ời đàn ông. Có thể nhận ra một cách rõ ràng các đặc trưng của khuôn mặt từ ánh mắt, sống mũi đến hình dạng của tai. Tuy tóc trước trán hơi bợt lên trên nhưng độ tuổi có lẽ cũng chỉ vào khoảng ba mươi. – Cậu có nhận ra thằng cha này không? – Ryuji hỏi. – Làm sao mà nhận ra được. – Mặt hắn trông ớn quá. – Cậu mà còn nghĩ thế thì hắn quả không phải loại vừa. Cậu khiến mình thấy kính trọng hắn rồi đấy. – Ờ, nên làm như thế. Không có nhiều khuôn mặt gây ấn tượng mạnh đến vậy đâu. Cậu tìm hộ tớ được không? Cậu là phóng viên mà, còn ai chuyên nghiệp hơn cậu trong những mánh điều tra đó. – Cậu đùa đấy à? Tội phạm hay nghệ sỹ còn hoạ chăng chứ người thường thì tìm thế cóc nào được. Mà dân số Nhật Bản thì tới cả trăm triệu người. – Thế thì cậu tìm trong đám tội phạm, hoặc diễn viên đóng phim poóc-nô cũng được. Thay cho câu trả lời, Asakawa cầm lấy quyển sổ ghi chép. Có quá nhiều việc phải làm, nếu không ghi lại gã sẽ quên mất. Ryuji tắt máy rồi tự tiện lôi ra một chai bia nữa từ trong tủ lạnh và rót vào cốc.- Nâng cốc nào! Asakawa không định cầm cốc lên vì không hiểu được tại sao lại phải nâng cốc. – Tớ có một linh cảm. – Đôi má xám xịt của Ryuji hơi ửng đỏ. – Trong vụ việc này có bóng dáng của một thứ tội ác chống lại loài người. Tớ đánh hơi thấy nó, không thật rõ ràng, nhưng có một xung động xảy ra vào thời điểm đó… Mà tớ đã kể với cậu rồi nhỉ, về nạn nhân đầu tiên của tớ ấy mà. – Ờ, vẫn nhớ. – Hơn mười lăm năm trước, vào lúc ấy, có một thứ dự cảm làm ngực tớ nhột nhạt. Hồi đó là tháng Chín của lớp mười một, năm tớ mười bảy tuổi. Tớ học toán đến ba giờ đêm, sau đấy học tiếng Đức khoảng một tiếng đồng hồ để thư giãn đầu óc. Lúc nào tớ cũng làm như vậy. Học ngoại ngữ là cách tốt nhất để làm dịu đi các tế bào não đang mệt mỏi. Đến bốn giờ, tớ uống hai chai bia như thường lệ rồi ra ngoài đi dạo, một thói quen hàng ngày của tớ. Lúc đi ra, có một cái gì đó rất khác với mọi khi khi nảy nòi trong óc tớ. Mà cậu đã bao giờ rảo bộ qua các dãy phố giữa đêm khuya chưa nhỉ? Khoan khoái lắm đấy. Lũ chó cũng ngủ khì cả. Giống như cún con nhà cậu ấy. Thế rồi tớ đến trước một khu căn hộ. Nó là một toà nhà hai tầng làm bằng gỗ khá đỏm dáng, và tớ bắt gặp một cô nàng sinh viên sạch sẽ, mà đôi khi tớ bắt gặp ở trên phố, đang sống đâu đó trong ngôi nhà này. Nhưng tớ không biết là phòng nào. Tớ lần lượt đưa mắt qua các ô cửa sổ của tám căn phòng. Lúc ấy, tớ chỉ quét mắt qua thôi chứ chẳng nghĩ ngợi gì. Thế mà, chả hiểu sao, khi mắt tớ dừng lại ở căn phòng tầng hai tít mãi đầu hồi phía nam, tớ lại nghe có tiếng nổ tách trong đầu, rồi bất chợt cảm thấy một thứ bóng đen mới mọc mầm trong tim tớ đang lớn dần lên. Và tớ lại tuần tự nhìn qua một lần nữa. Quả nhiên là đúng đến chỗ đó, bóng đen ấy lại cuộn lên. Thế là tớ tin chắc rằng căn phòng đó không đóng khoá. Tớ không biết có phải cô nàng quên bấm khoá hay không. Tớ chỉ biết bước theo sự dẫn lối