Old school Swatch Watches

Đọc truyện ma- Kiếp nạn trời định

g khoảnh khắc này, tôi cũng mất luôn cả ý thức tự bảo vệ mình. Bởi vì, tôi đã nhìn thấy Diêu Giai. Dưới ánh đèn lờ nhờ vẩn đục, Diêu Giai đang đứng thẳng người ở đó, nhưng cô không còn khuôn mặt nữa… Tôi không thể nào hình dung được bộ dạng cô khi không có khuôn mặt, tôi chỉ biết, đôi mắt tôi đã bị cả vùng màu đỏ đâm nhức mắt đến độ gần như mù lòa… Cô chuyển động con ngươi, cô nhìn tôi, hình như cô đang nhìn tôi, cô vẫn chưa chết. Đôi mắt đó không thể nói được, thay vào đó là sự bình lặng sau khi đã bị hủy diệt. Cô từ từ đưa tay lên, gắng gượng giơ ngang tầm mắt tôi, trong tay cô cầm một thứ gì đó máu me đầm đìa. Thật không ngờ… đó chính là… da mặt của chính cô! Củng khoảnh khắc tấm da mặt đó rơi xuống, tôi nhìn thấy sợi dây chuyền vốn tưởng đã không cánh mà bay đó, lúc này đây, đang dính đầy máu, treo trước ngực Diêu Giai… Khi huyết trong cơ thể cùng lúc dồn thẳng lên đầu tôi, bên tai vang lên lời của ông thầy bói nói với bà nội: “Đứa bé này… số mạng có kiếp nạn… Nếu bà hy vọng nó không có chuyện gì, vậy thì đừng để nó rời khỏi nơi chôn nhau cắt rốn…” Trong khoảnh khắc tất cả mọi ý thức và tri giác ngừng trệ, cuối cùng tôi cũng đã hiểu ra, bức thư trong túi của Chung Thành Vỹ, thực ra, là viết cho tôi. Bóc lá thư này ra, ngươi sẽ không thoát được đâu… Tôi đã không thể nào trốn thoát được. CHƯƠNG 6: NGƯỜI TRONG GƯƠNG KHÔNG PHẢI LÀ TÔI ♦ 35 Trong màn đêm, hàng dãy những ngôi mộ cao thấp chi chít không nhìn thấy điểm tận cùng. Trong rừng sâu, một con chim lớn không rõ tên đang khẽ kêu rên… oa… oa… oa. Một cô gái mặc váy dài màu trắng đang chạy thục mạng liên tục quay đầu lại, thở dốc. Xem ra, có vẻ như có người đang đuổi bắt cô. Nhưng nhìn kỹ, phía sau cô không có gì cả, thậm chí còn không có cả bóng. Một cô gái không có bóng, cô ta đang sợ gì nhỉ? “Bụp” một tiếng, cô gái ngã sóng xoài, ngã xuống trước ngôi mộ to nhất. Luồng tia sáng chói lòa xé tan màn đêm đen, ở giữa ngôi mộ đó chợt xuất hiện một khe nhỏ, rồi từ từ nứt toác, đến độ vừa vặn có thể đủ chỗ ột người bước vào. Luồng tia sáng đó càng lúc càng chói lòa, mang theo thử sức mạnh không thể nào kháng cự lại, giống như một cực nam châm hút chặt lấy cô. Cô đứng dậy, nhưng lại biến thành một người gỗ bị kẻ khác thao túng, cô nhấc chân lên một cách máy móc, đi về phía luồng sáng đó. Gió thổi tung mái tóc dài buông xõa của cô, trên cánh tay trái trơn mượt nuột nà của cô, nhìn thấy rõ hình một con bướm màu đỏ tươi như màu máu… Ngôi mộ từ từ khép lại, tất cả lại khôi phục lại vẻ tĩnh lặng ban đầu, như thể không hề xảy ra chuyện gì cả. Chỉ có con