ải, Ando muốn kết thúc càng nhanh càng tốt để giải phóng cho người đàn ông. Lúc ấy, phòng Giám định Pháp y đột nhiên rúng động. Họ vừa được cảnh sát báo cho biết một thi thể nữa đang được mang đến, là thi thể của một người phụ nữ chưa xác định được danh tính. Lúc này, mọi người cùng chuẩn bị tiếp nhận tử thi để mổ. Bác sĩ Nakayama, một đồng nghiệp lớn tuổi hơn Ando, sẽ được giao ca mổ này. Cảnh sát cho biết cô gái được phát hiện trong một khoang thông gió trên sân thượng một toà nhà văn phòng. Điều này có nghĩa kíp mổ phải thực hiện hai ca mổ liên tiếp nhau, vì vậy những người trợ lí và cảnh sát đang chạy ra chạy vào để chuẩn bị. “Thi thể đã được mang đến, thưa bác sĩ” Giọng của người trợ lý mổ vọng ra. Ando vô tình giật mình và nhìn về phía âm thanh đó phát ra. Viên trợ lý tên là Ikeda đang đứng nơi cánh cửa khép hờ, mặt hướng về Nakayama. Tuy nhiên không hiểu sao Ando có cảm giác như thê chính anh là người được gọi vào. “Được rồi,” Nakayama nói, từ từ đúng lên. “Cậu chuẩn bị xong hết rồi chứ?” Nakayama vào làm việc tại phòng Giám định Pháp y sớm hơn Ando hai năm, anh ta là người của khoa Pháp y, Trường Y Đại học Joji. Người trợ lý biến mất, một cảnh sát xuất hiện ngay chỗ anh ta và tiến đến Nakayama. Sau vài lời chào hỏi, viên cảnh sát kéo ghế ra ngồi cạnh Nakayama. Ando quay lại với công việc của mình. Nhưng anh có thể nghe lén cuộc trò chuyện giữa người cảnh sát với Nakayama từ phía sau lưng, cuộc nói chuyện khiến anh quan tâm. Anh chỉ nghe loáng thoáng, câu được câu mất. Viên cảnh sát dường như đang giải thích tình huống mà người ta tìm thấy thi thể. Ando dừng ghi chép và nghe ngóng. Những tiếng “chưa xác định được danh tính” và “phụ nữ trẻ” cứ lặp đi lặp lại.Nakayama hỏi ” Nhưng tại sao cô ta lại lên sân thượng?” “Chúng tôi không biết tại sao cô ta lên đó. Có lẽ cô ta định tự tử.” “Có thư từ gì để lại không?” “Chúng tôi chưa tìm thấy gì.” “Tôi nghĩ, khi ở trong một khoang thông gió, sẽ không có ai nghe tiếng cô ta kêu cứu cả.” “Đây không phải là khu dân cư.” “Thế ở đâu?” “Đông Oi, quận Shinagawa. Đó là một toà nhà cũ mười bốn tầng dọc theo đường Shore.” Ando sửng sốt ngước lên. Anh nhớ lại cảnh nhìn thấy từ trên đường tàu Keihin Express. Phía bên kia khu dân cư, anh có thể thấy đường Shore chạy qua một khu vực, dọc hai bên đường là những nhà kho và toà nhà văn phòng. Chỉ cách căn hộ của Mai một quãng ngắn. Một phụ nữ trẻ chưa xác định rõ danh tính, trên mái toà nhà ở đường Shore. “Tôi nghĩ thế là đủ rồi. Nếu cần hỏi gì thêm tôi sẽ gọi điện cho ông.” Ando cảm ơn người cha của cậu bé và kết thúc công việc anh đang làm. Anh quá quan tâm đến cuộc trao đổi phía sau lưng, nên không thể làm nốt bản báo cáo ngay bây giờ được. Vẫn còn một vài diều anh biết là cần phải làm rõ, nhưng anh quyết định sẽ thực hiện sau. Ando bỏ các giấy tờ vào một ngăn hồ sơ rồi đứng dậy. Nakayam và viên cảnh sát đứng lên cùng một