của cái bóng đen sinh ra trong tim tớ lên tầng hai và đứng trước cửa phòng. Có một tấm biển đề tên bằng chữ Latin: YUKARI MAKITA. Tớ tóm mạnh lấy nắm đấm cửa bằng tay phải. Tớ giữ như thế hồi lâu rồi dồn hết sức xoay sang bên trái. Nhưng nó không nhúc nhích. Tớ rủa thầm trong bụng. Trong tích tắc vang lên một tiếng cách, cánh cửa mở ra. Cậu nghe này, không phải cô nàng quên khoá cửa mà chính là cánh cửa đã mở ra vào giây phút ấy. Có một sức mạnh nào đó đã tác dụng lên nó. Cô nàng đang nằm ngủ trên tấm nệm cạnh bàn. Tớ cứ đinh ninh là cô nàng ngủ trên giường cơ, nhưng không phải vậy. Tớ nhòm thấy một bên chân của cô nàng thò ra khỏi chăn… Ryuji tạm ngừng câu chuyện ở đó. Thế rồi, như thể đang tái hiện lại rất nhanh trong đầu cái quang cảnh sau đó, y chìm đắm vào vùng ký ức xa xăm với một vẻ mặt có cả xót thương lẫn tàn ác. Lần đầu tiên Asakawa nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ giằng xé của Ryuji. – … Sau đó hai ngày, trên đường từ trường về ngang qua khu căn hộ ấy, tớ thấy có chiếc xe tải hai tấn đậu trước sân và đồ đạc thì đang được khuân ra khỏi phòng. Người chuyển nhà là Yukari. Đứng bên cô nàng là một người đàn ông có vẻ như là bố, cô nàng thì chẳng làm gì, chỉ đứng tựa vào hàng rào và chăm chú nhìn đống đồ đạc được chuyển ra. Lẽ đương nhiên là ông bố thì chẳng biết tại sao cô con gái lại đùng đùng chuyển nhà rồi. Đấy, Yukari biến mất trước mặt tớ như vậy đấy, Chẳng biết là cô nàng về nhà đẻ hay chỉ thay đổi chỗ ở rồi vẫn tiếp tục theo học ở trường đại học ấy? Đi đâu thì đi chứ chắc chắn cô nàng chẳng thể sống thêm một giây nào nữa trong cái căn phòng đó. Hê hê, thật tội nghiệp. Hẳn là cô nàng đã sợ chết khiếp. Câu chuyện làm Asakawa thấy nghẹt thở. Gã cảm thấy kinh tởm ngay cả cái việc uống bia cùng Ryuji. – Cậu không bao giờ dằn vặt vì chuyện ấy à? – Quen rồi. Cậu cứ thử hàng ngày đấm tay vào tường bê tông coi, cuối cùng sẽ chẳng thấy đau nữa đâu. … Thảo nào, ngay cả bây giờ y vẫn tiếp tục làm thế. Asakawa tự hứa với lòng sẽ không bao giờ cho gã đàn ông này bước vào nhà mình thêm một lần nào nữa. Ít nhất cũng không để y lại gần vợ và con gã. – Cậu khỏi lo, tớ không làm thế với cún con nhà cậu đâu. Asakawa vội lảng sang chuyện khác như thể bị nhìn thấu tim gan. – Thế cái linh cảm ấy là gì? – À, một thứ linh cảm về cái ác. Nếu không có một thứ năng lượng cực kỳ độc ác, thì tớ đã không thể gây ra những trò như thế với bàn tay này. Ryuji đứng dậy. Ngay cả khi đứng dậy, y cũng không cao hơn đầu Asakawa lúc đang ngồi. Tuy vóc người không đầy một mét sáu, nhưng những bó cơ cuồn cuộn nơi bả vai của Ryuji không thể chê vào đâu được, quá xứng là kẻ đã giật giải ném tạ trong đại hội thể thao các trường trung học. – Tớ chuẩn bị về đây. Nhớ hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình. Qua đêm nay cậu sẽ chỉ còn năm ngày nữa thôi đấy. Ryuji xoè rộng bàn tay. – Mình hiểu.