ân tôi mà nghĩ cách cứu giúp cho. Sát Hợp Kim hạ thấp giọng: – Phu nhân hãy yên tâm, Sát Hợp Kim này nhận sự ủy thác của Mộc tướng quân quyết xả thân để bảo vệ cho phu nhân và tiểu công tử. Phu quân hãy ghi nhớ lời tiểu tướng dặn dò thật kỹ! Nói xong Sát Hợp Kim nói thật nhỏ vừa đủ cho Dương Tú Ngọc nghe kế hoạch của chàng. Dương Tú Ngọc biến sắc mặt trước những lời dặn dò của Sát Hợp Kim nhưng nàng cũng đành chấp thuận kế hoạch liều lĩnh và táo bạo của chàng ta vì nàng chẳng còn cách nào khác và cũng chẳng biết trông cậy nhờ vả vào ai trong lúc này. ° ° ° Ba hôm sau, Sát Hợp Kim đến Lục Vương phủ chào từ biệt Lục Vương phi và mọi người để lên đường trở lại với đoàn quân đang chinh chiến ở Phúc Kiến. Lục Vương phi và Thang Lan Hoa gởi cho Mộc Khải Đài vô số vật dụng và thực phẩm, thuốc men. Sát Hợp Kim phải dùng cả một xe song mã mới chở hết. Tối hôm đó Dương Tú Ngọc sai con nữ tì Hạ Dung nấu chè hạt sen. Nàng chỉ ăn một bát còn tất cả chia cho bà quản gia và hai con nữ tì hầu hạ rồi nàng vào phòng nghỉ sớm. Một lát sau cả bọn gia nhân lăn ra ngủ say như chết. Dương Tú Ngọc vội vã thức dậy cùng con nữ tì Hạ Dung thu vén tư trang và những áo quần vật dụng cần thiết vào hai tay nải rồi cả chủ lẫn tớ tắt đèn ngồi im trong phòng chờ đợi. Đầu canh ba, có tiếng chân người rón rén đến cửa sổ nói nhỏ: – Phu nhân đã chuẩn bị xong chưa? Hãy nhanh chân theo tiểu tướng! Dương Tú Ngọc và con nữ tì riu ríu theo chân bóng đen vừa xuất hiện lần mò đi trong hoa viên của Lục Vương phủ về phía cổng sau. Bóng đen đó chẳng ai khác hơn là Sát Hợp Kim. Vị tướng quân cũng là người anh em kết nghĩa với Mộc Khải Đài đã lẻn vào cổng sau Vương phủ. Chàng sử dụng võ nghệ đánh gục tên quân canh cổng sau và bọn gia nhân bảo vệ Vương phủ rồi lẻn vào biệt thất của Dương Tú Ngọc đưa nàng đi lánh nạn. Sát Hợp Kim dấu Dương Tú Ngọc trong xe ngựa đã đến ngã rẽ vào Phụng Tiên tự. Sát Hợp Kim tiễn Dương Tú Ngọc xuống xe, chàng cung kính chắp tay chào: – Phu nhân, tiểu tướng cố hết sức cũng chỉ đưa được phu nhân đến đây! Tiểu tướng không thể làm gì hơn được nữa. Ngày nở nhụy khai hoa đã gần kề, phu nhân hãy bảo trọng! Dương Tú Ngọc cảm động trước lòng tốt và sự hy sinh tận tụy của Sát Hợp Kim, nàng khẽ run run giọng: – Sát tướng quân, cho phép ta gọi tướng quân là Sát đệ như phu quân ta thường xưng hô với tướng quân. Mẹ con của tỉ tỉ còn sống được ngày nào quyết không thể quên ơn cứu mạng của Sát đệ! – Mộc tỉ tỉ đừng nên khách sáo, vì Mộc đại ca và tỉ tỉ, đệ sẵn sàng làm mọi việc dù có phải hy sinh đến tính mạng cũng không từ nan! Huống chi đệ đã nhận lời ủy thác của Mộc đại ca! Quay sang con nữ tì Hạ Dung, Sát Hợp Kim dặn dò ân cần: – Hạ Dung, ngươi hết lòng hầu hạ chăm sóc Mộc phu nhân. Chúng ta sẽ chẳng quên ơn người đâu. Như muốn tránh khỏi cảnh lưu luyến bịn rịn, Sát Hợp Kim vội nhảy lên xe ngựa tay ra roi miệng nói lớn: – Mộc tỉ tỉ, xin bái biệt, hãy