. Người đó là Dung Nhan “Là chị à?” Dung Nhan gật đầu. Cô mặt một bộ quần áo đen khiến người ta dễ tưởng nhầm là một hồn ma. Tang Tiểu Vân lại ngó nhìn ra ngoài, bên ngoài không có ai, cô để Dung Nhan vào trong nhà sau đó đóng ngay cửa lại. “Tang Tiểu Vân, tôi khong biết cô có nhà không nhưng bây giờ tôi đang cần nói chuyện với cô vì thế nên tôi cứ thử đến tìm.” “Chị đến thật là đúng lúc, tôi vừa về đến nhà cách đây hai phút.” “Cô sao thế?” Dung Nhan nhìn mặt và cổ Tang Tiểu Vân nói: “Cả cổ nữa, ai đã làm vậy?” Tang Tiểu Vân ngồi xuống, hờ hững nói: “Tôi có nói chị cũng không tin đâu.” “Không, tôi tin. Hãy nói cho tôi biết ai đã làm cô bị thế này?” “Hồn ma.” Tang Tiểu Vân lạnh lùng nhìn vào mắt Dung Nhan, khuôn mặt đẹp đẽ hiền dịu vốn vó bỗng đi đâu mất, lúc này cô là một người con gái đang trong cơn hoảng sợ. “Tôi thấy tiếc cho cô, thật đấy.” Dung Nhan lắc đầu, khẽ thở dài nói: “Tang Tiểu Vân, cho dù cô có thành kiến với tôi thế nào đi chăng nữa, và cho dù giữa cô và Chu Tử Toàn đã xảy ra chuyện gì đi nữa nhưng tôi chưa bao giờ oán trách cô. Cô là một cô gái hiền dịu, đáng yêu, cô không nên bị cuốn vào âm mưu này. Nói cho tôi biết, kẻ đó là ai?” Nói rồi, Dung Nhan đưa tay ra. “Chị đừng động vào tôi.” Tang Tiểu Vân đẩy tay Dung Nhan ra, rồi đứng dậy lùi lại mấy bước, cô nói giọng run run: “Tôi không cần chị thương hại.” “Cô xúc động quá phải không? Cô nên thả lỏng người, tôi có thế giúp cô. Hãy tin tôi.” Tôi thật sự muốn giúp cô.” Giọng Dung Nhan rất dịu dàng, như người chị cả đang giúp đứa em gái bị tổn thương. “Thật thế không?” Dung Nhan để tay lên trên thành ghế mỉm cười nói: “Tất nhiên là thật rồi, chị có thể coi em như em gái mình.” Tang Tiểu Vân ngần ngừ trong chốc lát, những giọt nước mắt lăn ra từ trong mắt cô. Cô khóc òa lên như một đứa trẻ. Cô thút thít vừa nói: “Em không cố ý làm như vậy.” “Chị biết em không cố ý.” “Nhưng em không có sự lựa chọn nào khác.” “Tiểu vân, chị cũng đã có lúc rơi vào tình cảnh như em bây giờ, chị cũng không có quyền được lựa chọn.” Dung Nhan nhớ lại quá khứ của mình, cô thực sự thấy thương Tang Tiểu Vân. Nhưng chỉ trong chốc lát, Tang Tiểu Vân thay đổi ngay lập tức, ánh mắt cô bỗng như dại đi đầy hận thù, cô lắc đầu rất mạnh nói: “Không, anh ta nhất định sẽ không buông tha tôi. Anh ta có ở khắp mọi nơi, mọi lúc. Anh ta là một hồn ma.” “Tiểu Vân…” Dung Nhan chưa kịp nói hết câu đã bị Tang Tiểu Vân cắt đứt, Tang Tiểu Vân hét lên: “Chị ra khỏi đây, lập tức ra khỏi đây ngay.” Dung Nhan lắc đầu, cô nhìn ra màn trời đêm ngoài cửa sổ, rồi nói: “Tang Tiểu Vân, em sẽ thấy hối hận sớm thôi.” “Ra khỏi đây mau.” Tang Tiểu Vân bịt chặt tai, cô không muốn nói chuyện với Dung Nhan nữa. “Mong là chúng ta sẽ còn cơ hội gặp lại nhau.” Nói xong, Dung Nhan bỏ đi. Dung Nhan thận trọng bước trên con đường tối om, phải khó khăn lắm cô mới xuống được dưới lầu. Đây là khu nhà tập thể cao tầng cũ, rất vắng