Polaroid

Đọc truyện ma- MỖI ĐÊM MỘT CÂU CHUYỆN KINH DỊ

Không nhớ nổi đây là lần thứ mấy, chỉ biết dù là nhiệm vụ gì thì năm chúng tôi vẫn bình an quay trở lại. Cùng với việc nhận những đồng thù lao hậu hĩnh, chúng tôi cũng nhận thêm rất nhiều ánh mắt thù hận, ghen ghét. Nhưng tôi biết trên mảnh đất này, mảnh đất chứa đầy sự tham lam, chỉ có chúng tôi, những người coi trọng tình cảm hơn mạng sống, mới có thể hết lần này đến lần khác hoàn thành nhiệm vụ. Không có tiền nghĩa là không có đồ ăn và nước uống. Chỉ khi nào cổ họng khô cháy được ẩm ướt, cái dạ dày lép kẹp được lấp đầy thì chúng tôi mới dám nghĩ đến những ước mơ xa xỉ khác. Chính quyền liên bang đã phá bỏ nơi nuôi dạy chúng tôi mấy triệu năm nay, còn một số tập đoàn tài chính thì bắt đầu mọc lên như nấm. Trái đất đầy bức xạ nguyên tử đâu đâu cũng trở thành chỗ làm hái ra tiền. Những quỹ đất và tài nguyên còn sót lại cũng bị chiếm dụng hết. Họ bắt đầu cho xây dựng những nhà xưởng, xí nghiệp đã bị cấm. Chúng tôi không có người chỉ đạo, không có quy củ, chỉ duy nhất thực hiện nghiêm túc mệnh lệnh của người thuê mình và thu tiền của họ. Chúng tôi nhanh chóng nổi tiếng với tố chất người lính sẵn có và tác phong quả cảm, cộng thêm chút may mắn. Alex ngồi lặng lẽ trước mặt tôi, chăm chú lau khẩu súng trường bán tự động. Anh ta là người tôi thân nhất trong nhóm. Tôi biết vợ anh ta vừa sinh được một cậu con trai. Theo lý mà nói, làm nghề của chúng tôi không nên lấy vợ, có gia đình. Vì chỉ như thế chúng tôi mới có nhiều can đảm. Một khi có người thân vương vấn, con người sẽ mềm yếu hơn. Tuy nhiên ai cũng ngưỡng mộ anh ta. Tôi vui vẻ hỏi anh ta: “Thằng nhóc có giống anh không?” Alex lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn tôi, không trả lời mà hỏi lại: “Cậu thấy tôi có nên bỏ công việc này không?” Tôi ngẩn người, chưa kịp trả lời thì Inda, chịu trách nhiệm cấp cứu nói: “Nếu bỏ việc làm lính đánh thuê thì anh lấy gì để nuôi người nhà? Anh cũng biết đấy, những người như chúng ta ngoài việc bắn súng ra thì còn biết làm gì nữa? Còn theo quy định của tập đoàn, nếu trẻ sinh ra trên trái đất này không xin được thẻ tạm trú tị nạn thì cũng có nghĩa con trai anh cả đời này sẽ sống ở đây. Lẽ nào anh cũng muốn con mình làm lính đánh thuê ư?” Khoang máy bay bỗng tràn ngập không khí đau buồn. Cùng lúc, cơ trưởng thông báo đã đến nơi. Tôi vỗ tay thật mạnh nói: “Được rồi, dù các anh đang nghĩ gì thì tôi yêu cầu các anh quên hết, chỉ cần nhớ rằng chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ và sống quay trở về! Hiểu rõ cả chưa?” “Rõ rồi!” Mọi ngượi đồng thanh đáp, “Alex, anh thì sao?” “Tôi nghe rõ rồi!” Alex đã lấy lại được tinh thần. “Tốt. Nhiệm vụ lần này của chúng ta là tháo dỡ bom mìn ở Xí nghiệp sản xuất nguyên liệu hóa công nghiệp. Đây là xí nghiệp lớn nhất mà tập đoàn đã xây dựng ở dải sa mạc này. Hôm qua đã có người chiếm nơi đây, còn cài đặt cả bom mìn hòng gâp áp lực buộc tập đoàn phải từ bỏ ý định đưa quân đi dẹp phiến loạn ở các nước nhỏ tại khu vực Bắc Mỹ. Tôi