m trong đầu, tại sao củ tỏi lại như thế chứ. Thế rồi cậu ta lại tiếp tục lần mò đường ra, Hải cố gắng thoát khỏi cái ma trận này. Quay trở lại Long, cậu phải lần mò mãi mới tìm được xuống đến bếp, Long lục lói hết các ngăn kéo, cuối cùng cậu ta cũng kiếm được một con dao nhọn những đã rỉ sét. Thì ra sở dĩ Long vội lao xuống bếp tìm dao là vì cậu biết rằng vong hồn đang hiện hữu và cậu còn nhớ lời Trà nói rằng vong hồn rất sợ dao trong bếp, thế cho nên cậu phải thủ sẵn một con dao bếp trong người. Long vừa mới cầm con dao lên thì đằng sau lưng có tiếng bước chân người chạy ra ngoài. Long hốt hoảng quay đầu nhìn ra ngoài, không một ai cả. Long bây giờ có thể cảm nhận được một cái gì đó lành lạnh đang chạy dọc sống lưng mình, cậu cầm con dao lăm lăm trong tay từ từ tiến ra cái phòng ăn. Long vô cùng kinh hãi khi cậu nhìn thấy bóng một người dáng vẻ gầy gò khom lưng đang đứng ngay tại cái cửa buồng ăn với phòng khách. Long hét lớn: - Bác Lý hả?! Không một tiếng trả lời, chỉ thấy cái bóng đó từ từ lướt vô trong phòng khách mất hút. Long thấy vậy thì cậu tiến lẹ hơn đến chỗ mà cái bóng trắng vừa xuất hiện, Long thò đầu vô nhìn quanh phòng khách, không một ai cả. Càng ngày, Long càng chắc chắn hơn rằng mình đang bị oan hồn trêu ghẹo, nhưng với con dao nhọn lăm lăm trong tay, cậu ta tiếp tục mò mẫm trong bóng tối để tìm ông Lý, Long cứ thế đi, đi mãi, mà bỏ lại cái cảm giác như có ai đó đang đi theo ngay sau lưng mình đang bắt đầu hiện diện. Quay trở lại Hương với Trà, hai người cứ bám chắc lấy nhau vừa đi vừa run rẩy, thật là lạ quá, tại sao đi từ vườn sau ra vườn trước mãi mà không thấy đường ra? Cả Trà và Hương nghĩ thầm rằng từ nãy giờ họ đã đi được gần nửa tiếng rồi, mà cái con đường ven hông nhà này trở nên kì lạ lắm, nó tựa như là một con đường mòn trong một khu rừng âm u vậy. Cả hai người cứ đi mãi đi mãi, hai bên đường là những hàng cây um tùm rậm lá, nhưng tất cả chỉ mang một mầu sắc chết chóc dưới cái ánh trăng vằng vặc đó. Hương và Trà đi được thêm một đoãn nữa thì phía bên tay phải của họ không còn là những hàng cây cao to um tùm nữa, mà thay vào đó là một bãi đất hoang với những ngôi mộ lởm trởm. Đi ngang đến đây, Hương tím tái mặt mày, cô ta túm chặt lấy người Trà run rẩy nói: - Sợ quá bà ơi… Trà nhìn cái bãi đất hoang với những nấm mồ cũng ớn lạnh, chỉ biết kéo cái Hương, giọng giục giã: - Thôi đi lẹ lên bà. .. Hai người run rẩy, thế rồi cuối cùng họ cũng đã đi khỏi cái bãi đất hoang đó, hai bên đường lại là những hàng cây rậm rạp um tùm. Hương và Trà cứ thế đi, thế rồi từ phía xa xa, hướng thẳng trên cái con đường mòn đó, cả hai nhìn thấy một cái cánh cổng sắt cao lừng lững nhưng có vẻ như đã bị siêu vẹo và cũ mèm. Hai người bước thêm mấy bước tiến tới gần cái cửa sắt đó hơn, đập vào mắt họ bây giờ là một cánh cửa sóng sắt cao tầm hai mét đã sét rỉ, méo móp, và cũ xì. Hương rợn tóc gáy khi mà cô