hìn Nhị Rỗ, như muốn nuốt chửng anh ta vào bụng. Nhị Rỗ giật mình hỏi lại: -Chỉ huy, làm sao thế? Tôi không nói sai đấy chứ? Vương Uy nhấn mạnh từng lời: -Năm xưa Trương Tử Thông đã đến đây, hai người có nhận ra không? Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc cùng giật nảy mình, năm xưa Trương Tử Thông nghĩ đủ mọi cách mà không phá nổi đôi mắt rồng của Bối long âm khư, sao lại xuống được cánh rừng dưới lòng đất này? Họ đang định hỏi cho rõ thì đã nghe Vương Uy nói: -Chúng ta chia nhau đi xem xét từng ngôi nhà một, xem có phải trong những nhà kia đều có tượng người chim không? Nói xong, anh dẫn đầu đi ra, lần lượt đẩy cửa từng ngôi nhà, xông vào xem xét. Trên bãi đất trống trong khu rừng này chỉ có gần chục nóc nhà như vậy, cuối cùng họ lại tụ lại trong gian nhà cuối cùng. Quả nhiên không ngoài dự đoán của Vương Uy, trong nhà nào cũng có một bức tượng chim, kích thước lớn bé như nhau, thần thái giống nhau như đúc, hơn nữa ngoài pho tượng ra, trong nhà không còn thứ gì khác. Vương Uy đứng trong gian nhà gỗ cuối cùng, vẻ mặt căng thẳng, nói: -Hai người có thấy gì không, ánh mắt của pho tượng người chim trên chiến thuyền cổ và ánh mắt của những tượng người chim này rất giống nhau. Nhìn vào mắt chúng, người ta đều có cảm giác sợ hãi, cảm thấy sau lưng có gì đó đang chằm chặp nhìn mình. Nhưng bức tượng người chim chúng ta phát hiện được trong khu rừng giáp ranh hai tỉnh Tứ Xuyên và tây Tạng lại khác hẳn, tôi đoán rằng, pho tượng trên chiến thuyền cổ không phải do Trương Tử Thông tạo ra, mà vốn có xuất xứ từ nơi này. Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc đều tỏ vẻ nghi hoặc, nếu chỉ dựa vào những căn cứ đó mà kết luận Trương Tử Thông đã từng đến khu rừng này thì không đủ sức thuyết phục. Thấy vẻ nghi ngờ trên gương mặt hai người, Vương Uy nói tiếp: -Dáng dấp của pho tượng có thể bắt chước, nhưng ánh mắt kỳ lạ kia thì không cách nào mô phỏng được, hai người cứ nhìn vào mắt pho tượng mà xem, nhất định sẽ thấy sự khác thường bên trong. Tôi đã nhìn thẳng vào mắt bức tượng người chim trên chiến thuyền cổ rồi, nhận ra ánh mắt của bức tượng ấy rất giống những bức tượng ở đây. Lý luận của Vương Uy không đủ sức thuyết phục Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc, nhưng họ đều biết Vương Uy xưa nay nói năng hành động đều chắc chắn. Những lời của Vương Uy đã phủ bóng đen lên tâm trí họ, nhìn pho tượng người chim trong căn nhà gỗ, họ lại chợt có cảm giác bứt rứt khó chịu. Trong khi Vương Uy nói, Nhị Rỗ đi vòng quanh bức tượng mấy vòng, quan sát thật kỹ mọi chi tiết. Dương Hoài Ngọc cũng chằm chằm nhìn vào pho tượng người chim, lúc này mọi nghi vấn đều tập trung cả vào những bức tượng không có sinh mệnh này, họ cần phải tìm ra bằng chứng xác thực hơn để chứng minh Trương Tử Thông đã từng đến khu rừng ngầm dưới lòng đất này. Nhìn theo ánh đuốc của Nhị Rỗ đang di động, bỗng cô kinh ngạc kêu lên: -Các anh nhìn