tay. Chắc chắn là nó biết cái gì đó, nhưng nó đang cố giấu, mặt nó giờ buộn rười rượi.. nhìn tội lắm. Biết chắc rằng không hỏi được gì hơn, cả lũ đành cố ngồi ăn sáng trong im lặng, tò mò.. thời tiết hôm nay ảm đạm quá… Bữa sáng kết thúc, Toàn ngớ người.. – Ah, bàn cầu cơ của em, em mượn đó, phải lên lấy về đem trả. – Đừng, đừng lên đó – Hương giật thót ngăn cản. Khánh tự tin: – Sáng rồi… sợ gì. Để tý anh lên lấy cho. – Đừng, đừng lên – Hương bắt đầu mất bình tĩnh. – Sao, có vấn đề gì mà em cứ giấu thế ? – Quang bắt đầu lo lắng. – Không, chỉ là em không muốn ai lên thôi. – Hương lại trở lại cái vẻ trầm ngâm, bí hiểm, và lại nhìn vào cánh tay. – Tay mày bị sao thế ? Hôm qua mày bị gì? – Hùng tò mò. – Không sao, không biết – cái vẻ trầm ngâm của nó bắt đầu khiến mọi người khó chịu. – Để tao lên lấy cái bàn cầu cơ – Hùng gắt. Cậu truyện trở nên im ắng, khi có người to tiếng. Tất cả lại kéo nhau về phòng của Khánh & Khiêm ở tầng 4, Hương lại xin phép đi có việc, tự nhiên nó trở nên bí ẩn lạ thường. Khánh lên lấy bàn cầu cơ xuống, Ở dưới bắt đầu chém gió trở lại trong khi chờ Khánh về. 5′ trôi qua, Định tò mò.. – Ủa? lên tầng 6 thì mấy giây thôi mà, sao lâu thế ? Vừa dứt lời, cánh cửa phòng khánh đập “Uỳnh” Khánh lao vào, mặt tái nhợt… hổn hển thở, không nói được câu nào… – Sao sao ? Thế nào thế ? – Toàn hốt hoảng. Khánh vẫn tái nhợt, tay cầm cốc nước trên bàn, uống một hơi, rồi ngồi xuống giường, thở tiếp, không nói được câu nào… Cả lũ vẫn đang tò mò…. hình như Khánh đang giống con Hương, bần thần… – Thế nào, thở từ từ thôi, nói xem nào – Quang giục. – Bàn cầu cơ… Ma… ma… – Khánh tái nhợt, lập bập nói Bỗng nhiên điện thoại của Hùng reo lên, phá tan bầu yên tĩnh. – A lô ? Một giọng nữ dầu dây bên kia hoảng hốt nói – Em là anh trai của Hương hả? Em gái anh bị tai nạn gãy tay rồi, anh đến ngay đi. Tất cả vỡ òa sau tin shock…. Phần 4: Người tiếp theo Tin tai nạn đến quá bất ngờ khiến cả lũ phải sững sờ, không kịp suy nghĩ cho việc vừa xảy ra với Khánh, tất cả tức tốc có mặt nơi Hương gặp tai nạn và nhanh chóng đứa nó nhập viện. Chỉ có Khánh ở lại, nghe tin Hương bị gãy tay, nó trở nên vô hồn hẳn, đờ đững, mọi người kêu nhau ra chỗ Hương mà Khánh cứ im lặng, chả nói chả rằng, chỉ ngồi im đó nhìn vào hư không. Thôi thì để Khánh ở nhà nghỉ ngơi, tâm lý không tốt mà ra đường, cũng sợ lắm. Hương bị gãy cánh tay phải, vết thương khá nặng và không tìm được người gây tai nạn cho nó. Khuôn mặt nhăn nhó, tái nhợt vẫn chưa hết bàng hoàng cùng với dáng người gày gò, xanh xao, càng khiến Hương trở nên đáng thương, tội nghiệp. Mới ăn sáng với nó xong, mà quay đi quay lại đã gãy tay rồi. Hương nhập viện và được chỉ định phải ở bệnh viên 1 tuần sau khi băng bó và nẹp vết thương, trước khi được về nhà điều trị 6 tháng để cánh tay trở nên lành lặn trở lại. Một lịch trình điều trị khá dài và vất vả. Ngay trong ngày hôm đó, Hương đã được nẹp cánh tay và nhận giường tại