vẻ. cô bước đến một đám đất trống cạnh khu nhà, ngước nhìn lên cửa sổ căn hộ của Tang Tiểu Vân ở tầng 4. Cô thấy đèn vẫn sáng, chỉ không nhìn thấy bóng của Tang Tiểu Vân đâu. Cô thở dài một tiếng, vừa bước thêm được mấy bước, đột nhiên cô nghe thấy có tiếng kêu của phụ nữ ngay ở trên đầu, vài giây sau, cô nghe thấy tiếng rơi mạnh xuống dưới mặt đất. Trong phút chốc, tim Dung Nhan như ngừng đập. Trong đêm tối yên lặng như tờ. Vài giây sau, cô mới dám quay đầu lại, ánh đèn đường vàng vọt soi rõ một cảnh tượng đáng sợ, Dung Nhan nhìn thấy, trên mặt đất, cách đằng sau cô mười mấy mét, Tang Tiểu Vân đang nằm ngửa mặt lên trời. Cô ấy đã nhảy lầu. Dòng máu đỏ thẫm chầm chậm chảy ra từ sau gáy Tang Tiểu Vân, trong giống như một tấm lưới màu máu phủ trên mặt đất. Máu như đang chảy dưới gót giày của Dung Nhan. Cô hoảng hốt nhấc chân lên, bước lùi lại mấy bước. Sau đó bất chấp là đang đi giày cao gót, cô chạy như bay ra ngoài. Lúc này cô đã hiểu, hồn ma đó hiện đang ở trong nhà của Tang Tiểu Vân. Đêm tối mịt mùng, cô biết chạy trốn đi đâu? CHƯƠNG 33 Tang Tiểu Vân chết rồi.” “Cậu nói cái gì?” Diệp Tiêu kéo cửa kính xe xuống, thò đầu ra nhìn thấy Trịnh Trọng đang hổn hển chạy từ phía sau đến. Diệp Tiêu đang ở dưới sân của trụ sở cảnh sát. Anh đang chuẩn bị đến công ty chứng khoán Thiên Hạ. “Chính xác một trăm phần trăm, tớ vừa nghe điện thoại, cô ấy chết ngay dưới nhà cô ấy. Tổ khám nghiệm đang trên đường đến hiện trường.” Trịnh Trọng chạy đến bên chiếc xe của Diệp Tiêu lấy tay gõ vào cửa kính xe. Diệp Tiêu vội vàng mở cánh cửa xe bên cạnh: “Mau lên xe đi, chúng ta đến hiện trường.” 8h30′, Diệp Tiêu và Trịnh Trọng có mặt tại hiện trường vụ án. Sauk hi đỗ xe vào bãi đậu xe của tòa nhà, họ nhìn thấy ngay trên bãi đất trống phía trước tòa nhà người ta đang dùng cáng khiêng thi thể của Tang Tiểu Vân lên xe vận chuyển xác chuyên dụng. Trịnh Trọng chạy như bay đến bên chiếc cáng, lật tấm vải trắng phủ lên thi thể, anh gần như không còn nhận ra người phụ nữ này nữa rồi, cẩn thận nhìn kỹ lưỡng một lúc, rồi mới xác định đó chính là Tang Tiểu Vân. Mắt cô nhắm nghiền, tóc bê bết máu, gáy đã bị đập vỡ hoàn toàn nhưng mặt thì hầu như không bị xây sát gì. Nhưng điều mà Trịnh Trong không muốn nhìn thấy là bộ dạng của Tang Tiểu Vân lúc chết, khuôn mặt cô gần như đã hoàn toàn biến dạng, mắt tuy nhắm nhưng con ngươi như muốn lồi ra khỏi mí mắt, không biết có phải vì trước khi chết cô đã quá sợ hãi hay là do sau khi rơi xuống, đầu cô bị chấn động mạnh dẫn đến phản ứng vật lý của con ngươi. Nói tóm lại chỉ những người vô cùng sợ hãi mới có biểu hiện như thế. Trịnh Trọng thở dài, anh kéo tấm vải trắng phủ lại lên mặt Tang Tiểu Vân. Sau đó phẩy tay, Tang Tiểu Vân được đưa lên xe chở đi. Diệp Tiêu đi đến bên anh, vỗ vai nói: “Trịnh Trọng, tớ biết cậu thấy rất buồn.” “Tớ buồn á?” Trịnh Trọng hơi hoảng hốt, không biết nên trả lời thế nào, mãi sau anh mới gật