Đọc truyện ma- Mắt âm dương

với Nhị Rỗ này, anh phải tin trăm phần trăm. Vương Uy xua tay, không tiếp lời Nhị Rỗ, chỉ hỏi: -Anh có đoán được đây là tượng người nào không? Ai lại dựng cho người đó bức tượng lớn thế này? Nhị Rỗ lắc đầu: -Ở đất Tạng người có ảnh hưởng lớn nhất là Tùng Tán Can Bố[1'> của vương triều Thổ Phồn, về sau chính giáo vùng Tạng hợp nhất, Phật sống trở thành lãnh tụ tinh thần của người Tạng, nhưng dù là Tán Phổ hay là Phật sống, cũng chưa từng nghe nói có kẻ nào dựng lên bức tượng đất khổng lồ thế này cho họ. [1'> Tùng Tán Can Bố hay Songzain Gambo (617-650) là người sáng lập vương triều Thổ Phồn (Turbo) vùng Tây Tạng, Thanh Hải, tồn tại từ thế kỷ 7 đến thế kỷ 9 – ND Vương Uy gật đầu, ở Xuyên Trung anh cũng đã nghe nói đế những nhân vật có ảnh hưởng sâu rộng ở vùng Tạng, dân Tạng thường làm ca dao ca ngợi những nhân vật này, anh nghe nhiều nên cũng biết một ít. Còn Nhị Rỗ từ khi vào vùng Tạng Xuyên Tây rất hứng thú với văn hoá Tạng, thường đến đền chùa tìm các vị lạt ma, Phật sống để luận bàn kinh Phật, khiến những kẻ hồi đó chỉ biết mải mê với rượu chè, cờ bạc, trai gái ra sức cười chê. Nhị Rỗ nói: -Chúng ta leo lên xem, biết đâu trên kia còn có chữ nữa, có thể tìm thêm được nhiều đầu mối khác. Ba người lại tiếp tục leo lên, leo thêm một đoạn nữa thì bắt đầu trông thấy phần cổ bức tượng ở xa xa. Bức tượng đất này rất lạ, chân và thân rất dài, nhưng cổ lại rất ngắn. lên đến đây thì sương mù đã tan, tầm nhìn rộng ra nhiều. Ba người leo tới vai bức tượng thì dừng lại tạm nghỉ một lúc, rồi tiếp tục leo lên cổ tượng, Vương Uy nói với Nhị Rỗ: -Chắc lúc nữa thôi là đầu tượng. Nhị Rỗ gật đầu. Bỗng trong bóng tối vang lên tiếng gào, ba người sợ tái cả mặt, khỏi nói cũng biết, thứ lẩn khuất trong sương mù kia lại sắp xuất hiện. Có điều lúc này họ đang ở trên cổ bức tượng, chỗ này trơn vô cùng, hơn nữa còn rất cheo leo, bất cứ lúc nào cũng có thể từ trên cao hơn nghìn mét rơi xuống, sao chống cự nổi thứ như thần long thấy đầu không thấy đuôi kia. Ba người lăm lăm súng trong tay, chăm chăm nhìn làn sương mù phía sau, chỉ thấy đám sương mù mù gần đó đang tụ lại dày đặc, cuồn cuộn xao động. Cả ba người không kịp nghĩ nhiều, lập tức bắn loạn xạ vào màn sương ấy. Nhưng lần này thứ trong sương mù kia có vẻ rất lạ, tiếng súng không làm nó bỏ chạy, trái lại đám sương mù càng cuồn cuộn xao động nhiều hơn. Nhị Rỗ bắn hết băng đạn, vội lắp băng khác, Vương Uy thấy quái vật kia quẫy mạnh sau lớp sương mù, bèn đưa mắt nhìn quanh. Hình thế nơi này quá hiểm yếu, không có chỗ nào vững chắc để dựa vào, chỉ cần thứ kia xông tới, ba người bọn họ không còn cách nào né tránh. Phần cổ này còn cái đầu ít ra là hai mươi mấy mét, dưới ánh đuốc lờ mờ, chỉ thấy bên trên có một khối đen lù lù, Vương Uy đoán đó là cái đầu. Nếu muốn leo lên cần phải mất một lúc nữa, xem tình thế này, đành tụt xuống vai tượng trước đã rồi tính. Vương Uy liền gọi hai người kia cùng tụt xuống, xem ra không thể trông vào súng đạn được nữa rồi. Nhị Rỗ lên đạn, không