chim không rõ tên đó vẫn khẽ kêu rên thảm thiết oa… oa… oa. 36 Tôi kết thành kén, phá kén để ra ngoài. Quá trình này dường như dài dằng dặc, như trải qua cả một thế kỷ, lại như thể chỉ mới trải qua mấy giây ngắn ngủi, nhưng có một thứ cảm giác vô cùng rõ nét, đó là sự đau đớn. Đúng vậy, cảm giác đau đớn như xé gan xé ruột khiến tôi mở mắt, lập tức gặp phải ánh sáng chói lòa. Tôi buộc phải nhắm mắt lại, nhíu mày. Tôi thử ngọ nguật, chỉ cảm thấy toàn thân rã rời như sắp tan ra thành từng mảnh. Không kìm lòng nổi, khẽ phát ra mấy tiếng kêu rên khe khẽ. “Ơ? Cô… tỉnh rồi à?” Một giọng nói nữ giới truyền tới tai. “Chói mắt quá”. Lời nói vừa thốt ra, tôi đã giật mình hoảng sợ, cổ họng tôi không ngờ lại giống như chiếc trống bục. Tôi nghe thấy tiếng loạt soạt, người phụ nữ lại lên tiếng: “Bây giờ thì thế nào? Tôi đã kéo rèm cửa lại rồi”. Tôi lại mở mắt ra lần nữa, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, nhưng đôi mắt vẫn cảm thấy sưng nhức, tôi chớp chớp mắt, nhìn thấy một cô gái trẻ xa lạ, chắc khoảng 17, 18 tuổi, làn da trắng ngần, mắt to, trông rất đáng yêu. Qua cách ăn mặc của cô, chắc là y tá. Cô nhìn tôi vẻ hơi hoài nghi, lại hỏi: “Cô tỉnh rồi phải không? Có phải là cô đã tỉnh rồi không?” Tôi cảm thấy câu hỏi của cô ta thật thừa thãi, mắt tôi đã mở hẳn ra rồi, vừa nãy còn nói một câu, cô ta còn hỏi tôi là đã tỉnh rồi phải không. Tôi khẽ húng hắng, cảm giác cổ họng mình như bị thứ gì đó dính chặt lấy, vô cùng khó chịu: “Ơ… xin cho hỏi…” Còn chưa đợi tôi nói xong, cô ta đã quay người kéo cửa chạy ra ngoài, bên ngoài lập tức vang lên giọng nói lanh lảnh của cô: “Bác sĩ Mễ! Cô ấy tỉnh lại rồi, cô ấy tỉnh lại rồi, bác sĩ Mễ!” Đúng là một cô gái kỳ lạ. Tôi nhìn xung quanh – bức tường màu trắng, trần nhà màu trắng, tất cả đều là màu trắng. Tôi lập tức ý thức được rằng, đây là bệnh viện, nhưng gian phòng này lại không giống phòng bệnh, mà giống căn hộ hơn. Tôi lại nhíu mày lần nữa, tôi làm gì ở bệnh viện nhỉ? Đã xảy ra chuyện gì vậy? ở hành lang vang lên những tiếng bước chân vội vã, rất nhanh, có một người đàn ông bước vào, đeo một cặp kính viền vàng, trông rất nho nhã lịch thiệp. Phía sau anh ta chính là cô y tá vừa chạy đi lúc nãy. Bác sĩ nhìn tôi, lộ ra nụ cười hân hoan: “Tạ ơn trời phật, cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi!” Sau đó, anh ta quay đầu lại, nói với cô y tá, “Mau gọi điện thông báo cho ông Lôi!” “Vâng”. Cô ta nở nụ cười ngọt ngào, bước ra khỏi cửa. Tôi cảm thấy buồn bực, ông Lôi là ai? Anh ta bước đến bên giường, sờ trán tôi, rồi bắt mạch cho tôi, nói bằng giọng rất đỗi dịu dàng: “Thế nào rồi? Em có cảm thấy khó