mồi với hổ? Sống mà cứ xuề xòa mãi thì sẽ không có nhiều cơ hội, tôi bèn nói: “Cốc Y Dương anh có thể sang phòng em được không? Có việc muốn bàn riêng với anh?” Lê Vận Chi ngoảnh sang nhìn tôi, ánh mắt cô vẫn hiền hòa, nhưng tôi biết, đôi khi ngọn roi, lưỡi dao cũng hiền hòa. Cô hỏi tôi: “Việc rất quan trọng à?” Cô nói giọng miền nam, tôi chưa từng hỏi cô quê ở tỉnh nào. Tôi nói: “Việc liên quan đến Thành Lộ mất tích.” Mặt Cốc Y Dương hơi biến sắc. Lê Vận Chi thì vẫn thế, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng hơn. “Nếu là liên quan đến Thành Lộ thì sao không thể cho mọi người cùng biết?” “Vào đúng lúc cần thiết, tôi sẽ cho mọi người biết. Cốc Y Dương, anh rỗi chứ?” Hân Nghi đứng lên, nói: “Y Dương, nên đi đi.” Giản Tự Viễn cũng chạy ra từ lúc nào, nói: “Cậu và cô ấy ra trò chuyện đi, tôi sẽ tiếp các người đẹp ở đây.” Hân Nghi lè lưỡi dứ về phía anh ta, rồi lại tiếp tục xem xét các quầy tủ ở gian bếp. Cốc Y Dương nói: “Chuyện liên quan đến Thành Lộ mất tích, đương nhiên phải bàn bạc. Nếu đúng là có liên quan thì tôi sẽ nói với mọi người.” Rồi anh theo tôi sang phòng tôi và Hân Nghi. Những nét rắn rỏi tự tin thường ngày nhanh chóng biến mất khỏi khuôn mặt Cốc Y Dương. “Na Lan, anh không rõ em có hiểu rằng, người mà anh rất yêu…” “Thôi nào!” Tôi xua tay. “Chị Thành Lộ bỗng nhiên mất tích không để lại dấu vết, anh cho rằng vào lúc này em có thể quan tâm xem anh thích bông hoa nào à? Em trước hết muốn hỏi, có phải anh… gắn bó với Thành Lộ không?” Nhìn vẻ hoảng hốt trên nét mặt anh, tôi biết câu trả lời rành rọt sẽ là “có”. Nhưng anh lại đáp: “Nói bừa gì thế? Sao em lại nghi ngờ… anh và chị họ của em? Lẽ nào em không biết Thành Lộ là người rất đơn giản vô tư?” “Người đơn giản vô tư, chắc gì không bất chợt mất sai lầm? Vậy là anh chối cãi, giữa hai người không có điều gì bí mật chứ gì?” Cốc Y Dương trầm ngâm một lát, dần hiểu ra rằng tôi căn vặn không phải không có mục đích. Anh nói: “Chẳng lẽ em đã biết… anh và cô ấy… cô ấy kể với em hay sao? Anh đã dặn cô ấy… anh không tin rằng?” Tôi cười nhạt: “Anh đừng quên Thành Lộ là con người đơn giản vô tư.” “Em không hiểu rồi…” “Có gì mà khó hiểu? Đến Bắc Kinh không lâu, anh đã chấm dứt liên lạc với em, và gần như đồng thời anh bắt đầu bí mật gặp gỡ Thành Lộ!” Tôi bỗng nhớ ra, vừa nãy đã nói là không nói về chuyện giữa tôi và anh, nên tôi chuyển hướng: “Được, bây giờ hỏi anh câu thứ hai…” Cốc Y Dương hạ thấp giọng: “Khoan đã, câu thứ nhất chưa xong. Giữa anh và Thành Lộ rất trong sáng, giả thiết của em sai hoàn toàn! Đúng là bọn anh có gặp mặt nhưng không phải hẹn hò dan díu!” “Thế thì để làm gì?” Im lặng. Tôi đành trả lời hộ anh: “Xem ra, trước đây anh đã không muốn em biết chuyện, bây giờ anh cũng không muốn nói. Câu hỏi thứ hai: An Hiểu là ai?” Vẻ hoảng hốt trên mặt Cốc Y Dương còn rõ rệt hơn cả lúc nãy. Lúc này tôi thấy hơi phục “người ngoài hành tinh” Lê