t, nhìn trộm con gái à?” Giản Tự Viễn cười nhạt: “Chỉ xem chơi tý thôi?” “Sao không đặt một cái ở phòng La Lập Phàm và Thành Lộ ?”. “Phòng ấy kê chiếc giường đôi, biết ngay là dành cho đôi vợ chồng, tôi chẳng thiết.” “Vậy anh muốn xem gì, muốn ghi gì?’’ Tay tôi nắm chặt cây gậy trượt tuyết. “Tất nhiên là mỹ nhân.” Giản Tự Viễn bỗng thở dài. “Tôi biết cô rất muốn xem xem đêm hôm đó ở phòng Thành Lộ đã xảy ra chuyện gì, tôi nói thật, tôi không đặt camera ở phòng đó.” “Cho nên anh cố cãi rằng không có video nào hết, anh sợ bị phanh phui là gã háu gái bệnh hoạn chứ gì ?” Giản Tự Viễn lại thở dài: “Đã không tin thì cô còn gặng hỏi tôi làm gì nữa ?” “Anh có muốn tôi nói rõ ra không ?” “Tôi nghe đây.” Tôi cố nén giận, nói: “Trong thời gian tôi ngủ lịm đi, cái đêm hôm đó, khi anh thấy Mục Hân Nghi ra khỏi phòng chúng tôi, anh đã lẻn vào và hỏi tôi một lô câu hỏi, đúng không?” “Sao cô lại…” Giản Tự Viễn đờ ra kinh ngạc. “Sau khi vào nhà gỗ ở, tôi liền bị nhức đầu, anh đã bỏ thuốc độc đúng không? Thuốc giãn mạch máu hạng nặng. Và lượng lớn mooc-phin. Tôi nhớ ra rằng ngay hôm đầu tiên vào ở, tôi đã bị phản ứng lạ lùng: tối hôm đó rất hưng phấn, sau đó bắt đầu nhức đầu, chỉ sau khi uống trà thì mới đỡ nhức. Thế là tôi bị lệ thuộc vào trà, nếu không uống thì lại nhức dữ hơn. Sau đó tôi ngủ mê man thậm chí có ảo giác và mất trí nhớ. Anh đã trộn thuốc độc vào trà túi. Anh có ý đồ gì vậy? Muốn đánh thuốc mê tôi, nhân đó khai thác những thông tin quan trọng.” Giọng kim của Giản Tự Viễn ré lên, đúng là tôi đã đụng đến thần kinh anh ta: “Tôi đâu có kỹ thuật công nghệ pha chế trà túi như cô nói? Trà túi và cà phê hòa tan đều là của khu nghỉ dưỡng. Tôi đoán có trộn lẫn thuốc gì đó. Tiếc rằng trong chúng ta chỉ có cô uống trà, Thành Lộ uống cà phê, rồi bị phản ứng khác nhau. Tôi chỉ nhân lúc cô mê sảng hỏi cô vài câu. Cô đừng nghĩ quá xa xôi.” Tôi cười nhạt: “Tôi lúc đầu nghĩ thật đơn giản, rằng vào nhà này ở là ngẫu nhiên, chỉ là một đợt cùng nhau đi ‘nghỉ dưỡng’. Nào ngờ lại có kẻ vạch kế hoạch giết người, có kẻ có nhiệm vụ giám sát. Còn anh, có cần tôi nhắc lại không? Khi bớt nhức đầu, tôi đã nhớ ra mấy câu anh hỏi tôi lúc nửa đêm.” “Đã biết cả rồi, hà tất phải nói toạc ra làm gì? Nhất là trong tình thế hiện nay.” Giọng anh ta ngoa ngán. Tôi nói: “Tôi vẫn cần biết sự thật, và tôi buộc phải biết rõ trong lúc sinh tử hiện nay, tôi có thể tin tưởng anh hay không?” “Cô đã biết sự thật rồi.” “Tôi cần nghe chính mồm anh nói ra. Anh đến đây, kể cả những tiếp xúc với Cốc Y Dương trước kia nữa, có phải vì cái kho báu khốn kiếp ở hồ Chiêu Dương không?” Chắc Giản Tự Viễn nhận ra rằng, “giải độc” giấc ngủ li bì của tôi là cơ hội duy nhất để anh ta khai thác sự thật, cho nên nhân lúc phòng tôi chỉ có mình tôi, anh ta đã vài lần lẻn vào hỏi tôi một câu hỏi “cô có biết kho báu Bá Nhan dưới đáy hồ đã đi đâu không?” Cốc Y Dương từ nãy vẫn im