chịu ở đâu không?” “Không có”. Giọng của tôi vẫn khàn khàn, mặc dù đã khá hơn lúc nãy nhiều, nhưng vẫn khó chịu, “Họng của tôi hơi…” “Không sao đâu, vừa mới tỉnh lại mà”. Sự dịu dàng này hình như không phù hợp lắm với thói quen nghề nghiệp bác sĩ của anh ta, dường như có vẻ hơi quá đà thái quá, khiến tôi cảm thấy ngượng ngùng. Tôi nói: “Tôi… đã ngủ rất lâu rồi sao?” “Hôm nay là ngày thứ mười hai, nhưng vẫn may, coi như đã ổn cả rồi”. “Mười hai ngày?” Tôi gắng gượng ngồi dậy, nhưng toàn thân đau nhức, đau đến độ tôi kêu rên mãi, anh ta vội vàng, cẩn thận đỡ tôi nằm trở lại: “Em nằm im đừng cử động, anh sẽ vặn cao giường lên cho em”. Anh ta đi xuống cuối giường, vừa vặn cao giường vừa tiếp tục nói, “Xem em kìa, vẫn tính khí ấy, gặp chuyện gì cũng cuống lên như vậy, bây giờ em vẫn còn yếu lắm, phải nghỉ ngơi nhiều”. Ồ! Đúng là gặp ma rồi! Điều tôi quan tâm lúc này không phải là sức khỏe của tôi, mà là căn phòng bệnh này khiến tôi cảm thấy bất an. Qua cấu tạo và cách bày biện bố trí ở gian phòng này, có thể nhận thấy đây có lẽ là một phòng bệnh cao cấp, anh ta bảo tôi nghỉ ngơi nhiều, lẽ nào ở đây không phải mất tiền? Hơn nữa, không ngờ tôi đã ở đây những mười hai ngày rồi! Còn cả giọng điệu lời nói của anh ta với tôi nữa, hứ, cứ như thể tôi rất thân quen với anh ta vậy. Tôi hỏi anh ta: “Người nhà của tôi có biết không?” “Ừ, biết cả rồi”. “Ồ!” Xem ra bố mẹ tôi đã từ quê ra. Tôi lại nhìn xung quanh, vẫn cảm thấy có áp lực mà tôi khó có thể chịu đựng nổi. Bình thường, nếu bị bệnh, thì cũng chỉ đến khám ở những phòng khám nho nhỏ, đã bao giờ ở trong một phòng bệnh sang trọng như thế này đâu. Cuộc sống của bố mẹ tôi vốn đã không dễ dàng gì, bây giờ tôi tỉnh lại rồi, cần phải về nhà càng sớm càng tốt. Tôi nhìn anh ta, “Thế, bao giờ tôi có thể về được?” “Đã thông báo cho ông Lôi rồi, ông ấy sẽ đến đón em, nhưng với tình hình thể trạng của em hiện thời, vẫn chưa nên ra viện, cần phải theo dõi thêm mấy ngày nữa”. Lại là ông Lôi! Tôi không hiểu, tôi muốn về nhà, sao lại không thông báo cho bố mẹ tôi, mà lại thông báo cho cái ông Lôi nào đó, còn để ông ta đến đón tôi, rốt cuộc ông ta là ai? Có quan hệ gì với tôi? Đúng lúc đó, cô y tá bước vào, cô ta nói: “Bác sĩ Mễ, đã gọi điện rồi, ông Lôi nói, ông ấy sẽ đến ngay”.p> “Ừ, được rồi”. Tôi không nhịn nổi nữa, nhìn anh ta đầy băn khoăn: “Ơ, bác sĩ Mễ, anh có thể nói cho tôi biết, cái người… ông Lôi là… là ai được không?” Anh ta ngẩn người, “Gì cơ?” “Anh có thể nói cho tôi biết ông Lôi là ai không? Tôi muốn về nhà, sao lại phải báo ông ấy đến đón tôi?” “Em không quen ông Lôi?” Giọng anh ta chợt cao vút, nhìn tôi với ánh mắt