Polaroid

Đọc truyện ma – Thần đang nhìn ngươi đó ( chương 11 – 20)

ng chứng nào cả.” Trịnh Trọng cười: “Buổi chiều người của viện kiểm sát sẽ đến đây, nhất định sẽ điều tra ra được chứng cứ.” Anh vừa dứt lời thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Diệp Tiêu nhấp nháy mày, nói nhỏ: “Chứng cứ đến rồi.” Người bước vào là La Tân Thành , trán anh ta ướt đẫm mồ hôi, vội vội vàng vàng bước vào trong, nói với Diệp Tiêu : “Tôi biết là anh đang tìm tôi nhưng lúc này tôi đang giải quyết một việc rất quan trọng ở phòng tài vụ” “Có liên quan đến vụ án không?” Sắc mặt La Tân Thành rầu rĩ nói: “Tôi nghĩ, điều này chắc có liên quan đến cái chết của tổng giám đốc Chu.” “Không phải là trên sổ sách thiếu tiền chứ?” Trịnh Trọng ở bên cạnh nói. Diệp Tiêu đưa mắt lườm Trịnh Trọng, ra hiệu cho anh ta không được ăn nói lung tung. Nhưng La Tân Thành lại gật đầu buồn rầu: “Vâng, anh đoán quả không sai. Sáng nay, phòng tài vụ đã kiểm tra thấy trong sổ sách của công ty đã bị hụt một ít tiền.” Diệp Tiêu chau mày, điều anh lo lắng cuối cùng đã xảy ra, nhưng anh vẫn tiếp tục hỏi: “Phó tổng giám đốc La, anh có thể tiết lộ cho chúng tôi được biết công ty đã hụt mất bao nhiêu tiền không?” “Trước mắt sổ sách công ty vẫn đang rất bung bét, hình như gần đây đã có ai làm điều gì đó vì thế nhất thời vẫn rất khó có thể điều tra được cụ thể, có điều, hiện tại theo những phần đã được kiểm tra thì sổ sách công ty ít nhất cũng bị thiếu một khoản tiền khoảng mấy triệu 1 (http://vietmessenger.com/books/?title=thandangnhinnguoiday&page=19#n1) tiền mặt.” Nói xong, anh ta rút ra một chiếc khăn mùi xoa, lau sạch mồ hôi trên trán. “Mấy triệu?” Trịnh Trọng đưa tay ra tính toán, sau đó lè lưỡi nói, “Nhiều thế sao?” “Vâng, ít nhất là như vậy. Tôi đoán có khả năng vẫn còn nhiều hơn thế.” Trịnh Trọng lắc đầu nói: “Kể cả là không có người chết thì chỉ với con số này đã đủ trở thành một vụ án lớn rồi.” “Trước mắt chúng tôi đã phong tỏa mọi thông tin vì thế các nhân viên biết tình hình đều được yêu cầu giữ bí mật một cách nghiêm ngặt.” “Mong là bọn họ có thể tuân thủ.” Diệp Tiêu lắc đầu, anh không hy vọng lắm vào điều này, “Phó tổng giám đốc La, chiều nay cán bộ bên viện kiểm soát sẽ đến công ty chứng khoán Thiên Hạ để kiểm tra sổ sách, mong là các anh có thể phối hợp chặt chẽ với nhau.” “Sự việc đã đến nước này, chúng tôi cũng đành phải chấp nhận thôi, hy vọng các anh có thể cứu vãn được những tổn thất của công ty chúng tôi.” La Tân Thành nói tiếp, “Đúng rồi, không biết đã có ai thông báo với hai anh chưa, chiều nay lễ truy điệu tổng giám đốc Chu sẽ được cử hành tại nhà tang lễ, phần lớn các cán bộ quản lý của công ty đều đến tham dự.” “Ừm, điều này tôi đã biết rồi, nếu như có thời gian tôi cũng sẽ đến.” La Tân Thành lắc đầu nói: “Đúng là đời người khó lường.” Diệp Tiêu bình thản nói: “Phó tổng giám đốc La, có một việc chúng ta có thể nói chuyện riêng với nhau một lúc được không?” “Tất nhiên là được.” La Tân Thành dẫn Diệp Tiêu vào văn phòng phó tổng giám đốc của anh ta, đây là một căn phòng rộng rãi nhưng lại kéo hết