lặng, lúc này anh gắt lên: “Anh không phải cán bộ của Cục Năng Lượng. Đúng không?” Giản Tự Viễn nói: “Đúng là Giản Tự Viễn làm việc ở Cục Năng Lượng, nhưng tôi thì không. Lan muội đã khui ra như thế thì tôi đành chơi bài ngửa vậy. Tôi đây’’ Đèn pin bật lên. Anh ta giơ ra tấm thẻ công tác, trên đó dán ảnh Giản Tự Viễn mặc sắc phụ công an, có hàn chữ “Thẻ cảnh sát nhân dân”, nhưng tên người lại ghi là Lý Thụ Quân.Tôi lẩm bẩm: “Sĩ quan Lý.” “Có nghe nói Phòng 3 của cục trinh sát hình sự Bộ công an không ?” Giản Tự Viễn nói. “Là đơn vị tương đối đặc biệt, chuyên trinh sát khám phá các vụ án lớn trộm cắp buôn lậu cổ vật. Trưởng phòng Vương của chúng tôi…” Tôi nói: “Tôi đã từng gặp.” “Anh ấy nói, sau khi trao đổi với cô, không phát hiện ra tình tiết gì nhưng anh ấy cho rằng cô không chỉ tinh khôn đơn thuần, hình như cô vẫn che giấu điều gì đó… nhất là khi hỏi rằng có phải trước kia cô đã từng tham gia đi tìm kho báu? Cô…” “Trưởng phòng Vương của các anh quá nhạy cảm hoặc anh ấy đọc hơi nhiều tiểu thuyết về đào trộm mộ cổ… Tôi chỉ là một sinh viên bình thường chứ không phải đạo chích giang hồ.” Giản Tự Viễn: “Thế đấy. Cũng vì chúng tôi bí quá, không có đầu mối nào khả dĩ hơn, cho nên cô vẫn là một trong những trọng điểm để trinh sát phá án. Còn Y Dương, vì cậu ấy là người yêu cũ của cô nên cũng bị chúng tôi quan tâm. Cả hai người đều có nhiều điểm nghi vấn, ví dụ, tại sao cậu ta đi Bắc Kinh ít lâu thì hai người không quan hệ nữa? Người của chúng tôi phân tích rằng, liệu cậu ấy có phải người từ bên ngoài phối hợp với cô tối hôm đó không? Tức là, sau khi cô phát hiện ra kho báu và các tổ viên của cô cầm “kho báu giả” nổi lên mặt nước, thì Cốc Y Dương đối phó với những kẻ tấn công cô và các tổ viên; sau đó Cốc Y Dương lặn vào hang chuyển kho báu đi.” Tôi đáp: “Tôi chỉ có thể nói rằng sức tưởng tượng của các anh thật phong phú. Anh có thể hỏi Y Dương. Anh ấy không biết bơi lội là gì, và hỏi xem buổi tối mà “tổ săn kho báu” chúng tôi hành động thì Y Dương đang ở đâu.” Giản Tự Viễn nói: “Chúng tôi không biết cậu ta đang ở đâu, nhưng có thể khẳng định cậu ta không ở Bắc Kinh.” Cốc Y Dương nói: “Tôi đang trên đường đi Thẩm Dương.” “Nhưng không có ai làm chứng, đúng không ?” Giản Tự Viễn nói: “Đúng là hôm sau có người nhìn thấy cậu ở Thẩm Dương, nhưng cậu có đủ thời gian để làm cái việc “khẩn” kia ở Giang Kinh để sáng sớm hôm sau cậu bay đi Thẩm Dương.” “Vé máy bay là sự thật miễn bàn, các anh thừa sức để kiểm tra xem tôi có đi trên chuyến bay đến Thẩm Dương không” Giản Tự Viễn cười hì hì: :Tôi nói thế này vậy: tôi dùng chứng minh thư giả “Giản Tự Viễn” mua vé lên máy bay, bay rất ngon lành. Có biết làm giả chứng minh thư rất dễ không?” Tôi nói: “Nhưng nói quá thế này thì ích gì? Tôi cho anh câu trả lời chuẩn luôn: tôi hoàn toàn không biết kho báu Bá Nhan đã đi đâu. Tôi nghĩ, camera siêu nhỏ của anh có thể chứng minh tôi