Duck hunt

Đọc truyện ma – Thần đang nhìn ngươi đấy ( Chương 31 – 35)

khi quá muộn, phải làm cho anh trả lại số tiền ấy. Nhưng anh đã không nghe lời mình. Anh điên mất rồi. Anh đã trở thành nô lệ của vật chất. Vì những đồng tiền bẩn thỉu ấy mà việc gì anh cũng dám làm. Trời ơi, mình tuyệt vọng quá rồi. Xin lỗi bạn nhé, nước mắt của mình lại rơi lên mặt bạn rồi. Mình nghĩ bạn sẽ không trách mình đâu nhỉ. Bây giờ chỉ còn một cách mới có thể thức tỉnh được lương tâm của anh. Đúng, bạn thân yêu của mình ạ, bạn đã đoán đúng. Bạn đừng có buồn nhé, đừng khóc vì mình, bởi vì mình không đau khổ đâu. Mình chết vì người mình yêu. Tất cả những gì mình làm là để cứu anh. Nếu như sau khi mình chết, anh vì thế mà suy nghĩ lại, biết dừng lại trước khi quá muộn thì mình dù ở nơi chín suối vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Tối qua mình đã đi xem chỗ đó rồi. Đấy là một rừng trúc người ta mới trồng ở trong thành phố. Con đường cạnh đấy rất vắng vẻ, bình thường các xe qua đây đều chạy rất nhanh. Nếu tranh thủ lúc trời tối, nấp trong rừng trúc, khi thấy xe ô tô phóng qua thì xông ra, như thế có thể giải quyết vấn đề rất nhanh chóng. Bạn hãy tin rằng mình sẽ không đau khổ đâu. Mình sẽ ra đi một cách hạnh phúc, bay vào cõi vĩnh hằng tươi đẹp. Người duy nhất mình cảm thấy có lỗi là người lái xe sẽ đâm chết mình tối nay. Người ấy có thể sẽ vì cái chết của mình mà bị liên lụy. Mình chỉ có thể vô cùng cảm thấy có lỗi và nói với người đó một câu xin lỗi. Nhật ký hôm nay viết đến đây thôi nhé, bạn thân mến của mình ơi, bạn đã ở bên mình suốt hơn một năm qua. Mình vô cùng cảm ơn bạn, mình sẽ đặt bạn lên giá sách bên cạnh cuốn “Rebecca”. Đợi đến một ngày không xa, một người nào đó có duyên với mình sẽ đọc bạn. Mình tin là người đó sẽ rất thích bạn. Vĩnh biệt nhé, bạn thân yêu của mình. La Tấm Tuyết. Tuyệt bút.” Tay Diệp Tiêu run run khi đọc đến chữ cuối cùng trong cuốn nhật ký của La Tấm Tuyết. Anh chậm rãi thở dài rồi gấp cuốn nhật ký lại. “Đợi đến một ngày không xa, một người nào đó có duyên với mình sẽ đọc bạn. Mình tin là người đó sẽ rất thích bạn.” Diệp Tiêu gần như đã thuộc lòng câu này. Anh khẽ tự hỏi bản thân: Mình chính là người có duyên đó sao? La Tấm Tuyết gọi cuốn nhật ký là “Bạn thân yêu”, Diệp Tiêu cầm chặt lấy “bạn thân yêu”, bây giờ đây chính là một vật chứng quan trọng. Bên ngoài, bóng tối đã bao trùm. Diệp Tiêu lúc này mới đứng dậy, khi anh đang làm vài động tác thể dục, đột nhiên nghe thấy dưới nhà có tiếng bước chân nặng nề và rất vội vã. Tiếng bước chân đang tiến thẳng lên tầng 2, Diệp Tiêu vội vàng núp sau cánh cửa, thủ sẵn thế tấn công. Cánh cửa được đẩy ra, một