nhìn qua cánh cửa sắt đó là một bãi đất hoang với những nấm mồ lởm chởm. Hai người tiến đến trươc cái cánh cửa sắt đó, họ có vẻ như kinh hãi lắm vì cái bãi tha ma này nhìn na ná giống với cái bãi tha ma mà họ mới đi ngang qua. Trà nghĩ thầm trong đầu, rõ ràng là con đường mòn này nãy giờ đi thẳng tắp chứ có cong cong đâu mà đưa họ đến cửa chính của bãi tha ma được? Hương cũng kinh hoàng không kém, cô căng mắt nhìn quanh như để phủ nhận rằng cái bãi tha ma này khác hẳn với cái bãi tha ma mà họ mới đi ngang qua. Thế rồi đôi mắt của Hương đặt ngay lên một vật hình trụ ở giữa cái nghĩa địa kia, “không thể nào …”, Hương sợ hại từ từ lùi ra xa, Trà quay lại nhìn cô ta ánh mắt khó hiểu. Hương run rẩy chỉ tay về phía trước và nói: - Đây … đây chính … chính là cái nghĩ địa mà … mà tụi mình mới đi ngang qua đó… Tra lúc nãy cũng nghi nghi, giờ nghe Hương nói đúng là cái nghĩa địa lúc nãy thì cô còn ớn lạnh hơn nữa. Trà cố ra vẻ bình tĩnh, cô quay đầu nhìn vô nghĩa địa một lúc, thế rồi Trà quay ra hỏi Hương: - Bà có chắc không? Hương run rẩy đáp: - Bà … bà có thấy cái khối hình trụ … xa xa kia không? Cái nghĩa địa kia … cũng … cũng có một cái tương tự… Trà quay lại nhìn thì đúng là có hình trụ, thế nhưng cô chưa kịp lên tiếng thì Hương đã tiến tới kéo áo Trà đi ra xa dần, Hương bắt đầu sụt sịt cô nói: - Quay lại cái vườn sau thôi bà ơi … tôi … tôi sợ quá … tôi nghĩ … tôi nghĩ mình đang bị ma giấu rồi… Trà nghe thấy Hương nói vậy thì cô cũng có hơi rùng mình, cuối cùng thì Hương cũng đã nhận ra, đúng là họ đang bị ma giấu thật rồi. Quay trở lại phần Long, cậu vẫn cầm cái đèn, một tay cầm dao đi khắp nơi gọi tên ông Lý. Nhưng có điều lạ là Long vẫn còn cái cảm giác như có một ai đó lặng lẽ đi theo mình từ nãy giờ, thấm chí là đôi khi cậu còn cảm thấy như có ai đang đứng sau lưng, và tiếng bước chân đâu đó vang vọng xa gần, thoắt ẩn thoắt hiện. Long đi tới chân một cái cầu thang khác dẫn xuống, chợt cái đèn của Long chập trờn, thế rồi nó tắt ngóm. Long dựng da gà, cậu đứng đó hí hoáy cố tìm cách bật lên, thế rồi tiếng bước chân từ dưới bắt đầu vang lên như thể có một ai đó đang đi thẳng lên chỗ cậu đứng. Long như chớp lấy thời cơ, cậu cố chấn tĩnh bản thân, Long đứng nép sẵn vào một góc tường, một tay dơ dao như thể chờ đón cái người lạ mặt kia đi lên. Long hít thở thật sâu, cậu chờ đợi cái tiếng bước chân rõ dần dần, bây giờ thì cậu không nghi ngờ gĩ nữa, có người lạ mặt trong căn nhà này chứ tuyệt đối không phải người trong đoàn. Bằng chứng là từ nãy giờ Long gào thét mà không ai trả lời, cũng có thể là ma, nhưng có lẽ cái liều trong người Long bây giờ là lớn mạnh hơn cả. Long đứng lặng thinh, tiếng nhịp tim của cậu ta chậm dần, cứ “thình thịch… thình thịch”, ngay khi tiếng bước chân đã rõ ràng là người kia đang đứng ngay đầu cầu thang nơi cậu đứng, Long cầm con dao lao ra chém vu vơ. Nhưng không chúng một ai cả, chợt