trong sáng.” Rõ ràng là camera bí mật ấy là nhằm vào tôi. Giản Tự Viễn nghi tôi và Cốc Y Dương liên kết cuỗm đi kho báu dưới đáy hồ Chiêu Dương, nhưng vì chúng tôi chia tay, anh ta không có chứng cứ chúng tôi vẫn liên lạc với nhau; chuyến đi nghỉ dưỡng này chúng tôi tái ngộ lần đầu tiên kể từ sau vụ việc tìm ra kho báu Bá Nhan rồi lại bị mất. Nếu giả thiết của anh ta là đúng, thì chắc chắn tôi và Cốc Y Dương phải nói chuyện về đám báu vật ấy; cho nên anh ta bí mật lắp camera ở phòng tôi, hòng nghe lén nội dung chúng tôi bàn bạc. Tôi bỗng giật mình, liệu ký túc xá của tôi có bị lắp thiết bị theo dõi như thế không? Những gã khốn nạn xăm xoi bí mật đời tư của người ta. Giản Tự Viễn nói: “Xem ra cô vẫn cương quyết đến cùng. Thuốc tác động, kết quả cũng bằng không. Có lẽ chúng tôi nên tin cô thật.” Cố nén ý nghĩ xông vào đập cho anh ta một trận, tôi lạnh lùng nói: “Anh đã nói thế, thì nhiều chuyện xảy ra đêm hôm đó đều có thể giải thích được: khi anh ra khỏi phòng tôi thì gặp Mục Hân Nghi từ ngoài đi vào, chắc hai người phải căn vặn nhau, rồi cùng nhất trí giữ kín “hành vi bất thường” của nhau; Hân Nghi hứa hợp tác với anh, sẽ nói là thấy tôi mộng du, nhằm chứng minh rằng tôi có vấn đề thần kinh…” Giản Tự Viễn nói: “Nhưng rõ ràng là đêm hôm đó cô có dậy, rồi đi lên gian gác…” “Nhưng anh không nhìn thấy. Đúng chưa?” Giản Tự Viễn kinh ngạc nhìn tôi: “Tại… tại sao cô biết?” “Tôi đã suy đoán xem mình ‘mộng du’’ vào khoảng thời gian nào. Nếu xảy ra trước khi Hân Nghi giết Thành Lộ, thì chắc Hân Nghi phải nhìn thấy. Nhưng giả sử Hân Nghi cũng nhìn thấy, Hân Nghi biết anh là “cú vọ tuần đêm” thì cô ta sẽ không mạo hiểm mò vào phòng Thành Lộ để giết chị ấy. Vậy chứng tỏ anh không nhìn thấy tôi. Nếu tôi mộng du vào quãng thời gian Hân Nghi đem xác đi phi tang, thì cô ta đương nhiên không nhìn thấy tôi. Còn anh, khi cô ta đi rồi, anh mới mò vào phòng chúng tôi rồi hỏi tôi về kho báu kia; hỏi xong, tôi mới mộng du thì anh là người duy nhất biết cái bí mật này, không nhất thiết phải chia sẻ với Hân Nghi. Tức là có thể khẳng định tôi không mộng du vào quãng thời gian đó. Vậy thì khả năng duy nhất chỉ có thể là mộng du vào lúc Hân Nghi chuyển xác đi, rồi trở về ngôi nhà gỗ. Không thể có chuyện trùng hợp: khi anh và cô ta chạm trán nhau thì tôi cũng mộng du. Cho nên tôi đoán rằng, tôi đã ra khỏi giường sau 12h đêm đến sáng, tôi ngủ li bì một ngày một đêm rồi dần tỉnh lại, nhớ ra chuyện La Lập Phàm từng nói “có thể Thành Lộ sẽ làm chuyện quá đáng” tôi bèn ra phòng khách xem sao, không thấy chị ấy; tôi đi tìm khắp, kể cả gian gác. Cuối cùng kết luận La Lập Phàm chỉ tạm thời giảng hòa với vợ nên lại ra ngủ phòng khách. Mọi hành động của tôi, Hân Nghi đều nhìn thấy, cô ta đương nhiên không thể ngủ nổi. Còn anh, chính anh từng nói rằng từ sau nửa đêm thì anh ngủ rất say. Cho nên tôi đoán rằng: sáng hôm sau Hân Nghi cho anh biết đêm qua tôi mộng du, cả hai cùng thống nhất để nói ra, thế là tôi chính thức “mộng du” thật. Khi anh nhận ra tôi bị mất trí nhớ – đúng là tôi có mất trí nhớ – tôi không thể nhớ ra La Lập Phàm hai đêm liền ngủ đi-văng phòng khách, thì mọi người càng thấy đúng là tôi mộng du thật.” Cốc Y Dương hỏi: “Anh ta tại sao phải làm như thế ?” Tôi nói: “Vì anh ta biết, moi tin từ người đang ở trạng thái ngủ mê man là hành động rất mạo hiểm. Tiềm thức con người rất to lớn, đôi khi có thể khơi dậy những ký ức từ trong vô thức. Nếu chứng minh được thần kinh em không bình thường, thì anh ta có thể phủ nhận những lời nói khác của em – tựa như người bình thường không coi lời nói người tâm thần là thật. Đó là cách anh ta tự bảo vệ mình nữa. Về sau em đòi xem video trong máy tính thì anh ta cãi bằng được. Tự bảo vệ là thế.” Cốc Y Dương “xùy” một tiếng rõ dài, nói: “Có điều mọi người không nghĩ rằng nhiều trường hợp mất trí nhớ chỉ là tạm thời, dù trước đó bị uống thuốc mê. Giờ đây tôi chỉ muốn biết kẻ nào đã trộn thuốc vào các túi trà.” “Dù sao cũng không phải tôi.” Giản Tự Viễn khăng khăng. “Công an chúng tôi tuyệt đối không làm chuyện như thế.” “Là công an mà anh để cho hai vụ án mạng xảy ra ngay trước mũi mình?” Cốc Y Dương giận dữ. “Mục Hân Nghi nửa đêm ra ngoài giấu xác thì tôi biết sao được? Tôi đâu có biết La Lập Phàm… Đến giờ tôi vẫn chưa rõ La Lập Phàm chết như thế nào?” Giản Tự Viễn nói chắc nịch. Cốc Y Dương, Giản Tự Viễn đều nhìn tôi. Tôi im lặng. Rồi lần túi lấy ra lọ thuốc nho nhỏ, hỏi: “Hình như anh có nghiên cứu ít nhiều về thuốc men, có biết đây là thuốc gì không?’’ Giản Tự Viễn cầm lọ thuốc, nhìn cái tên Sevoflurane một lúc rồi lắc đầu: “Tôi đâu tài ba như thế, nhưng có thể tìm ra câu trả lời.” Anh ta lấy di động ra, bật máy. “Trong này có nạp dược điển.” “Tên tiếng Anh, Sevoflurane cũng là Travenol, một thứ thuốc mê rất mạnh.” Tôi nói: “Tôi tìm thấy trong hành lý của Lê Vận Chi. Cô ta giết La Lập Phàm. Cả Cốc Y Dương lẫn Giản Tự Viễn đều trợn tròn mắt không tin. “Nếu tôi suy đoán không nhầm, thì La Lập Phàm và Lê Vận Chi dan díu với nhau, họ rủ nhau lên trên gác là đương nhiên. Thắt lưng của La Lập Phàm bị rút ra để làm dây treo cổ, nhưng tôi thấy khuy và phéc-mơ-tuya quần anh ta cũng bị mở, tại sao? Tôi nghĩ, chắc họ đang làm tình, khi cả hai đang quấn lấy nhau thì Lê Vận Chi tiêm thuốc Travenol vào La Lập Phàm, cô ta đã chuẩn bị kỹ từ trước. Tôi nhận ra sau gáy La Lập Phàm có một đốm đỏ, chắc là vết cắm kim tiêm. Có thể, lúc đầu La Lập Phàm giãy giụa, nhưng tin rằng Lê Vận Chi đã chuẩn bị kỹ, thắt lưng thít cổ La Lập Phàm, quá đủ thời gian thuốc mê ngấm vào cơ thể, cô ta ung dung thắt cổ La Lập Phàm đến chết.” Giản Tự Viễn nói: “Sao có thể như thế được? Hai người đang có…” “Đúng là họ có quan hệ, nhưng mục đích của Lê Vận Chi là nhằm khai thác xem Cốc Y Dương đã nói với con người “có phần ngây thơ” Thành Lộ những gì về việc điều tra cái chết của An Hiểu. Nhưng tại sao cô ta lại giết La Lập Phàm sau khi Thành Lộ bị giết không lâu? Tôi cho rằng La Lập Phàm ít nhiều nhận ra Lê Vận Chi xuất hiện ở ngôi nhà gỗ này với động cơ không sạch sẽ. Thành Lộ mất tích, anh ta nghi ngờ Hân Nghi và cả Lê Vận Chi nữa, thậm chí có lẽ đã biết Lê Vận Chi có chiếc máy bộ đàm, có nút điều khiển từ xa để thả linh miêu vào. La Lập Phàm có tật háu gái thật, nhưng chưa cạn lương tâm, sống với vợ ba năm trời, vợ mất tích vẫn khiến anh ta bị sốc mạnh. Anh ấy nghi ngờ hai cô gái, và đã căn vặn họ; rất có thể anh đã đe dọa Lê Vận Chi rằng sẽ công bố bí mật con người cô ta là ai. Lê Vận Chi dùng máy bộ đàm liên lạc với bên ngoài, nhận được lệnh diệt khẩu, cô ta bèn rủ La Lập Phàm lên gác để “vui vẻ” rồi nhân đó ra tay.” Giản Tự Viễn thở dài: “Thực là kinh khủng, nhưng chủ yếu vẫn là suy đoán mà thôi.” “Thế thì anh có lập luận gì? Cảnh sát Lý?” Giản Tự Viễn nói: “Tôi chỉ phụ trách mảng trộm cắp cổ vật, chứ những vụ…” “Súng.” Cốc Y Dương bỗng nói. “Chắc chắn anh phải có súng.” Giản Tự Viễn im lặng hồi lâu, tức là thừa nhận. Tôi hỏi: “Sao anh không nói sớm? Nếu có súng, thì khi ở trong căn hầm kia chúng ta không phải căng thẳng như vậy, chúng ta có thể xông lên khống chế thằng cha ấy, bắt hắn khai ra mọi nguồn cơn, thì tình cảnh của chúng ta sẽ khác hẳn.” Còn nhớ lúc đó anh ta còn ra vẻ ta đây, muốn bắt chuyện với thằng cha ấy nhưng bị chúng tôi ngăn lại. “Không. Tình cảnh của chúng ta có thể sẽ tệ hơn. Các cô cậu lúc đó đã tỏ rõ thái độ còn gì?” Giản Tự Viễn dõng dạc nói: “Tôi có súng nhưng không thể địch nổi ba con linh miêu đồng thời lao đến. Và ai có thể biết thằng cha ấy có những vũ khí gì, coi chừng bốn chúng ta sẽ biến thành bốn cái xác.” “Suỵt…” Cốc Y Dương giọng căng thẳng: “Hình như tôi nghe thấy tiếng động gì đó.” Chương 42: Không Thể Công Phá Tiền sảnh im ắng, tôi cũng nghe thấy từ trên gác vọng xuống những tiếng rít kéo dài buồn bã tự như tiếng mèo rên rỉ. “Linh miêu. Linh miêu sập bẫy.” Giản Tự Viễn phấn chấn. Anh ta và Cốc Y Dương đã đặt gần ô của gỗ trên nóc gian gác một cái bẫy sập đan bằng dây thép, linh miêu hễ nhảy xuống “cửa trời” thì lập tức sa bẫy; Giản Tự Viễn còn mắc thêm các móc thép nhọn, linh miêu giãy giụa thì sẽ bị đau kinh khủng. Tiếng linh miêu kêu khiến tôi bủn rủn. Thật đáng sợ, nếu không có biện pháp phòng ngự kia thì có lẽ chúng tôi đã gục trong vũng máu rồi. Cả ba chúng tôi đứng lên trong không gian tối om. Giản Tự Viễn khẽ nhắc: “Tuyệt đối không bật đèn pin.” Rồi một tiếng “tách”, súng mở chốt an toàn. “Các chiến hữu. Đây là giờ phút quyết định, hãy cầm vũ khí, hết sức cảnh giác.” Bọn linh miêu đã xuất hiện, chắc chắn chủ nhân của chúng cũng ở gần đây thôi. Tôi cầm ngay con dao phay trên bàn. “U…oa” Một tiếng kêu thảm thiết từ ngoài ngôi nhà vọng vào, có vẻ như từ hướng cửa sổ của phòng Lê Vận Chi, lối