nghĩ, đối thủ của chúng ta có thể cũng thuê lính đánh thuê, nên…” “Đội trưởng, chúng ta là lực lượng tốt nhất, chúng ta cũng có thể làm được tốt nhất!” Mọi người đồng thanh đáp. “Tốt, xuất phát!” Nhìn từng người nhảy dù xuống đất, tôi âm thầm cầu nguyện mọi điều tốt lành cho họ. Tôi chợt nhớ đến một câu cách ngôn trong giới quân sự: “Một sĩ quan giỏi không chỉ chỉ huy lính giành được chiến thắng mà quan trọng hơn là phải đưa họ về nhà an toàn.” Tôi cắn môi rồi nhảy ra khỏi máy bay – mong rằng mình là đội trưởng tốt – tôi thầm nghĩ vậy. Trước khi xuất phát tôi đã đưa hết tài liệu về bọn phản động cho mọi người xem. Chúng tôi phân ra, mỗi người xử lý vài tên. Cuộc chiến diễn ra rất thuận lợi, chỉ có một tên gọi là Snack trốn thoát. Alex tức giận nói: “Lại để thằng oát con đó chạy thoát!” Tôi cười, nói hắn ta già rồi. Những tên phản động còn lại bị bắt giam hoặc bắn chết, việc tiếp theo của chúng tôi là phải tháo dỡ hết bom mìn ở khu vực nhà xưởng. Nhiệm vụ của Alex là gỡ mìn, anh ta làm công việc này mấy năm nay rồi, chưa bao giờ gặp trục trặc gì. Vì thế mấy chúng tôi ngồi túm tụm bên cạnh tán phét. Alex quỳ trên mặt đất, vừa gỡ vừa bảo tôi đi đến chỗ máy bay đáp vì kìm cắt bom để trên đó. Tôi vừa trách trí nhớ tồi của Alex, vừa chạy ra chỗ đó. Nhưng tôi chưa đi được bao xa thì cảm thấy có một làn sóng cao tần từ phía sau ập và người mình. Cơ thể tôi lộn nhào trong không trung chắng khác gì diều bị đứt dây, may là ngã xuống cát nên không sao. Tiếp đó, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên và mắt phải tôi thấy đau đớn. Tôi quay đầu lại nhìn khu nhà xưởng, cảnh tượng ấy khiến tôi suốt đời không thể quên. Toàn bộ những người bạn chiến của tôi đã biến mất, từ trên không rơi xuống trận mưa máu thịt trộn lẫn với đất cát. Chúng rơi ào ào xuống đầu tôi, người tôi, trái tim tôi… như đang chế giễu sự vô dụng của tôi. Bên tai tôi lại văng vẳng câu cách ngôn: “Một sĩ quan giỏi không chỉ chỉ huy lính giành được chiến thắng mà quan trọng hơn là phải đưa họ về nhà an toàn…” Tôi tìm thấy một nửa tấm ảnh trong đống đồ đổ nát. Đó là một bức ảnh cả gia đình Alex, hình Alex đứng ở góc đã bị cháy xém một nửa. Sau chuyện đó tôi tình nguyện để tập đoàn trừng phạt, năm năm liền không có tiền thù lao, mất chức đội trưởng. Tôi có thể lựa chọn từ bỏ tập đoàn, nhưng tôi cần phải chấp nhận sự trừng phạt đó vì tôi vẫn còn sống sót. Sống sót một cách nhục nhã, tôi đã mất hết bạn bè và một con mắt trái của mình, lại còn phải chịu đựng cái nhìn dè bỉu và sỉ nhục của mọi người. Vợ và con của Alex được tập đoàn chăm sóc, được chấp nhận là di dân trên tinh cầu. Bình thường, nếu không phải là người ở tầng lớp thượng lưu hoặc là quan chức cao cấp thì phải bỏ ra rất nhiều tiền mới được như thế. Xem ra tập đoàn này cũng còn chút tình người, giúp miễn phí hai mẹ con hoàn tất thủ tục. Tôi cất tấm ảnh đó đi. Từ lần ấy mái tóc của tôi bị cháy sém thành màu đỏ, gội kiểu gì cũng không hết màu. Bản thân tôi cũng không muốn rửa sạch. Cũng chính từ ấy, trong giới