XtGem Forum catalog

Đọc truyện ma – Thần đang nhìn ngươi đấy ( Chương 36 – 41end )

g trời phù hộ cho anh.” “Tiểu Lục, anh sẽ cố gắng sống vì em. Thời gian này là thời điểm quan trọng nhất của nhiệm vụ, anh đoán chắc chỉ trong một hai ngày nữa, nếu như còn sống thì anh có thể hoàn thành xong nhiệm vụ.” Tiểu Lục bịt miệng anh lại, nói: “Không được nói thế, anh nhất định sẽ sống.” “Đợi sau khi anh hoàn thành xong nhiệm vụ đặc biệt này, anh có thể giống như mọi cảnh sát khác, sẽ trở lại cuộc sống bình thường của mình.” “Em đợi anh.” Anh ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Tiểu Lục và nói… “Nếu như đến khi đó anh còn sống, anh sẽ lấy em.” ° ° ° Mã Đạt mơ thấy mình đang đi xuyên qua một con đường, Dung Nhan đang bám vào cánh tay anh. Họ cùng nhau chạy về phía trước. Trên bức tường hai bên đường viết chi chít các hàng chữ đều là mật mã, ngay cả dưới đất cũng bị các mật mã phủ kín. Cuối cùng anh cũng đã nhìn thấy cánh cửa cuối con đường. Chiếc cửa từ từ mở, hé ra một tia sáng. Mã Đạt chạy như bay về phía ánh sáng đó, còn Dung Nhan vẫn đứng lại ở phía sau. Lúc anh sắp đi đến cuối con đường, thì một viên đạn bắn xuyên lưng anh. Anh ngoảnh đầu lại và nhìn thấy Dung Nhan đang cầm trên tay một khẩu sung, nòng súng vẫn còn bốc lên khói thuốc đạn. Máu tươi từ lưng anh chảy xuống. Anh từ từ ngã xuống, rơi vào một vùng tối mù mịt. Anh chỉ còn cảm thấy mình như một chiếc xác đang trôi nổi trên biển, mặc cho sóng biển đưa anh tới bất cứ chân trời góc bể nào. Cuối cùng anh cảm thấy mình được đưa đến một nơi, trong lúc mơ màng, hình như anh đã mở mắt. Nhưng anh chỉ nhìn thấy bức tượng chúa Giêsu đang chịu khổ hình trên cây thập giá trong nhà thờ… Thần đang nhìn ngươi đấy. Lần này, anh mở mắt thật, không nhìn thấy cây thập giá, cũng chẳng nhìn thấy mái vòm cong của nhà thờ, chỉ có một khuôn mặt hấp dẫn. Dung Nhan đang nhìn anh. “Người là thần sao?” Từ trong cổ họng khô rát, Mã Đạt cất lên một câu hỏi khó hiểu. “Mã Đạt, anh sao thế? Anh lại không nhận ra em rồi sao?” Cô nhẹ nhàng vuốt vầng trán của anh. Lúc này cảm giác đó mới khiến anh cảm thấy dễ chịu. Anh thở hắt ra một hơi dài, như muốn biến tất cả ác mộng đó thành một luồng khí đưa ra ngoài. Anh khẽ nói: “Xin lỗi em, anh vừa gặp ác mộng.” “Anh mơ thấy gì?” “Anh mơ thấy em giết anh.” Mặt Dung Nhan chợt biến sắc nhưng sau đó lại mỉm cười, “thế theo anh, liệu em có giết anh không?” “Anh, anh không biết.” Mã Đạt đau khổ lắc đầu. Trong đầu anh lại hiện lên cơn ác mộng lúc nãy. Đặc biệt là cảnh anh nhìn thấy tượng chúa Giêsu đang chịu khổ hình trên cây thập giá trong nhà thờ lúc gần tỉnh. Anh chìm đắm trong cảnh tượng đó, miệng anh lẩm nhẩm: “Thần, thần đang nhìn ngươi đấy.” “Mã Đạt, anh đừng nghĩ nữa. Có thể chúng ta sẽ chẳng bao giờ giải được mật mã này đâu.” “Không, em có biết lúc nãy anh mơ thấy gì không? Anh mơ thấy nhà thờ và cả tượng chúa Giêsu. Chúa Giêsu chẳng phải cũng là một vị thần thánh sao?” Dung Nhan gật đầu: “Theo đạo cơ đốc thì Chúa cha, Chúa con và Chúa thánh linh đều là một 1 (http://vietmessenger.com/books/?title=thandangnhinnguoiday&page=36#n1) 1 (http://vietmessenger.com/books/?title=thandangnhinnguoiday&page=36#n1). Chúa Giêsu giáng thế chẳng qua chỉ là hiện hữu của Thượng đế ở chốn nhân gian mà thôi, còn người vẫn là Thần thánh. Vì thế chúa Giêsu cũng có thể được coi là thần.” “Nếu thế thì bức tượng Giêsu kia ở đâu?’ “Tất nhiên là ở trong nhà thờ rồi.” Mã Đạt vội bật dậy, vỗ tay nói: “Vì thế ý nghĩa thật sự của câu “Thần đang nhìn ngươi đấy” chính là: Thần trong nhà thờ đang dõi theo anh.” “Nhà thờ?” Dung Nhan trợn tròn mắt ngạc nhiên. “Đúng thế, có thể chúng ta sẽ tìm ra lời giải đáp ở nhà thờ.” Mã Đạt phấn khích đi đi lại lại trong phòng nói: “Chồng em trước khi chết đã nói câu này, thực ra là muốn bảo anh đi đến nhà thờ.” “Thế còn mật mã thì sao?” Dung Nhan nhắc nhở anh. “Đúng, để vào được động có chứa kho báu, trước tiên cần phải tìm được vị trí của nó, sau đó mới đi tìm mật mã để vào trong.” Mã Đạt gật đầu, nằm bò ra cửa sổ nói: “Hoặc có thể, mật mã cũng được bao hàm ngay trong chính năm chữ “Thần đang nhìn ngươi đấy” này. Dung Nhan bỗng nhiên cũng thấy lóe ra tia hy vọng, hào húng nhập vào dòng suy nghĩ của Mã Đạt: “Có thể, mỗi chữ này đều thay thế cho một nhóm số hoặc một chữ cái nào đó?” Mã Đạt trầm ngâm một lúc, hình như anh đang đắm chìm rất sâu vào trong dòng suy nghĩ. Một lúc lâu sau, cuối cùng anh nói với giọng rất dứt khoát: “Dung Nhan, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ.” “Đi đâu cơ?” cô vẫn chưa hề nghĩ tới việc này. “Nhà thờ.” Mã Đạt thản nhiên nói vỏn vẹn hai chữ. “Chúng ta đi ngay bây giờ sao?” Dung Nhan hỏi với giọng lo lắng. “Đương nhiên là bây giờ rồi, nếu không sẽ không kịp mất. Anh nghĩ, chúng ta nên nhanh chóng tìm ra chân tướng sự việc. Chỉ có như thế mới có thể làm sạch tội cho chúng ta được. Nếu như cứ trốn mãi trong căn phòng này, sớm muộn gì cũng bị cảnh sát tìm ra. Đến lúc đó dù chúng ta có một trăm cái mồm cũng không giải thích được đâu.” Mã Đạt vào phòng vệ sinh, vừa mở vòi nước rửa mặt, vừa nói lớn: “Anh không muốn ngồi tù, anh cũng không muốn bị âm hồn kia giết chết.” “Em cũng không muốn” Dung Nhan dựa vào bức tường bên cạnh, khẽ nói với mình. Mười phút sau, họ rời khỏi căn phòng nhỏ. Mã Đạt cúi gằm mặt khi