chúng tôi hôm qua xuất phát để chạy trốn. “Xem ra có kẻ gặp vận xui, giẫm phải bẫy kẹp dã thú của chúng ra rồi. Y Dương và tôi hì hục cả buổi chiều thật bõ công.” Giản Tự Viễn giơ cái máy ảnh lên, nhòm qua ống ngắm quan sát phía xa xa ngoài cửa sổ. Khỏi phải bàn, đây là máy ảnh “nhà nghề” có chức năng nhìn ban đêm bằng tia hồng ngoại. “Từ bây giờ phải hết sức chú ý, kẻ địch có thể tấn công từ bất cứ hướng nào.” Điều có thể tương đối yên tâm là Giản Tự Viễn và Cốc Y Dương đã đặt các bẫy đơn giản ở những cửa ngõ có thể “bị tấn công”. Cốc Y Dương đi về phía căn phòng của Lê Vận Chi. “Hai người phải để ý cửa chính, đừng nôn nóng để lộ mình. Tôi đi xem sao, và sẽ để cho chúng tin rằng ở đây chỉ có mình tôi.” “Thế thì không công bằng.” Tôi bước theo anh. “Lúc này đừng bàn chuyện công bằng hay không.” Cốc Y Dương nắm tay tôi. “Em đi nhìn qua loa, cũng được. Lúc này cần sinh tồn, em và Giản Tự Viễn phải cố giữ thật kín đáo.” Tôi đi theo anh vào phòng Lê Vận Chi. Anh mở hé cửa sổ, nhét cái đèn pin vào, bật sáng. Quầng sáng hắt đúng vào một bóng người bên dưới cửa sổ, hắn kinh hãi ngẩng đầu lên. Một khuôn mặt quen thuộc. “Vạn Tiểu Lôi.” Cốc Y Dương giận dữ quát to. “Thằng khốn, mày thả linh miêu vào. Mày đã giết Trương Cầm.” Vạn Tiểu Lôi kêu lên: “Cốc Y Dương đừng có giở ngón này. Mày giết Trương Cầm thì có. Ngay từ đầu mày đặt thuê ngôi nhà này, đã là tự mày tìm đến cái chết. Mày chết đã đành, mày còn khiến bao người chết theo. Trương Cầm vì muốn cứu mày, nó không nỡ để tao giết bọn mày, nên nó mới mất mạng.” Cốc Y Dương lớn tiếng: “Mày nói cho rõ xem, tại sao lại như thế?” “Tại sao à? Mày biết quá rõ còn gì. Mày đến đây ở, vì mày muốn làm rõ cái chết của An Hiểu và Thạch Vi. Nỗi băn khoăn của mày đáng để cho ai xem? Mày ngu lắm, hai đứa chúng nó chết rồi, mày vẫn không hiểu à? Có những chuyện không nên biết thì mày nên giả mù giả điếc mới phải chứ. Bây giờ thì hay ho quá rồi. Mày nghe nói về truyền thuyết “bắt người thế mạng” chưa? Những ai chết treo thì âm hồn không tan, không thể đầu thai kiếp sau, họ chờ những người tốt bụng lò dò đến để chết thay, họ sẽ có hy vọng được tái sinh. An Hiểu chết thay Thạch Vi, mày và cả lũ ngốc trong nhà này nữa là ma chết thay cho An Hiểu. Mày mau ra đây tháo cái bẫy sắt này cho tao, băng bó cho tao, tao sẽ tha chết cho.” Cốc Y Dương đấm mạnh vào tường, rõ ràng anh đang cố nén cơn giận. “Mày nói rõ xem họ chết như thế nào, tại sao lại chết… thì tao có thể tha cho mày. Nếu không tao ra đập chết mày luôn.” “Mày sẽ không làm thế, mày không có gan, không nhẫn tâm, nếu không, lúc đầu tao đã đến tìm mày để hai ta cùng phát tài rồi.” Vạn Tiểu Lôi cúi xuống loay hoay gỡ những cái kẹp sắt bập vào chân. Cốc Y Dương bỗng quay phắt lại đi về phía tiền sảnh, đến trước mặt Giản Tự Viễn nói: “Anh đưa tôi mượn khẩu súng.” Giản Tự Viễn ngạc nhiên, nhưng hiểu ra ngay: “Cậu ép cung hắn à?” Anh ta rụt