- Tớ biết có một luồng năng lượng ác đang cuộn lên ở một nơi nào đó. Nó toả ra thứ hương thơm sao mà quen thuộc. – Đứng cạnh cửa ra vào với cuốn băng vừa sao trước ngực, Ryuji nói như nhấn mạnh. – Cuộc họp tác chiến lần sau sẽ tiến hành ở nhà cậu. – Giọng Asakawa hạ thấp và rành mạch. – Biết rồi, biết rồi. Ánh mắt Ryuji đang cười. Asakawa vội nhìn chiếc đồng hồ quả lắc trong phòng ăn lúc Ryuji vừa về khỏi. Đó là món quà cưới của một người bạn, quả lắc hình cánh bướm màu đỏ đang đánh qua đánh lại. Mười hai giờ hai mươi mốt phút… Ngày hôm nay, gã đã xem đồng hồ bao nhiêu lần rồi nhỉ? Thời gian đang choán hết tâm trí gã. Ryuji nói đúng, qua đêm nay thời hạn của gã chỉ còn lại năm ngày. Liệu cho tới lúc đó gã có giải được câu đố về dòng chữ đã bị xoá hay không? Tâm trạng của gã giống như của một bệnh nhân ung thư đang đứng trước ca phẫu thuật mà cơ may thành công gần như không có. Từ trước đến nay, Asakawa luôn chủ trương rằng cần phải báo cho bệnh nhân ung thư biết được tình trạng của mình. Nhưng nếu trạng thái tâm lý này cứ mãi tiếp diễn thì quả là gã chẳng muốn biết chút nào. Gã không phải loại người có thể làm được những việc phi thường giống như một vài người có thể làm lúc đối mặt với cái chết. Bây giờ thì gã vẫn còn đủ bình tĩnh. Nhưng khi chỉ còn một ngày, một giờ, hoặc một phút, gã không dám tin rằng mình còn có thể duy trì được trạng thái ý thức bình thường nữa hay không. Gã chợt hiểu ra rằng tại sao mặc dù kinh tởm Ryuji song gã vẫn bị y lôi cuốn. Ryuji có một sức mạnh tinh thần không thể nào cưỡng nổi. Trong khi Asakawa luôn để ý tới ánh mắt xét nét của những người xung quanh và khép nép sống thì Ryuji nuôi dưỡng một vị thần, à mà không, một con ác quỷ ở trong người và buông mình phóng túng. Y chưa bao giờ khuất phục trước nỗi sợ. Với Asakawa, chỉ những lúc nghĩ đến người vợ và đứa con nhỏ mà gã sẽ bỏ lại trên đời sau khi chết thì lòng tham sống của gã mới xua đi được nỗi sợ. Asakawa sực nhớ ra, gã khẽ khàng mở cửa buồng ngủ và ngắm nhìn gương mặt vợ và con gái. Hai khuôn mặt đang ngủ trong bình yên vô sự. Gã không còn thời gian để mà hoảng sợ nữa. Gã quyết định gọi điện cho Yoshino, kể hết sự tình và nhờ anh ta giúp đỡ. Gã sẽ phải hối hận nếu không làm ngay những việc có thể làm trong hôm nay. Asakawa đã định xin nghỉ một tuần nhưng gã nghĩ lại, thay vì nhốt mình trong phòng và nhấm nháp nỗi sợ một cách vô nghĩa, gã nên tận dụng tối đa hệ thống thông tin của công ty thì may ra còn có ích cho việc giải mã cuốn băng, nên mặc dầu là thứ Bảy gã vẫn đến toà soạn. Gã thừa biết rằng dù đến công ty gã cũng sẽ không bắt tay vào công việc. Thuật lại toàn bộ câu chuyện rồi xin tổng biên tập cho tạm gác công việc trong một thời gian là thượng sách. Nếu có được sự giúp đỡ của tổng biên tập nữa thì khỏi phải bàn. Vấn đề là ở chỗ, ngài tổng biên tập có tin lời gã hay không. Chắc chắn, ông ta sẽ lại lôi cái lý thuyết ngẫu nhiên ấy ra và