bảo trọng! Dương Tú Ngọc và Hạ Dung bùi ngùi nhìn theo đến khi chiếc xe ngựa của Sát Hợp Kim khuất dạng sau khúc quanh rồi mới lần mò theo những bậc thang đá lên chùa. Nàng vòng ra phía sau chùa đến khu hậu viên nơi dành cho các ni sư và những người làm công quả ở. Dương Tú Ngọc có một bà dì lên chùa làm công quả nhiều năm và đã thí phát quy y được 2 năm. Trước đây mỗi lần lên chùa, nàng đều ghé thăm bà. Dương Tú Ngọc đã bàn tính với Sát Hợp Kim lên trú ngụ ở chùa Phụng Tiên tự để lánh nạn. Nàng không thể đi xa được nữa vì đã sắp đến ngày sanh nở, có lẽ chỉ một vài hôm nữa thôi. Nàng cũng không thể về Dương gia trang được, vì sau khi phát giác ra được nàng đã bỏ trốn, Lục Vương phủ nhất định sẽ cho quân đến Dương gia trang tìm kiếm. Dương Tú Ngọc không muốn liên lụy đến cha mẹ, nàng biết chắc rằng với uy quyền của Lục Vương phủ, mẹ con nàng sẽ khó thoát khỏi tay họ. Chỉ còn cách duy nhất là tạm lánh ở một nơi mà họ không biết để chờ Mộc Khải Đài trở về. Bà dì họ Tú Ngọc, ni sư Tịnh Liên vô cùng ngạc nhiên khi thấy nàng và Hạ Dung xuất hiện tại tịnh xá trong buổi sáng tinh mơ. Tú Ngọc vội vã thuật lại cặn kẽ từng chi tiết hoàn cảnh hiểm nguy mà nàng đang gặp phải và cầu xin bà che chở bảo bọc qua khỏi cơn hoạn nạn. Ni sư Tịnh Liên nghe Tú Ngọc kể lể sự tình xong bà không ngớt thở dài rồi niệm Phật. Bà không ngờ đứa cháu gái xinh đẹp, nết na lại oan nghiệt vì tình như vậy. Trước hoàn cảnh của Tú Ngọc bà không thể nào từ chối được nên phải chấp thuận cho Tú Ngọc và Hạ Dung tạm nương náu trong tịnh thất của bà. Cũng may là trước đây Dương gia trang thường hay cúng dường cho nhà chùa. Ngôi tịnh thất ở sau chùa cũng do Dương phu nhân cúng tiền xây dựng cho người chị họ mình có nơi tu hành nên các tăng lữ trong Phụng Tiên tự ít ai lui tới tịnh thất. Mặt khác, tịnh thất lại nằm khuất sau chùa lớn nên càng ít người để ý lui tới. Mọi việc sinh hoạt ni sư Tịnh Liên đều tự lo liệu lấy. Hôm sau Dương Tú Ngọc trở dạ, trước khi sanh nàng bị băng huyết khá nhiều. Cũng bởi tại gần đến ngày sanh mà nàng phải di chuyển nhiều, vất vả lén lút trèo núi theo đường tắt để tránh sự để ý của người trong chùa. Khi đứa bé chào đời cũng là lúc nàng kiệt sức ngất đi không còn hay biết gì nữa. Ni sư Tịnh Liên và con nữ tì Hạ Dung hoảng hốt vô cùng nhưng giữa đêm khuya thanh vắng nơi núi rừng quạnh quẽ họ chẳng biết nhờ cậy vào ai nữa. Ni sư Tịnh Liên vội vã lấy tất cả sâm nhung, thuốc quý mà trước đây Dương phu nhân đã cho bà phòng khi đau yếu ra nấu, sắc cho Tú Ngọc uống. Trong khi đó Hạ Dung phải dỗ dành chăm sóc cho đứa bé để nó khỏi khóc, làm lộ ra sự việc. Một lúc sau Dương Tú Ngọc dần dần hồi tỉnh, tuy nhiên nàng đã kiệt sức quá nhiều nên vẫn nằm bất động. Hạ Dung bồng đứa bé đến đặt bên nàng: – Tiểu công tử rất khỏe mạnh và xinh xắn! Tiểu thư hãy nhìn xem! Dương Tú Ngọc gắng sức quay sang nhìn con trai và ôm sát nó vào lòng: – Tội nghiệp