rè đưa khẩu súng cho Cốc Y Dương. “Đưa cậu tức là tôi vi phạm kỷ luật. Cậu biết sử dụng không?” Cốc Y Dương giật lấy khẩu súng, lẳng lặng quay lại phòng Lê Vận Chi. Tôi đi phía sau, hỏi: “Anh làm thế này có nên không?” Cốc Y Dương lại bật đèn pin, gọi to: “Vạn Tiểu Lôi, từ lúc này cấm mày nhúc nhích, và trả lời câu hỏi của tao.” “Cẩn thận.” Tôi kêu lên, đẩy Cốc Y Dương một cái. Súng nổ, vỡ tan cửa kính. Đạn bắn ra từ phía Vạn Tiểu Lôi, suýt trúng Cốc Y Dương. Giản Tự Viễn chạy đến: “Chuyện gì thế? Hắn có súng à? Khỏi cần hỏi cung nữa, thằng khốn ấy bắn cảnh sát, tội đáng chết .” Cốc Y Dương chưa bước đến cửa sổ thì Giản Tự Viễn đã chạy đến giằng lại khẩu súng, chĩa vào bóng đen bên dưới cửa sổ. Đúng lúc Giản Tự Viễn mở chốt an toàn thì một bóng đen từ trên trời rơi xuống chui qua cửa sổ, bổ nhào vào anh. Một tiếng súng nổ, nhưng chẳng rõ đạn bay đi đâu, Giản Tự Viễn kêu thét lên. Tôi một tay cầm dao phay một tay kia bật đèn pin. Một con thú đang cắn vào vai Giản Tự Viễn. Tôi đâm một nhát, nó trượt xuống dưới cắn chỗ hiểm dưới bụng anh ta. Súng lại nổ lần nữa, tiếng thét lại vang lên, là con linh miêu kêu. Ánh đèn pin soi rõ, dưới đất, con linh miêu đau đớn giãy giụa, Giản Tự Viễn bồi thêm phát đạn nữa. Con vật nằm bất động. Tôi chiếu đèn pin lên Giản Tự Viễn, máu ở vai và bắp đùi loang ra áo quần, vết thương khá nặng. Tôi gọi: “Mau ngồi dựa vào giường, tôi băng bó cho.” Rồi lại gọi Cốc Y Dương: “Y Dương mặc xác thằng Tiểu Lôi, nó không chạy được đâu. Anh lấy máy ảnh của Giản Tự Viễn nhòm xem có kẻ nào khác mò đến không.” Tôi tìm thấy hộp thuốc của Lê Vận Chi, lấy ra hai lọ cồn i-ốt để trong bao chân không, sát trùng vết thương cho Giản Tự Viễn. Vết cắn trên vai thật kinh khủng, gần như ngập đến xương. Vết thương trên đùi cũng rất khiếp, máu đang túa ra. Tôi lục đám quần áo của Lê Vận Chi bề bộn trên giường, tìm được chiếc áo sơ-mi, lấy dao rạch thành các mảnh vai băng bó cho Giản Tự Viễn, nhưng máu lại lập tức thấm ra. Cốc Y Dương đi quan sát một vòng, trở lại, giọng run run: “Ít nhất có bốn tên nữa từ các hướng tiến lại. Chắc là chúng nghe thấy tiếng súng… có lẽ Tiểu Lôi chỉ là tên thăm dò, bọn đi sau bám theo.” Giản Tự Viễn ho mạnh mấy tiếng, nguyền rủa: “Tôi cứ tưởng chỉ có chúng ta bị vây khốn trên núi, thì ra vẫn còn một đống người. Có lẽ phải lên tiếng là công an mới xong.” Tôi nói: “Vô ích thôi, bọn chúng chỉ muốn trừ khử chúng ta, chúng ta lại còn không biết mình mắc sai lầm gì.” “Dù là gì đi nữa nhưng rõ ràng có liên quan đến cái chết của An Hiểu và Thạch Vi.” Cốc Y Dương đi đi lại lại đầy lo lắng. Anh bỗng dừng lại nói: “Nếu cứ đứng đây tức là chờ chết. Muốn sống thì phải trốn ra ngoài.” Tôi cũng nghĩ thế: “Và ta nên chạy mỗi người một ngả thì mới phân tán được binh lực của chúng.” Cốc Y Dương đặt máy ảnh của Giản Tự Viễn vào tay tôi, nói: “Thế này đi: ta cơ bản đã biết phương hướng chúng tiến v