Long có cảm nhận như có hai bàn tay túm lấy tay mình cào cấu đau điêng. Long cố lấy một tay gỡ tay người kia ra, còn một tay cố bẻ đường dao chém vào hai cánh tay đó. Long cứ như thế trong bóng tối, thế rồi bất ngờ cái vòng đỏ trên tay cậu bị cào đến độ đứt ra, Long lúc này có lẽ vì quá đau đớn, cậu dùng chân đạp mạnh về phía trước. Long chỉ nghe thấy tiếng một thân mình đổ uỳnh xuống dưới, kèm theo đó là tiếng một vật sắt rơi trên nền đá hoa “leng keng” khe khẽ. Long nghe tiếng đó thì cậu nhận ra là tiếng đồng bạc, nghĩ đến đây, Long hốt hoảng lấy cái đèn pin trong túi, lần này thế nào cậu bật lên thì nó sáng ngay. Long soi thì thấy ở dưới là một người đang nằm bất động. Long vội cầm đèn buông dao lao xuống. Đi đến giữa cầu thang thì Long đã nhận ra người nằm bất tỉnh đó là ông Lý, cậu càng sợ hãi hơn, thế rồi Long ngồi xuống cạnh ông Lý cố lay gọi: - Bác lý … bác lý … Ông Lý vẫn bất động , thế rồi lúc này Long mới để ý hai cánh tay của mình, vô vàn những vết xước hay đúng ra lả vết cào rách da rách thịt, máu bắt đầu chảy ra. Thế rồi Long nhìn sang bên cạnh ông Lý, cậu kinh hãi khi nhận ra cái đồng bạc mà mình đưa cho ông ý đã rỉ sét đen xì. Quay trở lại Hải, cậu cứ mò mẫm trong bóng tối, và cũng như Long, Hải có một cảm giác như có ai đó đang đi theo mình. Hai đứng trước một cái cửa gỗ đã khóa chặt, có lẽ Hải lúc này đã cùng đường rồi. Cậu ta đứng trước cánh cửa đó bất lực, thế rồi như bị ma sui quỷ khiến, Hải đưa tay lên vặn thử nắm đấm cửa, cánh cửa này chắc cũ lắm rồi nên cho dù có khóa cửa vẫn lung láy lắm. Như nổi cơn điên, Hải bắt đầu dùng vai húc uỳnh uỳnh vào cánh cửa. Chỉ còn nghe thấy tiếng “rầm rầm” vang lên từng hồi, và cái cánh cửa gỗ này xem ra cũng có vẻ như sắp bung. Hải cứ đứng đó húc vào cánh cửa thế nhưng bất chợt cậu có cảm giác như toàn thân mình bị một lực hút mạnh lôi lại vào trong. Hải gồng người cố húc cánh cửa gỗ đó, một lúc sau, Hải cảm giác một bàn tay lạnh lẽo bóp chặt lấy cổ cậu. Hải cảng lúc càng hoảng loạn, thế rồi cậu húc cánh cửa mạnh hơn nữa. Chiếc vòng đỏ trên tay hải cuối cùng cũng tuột ra vừa lúc cánh cửa bật mở, Hải lao người ra ngoài. Hải bị hẫng, cậu ngã thẳng vào cái cây khô cao dưới sân sau từ tầng hai. Hải hạ mình cái uỳnh xuống đám đất trồng cây, toàn thân cậu đau ê ẩm cộng thêm những vết xước do cành cây khô cứa vào người. Hải nằm đó mà lịm dần đi. Trà và Hương quay đầu đi ngược lại con đường mòn, thế nhưng từ phía xa xa kia, đập vào mắt họ là cánh cổng sắt lúc nãy. Hương nhìn thấy thế, cô ta khóc tu tu, và quỳ gục xuống con đường mòn đó nói trong nước mắt: - Không … không xong rồi bà ơi … kiểu gì … kiểu gì chúng ta cũng sẽ chết ở đây mà thôi… Trà nhìn thấy cánh cửa sắt đó thì trong lòng cô ta cũng thất vọng không kém, thế nhưng nghe tiếng Hương khóc lóc nỉ non bên cạnh. Trà như cáu tiết, cô kéo tay Hương đứng lên quát: - Đi! Đã thế này thì vào coi coi đứa nào