đến con đường nhỏ vắng lặng này, còn Dung Nhan thì đeo đôi kính râm đi phía sau anh. Bây giờ là 9h sáng. Trên đường không có mấy người đi bộ. Chẳng ai để ý đến một đôi nghi phạm đang bị cảnh sát truy nã đang đi ngang qua họ. Họ gọi một chiếc taxi, nhưng không đến thẳng nhà thờ. Họ ghé vào một cửa hàng sách. Mã Đạt để Dung Nhan đợi trên xe, còn anh vào trong mua một cuốn sổ nhỏ. Sau khi Mã Đạt quay lại xe, họ mới bảo tài xế đưa họ đến nhà thờ. Dung Nhan rất ngạc nhiên nhìn cuốn sổ nhỏ trên tay Mã Đạt. Đó là một cuốn sổ nhỏ màu xanh lá cây. Dung Nhan lấy quyển sổ đưa lên nhìn thì thấy rõ tên sách “Sổ tay mã điện báo tiêu chuẩn”. Dung Nhan hỏi với vẻ khó hiểu: “Anh mua cuốn sổ này làm gì?” “Trong cuốn mã điện báo tiêu chuẩn này, mỗi chữ Hán được thay thế bởi bốn con số. Đây chính là mã điện báo công khai của mã điện báo.” “Thế nếu như đó là mã điện báo mật thì sao?” “Thế thì chỉ có người chết mới biết được thôi.” Dung Nhan đương nhiên hiều người chết mà Mã Đạt nói chính là chồng cô, Chu Tử Toàn. Mã Đạt không nói gì thêm nữa. Anh hiểu rất rõ việc dựa vào cuốn sổ tay mã điện báo dân dụng này để phá giải các mật mã chỉ đơn thuần là dựa vào sự may mắn. Bởi vì nếu anh ta là một cao thủ lập mật mã thì sẽ chẳng bao giờ dùng mã điện báo công khai này cả. Tận dụng thời gian lúc xe taxi vẫn đang trên đường đến nhà thờ, anh lật phía đằng sau cuốn sổ. Ở đây anh có thể thông qua phiên âm để tra các mã điện báo bằng chữ Hán. Anh nhanh chóng tìm ra 5 mã điện báo mà 5 chữ Hán trong câu “Thần đang nhìn ngươi đấy” thay thế. “Thần”: 4377; “đang”: 0961; “dõi”: 4170; “theo”: 4192; “anh”: 0132. Ghép các con số này lại với nhau anh được một dãy mật mã: 43770961417041920132. Dãy số này có tất cả 20 số. Mã Đạt dùng bút ghi lại dãy số này. Lúc anh đang chuẩn bị vắt óc suy nghĩ về nó thì chiếc taxi đã đến nơi cần đến_ nhà thờ lớn nổi tiếng nhất ở thành phố này. Vừa xuống xe, Mã Đạt liền ngửa cổ lên, cố gắng hết sức nhìn về phía đỉnh nhọn hoắt dựng lên theo kiểu Gothic 2 (http://vietmessenger.com/books/?title=thandangnhinnguoiday&page=36#n2) ở trên chóp nhà thờ. Nhà thờ này được xây dựng cách đây 100 năm, có đỉnh nhọn cao to hướng thẳng lên bầu trời vài chục mét. Dưới bầu trời càng lúc càng xám xịt, trông nó càng tỏ rõ vẻ trang nghiêm, cung kính. Mã Đạt hít một hơi lạnh lẽo, cùng Dung Nhan bước vào trong nhà thờ. Trong thánh đường, dưới những vòm cuốn to có mười mấy giáo đồ đang làm các nghi thức tôn giáo và một vài du khách ở hàng ghế sau đang chiêm ngưỡng công trình kiến trúc đẹp như một tác phẩm nghệ thuật này. Mã Đạt không còn sợ gặp phải cảnh sát vì anh biết cảnh sát sẽ không tùy tiện xông vào