vô cùng sửng sốt. Tôi mơ màng lắc đầu: “Không quen!” Họ cùng ngơ ngác nhìn nhau như thể câu nói của tôi khiến họ không thể nào tin nổi. Cô y tá đó há to miệng, hồi lâu mới lẩm bẩm: “Sao lại như vậy được?” “Đợi đã”. Bác sĩ Mễ sắc mặt nặng nề ngồi xuống cạnh giường tôi, anh ta nhìn tôi chằm chằm không hề chớp mắt, giống như đang suy đoán điều gì, ánh mắt đó khiến tôi cảm thấy rất thoải mái và cũng khiến tôi vô cùng băn khoăn. Lát sau, anh ta khẽ nói: “Em hãy thử thả lỏng mình… Em thực sự không quen biết ông Lôi sao?” Tôi ngất xỉu mất! Có quen biết với ông Lôi hay không thì liên quan gì đến việc tôi thả lỏng cơ thể chứ? Nhưng ngược lại, chính tôi lại bị anh ta làm ơ hồ, chẳng thể hiểu nổi chuyện gì, qua ngữ khí của anh ta, tôi không chỉ quen biết ông Lôi, mà còn vô cùng thân thích. Lẽ nào con người này thực sự có quan hệ gì đó với tôi? Tôi chớp chớp mắt, cố gắng lục lại mọi ký ức có liên quan đến ông Lôi, cuối cùng vẫn là một mảng trắng toát. Tôi nói: “Rất đáng tiếc, tôi thực sự không quen biết ông ta”. Tiếp đến, tôi lại hỏi luôn: “Tôi lẽ ra phải quen biết ông ta sao? Rốt cuộc ông ta là ai? Ông ta làm gì?” Anh ta không trả lời câu hỏi của tôi, mà hỏi ngược lại: “Em có quen anh không?” “Không quen, trước đây chúng ta đã từng gặp nhau sao?” Anh ta không nói gì nữa, trên mặt hiện ra thái độ vô cùng phức tạp khó mà diễn tả được thành lời, ánh mắt có vẻ đau buồn, như thể tôi là người mắc căn bệnh không thể nào cứu chữa được. Trầm ngâm giây lát, anh ta giơ một ngón tay lên: “Đây là mấy?” “Ơ?” Tôi nhíu mày, không hiểu anh ta đang giở trò gì, nhưng vẫn trả lời anh ta, “Một chứ còn gì, mà sao?” “Rất tốt, thế đây?” Anh ta gật đầu vẻ hài lòng, rồi lại giơ ba ngón tay. “Ba”. Khi anh ta lại định giơ tám ngón tay, tôi nổi giận, cảm thấy mình giống như là con khỉ trong rạp xiếc bị người ta đùa bỡn. Tôi hất mạnh tay anh ta ra: “Anh cho rằng tôi là con ngốc à? Lẽ nào tôi không quen cái ông Lôi dở hơi gì đó thì tôi đã trở thành kẻ tâm thần rồi sao? Chưa từng thấy một người bác sĩ nào giống như anh cả!” “Ồ, không, đương nhiên anh không có ý như vậy, em đừng tức giận vội”. Anh ta cuống cuồng giải thích, sau đó thận trọng lên tiếng hỏi: “Vậy thì… em có còn nhớ mình tên là gì không?” Tôi bực bội lườm anh ta một cái, trông anh ta thật giống anh chàng thư sinh trói gà không chặt, “Đương nhiên là nhớ rồi, tôi tên là Cổ Tiểu Yên!” Đúng lúc đó, tôi nhìn thấy cô y tá lấy tay che miệng, trông bộ dạng hoảng sợ như gặp ma mà không dám kêu lên. Thật đúng là một bệnh viện kỳ lạ, bác sĩ kỳ lạ, y tá kỳ lạ! 37 Bỗng chốc có tới mấy người nữa cùng bước vào phòng, tôi chẳng quen ai cả. Còn chưa