giám làm gì?! Hương chả biết nói gì chỉ biết khóc tu tu. Trà tiến tới cô dùng chân đạp tung cái cánh cửa sắt cũ kĩ đó, chỉ nghe cái cửa kêu “két” lên một cái, thế rồi Trà dắt Hương vô cái nghĩa địa. Hai người bắt đầu đi sâu vào trong, không biêt kể từ khi nào, một làn sương mù kéo tới giầy đặc. Hương thỉ tỏ vẻ mỏi mệt, Trà thấy thế thì cô đặt Hương ngồi tựa lưng vào một bia mộ, Trà nói: - Bà ngồi đây nhé, đừng đi đâu, đợi sương tan ta đi tiếp, tôi đi coi lòng vòng coi sao. Hương lúc này vừa mệt vừa thất vọng, chả buồn đáp chả chỉ ngồi đó sụt sịt. Trà đi lòng vòng một lúc, thế rồi khi cô quay lại thì không còn tìm thấy Hương đâu nữa, Trà gào thét gọi tên Hương giữa màn sương dày đặc. Hương ngồi đó sụt sịt, thế rồi cô lim dim chìm vào giấc ngủ. Chợt khi Hương tỉnh giấc, cô thấy Trà đang cúi đầu xõa tóc đứng ngay trước mặt mình, vẫn bộ quần áo đó. Hương nhìn giáng điệu của Trà thì cô sợ lắm, Hương hỏi: - Trà … bà … bà làm sao thế? Vừa dứt câu, Trà ngẩng đầu, không phải Trà, mà là một người con gái với gương mặt đầy sẹo. Người con gái này tiến tới túm tóc Hương kéo đi, Hương la hét cố gỡ tay người kia ra. Người con gái này kéo tóc Hương, Hương thì cố níu vào mấy bia mộ, rồi cào xuống đất. Được một quãng thì cái vòng đỏ trên tay cô đứt lìa. Người con gái kia biến mất. Chỉ còn Hương nằm đó sợ hãi ôm mặt khóc trên nền đất nghĩa địa. Trà gào thét một hồi không thấy ai trả lời thì cô vô cùng hoảng sợ, Trà sợ rằng có gì không hay đã xảy ra với Hương rồi. Trà đi lòng vòng một lúc tìm kiếm. Sương cuối cùng cũng đã tan dần, thế rồi từ xa xa, Trà nhìn thấy bóng người con gái rất giống Hương đang ngồi trên cái khối hình trụ. Trà tiến lại gọi: - Hương! Hương đó hả? Thế rồi khi Trà tiến tới gần thì cô nhận thấy đó là cái giếng, Và người con gái với giáng vẻ và quần áo giống Hương này đang ngồi cúi đầu quay lưng về phía Trà. Trà tiến tới đặt tay lên vai lay lay gọi: - Hương … Nhưng như nhận ra có gì đó không phải, sao người Hương lại ướt và lạnh thế này. Trà nhận ra thì đã quá muộn, người con gái này quay người vồ hai tay lấy cổ Trà mà kéo cô tụt xuống giếng. Trà nhìn vào cái bộ mặt trương phềnh do ngâm nước với hai con mắt trợn trừng đó thì cô sợ hãi kêu hét thảm thiết. Chính cái tiếng hét đó của Trà đã khiến Hải thức tỉnh, Hải toàn thân đau ê ẩm, cậu ngẩng đầu nhìn thì thấy Trà đang đu nửa người cắm đầu vào giếng miệng la hét ôm tỏi. Hải cố gồng sức chịu đau đớn, cậu ta lao tới phía Trà. Trà vẫn gào thét và cố ghì người vào thánh giếng mặc cho người phụ nữ kia đang đung đưa, kéo cổ Trà xuống. Thế rồi toàn thân Trà bắt đầu lọt vào giếng nhanh hơn nữa, ngay lúc này cái đồng bạc trong túi quần của Trà lăn ra rơi xuống giếng cái tõm cũng là lúc mà Hải lao tới kịp kéo Trà lên. Cả hai người ngã qua một bên, Trà thấy mình được cứu, cô mừng rỡ nhìn qua thì thấy Hải, Trà ômg lấy cậu ta nói trong nước mắt: - Cám ơn! Cám ơn cậu! Đâu