cười vào mũi gã. Thây kệ cuốn băng chứng cứ của gã, nếu ông ta đã muốn phủ nhận từ đầu thì ông ta sẽ theo cái lập luận ấy của mình mà triển khai, rồi uốn nắn sao cho gã phải tùng phục. Thế nhưng sẽ rất thú vị nếu…, Asakawa nghĩ bụng. Gã có đem theo cuốn băng trong chiếc cặp da, nếu gã cho ngài tổng biên tập xem cái đó thì ông ta sẽ phản ứng như thế nào nhỉ??? À khoan, trước đó phải xét xem ông ta có muốn xem không đã chứ. Tối hôm qua, khi đã muộn Asakawa gọi điện cho Yoshino và anh ta tin ngay những gì gã thuật lại. Và trong cái cách nói chuyện ấy, anh ta ngầm bảo với gã rằng: đừng có cho tớ xem, tớ không muốn. Nhưng bù lại, anh ta hứa sẽ hợp tác trong mọi khả năng có thể… Với trường hợp của Yoshino, thực sự là anh ta có lý do để tin. Lúc thi thể của Tsuji Haruko và Nomi Takehiko được tìm thấy trong chiếc xe ven đoạn tỉnh lộ Ashina, Yoshino gần như là người đầu tiên chạy tới hiện trường và tiếp xúc với bầu không khí ấy. Một thứ không khí nghẹt thở mà ở đó, tất cả những thành viên trong tổ điều tra đều không dám nói ra cho dù ai cũng hiểu rằng sự thể ấy chỉ có thể do một thứ ma quái gây nên. Nếu Yoshino không được tiếp xúc với bầu không khí đó, chưa chắc anh ta đã dễ dàng tin đến vậy. Đằng nào thì Asakawa cũng đang ôm một trái bộc phá. Chỉ cần gã châm ngòi nổ trước mắt ngài Tổng biên tập và lấy thế ấy uy hiếp ông ta thì hẳn là sẽ đem lại một hiệu quả kha khá. Gã bỗng muốn sử dụng con bài đó chỉ đơn giản vì tính tò mò cám dỗ. Nụ cười như lúc nào cũng giễu cợt người khác biến mất khỏi Oguri. Tì hai khuỷu tay lên bàn và chớp mắt liên tục, Oguri một lần nữa nghiền ngẫm lại lời kể của Asakawa. ….Hai đôi nam nữ, được biết chắc là đã xem cuốn băng video tại Villa Log Cabin vào đêm ngày 29 tháng tám, đã chết một cách đầy bí ẩn sau trong một tuần đúng như lời cảnh báo trong cuốn băng. Cuốn băng này sau đó lọt vào tay người quản lý rồi được đem về cất tại văn phòng và nằm phủ bụi cho đến khi Asakawa tìm thấy. Thế nhưng khi phát hiện ra, Asakawa đã chẳng may xem phải nó. Và hắn sẽ chết sau năm ngày nữa? Liệu có thể tin được chuyện này không? Nhưng cái chết của bốn đứa trẻ là bằng chứng không thể chối cãi, phải giải thích ra sao về điều đó? Logic nằm ở đâu? Asakawa đang đứng nhìn tổng biên tập Oguri, trên nét mặt thoảng qua một vẻ khoái trá hiếm thấy. Bằng kinh nghiệm, gã có thể đoán được Oguri đang nghĩ gì vào lúc này. Gã chờ cho đến khi dòng tư duy của Oguri đi đến chỗ bế tắc rồi mới lấy cuộn băng ra. Gã làm ra vẻ đầy hệ trọng và diễn kịch với bàn tay như thể gã sắp tung ra một xấp bài ù. – Tổng biên tập có muốn xem thử cái này không? Asakawa nói, trong khi vừa ra hiệu bằng ánh mắt về phía ti vi đặt cạnh chiếc sofa ngay mép cửa sổ vừa đủng đỉnh nở nụ cười khiêu khích. Có tiếng nuốt nước bọt rất lớn phát ra từ cổ họng Oguri. Oguri không hề quay sang chiếc tivi bên mép cửa mà chỉ nhìn như hút hồn vào cuộn băng đen nháy đang ngự