Duck hunt

Đọc truyện ma- MỖI ĐÊM MỘT CÂU CHUYỆN KINH DỊ

xử tốt với tất cả mọi người. Cô ấy càng thân thiết với mọi người thì mọi người càng cảm thấy cô ấy xa cách. Khi đó Robert làm chân tiên phong trong đội bóng rổ của trường. Anh đã thầm yêu trộm nhớ cô từ đó đến tận khi vào đại học. Tốt nghiệp đại học, anh thi đỗ vào trường quân sự và trở thành sỹ quan trong quân đội Mỹ. Lúc ấy anh cũng nghe nói Kathy đã đến Hollywood. Có lẽ nơi đó mới là chỗ của cô. Robert cứ nghĩ rằng suốt đời này mình chỉ gặp cô trong mộng, nhưng không ngờ một đoàn làm phim đã đến trường quân sự quay phim. Bộ phim này có Kathy đóng vai nên cô cũng đến đó. Đã sáu, bảy năm rồi nhưng Robert thấy cô vẫn xinh đẹp, đáng yêu như xưa. Giống như trên phim, cuộc gặp gỡ tình cờ này đã nhanh chóng giúp cho tình cảm của hai người đơm hoa kết trái. Chưa hết thời gian một tháng quay phim, hai người đã dính chặt lấy nhau. “Thực ra em yêu anh từ hồi học trung học cơ. Mỗi lần anh thi đấu em đều đứng từ xa theo dõi. Nhưng anh không bao giờ nói chuyện với em nên em nghĩ anh không yêu em.” Kathy luồn tay vào mái tóc vàng của mình. Cô nằm gọn trong lòng của Robert, Robert sung sướng ôm chặt lấy tấm thân mềm mại của cô, thầm hãnh diện mình là người đàn ông may mắn nhất thế giới này. Họ định quý một năm sau kết hôn, nhưng thời điểm ấy Robert được điều đi tham gia vào cuộc chiến tranh Iraq nên hai người phải tạm rời xa nhau. Robert đã hẹn với Kathy khi anh quay về, hai người sẽ tổ chức đám cưới, nhưng sự thực không như họ nghĩ. Robert là một sỹ quan quân đội, tốt nghiệp trường sỹ quan danh tiếng, đáng lẽ trải qua cuộc cọ xát ở chiến trường, khi về nước anh sẽ có cơ hội thăng tiến. Nhưng tất cả đã bị hủy bởi một kẻ tên là Lee. Mỗi lần nhắm mắt, Robert lại nhớ đến hắn. Hắn có đôi mắt màu nâu, mái tóc đen, khuôn mặt non choẹt tròn và nhỏ, làn da màu vàng. Robert luôn cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy hắn. Hàng ngày trong doanh trại Robert luôn phải hét lên: “Lee, cẩn thận đi”; “Lee, cậu tốt nghiệp từ trường quái nào thế?”… Robert không kỳ thị chủng tộc, nhưng cảm thấy khó chịu khi nhìn những người này. Nhưng Robert thề rằng chưa bao giờ có ý nghĩ giết Lee, một chút thôi cũng không. Tối hôm ấy trời nóng bức, cả doanh trại chẳng khác gì một gian mát-xa cỡ lớn. Robert không chợp mắt nổi, đành phải cầm súng ra ngoài di dạo. Bên ngoài trời tối đen, ngay đến mặt trăng cũng vì sợ nóng mà trốn đâu mất. Sa mạc vô cùng yêu ắng, thỉnh thoảng vang vẳng tiếng kêu của côn trùng đi kiếm mồi. Hôm nay đến phiên Lee trực ban. Robert bỗng có hứng đi xem chàng tân binh này thế nào, biết đâu lại bắt quả tang cậu ta đang ngủ gật. Nghĩ đến đó Robert bật cười. Phía trước có một bóng đen gầy nhỏ, Robert đi đến, khi hai người cách nhau mười lăm mét, bỗng Robert nghe thấy tiếng lên đạn. Đó là tiếng lên đạn của khẩu M16, đồng thời anh cũng thấy bóng đen đó hơi động đậy. “Ai đó?” Giọng Lee rất nhỏ, khi ấy có một trận gió cát tạt thẳng về phía Robert. Anh không há nổi miệng vì toàn cát