Tổ ấm

n vẫn nguyên vẹn. Hắn đút vội nửa tấm hình vào túi rồi lê từng bước khó nhọc. Tiếng cười khả ố của bọn Giang cứ đuổi theo hắn.


- Nhớ là 10 ngày nữa phải trả tiền tao đấy! Không thì mày sẽ không có chỗ chôn thân đâu!


Tổ ấm


Hùng lê bước trở lại ngôi nhà của hắn. Cửa vẫn đóng im ỉm. Chiếc hộp quần áo mà hắn bỏ lại tối qua vẫn lăn lóc bên vệ đường. Hắn Uể oải ôm chiếc hộp giấy ra nhà vệ sinh công cộng để thay quần áo. Máu khô lại, bết thành từng dòng trên khuôn mặt đen sạm của hắn. Giờ không còn thời gian mà than thân trách phận nữa. Hắn phải làm lại cuộc đời. Bằng mọi cách làm lại cuộc đời để có thể đi tìm con.


Thay quần áo, tắm rửa xong, Hùng đi tìm một căn nhà trọ. Phải có chỗ ở mới có thể tính chuyện làm ăn được. Giờ phải quay lại với những mối hàng cũ mà hắn đã từng làm ăn trước khi bị bắt. Hi vọng không phải ai cũng bội bạc, mất dạy như thằng Giang.


Suốt cả ngày, Hùng đi lang thang khắp các dãy trọ nhưng đâu cũng lắc đầu từ chối. Chỗ thì không cho người độc thân thuê, chỗ thì phải trả tiền trước ba tháng mới được thuê. Mà hắn làm gì có đồng nào.


Hùng tìm đến những mối quen biết cũ. Nhưng tất cả đều e ngại khi nói đến chuỵên làm ăn. Chỗ thì không gặp. Chỗ thì từ chối thẳng thừng. Họ sợ công an vẫn đang theo dõi Hùng nên làm ăn với hắn sẽ là một mối nguy hiểm lớn.  Vài người bạn hợp tác làm ăn cũ vứt cho Hùng mấy trăm ngàn như bố thí cho kẻ ăn xin nơi đầu đường xó chợ. Hùng ném thẳng số tiền nhỏ mọn ấy vào mặt chúng rồi bỏ đi trong sự bất lực.


Trời bắt đầu tối. Hùng ngồi bệt xuống vỉa hè. Dòng người vội vã quay về nhà sau một ngày lao động mệt nhọc làm hắn chạnh lòng. Giờ hắn không còn chỗ nào để về. Không ngờ, cái ngày được tự do lại trở thành bi kịch đối với hắn. Mùi thịt nướng làm bụng hắn cồn cào. Đã hơn một ngày hắn chưa có cái gì vào bụng. Cơn đói ùa đến khiến tay chân hắn nhũn ra. Đôi bàn chân tê dại vì một ngày đi bộ đã không còn đủ sức để nhấc lên được nữa. Hắn ngơ ngác nhìn quanh và nhận ra mình đang ngồi trước cửa một quán phở.


- Thằng khủng kia, ra chỗ khác để người ta còn bán hàng chứ. Mày ám ở đấy thì ai còn dám vào quán của tao nữa! – tiếng ông chủ quán lanh lảnh như đàn bà.


Hùng ngơ ngác nhìn quanh.


- Mày chứ còn ai nữa mà nhìn. Đúng là khùng. Mày có biến không tao cho một trận nhừ tử giờ!?


Hùng mệt mỏi đứng dậy. Hắn thấy ân hận vì đã không cầm số tiền vừa được mấy thằng bạn hữu ngày xưa bố thí. Mặt hắn cúi gằm. Chợt Hùng bật cười thành tiếng. Hắn nhận ra bộ dạng không khác gì một gã điên của mình. Quần áo bê bết đất. Đôi giầy vải đã rách bươm sau một ngày cuốc bộ khắp các hang cùng ngõ hẻm. Hùng lại ngồi thụp xuống trước cửa một quán cơm. Mùi cơm, mùi hành, tỏi phi níu chân hắn. Cơn đói lấy đi của hắn tất cả sức lực. Hùng nằm dài ra đất. Tay chân bắt đầu có cảm giác tê dại. Cảm giác tê tê ấy lan dần đến khắp cơ thể. Khó thở. Cái đói khiến hắn không còn bất cứ một chút sức lực nào nữa.