kìm được lại bắn quét thêm một loạt nữa. Gã không bắn còn đỡ, vừa nổ súng, đám sương mù kia bỗng nhiên tản ra. Một bóng đen nhanh như điên xô tới, Vương Uy và Dương Hoài Ngọc đã tụt xuống dưới, ngước lên nhìn thấy bóng đen kia xô Nhị Rỗ rơi xuống. Trong tiếng thét của Vương Uy, Nhị Rỗ như diều đứt dây rơi vào đám sương mù, bên dưới vang lên mấy tiếng bịch bịch, chắc hẳn gã đã va phải vật gì đó. Tình cảm giữa Vương Uy và Nhị Rỗ không thể dùng lời để diễn tả được, thấy Nhị Rỗ gặp nguy, mặt Vương Uy tái nhợt, mắt đỏ ngầu lên, anh giật khẩu súng máy trong tay Dương Hoài Ngọc, bắn xối xả vào bóng đen kia. Tốc độ của bóng đen kia rất nhanh, nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, nó xô Nhị Rỗ rới xuống rồi thoắt cái đã lẩn vào màn sương mù dày đặc, chỉ còn thấy bóng đen lờ mờ. Vương Uy và Dương Hoài Ngọc căng mắt nhìn nhưng không sao trông rõ nổi hình dạng thứ đó. Sau khi chui vào đám sương mù dày đặc, nó không xuất hiện nữa, không lâu sau, sương mù cũng từ từ loãng ra. Vương Uy vô cùng lo lắng, anh đi trên vai tượng chừng hơn trăm mét, rồi từ từ tụt xuống, anh không thể nhìn Nhị Rỗ chết tan xác được, nếu thế thì đâu còn là anh em nữa. Lúc này Dương Hoài Ngọc không biết lấy đâu ra dũng khí, cô ra sức lôi Vương Uy lại, quyết không để anh leo xuống. Vương Uy nổi điên gầm lên với cô, nhưng Dương Hoài Ngọc chẳng lấy thế làm điều, to tiếng mắng: -Nhị Rỗ đã chết rồi, từ độ cao này rơi xuống thì tan xương nát thịt là cái chắc, anh tỉnh táo chút đi. Vương Uy cố vùng ra khỏi tay Dương Hoài Ngọc, nhưng cô bất chấp tất cả cố giữ Vương Uy lại, không hề phòng bị. Đang lúc tức giận, Vương Uy giằng mạnh một cái, Dương Hoài Ngọc không đứng vững, liền đập người vào cổ bức tượng. Vương Uy chẳng thèm nhìn cô, quay ngoắt đi, tụt xuống dưới. Dương Hoài Ngọc bị va đập mạnh, ê ẩm toàn thân, nhưng lần này cô không hề nổi nóng, chỉ bình tĩnh nhìn Vương Uy tụt xuống mười mấy mét rồi cũng theo xuống. Bức tượng cả ngàn năm tuổi này lên lên đã khó, tụt xuống càng khó hơn. Mắt con người ta ở trên đầu, khó mà trông thấy các mấu, các khe ở dưới, nhất là đang ở dưới lòng đất tối om, nếu không còn lửa đuốc thì xoè bàn tay cũng không thấy ngón, hơn nữa ánh đuốc cũng chỉ soi sáng được lờ mờ dưới chân. Từ trên cao trèo xuống thật vô cùng bất tiện. Vương Uy từ từ tụt xuống theo hướng rơi nghiêng nghiêng của Nhị Rỗ, Dương Hoài Ngọc chỉ cách Vương Uy hơn chục mét, không nhanh không chậm bám theo. Vương Uy đang đau buồn khôn xiết, vừa tụt xuống vừa không kìm nổi tiếng thét bị thiết. Tiếng thét của anh vang lên trong không gian lặng tờ như chết dưới lòng đất này, nghe càng thêm thê thảm, giống như tiếng gầm của loài dã thú vậy. Hai người tụt xuống chừng ba chục mét, bỗng Dương Hoài Ngọc ở trên gọi: -Anh Uy, xem kìa… Vương Uy dừng lại, nhìn theo tay Dương Hoài Ngọc chỉ, bỗng “ồ” lên một tiếng, chỉ thấy gần đấy hình như có một bệ đá nhô ra, cách Vương Uy chừng bảy, tám mét, anh chỉ thấy được một góc bệ trong sương mù mênh mông, hơn nữa còn hết sức mơ hồ. Vương Uy chần chừ một thoáng, đoạn lại tụt xuống tiếp, nhìn bộ dạng, Dương Hoài Ngọc đoán anh sẽ tụt cuống tận khu rừng phía dưới, vội gọi: -Anh nhìn kìa, chưa biết chừng anh Nhị vướng lại ở chỗ kia. Vương Uy nghĩ cũng có thể, biết đâu Nhị Rỗ người hèn mạng lớn, Diêm vương không chịu nhận, bị vật gì đó móc lại, không chết thì sao? Anh kêu to: -Đúng đấy, Nhị Rỗ chắc chắn chưa chết đâu, gã ấy tốt số như vậy, đi theo tôi mười mấy năm trời còn không chết, làm gì có chuyện dễ chết thế? Nói rồi anh từ ngực bức tượng bò qua, vừa bò vừa cao giọng nói: -Nhị Rỗ tốt số, không chết được đâu, tổ tiên anh ta nghiên cứu thuật phong thuỷ địa nhãn cả năm trăm năm, mộ tổ táng vào nơi đất phát, sao mà đứt nổi mạch phong thuỷ đời đời đơn truyền ấy chứ. Anh vừa bò vừa nói lớn, lệ nóng trào ra khoé mắt, tí tách nhỏ xuống, người cũng từ từ nhích được đến chỗ đó. Vương Uy rướn người lên lên tới bệ đá, vừa ngước mắt nhìn, bỗng giật nảy mình. Chỗ này không phải là bệ đá mà là một con đường quanh co, một đầu nối liền với thân bức tượng đất, đầu kia mất hút trong mênh mông sương mù. Con đường này quanh co ngoằn ngoèo, rộng chừng ba bốn mét, đi trên đó, nếu không gặp phải những chỗ rất dốc, thì về cơ bản, hệt như đi đường trên mặt đất. Vương Uy leo lên con đường kỳ lạ, nhớ đến Dương Hoài Ngọc còn ở phía trên, bèn cầm đuốc vẫy cô. Dương Hoài Ngọc thấy Vương Uy đột nhiên thay đổi thái độ, cũng vội leo đến. Dương Hoài Ngọc leo đến chỗ nối giữa con đường với bức tượng đất, Vương Uy liền cúi xuống, kéo cô lên. Anh thấy đầu tóc Dương Hoài Ngọc rối bù, bộ dạng nhếch nhác, đều tại vừa rồi cô cố kéo anh lại không buông, trong khi anh ra sức phản ứng, mới xô xát thành ra như thế. Rất may, cô tây rởm này cũng là người tập võ, lại lớn lên trên biển, khoẻ mạnh hơn những người con khác khác, nếu không e rằng cũng không chịu đựng nổi. Dương Hoài Ngọc leo lên con đường, liền kinh ngạc há hốc miệng ra. Đây đúng là một con đường rộng rãi, xe quân sự cũng có thể chạy được. Thấy Dương Hoài Ngọc nghi hoặc nhìn mình, Vương Uy lắc đầu: -Đành tiến tới xem sao đã, nơi này vô cùng quái dở, chuyện gì cũng có thể xảy ra hết. Hai người đi trên con đường rộng thênh thang nhưng vẫn rất dè dặt thận trọng. Thảm trạng Nhị Rỗ rơi xuống vừa rồi họ vẫn chưa quên, hơn nữa bên đường không có lan can, mắt chỉ thấy sương mù trắng xoá và bóng tối mênh mông, hễ sơ ý là có thể rơi xuống khu rừng rận hơn nghìn mét dưới kia. Đi được chừng một trăm mét, bỗng Dương Hoài Ngọc kêu lên: -Anh Uy xem kìa, ở kia có ánh đèn… Vương Uy cũng đã trông thấy trong sương mù có ánh đèn yếu ớt, chập chờn như lửa ma trơi. Tình cảnh này giống hệt lúc họ lên trên chân bức tượng trông thấy ngọn đèn đồng đó, Nhị Rỗ từng bảo ngọn đèn đó rất quái đản, không có người cầm đèn, nhưng vẫn có thể cứ từ từ di động. Hai người rón rén tiến lại, Vương Uy lòng đầy nghi ngờ, thầm nhủ, phải tìm cho ra nguyên nhân ngọn đèn ma kia tự di động. Hai người từ từ đến gần ánh lửa le lói ấy, nhưng lại thấy quả thực nó chầm chậm đi xa dần. Cả