Vận Chi thể hiện rõ ham muốn chiếm hữu Cốc Y Dương nhưng cô vẫn nén lòng giữ kín. Hôm đó cô cho tôi biết An Hiểu nằm dưới mộ vốn là mối tình đầu của Cốc Y Dương, chứ không nói thêm gì nữa; cô nói, đó là chuyện riêng tư của Cốc Y Dương, tôi có thể cứ hỏi anh ấy. Tôi bâng khuâng rời khu nghĩa trang, hai hôm sau đó tôi khổ sở vì nhức đầu nên không tìm cách hỏi anh nhưng lúc này thì phải hỏi. Cốc Y Dương trầm ngâm vài phút, rồi nói: “Được, anh trả lời. Và có lẽ trả lời các câu hỏi của em luôn thể.” Chương 19: Điềm Gở Ở Ngôi Nhà Đen Đúng thế, An Hiểu là mối tình đầu của anh. Hai người là đôi kim đồng ngọc nữ hiếm thấy của trường cấp III huyện, họ cùng là những học sinh xuất sắc nhất, có chung mục tiêu là thi vào đại học Giang Kinh danh tiếng ở xa cả ngàn cây số. Họ cùng theo đuổi một kết quả mỹ mãn. Rồi một đêm động, An Hiểu phát hiện ra cô bạn Thạch Vi treo cổ. Thạch Vi là bạn học rất thân của An Hiểu, họ cùng quê thị trấn Ngân Dư, hai gia đình ở sát vách nhau, về sau lại cùng học nội trú ở trường cấp II huyện, ở cùng ký túc xá, luôn cởi mở và không giấu nhau chuyện gì. Khi học lớp 12, An Hiểu cảm thấy Thạch Vi hơi khác lạ, cô chỉ nghĩ chắc là do áp lực của đợt thi đại học sắp tới, cô vài lần nói chuyện kỹ với bạn nhưng không có kết quả. Rồi một ngày trong dịp nghỉ đông, Thạch Vi mất tích. Cha mẹ Thạch Vi hoảng hốt, An Hiểu cũng rất lo lắng, cô đi tìm khắp vùng xung quanh, hỏi các thầy các bạn, rồi cô nghĩ đến ngôi nhà gỗ xám đen trên núi. Dịp nghỉ hè sau khi thi hết cấp III, An Hiểu và Thạch Vi phát hiện ra ngôi nhà này. Đó là kỳ nghỉ hè nhàn rỗi vô tư chưa từng có, hai cô gái định vào rừng “thám hiểm” một phen. Lúc sắp đi lại thấy sợ, nên An Hiểu bèn rủ Cốc Y Dương là bạn học từ hồi cấp II trên huyện cùng đi. Khi học lớp 6, Cốc Y Dương còn có biệt hiệu là “Ngố đen”, nhưng lên lớp 8 thì đã có vô số nữ sinh thầm mơ tưởng đến cậu, hoặc coi cậu là chuẩn mực của người chồng tương lại. Nhà Cốc Y Dương ở huyện lỵ khá xa, nhưng lời mời của hai người đẹp An Hiểu, Thạch Vi cuốn hút Cốc Y Dương đến thị trấn Ngân Dư đúng hẹn, để hộ giá hai nàng lên đường thám hiểm. Chính trong chuyến đi này họ đã phát hiện ra ngôi nhà gỗ đen mà truyền thuyết nói đến. Bên trong ngôi nhà treo tấm chăn chiên đen, đầy bụi bặm và gỗ mục, lỏng chỏng vài cái ghế gỗ, ngoài ra không có gì khác. Vật duy nhất khiến ba thanh niên tưởng tượng ra đủ thứ chuyện, là một chiếc đai da buộc thong ở xà ngang. Đai da ấy có vẻ cũ kỹ lâu năm, được thắt thành cái thòng lọng buộc lên xà ngang, mẩu đuôi thô nháp lởm chởm, hình như bị mài đứt hoặc bị vật nặng kéo đứt. Cả ba bắt đầu bàn tán tranh luận hồi lâu, sao lại buộc đai da ấy lên xà ngang, nó có tác dụng gì? Thạch Vi nói chắc nịch đã có người treo cổ ở đây. An Hiểu nói hình như chưa từng thấy ai ở thị trấn nói rằng trên này đã từng có người treo cổ; nhất là bà Phan chủ tiệm tạp hóa “Ngân Hâm”, người biết đủ thứ chuyện lớn nhỏ khắp vùng này, biết nhiều hơn cả mạng Baidu, ngay bà ấy còn không nhắc đến chứng tỏ chưa từng thấy chuyện treo cổ gì hết. Thạch Vi nói: “Nếu là chuyện cách đây mấy trăm năm, bà Phan còn chưa oe oe chào đời thì làm sao biết được? Huống chi, ngôi nhà trong rừng sâu này là chỗ các thợ đốn gỗ, thợ săn nghỉ chân, họ nay đây mai đó, phần lớn là người nơi khác về đây kiếm ăn, nội bộ có thù oán gì đó, thì bà Phan bán tạp hóa ở thị trấn làm sao biết được?” An Hiểu nói: “Thế thì đúng rồi, đai da này dùng để giết người. Đàn bà thường hay treo cổ, thợ đốn gỗ đều là nam giới khỏe mạnh, cậu nghĩ xem, đời nào họ lại bi quan để rồi tự treo cổ? Chắc là do cãi cọ đánh nhau hoặc chia chác không đều gì đó… Họ tranh chấp, hậu quả là có người bị treo cổ.” Cốc Y Dương nhân đó ngẫm nghĩ, bổ sung: “Chia chác không đều, khoogn phải là vấn đề của các thợ gỗ mà có thể là của các hưởng mã (1)! Bọn hưởng mã cát cứ ở ngôi nhà đen này, dùng đai da treo cổ đối thủ, có thể là do chia chác không đều; hoặc thậm chí chúng bắt cóc con tin rồi giết hại!” Cuối cùng anh chỉ tay vào đám tro than còn sót trên nền nhà, nói: “Nhưng khả năng lớn nhất là đai da dùng để treo xác động vật săn bắn được, như hươu nai, kể cả chó sói. Nghe nói các thợ săn thực thụ dám ăn đủ thứ, họ đốt lửa bên dưới, treo con vật bên trên, nướng ăn.” Kể từ hôm đó, ngôi nhà đen trở thành bí mật riêng của ba người. Sau khi Thạch Vi mất tích, An Hiểu nghĩ đến ngôi nhà đen, cũng là vì câu nói kia của Thạch Vi. Vì có một thời gian Thạch Vi đi mất hút rất lạ lùng, buổi tối không đến lớp ôn tập nữa, tâm trạng cũng buồn vui thất thường, lúc thì cười tươi như hoa, lúc thì ủ ê sụt sịt. An Hiểu quan tâm hỏi han thì Thạch Vi nói: “Đừng lo! Thi đại học có gì là ghê gớm? Dù thi trượt cũng chẳng sao, cùng lắm là tớ sẽ treo cổ ở ngôi nhà đen!” Nhớ đến ngôi nhà đen và câu nói đó của bạn, An Hiểu đánh liều một mình đi vào rừng, vội quá không kịp gọi Cốc Y Dương. Và cô đã phát hiện ra Thạch Vi treo cổ ở thanh xà ngang trong ngôi nhà đen ấy. Thắt lưng da của Thạch Vi thít vào cổ. Còn chiếc đai da cũ kỹ kia thì vẫn treo trên thanh xà đó. Không để lại thư tuyệt mệnh, không có dấu hiệu nào báo trước, không ai biết tại sao Thạch Vi tự vẫn. Hay là không phải Thạch Vi tự vẫn? Sau hôm đó cuộc sống của An Hiểu cũng khác đi. Suốt một thời gian dài, cô thu mình lại; cô gái vốn vui vẻ vô tư, nay cứ như người mất hồn. Cô học trò lẽ ra chắc chắn sẽ vươn lên tuyến trên thì lại thi trượt đại học, đành ngồi nhà ôn bài chờ thi năm sau. Cốc Y Dương tuy cũng xúc động mạng trước vụ việc Thạch Vi nhưng anh vẫn trấn tĩnh để phát huy khả năng và thi đỗ đại học Giang Kinh. Kể từ đó đôi tình nhân cách trở đôi nơi, chỉ gặp nhau qua mạng chat. An Hiểu đã lấy lại phong độ cũ, lên lớp ôn tập bài vở, cô vẫn là học sinh giỏi hàng đầu, và mong chờ ngày đoàn tụ với Cốc Y Dương ở đại học Giang Kinh. Nhưng khi bước vào kỳ nghỉ đông, gần tròn một năm ngày Thạch Vi tự vẫn, thì hồn vía An Hiểu cứ như đã bay đi tận nơi nào. Khi chat với Cốc Y Dương, cô nói: “Gần đây em gặp bà Phan trong tiệm tạp hóa ở thị trấn, bà ấy kể về một điều lưu truyền đã lâu trong dân chúng địa phương rằng, nếu có người bị chết oan, thì ta có thể tìm thấy oan hồn người ấy ở nơi bị chết, điều kiện là phải đến đó đúng ngày giỗ.” Cốc Y Dương cảm thấy căng thẳng: “Chắc em không định…” An Hiểu: “Em chưa bao giờ cho rằng Thạch Vi tự sát. Hồi còn sống, bạn ấy còn có một số chuyện chưa nói với em…” Cốc Y Dương cảm thấy An Hiểu rất kỳ quặc: “Thạch Vi khi còn sống chưa nói, nay đã chết rồi, cô ấy sẽ nói cho em biết hay sao? Sao em có thể tin cái chuyện mê tín như thế? Sao lại tin những câu bà Phan nói phứa?” An Hiểu: “Ít ra em cũng nên thử xem sao.” Trên mạng chat, Cốc Y Dương không thể can ngăn An Hiểu, anh vội trở về quê gặp để can ngăn người yêu. Đúng buổi tối “ngày giỗ” của Thạch Vi thì anh về đến huyện lỵ, rồi đi tiếp về thị trấn Ngân Dư. Nhưng khi anh đến nhà An Hiểu thì cô đã đi vào núi. An Hiểu gần như lặp lại số phận của Thạch Vi. Cốc Y Dương dồn hết sức lực để đi đoạn đường núi. Năm đó tuyết rơi ít, cũng hay có người ra vào núi, nhưng ban đêm rất khó đi, anh lại đi rất vội, suýt bị ngã xuống vực. Khi anh gần như hết hơi kiệt sức chạy đến ngôi nhà đen, thì phát hiện ra An Hiểu đã treo cổ trên xà ngang. Dường như tham gia một vở bi kịch luân hồi thảm khốc, Cốc Y Dương đau đớn muốn chết nhưng anh vẫn cố trấn tĩnh, đỡ An Hiểu xuống. Anh có chút hiểu biết về sơ cứu, bèn lập tức làm hô hấp nhân tạo, ấn ngực, hà hơi thổi ngạc, đã cứu vãn được sinh mệnh cô. Không lâu sau đó cha mẹ An Hiểu cũng đến nơi, cùng đưa cô đi viện cấp cứu. May mà Cốc Y Dương đã đến kịp thời, An Hiểu treo cổ cũng chưa lâu, nên cô đã được cứu sống. Nhưng cũng đáng buồn là sinh mệnh cô chỉ cứu vãn được một phần. Vì lúc treo cổ thì máu không lên để nuôi não bộ, nên An Hiểu trở thành người thực vật. Cha mẹ đưa cô đi khắp các bệnh viện Thẩm Dương, Bắc Kinh chạy chữa nhưng các thầy thuốc đều bó tay. Cô chỉ có thể nằm nhà trong im lặng, cách biệt với thế giới bên ngoài. Còn Cốc Y Dương, anh chỉ có thể về thăm cô đang ngày một héo hon vào mỗi kỳ nghỉ phép. Về sau, cha mẹ An Hiểu thậm chí không muốn Cốc Y Dương đến thăm nữa. Mỗi lần anh đến là một lần khiến hai vị đã bất lực chăm sóc con gái lại bị sốc nặng nề. Cốc Y Dương cũng hiểu rằng, anh đã gắng hết sức, anh đành cố bước ra khỏi bóng đen nặng nề này. Tất cả đã giải thích rõ một nỗi khúc mắc trong lòng tôi: tại sao Cốc Y Dương, chàng trai rất phong độ của đại học Giang Kinh, lại không có bạn gái. Cho đến năm thứ tư, mới có Na Lan tôi là “bạn gái đầu tiên.” Anh gắn bó rất nồng nàn với tôi chưa được một năm, sau khi anh đến Bắc Kinh nhận công tác không lâu, một tin rất đặc biệt đã kéo anh trở lại quê nhà. An Hiểu phục hồi tri giác! Do trời không nỡ bắt