bên trong. Robert đi về phía trước, hua hua tay mong Lee sẽ nhìn thấy, nhưng rồi anh nghe thấy tiếng súng đanh gọn vang lên trên sa mạc mênh mông. “Quỷ tha ma bắt!” Robert thấy mu lòng bàn tay mình lành lạnh, tiếp đến là một thứ chất lỏng chảy ra. Anh vội nằm rạp xuống, tiếng súng M16 vẫn vang lên. “Ngu như bò! Lại muốn giết mình à?” Robert cảm thấy buồn, bình thường anh cũng hay mắng mỏ Lee sai sót, nhưng mỗi lần nhìn thấy đôi mắt màu nâu kia tức giận và khó chịu, anh lại thôi. Bỗng anh nhớ ra có thông tin gần đây nói rằng lính mới đã bắn chết sĩ quan tuần tra đêm. Lẽ nào Lee muốn nhân cơ hội này giết mình? Gió có vẻ lặng đi đôi chút, nhưng phía trước vẫn tối đen, Robert nghe thấy bước chân nhẹ nhàng đến gần mình. Mình phải quay về! Mình phải quay về để cưới Kathy! Robert không nghĩ thêm được gì nữa. Anh nhảy vọt ra, giơ súng ngắm thẳng vào Lee bắn. Tiếng súng vừa dứt thì Lee ngã vật xuống, người Robert đầy mồ hôi. Bốn bề yên lặng đến kinh người. Khi tỉnh táo lại anh nhận ra là đã có chuyện. Lee nằm trên đất, bất động. Tại sao? Robert không ngờ mình đã bắn trúng tim Lee. Lee chết. Sau đó Robert bị cách ly điều tra, đối mặt với những lời đồn đại và cái nhìn miệt thị của đồng đội. Robert bị triệu tập về nước ngay lập tức, và nhanh chóng ra tòa án quân sự. Nhưng dù sao anh cũng khá may mắn vì người chết không phải là người Mỹ, hơn nữa anh cũng có quan hệ tốt từ trước nên thầy giáo, đồng nghiệp đều ra sức bảo bệ cho anh. Robert không bị xử hình sự nhưng cũng không thể ở lại trong quân đội được nữa, anh bị thu lại sao hàm, bị tước quân tịch và còn bị thông báo rộng rãi trên truyền thông đại chúng. Một thời gian dài anh phải sống chui lủi vì tội danh giết người. Sau khi phiên tòa kết thúc, Robert đã đi gặp mẹ của Lee, người phụ nữ trung niên đau khổ đến tuyệt vọng. “Chắc chắn, cậu sẽ phải chết thê thảm hơn con tôi. Chắc chắn là như vậy, tôi thề đấy!” Đôi mắt bà cũng giống như mắt Lee, nhưng đáng sợ hơn. Mỗi lần nghĩ lại đôi mắt ấy, Robert lại thấy sợ hãi. Sau khi mọi việc chấm dứt, anh không đi gặp Kathy mà trốn tránh khắp nơi. Tuy Kathy rất muốn làm lại từ đầu với anh nhưng bản thân anh cho rằng mình không còn xứng đáng với Kathy nữa. Cứ như vậy, cuộc sống của Robert đã thay đổi hoàn toàn từ phát súng chết tiệt ấy. Robert không giỏi giang gì nhiều, để kiếm sống anh phải làm thám tử tư và lúc nào cũng khổ sở vì miếng cơm manh áo. Chìm trong quá khứ có thể lãng quên được thời gian, chỉ đến khi bụng réo vì đói, Robert mới quay về hiện thực. Anh ăn chiếc bánh hăm-bơ-gơ với vài lát thịt hun khói rồi quyết định đi tìm chỗ thuê nhà theo dõi cho thuận tiện. Ngôi biệt thự của Kathy không rộng lắm nhưng rất đẹp. Mái được thiết kế tròn, vì thời gian quá gấp gáp nên Robert phải thuê tạm một căn nhà. Con đường này khá dài, hai bên là hàng cây ngô đồng thẳng tăm tắp. Nhưng quanh đó không có ngôi nhà nào gần cả, Robert không biết phải thuê nhà ra sao. “Ông có muốn thuê nhà không?” Sau lưng Robert bỗng có tiếng nói cất lên, nghe giọng già. Anh