- Nè! Dậy mà ăn rồi biến đi chỗ khác để người ta còn bán hàng chứ.


Tiếng nói vừa lạnh lùng, vừa ấm áp của một người đàn bà làm hắn giất mình. Bát cơm cùng những món ăn thừa của khách để lại đang ở ngay trước mắt hắn. Hùng nhìn người đàn bà to béo có khuôn mặt dữ dằn với vẻ đầy biết ơn rồi cầm vội bát cơm nhai ngấu nghiến. Đây là bữa cơm tự do đầu tiên sau năm năm ngồi tù. Vừa ăn, nước mắt hắn vừa chảy tạo thành một rãnh sâu hoắm trên khuôn mặt dính đầy bụi đường của hắn. Nhục! Đời hắn đa qua nhiều chông gai, nhiều khi không còn hạt gạo nào trong nhà nhưng hắn chưa bao giờ phải đi ăn xin nhục nhã như thế này. Miếng cơm tự do đầu tiên với hắn sao mà mặn chát những đắng cay, tủi nhục và cả nỗi hận thù người vợ phản phúc. Giá Xuân không bỏ hắn đi trong lúc thất cơ lỡ vận thì chắc hắn sẽ không phải chịu nhục nhã thế này!


Những suy nghĩ cơ cực ấy cứ tuôn chả cùng những miếng cơm lạnh ngắt, khô khốc.


Hắn đưa lại chiếc bát sạch trơn cho người đàn bà to béo bằng cả hai tay cùng ánh mắt đầy hàm ơn.


- Cháu cám ơn cô nhiều.


- Thanh niên sức dài vai rộng thế này, đi kiếm lấy mà ăn chứ. Sao phải đi tha hương cầu thực khổ sở thế này?


- Bác có việc gì không, cháu làm với. Cháu vừa ra tù, vợ con bán nhà, bán cửa bỏ đi nên giờ cháu chả còn ai thân thích, chả có chỗ để mà đi về nữa.


- Rõ khổ - người đàn bà to béo tỏ vẻ thông cảm – Nhưng chỗ tôi buôn bán chả được mấy, lấy đâu ra tiền mà thuê người.


- Cháu không cần công. Cháu chỉ cần cô cho cháu trú tạm mấy hôm, cho cháu ăn cơm thừa canh cặn cũng được.


- Thôi! Cậu đi đi. Đi đi để tôi còn bán hàng.


Người đàn bà to béo quay vội vào trong quán. Hùng uể oải đứng dậy. Hắn đứng ngơ ngác một lúc rồi quyết định đi thẳng. Bây giờ phương hướng chẳng có ý nghĩa gì với hắn cả. Đi đâu hắn cũng chỉ có một thân một mình. Hùng dừng lại trước cổng căn nhà mà hắn đã từng sống trước khi vào tù. Căn nhà được trang hoàng những bóng đèn màu lung linh trong đêm vắng. Thế là hết! Hắn chỉ còn hai bàn tay trắng. Không nhà cửa, vợ con. Không bạn bè ở nơi đất khách quê người. Tìm được một công việc là yếu tố sống còn để hắn có thể bám trụ ở đất này; để hắn có cơ hội tìm gặp được vợ con. Hắn sẽ...


Hùng ôm đầu ngồi tựa lưng vào cột đèn đường phía đối diện ngôi nhà. Hai bàn tay nắm chặt. Đôi mắt ầng ậc nước của hắn đỏ rực ngọn lửa căm thù vừa đau đớn vừa bất lực. Hắn sẽ lấy lại tất cả! Bằng mọi giá, hắn phải lấy lại được tất cả.


Hùng tỉnh dậy khi nắng đã ngập ngụa khắp không gian. Lại một ngày tự do với những số không tròn trĩnh. Hôm nay, hắn sẽ phải đi tìm việc làm. Hùng lục lọi tìm một bộ đồ sạch sẽ trong cái thùng giấy mà vợ hắn để lại. Hắn chọn một chiếc áo sơmi trắng và chiếc quần âu vẫn còn mới nguyên. Đây có lẽ là sự tử tế cuối cùng mà Xuân dành cho hắn. Mụ đàn bà khốn nạn ấy ít ra vẫn biết chăm lo đến cái mặc của hắn khi đã cướp đi tất cả nhà cửa và hạnh phúc mà hắn đang có.