kìa, tượng người chim chảy nước mắt. Nghe Dương Hoài Ngọc nói, Vương Uy và Nhị Rỗ đều đổ dồn vào gương mặt người chim. Quả nhiên, từ đôi mắt người chim có hai dòng nước từ từ chảy xuống, từng chút từng chút thấm ra ngoài. -Hình như là huyết lệ. – Vương Uy nói. Nhị Rỗ gật đầu đồng ý: -Chắc chắn bức tượng này rỗng ruột, bên trong hẳn có gì đó kỳ quái, chúng ta phá ra xem. Vương Uy tìm thấy mấy tảng đá ở trước cửa nhà, mỗi người một cục, cùng đập bức tượng ra. Bức tượng vốn là một lớp vỏ đá kín bọc ngoài, đập vỡ lớp vỏ đó, bên trong lộ ra một đống máu thịt bầy nhầy, có cả óc lẫn tay chân. Những mảnh thịt vụn được ghép lại với nhau, chỗ ghép đã đóng băng, có thể nói thi thể tả tơi này được ghép lại bằng băng. Vương Uy ngạc nhiên: -Thi thể vẫn chưa bị rữa, những tảng băng này là thế nào nhỉ? Họ không thể ngờ bên trong bức tượng lại là một thi thể còn tươi nguyên, hẳn là mới chết chưa lâu. Có điều thi thể này lại đóng băng, gây khó khăn trong việc phán đoán thời gian chết. Nhưng điều kỳ lạ hơn cả là bên trong bức người chim lại đóng băng, trong khi nơi này nằm giữa khu rừng nguyên thuỷ dưới lòng đất, nhiệt độ phải cao hơn nhiều so với hang động ngầm, dưới hang ngầm còn không có băng tuyết, huống hồ ở đây? Hơn nữa, bức tượng này vốn kín mít, như vậy là trước khi bị bọc kín trong pho tượng, thi thể đã bị băm vằm, nếu nói năm trăm năm trước Trương Tử Thông đã đến đây rồi, vậy thì bức tượng này ít nhất cũng đã tồn tại từ năm trăm năm trước ư? Lẽ nào thi thể có thể giữ nguyên vẹn không bị phân huỷ bên trong pho tượng suốt năm trăm năm? Chuyện này thật quá lạ lùng. Ba người ra khỏi căn nhà đó, sang các nhà khác xem xét, thấy bên trong các pho tượng người chim đều giấu một thi thể đã bị băm vằm thành từng mảnh. Vương Uy không khỏi hoang mang, bởi anh nhận ra những thi thể này cũng bị băm vằm hệt như Ngọng và Ngoẹo trong cỗ quan tài đá treo, tựa hồ đều bị kền kền xé xác rồi được ai đó ghép lại vậy. Nhưng tại sao họ bị kền kền xé xác? Tại sao lại bị phong kín trong tượng người chim? Những điều này là bí ẩn khó lý giải. Nghĩ đến kền kền, Vương Uy lại nhớ những truyền thuyết lưu truyền rộng rãi ở Xuyên Trung. Nhưng những gì anh thấy vào lúc này lại ly kỳ hệt như truyền thuyết về vị lạt ma già, nếu nhìn ở một góc độ khác, liệu có phải những thi thể này cũng giống vị lạt ma kia, đều bị thiên táng ngay khi còn sống? Càng nghĩ Vương Uy càng thấy giả thiết này rất có khả năng, bằng không những thi thể kia bị phong kín trong khu rừng dưới lòng đất hơn năm trăm năm nay, hẳn đã phải mục rữa từ lâu, chỉ còn đống xương khô, đâu thể chảy ra huyết lệ được? Nhưng nếu như giả thiết ấy là sự thật, vậy chẳng phải là sau Trương Tử Thông đã có người khác tìm đến đây, cuối cùng bị chết một các ly kỳ ư? Trong tượng người chim chỉ có một đống máu thịt bầy nhầy, không xác định được là người từ thời đại nào, cho nên những giả thiết ấy đều không thể kiểm chứng, nhưng