hai trợn trừng mắt lên, bất luận ngọn đèn này tự di động hay có người xách trên tay, thì chỉ riêng việc nó xuất hiện giữa con đường lạ lùng này cũng hết sức đáng sợ rồi. Con đường không quá dài, chỉ hơn một trăm mét, tận cùng là một bình đài thênh thang. Không thấy hết được chiều rộng và chiều dài của bình đài, nhưng rõ ràng ánh lửa đang ở ngay giữa bình đài. Hai người cầm súng đi về phía ánh lửa, gần đến nơi họ mới dám khẳng định đấy đích xác là một ngọn đèn. Ngọn đèn phủ đầy gỉ đồng, lơ lửng trên không, to bằng đầu người, phía dưới đáy có tay cầm bằng đồng trông y như một cánh tay, lại rất dài, chìm khuất trong làn sương mù. Cai đèn được điểu khiển bởi tay cầm bằng đồng, đang không ngừng di chuyển lên xuống, nhìn trong bóng tối tựa như ánh lửa ma trơi vậy. Vương Uy lần theo hướng tay cầm của chiếc đèn mà bước đén, tay cầm dài đến hơn mười mét, nhờ ngọn đuốc xua tan bóng tối, ra đến giữa bệ đá, Vương Uy mới thấy tận cùng của tay cầm là một cái giá bằng sắt, đặt ngang giữa bình đài. Vương Uy đi vòng quanh cái giá sắt, không nén nổi kinh ngạc, một cái giá sắt to như thế này để làm gì nhỉ? Cái giá sắt này bám đầy gỉ, nằm rạp giữa bình đài, bề ngang bề dọc có đến mười mấy mét, cao bảy tám mét, kỳ lạ nhất là, trên lưng cái giá còn có đôi cánh sắt đang khép lại, nhìn như một con chim vậy. Chương 10: Chim sắt Dương Hoài Ngọc vừa nãy còn mải xem xét chiếc đèn bằng đồng, lúc này mới bước đến, nhìn thấy chiếc giá sắt nằm giữa bình đài, cô buột miệng: – Sao cái này nhìn giống máy bay thế nhỉ? Vương Uy kinh ngạc, máy bay thì anh đã thấy, nhưng nó không giống với thứ này, đây không thể là máy bay được. Dương Hoài Ngọc lại nói: – Máy bay có nhiều loại, có thể các anh chỉ thấy máy bay chiến đấu, mà cái giá sắt này lại có cấu tạo rất giống tàu lượn thời kỳ đầu. Tàu lượn hồi ấy không có động cơ, hoàn toàn chỉ hoạt động dựa vào năng lượng khi lao từ trên cao xuống mà thôi. Hồi còn nhỏ, tôi sống gần bảo tàng không quân Hoàng gia Anh quốc, từng thấy mô hình tàu lượn ban nhất, nó rất giống với cái giá sắt này. Vương Uy bước lên trước, sờ tay vào khung thép trên giá, vừa sờ vào tay đã bám đầy gỉ, lớp gỉ này phía trên là gỉ đồng màu xanh, bên dưới là gỉ sắt màu đỏ, có lẽ cái giá sắt này được mạ đồng thau. Cấu tạo của cái giá rất đơn giản, ngoài những khung tam giác lồng vào nhau, chỉ có đôi cánh sắt đang khép lại trên lưng là tương đối phức tạp mà thôi, thứ này rất khó có thể gọi là máy bay, lại càng khó hình dung nó có thể bay lên trời. Vương Uy đi vòng quanh cái giá mấy vòng, trong khi Dương Hoài Ngọc cầm đuốc dạo quanh bình đài xem còn có gì đặc biệt nữa không. Cô đi một vòng rồi quay lại, nói với Vương Uy: – Anh Uy, nơi này không phải bình đài và con đường đâu, mà là một cánh tay của bức tượng. Vương Uy ngớ ra hỏi: – Sao lại nói thế? Dương Hoài Ngọc nói: – Tôi đến sát mép bình đài, thấy đầu mút phía trước của bình đài có năm ngón tay hơi co lại, nhìn rất cân xứng với nhau, trông giống bàn tay người lắm. Vương Uy suy nghĩ hồi lâu rồi nói: – Trên bàn tay tượng đặt một con chim sắt để làm gì? Lẽ nào nó thật sự có ý nghĩa đặc biệt gì ư? Dương Hoài Ngọc lắc đầu. Lúc này, thình lình cái giá sắt rung lên kịch liệt, Vương Uy giật mình hoảng hốt, vội giương súng nhằm vào khối đen đen ở giữa cái giá sắt. Đôi cánh chim sắt bỗng hơi xòe ra cụp lại vài ba lần, cuối cùng “rụp” một cái cụp vào rồi không thấy cử động gì nữa. Hai người trố mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, con chim sắt như một sinh vật sống vậy, mới rồi nó ra sức vẫy vùng, lẽ nào đang muốn bay lên? Bấy giờ, con chim sắt lại từ từ di động, lùi về phía sau. Vương Uy hoảng hốt, vội đưa tay ra níu lấy thanh sắt bên cạnh, không ngờ đà kéo của con chim sắt này rất mạnh, lôi tuột cả Vương Uy về phía sau, khiến anh loạng choạng mấy bước. Dương Hoài Ngọc giơ đuốc soi xuống cái giá sắt bên dưới chân con chim, nói: – Thì ra có bánh xe… Vương Uy đứng vững giơ đuốc lên soi, thấy giá đỡ con chim sắt có bốn cặp trục bánh xe, mỗi giá đối xứng với một cặp trục. Bánh xe bằng sắt gắn với trục trơn nhẵn lạ thường, không chút han gỉ, xem ra nó thường xuyên di động trên bình đài này, dù có gỉ sắt cũng bị bong hết cả. Tuy đôi cánh chim đã xếp lại, nhưng vẫn rất lớn, trên bình đài này gió rất lớn, hễ có gió thổi qua, đôi cánh ấy lại xòe ra như cánh buồm, khiến chim sắt xoay chuyển bốn phía, ngọn đèn cũng theo đó mà di động, nhìn từ xa hệt như ma trơi. Dương Hoài Ngọc nói với Vương Uy, cô đã kiểm tra cây đèn đồng, thấy bên ngoài đèn có một cái chụp sắt, trên chụp sắt là miếng ngói thủy tinh nửa khép nửa mở. Miếng ngói thủy tinh trơn nhẵn lạ thường, cô ngửi mùi dầu trong đèn, thấy hình như là mỡ người đã qua xử lý. Mỡ người có thể cháy rất lâu, không dễ bị loãng, lúc thắp lên cho ngọn lửa rất to. Nhưng con chim sắt này nếu không được đưa lên đây trong lúc kiến tạo bức tượng thì sau khi bức tượng đã tạc xong, sẽ không thể cẩu một vật lớn như vầy lên đến độ cao này nữa. Căn cứ vào những dòng chữ Tạng cổ trên ngực bức tượng thì ngọn đèn này rất có thể đã cháy từ mấy trăm đến hơn một nghìn năm nay rồi. Chim sắt di chuyển chừng hơn chục mét thì gió trên bình đài lặng dần, chim sắt cũng dừng lại. Tuy chim đã dừng nhưng đám đen đen ở bụng nó vẫn không ngừng cựa quậy, hình như bên trên có thứ gì đó. Vương Uy đưa mắt ra hiệu cho Dương Hoài Ngọc, hai người một phải một trái đến gần con chim sắt, một tay cầm đuốc, một tay cầm súng. Lúc này sương mù trên bình đài đã bị gió thổi tan khá nhiều, tầm nhìn cũng xa hơn. Vương Uy đứng bên dưới cái giá, tựa hồ thật sự trông thấy ở giữa cái giá có một vật gì đó đang cử động. Anh giơ tay ra hiệu cho Dương Hoài Ngọc cầm súng quan sát động tĩnh trên kia, nếu đối phương có địch ý thì lập tức nổ súng. Còn anh thì giắt súng vào lưng, trèo lên khung sắt, leo lên được chừng bốn năm mét thì từ từ đến gần bụng chim. Nơi bụng chim có một chỗ lõm vào như cái bầu vậy, anh nằm bò phía dưới cái bầu đó, thấy nó được làm từ một tấm sắt rất lớn, có gì đó đang vùng vẫy bên trên, khiến tấm sắt phát ra