rèm xuống khiến cho căn phòng vô cùng tối tăm. “Mời anh ngồi. Anh có muốn uống gì không?” “Cám ơn anh, không cần đâu.” Sau khi ngồi xuống, Diệp Tiêu lập tức nói vào câu chuyện: “La Tân Thành, có một việc tôi không biết có liên quan gì đến vụ án này không nhưng tôi nghĩ là vẫn cần phải hỏi anh.” “Anh có việc gì cứ hỏi.” Diệp Tiêu dừng lại một lát, chú ý vẻ mặt của La Tân Thành , sau đó bỗng nhiên hỏi: “Anh có một người em gái đúng không?” Quả nhiên, sắc mặt La Tân Thành thay đổi. Ánh mắt của anh ta phát ra một thứ rất kì lạ, có thể là sợ hãi hoặc cũng có thể là thù hận nhưng chỉ sau vài giây anh ta đã trở về như cũ, từ từ nói: “Vâng, nhưng đáng tiếc là cô ấy đã qua đời.” “Cô ấy tên là La Tấm Tuyết, là vợ trước của Chu Tử Toàn đúng không?” “Vâng.” La Tân Thành cúi đầu, trả lời với giọng rất yếu ớt. “Sao trước đây anh không nói?” La Tân Thành vẫn trả lời với giọng yếu ớt như mất hết sinh lực: “Tôi thấy việc này không liên quan gì đến vụ án của Chu Tử Toàn . Vả lại tôi cũng không muốn nhắc đến những chuyện khiến tôi đau buồn đó.” “Những chuyện khiến cho anh đau buồn đó? Xin lỗi, phó tổng giám đốc La, anh có thể nói cụ thể hơn một chút được không?” Tuy La Tân Thành lắc đầu nhưng cuối cùng anh ta vẫn lên tiếng: “Tấm Tuyết là em gái duy nhất của tôi. Nó kém tôi 8 tuổi. Bố mẹ chúng tôi đã qua đời do một tai nạn trong một chuyến du lịch năm tôi 17 tuổi, để lại hai anh em tôi nương tựa vào nhau mà sống.” “Nói như vậy là anh rất yêu thương em gái mình?” Anh ta gật đầu: “Vâng, hai anh em chúng tôi đều rất yêu thương nhau. Sau khi tôi đi làm, tôi đã dùng phần lớn tiền lương của mình để Tấm Tuyết hoàn thành việc học. Sau này, nó đã trở thành một giáo viên dạy tiểu học. Cuộc đời của nó đang mở ra trước mắt. Nó sẽ trở thành một người vợ và một người mẹ tốt. Đúng vào lúc đó, nó quen với Chu Tử Toàn . Đó là chuyện khoảng 3,4 năm về trước, lúc đó tôi và Chu Tử Toàn đều là phó tổng giám đốc của công ty chứng khoán Thiên Hạ, anh ấy thường xuyên đến nhà tôi bàn chuyện công việc. Sau một thời gian, anh ấy đã bị hấp dẫn bởi sắc đẹp của em gái tôi.” Bỗng nhiên La Tân Thành dừng kể. Diệp Tiêu lên tiếng giục: “Ừm, tôi hiểu, anh kể tiếp đi.” “Khi đó, Chu Tử Toàn theo đuổi em gái tôi một cách điên cuồng. Tấm Tuyết không tài nào từ chối nổi anh ta, chẳng bao lâu sau, nó đã thành hôn với Chu Tử Toàn.” “Vậy lúc đó anh thấy thế nào về cuộc hôn nhân đó?” La Tân Thành hít một hơi thật dài, trả lời: “Chỉ cần nó hạnh phúc là tôi thỏa mãn rồi, dù là nó lấy ai.” “Cô ấy lấy Chu Tử Toàn có hạnh phúc không?” “Lúc mới đầu, nó rất hạnh phúc. Nó đã nghỉ việc. Chu Tử Toàn đối xử với nó cũng rất tốt, tôi nghĩ, nó đúng là đã được hưởng hạnh phúc. Nhưng chỉ sau một năm, tôi bắt đầu thấy nó không hề hạnh phúc. Đằng sau vẻ bề ngoài vui vẻ đầy tiếng cười kia thực ra đang che giấu một nỗi buồn nào đó.” “Tại sao?” La Tân Thành lắc đầu: “Tôi cũng không rõ tại sao. Tôi có hỏi nó lý do nhưng nó chẳng bao giờ chịu hé răng nửa lời. Nhìn nó ngày một trở nên tiều tụy nên tôi cũng đã nói chuyện với Chu Tử Toàn vài lần nhưng anh ấy đều