bệnh viện để nghỉ ngơi. Sau ca nẹp tay thành công, nó còn không còn vất vả vì đau đớn nữa, tỉnh táo hơn, thậm trí còn nghịch ngợp tự chụp ảnh để khoe lên mạng xã hội. Tất nhiên rồi, nó lúc nào cũng nhí nhảnh và tìm được từng khoảnh khắc trong mọi trường hợp khó khăn. Mặc dù nụ cười của nó vẫn có gì đó gượng gạo và lo lắng… Tối hôm đó, sau khi giúp đỡ Hương xong, Toàn, Khiêm và Định về xóm trọ trước, để Quang và Hùng ở lại chăm sóc Hương. Vì chợt nhớ ra rằng Khánh vẫn đang một mình ở nhà. Xóm trọ về tối, lại cái cảm giác lành lạnh, u uất và cô đơn, hôm nay hình như cái xóm trọ này u uất hơn mọi ngày, nhá nhem tối thế này, đến kẻ có trái tim sắt cũng phải thấy rờn rợn nếu đứng một mình ngoài hành lang. Các phòng đã bật đèn, và đóng cửa tự nhốt mình bên trong. Ở đây là vậy, dù có gần 100 người sống ở tòa nhà này, nhưng cứ tối đến là tòa nhà vẫn vắng lặng, ai nấy đều ở bên trong căn phòng của mình với ánh đèn ấm cúng, hình như mọi người ở đây bị mắc chứng tự kỷ hay sao ấy, hoặc là hò sợ phải thò mặt ra ngoài hành lang vào buổi tối. Khánh bẫn thần một mình trong phòng, nó cũng không muốn ra ngoài vào lúc này. 2 cú shock liên tiếp khiến Khánh dường như muốn gục ngã bởi stress, nó cứ ngồi một mình trong phòng hết ngày hôm đó. Đến lúc cuối ngày thế này thì nó đỡ sợ hơn rồi, Khánh đã có cả một ngày để lấy lại bình tĩnh, và đang suy tư về những gì vừa xảy ra. Nó cần nhớ lại, tưởng tượng lại để sắp xếp trình tự, stress làm đầu óc nó ngu nguội quá rồi. Đầu tiên là trò chơi cầu cơ bất thành, khi con Hương bỗng dưng dở chứng. Sau đó là về phòng, và con Hương bỗng kỳ quặc như bị ma ám. Và sáng hôm sau gọi nhau dậy, còn bị nó dọa cho một vố, sau đó là đi ăn sáng. Ăn sáng xong, tất cả về phòng, và Khánh là người tiên phong lên lấy lại bàn cầu cơ. Đúng rồi, lúc này có gì đó… – Khánh bắt đầu cảm giác rợn người khi nhớ tới đây….: - Nó nhảy như sáo từng bước lên tầng 5, rồi đến cầu tháng tầng 6 thì cảm giác lạnh gáy ám ảnh nó, nó không nhảy chân sáo được nữa khi đến nhịp cầu thang cuối. Từng bước, từng bước một lên các bậc thang còn lại. Sao giữa ban ngày mà cái tầng 6 này âm u quá. Bỗng có tiếng động lạ phát ra – “Cộp… Cộp… Cộp…Côp…” Theo phản xạ, đang đứng gần tầng 6, Khánh bất giác rướn người lên nhìn. Một cô gái mặc áo trắng, tóc xõa ngồi ngay đó, ngay tại bàn cầu cơ, đang cầm một hòn đá to vừa gật gù, vừa đập bàn cầu nát be bét. Cứ thế, cô gái dơ tay cùng hòn đá lên cao, rồi cả cơ thể gập xuống, Côp… Cộp… Khánh sững người. Một sức mạnh vô hình nào đó giữ nó lại, nó muốn hét thật to, muốn chạy thật nhanh khỏi tầng 6, nhưng nó vẫn phải đứng đó, nhìn khung cảnh đó. Mỗi cú đập vào bàn cầu cơ, máu lại tưới ra.. như thể bàn cầu cơ là một sinh linh vậy. Dòng máu đỏ tươi chảy từ từ dọc theo chân tường, trôi dần về phía Khánh đứng, chỉ phút chốc, máu đã nhuốm đỏ đôi dép của nó. Những gì Khánh có thể làm lúc này là trâng trâng mắt nhìn khung cảnh ghê rợn ấy, nó