Hùng chọn một chỗ kín đáo để thay quần áo. Hắn đến một con suối nhỏ rửa mặt và tắm rửa. Muốn có công việc, trước hết hắn phải nhìn giống người hơn là giống một kẻ điên cuồng bệnh hoạn. Tắm rửa xong, Hùng cảm thấy khá hơn rất nhiều. Con người, khi đã gột rửa tất cả những bụi bặm dính trên người sẽ trở nên sạch sẽ và thánh thiện hơn. Hắn ngước lên bầu trời trong vắt chói chang nắng. Hi vọng hôm nay mọi chuyện sẽ tốt đẹp!


Hùng mạnh mẽ bước về phía trước. Hôm nay, hắn sẽ tìm đến những quán sửa xe để xin việc. Hắn sẽ bắt đầu từ chính nơi mà hắn vừa vấp ngã. Hắn sẽ lấy lại tất cả để con vợ vong ân phụ nghĩa của hắn trắng mắt ra.


Tổ ấm


Nắng bắt đầu tắt. Mây đen vần vũ trên bầu trời. Lại một ngày vô ích. Hắn đã đi hàng chục cửa hàng sửa chữa xe máy. Chỗ nào cũng bắt hắn phải có hộ khẩu, chứng minh thư, bằng lái xe...Những thứ ấy, Xuân không để lại cho hắn. Hắn cũng chẳng biết đâu mà tìm. Cứ đà này, Hùng sẽ chẳng bao giờ tìm được việc. Chẳng lẽ cứ phải chịu chết đói, chết khát ở đây?


Hùng lại trở về bên cột đèn đường đối diện ngôi nhà của hắn khi xưa. Đói. Nhưng hôm nay hắn quyết không đi xin cơm. Hắn muốn giữ lấy chút danh dự cuối cùng của một con người. Hùng đã từng có hàng tỷ đồng. Hắn từng là một người giàu có. Thế nên hắn hiểu cảm giác của một người giàu bố thí cho kẻ nghèo hèn. Và giờ thì hắn cũng hiểu được cái cảm giác của một kẻ ăn mày giơ hai tay nhận lấy sự bố thí đầy vẻ trịch thượng của những kẻ có tiền.


Mưa bắt đầu rơi. Hùng ngồi co cụm vào chiếc cột đèn như cố tìm nơi nương náu. Nước từ trên trời dội xuống như trút. Hùng rút phần tấm ảnh của con nhét vào chiếc túi bóng. Hắn phải giữ lại nụ cười ấy của con. Đó là thứ tài sản duy nhất còn có giá trị. Những cơn mưa Tây Nguyên dữ dội nhưng cũng mau tạnh. Chỉ chừng mười phút, trời lại trong xanh. Những ngôi sao nhỏ lại lấp lánh trên bầu trời.


Hùng dở tấm ảnh bị xé rách của con ra ngắm. Nụ cười tươi tắn của con vẫn vẹn nguyên trong mưa gió. Nụ cười ấy khiến hắn thấy ấm áp vô cùng. Ở nơi đất khách quê người, nơi mà tất cả mọi người quen đang quay mặt với hắn, chỉ có nụ cười ấy là gần gũi, là thứ duy nhất còn ở bên hắn. Càng nhìn, hắn càng thấy đau đớn. Không biết giờ này con đã ngủ chưa? Con có ăn nhiều không! Con có biết là bố đang phải khổ sở, đói rét như thế nào không? Đôi bờ vai hắn run lên bần bật. Hắn lại khóc. Hắn ôm chặt tấm hình vào khuôn ngực lạnh ngắt, ướt sũng của mình.


- Ê thằng kia!


Tiếng quát khiến Hùng giật mình quay lại. Trong làn nước mắt, hắn nhìn thấy ba bốn thanh niên lực lưỡng đang tiến về phía hắn. Một người đàn ông mặc áo phông trắng, đeo cặp kính cận dầy cộp hất hàm về phía hắn.


- Các anh gọi tôi? – Hùng ngơ ngác nhìn khắp lượt và đút vội tấm hình vào túi áo.


- Chả gọi mày thì gọi thằng chó nào ở đây? Mày làm gì ở trước cửa nhà tao?