trên mặt bàn. Rồi ông ta tự hỏi lòng mình. …Nếu muốn thì mi có thể xem ngay được lúc này, Mi dám mà. Mi có thể cười khẩy, coi nó như một thứ lá cải rồi nhét nó vào cái đầu kia như mọi khi, thế là xong. Nào ngại ngần gì nữa, làm đi. Lý trí của Oguri ra lệnh cho cơ thể của ông ta. “Trên đời làm gì có cái thứ nhảm nhí đó, cứ xem đi. Nếu ta xem, Asakawa sẽ nghĩ ta không tin hắn. Nhưng ngược lại, nghe này, hãy nghĩ cho kỹ, nếu từ chối không xem tức là ta tin vào câu chuyện bịa đặt của hắn. Vậy thì ta cứ xem. Ta là tín đồ của khoa học hiện đại, đâu phải một thằng nhóc con sợ ma vãi đái ra quần cơ chứ”. Trên thực tế có đến chín mươi chín phầm trăm Oguri không hề tin vào câu chuyện đó. Tuy nhiên, ẩn sâu trong tâm trí, cái cụm từ “biết đâu đấy” làm ông chột dạ. Biết đâu đấy chuyện này có thật… Vì rất có thể trên thế giới này vẫn còn những nơi mà khoa học hiện đại chưa với tới. Và cố nhiên, chừng nào vẫn còn những mối đe doạ như thế thì dù có lý trí hối thúc đến đâu, cơ thể cũng sẽ cự tuyệt. Lúc này, Oguri vẫn ngồi nguyên trên ghế và không hề động đậy. Nói đúng hơn thì Oguri không thể động đậy được. Sự trơ lì của cơ thể vượt quá những hiểu biết trong đầu ông ta. Một khi vẫn còn có dấu hiệu của sự nguy hiểm, dù rất nhỏ, thì bản năng phòng vệ của cơ thể sẽ thẳng thừng lên tiếng. Oguri ngẩng mặt lên và hỏi bằng giọng khô khốc. – Rồi, thế cậu muốn gì?? Asakawa đã cầm chắc phần thắng. – Em xin sếp cho em rút khỏi loạt bài đang làm, em muốn tìm ra chân tướng của cuốn băng này. Sếp biết đấy, mạng sống của em đang treo trên đầu sợi tóc sếp à. Oguri nhắm nghiền hai mắt. – Cậu định viết bài phải không? – Dù gì thì em cũng là nhà báo…Trước mắt em cứ viết tạm các tình tiết ra đấy. Có em và Takayama Ryuji thì nhất định vụ này sẽ không thể chìm vào bóng tối. Tất nhiên, đăng hay không là quyết định của sếp.font> Oguri gật đầu thật mạnh hai cái. – Thôi được, sẽ giao Top Interview cho Hirame vậy. Asakawa khẽ cúi đầu. Đang định nhét lại cuộn băng vào cặp thì một ý nghĩ tinh quái nảy ra trong đầu gã, gã lại chìa cuộn băng ra trước mặt Oguri. – Sếp tin cái này, phải không? Ogủi chỉ hứ lên một tiếng rất dài rồi lắc đầu. Ông ta không thể nói cứng rằng tin hay không tin. Dù sao thì cũng còn một mối bất an nho nhỏ…, phải rồi, có lẽ là tại chỗ đó. – Em cũng nghĩ giống như tổng biên tập đấy. Asakawa bỏ lại câu nói đó đằng sau rồi quay đi. Oguri vừa nhìn theo lưng gã vừa nghĩ, nếu qua ngày 18 tháng mười mà hắn vẫn sống thì mình quyết xem cuộn băng đó cho hắn biết tay. Thế nhưng đến ngày hôm ấy, rất có thể cơ thể Oguri lại vẫn cự tuyệt không chừng. Cái mối bất an “biết đâu đấy” có thể sẽ chẳng bao giờ biến mất. Trong phòng lưu trữ, Asakawa xếp ba quyển sách dày cộp lên bàn: Núi lửa Nhật bản, Quần đảo núi lửa, Những ngọn núi lửa đang hoạt động trên thế giới. Trước tiên, Asakawa lật giở trang bìa của cuốn sách có tên Núi lửa Nhật bản vì đồ rằng cảnh