Vương Uy vẫn cảm thấy câu chuyện này đúng là như vậy. Thế giới dưới lòng đất sâu này chỗ nào cũng có những chuyện quái gở, vương triều Lạp Cách Nhật mà họ tìm kiếm vẫn chưa thấy tung tích, nhưng những điều thần bí này lại có thể giết chết họ trong nháy mắt. Vương Uy bảo Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc: -Nơi này hết sức quái gở, mọi người phải hết sức cẩn thận. Chúng ta ra phía trước kia xem, biết đâu phát hiện thêm được điều gì đó. Nói rồi Vương Uy tiên phong đi trước, dập tắt đuốc, dùng đèn pin soi đường. Ra khỏi khu vực mấy ngôi nhà gỗ, phía trước là một cánh rừng toàn đại thụ cao vút, cây bụi um tùm bên dưới, không có lấy một con đường, rất khó băng qua. Vương Uy đang mải mê nhìn đường dưới chân, bỗng nghe Nhị Rỗ nói với Dương Hoài Ngọc: -Này tây rởm, cô xem bên kia có một bức tường kìa? Bị Nhị Rỗ gọi là tây rởm, Dương Hoài Ngọc rất tức giận, bèn trừng mắt nhìn lại, không đáp. Nghe hai người đối đáp, Vương Uy bị thu hút, liền ngoái đầu nhìn theo hướng Nhị Rỗ chỉ, quả nhiên thấy một bức tường cao đến mấy trượng gần đó. Ba người rảo bước đi tới, thấy bức tường đứng giữa hàng cây, đã sụp nhiều chỗ. Tường xây bằng đá và đất bùn, nằm giữa rừng rậm, trước không có làng mạc, sau chẳng thấy cửa nhà, liêu xiêu không dựa được vào đâu cả, nếu gặp lũ chắc chắn sẽ đổ sụp. Xung quanh tường mọc đầy cỏ dại, không có cách nào đến gần được, ba người đành đứng từ xa trông lại, cũng không thấy có gì lạ. Nhị Rỗ ôm lấy thân cây leo lên chừng mười mấy mét, ngậm cây đèn pin duy nhất vào miệng, quan sát một lúc lâu nhưng chẳng trông thấy gì. Nhị Rỗ đu lên một cành cây, chuyền cành sang một cây khác gần đó, rồi chuyền tiếp sang bức tường. Vương Uy đứng dưới lớn tiếng hỏi Nhị Rỗ có thấy gì không? Một lúc lâu không nghe Nhị Rỗ đáp, chỉ thấy ánh đèn pin loang loáng giữa đám lá, Vương Uy cho rằng gã gặp phải chuyện gì, bèn lớn tiếng gọi thêm lần nữa. Nhị Rỗ đã leo sang bên kia của bức tường, chỉ nghe tiếng gã thì thào vọng lại: -Chỉ huy ơi, bức tường này vốn là chiến hào… -Chiến hào? – Vương Uy hơi ngỡ ngàng, ai lại đánh trận ở dưới này chứ? Bỗng Nhị Rỗ kêu thét lên từ bên kia bức tường, nghe tiếng hình như là bị ngã từ trên tường xuống đất. Vương Uy và Dương Hoài Ngọc nhìn nhau, đều cảm thấy không ổn. Vương Uy gọi to: -Anh sao rồi? Nhị Rỗ dở sống dở chết đáp: -Mẹ kiếp, sợ quá, dưới chiến hào có một khẩu súng trường. Vương Uy và Dương Hoài Ngọc đều vô cùng ngạc nhiên, xem ra chuyện này càng lúc càng thêm hóc búa. Trước đây, họ cho rằng khu rừng dưới đất này bị Bối long âm khư vây hãm, ngay bậc cao nhân như Trương Tử Thông cũng không phá nổi đôi mắt rồng của Bối long âm khư, huống hồ là người khác. Sở dĩ Vương Uy phán đoán rằng Trương Tử Thông đã tới nơi này, là bởi khi nhìn đôi mắt pho tượng người chim, cảm giác ấy như bật ra từ nơi sâu thẳm nhất trong tim anh, nhưng sau đó nghĩ kỹ lại, xem xét trên góc độ lý trí, anh mới phát hiện