kịp để tôi hiểu ra đã xảy ra chuyện gì, liền bị một người phụ nữ trung niên vàng ngọc đầy người, toàn thân toát ra vẻ cao sang ôm chặt vào lòng, cũng chẳng buồn quan tâm xem tôi có bằng lòng đón nhận vòng tay của bà hay không. Nước mắt nước mũi của bà chà hết cả vào người tôi, “Bồ tát phù hộ, cuối cùng cháu cũng tỉnh lại rồi, cháu biết không, suýt nữa cháu đã làm cho chúng ta sợ đứng tim…” Tôi bị hành động này của bà làm cho đầu óc quay cuồng, cũng bị bà ôm chặt đến độ sắp không thở nổi, mùi phấn và nước hoa trên người bà khiến tôi bị sặc, suýt nghẹt thở. Một người đàn ông hơi đậm người mặc chiếc áo sơ mi màu đỏ đun, quần xám có quai đeo bước tới, xoa xoa đầu tôi. Tóc hai bên mai của ông đã điểm bạc, xem ra cũng gần 60 tuổi rồi, nhưng lại có một khí chất đặc biệt, trên nét mặt hiện rõ sự thành đạt và tự tin. Đây là một nhân vật không hề tầm thường! Ngay lúc đó, đôi mắt ông đỏ hoe, tràn ngập tình yêu thương: “Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi. Á Phấn, em đừng ôm con bé chặt thế, con bé vừa mới tỉnh lại mà”. Người phụ nữ lập tức thả tôi ra, viền mắt trang điểm bị nhòe nhoẹt hết bởi những giọt nước mắt của bà, trông xấu tệ. Bà lấy tay lau, cười nói: “Cháu thấy đấy, ta vui quá nên quên hết mọi thứ”. Bà nắm lấy bàn tay tôi, ân cần nói: “Có thấy chỗ nào không được thoải mái không? Có đau ở đâu không? Muốn ăn gì? Dì Phấn lập tức sai người đi mua cho cháu. Cháu nhìn cháu này, gầy rộc hẳn đi rồi”. Nói xong, bà bẹo má tôi vẻ yêu chiều, nước mắt lại tuôn rơi. Tôi ngẩn người nhìn bà, không biết nên cư xử ra sao, trong lòng trào dâng cảm giác ấm áp khôn tả. Từ khi bố mẹ rời khỏi quê ra thành phố, không biết đã bao lâu rồi tôi chưa được tận hưởng thứ gọi là tình thân, người phụ nữ xa lạ trước mặt tôi đây đã cho tôi cảm nhận được một phần của tình mẹ, đúng vậy, bà nói với tôi bằng giọng điệu của một người mẹ, tôi chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt cũng trào ra khỏi khoang mắt. Người đàn ông khẽ cười, nói: “Sao thế, Hiểu Hiểu? Khóc gì chứ? Có phải con xót xa chiếc xe của mình không? Cô bé ngốc, thì cũng chỉ là một chiếc xe thôi mà. Bố đã đặt mua chiếc xe khác cho con(3) ở bên Nhật rồi, đảm bảo con sẽ thích, sẽ không có gì quan trọng bằng niềm vui của Hiểu Hiểu được. Nhưng sau này con không được phép bướng bỉnh như vậy nữa đâu nhé, nào, con hãy cười một cái xem nào, Hiểu Hiểu ngoan”. Xe? Hiểu Hiểu? Hay là Tiểu Tiểu(4)? Xem ra, chắc là họ đã nhận nhầm người rồi. Tôi liếc nhìn sang mấy người khác, họ mặc cả bộ đồ đen, đứng thẳng xếp thành hàng, trông ai nấy đều cao lớn và hung dữ, vừa nhìn đã biết ngay là người trong xã hội đen, nét