quay lại nhìn thì đó là một ông già lưng gù, tóc bạc trắng, ông ta mặc chiếc áo khoác bằng bông màu xanh, chống chiếc gậy màu đen, cười cởi mở nhìn anh. Robert chợt đặt tay lên khẩu súng bên hông phải theo thói quen nghề nghiệp. Chẳng có gì đáng tin cậy cả, trừ khẩu súng của mình, anh nghĩ. Nhưng rồi anh nhận ra ông già không nguy hiểm gì nên gật gật đầu. Ông già vẫy tay rồi đi tiếp. “Tôi chuẩn bị đi đến nhà con gái ở băng Nevada hơn tháng. Căn nhà này tôi ở cùng vợ, nhưng bà ấy đã mất cách đây năm năm. Căn nhà này tuy cũ nhưng ở tạm cũng được vì các căn nhà khác ở phố này giá thuê đều rất đắt. Mong rằng anh không để ý nhiều, anh chỉ cần thanh toán trước ba nghìn đô la đặt cọc là được, còn thuê bao nhiêu ngày thì đợi tôi về ta nói chuyện cụ thể. Tôi không thiếu tiền, mà tôi cần người chăm sóc hai con cá của mình và cây cỏ trong nhà. Nên lúc quay về, nếu thấy anh chăm sóc chúng tốt thì tôi sẽ ko lấy tiền thuê nhà của anh.” Vừa nói ông già vừa dẫn Robert đến một căn nhà hai tầng bằng gỗ cách nhà Kathy hơn một trăm mét. Căn nhà rất đẹp, tuy kiểu cách cổ nhưng cửa nhà sơn màu đỏ thẫm xen lẫn với ô cửa sổ kéo nghiêng trông thật đẹp. Robert rất thích những căn nhà kiểu này. Bước vào trong nhà Robert thấy bên trong rất rộng nhưng chẳng có gì đáng tiền. Robert biết lý do tại sao ông già lại yên tâm cho một người xa lạ như anh ở. Vì anh không thể mang cá hay dỡ ngôi nhà này đi được. Trong căn nhà có một bể cá khá to, một bộ ghế sô pha, trên tường treo một cái đầu hươu nhồi bông khá đẹp. Đôi mắt của con hươu chẳng khác gì còn sống, Robert bước đến đâu cũng cảm thấy nó đang nhìn mình. Góc tường còn có máy sưởi và tủ lạnh, trong phòng ngủ có giường ngủ và đồ dùng. Nhìn từ ô cửa sổ thấy bên ngoài có một thảm cỏ xanh, trên đó có vòi nước và máy cắt cỏ. Đặc biệt, từ chỗ ấy có thể nhìn thấy rất rõ cửa sổ phòng khách và phòng ngủ của nhà Kathy, đúng là một địa điểm theo dõi lý tưởng. “Cậu có thể dùng bất cứ đồ gia dụng nào trong nhà, nhưng không được động vào đầu con hươu ngoài phòng khách và đèn treo tường trong phòng ngủ.” Ông già vung thức ăn vào bể cá, sau đó quay người, mỉm cười nhìn Robert và không nói gì nữa. Robert tinh ý móc ví rút ra ba nghìn đô đưa cho ông già. Đôi mắt ông già sáng lên, vui vẻ nhận lấy rồi đi ra. “Hẹn tháng sau gặp lại cậu. Chúc cậu có những ngày vui vẻ ở đây.” Ông già vẫy vẫy tay chào tạm biệt Robert. Robert thở phào nhẹ nhõm, sau đó lái xe chuyển những đồ cần thiết đến, bao gồm cả kính viễn vọng, máy chụp ảnh kỹ thuật số… Robert có phần lo lắng vì sắp được nhìn thấy Kathy. Qua kính viễn vọng anh nhìn thấy Kathy. Đúng là cô ấy không hề thay đổi, vẫn xinh đẹp và đáng yêu như xưa. Tay Kathy ôm một chiếc túi bằng giấy khá to, sau đó cô ấy nghe điện thoại, nói chuyện mà khuôn mặt cứ tươi rói như là có chuyện gì vui lắm. Gác điện thoại xuống, Kathy vào trong phòng bật máy tính lên, mỉm cười nhìn vào màn hình. “Cô ấy nhìn cái gì mà vui thế nhỉ?” Robert không kiên nhẫn nổi, cứ lẩm bẩm trong miệng. Anh uống một ngụm