không thể điểu khiển được bản thân mình nữa. Dòng máu từ dép bắt đầu nhuốm đỏ chân phải, cả bàn chân của Khánh trở nên đỏ au,.. Khánh mất hẳn cảm giác ở chân vào lúc này, cảm giác duy nhất nó có được là lạnh, ghê tởm mùi tanh của máu đang lan khắp bàn chân. Phải rất cố gắng, nó mới quay đầu được xuống dưới để thoát khỏi hình ảnh của cô gái kia.. Nhưng bất ngờ hơn khi nó nhìn xuống dưới, bây giờ cô gái đang ở ngay dưới chân nó, đang cố liếm láp những vết máu trên bàn chân nó.Cái đầu của cô gái cứ giât lên giật xuống xung quanh bàn chân Khánh, càng liếm láp, màu càng chảy ra nhiều… Rồi từ từ, bàn tay trắng bệch của cô gái cầm nhẹ nhàng bàn chân Khánh và… “CRACK !!!!”. Bàn chân của Khánh gấp ngược lại ra đằng sau, lỏng lẻo @.@ Đau đớn tột độ, Khánh hét toảng lên – A A A A A A !!!!!!! Tất cả bỗng dưng quay trở lại, máu biến mất, cảm giác lạnh cũng đỡ dần, bàn chân có lại cảm giác, nhưng sự hãi hùng vẫn còn đó, nó là giấc mơ, ảo giác ?? Nhưng nó rất thật, nó thật đến mùi tanh của máu, cảm giác lạnh của bàn tay, và sự đau đớn tột cùng khi bàn chân bị bẻ gập… Rồi sau tiếng hét thất thanh đau đớn, mọi thứ dường như chưa xảy ra, không còn lại gì, ngoại trừ bàn cầu cơ.. bàn cầu cơ đã vỡ be bét như thể có người đã đập vỡ nó… - Nó lại co rúm người khi nhớ xong điều xảy ra vừa rồi, chắc chắn bàn cầu cơ đã bị đập nát, chắc chắn cảm giác đau đớn khi bị bẻ chân là thật, rất thật!! “Cộp cộp cộp” Tiếng động nghe như tiếng bàn cầu cơ bị đập bỗng vang lên trong phòng, Khánh nhảy dựng lên và hét lớn – Trời ơi!!!!!! Khiêm và Toàn bên ngoài hét lớn. – Khánh ơi, sao thế!!! “Uỳnh uỳnh uỳnh”, 2 đứa thi nhau đập cửa, như thể muốn phá cảnh cửa phòng ra, để xông vào xem Khánh có chuyện gì. Hoảng hồn, thì ra là 3 thằng kia nó về, nó gõ cửa, Khánh phải mất vài giây để lấy lại được tinh thần, vừa ra mở cửa, nó vừa lên tiếng. – Tao đây, chúng mày làm tao sợ quá.. – Anh sao thế? chưa ai làm gì mà đã hét giời đất lên rồi – Định kháu khỉnh, thỏa mãn vì biết Khánh cũng nhát ma dữ. Ai bảo lúc trước trêu Định khi nó chạy đầu tiên cơ… – Tại chúng mày gõ cửa bí hiểm, nghe ghê vãi, nên tao mới giật mình, chứ sao – Khánh cau có nói. Khiêm và Toàn ngơ ngác. – Ai gõ cửa đâu, lên đến phòng thì đã nghe thấy hét ầm ầm lên rồi. Khánh cũng ngơ ngác không kém. – Không phải chúng mày gõ cửa, thì tiếng cộp cộp ở đâu ra ? – Em đâu có biết ? – Toàn nhún vai. Khánh run run nhớ lại.. đúng rồi, tiếng cộp cộp quen thuộc, cái cảm giác hòn đá đập vào bàn cầu cơ.. nó phải cộp cộp như vậy, không thể là tiếng gõ cửa được.. – Nó có thật!!! Khánh hét lên, vừa hét, nó vừa dơ bàn chân lên nhìn, rồi nó lại bần thần… – Nó có thật… Phần 5: Tất cả mới chỉ bắt đầu Cùng lúc đó, ở bệnh viện, Hương bắt đầu lên những cơn đau của ca ghép xương, bó bột. Mặc dù được truyền thuốc giảm đau, nhưng thật khó để chịu được cảm giác gãy cánh tay như thế này, đau phát khóc mất… Quang thì hốc hác vì lo lắng, 2h sáng rồi, Quang không