đó trong góc vườn sau lại xuất hiện tiếng khóc của Hương thút thít: - Anh Hải ơi … cứu em với… em sợ quá … Chương 7: Căn Duyên. Đêm hôm đó thực sự là một đêm kinh hoàng đối với cả đoàn, khi cả đoàn đưa nhau ra được tới bên cạnh chiếc ô tô đỗ ở sân trước, ai ai vẫn còn ngỡ ngàng và không tin rằng mình đã thoát khỏi cái cơn ác mộng dài đằng đẵng đó, có thể nói đó là một cơn ác mộng dài nhất cuộc đời họ. Khi tất cả đã lên xe, Long vớ lấy cái hộp sơ cứu trên xe, cậu ta băng qua loa hai cánh tay để đỡ rỉ máu, sau đó Long đích thân lái xe đưa mọi người về khách sạn, bỏ lại đằng sau tất cả các thứ dụng cụ. Khi chiếc xe đỗ trước cửa khách sạn thì cũng đã là 3 giờ sáng. Điều khiến Long có thoáng rùng mình đó là khi mà cậu ta nhìn thấy bà Lê đã đứng ở cửa khách sạn từ lúc nào. Nhanh như chớp, bà Lê ra lệnh cho mấy nhân viên khách sạn chạy ra mở cửa và đỡ mấy người trong đoàn của Long vào thẳng buồng của bà ta. Long sau khi đỗ xe xong cũng vội chạy vào buồng của bà Lê, Long thấy bà ta đã sai người chăm sóc kĩ lưỡng cho mọi người thì cậu cũng an tâm phần nào. Long đứng tựa lưng vào tường, cậu ta từ từ tụt cả người ngồi xuống đất, thở hắt ra một hơi thật dài như thể cố đẩy ra tất cả sự mệt mỏi, sợ hãi, và lo lắng mà cậu vừa mới trải qua một tiếng trước. Bà Lê lúc này từ đâu tiến tới đưa cho Long một lý nước chanh mát lạnh, Long đón lấy bằng hai tay và uống một hơi. Bà Lê lúc này đứng đó tặc lưỡi, bà ta nói: - Mới là sự bắt đầu mà cả đoàn đã thế này thì … Long nghe thấy bà Lê nói vậy thì cậu tí sặc, Long quay đầu lên nhìn bà Lê như thể không tin vào cái câu mà bà ta mới nói. Bà Lê quay đầu nhìn Long mỉm cười, thế rồi bà nói: - Mọi người cứ nghỉ ngơi đi nhé, sáng mai quay lại đó lấy máy quay về mà coi lại. Nhiều thứ hay lắm đó … Nói xong bà Lê đi ra khỏi buồng bỏ mặc lại một mình Long ngồi đó một mình với bốn người nằm ngất lịm đi vì mệt trên giường. Phải đến tầm gần trưa mọi người mới bắt đầu tỉnh dậy, Trà có lẽ là người thức dậy đầu tiên. Cô nhìn quanh thì thấy mình đã nằm trên giường trong phòng khách sạn, Trà thấy mọi người đều đã ở đây. Khi cô nhìn ra cửa thì thấy Long đã ngồi dưới đất ngủ gục từ lúc nào, Trà nhẹ nhàng đứng dậy lấy tấm chăn mỏng khoác lên người Long, sau đó cô đặt lên trán Long một nụ hôn ân ái. Thế rồi Trà khẽ mở cửa, ra phòng lễ tân lấy chìa khóa lên buồng tắm rửa lại và thay quần áo. Sau khi đã xong xuối, Trà từ từ tiến xuống định ngó vào buồng để coi coi mọi người thế nào thì từ sau lưng có tiếng gọi với lại: - Cháu gì ơi… Trà lúc đầu có hơi giật mình, cô không trả lời ngay mà quay đầ u lại nhìn. Trà thở phào nhẹ nhõm khi thấy bà chủ khách sạn đang tiến lại, bà Lê. Bà Lê tiến tới vỗ vai cô nói: – Trà phải không cháu? Trà khẽ cúi đầu đáp: - Dạ … Bà Lê tươi cười nói: - Mọi người chưa tỉnh lại đâu, bác mới kiểm tra xong, cháu ra đây ngồi uống nước nói chuyện với bác một chút đã ha? Trà lưỡng lự, cô