con trai tôi, mới mở mắt chào đời đã chịu bao nỗi gian lao khổ cực! Ni sư Tịnh Liên dịu dàng vỗ vễ: – Con hãy cố nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng cho lại sức! Ta và Hạ Dung sẽ chăm sóc cháu bé thật chu đáo, con đừng bận tâm lo lắng mà có hại cho sức khỏe! Dương Tú Ngọc ứa nước mắt, nàng ôm chặt lấy con thều thào: – Mộc lang! Ở nơi xa chàng có biết mẹ con thiếp gian nan khổ cực đến chừng nào chăng! Hạ Dung nắm chặt lấy bàn tay Dương Tú Ngọc an ủi: – Tiểu thư đừng quá nên bi lụy, việc cần thiết là phải lo tĩnh dưỡng đã. Dương Tú Ngọc mệt mỏi nhắm mắt thiếp đi trong cơn mê. Ni sư Tịnh Liên dặn dò Hạ Dung một số việc cần thiết xong bà vội vàng rời tịnh thất đến Dương gia trang. Chương 4: Chương 4 Mãi đến gần trưa hôm sau, khi Sát Hợp Kim đã đưa Dương Tú Ngọc đi, nhà bếp chờ mãi không thấy người quản gia và mấy con nữ tì của Tú Ngọc đến lấy thức ăn sáng mới sinh nghi, chạy đến biệt thất của nàng để tìm hiểu. Đã quá giờ thìn rồi mà mấy con nữ tì còn ngủ mê mệt như chết vì tác dụng của thuốc mê bỏ trong chè sen. Dương Tú Ngọc và Hạ Dung đã biến mất. Tất cả đồ đạc tư trang vẫn còn nguyên vẹn không hề suy suyển một mảy may nào. Bọn gia nhân hoảng hốt vội vàng trình báo cho Lục Vương phi và Thang Lan Hoa biết. Lúc Vương phi ngồi thừ ra trên giường một lúc lâu. Bà không ngờ cớ sự lại xảy ra như vậy. Sau một lúc suy nghĩ, tính toán Lục Vương phi sai người đến Dương gia trang tra xét xem Dương Tú Ngọc có bỏ về với cha mẹ hay không. Mặt khác bà sai hai tên bộ hạ thân tín giỏi võ nghệ lập tức đuổi theo tướng quân Sát Hợp Kim. Theo suy tính của bà Dương Tú Ngọc không thể một mình trốn ra khỏi kinh thành được mà chắc chắn phải có sự trợ giúp của một người khác mà người đó theo bà không ai khác ngoài tướng quân Sát Hợp Kim anh em kết nghĩa của con trai bà. Có thể đây cũng là ý định của Mộc Khải Đài và Sát Hợp Kim đã lấy cớ trở về kinh thành đưa thư của Mộc Khải Đài cho Vương phủ để nhân cơ hội này thực hiện. Lục Vương phi dặn dò bọn gia nhân đến Dương gia trang chớ làm ầm ĩ, kinh động mà chỉ nên dò xét cật vấn Dương trang chủ và phu nhân mà thôi. Bà cũng truyền lệnh cho bọn gia nhân, người hầu, lính canh trong Vương phủ tuyệt đối không để chuyện này lộ ra ngoài. Kẻ nào trái lệnh sẽ bị giết ngay. Về phần Thang Lan Hoa, nàng ta rất lo sợ bồn chồn. Nàng lo lắng âm mưu của mình đã bại lộ. Nếu đến tai Lục Vương phi và nhất là Lục Vương gia và Mộc Khải Đài nàng còn mặt mũi nào mà nhìn mọi người. Nàng càng lo lắng mất ăn, mất ngủ thêm khi suốt cả ngày hôm đó Lục Vương phi chỉ sai con thị nữ tâm phúc đến báo tin cho nàng biết về chuyện Dương Tú Ngọc mất tích. Bà chẳng thèm cho gọi nàng đến trò chuyện như mọi khi, mỗi lúc Vương phủ có chuyện hệ trọng xảy ra. Thật ra thì Lục Vương phi không hề nghi ngờ Thang Lan Hoa có liên quan đến việc Dương Tú Ngọc bỏ trốn. Bà chỉ cho rằng Tú Ngọc bỏ trốn là do ý định của Mộc Khải Đài