cánh tay thò vào, Diệp Tiêu lập tức tóm lấy cánh tay đó nhưng anh không ngờ đối phương quá khỏe nên không thể kéo ngay vào được, mà ngược lại còn bị kéo ra. Diệp Tiêu dùng nốt cánh tay còn lại, khi sắp sửa giơ nắm đấm thì nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc – Trịnh Trọng. “Diệp Tiêu, là mình đây mà.” Trịnh Trọng kêu to, Diệp Tiêu thu tay lại, thở dài nói: “Sao cậu lại đến đây?” “Tay cậu khỏe quá.” Trịnh Trọng thở dài nói, trông có vẻ như rất đau, anh xoa xoa cổ tay nói: “Tớ biết là cậu vẫn còn ở đây mà, có phát hiện được gì mới không?” “Có lẽ vẫn phát hiện được thêm một vài thứ nhưng tớ cũng chỉ mới bắt đầu thôi.” Trịnh Trọng lùi ra bên ngoài, đưa người ra lan can tầng 2 nói: “Diệp Tiêu, đây là lần đầu tiên tớ đến đây đấy. Đây đúng là nhà của tổng giám đốc công ty chứng khoán Thiên Hạ, sao mà đẹp thế, có trời mới biết được Chu Tử Toàn đã nẫng được bao nhiêu tiền vào túi.” “Đủ để anh ta xây mười mấy cái biệt thự như thế này.” Diệp Tiêu lạnh lùng đáp. “Vấn đề bây giờ là sau khi Chu Tử Toàn chết, số tiền đó cuối cùng đã biến đi đâu?” Diệp Tiêu lo lắng nói: “Chúng ta đang tìm kiếm nó, người khác cũng đang tìm nó. Vì thế chúng ta phải tìm thấy nó trước nếu không khoản tiền đó e rằng sẽ chẳng bao giờ tìm thấy được.” “Suýt nữa thì lại quên.” Trịnh Trọng gãi đầu nói, “Đã có báo cáo của tổ khám nghiệm rồi, trên một chiếc ghế ở nhà Tang Tiểu Vân phát hiện thấy có dấu vân tay của Dung Nhan. Tối hôm qua, nhất định cô ấy đã đến nhà Tang Tiểu Vân.” Diệp Tiêu không nói gì, cứ đứng đờ người ra ở giữa cửa nhà. Trịnh Trọng tiếp tục phẫn nộ nói: “không nghi ngờ gì nữa, nhất định là người góa phụ xinh đẹp kia đã giết chết Tang Tiểu Vân rồi, chính cô ta đã đẩy Tang Tiểu Vân từ cửa sổ tầng 4 xuống. Bây giờ vì sợ tội nên bỏ trốn. tớ đã nói rồi mà, loại đàn bà xinh đẹp ấy là không thể nào mà tin được.” “Tớ không biết.” “Không biết cái gì, Diệp Tiêu, hôm nay sao cậu lại thành người thiếu quyết đoán thế hả?” Trịnh Trọng chưa bao giờ nổi nóng như thế với Diệp Tiêu. “Còn nữa, tại hiện trường vụ án La Tân Thành, tổ khám nghiệm còn phát hiện ra dấu vân tay của một người khác ngoài Dung Nhan nhưng không rõ là của ai. Bây giờ thì đã xác nhận được là dấu vân tay ấy là của Mã Đạt. Chính là người tình bí mật của Dung Nhan. Vào cái đêm La Tân Thành chết bọn họ đều có mặt ở nhà La Tân Thành.” Diệp Tiêu lãnh đạm nói: “Thế cậu nghĩ thế nào?” “Gì cơ, cậu còn chưa nhận ra sao? Sự việc chẳng phải rõ rành rành ra đấy sao? Dung Nhan và người tình bí mật của cô ta, Mã Đạt, vì giết người diệt khẩu đã đến nhà La Tân Thành, trước tiên dùng một hung khí nào đó đánh La Tân Thành hôn mê, sau đó dùng