lúc. Ando bước lại và vỗ nhẹ lên vai Nakayam. Ando biết người cảnh sát này, anh hơi cúi đầu chào, rồi nói. “Người phụ nữ các anh sắp mổ, danh tính của cô ấy chưa xác định được đúng không?” Ba người rời văn phòngm bước xuống hành lang đến phòng mổ. Viên cảnh sát trả lời Ando. “Đúng thế. Cô ta không mang theo gì bên người giúp chúng tôi xác định cả.” “Cô ấy bao nhiêu tuổi?” “Cô ta còn trẻ, khoảng hai mươi tuổi gì đấy. Cô ta khá xinh đẹp, nếu còn sống.” Khoảng hai mươi tuổi gì đấy. Mai hai mươi hai tuổi, nhưng trông cô như đoá hoa chưa đến hai mươi. Ando có thể cảm thấy mình bắt đầu ngạt thở. “Có đặc điểm gì nổi bật không?” Anh sẽ biết ngay nếu anh nhìn thấy thi thể. Nhưng trước hết anh cần chuẩn bị. Tất nhiên là anh muốn nghe một điều gì để chứng minh rằng: đó không phải là cô. Rồi anh có thể đi mà không cần vào xem. “Có chuyện gì thế, bác sĩ Ando?” Nakayama nhe răng cười “Biết được cô ta là gái đẹp khiến cậu hứng thú hơn à?” “Không, không phải thế.” Ando nói, không muốn hùa theo. “Chỉ là có vài điều khiến tôi băn khoăn.” Nhìn vẻ mặt của anh, Nakayama nhanh chóng thôi ngay nụ cười châm chọc. “Anh đã nhắc đến thì tôi cũng nói luôn. Bác sĩ Nakayama cũng nên biết. Có điều gì đó kỳ lạ về cô gái này.” “Là gì thế?” “Cô ta không mang đồ lót.” “Thật sao? Đồ lót trên hay dưới?” “Cô ta có mang áo ngực, nhưng không mang quần lót.” “Quần áo của cô ấy có bị xộc xệch lúc được phát hiện không?” Cả Ando và Nakayama đang nghĩ giống nhau: có lẽ cô gái bị hiếp dâm ở trên sân thượng, và sau đó bị ném vào khoang thông gió. “Quần áo cô ta không bị rách nhàu, và ít nhất qua quan sát bằng mắt thường, không có dấu hiệu bị hiếp dâm.” “Cô ta mặc đồ gì?” “Một chiếc áo chui đầu dày, tất dài, áo cánh. Trang phục bình thường. Thậm chí có thể nói là bảo thủ.” Nhưng cô ta không mặc quần lót. Vào tháng Mười một, cô gái mặc váy nhưng không mặc quần lót. Liệu điều đó đối với cô ta có phải là bình thường hay không? “Xin lỗi nhưng không rõ lắm ý khi anh nói rằng cô ấy được tìm thấy trong một khoang thông gió trên sân thượng,” Ando không tưởng tượng ra được hiện trường. “Chúng tôi đang nói về một khoang thông gió sâu ba mét và rộng một mét, bên cạnh phòng máy, trên sân thượng. Thường nó được che lưới, nhưng lưới bị rách một phần.” “Đủ để cô ấy rơi xuống.” “Có lẽ thế.” “Đó có phải là chỗ mà ta có thể bị trượt chân và rơi xuống không?” “Không đâu. Thậm chí đến được gần chỗ ấy cũng không dễ. Trước hết, cửa hành lang dẫn đến thang máy chạy lên sân thượng bị khoá.” “Làm sau cô ấy vào được đó?” “Có một cái thang nối lên sân thượng từ cửa trên lối thoát hiểm. Thang được xây liền bên ngoài bức tường. Chúng tôi nghĩ cô gái lên bằng đường này. Đó là cách duy nhât để cô ta có thể lên được sân thượng.”div> Ando không hiểu cô gái có thể làm gì ở trên đấy. “Nói về chuyện đồ lót. Anh có nghĩ rằng cô gái đã cố ý cởi nó ra, khi ở trong khoang thông gió?” Cái khoang sâu ba mét. Nếu ngã xuống, cô gái sẽ bị thương. Có lẽ cô ta cởi quần lót dùng để băng vết thương. Hoặc có lẽ cô nghĩ có thể dùng nó bằng cách nào đó để người ta giúp cô thoát ra. “Chúng tôi đã tìm. Trong khoang, và cả trên mái nhà. Và sau đó, để cho chắc chắn, chúng tôi đã kiểm tra trong phạm vi của toà nhà nữa.” “Tại sao lại phạm vi toà nhà?” Nakayama xem vào. “Tôi nghĩ có lẽ cô ta quấn chúng quanh một mảnh kim loại hoặc cái gì đấy rồi ném ra ngoài. Ở trong cái khoang, không có cơ hội nào để ai đó có thể nghe tiếng kêu cứu của cô ta. Cách duy nhất để người bên ngoài biết được cô ta ở đâu là ném một cái gì xuống để gây chú ý ọi người. Nhưng điều này hóa ra lại là bất khả.” “Tại sao lại thế?” “Từ đáy khoang, không cách nào cô ta có thể ném cái gì qua khỏi hàng rào sân thượng.” Nghĩ rằng có liên quan đến góc ném, Ando không hỏi về điểm này thêm nữa. “Vậy là, giả định hiển nhiên nhất là cô ấy không mang đồ lót khi ra khỏi nhà.” “Lúc này, đó là lời giải thích duy nhất mà chúng tôi có thể nghĩ ra.” Họ dừng lại trước phòng mổ. “Anh muốn tham gia với tôi không, bác sĩ Ando?” Nakayama hỏi. “Có lẽ chỉ một lúc thôi.” Câu trả lời khá thành thật. Nếu không phải là Mai, anh sẽ thở phào nhẽ nhõm và đi ra. Nếu là cô… có lẽ anh cũng sẽ đi, để mặc việc mổ tử thi cho Nakayama. Dù gì thì việc cần làm bây giờ là kiểm tra xem có phải là cô không. Bên kia cánh cửa, anh có thể nghe nước từ vòi chảy túa ra như vẫn vậy. Khi Ando cố lắng nghe những âm thanh khác, mong muốn bỏ chạy chiếm lấy anh. Dạ dày anh sôi lên, chân tay run rẩy. Anh cầu nguyện rằng không phải là cô. Đấy là điều duy nhất anh có thể làm. Trước khi Ando thực sự sẵn sàng, Nakayama đã mở cửa và đi vào phòng mổ. Viên cảnh sát bước theo sau. Ando không bước vào, mà chỉ qua khung cửa mở nhìn chằm chằm thi thể tái xanh, trần truồng trên bàn mổ Chương 31 Anh đã lén nghi ngờ rằng, ngày đó sẽ đến, nhưng nhìn cận cảnh thi thể người phụ nữ trẻ ấy anh có cảm giác ớn lạnh chết người chạy suốt cơ thể. Cuối cùng Ando cũng tiến đến bàn mổ, đứng sau Nakayama và viên cảnh sát. Anh nhìn vào khuôn mặt người chết từ mọi góc độ, mà vẫn không muốn nhận ra nó. Trên phần tóc sau đầu cô gái có vết bùn đã khô và cứng. Mắt cá chân bị trẹo một cách bất thường. Anh nghĩ là mắt cá chân bị vỡ, hoặc ít nhất là bị bong. Không có dấu hiệu cho thấy cô bị bóp cổ. Thực tế, không hề có một vết thương ngoài nào. Thi thể đã đến độ cứng đờ. Từ lúc chết đến giờ đã hơn chín mươi tiếng đồng hồ. Ando biết khi còn sống, cô có sắc da khoẻ mạnh. Đã biết bao lần anh tưởng tượng đang ôm cô và cảm nhận làn da cô chạm vào da mình? Anh không bao giờ có cơ hội nữa. Giờ chỉ còn là một thi thể đông cứng đã bị huỷ hoại. Cô gái mà anh từng có ý định yêu đương giờ đang nằm phơi trần nghiệt ngã trên bàn. Ando không thể chịu đựng được thực tế này, nỗi tức giận trào lên trong anh. “Chết tiệt,” anh thở dài. Nakayam và viên