Disneyland 1972 Love the old s

Đọc truyện ma- NGỤC QUỶ Phần2

: “Ta mệt, giờ nghỉ ngơi ở đây, nếu như ngươi muốn đi dạo, thì cứ đi đi! Ta ở đây chờ ngươi.” Phùng cục trưởng đảo mắt nói: “Hiện tại, cả thôn này chỉ còn bốn người sống, nên tốt nhất là cùng nhau hành động.” Thiệu không nói gì, nhưng lại vung mạnh tay, cả người Phùng cục trưởng lập tức ngã văng ra thật xa. “Phùng tiên sinh, bản vương không quen bị người khác chỉ huy, lần sau thỉnh ngươi nói chuyện cẩn thận một chút.” Cánh tay hắn không hề đụng vào Phùng cục trưởng, nhưng lại đánh trúng lão ta, giống như có thể ‘cách không đả vật’ vậy. Trên thực tế, mấy ngày liền không hấp thụ ác linh, sắc mặt Thiệu có phần tiều tụy, nhưng từ khi bắt đầu vào thôn, thần sắc khôi phục không ít, chiêu thức ấy càng chứng tỏ sức mạnh bị tổn hại của hắn đã khôi phục rất nhiều. Xem ra thôn này cho dù đã biến thành quỷ thôn, thế nhưng năng lượng mà nó ẩn chứa không hề mất đi. Phùng cục trưởng biết thân thể mình không trụ vững được bao lâu nữa, cho dù không bị đại hoả trong đường hầm đốt cháy, tế bào ung thư trong cơ thể cũng đã lan ra toàn bộ khoang ngực. Tuy hắn đeo Định hồn thạch, và dựa vào một lượng lớn thuốc tiêm để trấn áp cơn đau, nhưng vẫn mong có thể lập tức vứt đi thân thể tàn tạ này, đạt tới sinh mệnh vĩnh hằng. Cho dù một làng đầy quỷ thì sao nào? Phùng cục trưởng không quan tâm, chỉ cần có thể tìm được tế đàn… Hắn cố sức gượng dậy từ trên mặt đất. Sự khôi phục sức mạnh của Thiệu càng làm hy vọng tìm được tế đàn thêm vững chắc. “Xem ra với sức mạnh của Thanh Hà Vương, tự bảo vệ mình ở quỷ thôn nho nhỏ này hẳn không thành vấn đề, vậy Phùng mỗ an tâm rồi, tiến sĩ Lương, chúng ta đi!” Phùng cục trưởng kéo tiến sĩ Lương khập khễnh đi vào thôn. Thiệu đi tới tàng cây treo sáu tên xui xẻo, từ trong túi quần một người móc ra một cái bật lửa, sau đó đưa cho Thuỷ Căn. “Ngươi dùng nó đi đốt mai rùa, xem bên trên nói cái gì.” Thuỷ Căn giấu hai tay sau lưng: “Ta không làm! Ta là đoàn viên thanh niên, là người theo chủ nghĩa vô thần, không làm cái trò mê tín dị đoan kia. Nếu ngươi tò mò như vậy, thì tự đi xủ quẻ đi.” Thiệu ngẩng đầu nhìn vị trí của mặt trăng, nói với Thuỷ Căn: “Sắp đến canh ba rồi, ta cảm giác oán khí trong thôn càng lúc càng dày đặc, mai rùa kia tuy có vẻ hung hiểm, nhưng lại là cơ hội để sống sót, lời bói kỳ thực đã báo trước chuyện sắp xảy ra. Nếu không xủ quẻ, tân khách không qua đêm, chỉ sợ sẽ lại phát sinh thêm sự tình hung hiểm.” Nói đến đoạn sau, Thiệu đưa tay nắm lấy cằm Thuỷ Căn nói: “Nếu ngươi là Vạn Nhân, ta tin rằng ngươi sẽ không xảy ra việc gì.” Câu này cũng đúng, nếu như là Vạn Nhân, bà con quê hương bình thường chắc cũng vay ít mắm ít tương, hai bên giao tình tốt đẹp. Đều là hàng xóm láng giềng, phỏng chừng thôn dân thành quỷ cũng không làm khó đồng hương. Nhưng nếu không phải thì sao! Thuỷ Căn nhìn đôi mắt đen láy của Thiệu, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Có điều Thiệu lại đoán được suy nghĩ của Thuỷ Căn: “Nếu ngươi không