lính đánh thuê xuất hiện một tên quỷ giết người, tóc đỏ, chột mắt, không bao giờ chịu hợp tác với ai, đó là tôi. Tôi luôn theo sát tin tức của Snack. Đã mấy lần tôi suýt chết, nhưng tôi biết thần chết luôn lùi bước trước người không sợ chết. Tôi vừa tìm kiếm thông tin của Snack, vừa giết người tàn bạo, chìm trong mê say của cơn khát máu. Tôi đã sống nửa người, nửa quỷ như vậy. Cuối cùng, trong một lần thực hiện nhiệm vụ tôi đã gặp được Snack. Tôi truy sát hắn, ép hắn đi vào bước đường cùng và hắn đã sợ hãi hỏi tôi lí do tại sao. Khi tôi nhắc đến chuyện đó thì hắn bình tĩnh hẳn. “Hóa ra anh là người mà Alex đã nhắc đến. Giờ tôi có thể giao di vật của Alex cho anh được rồi.” “Mi quen Alex?” Tôi ngạc nhiên hỏi anh ta. “Không chỉ quen mà chúng tôi là bạn học cùng nhau. Trước lần hành động đó anh ấy đã gặp tôi và dặn dò trao cái này cho anh vào lúc thích hợp nhất.” Nói rồi hắn đưa cho tôi một tấm thiệp. Tôi cầm lấy xem, hóa ra đó là tấm mật mã của hòm thư cá nhân của Alex. Mỗi người chúng tôi đều có một hòm thư riêng, được bảo vệ bởi ba lớp mật mã, trong đó có chứa nhiều tư liệu của giới truyền thông, kể cả hình ảnh của toàn trái đất… “Mật mã là ngày sinh của anh.” Snack thờ ơ nhắc lại lần nữa khiến tôi giật nảy mình. Tôi đứng chôn chân tại chỗ, để mặc cho Snack thở dài đi ngang qua. Trước khi đi anh ta còn nói: “Alex nói rằng khi đọc qua lời trăn trối, anh sẽ hiểu rõ tất cả.” “Lẽ nào Alex biết mình sẽ chết?” Tôi thấy đầu óc rối tung lên. Cuộc sống mạo hiểm lâu nay bỗng như bị dừng lại, hình như dừng lại lúc này vẫn còn kịp, có điều tôi lại đang do dự. Tôi trở về căn cứ với nỗi mơ hồ. Tôi mở hòm thư của Alex ra xem. Từ sau khi Alex chết, chẳng ai ngó ngàng gì đến nó, kể cả vợ anh ấy. Vì Alex đã cấm không ai được đụng vào nó. Tôi run run nhập mật mã và mở hòm thư ra. Trong đó là hình ảnh của Alex, hình ảnh này là hệ thống nhận dạng bản thân khá độc đáo, người khác không làm giả được. Như vậy nghĩa là đó là những gì do chính Alex để lại. “Anh bạn, cho phép tôi được gọi cậu như vậy nhé. Tuy tôi biết mình không có đủ tư cách để gọi cậu như vậy, nhưng tôi luôn nghĩ cậu là người bạn tốt nhất của tôi. Khi cậu nhìn thấy đoạn phim này thì tôi đã chết. Chúng ta không thể sống được qua nhiệm vụ lần này, chứ đừng nói gì đến chuyện sống quay trở về, vì mọi việc đều do một tay tôi tạo ra. Tôi đã cố tình thả Snack để sau này anh ta nói rõ chân tướng sự thật cho cậu biết để cậu không sống chìm trong đau khổ. Nhiệm vụ lần này chính là cái bẫy của tập đoàn, vì chúng ta quá giỏi nên họ sợ chúng ta phá hỏng mất mặt bằng lính đánh thuê, sợ tập đoàn khác sẽ thuê chúng ta thì bất lợi cho họ. Nên họ đã tìm đến tôi. Tôi không đồng ý nhưng họ đã lấy vợ con tôi ra đe dọa, còn hứa hẹn nếu tôi thực hiện, họ sẽ đưa vợ con tôi lên tinh cầu. Họ cũng nói, nếu tôi không đồng ý thì họ cũng có cách khác. Tôi thực sự không muốn con cháu mình, đời đời kiếp kiếp này phải sống trong chiến tranh. Chúng không thể giẫm lên vết xe của tôi! Tôi cũng đã mua một khoản tiền bảo hiểm