chuyện này có phần không được chắc chắn cho lắm. Nghe Nhị Rỗ nói có khẩu súng trường, anh giật thót tim, vội vàng cùng Dương Hoài Ngọc trèo cây sang xem. Công cụ chiếu sáng tầm xa duy nhất đã bị Nhị Rỗ làm rơi vỡ, bức tường này cao đến mấy trượng, ánh đuốc không soi sáng được xa, chỉ thấy phía dưới là một mảng tối om om. Nghe tiếng Nhị Rỗ rên rỉ trong bóng tối, Vương Uy đoán chừng lúc ngã gã đã bị thương, liền hỏi vọng xuống: -Nhị Rỗ, làm sao rồi? Nhị Rỗ trả lời: -Hai người cẩn thận nhé, trên tường có cái gì ấy, tôi vừa rồi chỉ mải nhìn khẩu súng trường bên dưới nên đụng phải nó. Vương Uy nghi hoặc nhìn Dương Hoài Ngọc, trên tường gió thổi lồng lộng, dưới ánh đuốc bập bùng, có thấy sinh vật nào đâu? Vương Uy giơ đèn pin soi, thấy bức tường đá này rất dài, chạy vào sâu trong rừng, bề ngang cũng rộng, đủ ấy người cùng đứng trên đó. Thân thủ của Nhị Rỗ thế nào Vương Uy hiểu rõ hơn ai hết, nhất định gã không thể vô duyên vô cớ bị ngã ở đây được, nghĩ vậy, anh không khỏi căng mắt nhìn thật kỹ bóng tối mênh mông phía trước. Ngọn đuốc chỉ soi sáng được một phạm vi rất hạn chế, Vương Uy giương mắt quan sát trong bóng tối, chợt thấy ở một góc ánh sáng lờ mờ, thấp thoáng có một khuôn mặt. Có điều ngoài những đường nét rất mơ hồ, anh chẳng thấy được gì hơn nữa cả. Anh không rõ đó là thứ gì, cũng không dám làm bừa, đành len lén lần tay rút súng rồi đột ngột nhằm thằng vào gương mặt kia bắn luôn hai phát. Gió chướng chợt nổi lên, Vương Uy chợt thấy một mùi tanh ập vào mặt rồi biến mất ngay trong giây lát. Dương Hoài Ngọc đờ ra nhìn Vương Uy hồi lâu, mặt tái nhợt, có lẽ vì quá sợ hãi. Nhị Rỗ ở dưới kêu to: -Thế nào, hai người đã phát hiện thấy gì chưa? Vương Uy và Dương Hoài Ngọc đều nắm chắc tay súng, thứ đang lẩn lút trong bóng tối kia đã chuồn mất, chỉ còn gió rừng lùa vào cổ hai người lạnh toát. Ở quãng giữa bức tường Vương Uy phát hiện thấy một dãy những mô đá, các mô đá này thấp hơn bờ tường mấy mét, anh bèn cùng Dương Hoài Ngọc nhảy xuống. Đứng trên mô đá nhìn bức tường đối diện, quả nhiên thấy có một hàng những lỗ châu mai to chừng hai nắm tay, đúng tiêu chuẩn của công sự thời cận đại. Vương Uy và Dương Hoài Ngọc đều hiểu những lỗ châu mai này là để binh lính nấp bên trong bắn ra ngoài, lẽ nào khu rừng dưới mặt đất này từng xảy ra chiến sự sao? Hơn nữa có thể xây công sự lớn thế này, chắc hẳn phải là một cuộc xung đột quy mô lớn, rốt cuộc là kẻ nào mà có thể khua chiêng gióng trống chém giết nhau dưới lòng đất thế này nhỉ? Trong lòng cả hai đều có vô số thắc mắc không sao trả lời nổi. Dưới mô đá có chiếc thang gỗ vẫn hoàn toàn mục nát, hai người bèn theo thang tụt xuống, thấy Nhị Rỗ đang nằm trong bụi cỏ, hình như đã bị thương. Vương Uy và Dương Hoài Ngọc chạy tới, hỏi: -Anh sao thế? Có đứng dậy được không? Thấy Nhị Rỗ nằm bất động, không trả lời, Vương Uy thầm than không ổn, bức tường này không cao lắm, không đến nỗi ngã từ trên tường