những nơi thờ cúng của các tôn giáo để bắt người. Bức tượng chúa Giêsu đang chịu khổ hình được đặt ở phía khu sâu nhất ở khu cung thánh, nơi dựng bàn thờ Chúa. Có điều chúa Giêsu ở trên giá thập tự lúc này đang nhắm mắt. “Ông ta không nhìn thấy được anh.” Dung Nhan nói khẽ vào tai Mã Đạt. “Em nói ai?” “Chúa Giêsu trên giá thập tự. Ông ta đang nhắm mắt.” Dung Nhan cũng đang chú ý đến điểm này, cô tiếp tục khẽ khàng nói: “Thần đang nhìn ngươi đấy, đáng tiếc là ở đây thần không nhìn thấy anh.” “Có thể, ông ta không cần mở mắt cũng có thể nhìn thấy tất cả mọi người ở đây.” Đúng lúc đó, một bà lão ngồi trước họ một dãy quay đầu lại, đưa ánh mắt khinh miệt nhìn về phía họ. Dung Nhan cười với bà tỏ vẻ xin lỗi, sau đó kéo Mã Đạt ra khỏi nhà thờ, vừa kéo vừa nói nhỏ: “Anh không nên bàn luận về chúa Giêsu trong nhà thờ.” Mã Đạt không chịu, nói: “Nhưng chúng ta cứ thế này mà đi sao?” “Trong cái nhà thờ này chẳng có thứ mà anh cần đâu.” Nhưng ngay sau đó Dung Nhan lại an ủi anh, nói: “Nhưng mà quanh nhà thờ có thể tìm được manh mối gì chăng.” Thế là bọn họ nhìn sang con đường quanh nhà thờ. Hôm nay không phải là cuối tuần, người đến tham quan rất ít. Hơn nữa bầu trời ngày càng xám xịt nên chẳng mấy người để ý đến họ. Bỗng nhiên, ánh mắt của Mã Đạt dừng lại ở con đường trước mặt. “Anh sao thế?” Dung Nhan hỏi anh và nhìn về phía ah đang chăm chú nhìn. Cô nhìn thấy ở phía bên kia đường có một công ty cho thuê két bảo hiểm mà cửa vào của công ty này đối diện thẳng với cửa ra vào của nhà thờ. Mã Đạt vẫn dán mặt về phía đối diện, khẽ nói nhỏ: “Nếu như thần là chỉ nhà thờ thì thần đang nhìn công ty két bảo hiểm kia.” “Két bảo hiểm? Có thể, chồng em đã để vật gì quan trọng trong két sắt thuê bên ngoài.” Nói xong, họ đi qua đường, sang công ty cho thuê két bảo hiểm. Các biện pháp bảo vể ở đây không được nghiêm ngặt lắm, không yêu cầu họ phải đưa giấy tờ cá nhân gì ra cũng để cho họ vào trong. Phía bên trong do các căn phòng nhỏ ghép lại. Mỗi phòng nhỏ đều xếp các hàng két bảo hiểm, mỗi két bảo hiểm phía trên đều có 4 chữ số, muốn tìm được két bảo hiểm của Chu Tử Toàn trong hàng nghìn hàng vạn cái két này trong khi không có giấy tờ và số má gì, thật như mò kim đáy biển. Đúng vào lúc họ định bỏ cuộc thì Mã Đạt bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc két có dán số 4377. 