- Đây là nhà cũ của tôi. Tôi chỉ đến đây...


- Nhà cũ cái con mẹ mày. Đây là nhà ông mày. Ông mày đã bỏ tiền ra mua rồi, có giấy tờ đoàng hoàng. Mày muốn chết hay sao mà cứ lảng vảng ở đây...


- Không, tem chỉ...


- Thích già mồm này! Cho nó một trận đi!


Dứt lời, bốn thằng cùng lao vào đấm đá túi bụi. Hùng chỉ biết ôm đầu chịu trận. Hùng khuỵu chân xuống đường. Hắn nằm hẳn ra đường mặc  cho những cú đấm, đá của mấy kẻ hung hãn kia tự do xối vào đầu, vào người. Chừng như đã thỏa mãn, người đàn ông mặc áo phông trắng cúi sát mặt vào Hùng rít lên từng tiếng:


- Mày nhớ mặt tao đấy. Đừng để tao nhìn thấy mày lảng vảng ở đây. Tao mà thấy thì mày hết đường về quê đấy con ạ! Biến ngay!


Hùng loạng choạng đứng dậy. Hắn lê từng bước khó nhọc về phía thành phố. Máu từ mũi chảy ròng ròng xuống miệng, cổ áo. Mặc kệ. Hùng thả mình xuống một vạt cỏ ven đường. Khoảnh đất nhà ai đó chưa xây dựng sẽ là chỗ dừng chân an toàn nhất của hắn. Hùng nằm dài trên cỏ ướt. Rét. Đau. Nhục! Hùng lại moi tấm ảnh con ra ngắm. Nó sẽ là nguồn sức mạnh giúp Hùng vượt qua khó khăn này. Nụ cười tươi tắn của Yến thấm đẫm máu hắn. Hùng lấy tay lau. Máu tạo thành những vệt mờ mờ trên nụ cười của con bé. Hùng nằm dài ra vỉa hè. Nước mắt làm máu loang dài trên khuôn mặt Hùng.


Hùng giật mình tỉnh giấc vì có ai đó vừa đá vào lưng hắn. Hùng lấy tay che mắt. Mặt trời đã lên đến nửa con sào.


- Mày định nằm ăn vạ đây đến bao giờ? – Tiếng Giang khiến Hùng giật mình


- Nay đã đến hạn đâu? Còn tuần lễ nữa cơ mà?


- Cứ cái đà này, có mà cả đời mày cũng không có tiền trả tao. Bây giờ, mày về nhà tao, tao bày cho mày việc làm.


Hùng miễn cưỡng đứng dậy theo Giang. Chân tay hắn cứ nhũn như bún. Hơn ba này hắn không ăn uống gì. Cơn đói rút đi của hắn tất cả sức lực còn sót lại. Hùng lặng lẽ đi theo Giang về nhà. Từ khi Hùng đi tù, Giang trở thành đầu mối buôn bán xe cũ ở vùng này. Những xe gian được mang về, Giang tháo tất cả phụ tùng, còn phần khung, hắn nấu chảy bán sắt vụn. Có lẽ vì thế mà Giang chưa bị công an hỏi thăm đến.


Giang dẫn Hùng vào một căn nhà phía hông trái nhà chính. Đây là nơi Giang dùng để nấu khung xe thành các cục lớn và bán dưới dạng phế phẩm. Căn nhà ngổn ngang những cục sắt vuông như những viên phơ đất.


- Mày dẫn tao đến đây làm gì? – Hùng lo lắng hỏi.


- Bây giờ, mày có hai lựa chọn. Một là mày đi làm cho tao để trả nợ. Hai là, tao cho mày vào lò cho cháy thành than luôn. Ba mươi cái xe của tao giờ tao cũng chỉ lấy lại đúng 30 cái thôi.


- Mày muốn tao làm gì?


- Mày đi trộm xe về đây cho tao. Tao sẽ cung cấp cho mày dụng cụ hành nghề.


- Tao chưa làm cái trò trộm cắp ấy bao giờ!


- Thế là mày muốn chết rồi. Nể tình ngày xưa mày cũng giúp tao nên giờ tao mới giúp lại. Nếu mày không muốn thì thôi. Cứ tuần nữa mà không có tiền cho tao thì mày chết chắc.