tiếng lạch cạch ngay bên tai anh. Vương Uy giẫm lên một thanh sắt, lặng lẽ leo lên mép cái bầu bằng sắt, anh cắm bó đuốc vào một khe hở bên dưới giá sắt, đoạn giơ súng quát vọng vào trong: – Đứng im, giơ tay lên! Bên trong cái bầu lạihao đảo loạn lên làm cả chiếc giá sắt hình tam giác bên dưới cũng nghiêng ngả theo, khiến Vương Uy suýt nữa rơi xuống. Vương Uy nổi giận, liền chĩa súng bắn vào trong một phát. Vừa nghe tiếng súng của Vương Uy, Dương Hoài Ngọc lập tức cảnh giác, giương súng định bắn. Bấy giờ, trong cái bầu bằng sắt bỗng vang lên tiếng nói yếu ớt: – Người anh em, tôi đây, mau cứu tôi với… Vương Uy đứng rất gần cái bầu sắt, nghe rõ mồn một tiếng nói kia, tức thì tim đập thình thịch, còn kích động hơn cả lúc xông pha phá vòng vây của kẻ địch năm xưa, tiếng nói ấy chẳng phải của Nhị Rỗ hay sao? Như bị điện giật, Vương Uy vội xông vào trong bầu sắt, diện tích cái bầu khá rộng, anh lấy bó đuốc gài ở giá sắt bên dưới giơ lên soi, chợt trông thấy một người đang cuộn mình như con tôm, hai tay chống lên mặt bầu sắt. Vương Uy bước tới kéo Nhị Rỗ dậy nhưng Nhị Rỗ không thể cử động được, chỉ thều thào nói: – Tay tôi… hai tay tôi hình như bị gãy cả rồi, chỉ huy cẩn thận… Vương Uy vội nói: – Được… được… Anh đi vòng ra sau lưng Nhị Rỗ, ôm ngang người, xốc gã đứng dậy. Dương Hoài Ngọc ở dưới đang chuẩn bị nổ súng, đột nhiên thấy Vương Uy chui vào trong cái bầu sắt, ngỡ rằng anh chui vào đánh giáp lá cà với thứ trong đó, cô càng nắm chắ súng hơn, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Thấy Vương Uy ôm một người đứng dậy, cô há hốc miệng ra, thoạt nhìn thân hình gầy gò của người đó, cô đã nhận ra ngay Nhị Rỗ. Trông thấy Nhị Rỗ vốn bị cho rằng đã tan xương nát thịt bỗng xuất hiện trên mình con chim sắt thần bí này, Dương Hoài Ngọc còn ngỡ như mình nhìn nhầm. Nhưng đúng là sự thật, Vương Uy đang cõng Nhị Rỗ lên lưng, từ từ leo xuống cái giá sắt. Xuống đến nơi, anh đặt Nhị Rỗ lên mặt đất, vẫy tay bảo Dương Hoài Ngọc lấy túi thuốc trong ba lô ra. Vương Uy xuất thân con nhà võ, đương nhiên thông tạo cách nắn xương, anh kiểm tra hai tay Nhị Rỗ, phát hiện xương không gãy, nhưng có vài chỗ bị sai khớp. Vương Uy nắn lại khớp cho Nhị Rỗ, đoạn bôi thuốc giảm đau. Nhị Rỗ lầm bầm một lúc mới thốt được một câu: – Ông nội tôi bảo tôi cao số, tôi không tin, nhưng lần này được kiểm chứng rồi, rõ ràng Diêm Vương không bắt được tôi. – Nói xong, gã cười hề hề. Thấy Nhị Rỗ không chết, Vương Uy vô cùng xúc động, anh nắn lại khớp cho Nhị Rỗ rồi kiểm tra toàn thân gã, thấy các nơi khác chỉ bị xây xước, không có gì nghiêm trọng. Trải qua một trận cam go này, cả sức lực và tinh thần của ba người đều vô cùng rời rã. Lúc này vừa bình tĩnh lại, cả ba liền nằm lăn ra đất, không ai muốn ngồi dậy. Giữa không trung tuy gió to nhưng không lạnh, ba người nằm dài ra, tranh thủ nghỉ ngơi chốc lát. Vương Uy hỏi Nhị Rỗ: – Anh làm sao thế? Rơi từ độ cao như thế xuống mà không việc gì à? Nhị Rỗ lầm bầm: – Mẹ kiếp, tôi thật cao số, từ trên ấy chục mét rơi