dao cạo râu của La Tân Thành cắt đứt động mạch của anh ta, tạo ra cảnh La Tân Thành tự sát để đánh lừa chúng ta.” “Đủ rồi.” Diệp Tiêu lớn tiếng nói cắt ngang lời Trịnh Trọng, không khí bỗng nhiên trở nên căng thẳng. Anh thở dài, lạnh lùng nói: “Sáng nay, tớ đã phát hiện được một vật vô cùng quan trọng ở trong thư phòng này.” “Sổ kế toán? Sổ tiết kiệm? hay là…” Diệp Tiêu lắc đầu nói: “tớ tìm thấy cuốn nhật ký của La Tấm Tuyết.” “Vợ đã mất của Chu Tử Toàn à?” “Đúng, cậu có biết vì sao La Tấm Tuyết tự sát không?” Trịnh Trọng lắc đầu. “Bởi vì cô ta yêu Chu Tử Toàn.” Diệp Tiêu ngẩng đầu lên nói, “Cô ta không muốn nhìn thấy Chu Tử Toàn ngồi tù, cho nên không tố giác anh ta. Nhưng cô ta cũng không muốn Chu Tử Toàn tiếp tục phạm tội nữa vì thế cô ta đã tìm cách tự sát, hy vọng cái chết của mình có thể làm cho Chu Tử Toàn tỉnh ngộ, dừng lại trước khi quá muộn.” “Ý cậu là Chu Tử Toàn đã có vấn đề từ trước rồi?” “Chính xác, sau khi kết hôn với anh ta không lâu, La Tấm Tuyết đã phát hiện ra bí mật của anh ta… Chu Tử Toàn lấy danh nghĩa công ty để lấy tiền công chơi chứng khoán nhằm kiếm tiền riêng cho mình.” “Thế là lợi dụng tiền công quỹ.” Trịnh Trọng tiếp lời. “Đúng rồi, có điều Chu Tử Toàn sử dụng số tiền công quỹ quá lớn, mỗi lần lên đến mấy triệu đồng.” Trịnh Trọng dằn giọng nói: “Đúng là…” “Quan trọng hơn nữa là, Chu Tử Toàn còn dùng danh nghĩa tổng giám đốc mở rất nhiều tài khoản giả để lợi dụng tiền công quỹ, nhưng sau đó số tiền đó đã một đi không trở lại nữa, mà chui hết vào túi anh ta.” “Rốt cuộc là anh ta đã bỏ túi được bao nhiêu?” “Theo những gì La Tấm Tuyết biết thì anh ta ít nhất cũng bỏ túi vài triệu đồng.” Diệp Tiêu đột nhiên dừng lại một lát và nói: “Cần phải chú ý, đây là việc đã xảy ra từ 2 năm trước. La Tấm Tuyết đã tự sát 2 năm về trước, Chu Tử Toàn khi đó đã tham ô mấy triệu đồng, bây giờ anh ta đã lấy thêm bao nhiêu nữa ai mà biết được.” “Thế bây giờ chúng ta phải làm thế nào?” Diệp Tiêu nhìn xuống dưới phòng khách, nói: “Có lẽ, trong căn nhà này vẫn có thể còn có manh mối nào đó.” “À đúng rồi, nhà Mã Đạt tớ cũng đã lục soát qua nhưng chẳng tìm thấy gì có giá trị cả. Buổi trưa, một đồng chí bên đội tuần tra phát hiện có một chiếc taxi màu đỏ khả nghi, lái xe là một thanh niên, thấy cảnh sát đi đến thì vội vàng bỏ trốn nhưng không bắt được anh ta. CĂn cứ vào kết quả kiểm tra từ chiếc xe bỏ lại thì người thanh niên bỏ trốn đó chính là Mã Đạt. Chúng ta đã gửi công văn đề nghị sự phối hợp của các phòng ban khác trong việc vây bắt 2 đối tượng nghi vấn là Dung Nhan và Mã Đạt.” “Thế bao giờ thì ban hành lệnh truy nã?” “Chắc là ngày mai, có thể sẽ phát lệnh truy nã