con bà. Chắc chắn Tú Ngọc đã viết thư báo tin cho Mộc Khải Đài về cuộc sống tù túng, cô đơn của nàng. Mộc Khải Đài sợ Dương Tú Ngọc nghĩ quẩn có ý định quyên sinh nên vội vàng đưa nàng đi tạm lánh ở một nơi nào đó đợi Mộc Khải Đài về. Sau khi bọn gia nhân đến Dương gia trang xét Dương trang chủ và phu nhân về bẩm báo Lục Vương phi càng chắc chắn rằng Sát Hợp Kim đã đưa Dương Tú Ngọc đi trốn, suy luận của bà đã đúng đến chín phần mười. Bà nóng lòng chờ tin của hai tên gia tướng mà bà đã cho đuổi theo Sát Hợp Kim buổi sáng. Cũng nhờ Lục Vương phủ không nghi ngờ Dương Tú Ngọc trốn về nhà nên Ni sư Tịnh Liên về đến Dương gia trang mà không bị ai nghi ngờ phát giác. Bà lập tức vào hậu viên gặp Dương phu nhân như thường lệ, mỗi khi bà về thăm gia trang. Thấy Ni sư Tịnh Liên đột ngột về thăm gia trang, Dương phu nhân đoán ngay là có việc hệ trọng và bà linh cảm ngay việc này có liên quan đến Dương Tú Ngọc. Dương phu nhân vội vã cho mời ni sư Tịnh Liên vào phòng riêng của bà trò chuyện. Không phải rào trước đón sau, Ni sư Tịnh Liên đi ngay vào câu chuyện chính. Bà biết hiện nay tính mạng Dương Tú Ngọc như chỉ mành treo chuông. Ni sư kể vắn tắt cho Dương phu nhân nghe chuyện Dương Tú Ngọc trốn khỏi Lục Vương phủ và hiện đang nương náu tạm ở hậu liêu của Phụng Tiên tự. Nàng đã sinh được một bé trai và hiện nay tình trạng rất nguy kịch. Phải tìm mọi cách để cứu Dương Tú Ngọc nhưng tuyệt đối phải giữ kín chuyện này. Lục Vương phủ đang cho người tìm kiếm khắp nơi để bắt đứa con nàng, đứa cháu đích tôn của Lục Vương phủ. Dương phu nhân ứa nước mắt khi nghe Ni sư Tịnh Liên kể chuyện về Dương Tú Ngọc. Lòng bà rối bời không biết phải giải quyết thế nào cho vẹn toàn mọi việc. Tuy nhiên trước mắt phải cứ lấy mạng sống cho nàng trước rồi sau đó sẽ liệu cách đem nàng đi lánh nạn ở nơi khác. Dương phu nhân bàn bạc với chồng một lúc lâu. Dương trang chủ vốn tính thâm trầm và là người biết suy tính nên ông gọi thầy lang của gia trang đi ngay cùng Ni sư Tịnh Liên đến Phụng Tiên tự để cho thuốc men chạy chữa cho Tú Ngọc. Còn vợ chồng lấy cớ là đến thăm họ hàng cũng rời gia trang sau đó một giờ. Dương trang chủ còn cẩn thận đi theo hướng khác. Sau khi đi một đoạn thấy không có người theo dõi để ý ông mới quay lại hướng Phụng Tiên tự. Dương Tú Ngọc nằm thiêm thiếp trên giường, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt tái xanh vì mất quá nhiều máu. Người thầy thuốc ngồi ở chiếc ghế sát bên giường đang bắt mạch cho nàng. Nét mặt ông đầy vẻ đăm chiêu lo lắng Ni sư Tịnh Liên đứng ở một góc phòng lâm râm niệm Phật. Ở một góc khác con nữ tì Hạ Dung bế đứa bé con Tú Ngọc mặt đầm đìa nước mắt. Dương trang chủ và phu nhân bước vào hậu liêu, phu nhân đâm bổ đến bên Tú Ngọc ôm lấy nàng thổn thức: – Tú Ngọc con! Cớ sao lại đến nông nỗi này! Tú Ngọc cố nhướng đôi mắt yếu ớt nhìn mẹ, hai hàng nước mắt ứa ra chảy dài trên má. Nàng muốn nói vài