Hùng nhắm mắt lại. Giờ hắn chỉ có hai bàn tay trắng. Cũng chả còn gì để mất nữa. Thôi thì liều một phen. Đến ở tù là cùng chứ gì. Ở tù còn sướng hơn cuộc sống của hắn lúc này.


- Được. Tao đồng ý đi làm cho mày. Nhưng muốn làm được việc thì cũng phải có cái đút vào dạ dầy. Ba ngày nay tao nhịn đói rồi. Mày trả lại tao...


- Được. Tao đưa cho mày 2 triệu coi như tao cho mày vay lãi. Năm phần trăm một ngày. Nếu trong ngày hôm nay mày kiếm được một xe thì tao coi như đây là tiền thưởng. Còn nếu không thì cứ thế mà tính.


Hùng giật mạnh hai triệu trên tay Giang rồi chạy vội ra ngoài. Việc đầu tiên hắn muốn làm lúc này là phải kiếm cái gì đấy để nhét vào bụng. Phải ăn no mới có đầu óc để tính chuyện làm ăn được. Hùng ghé ngay vào một quán cơm bình dân nằm ngay con đường nhỏ gần nhà Giang. Hắn vừa đặt mông xuống cái ghế gỗ dài chằng chịt những vết chém thì tay chủ quán, râu ria lồm xồm, mắt trợn trắng giã chạy vội ra xua xua tay:


- Muốn ăn xin thì để cuối buổi tối đến tao cho! Giờ mày vào đây ám thì tao còn làm ăn gì được nữa!


- Tôi không ăn xin! Tôi có tiền đây này – Hùng vứt nắm tiền xuống bàn – Ông đừng có mà khinh người quá đáng như thế.


Tay chủ quán trố mắt nhìn Hùng đầy vẻ nghi ngờ


- Vậy quý khách ăn gì?


- Cho một tô cơm lớn. Lấy cho tôi những món ngon nhất ra đây.


Chủ quán không thèm trả lời, lẳng lặng đi vào trong.


Hùng ôm bụng bước ra khỏi quán. Hắn tưởng như lâu lắm rồi không được ăn một bữa cơm ngon lành như thế. Chắc đã năm năm! Năm năm kể từ ngày hắn tra tay vào còng số tám. Chỉ có lúc còn vợ, hắn mới có những bữa cơm như thế. Nỗi nhớ vợ con lại ùa về xâm chiếm tâm hồn hắn. Hùng tạt vào một quán trà đá ven đường. Dòng người đi lại tấp lập khiến hắn nao lòng. Họ vội vã đi về một nơi nào đó còn hắn chẳng có chỗ nào để đi về nữa. Tiếng xe máy, tiếng chửi tục của mấy người ngồi quán cùng những điệu cười ngả nghiêng đủ kiểu của họ khiến Hùng chạnh lòng.


Hùng cúi gằm mặt, khuỷu tay chống xuống mặt bàn, đôi mắt hắn ầng ậc nước. Chấp nhận trở thành một thằng ăn trộm cũng có nghĩa hắn chấp nhận giao phó cuộc đời mình cho những nhà tù. Chẳng chóng thì chầy, rồi hắn cũng sẽ bị bắt. Trước đây, dù làm trùm của bọn trộm cặp nhưng Hùng chưa tự tay mình lấy của ai bất cứ cái xe nào. Tất cả là do bọn đàn em mang đến.


Tổ ấm


Tay Hùng run run châm điếu thuốc. Hắn trả tiền nước rồi rảo bước đến khu bến xe. Nơi này đông người thường hay lộn xộn, biết đâu hắn lại gặp may. Hùng đi khắp lượt bên xe. Những chiếc xe khách đường dài đi chậm như bò trên đường để bắt khách. Tiếng mời gọi, lôi kéo của mấy tay lơ xe lẫn với những tiếng chửi nhau, tiếng quát tháo quả mấy tay quản lý bến xe với mấy đứa bán hàng rong vô tổ chức...Hùng đứng lặng sát mép đường quan sát.