cả trên TV.” “Tốt nhất là nên từ từ đã.” Trịnh Trọng thấy khó hiểu hỏi: “Tại sao? Sự việc đã rõ ràng rồi còn gì?” Diệp Tiêu lắc đầu: “không, vẫn còn 1 số vấn đề chưa rõ. Ví dụ như về ngôi nhà ở đường An Tức, tại sao Chu Tử Toàn lại thuê phòng ở đó? Và Mã Đạt tại sao lại đến đấy?” “Việc đó không quan trọng lắm.” Diệp Tiêu không trả lời, anh bước xuống cầu thang, đến phòng khách thì quay đầu lại nói với Trịnh Trọng: “không, đấy có thể là điểm mấu chốt của vụ án này.” ° ° ° Dung Nhan vẫn mặc bộ quần áo màu đen. Cô lặng lẽ đi xuyên qua thành phố này trong bóng đêm. Chẳng mấy chốc cô đã đứng trước cửa một ngôi nhà cũ ở phía Tây thành phố. Cô nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 21 giờ 30. Cô hy vọng là mình đến không quá muộn để tránh quấy rầy giờ nghỉ ngơi của ông lão ngồi trên xe lăn. Cô cũng không biết vì sao cô lại muốn đến đây. Cô biết là cảnh sát đang truy tìm cô, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ phát lệnh truy nã. Hình của cô sẽ có ở trên TV, trên các báo, thậm chí còn được dán trên các con phố và ngõ hẻm. Mọi người ai cũng sẽ biết nữ nhà văn viết truyện trinh thám Dung Nhan là một tội phạm đã bỏ trốn, đang bị truy nã. Mặc dù cô biết rõ mình đang gặp nguy hiểm, nhưng cô vẫn phải đến, bởi vì, cô tin vào ông lão hiền từ như người cha đó. Cô từ từ đi qua con đường nhỏ trong vườn, rồi cẩn thận quay đầu nhìn về phái sau, không có ai đi theo. Sau đó, cô nhấn chuông nhà chủ tịch hội đồng quản trị công ty chứng khoán Thiên Hạ. Người ra mở cửa là một cô gái giúp việc trẻ tuổi, cô ta quan sát Dung Nhan với ánh mắt đầy cảnh giác. Dung Nhan nhất định phải vào trong, cô nói với người giúp việc: “Tôi là con gái nuôi của chủ tịch Hoàng.” Cô gái giúp việc quay vào trong hỏi. Hai phút sau, cô ta quay lại mời Dung Nhan vào trong. Trong căn phòng với ánh điện dịu nhẹ, Dung Nhan thấy Hoàng Cương ngồi trên xe lăn đang bày biện một chậu cây cảnh. Ông quay ra nói với người giúp việc: “Đây đúng là con nuôi của ta. Cháu có thể ra ngoài được rồi.” Trong phòng chỉ còn lại 2 người, không khí có phần gượng gạo. Ông lão ngồi trên xe lăn lên tiếng trước: “Con gái, ta biết con nhất định sẽ đến.” “Con vô tội, xin hãy tin con.” Ông lão nhẹ nhàng đặt chậu hoa xuống, thở dài và nói: “Ta là một ông lão ngồi trên chiếc xe lăn, là 1 chủ tịch hội đồng quản trị hữu danh vô thực. Viện kiểm sát và cấp trên đang chuẩn bị rà soát lại toàn bộ công ty chứng khoán Thiên Hạ. Dù ta có tin con thì cũng làm gì được chứ?” “Chắc cha đã biết, cảnh sát đang dốc toàn lực để bủa vây, truy tìm con. Nếu cha không tin con thì ngay bây giờ có thể gọi 110 cho cảnh sát đến bắt con.” Dung Nhan