thực sự muốn vào trong kiểm tra mọi người, và nhất là Long. Thế nhưng cuối cùng Trà cũng phải vòng ra bàn nước ngồi nói chuyện với bà Lê. Hai người ngồi xuống tại một cái bàn uống nước, bà Lê từ tốn rót ra hai ly trà, thế rồi bà ta đẩy một ly về phía Trà, bà Lê ngồi đó nhìn Trà chằm chằm. Trà thấy bà Lê cứ chằm chằm nhìn mình thì cô lung túng lắm, chẳng mấy chốc mà Trà đã đỏ mặt, cô cúi đầu ngượng ngùng. Bà Lê thấy điệu bộ của Trà như vậy thì bà ta mỉm cười, bà Lê làm một ngụm trà, thế rồi bà nói giọng nhỏ nhẹ: - Trời không cho không ai cái gì, và cũng không bao giờ lấy không của ai cái gì. Điều này con hiểu chứ? Trà nghe thấy câu nói đó thì nhìn bà Lê tỏ vẻ mặt khó hiểu, Trà chỉ còn biết nhìn bà Lê vẻ mặt ngơ ngác, bà Lê thấy thế thì nói tiếp: - Ta tưởng những người nghiên cứu về tâm linh như con phải hiểu rất rõ điều này chứ … hơn thế nữa, con lại còn có căn duyên nữa. Hoặc nói thẳng ra là con có lộc trời cho… Trà nghe đến đây thì cô rùng mình kinh ngạc, không lẽ bà Lê làm nghề thầy coi tướng số hay sao mà chỉ cần nhìn bà ta cũng biết là Trà có thần giao cách cảm, có thể cảm nhận được người âm? Nói về Trà, không phải ngay từ khi cha sinh mẹ đẻ mà cô có thể giao tiếp được với người âm, mà là phải mãi về sau này, khi cô học gần hết cấp ba, cô mới bắt đầu có được cái căn duyên đó. Nhưng cái lộc này của Trà, nói đúng ra cũng không hẳn là có thể như người ta mà giao tiếp với người âm được, mà đơn thuần là cô có thể nhận biết được khi nào thì người âm vất vưởng. Nói về cái chuyện thần giao cách cảm của Trà với người âm ngay từ cái ngày đầu cũng vô cùng lý thú. Chẳng là đợt đó, Trà thường phải đi học thêm học nếm, cái thời cấp ba đó thì làm gì có đứa nào là không đi học thêm học nếm đâu. Hôm đó Trà là người đến lớp học thêm đầu tiên, trên phòng học đã được bật đèn sẵn, nhưng chỉ có một mình Trà trong phòng. Như thường lệ, Trà ngồi đó mở vở ra coi lại bài tập hôm nọ được giao. Vẫn như mọi ngày, Trà ngồi đó trong căn phòng tĩnh lặng với bốn ngọn đèn nê ông tỏa sáng khắp căn buồng. Đang ngồi coi lại mấy bài đại số, bất chợt không biết từ đâu, người Trà bỗng rung lên một cái nhẹ, thế rồi trong lòng cô bắt đầu cảm thấy ớn lạnh đến lạ thường. Từng cái da gà trên tay cô bắt đầu dựng thẳng đứng lên từng hàng, tiếp theo là cái cảm giác lạnh lẽo chạy từ gáy xuống đến xương cụt. Thế rồi cái cảm giác như có ai đó nữa đang trong căn buồng này khiến cho Trà càng cảm thấy nôn nao và bồn chồn hơn nữa. Trà từ từ rời mắt khỏi quyển vở, thế rồi cô khẽ liếc mắt nhìn khắp dẫy bàn phía trước, nơi cái bảng đen còn những kí tự hóa học bằng phấn trắng trên cái bảng đen yên lặng kia. Thế rồi như bị ai đó thúc giục, Trà run rẩy quay đầu liếc ra phía sau lưng, cô đảo mắt một vòng và cuối cùng nhìn thẳng vào cái cửa phòng đang mở kia. Trà cứ ngồi ở tư thế quay ngang đầu liếc mắt nhìn thẳng vào cái cửa gỗ đó. Không có một ai, bên ngoài