nói không sao và còn đảm bảo với tôi rằng anh ấy vẫn rất yêu thương Tấm Tuyết, sẽ không làm chuyện gì có lỗi với cô ấy cả. Thế nhưng sau đấy không lâu, Tấm Tuyết đã xảy ra chuyện.” La Tân Thành lại dừng lại, xem ra anh ta đúng là không muốn nghĩ đến nhữung chuyện đau buồn đã qua đó. “Nghe nói đó là một vụ tai nạn xe ô tô”. “Vâng. Nhưng kết quả giám định bên cảnh sát giao thông lại cho rằng Tấm Tuyết chủ động tự đâm vào chiếc xe đang phi như bay do đó người chết phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.” Anh ta có vẻ khá kích động. “Như thế có nghĩa là trên thực tế cô ấy đã tự sát.” La Tân Thành gật đầu: “Kết quả giám định viết như vậy.” “Nhưng em gái anh tại sao lại muốn tự sát?” “Nguyên nhân của việc này có lẽ chỉ có nó mới biết.” Diệp Tiêu lạnh lùng thêm vào một câu: “Có thể còn có Chu Tử Toàn biết nữa.” La Tân Thành thở dài: “Tôi cũng không rõ nữa, việc đã xảy ra được hai năm rồi, nhưng tôi vẫn rất nhớ em gái tôi”. “Vậy mà chỉ sau khi vợ mất được một năm, Chu Tử Toàn đã lại kết hôn lần nữa.” “Đó là việc riêng của anh ấy, chẳng liên quan gì đến tôi.” Diệp Tiêu bỗng nhiên đứng dậy, cũng thở dài nói: “Đúng vậy, việc này quả là khiến cho người ta phải đau lòng. Cảnh sinh ly tử biệt với những người thân yêu của mình tôi cũng đã từng trải qua.” Bỗng dưng Diệp Tiêu nghĩ đến Tuyết Nhi của anh. Anh vội vã rời khỏi phòng làm việc của La Tân Thành, một mình ngồi ở đầu hành lang, chìm vào trong suy tư.     CHƯƠNG 20 Diệp Tiêu không ngờ được rằng trước mắt anh lúc này là một ông già đang ngồi trên chiếc xe lăn. Thực ra Diệp Tiêu biết rằng Hoàng Cương vẫn chưa phải là quá già. Ông mới chỉ 59 tuổi, theo đúng tiêu chuẩn bây giờ ông vẫn được xếp vào tuổi trung niên. Nhưng lúc này Diệp Tiêu thấy Hoàng Cương biểu hiện rõ là một người già yếu, đầu hơi hói, tóc bạc trắng, người trông đã rất phát tướng, mắt ông đã đầy vết chân chim, chỉ có làn da là trông còn rám đen. Cả cơ thể ông đều lọt thỏm vào trong chiếc xe lăn, chẳng ai có thể nghĩ được rằng ông lại là Chủ tịch của Công ty chứng khoán Thiên hạ. “Chắc anh là cậu trai trẻ đến từ cục cảnh sát hả, tôi nghe nói anh rất khá.” Giọng Hoàng Cương nghe rất hiền từ, giống như các bậc cha chú ở thời đại trước. “Cảm ơn chủ tịch Hoàng, thực ra tôi đến đây cũng không có việc gì đặc biệt lắm.” Diệp Tiêu mỉm cười nói. “Sức khỏe của ông thế nào rồi?” “Từ lần bị bệnh cách đây năm năm trước, tôi đã thế này rồi. Tôi vẫn có thể đi được nhưng phải có sự trợ giúp của cây gậy.” “Chủ tịch Hoàng, dưới tầng có mấy đồng chí ở viện kiểm soát đang kiểm tra sổ sách, nghe nói công ty chứng khoán Thiên Hạ đã xảy ra một vấn đề rất lớn về tài chính.” Hoàng Cương gật đầu, nói với giọng đặc biệt ôn hòa: “Sáng nay, Tân Thành đã nói với tôi chuyện đó rồi. Tôi không nắm rõ lắm về các vấn đề cụ thể của công ty, tôi chỉ hy vọng cục cảnh sát có thể nhanh chóng bắt được hung thủ giết Chu Tử Toàn. Chúng tôi cũng sẽ dốc toàn lực để phối hợp với các cơ quan có liên quan để điều tra rõ về tài chính của công ty hiện nay.” “Chủ tịch Hoàng, ông thấy Chu Tử Toàn là người thế nào?” “Tôi biết hiện nay ở bên ngoài có rất nhiều lời bàn tán về cậu ấy nhưng tôi tin là cậu ấy trong sạch. Tất nhiên là tôi không đưa ra được bằng chứng cụ thể gì, tôi chỉ tin vào cảm giác của bản thân thôi.” Diệp Tiêu mỉm cười, người đang đứng trước mặt anh lúc này là một ông già hiền từ, ông ta đã trải qua biết bao sóng gió cuộc đời. Ông cũng giống như những người cao tuổi khác, chỉ mong một cuộc sống yên bình, Diệp Tiêu nhẹ nhàng nói: “Tôi hiểu tâm tư của ông.” Hoàng Cương cũng mỉm cười, ông lại nói tiếp bằng giọng nhẹ nhàng: “Có thể anh không tin nhưng lúc tôi còn trẻ, tôi đã là một thủy thủ. Tôi làm việc trên con tàu vạn tấn mà Trung Quốc chế tạo đợt đầu tiên. Tôi đã đi đến hầu hết các hải cảng trên thế giới. Anh nhìn làn da ngăm đen của tôi này, là do phơi nắng trên biển từ hồi còn trẻ đấy. Tôi làm việc trên biển được 29 năm, từ một thủy thủ bình thường trở thành thuyền trưởng của con tàu 6 vạn tấn. Lúc đó tôi nghĩ, có thể tôi sẽ làm việc cả đời trên biển cho tới lúc về hưu. Thế nhưng một cấp trên cũ của tôi được phong chức thành lãnh đạo của một bộ phận quan trọng, ông ấy đã điều tôi về đất liền, vào công ty chứng khoán Thiên Hạ này. Đó là chuyện của 10 năm về trước rồi.” “Hóa ra là vậy.” “Đúng thế, chàng trai trẻ, đó gọi là số mệnh, không ai có thể điều khiển số mệnh của mình được, phải không? Tôi chẳng hề thích ngành chứng khoán. Tôi thích được lênh đênh trên biển lớn. Cái chức chủ tịch này của tôi đã sớm hữu danh vô thực. Tôi chỉ là một ông già ốm yếu đầy bệnh tật mà thôi.” Ông lại nhìn ra ngoài cửa sổ, mỉm cười hỏi: “Mấy giờ rồi nhỉ?” Diệp Tiêu nhìn đồng hồ rồi trả lời: “Ba giờ rưỡi ạ.” “Đến giờ uống thuốc rồi.” Hoàng Cương lấy từ trong ngăn kéo bên cạnh ra mấy lọ thuốc, “Chàng trai trẻ có thể giúp tôi rót một cốc nước được không?” “Tất nhiên ạ.” Diệp Tiêu vội vàng đến bên bình nước rót một cốc nước ấm, mang đến trước mặt ông. Hoàng Cương nhận lấy cốc nước, rồi nói: “Cám ơn anh”, sau đó ông bắt đầu uống thuốc một cách tuần tự, hết loại này đến loại khác. Ông uống ít nhất cũng được 5, 6 loại thuốc, cả căn phòng làm việc của chủ tịch hội đồng quản trị ám đầy mùi thuốc, giống như một buồng ở bệnh viện vậy. Uống thuốc xong, Hoàng Cương nhắm nghiền mắt. Trước khi nghỉ ngơi, ông nhẹ nhàng nói với Diệp Tiêu, lúc đó cũng đang định rời đi: “Tôi nhớ không nhầm thì hôm nay là ngày cử hành lễ truy điệu Chu Tử Toàn, nếu như bây giờ anh đi chắc vẫn kịp.” Diệp Tiêu trả lời: “Cám ơn ông đã nhắc. Chúc ông luôn khỏe mạnh.”  







Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Chưa chi đã đau

Chưa chi đã đau Y tá chuẩn bị tiêm thuốc, chợt b...

Truyện Cười

18:28 - 26/12/2015

Nhẹ nhàng như mây

Nhẹ nhàng như mâyVậy là chồng chị Tư chết thiệt rồi. Nghe đâu chết ...

Truyện Ngắn

05:41 - 23/12/2015

Trăng lạnh (Phần cuối)

Trăng lạnh (Phần cuối)Dưới sự lạnh lùng của trăng, không gian lặng gió o...

Truyện Ngắn

00:54 - 23/12/2015

Đừng để cuộc sống phải hối tiếc

Đừng để cuộc sống phải hối tiếcVậy nên, như các bạn thấy đấy: chớ nên chần chờ tr...

Truyện Ngắn

03:07 - 23/12/2015