ngủ nổi, người yêu thì đang nhăn mặt, chảy nước mắt, nó cứ căng mắt ra mà xót.. Hùng thì không làm được gì hơn ngoài việc đi đi lại lại ngoài hành lang vắng tanh, nó cũng không ngủ nổi. Cũng lạ thật, người ta bảo bệnh viện không bao giờ còn chỗ, vậy mà lần này vắng thế ? Cả một căn phòng 4 giường, một mình Hương một phòng, không phải ghép 3 – ghép 4 như người ta hay đồn.. Các bác sĩ cũng lạnh nhạt không kém gì cái căn phòng của bệnh viện, chỉ tiêm một cái rồi vội vàng đi luôn, không một lời thăm hỏi, dặn dò bệnh nhân, người nhà thì không có kinh nghiệm, lóng ngóng, cũng không biết làm gì, chỉ có bệnh nhân là thiệt thòi, cứ thế nằm đau đớn, mà không hiểu vì sao. 2h30 đêm, Hương không còn chảy nước mắt vì đau nữa, hình như thuốc giảm đau ngấm rồi, nó bắt đầu nhìn xung quanh bệnh viên thăm dò, Quang gục đầu ở bên cạnh, ngủ gục vì mệt. Hùng thì vẫn chạy loanh quanh đâu mất. Nửa đêm ở bệnh viện, phải nói là tòa nhà 5 tầng là nơi đủ ghê rợn với các trải nghiệm của Hương, thì bệnh viên lại là một trải nghiệm ghê rợn khác không thua kém, nó không u uất như ở xóm trọ, mà trở nên hoang vắng, rộng rãi một cách trống trải và cô đơn. Cảm giác thật nhỏ bé, thật lạ lẫm. Phòng của Hương ở tầng 5, cùng dãy hành lang hướng ra một cái sân lớn rộng thênh thang, bệnh viện có vẻ tiết kiệm đến nỗi không buồn thắp sáng cái sân đó, nhìn ra ngoài bây giờ chỉ thấy một màu đen kịt của màn đêm. Đang vô định nhìn ra không trung, thì đột nhiên một bệnh nhân lướt ngang qua hành lang phòng Hương, làm nó giật thót. “Trời đất, bệnh viên đã vắng rồi, các ông các bà còn lượn lờ bên ngoài, dễ có người phải cấp cứu mất thôi ^^!” Vừa lúc đó, nó nhớ tới Hùng, thằng anh zai nửa đêm nửa hôm, không ở đây mà trông em gái, cứ lượn lờ để dọa các bênh nhân khác hay sao ? Như có thần giao cách cảm, Hùng xuất hiện. Thiêng cứ phải nói là có đốt giấy vệ sinh nó cũng hiện về được. Hùng lặng lẽ bước vào phòng, mặt không một cảm xúc.. à không. phải nói là khuôn mặt của nó đang lạnh tanh. Trầm ngâm một lúc, nó nói. – Anh thấy bệnh viện này không đúng … ? – Không đúng? Không đúng cái gì ? – Hương vừa ngơ ngác, vừa ngạc nhiên, tự nhiên hôm nay hắn không mày – tao với mình? – Phòng bên cạnh mới có người chết, mà không ai thèm thắp hương cho bệnh nhân, anh phải thắp cho người ta mấy nén ? Hương giật bắn mình!! “Hôm nay thằng anh mình lên cơn dở hơi, tự nhiên hắn nam mô a di đà thế ? Mà thắp hương ở bệnh viện? Hắn điên thật rồi” – Hương khói nào, anh điên à, sao lại thắp hương ở bệnh viện? Anh lấy Hương ở đâu ra mà thắp? – Ngoài kia có sẵn mà? Hương nhảy vội ra khỏi giường, quên cả cái tay đau, làm thằng Quang cũng giật nảy mình tình giấc nhìn theo. Nó phi thẳng ra ngoài hành lang bệnh viện. Dãy hành lang tối mịt.. không một bóng người và tối om, không có mùi hương khói gì cả. Đang đăm chiêu nhìn vào bóng tối, nó thót tim khi thấy 2-3 bóng trắng lao vút từ bóng đêm về phía nó. Hơi bất ngờ, nó lùi