phải… Ta cũng sẽ bảo vệ ngươi an toàn.” Khi nói lời này, Thiệu lại dùng lực vò đầu Thuỷ Căn, “Bằng không lại phải tìm một người ngốc như ngươi để giết thời gian, cũng không dễ tìm đâu!” Câu trước vẫn còn giống tiếng người, nửa câu sau thiếu chút nữa chọc Thuỷ Căn tức đến nỗi mũi lệch sang một bên. “Ngươi… Ngươi…” Trong thời gian nói chuyện, cái bật lửa đã bị nhét vào trong tay cậu: “Mau đi đi, có ta che chở cho ngươi, sẽ không có chuyện gì đâu.” Thuỷ Căn suy nghĩ một chút, gạt tâm tư qua một bên, đốt một ngọn lửa, run rẩy đi tới. “Nếu như ta chết ở đây, ngươi có thể giúp ta chăm sóc mẹ không… Không được, ngươi có lẽ đừng đi thì hơn, mẹ ta nhát gan lắm… Lúc ngươi ra khỏi hầm mộ cũng không mang theo mấy viên dạ minh châu à? Bằng không tốt xấu gì cũng có thể dùng, đưa cho mẹ ta cầm chút tiền trợ cấp…” Thiệu bị cậu lẩm bẩm đến ngứa tay muốn vả cho tên này mấy cái vào miệng. Hài tử Thuỷ Căn này cái gì cũng tốt, mỗi tội cứ hồi hộp là miệng lại nói không ngừng. Cuối cùng, ngọn lửa yếu ớt cũng cháy trên mai rùa. Một dòng chữ quỷ dị lại hiện ra. May mà Thiệu lúc còn sống cũng không phải toàn là ăn uống chơi bời, dù gì cũng theo sư phó người Hán trong cung học qua vài năm tứ thư ngũ kinh. Thuỷ Căn ngừng thở, nghe hắn đọc ra lời bói trên mai rùa: “Minh châu thổ mai nhật cửu thâm, Vô quang vô hào đáo như kim. Hốt nhiên đại phong xuy khứ trần, Tự nhiên hiển lộ hựu trọng tân.” (Dịch nghĩa: Ngọc vùi dưới đất sâu bao ngày, không tia hào quang đến tận nay. Bỗng nhiên gió lớn thổi bụi bay, tự nhiên hiển lộ một lần nữa) Lần này Thuỷ Căn thoáng cái đã suy diễn ra, không khéo mình sẽ bị chôn sống mất! Chương 30 Thuỷ Căn chưa kịp phản ứng, cảnh xung quanh bỗng chốc đã thay đổi. Lần này hình như là đi tới một đại điện trang nghiêm, giữa tầng tầng lớp lớp binh lính mũ giáp chỉnh tề, có một thiếu niên người đầy máu bị hai gã binh sĩ mạnh mẽ ấn xuống. Và chính cậu cũng bị một đám người vây quanh, từ trên cao nhìn xuống. Khi người quỳ dưới điện ngẩng đầu lên, Thuỷ Căn nhận ra hắn chính là thiếu niên bị treo trong giếng kia. Xem ra ảo giác này cũng từa tựa phim 3D, không khí rất thật, mỗi tội chất lượng hình ảnh không cao, nhìn mặt người như nhìn hoa trong sương, mờ mờ ảo ảo. Chỉ có thể nhìn rõ một thứ duy nhất: cặp mắt của thiếu niên kia. Lúc này đây, trong cặp mặt đó chất chứa biết bao oán hận và không cam lòng. Ánh mắt ấy dường như khắc sâu vào trái tim cậu, không bao giờ quên được. Một chén rượu tỏa lục quang được đưa đến bên miệng thiếu niên. Thiếu niên hất đầu, dường như không muốn chạm vào chén rượu. Tình tiết này trong phim truyền hình rất quen thuộc, Thuỷ Căn vừa nhìn đã biết, đây là ép người phạm tội uống rượu độc mà! Thuỷ Căn yên lòng, xem ra đây chỉ là ảo giác. Xã hội tốt đẹp bây giờ không còn những chuyện bi thảm như thế này nữa, chính phủ rất khoan hồng đối xử với tội phạm vị thành niên, sai thì sửa, sửa rồi lại phạm, phạm vào lại sửa, có thể như vậy vài lần, chứ không một gậy đánh chết như thế. Lúc này một cái giọng the thé cất