4377, con số này lập tức thu hút sự chú ý của anh. Anh vội mở cuốn sổ, mã 4377 ứng với chữ “Thần” Chiếc két số 4377 đang nhìn anh. “Thần đang nhìn ngươi đấy.” Mã Đạt khẽ đọc lại câu nói đó. Trong lòng anh bỗng thấy có chút phấn khích. Anh nắm lấy tay Dung Nhan nói: “Bây giờ, thần đang ở ngay trước mặt chúng ta.” Tiếp đó là việc mở chiếc két. Họ nhìn sang phần hướng dẫn sử dụng mới biết những chiếc két này không cần chìa khóa, mà ở trên cánh cửa nhỏ của mỗi chiếc két đều có một bàn phím số nhỏ và một màn hình hiển thị. Họ phải nhập được đúng mật mã vào bàn phím mới có thể mở két. Nếu như mật mã bị nhập sai 3 lần thì hệ thống báo động kết nối với 110 sẽ lập tức kêu vang. Mã Đạt nhìn lại dãy số mà anh đã ghi lại: 43770961417041920132. Bây giờ, 4377 đã là số mã của chiếc két vậy thì thử 16 số còn lại. Mã Đạt cẩn thận nhập từng số trên bàn phím 0961417041920132. Nhưng màn hình hiển thị lập tức báo: Mật mã sai. Mặt Dung Nhan bỗng biến sắc, cô lo lắng nói: “Chúng ta còn hai cơ hội nữa.” “Không, chúng ta không thể mạo hiểm đến lúc chuông báo động kêu thì mới bỏ chạy được. Nếu như thử thêm một lần nữa không được, chúng ta sẽ phải đi ngay, không thể thử lần thứ 3. Vì thế đây sẽ là cơ hội cuối cùng của chúng ta.” “Vậy thì chúng ta nên dùng mật mã nào?” Mã Đạt cẩn thận xem lại 20 con số, trống ngực anh đập thình thịch, có lẽ số phận của anh và Dung Nhan đều phụ thuộc hết vào những con số này. “Cầu trời phù hộ cho anh.” Dung Nhan nhẹ nhàng nói khẽ vào tai anh. Mã Đạt gật đầu , anh chỉ có thể nghe theo sự sắp đặt của số phận. Anh bỏ đi 4 con số cuối cùng trong dãy 16 con số mà anh vừa thử, cũng có nghĩa là bỏ đi số 0132, thay thế cho chữ “Anh”. Lúc này mật mã chỉ còn 12 số 096141704192. Mã Đạt lại một lần nữa dùng các ngón tay đang run rẩy nhập 12 con số kia vào chiếc bàn phím nhỏ. Đây là cơ hội cuối cùng của họ. Ánh mắt Mã Đạt và Dung Nhan dán chặt vào màn hình hiển thị nhỏ kia. Một giây sau, màn hình hiện lên dòng chữ “Mật mã đã được chấp nhận,” và sau đó chiếc cửa két sắt tự động mở ra. “Thành công rồi!” Vào giây phút quyết định cho sự sinh tử tồn vong, số phận đã cứu Mã Đạt. Anh không kìm nén nỗi niềm vui sướng, khẽ đặt một nụ hôn lên má Dung Nhan. Đôi má Dung Nhan lập tức đỏ bừng, ngượng ngùng đẩy anh ra. Cô cố tỏ ra trấn tĩnh, nói: “Đừng có vội vui sớm thế, anh thử xem trong két có gì đã rồi hẵng tính.” Mã Đạt lúc này mới cố gắng để cho cảm xúc của mình bình tĩnh trở lại. Anh đưa tay thò vào trong két. Phía bên trong không lớn lắm. Anh sờ thấy một chiếc túi đựng hồ sơ phồng to. Anh đưa nó ra ngoài rồi lại kiểm tra chiếc két thêm một lần nữa. Lúc đó anh mới đóng cửa két lại. Chiếc túi đựng hồ sơ rất nặng, bên ngoài có in logo của công ty chứng khoán Thiên Hạ, xem ra đây quả đúng là vật mà Chu Tử Toàn để lại. Mã Đạt đang sốt ruột muốn mở chiếc túi ra xem thì bị Dung Nhan chặn lại. Cô cẩn thận nói: “Đây không phải là chỗ để có thể xem đâu, chúng ta đi ra ngoài tìm chỗ nào khác đã.” Mã Đạt gật đầu. Anh bỏ chiếc túi đựng hồ sơ vào trong một chiếc túi nylon trông không hề bắt mắt mà anh đã chuẩn bị sẵn để tranh sự chú ý của người khác. Anh và Dung Nhan vội vã cùng nhau ra khỏi cửa công ty cho thuê két. Lúc này, ở bên đường đối diện, phần chóp nhọn theo kiến trúc Gothic của nhà thờ đang nhìn họ.   