lại một chút, nhưng vẫn cố nhìn xem đó là cái gì, linh cảm cho nó biết cái đó không đáng sợ. Các bóng trắng mờ mờ dần hiện rõ ra từ trong bống tối xa của dãy hành lang. Đó là 3-4 bác sĩ, tất tưởi, đang có gì đó khẩn cấp ở phòng bên cạnh thì phải ? Và xa xa, cũng lon ton chạy phía sau các bác sĩ.. là Hùng. Lần này thì Hương sững lại há hốc mồm, rồi nhìn ngoắt vào phòng.. Hùng không còn trong phòng nữa, làm thế nào mà thằng anh mình lại bay ra được tít ngoài đó nhanh vậy ? Hương hét lên như quát vào mặt Quang: – Anh Hùng đâu ? Quang giật mình trước thái độ của Hương, bị Hương ép vế, Quang rụt rè trả lời: – Anh Hùng? Nãy giờ có 2 đứa mình ở đây thôi mà ? – Anh Hùng, vừa ở đây lúc nãy mà? Anh không thấy à ? – Tự nhiên em nhảy ra khỏi giường, làm người ta mất giấc ngủ, anh có thấy ai nữa đâu ? Hương không đáp nổi câu nói của Quang, nó chạy thẳng vào phòng, run cầm cập, nhìn ra ngoài, chỉ chỉ trỏ trỏ… Vừa lúc Hùng chạy đến trước cửa, Hương hét toáng: – Ma.. Ma!!!!! – Ma? Ma cái đầu mày. – Hùng vừa lật đật vừa bước vào phòng vừa cau có mắng – Đúng là cái loại thần hồn nát thần tính. Quang càng ngơ ngác hơn. Từ lúc mở mắt ra, nó chưa hiểu được cái khỉ gì cả. – Anh chạy đi đâu vậy? Hương nó như bị vừa gặp ma ấy. – Nó bị sao ? – Nó bảo nó vừa gặp anh ở trong phòng :-?? Hùng nhìn Hương hỏi. – Tao ở ngoài kia nãy giờ, làm gì có trong phòng ? Mày mơ ngủ hả ? Cái cách nói chuyện của Hùng phần nào làm Hương yên tâm, có vẻ giống cách nói thô lỗ của thằng anh trai, nó bình tĩnh hơn chút xíu, và trả lời. – Em không biết, nhưng lúc nãy em nói chuyện với anh mà, anh bảo phòng bên có người chết ? Hùng cũng giật nảy mình.. mặt hơi hơi tái.. lắp bắp hỏi – Tao.. tao bảo thế á ? – Sau đó thì anh biến mất và chạy từ ngoài kia vào đây còn gì. Hùng mất 10 giây cứng đờ người… Không tin vào ma quỷ, nhưng nó là thằng rất biết sợ sệt: – Đúng rồi, bệnh nhân phòng bên vừa qua đời.. Tao phải chạy đi báo bác sĩ.. Nhưng tao có vào phòng này báo cho mày đâu … ? Quang bắt đầu hiểu vấn đề, nó hỏi ngay. – Thế ai, ai báo cho Hương biết?? Hương hoàn toàn bị shock, sắc mắt tím tái, ngồi khụy xuống giường, bần thần, lẩm bẩm – Là nó… Vẫn là nó… nó đi theo em.. chưa hết… chưa kết thúc… Rồi nó ngả nghiêng người, không giữ vững nổi cơ thể mình, từ từ ngả xuống.. Các cú shock liên tiếp đã hạ gục Hương… Quang vội vàng đỡ hương và đặt nó xuống nằm hẳn xuống giường.. Hương vẫn lẩm bẩm, như người mất hồn. – Mời chỉ bắt đầu….đúng rồi… mới bắt đầu. Phần 6: Đi tìm bí ẩn Một ngày quá dài, nặng nề và nhiều chuyện xảy ra trôi qua, khiến tất cả trở nên mệt mỏi. Hương thì đã gục ngã và cần sự chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện, nó phải mất cả tuần để được về. Còn ở nhà, thì Khánh cũng đang gặp những cơn ác mộng sau lần ảo giác quá kinh hoàng trên tầng 6. Nhưng ngày mới cũng phải đến, ánh sáng ban mai cũng chiếu rọi, và cũng đến lúc để nhìn lại mọi chuyện khi đầu óc đang dần đỡ mu