xuống, lại trúng vào con chim sắt này. Cái bầu sắt kia cũng dễ chịu ghê, lại vững chãi nữa, nếu không có khi tôi đã đè sụp nó rồi. Lúc Vương Uy leo lên cứu Nhị Rỗ, có sờ tay vào trong cái bầu sắt, thấy bên trong hình như là một lớp da, lớp sắt bên dưới cũng không hoàn toàn là sắt, mà có cái gì đó gắn kết lại, người nằm bên trên có thể cảm giác đàn hồi rõ rệt. Có lẽ chính thứ đó đã cứu mạng Nhị Rỗ, chứ nếu chỉ thuần là sắt, hẳn cái bầu đó đã bị Nhị Rỗ đè sụp. Ba người ngồi giữa bình đài ăn lương khô rồi lại nằm vật xuống, sức cùng lực kiệt, mơ màng ngủ thiếp đi. Trong giấc ngủ, Vương Uy liên tục gặp ác mộng, anh mơ thấy mình đến một nơi kỳ lạ, bốn bề đều là tường vây, trước mặt có một người đang đứng. Người này quay lưng về phía anh, hình như đang nói, nhưng nói gì thì anh không nghe rõ. Người ấy nói rất nhiều, trong khi Vương Uy chỉ có thể quỳ dưới đất, anh muốn đứng dậy phản bác, nhưng tay chân không động đậy nổi, miệng cũng không nói nên lời. Anh cố mở miệng nhưng miệng há ra mà không thốt nổi lời nào. Vương Uy đang sợ đến toát mồ hôi, chợt giật mình tỉnh lại, mở bừng mắt ra nhìn. Bó đuốc họ cắm trên giá sắt sắp cháy hết, ánh sáng dần dần yếu hẳn đi. Anh thấy Nhị Rỗ đang thì thầm nói chuyện với Dương Hoài Ngọc. Nhị Rỗ cứ một câu tây rởm thế này, hai câu tây rởm thế nọ, nhưng lần này Dương Hoài Ngọc không nổi cáu, chỉ câu được câu chăng đối đáp với gã. Thấy Vương Uy đã dậy, hai người thôi không nói chuyện nữa. Nhị Rỗ cười khì khì, nói: – Chỉ huy lại một lần nữa cứu mạng tôi rồi, anh đúng là cha mẹ tái sinh ra tôi. Bị Vương Uy ột đá, Nhị Rỗ liền làm bộ nhếch miệng nhe răng ra, như muốn cắn cả chòm râu dê vào miệng. Vương Uy trừng mắt nhìn Nhị Rỗ, nói: – Tình hình anh thế nào, có leo lên được nữa không? Nhị Rỗ vỗ ngực: – Chúng ta vào sinh ra tử đánh thắng bấy nhiêu trận, sợ gì chút vết thương này. Chỉ huy cứ yên tâm, không có chuyện gì đâu. Vương Uy gật đầu, nói: – Nghỉ một lúc nữa, rồi tất cả leo lên đầu tượng. Đột nhiên Nhị Rỗ hỏi: – Leo lên đầu tượng để làm gì? Nghe Nhị Rỗ hỏi, Vương Uy ngớ ra, đúng vậy, họ bất chấp mọi giá leo lên đến đầu tượng để làm gì? Họ chỉ biết bức tượng này hết sức kỳ quái, cho nên mới từ khu rừng dưới kia leo hơn nghìn mét lên đến đây, nhưng leo lên để làm gì thì họ chưa







Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Chuyện tình 20 năm

Chuyện tình 20 năm  Nửa đêm, người vợ thức giấc. Kh...

Truyện Cười

22:15 - 26/12/2015

Coi tay vào sáng mưa

Coi tay vào sáng mưaÔng nội bà đã phạm sai lầm vì đã không đốt hết bộ ...

Truyện Ngắn

08:40 - 23/12/2015

Đọc truyện ma- Thức Khuya Coi Ma

Đọc truyện ma- Thức Khuya Coi Ma Phần 1: Thức Khuya Coi Ma Tôi Ðang Bị Tai Họa…. ...

Truyện Ma

09:48 - 10/01/2016

Tình yêu đi đến cuối cuộc đời

Tình yêu đi đến cuối cuộc đờiÔng nghẹn ngào và tưởng chừng trái tim mình cũng đ...

Truyện Ngắn

13:49 - 23/12/2015

Kí ức một dòng sông

Kí ức một dòng sôngNhững người bạn nhỏ thuở hôm nào đã cùng tôi ngày ...

Truyện Ngắn

02:15 - 23/12/2015


The Soda Pop