Hắn đặc biệt chú ý đến một cặp trai gái vừa đưa nhau đến bến xe. Họ đi một chiếc xe tay ga khá đắt tiền. Thằng con trai leo lên một chiếc xe đi thẳng Hà Nội. anh ta chọn một chiếc ghế ngay cạnh cửa sổ. Cô gái nghển cổ lên lưu luyến trò chuyện. Bất chợt, cô gái chạy vội lên xe. Có lẽ, họ mới cưới nhau – Hùng nghĩ bụng. Cơ hội đã đến. Hùng chạy thật nhanh đến chiếc xe máy của cặp trai gái dựa cách hắn khoảng 15 mét. Hùng rút dụng cụ bẻ khóa. Lần đầu tiên "thực hành" cách bé khóa nên hắn khá lúng túng. Phải mất khoảng hai phút hắn mới mở được khóa xe. Hùng bình tĩnh ngồi lên xe. Hắn chỉ cần nổ máy, rồ ga lên coi như là xong.


- Trộm! Bà con ơi trộm!


Tiếng kêu thất thanh của ai đó khiến Hùng giật bắn mình. Hắn vội quăng chiếc xe đổ xuống đất rồi chạy thật nhanh.


- Thằng kia đinh ăn cắp cái xe máy anh em ơi! Bắt lấy nó.


Tiếng chân người chạy sau hắn mỗi lúc một đông. Hùng chạy bán sống bán chết. Nếu bị bắt, hắn chỉ có hai con đường: một là bị đánh chết, hai là tiếp tục ngồi tù bóc lịch thêm một thời gian nữa. Bỗng, một chiếc mũ bảo hiểm bay thẳng vào đầu Hùng. Hắn ngã dúi xuống đất nhưng lại tiếp tục vùng dậy chạy thục mạng. Hùng rẽ vào một con ngõ nhỏ. Những người chạy theo hắn cũng đã thưa dần. Thực ra, chả có ai đủ dũng cảm và sức khỏe để chạy theo một thằng cùng đường. Bởi nếu không may, nhận của hắn một nhát dao thì coi như xong đời.


Hùng dừng lại để thở. Chiếc áo trắng đã chuyển sang màu đất đỏ dính chặt vào người làm hắn thấy khó chịu. Hùng ngồi bệt xuống đất. Con ngõ nhỏ vắng lặng đến lạ lùng. Có lẽ mọi người đã đi làm hết. Hùng đưa mắt nhìn quanh. Tất cả các cửa đều được khóa ngoài cẩn thận.


Hùng uể oải bước ra đường lớn. Dòng người vẫn đi lại vội vã như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Nắng đã bắt đầu gay gắt. Hùng mua một chiếc áo bán rạo ở vỉa hè. Hắn nhét chiếc áo cũ có tấm hình con gái vào túi bóng. Hắn lại mò mẫm ra bến xe. Vẫn những âm thanh ồn ã và pha tạp. Hùng ngồi xuống vệt cỏ ngay rìa đường. Nắng ngày càng gay gắt. Những chiếc xe khách ra miền Bắc, ngược miền Tây vẫn bò chầm chậm trên đường để kêu gọi những người khách vẫn đang đứng ngổn ngang và bịn rịn ven đường.


- Bắc Giang không! Anh ơi, về Bắc Giang không?


Tiếng gọi của tay lơ xe khiến Hùng giật mình. Hắn đứng phắt dậy, chạy vội lên xe. Đến khi đã ngồi yên vị trên xe, Hùng vẫn không hiểu vì sao mình lại ngồi ở đây. Thôi kệ. Đằng nào cũng phải về quê một chuyến. Hắn nhớ là Xuân cũng nói với hắn là ra tù thì hãy về quê. Biết đâu, mẹ con cô ấy đã về quê trước hắn. Hùng yên lặng ngắm hàng cây ven đường vùn vụt trôi đi trước mắt. Về quê rồi hắn sẽ làm gì? Căn nhà bố mẹ cho, hắn đã bán để lấy tiền vào Tây Nguyên lập nghiệp. Giờ ra về với hai bàn tay trắng. Không biết rồi đây cuộc sống của hắn sẽ ra sao.


Mực kệ. Cứ về đã rồi tính. Người ta ở quê vẫn sống nhăn ra cả lượt đấy thôi. Mình có sức khỏe. Người thân, bạn bè đủ cả. Chẳng lẽ kiếm miếng ăn vào mồm cũng không xong. Nếu chả sống được thì lại đi. Giờ hắn cũng còn gì nữa đâu mà phải lưu luyến, lựa chọn.