lời với mẹ nhưng không để hơi sức chỉ thì thào được hai tiếng “mẫu thân”. Dương trang chủ thấy lòng đau xót như dao cắt, ông kéo thầy lang ra một góc khẽ hỏi: – Tình trạng tiểu thư ra sao? Người lang y của Dương gia trang giọng ngập ngừng: – Bẩm trang chủ…tiểu thư rất yếu, tiểu nhân đã xem mạch. Chỉ còn cách cho uống nhân sâm để cầm cự mà thôi! Dương trang chủ khẽ thờ dài: – Không còn cách nào khác nữa ư? – Bẩm, tiểu thư bị mất máu quá nhiều, gần đến ngày sanh phải vất vả, chạy trốn trèo núi băng rừng nên mất nhiều sức lực! – Thầy hãy cố làm hết sức mình, được đến đâu hay đến đấy. Tất cả chỉ trông chờ vào trời Phật mà thôi. Trong khi đó Dương phu nhân vẫn ôm lấy Dương Tú Ngọc khóc lóc, kể lể: – Ngọc con! Đừng bỏ mẹ mà đi, nếu con có mệnh hệ nào mẹ còn mặt mũi nào mà nhìn tiên đế dưới suối vàng! Ôi, oan nghiệt thay! Oan nghiệt thay! Dương trang chủ đến bên vợ dịu dàng an ủi: – Phu nhân chớ nên bi lụy, đau thương, hãy để cho Tú Ngọc tĩnh dưỡng đôi chút. Thầy thuốc cũng chuẩn bị cho con gái mình uống thuốc kìa! Rồi Tú Ngọc sẽ khỏe, sẽ tỉnh lại. Lúc ấy phu nhân tha hồ mà tâm tình, trò chuyện cùng con. Sau khi ngậm nhân sâm một lát Tú Ngọc đã hồi tỉnh, nàng đưa mắt nhìn mẹ cha, nét mặt, ánh mắt buồn vời vợi. Nàng biết sẽ không sống được bao lâu nữa nên gắng sức nói những lời cuối cùng với cha mẹ. – Phụ thân, mẫu thân! Hài nhi không nghe lời dạy bảo, quá lụy vì tình làm khổ song thân, xin xót thương mà tha tội cho con! Dương phu nhân âu yếm nắm chặt tay con gái: – Tú Ngọc, cha mẹ không buồn giận gì con cả, hãy cố tĩnh dưỡng! Dương Tú Ngọc gượng gạo mỉm cười: – Cha mẹ tha tội là hài nhi cảm thấy thanh thản và mãn nguyện lắm rồi. Hài nhi biết chẳng còn sống được bao lâu nữa nên mang con côi cút ra phó thác cho cha mẹ. Mong cha mẹ thương cháu mà nuôi nấng dạy bảo Mộc Khải Sơn nên người. Dương phu nhân òa khóc lên trong khi Dương trang chủ nắm chặt hai bàn tay lại để đè nén những thương cảm trong lòng. Dương Tú Ngọc vẫn tiếp tục trối trăng. – Cha mẹ ơi, hãy hứa với con là đừng để người của Lục Vương phủ bắt đi Mộc Khải Sơn. Cha mẹ hãy hứa bảo vệ chăm sóc cho con trai của con, con mới an lòng nhắm mắt. – Cha mẹ hứa sẽ chăm sóc Khải Sơn chu đáo, con hãy an lòng! Dương Tú Ngọc mỉm cười gượng gạo quay sang gọi Hạ Dung: – Dung muội! Hãy bồng Khải Sơn đến cho ông bà ngoại! Dương phu nhân ôm chặt lấy cháu ngoại trong lòng, bà quay sang Dương viên ngoại hỏi nhỏ, ông ta khẽ gật đầu. Dương phu nhân nói với nàng: – Tú Ngọc, con hãy bình tâm mà nghe cha mẹ kể lại chuyện của con. Câu chuyện mà cha mẹ đã giữ kín gần 20 năm qua! Như linh cảm được những điều hệ trọng mà thân mẫu sắp sửa nói ra, Tú Ngọc chăm chú lắng nghe và nàng cảm thấy tỉnh táo một cách khác thường. Dương phu nhân vừa kể vừa thổn thức. – Ngọc con, mẹ là mẹ của con, nhưng cha con thật ra chỉ là cha nuôi đã cứu sống và nuôi nấng mẹ con ta. Thật ra con là Công chúa của triều