cà phê đen, đó là cà phê Braxin ông già cho, rất thơm ngon. Ngày qua ngày, Robert chẳng khác gì người đang xem một bộ phim do Kathy đóng vai chính, kể về cuộc sống hàng ngày của cô. Lạ là hình như chỉ có mình Kathy sống ở đó, chưa lúc nào nhìn thấy người đàn ông châu Á xuất hiện tại nơi ấy. Xem ra chồng cô ấy không về nhà, Robert nhìn qua ống kính viễn vọng thầm than thở. Nhưng rõ ràng trên nét mặt Kathy chưa lúc nào xuất hiện sự buồn bã. Robert cứ quan sát Kathy như vậy, Kathy đang cười thì anh cũng cười, Kathy khóc thì trái tim anh cũng trĩu nặng xuống. Robert chợt nhận ra trong trái tim mình vẫn còn chỗ cho Kathy. Đến ngày thứ tư, Robert vừa giật mình tỉnh giấc, anh nghĩ ngay đến việc chạy đến chiếc kính viễn vọng. Qua chiếc kính viễn vọng, anh nhìn thấy một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề đang đứng gõ cửa nhà Kathy. Kathy nhìn qua lỗ nhỏ rồi ra mở cửa ngay khi đang mặc chiếc áo ngủ. Nếu là người xa lạ thì chắc chắn cô ấy không ăn mặc tùy tiện như vậy. Quả nhiên, cửa vừa mở ra, người đàn ông ấy và Kathy ôm nhau xoắn xuýt, hôn nhau rất lâu. Chết tiệt, việc đó là thật! Robert không biết tại sao lại tức tối đến thế, đầu đập vào ô cửa sổ. Lòng anh vô cùng phức tạp, không biết là vui hay buồn nữa. Người đàn ông ấy không ở lại lâu, một lát sau thì lái xe ra về. Ánh mắt của Kathy có vẻ chống chếnh, nhưng cô nhanh chóng bước vào trong nhà. Robert đã chụp được ảnh lúc hai người hôn nhau, nhưng thế vẫn chưa đủ, anh cần có cái gì đó hơn thế. Những ngày sau đó anh chụp được khá nhiều ảnh, nhưng không biết tại sao, mỗi khi người đàn ông ấy và Kathy gần gũi với nhau thì cô ấy luôn kéo rèm lên, sau đó họ đi vào phòng ngủ. Tuy Robert cũng có nhiều chứng cứ thêm nhưng những thứ đó không đủ để tố cáo cô ấy ngoại tình. Robert cũng chẳng vội vàng gì, dù sao thời gian vẫn còn nhiều nên anh quyết định điều tra về người đàn ông ấy. Chẳng mấy chốc Robert đã điều tra được tung tích của người đó. Người đàn ông tên là Vincent, là một chuyên gia phân tích tài chính phố Wall, có danh tiếng trong giới tiền tệ, chuyên giúp những ông chủ giàu có phân tích tình hình đầu tư chứng khoán, tiền tệ. Nhưng do thời gian gần đây ông ta để xảy ra nhiều sai sót nên đang mang một khoản nợ khá lớn, phải chạy vạy khắp nơi để trả nợ. Thảo nào mỗi lần đến gặp Kathy về, khuôn mặt anh ta lại buồn bã, xem ra người giàu cũng có nỗi khổ riêng. Có khi thằng cha này sẽ phá sản ấy chứ, cũng có thể hắn muốn bòn tiền của Kathy để trả nợ. Robert thấy thương Kathy quá, có lẽ cô ấy không biết người đàn ông này đang lợi dụng cô để bòn rút tiền của. Dưới hàng cây râm mát, Robert đi bộ thong dong, nhưng thấy hơi chóng mặt, đầu như sắp nổ tung ra. Có lẽ là do ngày nào cũng nhìn chằm chằm vào kính viễn vọng nên anh mới mệt mỏi như thế. Vì vậy, Robert đã quyết định ra ngoài hóng gió. Anh giắt khẩu súng vào mạng sườn, đây là khu phố của những người giàu có, thế nào bọn lưu mang cũng thích nơi đây. Mấy hôm trước ra ngoài Robert quên không mang theo súng nên đã bị