lên: “Thanh Hà Vương mưu đồ làm loạn, giết cha giết vua, phạm tội tày trời đại nghịch bất đạo, trời đất khó tha, may mà tân quân có lòng khoan dung, ban thưởng ngươi rượu độc, miễn bị đau đớn tra tấn, cũng coi như giữ thể diện cho ngươi, Thanh Hà Vương, ngài nên mau mau lên đường đi!” Thuỷ Căn nghe thấy mà toàn thân chấn động, bừng tỉnh đại ngộ, thì ra thiếu niên kia chính là Thác Bạt Thiệu! Vậy ảo ảnh cậu đang chứng kiến, hẳn là cảnh Thiệu bị ban chết. Thác Bạt Thiệu a Thác Bạt Thiệu, không ngờ ta lại được chứng kiến ngày tên ác bá nhà người bị xử tử. Không thể trách Thuỷ Căn không có lòng thông cảm với bạn tù. Nếu có thể, cậu cũng muốn đi cứu Thanh Hà Vương lắm chứ, song bánh xe lịch sử luôn lăn đều về phía trước, không ai ngăn được, kẻ nên chết thì phải chết, cậu cứ ngồi yên xem kịch vui là được rồi. Có điều, Thiệu làm ơn đừng nhìn cậu bằng ánh mắt đáng thương đó có được hay không? Thuỷ Căn cảm thấy bản thân không nên bo bo giữ mình quá mức, ít nhiều gì cũng nên hoàn thành nguyện vọng của người anh em một chút: “Thế này, Thanh Hà Vương ạ, ngươi cũng đừng tranh cãi với bọn họ nữa, uống đi, lúc chết đúng là có hơi đau đớn, nhưng nghìn năm sau, ngươi lại có thể ra ngoài phá hoại nhân gian rồi, đến lúc đó vẫn có một người tên Ngô Thuỷ Căn làm trâu làm ngựa cho người, cuộc sống cũng thoải mái lắm.” Có lẽ lời Thuỷ Căn nói đã có hiệu quả, Thiệu ngẩng đầu, bằng giọng khàn khàn cười quái dị: “Ha ha ha ha, nói như vậy hôn quân kia đã chết? Được! Thác Bạt Thiệu ta coi như không uổng phí một hồi tâm cơ. Nhưng người nhất định phải làm được chuyện đã hứa với ta, bằng không ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Được, lại ông nói gà bà nói vịt rồi, khi nào cậu hứa với hắn cái gì? Hơn nữa ngươi đúng là làm quỷ cũng không buông tha cho ta đó! Tối hôm qua vẫn còn ôm ta lưu manh đùa giỡn chứ đâu! Thuỷ Căn nhận ra rằng, trong ảo ảnh, lời mình nói chính cậu cũng không nghe rõ. Giống như khán giả xem phim không thể điều khiển nội dung bộ phim, và không thể giao tiếp với nhân vật trong phim. Không biết lúc đó người Thác Bạc Thiệu nói chuyện với là ai? Và người đó đã hứa với hắn việc nguy hiểm gì. Lúc này, Thác Bạt Thiệu đã nói xong, hắn một hơi uống cạn chén rượu độc, rồi thâm tình nhìn về phía Thủy Căn đứng: “Vạn Nhân, kiếp này không thể mãi mãi bên nhau, nhưng mong rằng kiếp sau chúng ta có thể gặp lại, ngươi… kiếp này hãy quên ta đi đừng do dự, nhưng kiếp sau, ngươi nhất định phải nhớ tới tìm ta…” Lời còn chưa dứt, máu tươi đỏ thẫm đã từ thất khiếu tuôn ra, hai hàng lệ máu ròng ròng trên mặt, huyết châu từ miệng phun ra, bắn cả lên mặt Thuỷ Căn, nóng bỏng, chui vào từng huyết khổng, thiêu đốt xiết chặt con tim. Nhưng cậu chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn Thác Bạt Thiệu ngừng co giật, toàn thân cứng ngắc ngã xuống. “Bất kể bao lâu, ta nhất định đi tìm ngươi…” Không biết vì sao, những lời này cứ bất giác bật thốt ra. Khi nói lời này, trái tim Thuỷ Căn quặn đau, nước mắt bỗng không thể ngừng