phun trào trong cuộn băng là của một ngọn núi ở Nhật bản. Bức ảnh đầu tiên. Những ngọn núi hùng vĩ bị bao quanh bởi một lớp nham thạch màu xám đang phun lên trời những cột bụi trắng và hơi nước. Những miệng núi chìm lửa lần vào bóng tối đang tung lên nền trời đêm những tảng dung nham cháy đỏ. Tất cả những cảnh tượng ấy gợi người ta nhớ đến vụ nổ Big Bang hình thành nên vũ trụ. Asakawa vừa lật giở từng trang vừa so sánh các bức hình với những lưu ảnh mà gã đã ghi nhớ rất kỹ trong đầu. Ngọn Aso, đỉnh Asama, Showa-shinzan, Sakurajima… Tuy nhiên, gã đã không mất nhiều thời gian như gã nghĩ để tìm ra ngọn núi ấy: đỉnh Mihara. Mihara là một trong những ngọn núi lửa khá nổi tiếng trong số các núi lửa đang hoạt động ở Nhật Bản, nó thuộc vào dải núi lửa Phú sỹ. …Núi Mihara? Asakawa lẩm bẩm. Trên trang sách mở rộng có hai bức ảnh hàng không và một bức ảnh chụp từ trên gò cao. Asakawa nhớ lại đoạn băng đó và tưởng tượng ra đủ các góc độ rồi so sánh. Quả là giống. Nếu nhìn từ chân núi, đỉnh núi tạo thành một đường dốc thoai thoải. Nhưng nếu dựa vào ảnh hàng không thì có thể nhận thấy một đường hình tròn bao quanh một lòng chảo lớn trên đỉnh núi, và ở giữa lòng chảo là một đụn đất đùn lên từ họng núi lửa. Bức hình chụp từ trên gò cao dưới chân núi đặc biệt giống với ngọn núi lửa trong băng. Cả màu sắc của bề mặt lẫn những đường nhấp nhô gấp khúc đều gần như đồng nhất. Gã cần phải xác minh lại bằng các căn cứ chắc chắn hơn chứ không thể chỉ dựa vào trí nhớ. Asakawa chụp lại bức ảnh của đỉnh Mihara cùng với vài ba ngọn núi đáng lưu tâm khác. Asakawa gọi điện suốt cả buổi chiều. Gã gọi điện cho những người từng nghỉ tại Villa Log Cabin trong vòng nửa năm qua. Thực ra nếu có thể gã nên gặp trực tiếp vừa hỏi chuyện vừa coi sắc mặt họ thì tốt hơn, nhưng gã không có nhiều thời gian đến thế. Chỉ nghe qua điện thoại thì khó mà lật tẩy được nếu họ nói dối. Asakawa dỏng tai lên nghe để không bỏ lọt bất kỳ sự lúng túng nào, dù là nhỏ nhất, của người bên kia đầu dây. Có mười sáu nhóm đối tượng cần phát minh. Vì vào thời điểm khánh thành Villa Log Cabin tháng Tư năm nay thì các phòng chưa được trang bị đầu video. Vào giữa tháng Bảy, một khách sạn ở địa phương bị phá bỏ, người ta quyết định chuyển giao một khối lượng lớn đầu video ở đó cho Villa Log Cabin. Và công việc lắp đặt cùng với mua sắm băng cho thuê đã hoàn tất vào cuối tháng Bảy để kịp cho đợt nghỉ hè. Chính vì thế, trên tờ giới thiệu về khu nghỉ dưỡng không thấy có dịch vụ này và phải khi tới tận nơi người ta mới ngạc nhiên nhận ra là có thứ đó và chúng chỉ được sử dụng để giết thời giờ vào những ngày trời mưa, nên hầu hết không có nhóm nào chuẩn bị băng mang theo để ghi lại các chương trình ti vi. Tất nhiên, đấy là nếu gã tin những gì người ta nói trong điện thoại. Rốt cuộc thì ai đã mang cuộn băng này tới đó? Và ai là kẻ đã ghi hình? Không muốn bỏ sót chi tiết nào, Asakawa đã nhiều