lớn cho mình rồi. Tôi biết làm như vậy rất ích kỷ, vì vậy lúc tháo ngòi dẫn nổ, tôi đã cố gắng làm giảm bớt nỗi đau khổ của họ. Nhưng tôi thực sự không muốn cậu chết cùng, vì vậy tôi đã ra điều kiện là họ tha cho cậu, nếu không tôi sẽ công khai mọi việc. Nếu cậu nhìn thấy đoạn phim này thì điều đó chứng minh rằng tôi đã làm hết khả năng của mình. Tôi nói cho cậu biết tất cả không phải để cậu trả thù, mà chỉ với mục đích: mong câu đừng sống trong đau khổ. Tôi không xứng làm bạn cậu, càng có lỗi với những anh em kia. Nếu có địa ngục thì đó là nơi tôi sẽ đến. Xin cậu hãy chăm sóc vợ con tôi. Cuối cùng, có thể đó là ước mơ xa vời nhất của tôi: xin cậu hãy tha thứ cho tôi. Tôi vô cùng xin lỗi cậu.” Tiếng Alex vẫn vậy, trầm ấm, tôi như quay lại mấy năm về trước, mọi người cùng vui đùa, cùng sống những ngày vào sinh ra tử. Gần gũi đến vậy mà giờ thì xa lắc. Xem đến đây tôi khóc không thành tiếng với Alex trong đoạn phim. Tôi cảm thấy mắt bên trái nhức nhối, lòng trống rỗng. Tôi hận Alex, hận sự phản bội của anh, càng hận hơn là tại sao anh ta lại để tôi sống sót, bắt tôi phải chịu đựng tất cả những điều này. Có lẽ hôm đó cho tôi chết chung đi lại là kết cục hoàn hảo nhất. Trên tinh cầu xinh đẹp, tôi đi dạo cùng con trai Alex. Cậu bé rất đáng yêu, giống hệt như Alex, nhưng không ít lời như bố. Tôi hỏi cậu bé sau này lớn lên làm gì. Cậu bé không nghĩ ngợi, đáp luôn: “Làm lính đánh thuê, giống như bố cháu!” Tôi không kìm lòng được, than: “Alex ơi, rốt cuộc thì con trai anh vẫn muốn đi theo con đường của anh.” Còn con người thì còn chiến tranh. Và tinh cầu này liệu phồn vinh được đến bao giờ? Tôi không biết. Vì tất cả mọi thứ được quyết định bởi thế hệ con trai của Alex. Đúng không Alex? Tôi ôm lấy con trai của Alex, mắt trái lại bắt đầu nhức nhối. Chương 19: Đêm Thứ Mười Chín Sự trả thù muộn mằn Xe cộ đi lại như mắc cửi trên con đường náo nhiệt, bóng đèn điện bên đường được sử dụng đã lâu nên đen hẳn, giống hệt như thành phố này, tuy vẫn phát ra thứ ánh sáng mê hoặc đầy màu sắc nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể nhận ra những tia đen tối. Cô gái phục vụ trong quá cà phê có phần mệt mỏi. Hôm nay khá đắt khách, có lẽ vì là ngày nghỉ đông nên kinh doanh tốt hơn. Công việc này cũng nhàn hạ chán, bên ngoài khí hậu khắc nghiệt thế nào thì trong quán cà phê vẫn rất ấm áp, lại còn lan tỏa mùi cà phê thơm ngát. Tuy nhiên, đôi mắt xinh đẹp của cô gái như có điều gì khó hiểu, đương nhiên đó là vì một chàng trai. Anh ta ngồi ở chiếc ghế cạnh cửa sổ gần suốt buổi chiều, uống hết cốc cà phê này đến cốc cà phê kia, chẳng buồn gọi đồ uống khác. Anh ta đội một chiếc mũ dày màu đen che khuất nửa khuôn mặt, cộng thêm chiếc áo măng tô cổ dựng nên chẳng nhìn rõ khuôn mặt thế nào, chỉ thấy bàn tay cầm cốc cà phê khá khỏe khoắn, ngón tay dài nhưng thô. Trên mu bàn tay có một vết thương lộ rõ, trông chẳng khác gì con sâu róm xấu xí bò trên đó. Có lẽ anh ta đang đợi bạn. Chỉ có thể là nguyên nhân ấy thì mới ngồi lâu như thế. Cô gái nghĩ thầm, chắc