cướp, cũng may chỉ mất có mười mấy đô. Bỗng nhiên Robert thấy phía trước có một bóng dáng quen thuộc, đó là Kathy. Cô ấy cũng đang đi dạo trên phố, hai người cách nhau mấy chục mét, nhưng Kathy không nhận ra anh đang đi đằng sau. Cứ như vậy, Robert đi sau Kathy, tâm trạng đan xen lẫn lộn, anh nhớ về những năm tháng hai người còn bên nhau. Anh thấy như mình trở về quá khứ. Đột nhiên, những âm thanh ồn ào làm anh bừng tỉnh. Có mấy tên lưu manh đang vây quanh Kathy. “Đưa tiền đây, nếu không chúng tao sẽ rạch nát mặt cô em!” Một tên nhóc con tóc nhuộm hét toáng lến. Hắn cầm con dao gọt hoa quả hua đi hua lại trước mặt Kathy. Kathy sợ hãi, hai tay ôm lấy ngực, chẳng dám nói câu gì. Robert vội lao đến chặn ngay trước mặt cô. Kathy chẳng khác gì con chim nhỏ bị đe dọa, hai tay bấu chặt lấy cánh tay chắc nịch của Robert. “Cút!” Robert gầm lên. Mấy tên lưu manh cười toáng lên rồi vây quanh Robert. “Lại thêm một thằng điên lắm chuyện.” Tên nhỏ con nhuộm tóc đỏ cười lớn. Robert định rút khẩu súng ở sườn ra thì thấy toàn thân đau nhói, mọi thứ bỗng tối sầm. Cuối cùng anh nhìn thấy khuôn mặt Kathy xinh đẹp xen lẫn nỗi sợ hãi. Không biết thời gian trôi qua bao lâu Robert mới tỉnh lại, anh nhận ra mình đang ở trong một ngôi nhà lạ lẫm, trải thảm đỏ rất đẹp, đồ dùng theo phong cách cổ điển, màn hình tinh thể lỏng thật lớn, còn anh đang nằm trên chiếc ghế sô pha bằng da thật êm ái. Robert bật dậy như lò xo nhưng cổ vẫn cứ giật giật từng hồi, đau vô cùng. “Anh bị đánh ngất. Em đã khiêng anh, à không, em đã kéo anh về đây.” Kathy bước đến, tay cầm một túi đá chườm và một cốc cô ca. Robert đặt túi đá chườm lên cổ, uống ngụm cô ca xong anh thấy người thoải mái hẳn. Robert chợt nhớ đến khẩu súng của mình, anh sờ xuống mạng sườn thì chắng thấy nó đâu nữa. “Quỷ tha ma bắt!” Robert đặt phịch túi đá xuống ghế sô pha. Kathy sợ hãi bưng hai tay che mặt và lùi và bước. “Xin lỗi anh! Chúng đã cướp súng của anh rồi. Em sợ quá, không cản được.” Kathy run rẩy giải thích. Robert nhận ra sự thất thố của mình, vội đi đến đỡ đôi vai gầy của Kathy an ủi. “Xin lỗi em! Anh không trách em đâu, được gặp em, anh vui lắm. Đằng nào súng cũng mất rồi.” Robert nói vậy nhưng giọng vẫn chùng xuống vì anh thích nhất khẩu súng, đó là kỷ niệm duy nhất của thời làm lính. “Lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau! Kathy ngồi bên cạnh Robert, có vẻ bẽn lẽn. “Em, em lấy chồng rồi nhỉ?” Robert cúi đầu lắp bắp hỏi. Tuy đã biết sự thực nhưng Robert vẫn muốn nghe câu trả lời của chính Kathy. “Vâng, chồng em tốt với em lắm.” Kathy với tấm ảnh ở trên bàn, đó là tấm ảnh cô chụp chung với người đàn ông châu Á kia. Nói dối, người đàn ông ấy có về nơi này lần nào đâu. Robert nhìn Kathy và thấy rằng cô ấy ngoại tình cũng chỉ vì quá cô đơn, lạnh lẽo. “Anh vào đây một lát, em sẽ cho anh xem những bức ảnh gần đây của em, và cả những bức ảnh trước kia chúng ta nữa. Em đều cất giữ cẩn thẩn.” Kathy đứng dậy, kéo Robert vào trong phòng ngủ. Phòng ngủ rất đơn giản, phòng của Kathy bài