đã cùn đường. “Con gái của ta, tất nhiên là ta tin con chứ, con làm sao co thể giết người được?” ông lão đưa tay về phía Dung Nhan, cô đưa đầu gần lại. Ông vuốt tóc cô nói: “Giọng nói của con giống hệt giọng nói của con gái ruột ta, ngay cả mùi tóc cũng rất giống của nó.” Dung Nhan bỗng thấy xúc động, cô cũng không hiểu vì sao, trước mặt ông, cô luôn cảm thấy mình như một đứa trẻ, cô nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn cha, đã rất lâu rồi con không nhận được tình cảm của một người cha.” “Ta cũng đã rất lâu rồi, không được ngửi mùi tóc của con gái ta.” Ông lão mỉm cười nói, “Ta đã bị mất đi một đứa con gái, ta không muốn lại bị mất đi đứa thứ hai.” Dung Nhan thấy sống mũi mình cay cay. Cô chỉ muốn khóc òa lên nhưng cô cố gắng kìm nén những giọt nước mắt lại, cô cười nói: “Con mãi mãi là con của cha.” “Con gái, sự bình an của con là niềm ao ước lớn nhất của cha. Ta đã làm việc trên biển mười mấy năm rồi, điều gì cũng đều đã trải qua. Ta hiểu rất rõ sự tàn khốc của thế giới này, con nhất định phải cẩn thận. Kẻ hiểm ác nhất luôn là người ở ngay bên cạnh con.” Dung Nhan gật đầu: “Con hiểu ạ.” “Cái chết của Tử Toàn và Tân Thành đã làm ta rất căng thẳng. Ta già rồi, không thể chịu đựng thêm được bất cứ kích động mạnh nào nữa đâu, cho nên con nhất định phải cẩn thận.” Ông lão nhìn vào mắt Dung Nhan nói: “Con gái, nhìn vào mắt con, ta có thể biết được quá khứ của con.” “Quá khứ của con?” Dung Nhan hơi rùng mình. “Ta đoán, chắc con có một quá khứ khó có thể nói ra, con không muốn ai biết về những năm tháng đó, đúng không?” Dung Nhan im lặng 1 lúc, cuối cùng gật đầu nói: “Vâng ạ.” “Trong tận đáy lòng mình, con vẫn chôn giấu bóng đen đó. Đó cũng chính là nguyên nhân khiến con rơi vào tình cảnh hiện nay.” “Đúng ạ.” Giọng ông lão bỗng nhiên có sức lực hẳn lên: “Con gái, con đừng sợ. Một người dù rơi vào bất cứ hoàn cảnh nào cũng đều phải dũng cảm đối mặt với quá khứ của mình, dũng cảm đối mặt với chính cuộc đời mình. “Ta là chủ vận mệnh của ta, ta là người thuyền trưởng của linh hồn mình”, là người đã nửa đời trôi dạt trên biển cả, ta rất tin vào câu nói này. Ta hy vọng, con cũng có thể trở thành người thuyền trưởng của chính vận mệnh của con.” “Ta là chủ vận mệnh của ta, ta là người thuyền trưởng của linh hồn mình”, Dung Nhan khẽ đọc lại câu nói đó. “Đúng vậy, con gái, hãy dũng cảm lên.” Cuối cùng Dung Nhan cũng đã không ngăn được những giọt nước mắt, cô khẽ nói: “Cảm ơn cha, cảm ơn người cha thân yêu của con” “Mau đi đi, trắng đen rồi sẽ rõ. Ta tin là con có thể rửa sạch được những tội danh của mình.” Ông lão cười một cách hiền từ. Dung Nhan gật đầu, hôn nhẹ lên trán ông lão, sau đó quay người bỏ đi. Ra đến đường lớn phía ngoài, gió đêm thổi mái tóc cô bay bay, gió đêm cũng thổi khô những giọt nước mắt của cô. Có lẽ, những lời nói đêm nay của ông lão ngồi trên xe lăn sẽ thay đổi cuộc đời cô. “Ta là chủ vận mệnh của ta, ta là người thuyền trưởng của linh hồn mình”.   