thì tối, trong phòng thì sáng bừng lên, rõ ràng là không có một ai đứng ngoài đó, nhưng Trà cứ ngồi đó trong lòng đinh đinh rằng có một ai đó đang đứng ở cửa, nhưng tại sao cô lại không nhìn thấy gì? Thế rồi Trà kinh hãi khi cô nhìn thấy cái cánh cửa mở đang gập vào trong phòng kia từ từ khép hờ lại ra ngoài ngay trước mắt cô, “quạt trong phòng làm gì có gió đủ mạnh để đẩy cánh cửa cơ chứ?”, Trà sợ hãi nghĩ thầm trong đầu, thế rồi nhanh như chớp, cô quay mặt nhìn lại vào quyển vở, cố tĩnh tâm và ép bản thân phải nghĩ về những bài toán, những con số trên vở kia. Trà ngồi đó chết lặng, trên trán cô bắt đầu lấm tấm mồ hôi hột, cả căn phòng yên lặng bây giờ tràn ngập tiếng tim Trà đang đập hỗn loạn cộng thêm cái hơi thở ra hít vào run rẩy, quả đúng là một bản giao hưởng lạnh người. Trà ngồi đó hoảng loạn trong đầu thì bỗng mấy tiếng “lách cách” vang lên, Trà lại rùng mình và lần này cô có cảm giác như mình vừa chết lặng đi khi cái cái tiếng “lạch cạnh” phát ra. Trà run rẩy khẽ liếc mắt nhìn lên phía trước nền nhà, có mấy viên phấn trắng đang lăn, “làm gì có ai đụng vào phấn mà nó rơi cơ chứ?”, nghĩ đến đây Trà càng kinh hãi hơn nữa, thế rồi cô từ từ nâng đầu lên nhìn vào cái bảng đen. Mắt Trà không chớp khi cô thấy mấy kí hiệu hóa học trên bảng đen bằng phấn đang từ từ mờ đi như thể có ai đang đứng dùng đầu ngón tay lau đi từng nét một vậy, tim Trà ngày càng đập điên loạn hơn. Ngay lúc này đây một bàn tay đặt lên vai Trà khiến cho tim của cô bất động trong tích tắc, Trà quay giật người lại vào góc tường, mặt cắt không còn hột máu, lưỡi cô như rụt lại, thì ra chỉ là thằng lớp phó. Cậu lớp phó đứng nhìn Trà cười nói: - Bà bị làm sao thế? Người ướt nhẹp lại còn mặt trắng bệch nữa… bị ma nhập hả? Trà vẫn ở cái tư thế đó không nói năng gì, quả đúng là toàn bộ người cô bây giờ đã ướt nhẹp mồ hôi như tắm. Thế rồi cậu lớp phó vừa cười vừa lắc đầu, cậu ta để cặp lên bàn, sau đó lấy rẻ lên lau bảng, vừa lau cậu vừa nói: - Sao bà đến sớm không lâu bảng giúp tôi? Trà vẫn ngồi đó lặng thinh không nói gì, trong thâm tâm cô có lẽ vẫn còn quá sợ hãi với cái cảm giác mà mình vừa trải quá. Ngồi đây nghe bà Lê nói là mình có căn duyên, Trà lại nhớ lại cái ngày đầu tiên đáng sợ đó, cái ngày mà cô thụ lộc, một món quà trời giáng cho. Bà Lê làm ngụm trà, thế rồi bà nói tiếp: - Con người ta có ba phần hồn, bẩy phần vía, bẩy hồn vía là tấm lá chắn kiên cường bảo vệ người sống, thế nhưng không phải lúc nào nó cũng hiển diện. Khi con người ta ngủ, cơ thể lạnh đi, lúc đó là lúc mà bẩy phần vía tan biến, khiên cho việc vong hồn thâm nhập vào giấc mơ người sống được dễ dàng. Ta biết con là người nặng vía, nên dù vong hồn có trêu con như thế nào, con vẫn sẽ không sao, nhưng ta muốn biết tại sao khi nhận đươc cái lộc này, con lại lấy nó làm công cụ để mưu sinh? Con trả lời ta đi? Trà ngồi đó nghe bà Lê nói thì chỉ còn biết cứng lưỡi, thế rồi