lần phải dùng đến những mánh lới hòng giục đối phương nói thật, tuy nhiên xem chừng chẳng có ai có ý định giấu giếm bất cứ điều gì. Trong số mười sáu nhóm, có ba nhóm đi đánh golf thậm chí còn không để ý đến sự tồn tại của bộ đầu video. Có bảy nhóm biết mà không sử dụng và có năm nhóm đi đánh tennis nhưng vì trời mưa nên bất đắc dĩ phải mượn băng về xem. Các tựa phim mà họ mượn phần lớn là danh tác trong những năm qua. Có thể là họ xem lại những thứ mà họ đã từng xem rồi. Chỉ có một nhóm gia đình bốn người sống ở Yokohama đăng ký dưới cái tên Kaneko là có dùng băng video mang theo để ghi hình một chương trình truyền hình ở kênh khác được phát đồng thời với bộ phim dã sử trên đài NHK. Asakawa tạm gác máy rồi một lần nữa đảo mắt qua mười sáu dữ kiện vừa thu thập được. Có một điểm đáng ngờ… Đó là vợ chồng Kaneko và hai đứa con đang học tiểu học. Họ đã tới Villa Log Cabin hai lần trong dịp nghỉ hè này. Lần thứ nhất là đêm ngày 10 tháng Tám, lần thứ hai là hai đêm liền ngày 25 và 26 tháng Tám tức là vào thứ Bảy và Chủ nhật. Như vậy là họ đã tới trước bốn đứa trẻ ba hôm. Và vì ngày thứ hai và thứ ba tiếp theo không có khách đến nghỉ nên bốn đứa trẻ đã vào ngay sau gia đình Kaneko. Hơn nữa họ còn nói rằng: lúc tám giờ tối ngày Chủ nhật, đứa con trai lớn đang học lớp 6 (bậc tiểu học ở Nhật có 6 lớp) đã ghi một chương trình truyền hình ở kênh khác được phát đồng thời với một bộ phim dã sử trên đài NHK vào cuộn băng mang theo từ nhà. Cậu chàng không bao giờ bỏ qua chương trình tấu hài được phát trên một đài tư nhân vào lúc tám giờ tối các ngày Chủ nhật. Thế nhưng quyền chọn kênh, như một lẽ đương nhiên, luôn thuộc về bố mẹ. Và bố mẹ cậu thì bao giờ cũng chuyển sang kênh NHK đang chiếu bộ phim dã sử vào khoảng thời gian này. Tuy chỉ có duy nhất một chiếc ti vi trong mỗi căn biệt thự ở Villa Log Cabin song vì biết rằng còn có một chiếc đầu video nên cậu đã bật chế độ ghi hình để sau đó xem lại. Tuy nhiên, giữa lúc ghi băng thì có một người bạn đến thông báo là trời đã tạnh mưa và rủ đi chơi tennis nên cậu cứ để nguyên như vậy rồi cùng với cô em gái chạy ra sân quần. Bố mẹ cậu sau khi xem chương trình yêu thích liền tắt luôn tivi mà quên mất là băng đang ở chế độ ghi. Đến gần mười giờ thì hai anh em trở về nhà trong trạng thái mệt nhoài vì quần đảo suốt một hồi trên sân, chúng lăn ngay ra ngủ và quên béng mất sự tồn tại của cuốn băng. Ngày hôm sau, khi về gần tới nhà thì cậu mới nhớ ra rằng mình đã để quên cuốn băng trong đầu video nên nằng nặc đòi ông bố đang lái xe quay lại. Mặc dầu giãy nảy lên một hồi khá lâu nhưng cuối cùng cậu cũng đành bỏ cuộc và vừa khóc vừa đi vào ngưỡng cửa.. Asakawa lấy cuộn băng ra và dựng đứng trên mặt bàn. Khoảng trống vốn để dán nhãn băng, dòng chữ Fujitex VHS T120 Super AV ánh lên màu bạc. Gã lại ấn số nhà Kaneko. – Xin lỗi vì làm phiền chị nhiều quá. Tôi là Asakawa ở báo M. có điện thoại cho