Hùng về đến đầu làng lúc trời đã tối. Hắn vét sạch túi trả cho người xe ôm rồi lặng lẽ xách chiếc túi bóng đựng cái áo trắng ngả màu vào và tấm ảnh bị xé nửa của con về nhà Hưng (anh trai của hắn). Cả nhà đang quây quần bên mâm cơm. Hưng không có nhà. Chỉ có Hà – vợ Hưng và bà Thư – mẹ của Hùng và cô cháu gái tên Lan ngồi ăn. Ba người vừa ăn vừa xem ti vi. Không ai nói với ai lời nào. Hùng đứng ngập ngừng hồi lâu rồi mạnh bạo bước vào.


- Anh hỏi...à, chết chú Hùng! Chú về sao không báo trước? Ăn cơm chưa, vào ăn luôn! Chết thật! Con Lan này nấu có tí cơm.  Chú ra rửa ráy chân tay rồi vào ăn luôn cùng mọi người. Mà chú ra tù lâu chưa? – Hà nói một lèo như thể sợ ai đó nói tranh mất


- Con về một mình à? Vợ con con đâu? – bà Thư vội đứng dậy, đôi mắt dưng dưng.


- Để cháu đi lấy thêm bát! – Lan chạy vội xuống bếp.


- Không cần đâu. Chú vừa ăn ở ngoài kia rồi.


- Thế chú cứ ngồi chơi nhé. Anh Hưng đi làm chắc hôm nay người ta đổ trần nên mời cơm. Chắc tí anh về. Ra bàn ngồi uống nước.


Tổ ấm


Đi một đoạn đường dài, cái lạnh bắt đầu ngấm vào người khiến Hùng run lên bần bật. Gần chục năm rồi hắn mới có lại cái cảm giác lạnh ngắt của mùa đông. Hùng co cả hai chân lên ghế.


- Thím với cháu nó vẫn khỏe chứ? Sao cả nhà không ra chơi thể?


- Vâng.


- Đồ đạc của con đâu mà chỉ thấy có mỗi cái túi bóng quần áo thế này?


- Con đi xe bị trộm hết rồi – Hùng  ngập ngừng.


- Khổ thế nữa! Thế chú về chơi hay có việc gì nữa à?


- Không...Em về chơi thôi. Mà có khi em về luôn.


- Về luôn là sao? Ở nhà luôn à? Hay có chuyện gì rồi?


- Không có chuyện gì đâu! Thôi, có chỗ nào em đi ngủ cái. Mấy ngày ngồi trên xe ô tô mệt quá.


- Chú xuống nhà ngang ngủ với bà. Trên này có mỗi hai cái giường của anh chị với cháu.


Hùng uể oải đi xuống căn nhà hai gian thấp lè tè lợp tôn nằm vuông góc với nhà chính. Căn nhà chẳng có gì ngoài chiếc giường gỗ cũ kỹ. Một chiếc chắn bông đã cáu bẩn. Hùng vớ lấy chiếc chiếu rách trải ra giữa nhà. Hùng tắt điện và nằm dài ra giữa nhà. Mệt mỏi! Cái không khí lạnh lẽo vừa rồi cứ ám ảnh hắn. Hôm nay còn nói dối được nhưng ngày mai, ngày kia thì sẽ thế nào. Hùng cảm nhận được cảm giác khó chịu của Hà khi thấy Hùng đi về tay trắng.


- Con ra tù hôm nào? Nhà xảy ra chuyện gì à?


- Không có gì đâu mẹ. Con chỉ về chơi mấy hôm rồi lại đi mà.


- Nh







Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Những chàng rể thời @

Những chàng rể thời @ - Một sếp bự ngành giao thông vậ...

Truyện Cười

20:24 - 26/12/2015

Khoảng cách

Khoảng cách - Ngài là nhân chứng duy nhất củ...

Truyện Cười

21:30 - 26/12/2015

[ Đọc truyện ma ] Chiếc giường ở tầng trên (7)

[ Đọc truyện ma ] Chiếc giường ở tầng trên  (7) [img]/data/img/doc-truyen-ma-chiec-giuong-o-tan...

Truyện Ma

22:46 - 09/01/2016

Áo bông chần ngày Tết

Áo bông chần ngày TếtTrong kí ức của tôi, mỗi lần nhìn thấy chiếc áo bô...

Truyện Ngắn

05:00 - 23/12/2015


Snack's 1967