trí giống hệt khi cô ấy còn ở với mình, chỉ có thêm một chiếc máy tính. “Em hay lên mạng à?” Robert hỏi. “Vâng. Sao anh biết?” Kathy cười đáp. Robert có vẻ lúng túng, vội nói là mình đoán thế. “Cái ngăn kéo này hình như bị kẹt rồi. Anh giúp em kéo ra nhé?” Kathy nói với Robert khi đó đang nhìn ngó căn phòng. Robert đi đến giúp cô kéo ngăn kéo. Trong đó có một chiếc hộp sắt khá to, một ít tiền mặt và trang sức. “Ái chà, nhầm rồi, cái này mới đúng.” Kathy thờ ơ nói, nhưng cô ấy lại nhấc chiếc hộp sắt ra. “Đó là cái gì?” Robert tò mò hỏi. “Là khẩu súng.” Kathy mở hộp sắt ra, mặt Robert lóe sáng. Đó là một khẩu súng ngắn, nòng súng nhỏ dài, thân súng ánh lên màu bạc sáng bóng, báng súng được làm bằng gỗ. Robert cầm khẩu súng lên, thấy tay vô cùng dễ chịu. “Đây là khẩu súng ngắn Crote được làm thủ công, nạm vàng 24K của Mỹ.” Robert là người đam mê súng, anh trân trọng vuốt ve khẩu súng rồi mở báng súng ra, thấy bên trong rỗng. “Chồng em tặng em khẩu súng này đấy. Em không thích, nó không có đạn nên chỉ là một món đồ chơi.” Kathy nhìn Robert, nói. “Khẩu súng này đắt lắm. Đây là một khẩu súng rất tốt.” Robert thích đến nỗi không muốn rời tay khỏi khẩu súng. “Nếu anh thích thì em tặng anh, dù gì chồng em cũng không biết.” Kathy cười cười. Robert từ chối nhưng cuối cùng cũng nhận lấy, anh giắt khẩu súng vào mạng sườn. Anh chuẩn bị đứng lên thì bỗng nhiên Kathy lao vào lòng mình. Robert định nói, muốn đẩy cô ra nhưng bị đôi môi mềm mại của Kathy giữ chặt. Anh thấy chân tay mình tê dại và rồi thấy mình đang ôm chặt lấy thân hình của cô ấy, ngã ra giường. Một lát sau, Robert tỉnh dậy. Kathy vẫn nằm ngủ ngon lành bên cạnh. Hai người không có một mảnh vải nào trên người. Thấy vậy anh có vẻ lúng túng, định bước xuống giường thì phòng bên ngoài có tiếng bước chân. Người đàn ông trung niên ấy xông vào trong phòng ngủ. Ông ta rất đỗi ngạc nhiên khi thấy anh và Kathy đang ở trên giường. Ông ta lớn tiếng chửi bới anh. Robert không biết phải làm thế nào, vội vàng mặc quần áo và ra sức giải thích. Nhưng ông ta không chịu nghe, còn cầm chiếc ghế gần đó ném về phía anh. Robert không kịp tránh, chiếc ghế trúng mặt, mũi và miệng khiến anh chảy máu. Kathy đang nằm vội tỉnh ngay dạy, lớn tiếng yêu cầu hai người dừng tay. Nhưng người đàn ông ấy không có ý dừng lại, ông ta lao tới, cầm con dao gọt trái cây ở trên bàn máy tính đâm Robert. Robert nhìn khẩu súng còn để ở đai quần vứt trên sàn, vội nhặt lên. Anh chỉ định dọa người đàn ông ấy. “Cấm động đậy! Nếu không tôi sẽ bắn!” Robert cầm khẩu súng lên, nhằm thẳng vào ông ta. Ông ta nhìn khẩu súng rồi lại nhìn Robert với anh mắt khinh bỉ, nhếch mép cười và xông đến. Trong đầu Robert hiện lên hình ảnh của nhiều năm trước, lúc anh đối mặt với Lee. Lee cũng giống như người đàn ông này, vẫn lao đến mà không chịu nghe anh giải thích. Anh cần phải bóp cò, nếu không anh sẽ bị đánh chết. Thế là bất giác ngón tay anh ấn vào cò súng. Anh nghĩ rằng trong súng không có đạn nhưng súng đã nổ, trên ngực người đàn ông có