Minh, là con gái út của đức Sùng Trinh Hoàng đế. Dương Tú Ngọc hết đưa mắt nhìn cha rồi lại nhìn mẹ. Dương trang chủ khẽ gật đầu như xác nhận lời kể của Dương phu nhân là sự thật. Dương phu nhân vẫn tiếp tục kể lể: – Năm 17 tuổi mẹ được tiến cung và được phong quí nhân ngay sau lần tiên đế lâm hạnh với mẹ. Giặc Mãn chiếm kinh thành lúc mẹ có mang con 3 tháng. Tiên đế quyết không hàng giặc Mãn nên tự tử ngay điện Cần Chánh. Lúc đó mẹ cũng định theo hầu tiên đế dưới suối vàng nhưng nghĩ còn có con trong bụng. Mẹ phải sống để bảo vệ giọt máu cuối cùng của tiên đế. Vì vậy mẹ trà trộn theo đoàn người dân Bắc Kinh chạy nạn ra khỏi thành. Trong lúc mệt và đói gần chết mẹ con ta đã được cha nuôi của con cứu sống. Vừa kể Dương phu nhân vừa sụt sùi khóc, Dương Tú Ngọc ứa nước mắt nhìn mẹ. Nàng không ngờ rằng chuyện tình của nàng và Mộc Khải Đài lại đầy oan nghiệt và bi thương. Nàng đã lấy con của dòng họ thù địch với tổ quốc, quê hương, đã xâm chiếm đất đai và cướp mất ngai vàng của cha mình. Nàng chết đi làm sao có thể nhìn mặt phụ vương dưới suối vàng. Một lúc sau Dương Tú Ngọc thiếp đi rồi vĩnh viễn từ giã cõi đời. Trước khi chết nàng gọi tên Mộc Khải Đài và nói lời từ biệt một cách thảm thiết. Dương trang chủ và phu nhân cậy nhờ người an táng Dương Tú Ngọc ở một quả đồi thông sau Phụng Tiên tự, cho dựng bia mộ ghi rõ thân thế lai lịch và cái chết của nàng. Đứa con của Dương Tú Ngọc và Mộc Khải Đài, Dương trang chủ cho đổi họ Dương tức Dương Khải Sơn. Để tránh sự truy tìm của Lục Vương phủ, Dương trang chủ nhờ người cháu họ của mình nhận là con nuôi. Ông tác hợp cho người cháu họ này cùng với Hạ Dung nên duyên chồng vợ rồi cấp cho cả hai một số vốn. Vợ chồng Hạ Dung bồng con xuôi về Nam đến Quảng Châu làm ăn sinh sống luôn ở đó. Nói về Mộc Khải Đài sau khi được Sát Hợp Kim báo tin dữ, chàng bèn viết cho cha vợ là Nguyên soái Thang Vĩ Truật một bức thư kể rõ chuyện gia đình rồi xin phép rời mặt trận trở lại Bắc Kinh. Về đến kinh thành, việc đầu tiên là Mộc Khải Đài ghé ngay Dương gia trang để dò hỏi tin tức vợ con. Dương trang chủ và phu nhân vô cùng ngạc nhiên khi thấy Mộc Khải Đài xuất hiện ở cổng gia trang, râu tóc lởm chởm, bụi đường xa phủ cả lên áo quần. Chàng xuống ngựa chạy thẳng vào đại sảnh nắm chặt lấy tay Dương trang chủ hỏi dồn dập một hơi: – Nhạc gia, Tú Ngọc thế nào? Có mạnh khỏe không? Tú Ngọc sinh con trai hay gái? Nghe Sát tướng quân kể lại sự việc không may xảy ra cho Tú Ngọc, con lập tức rời chiến trường về đây để giải quyết sự việc này ngay? Tú Ngọc hiện giờ ở đâu? Dương trang chủ đau đớn nhìn Mộc Khải Đài khẽ lắc đầu trong khi Dương phu nhân khóc òa lên thảm thiết. Mộc Khải Đài linh cảm có chuyện chẳng lành xảy ra cho vợ con, chàng nắm chặt tay áo của Dương trang chủ lắc mạnh: – Nhạc gia, phải chăng Tú Ngọc đã….! Mộc Khải Đài nói đến đó bỗng nghẹn giọng không sao hỏi được nữa. Dương trang chủ kéo chàng vào