cảnh sát đồng thời quay sang nhìn anh. Viên cảnh sát không giấu nổi vẻ sửng sốt. “Anh biết cô ta à?” Ando thoáng gật đầu. “Tôi rất tiếc,” Nakayam lầm bầm, không thể biết chính xác mức độ gần gũi giữa Ando và cô gái. Viên cảnh sát nói tiếp, thật chậm và có chú ý. “Anh có thể cho tôi biết phải liên lạc với ai không?” Đằng sau giọng lịch sự đó, Ando có thể nhận thấy dấu hiệu kỳ vọng. Nếu anh biết cô là ai, thì việc này sẽ giúp cảnh sát khỏi nhọc công xác định danh tính của cô. Ando không nói gì, lấy cuốn sổ ghi chép của anh và giở ra. Anh chắc chắn đã viết số điện thoại của bố mẹ cô trong ấy. Anh tìm thấy số, viết lên một trang giấy khác, rồi đưa ra. Viên cảnh sát đọc lại cho Ando nghe. “Anh có chắc chắn không?” Giọng anh ta gần như khúm núm. “Tôi chắc chắn. Đó là Mai Takano.” Viên cảnh sát chạy vội ra khỏi phòng để gọi điện thoại cho bố mẹ Mai và thông báo với họ về cái chết của cô. Ando tưởng tượng ra cảnh diễn ra ở nhà họ: điện thoại đổ chuông, mẹ cô nhấc máy lên, một giọng nói phô trương từ phía đầu dây bên kia, tự xưng là viên chức này nọ từ sở cảnh sát, rồi Con gái bà đã chết…Ando rùng mình. Anh cảm thấy xót xa cho bà mẹ sắp phải trải qua giây phút ấy. Bà sẽ không ngã quỵ xuống, bà sẽ không khóc oà lên. Thế giới xung quanh bà chỉ lùi xa dần. Anh không thể chịu đựng được việc ở trong phòng mổ lâu hơn nữa. Khi lưỡi dao mổ luồn vào thi thể cô, không khí sẽ ngập mùi tồi tệ hơn rất nhiều so với thứ mùi đang chào đón họ. Và khi thành nội tạng được cắt ra để kiểm tra các chất trong dạ dày và ruột non, thì mùi hôi thối sẽ trở nên cực kỳ khủng khiếp. Ando biết rõ khứu giác có thể lưu lại sự khủng khiếp đến mức nào, và anh không muốn ngửi thấy mùi này. Anh biết rõ đó là định mệnh của mọi sinh vật, cho dù có thuần khiết và xinh đẹp đến nhường nào, thì cuối cùng cũng để lại mùi hôi thối không thể chịu nổi. Nhưng chỉ lần này, anh không muốn bày tỏ tình cảm uỷ mị. Anh muốn giữ cho ký ức của anh về Mai khỏi bị dơ dáy bởi mùi đó. Anh nói nhỏ vào tai Nakayama, “Tôi phải đi rồi.” Nakayama nhìn anh nghi hoặc. “Rốt cuộc thì cậu không muốn tham gia?” “Tôi còn vài việc cần hoàn tất ở phòng thí nghiệm. Nhưng tôi muốn nghe chi tiết sau đấy.””Hiểu rồi.”div> Ando đặt tay lên vai Nakayama và lại thì thầm với anh ta. “Chú ý đến động mạch vành. Hãy chắc chắn là anh lấy mẫu mô ở đó.” Nakayama bối rối vì Ando đã có giả thiết về nguyên nhân cái chết. “Cô ấy bị chứng đau thắt ngực sao?” Ando không trả lời. Thay vì thế, anh bóp vai Nakayama, vẻ mặt cảnh báo đừng hỏi tại sao, rồi nói, “Cứ làm như thế, được chứ.” Nakayama gật gật đầu. Chương 32 Quay trở lại văn phòng, Ando kéo một chiếc ghế ra khỏi bàn cạnh bàn Nakayama rồi ngồi xoay lại, tay ôm lưng ghế. Anh ngồi như thể để chờ Nakayama hoàn thành nốt mấy thứ giấy tờ của anh ta. “Trông cậu có vẻ lo lắng,” Nakayama nói, ngước lên khỏi bản báo cáo đang viết dở. “Đại khái thế.” “Có muốn xem