ai phải tuyệt đường, hay là do thể chất của thanh niên vốn tràn trề nhựa sống? Vào một ngày hè đẹp rực rỡ, bà mẹ An Hiểu chợt nhìn thấy đôi mắt vô hồn của cô con gái hơn bốn năm qua làm người thực vật, nay bỗng chớp chớp động đậy. Một ngày cuối tuần, Cốc Y Dương trở về bên giường An Hiểu, anh nhận ra niềm vui tái ngộ và nét đẹp lưu luyến chưa hề tiêu tan trong ánh mắt người yêu. “Cũng là vì ánh mắt của cô ấy khi nhìn thấy anh, nên anh phải đối mặt với một câu hỏi cực hóc búa.” Cốc Y Dương đứng dậy, bước đến bên tường, giống như người úp mặt vào tường sám hối. Tôi hiểu phần tiếp theo là gì: anh chật vật suy nghĩ để đi đến quyết định: sẽ dồn hết tình cảm cho An Hiểu, để cô chóng bình phục. Đáng ngợi ca, và cũng đáng buồn. “Nhưng ít ra anh cũng nên nói cho em biết.” Tôi nói. “Anh có thể nói gì? Anh không biết nên nói với em thế nào. Anh chỉ nghĩ, phải chờ… chờ anh nghĩ ra rồi anh sẽ cho em biết. Đúng là việc này anh đã xử lý không tốt. Anh từng gặp riêng Thành Lộ hỏi xem nên thế nào, cô ấy cũng thấy bí.” Cốc Y Dương thở dài. “Thế rồi anh bèn nghĩ rằng, phải lạnh nhạt và cắt đứt với em, em hận anh thì cũng đành vậy.” Tôi xúc động nói: “Vậy ra anh và Thành Lộ nhiều lần gặp nhau là vì chuyện này?” Cốc Y Dương cười buồn: “Nếu anh nói đúng là vì chuyện này, liệu em có tin không?” “Không!” “Đúng là anh đã gặp Thành Lộ nhiều lần, vì một nguyên nhân rất đáng buồn: kể từ mùa hè năm ngoái, Thành Lộ cảm thấy La Lập Phàm có chuyện ngoại tình. Cô ấy định theo dõi anh ta… em biết rồi: cô ấy là con người đơn giản, có thể nói không thể khá lên được, bám theo vài bước thì để lạc mất mục tiêu, hoặc là mình bị phát hiện. Cho nên cô ấy tìm anh, nhờ anh theo dõi La Lập Phàm xem xem có đúng thế không. Anh rất ghét làm cái việc ấy, nhưng Thành Lộ là chị họ của em, anh rất thông cảm với cô ấy nên anh nhận lời. Các lần gặp nhau, là để anh “báo cáo công việc” với Thành Lộ. Tại sao em lại biết chuyện đó?” Tôi ngẫm nghĩ từng câu anh nói, rồi lại tự hỏi mình. Tôi cảm thấy gần như đã khôi phục niềm tin đối với anh. Tôi nói: “Em đoán rằng, hai thám tử non nớt đã bị đối phương theo dõi lại rồi!” Cốc Y Dương mím môi, im lặng. Tôi nhẹ nhàng an ủi: “Hai người, tính cách thuộc loại cởi mở phóng khoáng, đấu trí với La Lập Phàm, sẽ thua ngay từ hiệp đầu. “Nhưng em thấy không, gần đây Thành Lộ vẫn cởi mở phóng khoáng! Nhất là buổi tối đầu tiên đến đây, cô ấy uống rượu say mềm khiến ai cũng xót xa, không rõ La Lập Phàm đã dùng cách gì để tra tấn tinh thần cô ấy?” Cốc Y Dương nói. Anh đã đụng đến nôi đau âm thầm trong lòng tôi. “Chắc anh nghi ngờ việc Thành Lộ mất tích có liên quan đến La Lập Phàm?” Tôi hỏi thẳng luôn. “Không nghi anh ta thì còn nghi ai? Nghe nói em đã từng làm việc với cảnh sát hình sự, chắc em phải biết: khi vợ xảy ra chuyện, kẻ đầu tiên bị nghi ngờ là người chồng. Anh không hiểu nổi, nếu đúng là La Lập Phàm làm thì anh ta khiến Thành