đầu trả lời: “Ừ, vụ án của chúng ta lại thêm một người nữa bị sát hại, tất nhiên là tớ phải thấy buồn rồi.” “Cậu đừng có đánh trống lảng, tớ nói là nói nỗi buồn khác cơ. Tớ hiểu cảm giác của cậu lúc này.” Trịnh Trọng im lặng hồi lâu, ngửa cổ lên nghĩ ngợi điều gì rồi nói: “Thôi đừng nói nữa, bất kể người mà chúng ta phải đối diện là ma hay là quỷ thì tớ cũng nhất định phải bắt được nó.” “Chúng ta lên nhà nào.” Rất nhanh, họ bước lên cầu thang, đi đến căn hộ của Tang Tiểu Vân ở tầng 4. Công việc của tổ khám nghiệm cũng đã gần hoàn thành, đang trong công đoạn thu dọn về. Trịnh Trọng đứng giữa phòng hít một hơi thật sâu, tưởng như có thể hít được cả mùi hương cả Tang Tiểu Vân vào lồng ngực. Diệp Tiêu tỉ mỉ quan sát một vòng, sau đó đi vào trong xem xét phòng vệ sinh, rồi đi đến bên cửa sổ. Cửa sổ mở toang, một cơn gió lạnh thổi ùa vào, Diệp Tiêu để ý thấy trên bệ cửa sổ có dính rất nhiều những sợi len nhỏ, hình như có màu xanh lá cây nhạt. Anh gọi Trịnh Trọng lại hỏi: “Trịnh Trọng, lúc nãy cậu nhìn thấy Tang Tiểu Vân mặc áo gì?” “Cô ấy mặc một chiếc áo len.” “Màu gì?” “Hình như màu xanh lá cây nhạt.” Diệp Tiêu ngay lập tức cất tiếng gọi anh Trương trong tổ khám nghiệm đang làm các công việc thu gọn trước khi về: “Anh Trương, các anh có chú ý đến những sợi len dính trên bệ cửa sổ không?” “Có phải là màu xanh lá cây nhạt không? Bọn anh đã lấy mẫu rồi.” “Anh Trương, phiền các anh cho đối chiếu những sợi len màu xanh lá cây nhạt thu được trên bệ cửa sổ với chiếc áo len mà người chết đang mặc nhé.” Trịnh Trọng thấy không hiểu, lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì thế? Mấy sợi len trên áo của Tang Tiểu Vân thì chứng minh được điều gì?” “Có thể chứng minh được là cô ta không phải tự sát mà bị sát hại.” Nói rồi Diệp Tiêu lại chăm chú xem xét bệ cửa sổ, sau đó anh quay người lại, lưng đối diện cửa sổ làm một động tác ngửa về phía sau. “Ý cậu là, Tang Tiểu Vân đã ngã như thế này xuống sao?” “Cậu thấy ai nhảy lầu tự sát mà lại quay lưng lại với cửa sổ chưa?” Diệp Tiêu vừa xem những sợi len màu xanh lá cây dính trên cửa sổ vừa nói: “Có rất nhiều sợi len dính trên bệ cửa sổ, nếu chỉ vắt quần áo lên đó thì cũng không thể có kết quả như thế được, chỉ có sự chà sát rất mạnh mới có thể làm tuột ra nhiều sợi len như thế này.” “Thế Tang Tiểu Vân bị người khác đẩy xuống sao?” Diệp Tiêu gật đầu nói: “Đúng, Tang Tiểu Vân đứng quay lưng về phía cửa sổ nên cô ta không thể nào uốn người nhảy xuống được, chỉ có khả năng là đã có người đứng đối diện với cô ta, dùng sức đẩy cô ta, làm cho cô ta ngã lao ra ngoài cửa sổ. Trong quá trình bị đẩy ngã, lưng cô ta chắc chắn đã bị miết mạnh vào bệ cửa sổ nên mới dịnh lại nhiều sợi len nhỏ thế này.” “Vậy ai làm nhỉ? Hồn ma sao?” Trịnh Trọng lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi. “Trước mắt chúng ta phải đợi kết quả đối chiếu vân tay của tổ giám định đã.” Nói xong Diệp Tiêu