mặt lạnh tanh không có chút cảm xúc nào. Những người này từ đâu đến vậy? Đột nhiên tôi cảm thấy sợ, sự ấm áp và cảm động lúc đầu bỗng chốc vụt tan biến, tôi chẳng muốn chỉ vì chút cảm động nhất thời mà gieo mối phiền phức không đáng có, có trời mới biết đám người này là loại người gì. Tôi lau nước mắt, đang định nói, bác sĩ Mễ đứng bên cạnh đã lên tiếng trước, trong giọng nói của anh ta toát ra vẻ áy náy, khẽ nói: “Ông Lôi”. Người đàn ông quay đầu lại, dường như lúc này mới chú ý đến sự có mặt của bác sĩ Mễ. Ông mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn anh, bác sĩ Mễ”. Tôi nhìn ông ta, thì ra ông chính là ông Lôi. Bác sĩ Mễ có vẻ không được tự nhiên cho lắm anh ta lắp ba lắp bắp: “Không phải… việc đó…cháu…” “Ơ? Chuyện gì vậy?” “Cháu nghĩ…” Anh ta định nói nhưng lại ngừng lại, lát sau anh ta hít thở sâu, rồi nói tiếp: “Ông Lôi, cô nhà có lẽ là… mất trí rồi”. “Mất trí?” Ông Lôi và người phụ nữ tự xưng là dì Phấn đó cùng kêu lên kinh ngạc. Tôi trừng mắt nhìn bác sĩ Mễ, anh ta đang nói tôi sao? Tôi biến thành cô Lôi từ bao giờ vậy? Chẳng phải tôi đã nói với anh ta là tôi Cổ Tiểu Yên rồi sao? Thật không ngờ anh ta nói tôi mất trí! Có phải là anh ta mắc bệnh gì rồi không? “Đúng vậy, không những cô ấy bị mất trí, mà cô ấy còn coi mình là người khác”. Lời nói của bdm khiến tôi suýt ngất xỉu, anh ta đúng là hài hước quá đà mất rồi! “Coi mình là người khác?” Ông Lôi nhìn tôi với ánh mắt sửng sốt không thể nào tin nổi, dì Phấn cũng trợn mắt há miệng kinh ngạc, ngay cả những người ăn mặc như dân xã hội đen cũng thể hiện thái độ khác thường.p> Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều coi tôi là quái vật. Tôi không thể chịu đựng được ánh mắt của họ, vội giải thích: “Bác sĩ Mễ nhầm rồi, tôi không hề mất trí, tôi…” “Vậy con có quen biết bố không? Con có biết bố là ai không, Hiểu Hiểu?” Ông Lôi cắt ngang lời tôi. Tôi nhìn ông, lắc đầu nói: “Cháu không quen, nhưng điều này không có nghĩa là cháu bị mất trí nhớ, bởi vì, cháu chưa bao giờ từng gặp bác!” “Hiểu Hiểu?!” Một lần nữa, ông lại cắt ngang lời tôi, nắm lấy cánh tay tôi, nói đầy kích động: “Trời ơi. Con thực sự không nhận ra bố, thực sự không biết bố là ai sao? Con hãy nhìn bố thật kĩ, Hiểu Hiểu, con hãy nhìn dì Phấn, và tất cả mọi người ở đây, con đều không quen ai sao? Cũng không có chút ấn tượng gì sao?” Nhìn dáng vẻ cuống quýt lo lắng của ông, tôi thấy không nỡ, khẽ an ủi ông: “Bác đừng lo lắng quá, cháu nghĩ là, các bác đã nhận nhầm người rồi, thực sự cháu không hề mất trí nhớ, cháu tên là ctn, Yên trong yên hỏa ”. “Cổ Tiểu Yên là ai?” Ông Lôi kinh ngạc hỏi.p> “Cổ Tiểu Yên chính là