CHƯƠNG 37 Bán đảo Hoa Viên. 10h20′. Diệp Tiêu ngồi trong căn biệt thự của Dung Nhan và Chu Tử Toàn. Lúc này đã gần như kiệt sức. Từ 8h sáng nay, anh đã bắt đầu lục soát căn nhà này, hy vọng có thể tìm ra được may mắn nào đó như việc phát hiện ra cuốn nhật ký của La Tấm Tuyết ngày hôm qua, những manh mối quan trọng của vụ án. Nhưng đã hơn 2h đồng hồ qua đi, anh ngồi trong phòng làm việc tại nhà của Chu Tử Toàn trên tầng hai. Trước mặt anh lúc này là một đống tài liệu bày ngổn ngang như đống giấy vụn. Tối hôm qua sau cuộc hỏi cung Trương Đại Hứa, Diệp Tiêu đã phát hiện ra một bí mật rất lớn. Bí mật này có liên quan rất nhiều đến Chu Tử Toàn. Lúc này Trịnh Trọng đang ở bên ngoài giúp anh thu thập các tình tiết có liên quan. Nếu như mọi việc thuận lợi thì câu đố này sẽ mau chóng có được lời giải đáp.Tuy bây giờ anh không thu thập được thêm gì ở đây nhưng Diệp Tiêu vẫn còn có rất nhiều cơ hội vì anh vẫn còn có thời gian ở phía trước. Anh có còn thời gian ở phía trước không? Diệp Tiêu cũng không thể tự trả lời cho câu hỏi này được. Anh tắt chiếc máy tính xách tay của Chu Tử Toàn lại, bên trong chẳng có thứ gì có giá trị. Anh nhắm mắt, trước mắt anh hiện ra nữ chủ nhân của ngôi nhà này, nữ nhà văn viết tiểu thuyết trinh thám mà anh đã từng hâm mộ. Một tiếng trước, anh đã tỉ mỉ lục soát căn phòng ngủ của Dung Nhan. Anh vùi đầu vào đó, ngửi mùi thơm của sáp thơm đặt trong tủ quần áo của cô. Cuộc sống riệng tư của người phụ nữ này hiển hiện trước mắt anh. Mặc dù anh hiểu rằng đó chỉ là một phần rất nhỏ trong cuộc sống của cô, còn rất nhiều những bí mật và riêng tư vẫn còn đang giấu kín trong cơ thể hấp dẫn và trái tim không thể đoán định được của cô. Hoặc có thể, dưới vẻ bề ngoài hấp dẫn kia đang ẩn nấp một ác quỷ? Diệp Tiêu cứ thế tự chất vấn mình, cuối cùng, anh đã không thể chịu đựng nổi, đấm một cú thật mạnh lên tấm kính bàn làm việc của Chu Tử Toàn. Tay anh đau dát. Anh nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đau, từ từ rụt tay lại. Nhưng đúng vào lúc đó anh phát hiện ra dưới tấm kính anh vừa đấm vào có một chiếc bản đồ thành phố được nhét ở giữa mặt bàn và tấm kính. Và chỗ anh vừa đấm vào chính là góc phía Tây Bắc của thành phố. Điều quan trọng hơn là, Diệp Tiêu chú ý đến góc phía Tây Bắc trên tấm bản đồ thành phố có vẽ một kí hiệu hình chữ thập