chắn là anh ta đang chờ đợi người con gái mình yêu. Đàn ông có phải người biết kiên nhẫn đâu, khiến một người đàn ông chờ đợi lâu như vậy chắc chắn chỉ có thể là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Cô phục vụ bỗng thấy tò mò. Rốt cuộc thì người ấy như thế nào nhỉ? Phụ nữ ai chẳng có tính tò mò, nhưng nếu Robert biết được suy nghĩ này của cô gái chắc hẳn sẽ bật cười mất. Vì người anh ta đợi chắc chắn sẽ làm cho cô thất vọng. Robert biết cô bé phục vụ đang nhìn mình, anh cũng chẳng muốn ngồi đợi ở đây cả buổi chiều. Với nghề của anh, nhiều lúc thời gian được tính thành thu nhập. Nhưng người ủy thác chần chừ không chịu xuất hiện nên anh cũng không tiện ra về. Không họ tên, không tư liệu, không có cách liên hệ, thậm chí là chưa hề nói chuyện điện thoại với nhau lần nào. Chuyện là Robert mở cửa phòng, thấy trên mặt bàn có một bức thư không có địa chỉ, bức thư ấy được đánh máy chứ không phải thư viết tay. Rất ngắn ngọn, bức thư nói cho chính xác chỉ là một tờ giấy nhắn. Với Robert mà nói, anh không muốn nhận vụ án này, nhưng vì áp lực của kế sinh nhai. Vì đang nợ hai tháng tiền thuê nhà của ông Henry, lão chủ nhà béo múp míp – lão ta đã nhắc nhở anh về tiền nhà và anh biết chắc, nếu không có tiền đóng cho lão, có ngày về đến nhà, anh sẽ thấy đồ đạc của mình bị ném ra ngoài đường – Robert đành bắt tay vào việc. “Đúng là người cẩn thận, có lẽ đây là một cuộc mua bán lớn nên họ không muốn để lộ mình, chứng tỏ địa vị của người này rất cao.” Robert uống nốt ngụm cà phê cuối cùng trong cốc. Anh biết ở đất nước này, tìm thám tử tư chẳng phải chuyện gì hay ho. Nhưng anh không hiểu tại sao người đó lại bắt anh ngồi trong quán cà phê chờ đợi đến bốn tiếng đồng hồ. Tuy nhiên anh không giận, đàn ông ở độ tuổi ba mươi luôn huênh hoang, coi thường người khác, riêng Robert thì không. Anh biết rõ khả năng của mình, cứ thanh thản chấp nhận còn hơn là tức giận vô cớ. Cuối cùng anh quyết đinh ra khỏi quán. Khi Robert đặt chiếc cốc cà phê còn nóng hổi nhưng cạn sạch xuống bàn thì chiếc ghế đối diện có thêm người. Cô gái phục vụ ngồi nhìn Robert từ xa mới giật thót người vì người kia vào quá nhanh, nhìn chẳng bình thường chút nào. Hệt như mèo đang vờn chuột. Đương nhiên Robert không để ý vì anh còn đang mải nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh đến rất sớm, chọn ngồi ở cái ghế cạnh cửa sổ vì từ vị trí đó sẽ quan sát được mọi khách vào quán. Nhưng anh chẳng ngờ mình bị người khác quan sát từ lâu. Robert không thể hiện sự ngạc nhiên, vì chuyện này chẳng đáng để anh ta xao động. “Đến rồi à? Nói đi chứ.” Robert hắng giọng, vì uống trà không sữa và cà phê không đường nên cổ họng anh có vẻ khô. Ngồi trước mặt Robert là một người đàn ông châu Á, dáng người gầy nhỏ, khuôn mặt trắng trẻo, mái tóc như được vẽ, thưa và bám sát da đầu, đôi mắt một mí nhìn Robert như một món hàng. Người đàn ông ấy mặc bộ comple đắt tiền nhưng nhìn người ông ta chẳng khác gì chiếc giá treo áo. Người đàn ông ấy hình như rất hài lòng, gật gật đầu. Thằng cha này thật cẩn thận, đến mức vụn vặt. Ở khu phố này có rất nhiều người không phải dân châu Á lắm tiền. Có thật nhiều tiền, điều này Robert đã thèm muốn lâu rồi, anh thường xuyên than thở mãi. Giờ ngồi trước mặt anh là một người gốc Á đến Mỹ làm ăn. Ngoài làn da vàng thì anh ta đã là người New York thực thụ. “Khá đấy, nếu không có tính kiên nhẫn thì sao làm được thám tử tư.” Anh ta cười cười, để lộ hàm răng đều tăm tắp, trắng muốt. Tiếp đến, anh ta móc một bao thuốc từ trong túi áo ra, đưa cho Robert nhưng anh từ chối. “Tốt. Không tùy tiện nhận quà của người khác là thói quen nghề nghiệp của anh đúng không? Tôi nói ngắn anh hiểu nhiều nhé. Nhiệm vụ của anh là giám sát một người, một phụ nữ.” Nói đến đây khuôn mặt anh ta bỗng chùng xuống, phảng phất nét mơ hồ, đôi mắt quắc lên, cái nhìn như thiêu cháy người đối diện. Robert đã quen với ánh mắt ấy từ lâu, đó là ánh mắt của những người làm ăn, những người hiền lành lương thiện nhìn vào sẽ thấy một thứ, đó là tiền bạc. Robert biết, mười người tìm gặp thám tử tư kiểu này thì có đến chín người muốn theo dõi xem người bạn đời của mình có chung thủy hay không. Nhưng nét mặt Robert không có gì thay đổi, lăn lộn với nghề bao năm nay đã rèn cho anh bản lĩnh “có chết cũng không thay đổi sắc mặt”. Nhưng khi nhận tài liệu của người đàn ông ấy cung cấp, đôi tay Robert chợt run lên. Anh cố gắng không để lộ nét ngạc nhiên, tiếp đó tranh thủ cầm cốc cà phê lên uống để lấy lại nét bình tĩnh. Đó là tấm hình của một người phụ nữ xinh đẹp. Người phụ nữa ấy Robert rất quen thuộc. Người phụ nữ ấy đã khiến Robert phải né tránh mười năm nay. Anh và cô như hai chiếc xe đua đi hai làn đường khác nhau, nhưng đến cuối con đường thì vẫn gặp nhau ở đích. Robert cầm tấm hình lên, nhìn thật lâu. Bức ảnh mới chụp, có lẽ là bức ảnh mới nhất của cô ấy. Nhưng điều khiến Robert ngạc nhiên hơn cả là ngoài kiểu tóc và cách ăn mặc khác đi thì khuôn mặt cô ấy không có gì thay đổi so với chục năm trước. Robert không tài nào hiểu nổi, tại sao cùng là phụ nữ mà có người chỉ trong vài năm đã thay đổi rất nhiều, còn cô ấy thì như sống cùng với thời gian. “Tôi nghi ngờ cô ấy ngoại tình. Chúng tôi lấy nhau được sáu năm rồi. Trước khi cưới cũng làm hợp đồng rõ ràng, nếu ly hôn thì cô ấy được chia nửa tài sản với ba căn biệt thự và ba chiếc xe con. Nhưng nếu chứng minh được cô ấy ngoại tình thì tôi chỉ cần trả tiền sinh hoạt phí sáu mươi ngàn đô mỗi năm. Giờ đây tình cảm của chúng tôi không được như xưa, hay trục trặc nên tôi muốn ly hôn. Nhưng tôi không muốn cho con đàn bà khốn nạn này những thứ mình đã vất vả kiếm được trong bao năm qua.” Giọng người đàn ông châu Á như kim đâm vào trái tim Robert. Anh không hiểu, đã mười năm trôi qua mà mình vẫn còn để ý đến người phụ nữ ấy. “Chỉ sáu mươi ngàn thôi… ha ha…” Robert bật cười và nói với giọng châm chọc. “Đúng thế. Tiền tôi có thể chi sòng phẳng, chỉ cần anh có chứng cứ về chuyện ngoại tình của cô ta. Nếu có, tôi sẽ trả anh một triệu đô. Nghĩ mà xem, có được khoản tiền này thì anh chẳng