CHƯƠNG 35 Lúc này, trên thế giới chỉ có mình Mã Đạt biết Dung Nhan đang ở đâu. Anh không dám đi taxi, chỉ dám đi xe buýt, đi về phía con đường nhỏ vắng vẻ đó. Đến 10 giờ 30 phút, anh mới đến được tòa nhà nhỏ đó. Lúc bước lên cầu thang nhỏ hẹp, tối tăm, trước mắt anh lại hiện lên khung cảnh lần đầu tiên Dung Nhan đưa anh đến đây. Dù gì đi nữa, anh cũng đã ngủ 2 đêm trong căn phòng nhỏ này. Mã Đạt có thể cũng đã hiểu được đêm hôm đó vì sao Dung Nhan lại dẫn anh đến đây, bởi vì, đây là nơi trốn tránh, ẩn nấp cuối cùng của cô. Mã Đạt đi đến trước cửa căn phòng nhỏ, trước đây anh có chìa khóa căn phòng này, nhưng về sau đã trả lại cho Dung Nhan. Giờ anh chỉ còn cách gõ cửa nhưng bất ngờ là trong phòng không hề có người. Anh giật mình: “Lẽ nào cô ấy vẫn còn có chỗ khác để đi hay sao?” Mã Đạt lắc mạnh đầu, anh không dám tin vào khả năng này. Anh nghĩ, nếu như cô định xa anh thì cô cũng phải gọi điện thoại cho anh chứ. Cô chắc chắn không phải loại con gái nói bỏ đi là bỏ đi ngay được. nhưng ai dám đảm bảo nào? Anh thực ra đã hiểu Dung Nhan được bao nhiêu phần? Có thể cô ấy còn giấu biết bao điều, ngay cả đến việc tại sao đêm hôm ấy cô có mặt ở đường An Tức, cô cũng chưa nói rõ với anh. Mã Đạt bỗng nhiên thấy mình thật ngu xuẩn, đem cả tính mạng của mình trao gửi cho một người phụ nữ không quen biết, bây giờ anh đã mất tất cả, đã đến bước đường cùng. Cô còn bỏ rơi anh sao? Nhưng cô biết rất rõ rằng, anh đã không thể rời xa cô được. Cầu thang ngoài cửa tối om, Mã Đạt đứng lặng trong bóng đêm một mình. Anh chẳng nhìn thấy gì, một cảm giác cô độc bỗng bao trùm lên anh. Bỗng nhiên anh nghe thấy có tiếng chân người từ phiá dưới cầu thang vọng lên. Mã Đạt cẩn thận nấp vào bên cửa. Vài phút sau, anh nhìn thấy có bóng người mờ mờ đi đến, đang thò tay vào túi lấy chìa khóa ra mở cửa. Khi cửa phòng vừa mở, Mã Đạt liền bám theo bóng đen xông vào phòng. “Ai đấy?” là giọng Dung Nhan. Mã Đạt không nói gì, mà dùng nụ hôn bịt miệng Dung Nhan lại. Căn phòng nhỏ vẫn tối đen, hai người chẳng nhìn rõ mặt nhau. Dung Nhan cũng không nó gì tiếp, cô cũng không kháng cự. Cô biết người đang hôn cô trong bóng đêm là ai. Mã Đạt ôm chặt lấy Dung Nhan như ôm chặt một vật báu của đời mình. Giây phút này, anh vô cùng cần cô. Trong căn phòng nhỏ tối om, chỉ nghe thấy tiếng thở gấp của đôi trai gái. Môi Dung Nhan