bằng bút máy. Kí hiệu đó được vẽ trên một con đường nhỏ trên tấm bản đồ. Hình chữ thập? Có ai lại vô duyên vô cớ đi vẽ lên trên bản đồ một kí hiệu hình chữ thập cơ chứ? Diệp Tiêu cảm thấy có điều gì đó cần phải cảnh giác. Anh nhấc tấm kính đặt trên mặt bàn lên, rút ra chiếc bản đồ. Đây là tấm bản đồ mối được xuất bản năm nay, vô cùng rõ ràng và chuẩn xác. Diệp Tiêu thậm chí còn có thể tìm thấy đường An Tức ở trên tấm bản đồ này, nhưng trên tấm bản đồ không hề có đề tên đường. Vị trí của kí hiệu hình chữ thập này nằm ở góc phía Tây Bắc thành phố. Diệp Tiêu biết nơi này, cách bán đảo Hoa Viên ở góc Đông Nam thành phố chỉ có nửa tiếng chạy xe, là nơi nằm giữa ranh giới nội thành và ngoại thành của thành phố. Nếu so với khu nội thành thì đây có thể được coi là một nơi xa xôi, vắng vẻ. Bỗng nhiên, Diệp Tiêu nhìn thấy dưới hình chữ thập hình như có in một dòng chữ gì đó rất nhỏ. Anh vội úp bản đồ xuống xem mặt sau. Ở đây giới thiệu một số danh lam thắng cảnh của thành phố và quảng cáo một số nhà hàng, khách sạn. Ở một góc phía sau bản đồ có dòng chữ được viết bằng bút mực…Thần đang nhìn ngươi đấy. “Thần đang nhìn ngươi đấy?” Diệp Tiêu khẽ đọc câu đó lên. Vừa đọc xong, không biết làm sao mà bỗng anh thấy sởn gai ốc khắp người. Nhưng chỗ năm chữ được viết ở mặt sau tấm bản đồ và chỗ có vẽ hình chữ thập ở mặt trước trùng khớp nhau. Anh đã nhìn thấy nét chữ của Chu Tử Toàn, cũng đã nhìn thấy nét chữ của Dung Nhan nhưng năm chữ được viết ở đằng sau tấm bản đồ không phải là chữ của Chu Tử Toàn cũng không phải chữ của Dung Nhan. Vậy thì đó là của ai? Có lẽ, bí mật nằm ở chính chỗ đó. Diệp Tiêu nhìn lại vị trí của kí hiệu hình chữ thập trên bản đồ, sau đó anh nhét nó vào trong túi của mình, nhanh chóng rời khỏi căn nhà. ° ° ° 10h30′. Tại một quán cà phê kiểu Hồng Kông ở gần nhà thờ. Mã Đạt vừa ngồi xuống ghế đã nôn nóng định mở túi đựng hồ sơ nhưng Dung Nhan đã ngăn anh lại, khẽ nói: “Cẩn thận một chút, đặc biệt là phía bên ngoài cửa sổ.” Tuy đã gần trưa nhưng bầu trời càng ngày càng âm u, cô nói với Mã Đạt: “Mình ăn sáng trước đi đã.” Mã Đạt cắn một miếng bánh ngọt, sau đó cẩn thận mở chiếc túi nylon lấy ra túi đựng hồ sơ. Thứ đầu tiên rơi ra từ chiếc túi đựng hồ sơ là hai chiếc đĩa, tiếp đó là vài cuốn sổ kế toán, cuối cùng là một phong bì thư. Mã Đạt cẩn thận tìm lại trong đống đồ một lần nữa. Anh không tìm thấy tiền hay bất cứ trái phiếu có giá trị gì, cũng không tìm thấy bất cứ tờ séc hay cuốn sổ tiết kiệm nào. Anh nhìn Dung Nhan với vẻ mặt thất vọng. Dung Nhan cầm mấy cuốn sổ kế toán lên, vừa nhai, vừa lật vài trang xem. Vài phút sau, cô đã phát hiện ra một điều gì đó. Cô từ từ đặt miếng bánh ngọt đang cầm trong tay xuống, hạ thật thấp giọng xuống nói: “Đây là cuốn sổ quỹ tiền mặt nội bộ của công ty chứng khoán Thiên Hạ.” “Như vậy nghĩa là chồng em đã phạm tội về kinh tế, đúng không?” “Anh nói khẽ thôi.” Cô đưa dấu ra hiệu im lặng, “chỉ từ những gì số tiền được ghi lại và các hóa đơn này thì đúng là như thế.” Mã Đạt lè lưỡi nói: “Anh ta đã tham ô bao nhiêu tiền?” Dung Nhan lắc đầu nói: “Em không biết, có lẽ là một con số cực lớn.” “Vậy thì, cuốn sổ quỹ tiền mặt và tập hóa đơn này ghi lại hết những gì anh ta đã tham ô?” “Đúng thế, còn có cả hai chiếc đĩa kia nữa, chỉ có điều sổ sách thì là bằng giấy còn những thứ trong đĩa kia thì đều có trong dữ liệu nội bộ của công ty chứng khoán Thiên Hạ cả. Đây là chứng cứ phạm tội quan trọng nhất, những thứ này đủ để cho anh ta bị xử tội cực nặng. Nhưng em cũng mới chỉ xem qua một phần nhỏ nên chưa thể nắm rõ hết cả vấn đề được.” “Xem ra đây đúng là thứ quan trọng mà hồn ma muốn có rồi.” “Em không biết.” Dung Nhan thấy một điều gì đó trong cuốn sổ. Mắt cô bỗng thoáng chút lo âu. Mã Đạt đã ăn xong bữa sáng (hoặc là bữa trưa), bỗng nhiên anh nhớ ra điều gì, vội nói với Dung Nhan: “Nhưng số tiền khổng lồ mà chồng em đã tham ô đấy, bây giờ ở đâu?” Dung Nhan lắc đầu vô vọng. “Dù là phía cảnh sát hay phía tội phạm thì lúc này điều quan trọng nhất không phải là những thứ này mà là số tiền đã bị mất.” Mã Đạt nhìn vào mắt Dung Nhan nói. “Anh đừng nôn nóng, chúng ta vẫn còn có thứ chưa xem cơ mà.” Nói xong, Dung Nhan cầm lấy chiếc phong bì nhỏ rơi ra cuối cùng. Cô cẩn thận xé chiếc phong bì, bên trong có một bức thư được đánh máy. Mã Đạt cũng rướn cổ sang phía cô. Hai người họ cùng nhau đọc thầm bức thư… Xin chào. Lúc ông đọc được bức thư này có lẽ tôi đã nằm dài trên bãi cát ở Malayxia, hoặc đang nằm trong chiếc quan tài lạnh ngắt. “Thấn đang nhìn ngươi đấy.” Không biết mật mã mà tôi để lại cho ô







Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Bắc thang lên hỏi ông trời phần 2

Bắc thang lên hỏi ông trời phần 2 - Bắc thang lên hỏi ông trời.- G...

Truyện Cười

19:24 - 26/12/2015

Ngôi nhà thuê Full audio mp3

Ngôi nhà thuê Full audio mp3Tôi và thằng Hoàng quyết định thuê ngôi nhà đó bởi...

Truyện Ma Audio

09:28 - 29/12/2015

Tại sao lại phải bơi?

Tại sao lại phải bơi? - Anh muốn tình nguyện gia nhập ...

Truyện Cười

19:15 - 26/12/2015

Một kẻ hợm hĩnh

Một kẻ hợm hĩnh Anh Gà Trống bay lên đậu trên hàng rào rồi rướn ...

Truyện Ngắn

23:21 - 22/12/2015

Chuyện ngụ ngôn về một con Bò

Chuyện ngụ ngôn về một con BòKhi còn cách con bò khoảng một bước chán, ông giáo...

Truyện Ngắn

07:01 - 23/12/2015