rơi. Lúc này có người tiến đến bên cậu thầm thì: “Sao nào? Làm xong mọi việc rồi mới biết đau lòng? Ngươi cũng thật giả dối!” Thuỷ Căn không đáp lại hồ ngôn loạn ngữ của người bên cạnh, có điều cậu thấy nửa câu sau rất đúng. Đúng là giả dối thật mà! Đến nỗi khóc lóc như thế sao? Xem ra lập trường cách mạng của mình vẫn chưa kiên định rồi, lại còn đồng cảm với giai cấp thống trị tác oai tác quái. Không đợi cậu tự kiểm điểm xong, đám người đột nhiên biến mất, bản thân lại chuyển đến một nơi khác. Cảnh lần này hình như là một thư phòng cổ điển tao nhã. Trước mặt cậu mở ra một tấm bản đồ. Thuỷ Căn tò mò nhìn bản đồ vẽ trên lụa vàng, từng căn nhà nhỏ mọc lên san sát. Đây là đâu? Đột nhiên ba chữ lớn bên lề bản đồ đập vào mắt cậu – thôn Bốc Vu. Đây là bản đồ thôn Bốc Vu? Thuỷ Căn lập tức căng mắt nhìn. Đứng ngay trong thôn thì không thể nhận ra, nhưng giờ đây nhìn bản đồ mới thấy, nhà cửa kiến trúc trong thôn được sắp xếp theo ngũ hành bát quái, cho dù Thuỷ Căn là người ngoài nghề nhưng cũng nhận ra cách bố trí của thôn, rất giống bát quái đồ thầy tướng số thường trải ra trên sạp. Ở trung tâm bát quái trận, xuất hiện một công trình được đánh dấu mực đỏ. “Tế đàn…” Tế đàn? Thuỷ Căn giật mình, bất giác tập trung vào khu vực tế đàn và các đánh dấu xung quanh. Đúng lúc này, cửa thư phòng đột nhiên bị đẩy ra. Vẫn không thể thấy hình dáng người đến như lần trước, nhưng người đó vọt tới trước mặt Thuỷ Căn, đoạt lấy bản đồ, sau khi nhìn thoáng qua thì nói: “Ngươi quả nhiên từng đến thôn Bốc Vu!” Thuỷ Căn gật đầu: “Cái thôn này rất kỳ quái, ai đến cũng phải hối hận, phiền ngươi đưa ta xem bản đồ!” Không ngờ người kia nghe xong bỗng như phát điên, xông tới Thuỷ Căn gào lên: “Ngươi đừng tưởng rằng nắm giữ bí mật thôn Bốc Vu là có thể đạt được mục đích! Hắn đã chết! Đã chết rồi, cho dù thật sự lại có kiếp sau, ta cũng nguyền rủa các ngươi không có kết cục tốt!” Hay thật, đàn ông con trai gì mà đanh đá không kém đàn bà! Dù biết những lời người trong ảo ảnh nói với cậu luôn kỳ lạ khó hiểu, gần như độc thoại, nhưng Thuỷ Căn vẫn ngoan cố cãi lại: “Không cho mượn thì thôi! Có mỗi cái bản đồ rách ai thèm xem chứ!” Người kia phỏng chừng cảm thấy mắng chửi chưa đã ghiền, cư nhiên nhào tới định đánh Thuỷ Căn. Thuỷ Căn theo phản xạ vội vàng lùi về phía sau, nhưng lại cảm thấy dưới chân hụt hẫng, cơ thể bắt đầu rơi xuống. “A — “ Đột nhiên có người vững vàng ôm lấy cậu. Thuỷ Căn mở mắt. Tới khi thấy rõ mặt người, chỉ thấy Thiệu đang cau mày nhìn cậu. Bốn phía là bóng đêm đen kịt, cảnh vật xung quanh thôn Bốc Vu vẫn tĩnh mịch như cũ. “Lúc…lúc nãy vừa xảy ra truyện gì?” Nhìn Thuỷ Căn mở mắt, lông mày Thiệu dường như chậm rãi giãn ra, nói: “Ngươi cuối cùng cũng tỉnh, không sao chứ?” Thuỷ Căn há mồm hổn hển, hoảng sợ nói: “Đây không phải… ảo giác sao?” Thiệu đưa tay nhéo tay cậu một cái thật mạnh, Thuỷ Căn đau đớn kêu to “Ai u”. “Thế là biết có phải là ảo giác hay không rồi? Nói, ngươi nhìn thấy cái gì?” Thuỷ Căn vừa định mở mồm nói, lời đã đến đầu môi