bị Mã Đạt hôn chặt đến nỗi cô cảm thấy khó thở. Lúc đó Mã Đạt mới nhẹ nhàng thả lỏng ra. Tay Dung Nhan mò mẫm trên tường, chật vật mãi cô mới bật được đèn. Mã Đạt đã nhìn thấy rõ khuôn mặt cô, anh nhận thấy mặt cô còn ướt nước mắt. “Em biết nhất định anh sẽ đến tìm em.” Cô vừa đưa tay lên lau những giọt nước mắt trên gò má vừa nói. Mã Đạt sờ lên môi mình, hình như anh vẫn còn đang cảm nhận lại mùi vị kỳ diệu của giây phút lúc nãy, anh khẽ nói nhỏ: “Lúc ở ngoài cửa đợi em, em biết không, anh sợ vô cùng. Anh sợ em bỏ đi và sẽ vĩnh viễn không quay trở lại, anh sẽ mất em mãi mãi.” “Anh sẽ không bao giờ mất em.” “Nhưng anh đã mất tất cả.” Mã Đạt ngẩng đầu lên nói: “Sáng nay anh đến tìm em, suýt nữa thì bị cảnh sát bắt. Bây giờ, ảnh sát tìm anh khắp nơi. Anh biết anh trong sạch, nhưng anh làm sao mà nói rõ được.” “Bây giờ vận mệnh của chúng ta là như nhau. Cảnh sát cũng đang truy tìm em, đây là chốn ẩn nấp cuối cùng của hai đứa mình rồi.” Mã Đạt nhìn quanh căn phòng 1 vòng, khẽ nói: “Anh thích căn phòng nhỏnày, ngay từ đêm đầu tiên em đưa anh về đây, anh đã thấy thích nó rồi. Nếu không anh đã chẳng ngủ ở đây 2 đêm.” “Mã Đạt, anh đừng nói nữa, em thấy có lỗi với anh vô cùng. Anh chẳng qua cũng chỉ là người chứng kiến sự việc. Anh hoàn toàn có thể đứng ở bên ngoài tất cả những điều này. Chỉ vì em nên anh mới bị cuốn vào thế này, như thế thật không công bằng cho anh.” Mã Đạt lắc đầu nói: “như thế cũng không công bằng với cả em.” “Nhưng anh đã mất tất cả.” “Nhưng anh lại có được em.” Mã Đạt lớn tiếng đáp lại. Căn phòng lắng xuống trong chốc lát. Toàn thân Dung Nhan run lên khe khẽ, cô ôm chặt Mã Đạt vào lòng, khẽ thì thầm vào tai anh: “Mã Đạt, những người đàn ông ngốc nghếch đến đáng yêu như anh, trên đời này thật khó mà tìm được người thứ hai.” “Phụ nữ giống như em, trên thế giới này cũng không thể tìm được ra người thứ hai.” Mã Đạt vuốt mái tóc cô nói: “Chỉ cần em được hạnh phúc, anh có thể hy sinh tất cả.” Không đợi anh nói hết câu, môi Dung Nhan đã dán chặt lên môi anh. Cô thò tay ra phía sau tắt đèn. Căn phòng nhỏ lại chìm vào trong bóng tối. Mã Đạt không nhìn thấy gì nữa, chỉ có thấy đôi mắt cô lấp lánh trong đêm tối. Đêm nay căn phòng nhỏ này đã trở thành thiên đường của họ ° ° ° “Đấy có thể là mấu chốt của vụ án này.” Mặc dù nói với Trịnh Trọng như vậy, nhưng trong lòng Diệp Tiêu vẫn thấy không dám chắc. Anh phải đích thân đi đến đường An Tức mới có thể chắc chắn được về phỏng đoán của mình. 8 giờ 30 phút sáng, anh đến đường An Tức. Để tìm được con đường không có tên trên bản đồ này, anh đã phải lái xe ra khỏi nhà từ sáng sớm. Thế mà cũng phải mất đúng một giờ đồng hồ mới