Lộ biến mất bằng cách nào?” Tay Cốc Y Dương nắm thành nắm đấm rõ chặt, thế mà trước mặt La Lập Phàm anh vẫn tỏ ra bình thản được! Tôi chỉ ra ngoài cửa sổ: “Cũng chẳng khó gì, anh xem, tuyết dày thế kia, có thể vùi vô số thứ. Các anh đã lấy xẻng thăm dì, nhưng nếu bị vùi ở chỗ xa hơn thì sao?” Có phải tôi đang giả thiết rằng Thành Lộ bị hại? Có lẽ tại tôi cứ nhức đầu dai dẳng, hay tại ăn uống thiếu chất, không đủ dưỡng khí cung cấp cho não bộ? Tôi bỗng thấy mình không thể suy nghĩ, không thể gạn lọc suy luận gì được nữa. Tôi hỏi lại: “Vậy anh nói thẳng xem, việc tổ chức đi trượt tuyết lần này có liên quan gì đến cái chết của An Hiểu không?” Cốc Y Dương ngạc nhiên: “Sao lại nói thế?” Anh luôn luôn là người có thể “đọc được” ý nghĩ của người khác. “Hôm đó em đã đi theo anh đến nghĩa trang.” Vẻ mặt anh thoáng bực dọc: “Sao em lại…” “Lê Vận Chi đến bãi trượt tuyết tìm anh, ai cũng thấy cả, em cũng đã biết anh và Thành Lộ có vấn đề, em muốn tìm hiểu đó là gì, nên mới đi theo anh. Sau đó thấy Lê Vận Chi cũng đi theo anh đến nghĩa trang, cô ấy cho em biết ngôi mộ đó là của An Hiểu, nhưng cô ấy không nói rõ đầu đuôi, cuối cùng An Hiểu ra đi như thé nào.” Tôi đáp. Cốc Y Dương lắc đầu, mắt rơm rớm: “Sau khi bệnh tình An Hiểu chuyển biến rõ rệt, cô ấy được cha me đưa đi Thẩm Dương, vào việc số 2 đại học Y điều trị. Nửa tháng sau đã khá lên, tuy vẫn chưa nói đi lại được, nhưng cổ và tứ chi đã hơi nhúc nhắc được. Thấy anh, cô ấy khẽ mỉm cười… và anh nhận ra…” Anh ngẩng đầu, hình như sợ nước mắt sẽ rơi xuống. “Cha mẹ cô ấy đưa con về nhà và cho cô ấy luyện tập phục hồi chức năng, tiến triển chậm nhưng tình hình vẫn sáng sủa, có thể ngồi dậy tựa đầu giường, đưa tay lấy quần áo; cũng biết cố gắng tập nói. Bác sĩ cho biết sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ đi lại và nói được.” Tôi không biết mình có đủ can đảm để nghe tiếp không, mắt tôi rơm rớm, tôi chờ đoạn kết của bi kịch. “Nào ngờ, một hôm, cha cô ấy đi làm, bà mẹ đi chợ mua thức ăn khoảng nửa giờ, thì cô ấy đã làm một việc không ai hiểu nổi. Cô ấy mở ngăn kéo đầu giường lấy ra cái kéo rồi rạch cổ tay. Khi cha mẹ phát hiện ra thì cô ấy đã mất máu quá nhiều, cấp cứu tiếp máu cũng không kịp nữa…” Sự việc ấy mới xảy ra cách đây gần hai tháng, ký ức đau khổ vẫn gần như mới đối với Cốc Y Dương; điều tôi có thể làm là giúp anh lau nước mắt. Chờ khi không khí bi thương trong phòng đã dịu bớt, tôi mới nói: “Vậy thì em hoàn toàn có thể hiểu được: anh đã ngờ rằng An Hiểu không tự sát, vì tình trạng cô ấy đang khá lên.” “Nhưng xét về tâm lý người bệnh thì lại không phải thế. Cô ấy dường như sống lại sau khi chết não, dần dần nhận ra tình trạng của mình, tuy có chút tiến triển nhưng vẫn là bế tắc, cảm giác đó rất nặng nề. Sức chịu đựng của con người có hạn, một người bệnh suốt một năm gắn liền với cái giường, tự biết mình còn rất trẻ mà phải nhờ cha mẹ hầu hạ ăn uống, tắm gội, thu dọn đủ thứ, tất nhiên sẽ mặc cảm trầm uất. Ai dám đảm bảo vài năm sau hay vài chục năm sau sẽ trở lại cuộc sống bình thường? Tuổi xuân thì sao, ai sẽ trả lại cho cô ấy? Nếu cô ấy nhận ra mình có thể bị tàn phế, thì liệu cô ấy có được hưởng tình yêu vĩnh viễn của đối phương nữa không? Cô ấy trở thành người thực vật năm 18 tuổi, tâm trạng của cô ấy giờ đây là gì, không ai biết; nhưng cô ấy u ám vì cảnh ngộ của mình hiện giờ. Rất có thể là như vậy.” Cốc Y Dương nói: “Ý em là… rất có khả năng cô ấy tự sát?” Tôi chầm chậm lắc đầu: “Còn tùy xem anh có thể cho em biết những gì. Ví dụ, tại sao anh đến khu trượt tuyết này để ‘nghỉ dưỡng’?” Tôi chờ đợi, tôi bước lại gần anh, ôn tồn nói: “Thế nào vậy, anh nói xem, tại sao anh lại tổ chức chuyến đi này, và lại chỉ định em tham gia nữa?” Lần này thì anh không lưỡng lự: “Vì anh vẫn yêu em… nhiều lúc anh rất cắn rứt, kể cả những khi ở bên giường An Hiểu chăm sóc cô ấy, hình ảnh em vẫn hiện lên trong tâm trí anh.” Tôi đang định nói: lẽ nào anh vẫn chưa tin em? Anh còn điều gì chưa thể cho em biết? Nhưng cửa bỗng mở toang. Lê Vận Chi xộc vào. “Hai người đã nói xong chưa?” Rất không giống Lê Vận Chi mọi lần, vì đôi mắt cô bỗng thẫn thờ, giọng nói thì lạc hẳn đi. “Sắp rồi.” Tôi cảm thấy không ổn. “Chúng tôi cần thêm vài…” Câu cuối cùng tôi định hỏi là về cô ấy: Cốc Y Dương, anh quen Lê Vận Chi như thế nào? “Không thấy anh ấy đâu, anh ấy cũng mất tích rồi!” “Ai?” Tôi và Cốc Y Dương cùng hỏi. “La Lập Phàm!” Lê Vận Chi đau đớn nói ra ba chữ này, bỗng cô đưa hai tay bưng mặt, khóc nức nở. Chương 20: Lại Thiếu Một Nữa Cốc Y Dương chạy ào ra khỏi phòng tôi, rồi chạy sang phòng Thành Lộ và La Lập Phàm. Tôi kéo Lê Vận Chi để cùng đi theo. Cô ấy định vùng ra, tôi ghét tai cô nói nhỏ: “Kể từ lúc này, nếu muốn giữ được mạng thì chúng ta phải luôn ở bên nhau.” Nghe có vẻ cường điệu, chắc tôi đã quá nhạy cảm. Tôi cảm thấy chúng tôi đang ở vào tình thế nguy hiểm, e không đơn giản chỉ là mất điện và một đôi vợ chồng mất tích. Hân Nghi và Giản Tự Viễn đã đứng trước cửa phòng La Lập Phàm, vẻ mặt đầy lo âu sợ hãi, Hân Nghi rơm rớm nước mắt. Bị đói, bị phong tỏa, bạn đồng hành mất tích một cách bí hiểm. Tôi chợt hiểu sao Lê Vận Chi dường như suy sụp đến nơi. Tôi thầm cảnh cáo mình, trong những ngày đen tối này phải giữ được đầu óc tỉnh táo thì mới có hy vọng nhìn thấy ánh dương. Nhưng tôi vẫn nhức đầu kéo dài, mỗi khi suy nghĩ căng thẳng thì nó lại lạnh lùng nhói lên từng cơn. Chăn đệm trên giường lộn xộn giống như lúc mới ngủ dậy; bên dưới có hai đôi dép lê, chứng tỏ lúc mất tích La Lập Phàm đi ủng, nhưng áo khoác vắt trên lưng ghế lại chứng tỏ anh ấy chưa ra khỏi nhà. Giản Tự Viễn kể lúc nãy bụng anh đói meo, bèn sang phòng La Lập Phàm định bàn cách chia mấy cái bánh bao còn sót lại thì không thấy La Lập Phàm đâu nữa; anh không sang “làm phiền” tôi và Cốc Y Dương, anh ra phòng khách thì