lại nuốt trở vào. Vì sao bản thân lại chứng kiến cảnh Thác Bạt Thiệu lúc còn sống? Mai rùa luôn luôn cho người ta xem quá khứ trước tiên… Chẳng lẽ mình thật sự là kẻ khiến Thác Bạt thị phụ tử tương tàn, hại dân hại nước – Vạn Nhân? Lần đầu tiên, Thuỷ Căn ngờ vực thân phận của chính mình. Thác Bạt Thiệu đến chết cũng không quên cùng ái nhân hẹn ước kiếp sau, hình ảnh đó thật sự rất cảm động. Thác Bạt Thiệu mặc dù có hơi biến thái, nhưng về mặt tình cảm lại rất chân thành, si tình một cách đáng sợ. Nếu muốn cậu thẳng thắn nói về cảnh trong mơ, thì Thác Bạt Thiệu đúng là cái cục nợ, muốn dứt ra cũng không được. Tuy rằng cậu biết, Thác Bạt Thiệu sẽ tốt với cậu vô cùng, tốt đến mức cho dù đối mặt tử vong, dù trải qua nghìn năm cô độc, cũng sẽ không mảy may dao động. Thứ tình cảm này ở thời đại coi trọng vật chất như hiện nay, nghe giống như một cậu chuyện thần thoại đẹp đến không thực. Dù đây là tình yêu nam nam cấm kỵ, nó vẫn khiến người ta phải ngưỡng mộ. Nhưng tình cảm tốt đẹp cùng chứa chan say đắm này là dành cho khuynh quốc giai nhân Vạn Nhân kìa, cậu, Ngô Thuỷ Căn, một nông dân bình thường hoàn toàn chẳng cần đến. Giống như cục tẩy sặc sỡ bị lấy trộm từ trong hộp bút của Đới Bằng, thơm thơm, còn có vỏ nhựa xinh xắn. Cậu rất muốn chính mình cũng có một cục tẩy đẹp như vậy, thế nhưng khi nắm được nó trong tay, cậu lại không chút do dự ném nó vào nước cống thối hoắc. Không thuộc về mình, nhất quyết không lấy, nhưng chỉ cần vứt nó đi, sẽ không coi là trộm! Đây là cách nghĩ thâm căn cố đế của tiểu hài tử. Nghĩ vậy, cậu đẩy mạnh Thiệu đang ôm mình ra, nhặt lấy quần áo đang trải trên mặt đất, sau khi run rẩy mặc vào, lại hướng về phía Thanh Hà Vương nhỏ giọng nói thầm: “Thiên niên đại soả mạo (ngu lâu dốt bền)!” Lỗ tai Thác Bạt Thiệu rất thính, sắc mặt trầm xuống, đang muốn trị tiểu tử này. Đột nhiên từ xa truyền đến tiếng kêu kinh hoàng của tiến sĩ Lương: “Có ai không, mau tới đây!” Chương 31 Hai người nhìn nhau một thoáng, rồi chạy nhanh về phía phát ra tiếng kêu. Xem ra nhóm tiến sĩ Lương không đi quá xa. Rất nhanh, bọn họ đã chạy tới nơi xảy ra sự cố. Lại nói tiếp, Phùng cục trưởng cũng thật can đảm. Liên tiếp xảy ra nhiều chuyện quỷ dị như vậy, nếu là người khác thì đã sợ mất mật rồi. Nhưng anh bạn này vẫn dốc toàn lực của một chú cảnh sát gương mẫu, đi kiểm tra từng nhà, không bỏ qua một ngõ ngách nào trong quỷ thôn này. Rốt cuộc lại xảy ra chuyện. Mật độ dân cư trong thôn khá cao, nhà cửa san sát lô nhô. Nhưng tại phía tây bắc thôn xuất hiện một viện lạc trơ trọi. Tiếng kêu của tiến sĩ Lương truyền ra từ chính gian phòng này. Thuỷ Căn vừa định xông vào, đã bị Thiệu kéo lại. Hắn chăm chú quan sát tường bao quanh viện tử, Thuỷ Căn cũng nhìn theo ánh mắt hắn, bức tường này xây bằng gạch xanh(1), khác gạch mộc xây tường bình thường. Nếu nhìn kỹ hơn, sẽ thấy trên mỗi khối gạch đều có hoa văn tinh xảo. Thác Bạt Thiệu cẩn thận chạm vào hoa văn trên gạch, nói: “Chữ khắc trên gạch xanh này là dịch kinh triện thể (một kiểu