đến được tới nơi. Xe của anh dừng lại ở trước nhà số 99. Theo thói quen, trước khi xuống xe anh chăm chú quan sát ngôi nhà. Tuy đó là một căn nhà đã rất cũ nhưng về mặt kết cấu kiến trúc mà nói thì nó vẫn còn rất kiên cố, đúng với quy mô của một doanh trại thời đó. Diệp Tiêu xuống xe, anh quan sát bốn phía xung quanh rồi mới bước qua cổng nhà số 99. Trong bóng tối lờ mờ ở sảnh, Diệp Tiêu cảm thấy có 1 trận gió lẻn lỏi từ đau thổi đến. Nơi đây đúng là rất hợp với lời của Tang Tiểu Vân, như có hồn ma ẩn hiện. Diệp Tiêu không tự tiện tiếp tục đi vào bên trong mà đứng ở ngoài sảnh lớn tiếng gọi: “Xin lỗi, có ai không?” Một lúc lâu sau, từ trong góc nhà tối om xuất hiện một ông lão, đi đến trước mặt Diệp Tiêu nói: “Đây đây, có việc gì thế chàng trai?” “Chào bác, bác sống ở đây ạ?” “Tôi sống ở đây và cũng là chủ nhà này.” “Bác chủ nhà, phòng 108 ở tầng dưới đã cho thuê chưa ạ?” Mặt ông lão lập tức biến sắc: “Phòng 108 ư? Quái ma làm à, sao lại có thêm một người nữa thế này?” “Ý bác là…” “Đã có người thuê rồi.” Diệp Tiêu móc ngay ra trong túi tấm ảnh của Chu Tử Toàn, đưa ra trước mặt ông lão, nói: “Có phải người này thuê phòng của bác không?” Ở đây quá tối, ông lão phải bật đèn ở sảnh lên mới nhìn rõ được bức ảnh, sau đó trả lời: “Người này đúng là đã từng thuê phòng 108, nhưng anh ta chết rồi.” “Sao, bác biết anh ta là ai à?” Ông lão lắc đầu: “Tôi làm sao biết được anh ta là ai. Là do có 1 cậu thanh niên nói cho tôi biết, lạ ở chỗ là, cậu thanh niên đó cũng muốn thuê căn phòng đó, cho nên bây giờ người thanh niên đó đang thuê phòng 108″ “Trông cậu ta thế nào ạ?” “Trông cậu ta có vẻ là 1 chàng trai thật thà, tôi để ý lúc ra về, cậu ta lái 1 chiếc xe taxi, chắc cậu ta là tài xế taxi.” Diệp Tiêu phấn khởi nói: “Cậu ta có ở đây bây giờ không ạ?” “Không, cậu thanh niên này kể cũng lạ, đã trả tiền thuê phòng rồi nhưng vẫn chưa dọn vào ở ngày nào. Bây giờ







Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Đọc truyện ma- Canh Bạc

Đọc truyện ma- Canh Bạc Trời nắng như đổ lửa, ánh nắng cháy bỏng phủ trê...

Truyện Ma

09:41 - 10/01/2016

Đơn xin phép hẹn hò

Đơn xin phép hẹn hòVì vậy, nếu có từ chối, xin cậu hãy phủ quyết nó m...

Truyện Ngắn

10:36 - 23/12/2015

Đọc truyện ma – những cái chết trùng tang

Đọc truyện ma – những cái chết trùng tang Tôi có một năng lực kỳ lạ, có thể nhìn được nhữn...

Truyện Ma

08:48 - 10/01/2016

"Trúng giải hấp dẫn đến đờ đẫn!"

"Trúng giải hấp dẫn đến đờ đẫn!" Và bây giờ là tiết mục "trúng giải thưởng hấp dẫn...

Truyện Ngắn

10:59 - 23/12/2015

Lái xe nhanh…

Lái xe nhanh…  Một người đàn ông say ngất ngư ...

Truyện Cười

22:25 - 26/12/2015