cháu đây”. Ông Lôi buông tôi ra, ông hỏi bác sĩ Mễ: “Tại sao lại thành ra thế này?” Nghe ngữ khí của ông, hình như ông không hề tin lời tôi. “Cháu đoán đó có lẽ là ký ức cuối cùng của cô Lôi trước khi cô ấy bị mất trí nhớ, hoặc là ký ức sâu sắc nhất trước khi cô ấy mất trí”. Tức chết đi được! Anh ta đang nói gì thế? “Có liên quan đến việc con bé bị mất trí không?” “Có thể nói là có, cũng có thể nói là không, tạm thời không thể xác định được”. “Vậy thì phải làm thế nào?” “Liệu có thể gặp riêng ông nói chuyện được không ạ?” Ông Lôi gật đầu, ông cúi người, vuốt má tôi, ông nói: “Con hãy nhớ, Hiểu Hiểu, từ giờ trở đi, con không được phép nói mình là Cổ Tiểu Yên nữa, biết chưa?” Mặc dù giọng nói rất dịu dàng, nhưng lại mang theo sắc thái ra lệnh không dễ gì kháng cự lại được. “Tại sao ạ?” Tôi không hiểu, tôi lại còn không được nói mình là ai sao? “Bởi vì, con chính là Lôi Hiểu, con gái của Lôi Cận Nam ta đây!” Nói xong, ông không đợi tôi có phản ứng gì, cùng bác sĩ Mễ bước ra khỏi phòng bệnh. Tôi ngẩn người, đờ đẫn, mọi việc rối tung rối mù cả lên rồi, chỉ là nhận nhầm thôi, sao lại tưởng thật thế nhỉ? Lẽ nào tôi trông giống cái cô có tên là Lôi Hiểu đến thế sao? Cho dù là giống đi, còn giọng nói thì sao? Lẽ nào ngay cả giọng nói cũng… Tôi giật mình kinh hãi, từ lúc tôi tỉnh lại đến giờ, tôi đã phát hiện ra giọng của tôi đã thay đổi, trở nên khàn khàn hơn… Tôi chợt ý thức được rằng, tất cả mọi việc chính là một cạm bẫy, thậm chí là một âm mưu, có một bàn tay đứng sau thao túng. Nghĩ đến đây, tôi càng lúc càng cảm thấy sợ hãi, tôi cần phải rời khỏi đây ngay lập tức! Nhưng, tôi rời khỏi đây bằng cách nào được chứ? Tôi nhìn xung quanh, sau đó nắm lấy tay dì Phấn: “Dì Phấn…” Bà khẽ đập đập mu bàn tay tôi, ra hiệu ngầm cho tôi, có ý bảo tôi không nên nói tiếp nữa. Sau đó, bà quay sang nói với mấy người ăn mặc như người của xa hội đen đó: “Các cậu ra ngoài đi, việc cô chủ mất trí quyết không được để lộ ra ngoài”. “Vâng, thưa bà!” Họ cung kính đáp lời, rồi cùng bước ra ngoài. “Dì Phấn, dì hãy tin cháu có được không? Cháu thực sự không phải là Lôi Hiểu, cháu không phải là con gái của Lôi Cận Nam, cháu không hề mất trí, cháu tên là Cổ Tiểu Yên, cháu sống ở…” “Đừng sợ, đừng sợ, Hiểu Hiểu”. Bà dịu dàng cắt ngang lời tôi, “Dì Phấn biết sự việc đó khiến cháu vô cùng sợ hãi, bây giờ không có ai cả, Hiểu Hiểu hãy nói cho dì Phấn biết trước khi các cháu bị tai nạn ô tô, đã gặp phải chuyện gì vậy?” “Tai nạn ô tô?” Tôi thả bàn tay bà ra, ngơ ngác nhìn bà. “Đúng vậy, cháu có nhớ được không? Cháu có còn nhớ cháu đã thoát khỏi xe ô tô như thế nào, và ai đưa cháu đến bệnh viện