đại sảnh mời ngồi vào ghế gọi gia nhân pha trà rồi từ tốn nói: – Tiểu Vương gia hãy bình thản cố nén đau thương rồi ta sẽ kể hết sự việc cho ngài nghe! Mỗi câu mỗi chữ trong lời kể của Dương trang chủ về Dương Tú Ngọc như từng mũi kiếm đường đao đâm vào tim gan Mộc Khải Đài. Tình yêu và lòng thương cảm với Dương Tú Ngọc sôi sục, trào dâng trong huyết quản chàng. Mộc Khải Đài cố cắn răng để khỏi bật ra những cảm xúc bi lụy. Mãi một lúc sau chàng mới nói: – Nhạc gia, con muốn đến thắp cho Tú Ngọc nén nhang và làm lễ tế nàng. Nhạc gia hãy chỉ cho con biết phần mộ nàng hiện ở đâu? Dương trang chủ khẽ gật đầu, ông gọi gia nhân vào dẫn đường. ° ° ° Cả Lục Vương phủ bàng hoàng sửng sốt khi thấy Tiểu Vương gia trở về. Mộc Khải Đài chẳng nói chẳng rằng đi thẳng về phòng của mình. Lục Vương phi và Thang Lan Hoa luýnh quýnh hẳn lên không biết phải xử sự ăn nói ra sao với Mộc Khải Đài. Ngày thường Lục Vương phi có tiếng là người điềm đạm, trầm tĩnh trong mọi việc, thế mà giờ đây bà hết đi ra lại đi vào cố tìm cách, tìm lời để giải thích cùng con trai về sự ra đi của Dương Tú Ngọc. Cuối cùng bà cũng tìm ra cách giải quyết. Bà cho gọi mấy con thị nữ theo hầu rồi đi đến phòng của Mộc Khải Đài. Con thị nữ đến trước cửa phòng của Mộc Khải Đài nói lớn: – Tiểu Vương gia, Vương phi đến. Con thị nữ gọi hai ba lần vẫn không thấy có tiếng trả lời và người ra mở cửa. Lục Vương phi hoảng hốt cho gọi lão quản gia hầu cận Mộc Khải Đài đến. Lão ta sợ sệt quỳ phục xuống trước mặt bà: – Bẩm Vương phi, nô tài xin đợi lệnh. Lục Vương phi hỏi nhanh: – Tiểu Vương gia đâu? – Bẩm Vương phi, ở trong phòng ạ! Lục Vương phi nhíu mày: – Ở trong phòng sao ta cho thị nữ gọi lớn mấy lần không thấy trả lời. Hay Tiểu Vương gia đang nghỉ? – Bẩm Vương phi, nô tài ngạc nhiên khi thấy tiểu Vương gia đột ngột từ chiến trường trở về Vương phủ. Nô tài có đến vấn an và sai người hầu hạ săn sóc cho Tiểu Vương gia… Lục Vương phi nóng ruột hỏi dồn: – Người nói nhanh đi… – Bẩm Vương phi, Tiểu Vương gia truyền lệnh cho nô tài người mệt cần nghỉ ngơi, không để cho ai đến quấy rầy người! Lục Vương phi nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi bước đến cửa phòng nói lớn: – Hài nhi, mẫu thân đến thăm con đây! Lục Vương phi gọi ba bốn lần vẫn không thấy có tiếng trả lời, bà hốt hoảng hạ lệnh cho tên quản gia: – Không xong rồi, ngươi mau gọi người đến phá cửa phòng Tiểu Vương gia ngay! Tên quản gia sợ hãi luýnh quýnh đi gọi bọn gia nhân đến. Bọn gia nhân của Lục Vương phủ hì hục mãi mới phá được cửa phòng của Mộc Khải Đài. Cả gian phòng vắng lặng. Lục Vương phi hốt hoảng giục bọn gia nhân chạy ra hoa viên tìm kiếm còn bà vội vã bước vào phòng ngủ của con trai. Gian phòng vẫn y nguyên đồ đạc như ngày Mộc Khải Đài ra đi, màn trướng, giường, nệm vẫn còn xếp ngay ngắn chứng tỏ Mộc Khải Đài không hề nằm nghỉ. Lục Vương phi vội chạy sang thư phòng. Trên án thư có một lá