vỗ vai Trịnh Trọng, rồi đi ra phía ngoài. “Cậu đi đâu đấy?” Trịnh Trọng từ phía sau kêu lên. “Đi tìm người mà cậu vẫn gọi là góa phụ xinh đẹp.” ° ° ° Khi Diệp Tiêu đến bán đảo Hoa viên đã là 9 giờ 45 phút. Anh từ từ cho xe chạy lên đường giành riêng cho ô tô rồi đỗ lại trước ngôi biệt thự màu trắng. Trước khi dừng xe, anh hạ cửa kính cẩn thận quan sát ngôi nhà, cửa sổ tầng trệt và tầng hai vẫn bị chớp cửa và rèm cửa che kín, giống như một chiếc hộp đậy kín. Anh đi đến trước cửa nhà Dung Nhan, nhấn chuông, Diệp Tiêu biết rằng cô ta sẽ phải một lúc lâu mới mở cửa nên anh bình tĩnh đứng đợi ở ngoài. Nhưng mãi không thấy có động tĩnh gì ở bên trong. Một lát sau, anh lại ấn chuông một lần nữa, vẫn không thấy gì. Trong lòng anh thoáng chút lo lắng, anh nhớ lại lời nói của Trịnh Trọng, lẽ nào cô ta đã… Không, không thể có khả năng đó. Nhưng đã 10 phút trôi qua, anh cứ thế đứng nhìn cánh cửa nặng nề. Rồi cuối cùng anh cũng đã nghĩ theo một hướng khác, có lẽ, điều anh lo lắng đã đến. Diệp Tiêu rời khỏi ngôi nhà, chạy thật nhanh đến cổng lớn của bán đảo Hoa viên, đưa cho nhân viên bảo vệ xem chiếc thẻ cảnh sát, sau đó, anh lấy ảnh Dung Nhan từ trong túi ra đưa cho anh ta xem “Đây là vợ của tổng giám đốc công ty chứng khoán Thiên Hạ vừa mất đây mà?” Người bảo vệ vừa nhìn đã nhận ngay ra Dung Nhan, có lẽ do nhan sắc của cô thường hay thu hút sự chú ý của người khác. “Đúng, chính là cô ta. Hôm nay anh có nhìn thấy cô ta không?” Người bảo vệ trả lời: “Khoảng 1 giờ trước, tôi có nhìn thấy cô ta xách một chiếc va ly màu đen đi qua cổng, có vẻ là đi đâu đó xa.” Diệp Tiêu không nói gì, anh cúi đầu tập trung suy nghĩ và sắp xếp lại các sự việc. Anh cảm thấy hối hận. Anh nghĩ có lẽ mình đã phạm sai lầm? Anh đã tin vào Dung Nhan, anh không thể ngờ được rằng Dung Nhan lại chẳng nói chẳng rằng mà bỏ trốn như vậy. Đột nhiên anh ngẩng đầu lên, nói với người bảo vệ: “Xin lỗi, tôi muốn tiến hành một số công tác nghiệp vụ ở nhà cô ta. Ban quản lý các anh có ai biết mở khóa không?” 15 phút sau, thợ mở khóa của Ban quản lý khu chung cư đã có mặt. Họ nhanh chóng mở được cửa nhà Dung Nhan. Diệp Tiêu cảm ơn họ, sau đó dặm bảo vệ nếu thấy Dung Nhan về thì phải lập tức báo với cảnh sát. Tiếp sau đó, Diệp Tiêu một mình bước vào ngôi biệt thự màu trắng. Anh thận trọng đi vào phòng khách, các cửa sổ đều bị che kín bởi rèm và chớp cửa, tất cả đều chìm trong bóng tối, ngay cả không khí cũng khiến người ta cảm thấy khó thở. Anh không kéo rèm cửa, mà tiếp tục duy trì khung cảnh tối om của căn phòng, chẳng bao lâu mắt anh đã quen với nơi đây. Tuy Dung Nhan bỏ đi rất gấp gáp nhưng căn phòng vẫn được dọn dẹp rất sạch sẽ. Điều này khiến Diệp Tiêu cảm thấy bất ngờ. Anh cẩn thận quan sát phòng khách một vòng, không thấy có gì khả nghi. Anh nhìn đến chiếc điện thoại. Quả nhiên giắc cắm phía sau đã bị Dung Nhan rút ra. Diệp Tiêu tiếp tục xem xét phòng vệ sinh, bếp