một vết đạn. Ông ta cúi đầu xuống, máu trào ra từ vết thương trên ngực, nhưng vẫn lao đến chỗ Robert. Robert tiếp tục bóp cò, người đàn ông lại bị bắn trúng, hét lên một tiếng rồi đổ gục xuống. Khi gục xuống, người đàn ông vẫn còn nhếch mép cười, cơ thể giật giật vài cái rồi tắt hơi. Robert đứng thần người ra, nhìn khẩu súng. “Sao… Sao lại thế này? Không phải là súng không có đạn hay sao?” Anh nhìn Kathy hỏi. Kathy thì khác hẳn, cô bình tĩnh ngồi vào bàn máy tính. “Nói đi! Chuyện này là thế nào?” Robert ném phịch khẩu súng xuống đất, hét lên hỏi Kathy. Trong giây phút, đầu anh rối tung lên. Kathy không nói gì, lặng lẽ mở máy tính rồi nhấp chuột, trên màn hình hiện lên hình ảnh của Robert. Kính viễn vọng, giường, bình pha cà phê. Robert không dám tin vào những gì trước mắt mình, rõ ràng trên màn hình là căn phòng của anh. “Thực ra tôi luôn theo sát anh, anh cho rằng anh đang nhìn tôi qua kính viễn vọng ư? Thực ra tôi nhìn anh còn rõ hơn ấy chứ.” Kathy châm một điếu thuốc, mặc chiếc áo ngủ bằng lụa thướt tha rồi thờ ơ quay sang nhìn Robert. Giờ thì Robert đã hiểu tại sao ông già không cho mình chạm vào đầu con hươu và cái đèn treo tường, thì ra bên trong là camera. “Anh không hiểu, thực sự anh không thể hiểu nổi tại sao em lại đối xử với anh như vậy!” Đầu Robert như sắp nổ tung ra, anh thấy người đàn bà trước mặt mình quá đỗi xa lạ. “Robert ạ, con người rồi sẽ thay đổi. Anh nghĩ rằng tôi vẫn còn vương vấn anh sao? Cà phê ngày ngày anh uống, cốc cô ca vừa rồi đều có chứa thuốc ngủ cả đấy. Người đàn ông nằm trên đất kia không phải là người tình của tôi mà là chồng tôi đấy.” Kathy phả khói thuốc lá ra miệng. Trông cô có vẻ thanh thản nhưng nét mặt u ám, buồn bã. Robert nhìn người đàn ông đã chết rồi lại quay sang nhìn Kathy mà không dám tin vào mắt mình. “Thực ra tôi kịch liệt phản đối Vincent làm như vậy, nhưng chúng tôi không còn cách nào khác. Anh ấy nợ nần quá nhiều, hơn nữa mấy tuần trước đây anh ấy vừa biết tin mình bị ung thư giai đoạn cuối. Chúng tôi có bán cả ngôi biệt thự này đi cũng không thể chữa khỏi bệnh cho anh ấy và trang trải nợ nần. Vì thế, Vincent đã nghĩ đến việc này, dùng mạng sống của mình đổi lấy tương lai của tôi. Vincent yêu tôi vô cùng, anh ấy không muốn chết đi mà vợ không có đồng nào. Vì th







Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Đọc truyện ma – Thần đang nhìn ngươi đấy ( Chương 31 – 35)

Đọc truyện ma –  Thần đang nhìn ngươi đấy ( Chương 31 – 35) CHƯƠNG 31 Đèn đỏ của hệ thống giám sát đường dây...

Truyện Ma

22:23 - 09/01/2016

Tha thứ mãi mãi

Tha thứ mãi mãiNgười khác tha thứ cho bạn thôi là không đủ sau mỗ...

Truyện Ngắn

02:33 - 23/12/2015

Lần trước..

Lần trước..  Một anh chàng lái xe lóng ngóng...

Truyện Cười

18:31 - 26/12/2015

Đắt vì chương trình video hiếm có

Đắt vì chương trình video hiếm có Một tù trưởng da đỏ thuê phòng ở...

Truyện Cười

22:16 - 26/12/2015

Xưng hô đúng cách

Xưng hô đúng cách Trong một quán thịt chó cuối thá...

Truyện Cười

19:39 - 26/12/2015