không? Có phải là cô gái có tên là Cổ Tiểu Yên không? Cô ấy là ai?” “Cháu chính là Cổ Tiểu Yên mà”. “Cháu đừng sợ, Hiểu Hiểu, ở đây không ai có thể làm hại cháu, cháu hãy nói cho dì Phấn biết đi”. Đúng là bà đã khẳng định chắc chắn tôi chính là Lôi Hiểu, dù tôi có nói gì, bà cũng sẽ không tin đâu. “Không phải, cháu… cháu… cháu muốn vào nhà vệ sinh”. Tôi ú ớ, đầu óc choáng váng, rốt cuộc là ai đã đưa tôi đến bệnh viện? Và tại sao lại đưa tôi đến bệnh viện? Trước đó đã xảy ra chuyện gì nhỉ? Sao bỗng dưng tôi lại bị mọi người nhầm tưởng là Lôi Hiểu chứ? Nhưng lúc này nghĩ đến những điều này cũng vô dụng, tôi phải nghĩ cách rời khỏi đây trước đã, mọi việc khác tính sau. “Nhà vệ sinh ở luôn trong phòng, có cần dì dìu cháu vào không?” Tôi vội nói: “Không cần đâu ạ, không cần đâu ạ, cháu tự vào được rồi”. Tôi hơi buồn bực, không biết trong nhà vệ sinh có cửa sổ để cho tôi chạy trốn hay không. 3.Trong tiếng Trung, ngôi thứ nhất xưng hô: wo (tương đương chữ I trong tiếng Anh), ngôi thứ hai: ni (tương đương you trong tiếng anh) sẽ không phân biệt rõ như cách xưng hô vai vế như trong tiếng Việt. Đây là điểm khác biệt rất lớn trong cách xưng hô, bạn đọc cần chú ý. 4.Trong tiếng Trung chữ Hiểu hiểu và Tiểu Tiểu phát âm giống nhau. 38 Nếu một ngày nào đó, khi bạn mở mắt ra, soi gương như thường lệ, chợt phát hiện ra khuôn mặt trong gương không phải là khuôn mặt của bạn, thì bạn sẽ thế nào nhỉ? Đây là một nỗi sợ hãi thấm sâu vào tận xương tủy mà không ai có thể thấu hiểu được. Đúng vậy đấy, khi tôi nhìn thấy một gương mặt hoàn toàn xa lạ trong tấm gương trong nhà vệ sinh, tôi ngẩn cả người. Tôi đờ đẫn mấy phút liền, rồi mới từ từ định thần lại, tôi run rẩy giơ tay lên sờ khuôn mặt mình. Sau đó ấn thật mạnh, cấu mạnh vào đùi mình, móng tay gần như cắm phập vào tận trong thịt, hy vọng tất cả những người mình nhìn thấy lúc này đều chỉ là ảo giác, hoặc là một giấc mơ. Thế nhưng, tôi lại cảm nhận rõ sự đau đớn. Khi tôi xác định chắc chắn khuôn mặt cô gái lạ lẫm trong gươ







Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Ai lừa ai?

Ai lừa ai? Chàng cố gắng thuyết phục nàng u...

Truyện Cười

22:00 - 26/12/2015

Gái trinh

Gái trinhLúc trước tôi có quan hệ với cô ấy, hoàn toàn khôn...

Truyện Ngắn

06:51 - 23/12/2015

Đọc truyện ma – Từ biệt nhau

Đọc truyện ma  – Từ biệt nhau Tráng sĩ nói tới đây, Oanh Cơ mới nhìn sang ph...

Truyện Ma

22:40 - 09/01/2016

Ý chí kiên định

Ý chí kiên định Một người ăn xin đến gần quý bà ...

Truyện Cười

19:59 - 26/12/2015

Muỗi và sư tử

Muỗi và sư tử Một con Muỗi rất muốn trở thành Chúa sơn lâm, bè...

Truyện Ngắn

23:18 - 22/12/2015