rồi dường như chịu ko nổi áp trước sự sợ hãi,Thành ngẩng mặt lên cố mở to mắt để tận mắt thực hư những gì đang xảy ra,và Thành 1 lần nữa mém bật ngửa té lăn xuống,nhưng rồi Thành thở phào nhẹ nhõm,cười một mình như mới vừa trút được 1 gánh nặng của cuộc đời.Thứ mà Thành nhìn thấy nãy giờ chỉ là cái áo khoác đen của mình vắt trên lan can,thế mà nãy giờ nó làm Thành 3 hồi 7 lượt thót tim vì nó.Thành lẩm bẩm: _Mẹ,làm nãy giờ són ra quần,khi ko nghĩ tới chuyện ma cỏ. Nói rồi Thành giật phắt cái áo xuống,ném bừa xuống sàn,mở khóa balô lấy ví tiền.Xong đâu đấy Thành lửng thửng ra khỏi nhà,ko quên khóa cửa,rồi ung dung đi ra đầu hẻm gần nhà tìm tiệm cơm lấp đầy cái bụng đang biểu tình của mình.. CHAP 2:SỰ DÒM NGÓ CỦA HÀNG XÓM. Quán cơm đầu đường thật ra chỉ là 1 quán nhỏ xíu,ko có quy mô hoành tráng như cái tên gọi của nó:Huy Hoàng.Quán này do một cặp vợ chồng mở ra,ông chồng tên Huy và bà vợ tên Hoàng.Thoạt nhìn,quán có lẽ sẽ chẳng là nơi dừng chân của các nhân viên văn phòng hay các ông có địa vị trong xã hội,nhưng khi vào quán,Thành hết sức bỡ ngỡ vì cách bày trí của quán,rất gọn gàng và sạch sẽ,và đặc biệt là thực khách toàn là nhân viên văn phòng,giày tây,đóng thùng,họ vừa ăn vừa trao đổi rất vui vẻ.Thành dè chừng: _Chắc quán này giá trên trời ko quá.-Thành nghĩ Bỗng đâu 1 nhỏ nhân viên đon đả: _Anh dùng gì,ngồi đi anh,chỗ này còn trống nè. Thành định bụng sẽ đi quán khác,nhưng thấy nhỏ phục vụ cứ hối hả thúc giục mình ngồi,Thành buộc miệng: _Giá cả ở đây sao vậy em? Nhỏ nhân viên trợn mắt: _Ủa,anh mới tới đây hả?Giá thức ăn ở đây đồng giá.15/phần. Thành ngạc nhiên,quán này đúng là xập xệ thật,nhưng thực khách toàn dân văn phòng mà sao giá lại rất sinh viên như vậy,và đặc biệt lại còn đồng giá.Thành mừng thầm nhưng ko quên cảnh giác: _Cho a mượn menu! _Quán nhỏ xíu làm gì có menu anh hai-Nhỏ nhân viên nhăn răng cười. Nói rồi nhỏ chỉ tới quầy bán: _Anh tới lựa món rồi về bàn ngồi,e đem ra,đơn giản lắm a ạ. Thành gọi món rồi về chỗ ngồi,với tay lấy cái muỗng và nĩa,rồi xé miếng giấy cuộn lau.Khoảng 5 phút sau,nhỏ nhân viên đon đả bê dĩa cơm,mặt tươi cười hỏi: _Thấy anh lạ lạ,chắc anh mới dọn tới đây hả ? Thành đỡ dĩa cơm từ tay con nhỏ rồi đáp: _Ừ,a mới dưới quê lên đây học,a ở trọ nhà chú Tư xe ôm gần đây. Nhỏ giật mình,đứng phắt dậy ko nói tiếng nào rồi đi tới quầy.Thành thấy lạ lắm,nhưng thôi kệ,chắc nó thấy mình là sinh viên nghèo.Thành cắm đầu phục vụ cái bụng đang đói của mình.Đang say sưa thưởng thức dĩa cơm,Thành ngước lên rồi đứng hình vài giây vì xung quanh quán,Thành thấy mọi người đều ngưng ăn và đang nhìn mình chằm chằm như thể người ngoài hành tinh xuất hiện vậy.Thấy Thành nhìn lại,họ lại tiếp tục giả vờ như ko có gì,lại tiếp tục ăn. Thành chau mày nhưng vờ ăn tiếp,bất chợt Thành ngước lên thì lại thấy họ nhìn mình 1 cách lạ lẫm như vậy.Thành khó chịu,lấy trong ví 15k rồi đặt dười dĩa,đứng dậy đi ra cửa.Trên đường về,Thành cứ thắc mắc mãi cái hiện tượng lạ ở quán,nhất là nhỏ bán cơm,vừa nghe mình nói là sinh viên đang ở trọ nhà ông Tư thì bỏ đi ngay.Và trong đầu Thành bắt đầu nghi ngờ về một cái gì đó có liên quan đến nhà ông Tư,nhưng Thành ko dám chắc. Về đến nhà,bỏ qua cái thắc mắc trong đầu,Thành lên lầu dọn dẹp.Sau hơn 1 tiếng đồng hồ quét dọn lau chùi,căn gác giờ đây trở nên sạch sẽ tinh tươm và có phần sáng sủa hơn lúc Thành vừa lên lúc sáng.Thành tự thưởng cho mình bằng cách năm dài trên ghế gỗ dưới nhà,lấy vài trái táo trong tủ lạnh,chân gác lên thành ghê,bật tivi vừa xem vừa ăn.Thành nghĩ nếu ông Tư có chắc cũng sẽ bấm chuông,lúc đó Thành sẽ nhanh chân dọn dẹp,ko thôi sẽ bị người ta nói vắng chủ nhà gà vọc niêu tôm. Nhưng rồi khoảng 1 lúc sau,Thành mệt quá,ngủ thẳng cẳng.