cần làm việc trong vài năm. Chỉ tận hưởng thôi, còn tôi thì sẽ được ly hôn thuận lợi. Còn con đàn bà này à, tự làm tự chịu thôi. Chúng ta ai chẳng được lợi, tội gì không làm?” Nụ cười của ông ta khiến anh buồn nôn. Mười mấy cốc cà phê uống từ nãy đến giờ như đang ngưng lại trong dạ dày khiến bụng anh đau dữ dội. “Được, tôi nhận lời, nhưng tôi cần có thời gian. Một tháng sau ngài hãy đợi tôi ở đây.” Robert nhận lấy tài liệu và ngân phiếu của ông ta. Tiền không nhiều nhưng cũng đủ để anh chi trả trong thời gian này. “Vậy thì một tháng sau tôi sẽ ngồi đây đợi tin anh. Nhất định anh phải đến đấy. Ha ha…” Ông ta đứng dậy, mở to đôi mắt để lộ con ngươi màu xám, cười ngoác hết miệng. Nụ cười của ông ta càng làm cho Robert cảm thấy khó chịu, anh chán nản gật đầu, cố không nhìn ông ta nữa. Khi ông ta ra khỏi quán, anh uống đến giọt cà phê cuối cùng, thanh toán rồi ra về. Robert quay về cái nơi tạm gọi là “nhà” ấy. Ngoài cái giường và tủ treo quần áo ra, chẳng còn thứ gì nữa. Bao năm nay anh vẫn cứ sống vật vờ như vậy. Tại sao? Tại sao mình lại gặp lại cô ấy? Không, có lẽ chỉ là giống nhau thôi, chứ làm gì có chuyện một người lại không thay đổi gì sau bao nhiêu năm như vậy. Nhưng nốt ruồi ở khóe mép bên phải thì đúng là cô ấy rồi. Chẳng thể có người giống hệt đến thế. Cô ấy lấy người đàn ông kia thật sao? Một thằng cha vừa thấp vừa xấu, có gì hay cơ chứ, chỉ nhiều tiền thôi. Robert hừ lên khinh bỉ, sau đó đạp mạnh xuống sàn nhà. Nói gì thì nói, cũng phải làm việc thôi, vì mình đang cần tiền. Theo địa chỉ người đàn ông đó đưa thì ngôi biệt thự nằm trong khu biệt thự của những người giàu có. Biệt thự ở đây rộng hơn nhiều so với những nơi khác, thi công xây dựng và nguyên vật liệu được sử dụng cũng khác. Mỗi biệt thự một phong cách riêng, chỉ có điểm chung là không giàu thì không thể sở hữu được. Lạ là thằng cha này lại không muốn trả tiền cho vợ. Vợ ư? Đáng ra cô ấy là của mình. Đầu óc Robert bỗng nhòe đi, không biết tại sao những chuyện trước đây lại ùa về trong anh, vừa mờ nhạt, vừa rõ nét. Kathy xinh đẹp, nhưng hoa hồng thì hay có gai, khó gần. Đó là người phụ nữ bạn sẽ không bao giờ hiểu nổi cô ấy muốn gì. Cô ấy có mái tóc vàng óng, đôi mắt màu xanh. Là đối tượng thầm yêu trộm nhớ của biết bao chàng trai trong trường trung học nhưng cô ấy không yêu ai mà đối







Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Chuyển bàn

Chuyển bàn Một phụ nữ bước vào quán ăn và n...

Truyện Cười

21:28 - 26/12/2015

Thiên thần "chim cánh cụt"

Thiên thần "chim cánh cụt"Câu hỏi cuối cùng về đề tài hóa học để phân thắng ...

Truyện Ngắn

12:11 - 23/12/2015

Đọc Truyện Ma – Ớn Lạnh Đến Tận Chân Tóc

Đọc Truyện Ma – Ớn Lạnh Đến Tận Chân Tóc Có lẽ ngay cả những ai ít bị gây ấn tượng nhất đ...

Truyện Ma

09:01 - 10/01/2016

Hiện thân

Hiện thânTôi, hay chúng ta, bất kỳ ai cũng có thể là hiện t...

Truyện Ngắn

01:52 - 23/12/2015

Việt Nam hội nhập quốc tế.

Việt Nam hội nhập quốc tế. Có ba chú Mỹ, Pháp, Việt nam đi ...

Truyện Cười

23:29 - 26/12/2015