chữ Hán cổ).” “Vậy… Nơi đây chính là tế đàn?” Thiệu lắc đầu nói: “Chắc là không phải, có điều nơi này oán khí rất nặng.” Dứt lời liền lôi Thuỷ Căn bước vào trong viện tử. Sau khi vào viện tử, bọn họ mới phát hiện nơi này là từ đường thờ cúng người chết của thôn. Cửa căn phòng ở chính giữa viện tử đang để ngỏ. Đứng trong viện tử, có thể thấy rất nhiều bài vị được bày kín bàn thờ. Mười cây đèn cầy đang cháy, không phải nến trắng dùng trong lễ tế, mà là nến đỏ chói mắt. Từng giọt sáp chảy xuống giống như từng giọt huyết lệ không ngừng rơi, đọng lại trên mép bàn những tầng sáp dài ngắn khác nhau. Thiệu lại càng thêm cau mày. Hắn cùng Vạn Nhân đã học qua một chút kiến thức về phong thuỷ học. Kiến trúc phòng ốc rất coi trọng phong thuỷ, đặc biệt là từ đường thờ cúng người đã khuất, lại càng phải chú trọng phương hướng. Theo lý thuyết, phương hướng tốt nhất là “Toạ bắc triêu nam, tử sơn ngọ hướng.”(quay lưng về hướng bắc, hướng mặt về phía nam). Trên thực tế, các nhà dân khác trong thôn đều theo hướng đó. Nhưng nơi này lại làm ngược lại, hoàn toàn không giống những ngôi nhà khác. Thêm vào đó, cây cối trong sân cũng rất quan trọng, cách bố trí chúng có thể thay đổi phong thuỷ của cả căn nhà. Để cầu gia đình bình an, nên “Đông trồng đào liễu, tây trồng thanh du, nam trồng mai tảo, bắc trồng nại hạnh”(2). Nhưng viện lạc này, ngay phía trước lại trồng hai cây hòe(3) ngay trước nhà. Hoè sống khá lâu, hơn nữa lại là giống cây thân gỗ cao lớn. Vậy nên, toàn bộ viện tử kể cả căn nhà đều bị che ở dưới tán cây, không thấy mặt trời. Xem cách bố trí này, từ đường này thực sự là hung trạch không hơn không kém. Đúng lúc này, tiến sĩ Lương từ trong phòng nhào ra, thấy hai người bọn họ, lập tức bắt lấy tay Thuỷ Căn: “Mau… Mau đi xem Phùng cục trưởng!” Thác Bạt Thiệu cẩn thận bước vào từ đường, hai bên đại sảnh bày bốn cỗ quan tài. Thế nhưng không nhìn thấy bóng dáng Phùng cục trưởng. Tiến sĩ Lương đi sau hắn căng thẳng chỉ vào một cỗ quan tài bên trái. Thiệu đi đến gần cái quan tài nọ, phát hiện Phùng cục trưởng đang nằm ngay ngắn trong đó, nếu như không phải còn một hơi thở yếu ớt, thì không khác nào người chết. Thuỷ Căn hiếu kỳ hỏi: “Sao hắn lại chạy vào quan tài nghỉ ngơi chứ?” Tiến sĩ Lương run rẩy chỉ vào bài vị trên bàn thờ, cuối cùng nhịn không được sợ hãi, òa lên khóc. Thuỷ Căn nhìn bài vị hỗn độn trên ban thờ; những bài vị ở hàng trong cùng có hình dáng khác nhau, màu sắc cái đậm cái nhạt, chứng tỏ rằng thời gian qua đời khác nhau. Nhưng ở phía trước, mấy chục hàng bài vị giống hệt nhau, chứng tỏ người chết cùng gặp nạn. Những người này hẳn là người trong thôn bị Thác Bạt Khuê giết hại năm đó. Và ở ngoài cùng, lại có bốn cái bài vị mới tinh, dường như chỉ vừa phủi đi bụi gỗ, vừa quét sơn, ngay cả nét chữ trên bài tử dường như còn chưa khô mực. Trong đó cái tên viết trên bài tử đặc biệt quen mắt – “Ngô Thuỷ Căn…” Thuỷ Căn không tự chủ được đọc lên, toàn thân nổi da gà. Về phần ba cái còn lại, hiển nhiên là khắc tên ba người