và phòng ăn ở dưới tầng trệt. Phía sau phòng khách vẫn còn 2 phòng nữa. Sau khi đã xem xét qua tầng trệt, Diệp Tiêu lại leo lên tầng 2. Anh đẩy nhẹ cửa phòng ngủ của Dung Nhan. Phòng ngủ là phòng bắt mắt nhất, chiếc giường kia chắc chắn là chiếc giường mà Chu Tử Toàn đã từng nằm ngủ. “Có thể Mã Đạt cũng đã từng ngủ trên chiếc giường này?” Diệp Tiêu khẽ tự hỏi mình. Bỗng nhiên, Diệp Tiêu ngẩng đầu nhìn thấy mình trong chiếc gương trên trần nhà. ° ° ° 10 giờ 30 phút Mã Đạt lái xe qua chiếc cổng của bán đảo Hoa viên. Anh nhận thấy bảo vệ quan sát mọi việc rất căng thẳng. Khi xe của anh đi qua cổng, người bảo vệ nhìn anh bằng con mắt rất đặc biệt, có lẽ, bởi vì gần đây anh thường xuyên ra vào bán đảo Hoa viên nên bảo vệ đã nhận ra xe của anh. Mặc dù trước tình hình như vậy, Mã Đạt không thể không đề phòng nhưng anh không thể chịu đựng nổi sự lo lắng đang có trong mình. Từ 6 giờ tối hôm qua, Mã Đạt liên tục gọi điện thoại cho Dung Nhan cho đến tận sáng nay nhưng không thấy cô nhấc máy. Mỗi lần đặt máy xuống, trong lòng anh lại dấy lên một nỗi nhớ mong thắc thỏm. Anh không muốn ẩn mình trong bóng đêm, anh nghĩ, nếu như sai lầm lúc rạng sáng hôm qua đã xảy ra rồi thì anh nên ứng xử cho ra một người đàn ông thực sự. Nói tóm lại là anh đã không thể rời xa cô. Mã Đạt nhanh chóng dừng lại trước cửa nhà Dung Nhan, anh thấy có một chiếc xe nữa đã đổ ở đó trước rồi nhưng anh không kịp nghĩ gì hơn, nhanh chóng xuống xe nhẹ nhàng đi về phía cửa nhà Dung Nhan. Trước khi ấn chuông cửa, Mã Đạt chú ý thấy cửa nhà hình như đóng không chặt, vẫn còn hé ra một khe hở nhỏ. Anh nghĩ, người cẩn thận như Dung Nhan không thể nào quên đóng cửa được. Một linh cảm không lành xuất hiện trong đầu anh. Anh đứng im ở ngoài cửa, do dự một lúc, sau đó mới khẽ đưa tay ra đẩy nhẹ cánh cửa đang để ngỏ. Bên trong cửa tối om, rèm cửa nhuộm căn phòng thành một màu đặc biệt, vừa giống ráng chiều ở hướng Tây, lại vừa giống như màu lá vàng mùa thu. Mã Đạt mắt trước mắt sau bước van bên trong, rồi nhẹ nhàng đóng cánh cửa đằng sau lưng lại. Anh không dám hé răng, ngay cả hơi thở cũng rất nhẹ. Cứ như thế anh bước van phòng khách. Trong phòng không có ai, mọi thứ im lặng như tờ nhưng càng như thế anh lại càng cảm thấy sợ. Mã Đạt ngước nhìn lên phía tầng trên rồi thận trọng bước lên cầu thang. Đi được một bước anh lại dừng lại nghe ngóng động tĩnh trong nhà. Mặc dù tiếng thở của chính mình ra anh chẳng nghe thấy gì hết nhưng cảm giác sợ hãi ngày một tăng lên. Khi đặt chân lên đến tầng 2, tim anh như muốn nhảy ra ngoài. Anh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ. Như có một cảm ứng tâm linh kỳ diệu xuất hiện, khi anh vừa đẩy cửa phòng ngủ, anh cẩn thận cúi đầu xuống. Chính lúc đó, anh cảm thấy một bóng người lướt quá đầu anh khiến anh rợn cả tóc gáy. Mã Đạt nhìn thấy hình như có một người đàn ông đang ở trong phòng ngủ của Dung Nhan đang lao bổ về phía anh. Chỉ trong nháy mắt anh lập tức quay ngay người lại. Nhưng lúc đó đầu óc anh đã hơi choáng váng, chạy được mấy bước anh mới phát hiện ra đấy không phải lối ra cầu thang. Trước mắt chỉ có 1 cánh cửa phòng, Mã Đạt không còn lối để chạy thoát. Anh đẩy thử cánh cửa trước mặt, sau khi lao vào phòng anh vội quay người đóng ngay cánh cửa lại. Chưa kịp thở lấy hơi anh đã nghe tiếng chân đạp cửa bên ngoài. Mã Đạt hoảng hốt nhìn quanh căn phòng, hóa ra đây là phòng đọc sách, hai bên kê hai hàng giá sách. Cánh cửa phía sau lưng bị ẩn rung lên bần bật. Anh biết cánh cửa đó sắp không còn chống cự được nữa. Trong lúc hoảng loạn, Mã Đạt đã nghĩ ra cách dùng giá sách chặn cửa lại. Giá sách xếp đầy sách, rất nặng, một người không thể nào đẩy nổi, Mã Đạt chỉ còn cách vứt hết sách xuống, lúc đó mới đẩy được. Anh đẩy giá sách đến sau cánh cửa chặn thật chặt. Bên ngoài, tiếng chân đạp càng dồn dập, tiếng đạp cứ vang vọng trong đầu Mã Đạt. Anh giống như một con ruồi mất đầu, cứ quay cuồng đi đi lại lại trong phòng. Anh biết rằng người ở bên ngoài kia sớm muộn gì cũng sẽ xông được van trong. Lúc này anh như một con chim bị giam trong lòng, trừ phi là… bay ra. Đầu óc Mã Đạt tỉnh táo ra một chút, anh mở cửa sổ thò đầu ra bên ngoài. Anh nhớ ra rồi, sáng sớm hôm qua anh đã bò qua đây vào nhà. Cái ống thoát nước nằm ngay bên cạnh cửa sổ, thế là, Mã Đạt liều mạng bò ra. Treo lơ lửng ở phía ngoài căn nhà, anh nắm được cái ống thoát nước cứu mạng kia và cẩn thận trèo xuống phía dưới. Cuối cùng, Mã Đạt rơi xuống một vạt cỏ cạnh ngôi nhà, không kịp nghĩ ngợi gì thêm, Mã Đạt vội vàng chạy ngay về phía trước, chui vào ô tô phóng đi như một cơn lốc cuốn. Khi phóng qua cổng của bán đảo Hoa viên, xe Mã Đạt đã va phải một chiếc Mercedes chạy ngược chiều. Chủ nhân của chiếc Mercedes lập tức lao ngay ra khỏi xe, chửi mắng Mã Đạt. Nhưng Mã Đạt không để ý đến anh ta mà nhấn mạnh chân ga lao ra đường, nhanh chóng biến mất trong dòng xe. “Dung Nhan, em đang ở đâu?” ° ° ° Dung Nhan đang ở tại nhà mình Nhà của cô tất nhiên không phải ở bán đảo Hoa viên. Ánh nắng rọi qua cửa sổ, soi lên khuôn mặt cô. Ánh nắng phản chiếu trên làn da nhẵn mịn, không ngừng nhảy nhót, cuối cùng thì chảy vào trong mắt cô. Dung Nhan nằm trên chiếc giường đơn dưới cửa sổ, hé mắt nhìn căn phòng nhỏ bé. Bạn đoán không sai. Chính tại đây, cái đêm đầu tiên cô gặp Mã Đạt, cô đã chọn nơi này, cô đã dẫn Mã Đạt đến cái gian phòng nhỏ bé này. Đêm ấy, chính ở căn phòng nhỏ bé này, khi bàn tay dịu dàng của Mã Đạt bôi thuốc lên vết thương cho cô, cô bỗng nhiên nhận thấy trong mắt anh lộ ra sự chất phác, vụng về hiếm có. Trong khoảnh khắc ấy, cô suýt chút nữa thì không cầm nổi nước mắt, từ trước đến nay chưa có người đàn ông nào được như Mã Đạt, khiến cho trái tim cô cảm thấy ấm áp như thế. Trước đây cô vẫn nghĩ cả cuộc đời này của cô sẽ chẳng rung động trước một người đàn ông nào nữa. nhưng buổi tối hôm