xuống mà chết được đấy chứ. Anh chạy tới gần Nhị Rỗ, khi chỉ còn cách mấy bước chân, bỗng nghe Nhị Rỗ yếu ớt kêu lên: -Đừng đến gần, đừng động đậy… Vương Uy ngớ ra, vội khưng lại, Dương Hoài Ngọc cũng cảnh giác đứng lại, hai người e dè nhìn lớp lá rụng và dây rừng phủ dày trên mặt đất, nhưng chẳng thấy động tĩnh gì. Vương Uy nghi hoặc hỏi: -Anh đụng phải cái gì thế? Chúng tôi làm thế nào để giúp anh đây? Nhị Rỗ nói: -Tôi cũng không biết đã giẫm vào cái gì nữa, chỉ thấy nửa người dưới bị thứ đó ghì chặt, lôi tuột xuống dưới. Hai người cẩn thận, quanh đây có thể vẫn còn thứ đó đấy, nó giống như cái bẫy vậy, giẫm phải là rơi xuống liền, hai người cứ từ từ nhích dần đến đây rồi lôi tôi lên. Lúc này Vương Uy mới chú ý thấy Nhị Rỗ chỉ lộ ra nửa thân người trên mặt đất, nửa người dưới ngập trong đống lá khô và dây rừng, không hiểu đã ra sao. Anh cùng Dương Hoài Ngọc người trước kẻ sau thận trọng lần đến gần Nhị Rỗ. Ánh đuốc soi rõ khuôn mặt rỗ của Nhị đang tái nhợt đến kinh người, cặp mắt cũng dại hẳn đi. Hai người nắm lấy cánh tay Nhị Rỗ toan lôi lên, cả hai đồng thời dụng lực, nhưng Nhị Rỗ chẳng mảy may nhúc nhích, hệt như bị đóng đinh xuống đất vậy, dù cố kéo đến mấy cũng không có tác dụng, khiến Vương Uy thầm kinh hãi. Anh nhìn lại Nhị Rỗ thấy mắt gã đã trắng dã, xem ra còn nguy cấp hơn vừa rồi, cứ lôi như thế này nữa e rằng gã không chịu nổi. Vương Uy cắm bó được lên mặt đất, dùng hai tay bới lá rụng. Lá rụng trên mặt đất qua nhiều năm chất thành lớp lá dày, lại thêm nước ngầm ngấm vào nên tầng lá rụng bên dưới đã mục ải, khiến lớp bên trên vón lại, bới rất mất sức. Anh đành dùng báng súng đập cho đất tơi ra, rồi dùng tay bới, Dương Hoài Ngọc thấy vậy cũng xúm vào giúp một tay. Cô tây rởm này thật ra cũng tốt bụng, có điều nhiều năm nay theo lão Tôn giết người cướp của, nên tính tình có phần hung bạo. Hiện giờ cô đang theo Vương Uy và Nhị Rỗ, ba người cùng hội cùng thuyền, cho nên ra tay giúp Nhị Rỗ là điều đương nhiên. Càng đào, Vương Uy càng thấy kinh ngạc, tầng lá mục này rất rắn, cũng không thấy trên mặt đất có hầm hố gì, làm sao thứ bên dưới có thể thể lôi tuột Nhị Rỗ xuống được? Khi đào đến bắp chân Nhị Rỗ, hai người bỗng trông thấy có mấy rễ cây đen trũi to như ngón tay cái quấn quanh chân gã, họ vừa bới lớp lá mục ra thì những rễ cây kia như có linh tính, rụt ngay xuống đất. Vương Uy và Dương Hoài Ngọc kinh ngạc, càng cố sức bới Nhị Rỗ lên, Vương Uy vạch ống quần gã, thấy chân Nhị Rỗ có mấy vết thương rướm máu hằn sâu như bị đánh bằng roi da. Nhị Rỗ được kéo lên, nằm lăn ra đất thở hồng hộc hồi lâu rồi kéo chân Vương Uy nói: -Thưa chỉ huy, à… không, thưa anh, hôm nay không có anh thì thằng Nhị Rỗ này đã bị chôn sống rồi, thật mang ơn anh quá. -Rốt cuộc là chuyện gì thế? – Vương Uy hỏi. Nhị Rỗ đảo mắt, nói: -Tôi ngã từ trên tường xuống, chân chưa bén đất thì người đã bị lọt xuống đó, nửa người dưới mất hẳn cảm giác. Vương Uy