muội. Hùng vẫn ở bệnh viện với Hương, sau hiện tượng lạ đêm hôm qua, nó bắt đầu nghi ngờ về thế giới tâm linh, rõ ràng người phòng bên cạnh bị chết là điều không ai biết được, trừ nó và các bác sĩ. Dù là ảo giác hay mơ ngủ, thì làm cách nào đó Hương cũng biết được điều đó. Khó có thể dùng khoa học để giải thích điều kỳ lạ này. Ring.. Ring.. Ring… Tiếng chuông điện thoại làm cắt toàn bộ dòng suy nghĩ của Hùng. Là đội Khánh, Toàn, Khiêm và Định, tất cả đang ở dưới bệnh viện để thăm Hương. Hùng nhanh chóng có mặt và dẫn cả bọn lên phòng. Hương lúc này đang ngủ, nó quá mệt cho sự kiện đêm qua, Quang thì vẫn đờ đẫn ngồi bên cạnh lo lắng, chăm sóc. Cả bọn chỉ vào đặt giỏ hoa quả ở lại, rồi kéo nhau ra ngoài nói chuyện. Nhìn Khánh bơ phờ, Hùng nhận ra ngay, nó hất cằm Khánh và hỏi: – Sao thế chú ? – Dạ không – Khánh thẫn thờ trả lời bâng quơ. Hùng bỗng chột dạ, phản xạ khá nhanh nhạy của nó giúp nó nhận ra ngay thái độ này của Khánh, thái độ khác mọi ngày và nhìn quen quen, giống hệt con Hương trước khi bị tai nạn. Và càng sững sờ hơn khi nó chợt nhớ ra khi con Hương bị tai nạn, Khánh đã lao về từ tầng 6. “Đúng rồi, nó có lên tầng 6, và bây giờ nó đang giống con Hương”. Hùng hỏi một cách gấp gáp. – Mày lên tầng 6 hôm qua?? Mày gặp phải cái gì ?? – Dạ không, em không biết – Khánh vẫn trả lợi lạnh nhạt, rồi nó nhìn chằm chằm xuống chân.. Dường như Khiêm, Toàn và Định cũng nhận ra biểu hiện của Khánh, và đang liên tưởng đến Hương. Định đột nhiên lên tiếng: – Chết rồi… hay là anh Khánh giống chị Hương… Cả lũ òa lên, đứa nào cũng nhận ra nhưng chỉ lẳng lặng, cho đến khi Định bảo vậy, tất cả nhao nhao vào hỏi. “Anh bị sao ??”, “Chân anh bị sao??”, “Có gì trên đó ?” . Và Khánh chỉ lẳng lặng trả lời “Không, Không biết.. ” Chắc chắn Khánh cảm nhận được có điều gì đó sẽ xảy ra với nó, sớm thôi.. nhưng nó không dám kể cho mọi người… Tất cả đều bắt đầu chán nản với Khánh, cho dù có ép nó như thế nào đi nữa, thái độ lạnh nhạt, ngơ ngơ này thật là gây khó chịu. Thất vọng trước các nỗ lực, nên đành kệ cho nó muốn làm gì thì làm. Tuy nhiên Hùng vẫn nhắc nhở, hãy chủ ý hơn tới thằng Khánh, tốt nhất là bám sát nó từng tý một, không bao giờ để nó đi đâu một mình.. Sau đó câu truyện bắt đầu xoay quanh sự kiện xảy ra đêm qua ở bệnh viện, Hùng kể rất tường tận và nói rằng rất nghi ngờ về trò chơi bàn cầu cơ vừa rồi là nguyên nhân, nó muốn tìm hiểu kỹ hơn. Những đưa kia cũng nhanh chóng kể lại với Hùng việc xảy ra ở nhà, khi Khánh bỗng dững hét toáng lên lúc Khiêm & Toàn về rồi từ đó nó bần thần lạ kỳ. Điều này khiến Hùng càng tò mò hơn, chắc chắn khi lên tầng 6, Hương và Khánh đã gặp gì đó, và chúng nó có thể sẽ phải trả giá.. mất đến gần 1 phút im lặng, Hùng lên tiếng dứt khoát. – Khi về, anh sẽ lên tầng 6 tìm hiểu. Khánh hét toáng lên: – Đừng!! đừng lên đó!! Có vẻ giống con Hương quá… Cả bọn lại ồ lên: – Sao, sao?? Lên đó thì bị thế nào ? – Không sao.. em không biết