Đến tầm chiều tối,Thành giật mình dậy,luống cuống nhìn đồng hồ,đã hơn 6h tối.Thành lật đật ngồi dậy,dọn dẹp bãi chiến trường,hy vọng ông Tư ko về h này. Bỗng Thành nghe có tiếng nước chảy trong nhà tắm,Thành nghĩ: _Thôi bỏ mợ,ông Tư về rồi,chắc ổng thấy mình nằm dài ở đây rồi. Càng nghĩ Thành thấy càng ngượng,ai đời mới mướn nhà ngày đầu mà xuống nhà chủ nhà nằm dài nằm dọc ,còn lấy trái cây trong tủ lạnh ra ăn nữa.Vừa dọn dẹp,vừa nghĩ cách làm sao chút nữa nói chuyện với ông Tư mà ko bị ngượng thì Ring Ring Ring…. Tiếng chuông điện thoại bàn vang lên khô khốc ,Thành giật mình,định thần lại,Thành tính bước tới nghe điện thoại,nhưng nghĩ lại có chú Tư ở nhà,cần gì mình phải nghe,với lại biết đâu chuyện riêng tư của ổng,nghĩ vậy nên Thành cặm cụi dọn dẹp tiếp,nói lớn: _Điện thoại kìa chú Tư ơi! Ko có tiếng đáp lại,chỉ có tiếng nước chảy trong nhà tắm,Thành nhìn xuống cái nhà tắm,thấy cửa khép.Cái nhà tắm nằm sát góc bếp,cửa hướng ra ngoài nên Thành thấy rõ.Đợi mãi chẳng có tiếng trả lời,Thành bực quá bước tới chỗ cái điện thoại,tính nhấc máy rồi cúp,bởi Thành ghét nhât tiếng điện thoại reo,bởi nó thúc giục và dồn dập rất khó chịu Nhấc máy,Thành áp ống nghe vào tai,tính nói chú Tư đang bận,nhưng đầu dây bên kia hỏi làm Thành phải trả lời: _Mày đó hả Thành? _Dạ,ai đầu dây đó ạ? _Tao ,chú Tư ,bữa nay tao đi nhậu với đám bạn,m ở nhà nhớ khóa cửa cẩn thận,khoảng 8h tao về.Nhớ đó,tao giữ cmnd m đó! _Dạ,con biết rồi chú Tư. Rồi ông Tư dặn dò gì đó,Thành cứ dạ liên tục.Xong,Thành cúp máy,thở phào: _Phù…may mà ổng đi nhậu. Rồi như sực nhớ cái gì đó,Thành kinh hãi nhảy lùi ra khỏi cái điện thoại.Quái lạ,ông Tư chưa về,vậy ai ở trong nhà tắm,ai mở nước chảy trong đấy,ai khép cửa.Một luồng điện chạy dọc xuống xương sống Thành,Thành run run quay lại sau lưng,nơi cái nhà tắm,và tuyệt nhiên mọi thứ bây h đã trở nên vắng lặng,chẳng còn tiếng nước chảy,chẳng còn tiếng gì cả.Chỉ có xa xa đâu đó tiếng ai mở tivi cứ vang vang như vọng từ cõi nào đó vọng về.Đến bây giờ,Thành đã biết sợ,Thành đã biết trong nhà này ko phải chỉ có mình Thành,chẳng qua Thành ko thấy được thôi. Thành bước tới cái nhà tắm,lúc này chẳng hiểu sao rất sợ nhưng Thành vẫn muốn biết có cái gì đó trong nhà tắm,vẫn muốn khám phá ra cái gì đang ngự trị trong căn nhà này,giống như người ta dù rất sợ ma nhưng vẫn rất thích xem phim ma.Thành đã đứng trước cái cửa nhà tắm,Thành đẩy mạnh cái cửa,trống không. Thành đưa đầu vào nhìn,mọi vật vẫn bình thường,vòi nước nằm im như chưa bao h mở.Thành bực lằm,vừa bực vừa sợ,sợ vì ko biết có cái gì trong căn nhà này,bực vì sáng giờ cái gì đó làm Thành lúc đứng tim lúc hồi hộp.Thành đóng mạnh cánh cửa ầm 1 tiếng,miệng lẩm bẩm: _Mẹ nó,cọp beo rắn rết tao còn ko sợ.huống gì mấy thứ tao ko thấy. Nói xong Thành thấy hình như quá lời,chột dạ,Thành nhanh chân bước lên nhà trên,biết đâu có cánh tay xương xẩu nào đó túm lấy Thành mà bóp cổ vì tội dám phỉ báng cái gì đó. Thành bước ra cổng mong tìm chút không gian thoáng đãng hơn,chứ trong cái nhà đầy chuyện kinh dị này,chắc có nước Thành đứng tim mà chết.Nhưng ko như Thành ước muốn,vừa bước ra cửa Thành thấy cả chục con mắt từ bà con xung quanh nhìn vào mình,nhìn mặt ai cũng như ngạc nhiên lắm,kinh hãi lắm như vừa thấy cái gì đó.Thành khó chịu bước ra hỏi lớn: _Có chuyện gì vậy mấy cô mấy dì,sao cứ nhìn chằm chằm vậy. Một bà lão chừng 60t,lom khom bước ra từ đám đông hỏi chuyện Thành: _Câu mới chuyển về đây à? _Dạ,có gì ko cụ? _Ko có gì to tát hết,già chỉ dặn cậu nên cẩn thận thì hơn,mà nãy h làm gì cậu la lối om sòm làm cả xóm phải bu lại đây vậy? Thành lại nheo mắt,mặt ngơ ra,nãy h Thành có la