báo cáo mổ tử thi không?” Nakayama chỉ vào tập hồ sơ trước mặt Ando. “Không. Tôi chỉ cần nghe tóm tắt thôi.” Nakayama nhìn vào mặt Ando. “Thế thì tôi nói vào điểm chính luôn. Nguyên nhân cái chết không phải là do suy tim gây ra bởi nghẽn động mạch vành.” Vậy giả thiết mà Ando nói với Nakayama trước khi mổ là sai. Ando yên lặng một lúc, không biết lý giải điều này thế nào. Vậy là Mai không xem cuốn băng? Có lẽ, khối u chưa đủ lớn để làm nghẽn dòng máu. Anh quyết định cần phải tìm hiểu rõ hơn. “Thế không có khối u nào trong động mạch vành sao?” “Tôi không thấy khối u nào cả?” “Anh có chắc chắn không?” “À, tôi sẽ phải chờ cho đến khi có kết quả xét nghiệm mẫu mô trước khi có thể nói chắc chắn.” Lúc này, cái khối u báo hiệu đó dường như không có trong động mạch của Mai. “Vậy thì cái gì đã giết chết cô ấy?” “Có lẽ là vì lạnh. Cô ấy đã ở trong tình trạng kiệt sức.” “Còn các chấn thương?” “Mắt cá chân trái của cô ấy bị vỡ, và có vết xước ở cả hai khuỷu tay. Rất nhiều khả năng cô ấy bị thế khi rơi xuống. Trong các vết thương có vài mẩu vụn của sân bê tông.” Vậy là cô rơi xuống, chân chạm nền trước, mắt cá bị vỡ, và không thể ra khỏi chỗ đó. Cái khoang rộng khoảng một mét và sâu ba mét, quá sâu khiến cô không thoát được ra ngoài. Cô đã bị mắt kẹt ở đó, chỉ có nước mưa làm cô thoát khỏi khát. Cho dù như thế, cô sẽ chỉ sống thêm được vài ngày. “Tôi không biết cô ấy sống được bao lâu trong đó.” Đấy không thực sự là một câu hỏi. Anh chỉ nghĩ trong đầu và buột miệng nói ra khi tưởng tượng nỗi sợ hãi và tuyệt vọng của cô lúc ở một mình dưới đáy một cái hố trên sân thượng. “Tôi đoán khoảng mười ngày.” Dạ dày và ruột cô trống rỗng, lớp mỡ dưới da gần như đã tiêu hết. “Mười ngày.” Ando mở cuốn sổ của anh ra. Cứ cho rằng cô sống được mười ngày trong cái khoang thông gió, và thêm năm ngày nữa thi thể của cô mới được phát hiện, thì cô mất tích vào khoảng ngày mười tháng Mười một. Ngày Ando hẹn cô là mồng chín; việc cô không trả lời điện thoại cả ngày hôm đó đã đẩy ngày mất tích của cô lùi xa đến chừng ấy. Thực tế, hộp thư của cô có những số báo của ngày mồng tám. Nghĩa là có chuyện gì đó đã xảy đến với cô vào ngày mồng tám hoặc mồng chín khiến cô rời khỏi nhà. Ando đánh dấu hai ngày này vào lịch. Điều gì đó đã xảy ra với cô vào khoảng từ ngày tám đến ngày mười tháng Mười một. Anh cố tưởng tưởng ra chính mình ở chỗ ấy. Khi người ta tìm thấy cô, cô chỉ mặc váy và tấm áo nỉ. Cách ăn mặc ấy gợi ý rằng cô chỉ đi ra ngoài một lúc, có lẽ để hít khí trời. Nhưng thật lạ là cô không mặc quần lót. Anh nhớ lại những điều cảm thấy khi anh đến căn hộ của cô. Mọi thứ vẫn rõ ràng trong đầu anh. Hôm ấy ngày 15 tháng Mười một. Nếu tin vào kết quả mổ pháp y, thì vào thời điểm đó cô đã rơi vào cái khoang trên sân thượng, và đang chờ đợi được cứu ra. Nói cách khác, cô đã ra khỏi nhà mấy ngày rồi. Nhưng, Ando chắc chắn anh đã cảm nhận được điều gì