kia. Tiểu mộc bài này còn độc ác hơn cả mai rùa, trắng trợn nguyền rủa người ta! Tiến sĩ Lương tiếp tục nói: “Phùng cục trưởng sau khi thấy tên hắn có khắc trên mộc bài, đầu tiên là cười lạnh một tiếng, sau đó bỗng nhiên chẳng nói chẳng rằng, trèo vào nằm trong quan tài, mặc cho ta gọi hắn như thế nào, hắn cũng không nhúc nhích.” Thác Bạt Thiệu cũng không để ý Phùng cục trưởng ở trong quan tài không rõ sống chết, ngược lại ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa phòng, khẽ mắng: “Cáo già!” Sau đó nói với đám Thuỷ Căn: “Mau, tìm một cái quan tài, sau khi nằm trong đó, đừng nói tiếng nào. Mặc kệ nghe được cái gì cũng không được nói, cũng không được cử động.” Nói xong Thiệu trước tiên ôm lấy Thuỷ Căn, đặt cậu vào trong một cái quan tài, lấy tay vỗ má Thuỷ Căn, nói: “Đứng sợ, có ta ở đây!” Nói xong, liền nghiêng người chui vào quan tài bên cạnh. Tiến sĩ Lương ngây người, rồi cũng run lẩy bẩy mà bò vào quan tài. Rất nhanh, đã đến nửa đêm. Thuỷ Căn nằm trong quan tài, nghe được tiếng động do phong linh làm từ mai rùa phát ra càng lúc càng dồn dập, và đột ngột xuất hiện tiếng giầy bước trên đá tảng lát đường, hòa vào tiếng phong linh. Không phải tiếng bước chân của chỉ một người. Dường như có rất nhiều người đang cùng đi, tiếng bước chân nặng nề hỗn độn. Thuỷ Căn nghe tiếng bước chân tiến vào viện tử, đi đến chỗ mình, vô thức nín thở, nhắm chặt hai mắt. Trong từ đường đột nhiên truyền đến tiếng ngâm xướng của rất nhiều nam nữ: “Siêu phàm bất thành khốn vu thử, độ giang vô thuyền trệ ngạn biên, ngô trì phù quan bi vô thanh, đẳng hồn tiêu tán giải oan oán. . .” (Siêu thoát không được khốn khổ ở nơi này, qua sông không thuyền đứng lại bên bờ, ta nâng áo quan bi thương trong im lặng, chờ đợi hồn tiêu tán giải trừ oan khuất oán hận…) Cùng với lời ngâm xướng lặp đi lặp lại này, Thuỷ Căn cảm thấy quan tài bị người nâng lên. Không biết sắp đưa đến nơi nào. Bên tai là tiếng ngâm xướng trầm thấp bi thương, không ngừng văng vẳng, giống như ma chú, cuối cùng, thanh âm như dính liền lại. Chỉ còn lại bốn chữ đầu câu: “Siêu… Độ… Ngô… Đẳng…” Thanh âm đơn điệu cứ lặp đi lặp lại như tiếng cầu cứu bi thương của vô số oán linh bị vây hãm trong thôn, tụ lại thành một lưỡi dao sắc bén đâm sâu vào não. Thuỷ Căn đã thấu hiểu nỗi đau đớn của Tôn Ngộ Không. Bị một hoà thượng niệm ‘khẩn cô chú’ thôi mà đã lăn lộn tr







Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Mẹ kế

Mẹ kếSao tôi thấy mình yếu đuối thế này, cái cảm giác đ...

Truyện Ngắn

05:44 - 23/12/2015

Người đàn bà giữ lửa

Người đàn bà giữ lửaMẹ là người phụ nữ duy nhất trên đời này khiến tôi...

Truyện Ngắn

05:26 - 23/12/2015

Đọc truyện ma- Lên núi săn rắn hổ mây

Đọc truyện ma- Lên núi săn rắn hổ mây Núi Cấm, hay còn gọi là Núi Ông Cấm, Thiên Cấm S...

Truyện Ma

09:37 - 10/01/2016

Nổ..

Nổ.. Một anh lực sĩ tập tạ có thân hì...

Truyện Cười

20:41 - 26/12/2015

Việc nhẹ nhàng

Việc nhẹ nhàng Một ông chồng tâm sự với bạn: -...

Truyện Cười

22:15 - 26/12/2015