ấy, đối diện với Mã Đạt, một thanh niên không quen biết, cô đã thay đổi suy nghĩ của mình. Lúc này, cô đang nhắm mắt, mặc cho ánh nắng phủ kín khuôn mặt cô. Cô biết rằng, Mã Đạt đã từng ngủ hai đêm trên chiếc giường này. Cô như cảm thấy trên chiếc chăn cô đang đắp vẫn còn lưu lại hơi ấm của người thanh niên ấy, còn có cả mùi của anh. Đúng rồi, mùi của Mã Đạt vẫn cứ lưu mãi ở căn phòng này, đã nhiều ngày trôi qua, nhưng nó vẫn không mất đi, như thể nó đã được chiếc giường, bốn bức tường hút lại và giữ kín. Cô hít một hơi thật sâu, cảm giác như cô đang chạm van môi Mã Đạt. Cô lắc lắc đầu. Không, Mã Đạt là một người con trai thuần khiết, đáng yêu, còn cô, Dung Nhan thì …? Thế là, cô lại nghĩ đến mùa hè ở Quảng Đông 5 năm về trước, thế giới bên ngoài vô cùng nóng nực, còn trong cung điện của người thương nhân bất động sản giàu có thì lại mát mẻ như mùa thu. Cô trở thành nô lệ của người đàn ông bỉ ổi đó, cô trở thành con thú đẹp đẽ đã sa vào bẫy. Mùa hè năm ấy cô thấy mình bẩn thỉu vô cùng. Song cũng chính trong mùa hè ấy, cô đã phát hiện ra căn phòng đọc sách nằm ở giữa mê cung, trên 5 cái giá sách cực lớn ấy xếp cơ man những cuốn tiểu thuyết trinh thám – Từ các vụ án Bao Công của Trung Quốc đến Sherlock Holms của Anh, từ những truyện trinh thám cổ đại nhất “Viên đá mặt trăng” 1 (http://vietmessenger.com/books/?title=thandangnhinnguoiday&page=33#n1) đến tiểu thuyết điện ảnh “Sự im lặng của bầy cừu” 2 (http://vietmessenger.com/books/?title=thandangnhinnguoiday&page=33#n2). Dường như tất cả các tiểu thuyết trinh thám bằng tiếng Trung ở đây đều có cả. Lúc này cô mới chợt nhận ra người đàn ông bỉ ổi kia hóa ra lại là một người say mê tiểu thuyết trinh thám đến điên cuồng. Nhưng điều đó không ngăn cản cô say mê đọc những cuốn tiểu thuyết này. Mặc dù trước đấy cô cũng chưa từng đọc một cuốn truyện hay xem một bộ phim trinh thám nào. Trong những đêm mùa hè đó, cô chỉ cảm thấy những cái giá sách to lớn trước mắt cô hình như cũng tồn tại một sinh mạng và có cá tính riêng. Trong mỗi trang sách ở đây đều tỏa ra mùi thơm của mực in, cái mùi ấy như mang đến một ma lực kỳ lạ, trong phút chốc khiến cô say mê, khiến cô đắm đuối như kẻ si tình. Đối diện với cái giá sách thần kỳ này, cô không có cách nào ngăn được sự mong mỏi được tự mình đọc những cuốn sách ấy. Cuối cùng cô đưa tay ra với lấy một tập tiểu thuyết trinh thám của Edgar Allan Poe 3 (http://vietmessenger.com/books/?title=thandangnhinnguoiday&page=33#n3). Đây hoàn toàn là một sự tình cờ. Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ biết đến cái tên Edgar Allan. Cô đọc một truyện ngắn đầu tiên trong tập truyện có tên “Vụ giết người ở Rue Morgue” 4 (http://vietmessenger.com/books/?title=thandangnhinnguoiday&page=33#n4). Trong một căn phòng bí mật được khóa kín cửa sổ và cửa ra vào đã xảy ra một vụ án mạng vừa thần bí vừa kì lạ. Không ai biết được hung thủ đã làm thế nào vào