đó trong căn nhà của cô. Đáng lẽ bị bỏ trống, nhưng anh chắc chắn có cái gì đó biết thở. “Ồ, và…” Nakayama nói, giơ ngón tay trỏ lên như thể vừa nhớ ra một điều gì quan trọng. “Cái gì?” “Anh khá thân thiết với cô ấy phải không, bác sĩ Ando?” “Không phải thân thiết. Tôi chỉ mới gặp cô ấy hai lần.” “Ồ. Lần cuối anh gặp cô ấy là bao giờ?” “Cuối tháng trước, chắc là thế.” “Nghĩa là khoảng ba tuần trước khi cô ấy chết.” Nakayama như đang ngần ngừ một điều gì quan trọng. Ando nhìn vị đồng nghiệp đàn anh, cái nhìn chằm chằm như muốn nói, Thôi nào, nói đi. “Cô ấy mang thai, đúng không?” Nakayama cuối cùng thốt ra. Trong một lúc, Ando không chắc anh ta nói gì. “Ai mang thai?” anh nói. “Tất nhiên là Mai.” Nakayama vẫn chăm chú quan sát phản ứng bối rối của Ando. “Cậu không biết sao?”Ando không trả lời. “Cậu không định nói với tôi rằng đã bỏ qua dấu hiệu rõ ràng của một phụ nữ gần đến kỳ sinh nở chứ.” “Gần đến kỳ sinh nở?” Ando chỉ có thể lặp lại lời của Nakayama như một con vẹt. Anh nhìn lên trần và cố nhớ lại chính xác những đường nét trên thân hình Mai. Anh gặp cô một lần trong bộ đồ tang và một lần trong chiếc váy sáng màu. Cả hai bộ trang phục đều bó sát eo và hông, để lọ những đường nét thon thả. Vòng eo thắt đáy lưng ong là một trong những nét quyến rũ nhất của cô. Nhưng không chỉ có thế. Ando cảm nhận được ở cô điều gì thật trinh khiết. Và giờ Nakayama đang cố nói với anh rằng cô ấy mang thai sao? Thậm chí là gần đến kỳ sinh nở?Không phải anh đã quan sát cô kỹ lưỡng đến mức như thế. Thực sự, anh càng nghĩ về cô, thì hình ảnh của cô càng trở nên mờ dần. Ký ức của anh mờ mịt. Nhưng không, không thể như thế được. Không thể nào cô đã mang thai chín tháng. Bằng chứng là chính mắt anh đã thấy thi thể cô. Bụng cô quá hóp đến mức gần như chạm vào cột sống. “Cô ấy không thể nào gần đến đế kỳ sinh nở được.” “Tuy nhiên một số phụ nữ lại như thế. Bụng họ không lớn lắm, thậm chí ở ba tháng cuối.” “Tuy nhiên, vấn đề không phải là bụng to hay nhỏ. Chính tôi dã nhìn thấy thi thể cô ấy.” “Cậu hiểu nhầm rồi.” Nakayam xua tay nói. Rồi anh ta dàn bằng chứng ra trước mặt Ando. “Tử cung mở khá lớn và cô ấy có vết thương nơi nhau thai bị đứt. Âm đạo đầy những chất tiết màu nâu. Và ở phía trong âm đạo, tôi phát hiện có những mẩu thịt nhỏ mà tôi tin là của dây rốn.” Anh bị mất trí rồi, Ando nghĩ. Nhưng anh không thể tưởng tượng một bác sĩ mổ pháp y nhiều kinh nghiệm như Nakayama lại gặp một lỗi sơ đẳng như thế. Ba mẫu chứng cứ hiện diện nơi thi thể Mai chỉ có thể dẫn đến một kết luận: cô đã sinh không lâu trước khi rơi vào khoang thông gió. Giả sử việc sinh đẻ của cô là có thật, điều đó có giải thích được cho hành động của cô không? Có lẽ, vào khoảng ngày mồng bảy, cô đã đau đẻ, rồi đến chỗ một bác sĩ sản khoa. Cô đã sinh, nằm năm hoặc sáu ngày trong bệnh viện, rồi làm thủ tục ra viện ngày mười hai hoặc mười ba gì đấy. Có lẽ đứa trẻ chết trong lúc sinh. Trong cơn đau đớn, người mẹ đã đi lang thang cho đến khi thấy mình đứng trên sân thượng một toà nhà, ở đấy cô rơi vào một cái khoang thông gió. Cô sống trong đó được mười ngày. Rồi sáng hôm nay, thi thể của cô được người ta phát hiện ra. Xét về thời gian, giả thiết đó chấp nhận được. Việc sinh đẻ là lời giải thích hợp lý cho sự biến mất của cô. Và đương nhiên cô hoàn toàn giữ kín chuyện này, không ẹ mình biết. Nhưng Ando không chấp nhận. Thậm chí cứ cho là thể tạng mỗi người khác nhau, bỏ qua việc trông bề ngoài cô không giống người mang thai, thì anh vẫn không thể quên ấn tượng lần họ gặp nhau đầu tiên. Lần đầu tiên anh nhìn thấy Mai là ngày tại văn phòng này. Ngay trước khi anh mổ cho Ryuji, cô được một viên thanh tra hộ tống đên, người này muốn cô kể cho Ando nghe toàn bộ những gì cô biết về hoàn cảnh cái chết của Ryuji. Cô đã cố ngồi xuống, rồi mất thăng bằng và lấy tay dựa lên chiếc bàn bên cạnh. Nhìn qua, Ando biết rằng cô bị thiếu máu. Anh đã nhận ra vẻ thiếu máu nơi cô và suy luận rằng đó là do cô đang ở kỳ kinh nguyệt. Kết luận của anh được củng cố bằng nét mặt ngại ngùng khi cô nói: “Xin lỗi, chỉ là tô…” Ánh mắt của họ đã nhìn nhau, và giữa họ đã có một thoáng giao tiếp không lời. Xin đừng lo lắng. Chỉ là chuyện hàng tháng thôi. Đã hiểu. Mai đã dùng ánh mắt để thông tin cho anh biết, không muốn làm cho tình huống trở nên quan trọng hóa. Ký ức về việc làm thế nào cô tỏ rõ ý được mà không dùng lời vẫn còn rõ ràng một cách lạ lùng đối với Ando. Anh đã thực hiện cuộc phẫu thuật pháp y cho Ryuji vào ngày hai mốt tháng trước. Thế nghĩa là Mai, vốn được cho là đã sinh nở, đã có kinh chưa đầy một tháng trước khi sinh nở. Tất nhiên chuyện này là không thể. Có lẽ mình hiểu nhầm mọi chuyện. Từ đó đến giò mình cứ nghĩ đã có sự trao đổi ngầm giữa mình với cô ấy, nhưng có lẽ mình chỉ tưởng bở. Có lẽ mình đã hoàn toàn sai lâm. Nhưng càng nghĩ về chuyện sinh đẻ, anh lại càng không thể tin được. Anh đã tự tin là hiểu được ý của cô. Tuy nhiên, sự thực mà cuộc mổ pháp y hé lộ ra hoàn toàn trái ngược với nhìn nhận của anh đối với vấn đề. Ando đứng dậy nói, chỉ vào báo cáo mổ pháp y, “Anh có phiền nếu tôi sao một bản không?” Anh muốn đem về nhà và đọc cẩn thận. Nakayama đưa tập giấy tờ cho anh. “Cứ tự nhiên.” “Ồ, còn một điều nữa,” Ando nói thêm. “Anh đã lấy máu chứ?” “Tất nhiên.” “Tôi có thể có một chút mẫu máu được không?” “Một chút à, chắc chắn rồi.” Ando nhận ra rằng anh phải lập tức xác nhận xem liệu cô có mang virus giồng virus bện đậu mùa không. Nếu anh tìm thấy loại virus ấy trong máu cô, thì đó là bằng chứng cô đã xem cuốn băng. Anh cần xác định xem liệu thảm họa đã xảy đến với cô có nguồn gốc từ cuốn băng kia hay đó là kết quả của một điều gì hoàn toàn không liên quan. Lúc này, tất cả những gì anh có thể làm là góp nhặt dữ liệu, tưmg chút một. Nếu anh có thể làm rõ vai trò của cuốn băng