quay sang hỏi Dương Hoài Ngọc: -Cô Ngọc từ nước ngoài đến, đã nghe nói ở đâu có thứ quái lạ thế này chưa? Thấy Dương Hoài Ngọc lắc đầu, Vương Uy thầm kinh ngạc, tầng lá mục này cứng như vậy, những cái rễ đen kia làm thế nào lôi tuột được người xuống lòng đất? Thật không thể hiểu nổi. Tuy thứ đó đúng là có cội có rễ, nhưng lại đen trùi trũi, chẳng giống rễ cây chút nào, nhìn nó linh hoạt như vậy, chưa biết chừng là sinh vật cũng nên. Nhị Rỗ nằm bò ra mặt đất xoa bóp chân cho lưu thông máu, mất một lúc sau hai chân mới hồi phục được tri giác. Gã tiếp tục xoa đi xoa lại hồi lâu, mới từ từ đứng lên đi nổi. Mọi người thận trọng lục xoát kỹ xung quanh nơi phủ đầy dây rừng và lá khô này, nhưng thứ đó chẳng thấy xuất hiện nữa. Vương Uy đoán nó sợ ánh sáng nên không dám xông ra tấn công người nữa. Nhị Rỗ ngã từ trên tường xuống, bị vỡ đèn pin, bốn bề tối om nên quái vật kia mới thừa cơ nhào ra, suýt nữa thì lấy mạng gã. Khoảnh đất dưới bức tường đá này rất rộng, mỗi chiều phải đến mấy chục trượng, trên mặt là tầng lá mục và dây rừng rắn đanh, nhưng lạ một điều là chẳng thấy cành cây ngọn cỏ gì sinh trưởng được ở đây cả. Nhị Rỗ nói: -Chỉ huy đừng nói gì vội, thử sờ lớp đất này xem đã, mẹ nó chứ, lạnh như băng ấy, đất gì mà lạnh thế, đúng là quái con bà nó gở. Vương Uy và Dương Hoài Ngọc bới đất đến toé máu tay, đương nhiên biết điều ấy, nhưng khi nãy cả hai còn mải lo lắng cho Nhị Rỗ, chỉ biết bới đất như điên, chẳng nghĩ ngợi gì cả, bây giờ nghe Nhị Rỗ nói, họ mới cảm thấy quả là khác thường. Vương Uy ngồi xuống bới đất, phát hiện ra càng bới xuống sâu đất càng lạnh, tầng lá rụng và dây rừng bên trên rắn như vậy thật ra cũng một phần lớn liên quan đến việc đất đai ở đây là đất bị đóng băng, nước trong đất một khi bị đóng băng sẽ cứng lại. Vương Uy bới thêm một lúc nữa, quả nhiên thấy trong đất có lẫn những mảnh băng nhỏ. Ba người nhìn nhau, chẳng cần nói đã hiểu ý đối phương, bất giác cả ba cùng liên tưởng đến những bức tượng người chim bị đóng băng trong những gian nhà gỗ. Lẽ nào giữa hai chuyện này có mối liên quan với nhau? Nhị Rỗ nói: -Nhiệt độ trên mặt đất phải ới đúng, nói chung, chỉ đến mùa đông mới xảy ra hiện tượng mặt đất đóng băng, do nhiệt độ bên ngoài làm ặt đất đông cứng lại mà thôi, làm sao ở đây lại xảy ra chuyện này được? Vương Uy cau mày nghĩ ngợi, đột nhiên bảo Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc: -Hai người có chú ý đến nhiệt độ xung quanh những căn nhà kia không? Từ trong rừng đi tới, hình như nhiệt độ xung quanh những căn nhà ấy rất thấp. Lúc họ tiến vào dãy Đường Cổ Lạp, vì phải băng qua tuyết tuyến nên ai nấy đều mặc áo bông, đội thám hiểm chịu khó đầu tư rất nhiều tiền vào những trang thiết bị này, đường may cực kỳ tỉ mỉ, bên trong còn có thêm một lớp lót bằng da báo, mặc vào ấm vô cùng. Hơn nữa, nhiệt độ tại khu vực bên dưới núi tuyết rất thấp, cứ đi lại trong môi trường như vậy, nếu không để ý kỹ thì rất khó cảm nhận được sự chênh lệch nhiệt độ rất nhỏ. Nghe Vương Uy nói, Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc sực nhớ ra, những căn nhà gỗ âm u kia cũng thường toát ra một bầu không khí lành lạnh, khi nhìn vào mắt tượng người chim trong những căn nhà đó, lập tức toàn thân toát mồ hôi lạnh, lúc ấy họ chỉ nghĩ tà khí trong những căn nhà gỗ kia quá nặng nề, giờ mới nhận ra nhiệt độ trong đó thấp hơn nhiệt độ trong rừng thật. Đứng trong căn nhà gỗ, họ có thể cảm thấy hơi lạnh căm căm như từ dưới đất bốc lên vậy. Nhị Rỗ nghĩ ngợi một lát rồi nói: -Tôi đoán dưới lòng đất này có khi nào chôn băng không? Chỉ có vậy nhiệt độ trong lòng đất mới cao hơn trên mặt đất. Hai người bảo có phải như thế không? Vương Uy gật đầu, theo lý mà nói, chỉ có như vậy mới giải thích nổi hiện tượng này. Nhưng tiếp theo làm thế nào để kiểm chứng mới là vấn đề, lớp đất cứng bên dưới mặt đất đóng băng, càng khó mà đào bới, lẽ nào lại phải dùng tay bới lên? Nhị Rỗ hiểu suy nghĩ của Vương Uy, bèn vỗ vào cái bọc đeo trên lưng Vương Uy, cười nói: -Chỉ huy quên rồi à, cây đại đao này của chỉ huy dùng để đào đất không phải rất hay ư? Hành động của Nhị Rỗ khiến Vương Uy giật nảy mình, vội lùi lại vài bước, bực bội đáp: -Chắc chắn không dùng cái này được đâu, phải nghĩ cách khác. Đại đao của anh đã bị mất trên chiến thuyền cổ, hiện giờ thứ đang đeo trên lưng anh chính là cái kích hình thú anh nhặt được trên núi tuyết. Lúc này có mặt Dương Hoài Ngọc ở đây mà anh vẫn nghi kỵ cô tây rởm này, nên không muốn đưa ra. Nhị Rỗ suồng sã với Vương Uy đã quen, lần này lại thấy anh sa sầm mặt, gã thầm lấy làm lạ, nhưng hiểu trong vụ này có chuyện gì đó, Vương Uy không muốn nói ra, hẳn là có lý do riêng, nên chỉ cười khì khì nói mấy câu, không nhắc tới chuyện này nữa. Vương Uy lại chuyển chủ đề: -Khẩu súng trường anh thấy lúc đứng trên tường đâu rồi? Nhị Rỗ chỉ lên phía trên, nói:p> -Ở trên mô đá kia kìa, nó nằm chênh chếch chỗ đấy. Nhị Rỗ miệng cười, chợt ngẩng đầu lên, sực nghĩ ra: ánh đuốc không chiếu được lên đến vị trí cao như thế mà chiếc đèn pin duy nhất có thể chiếu được xa như thế thì không biết văng đâu mất rồi, đứng dưới này không thể nào trông thấy khẩu súng trường trên đó được. Tìm được khẩu súng có thể chứng minh được rất nhiều vấn đề nữa, nghĩ vậy Vương Uy ngậm tay cầm của bó đuốc vào miệng, theo hướng tay Nhị Rỗ chỉ, trèo lên cái thang mục nát rồi lên lên một mô đá. Anh leo từ mô đá này sang mô đá khác, cứ thế qua mấy mô đá, quả nhiên trông thấy khẩu súng trường đã gỉ đen trên mô đá cuối cùng. Khẩu súng đã mục nát đến không còn ra hình dạng gì nữa, báng súng mủn quá nửa, xem ra nó đã nằm trong khu rừng này từ nhiều năm nay, hơn nữa rất có khả năng có cùng niên đại với bức tường công sự bằng đá kia, bởi phong cách kiến trúc của bức tường đá hoàn toàn theo kiểu cận đại. Vương Uy ném khẩu súng xuống trước rồi trở về mô đá có chiếc thang gỗ, kẽo kẹt