Từ hồi nhỏ lúc mới ăn chơi đầu đường xó hẻm đã có người nói rằng e có cái số đen thui. Được tâm linh chiếu cố, có duyên với cõi “gì-mà-ai-cũng-biết-đó”.. Nên những chuyện e gặp trong đời không có gì là lạ cho lắm… Cách đây không lâu lắm, mình có về nhà thằng bạn thân trông nhà phụ nó. Gặp được vài chuyện vừa vui mà vừa hãi. Sẵn tiện giờ kể với mọi người chơi, giúp mọi người có truyện đọc, vừa giúp mình luyện tay! Mình chia ra làm nhiều phần, thứ nhất là để dễ són, thứ hai là đem lại sự tò mò, còn thứ ba vừa ghi vừa nhớ nên cần phải có thời gian điều chỉnh. Tuy chỉ là một câu chuyện “ma” nhưng nó cũng cần phải có sự logic (theo đúng những gì mình đã trải qua) tránh sự nhàm chán, và bị gạch vì lý do “chém”. Mọi Update mình sẽ ghi ở #2 nữa nhé! Update nằm ở dưới cùng! ———————- Part 1: 3 cây nhang Tầm khoảng 8h tối, mình và thằng bạn bắt đầu leo lên xe phóng lao về nhà nó. Nhà nó đã bỏ lâu ngày, treo bản bán nhà vì nhà nó không còn nhu cầu ở khu đó nữa. Nguyên nhân theo như mình được biết là thế, còn nguyên nhân sâu xa là hình như có gì đó mờ ám. Đôi lúc anh em gặng hỏi thằng Q (Quốc là chủ nhà), nhưng nó chỉ nói úp úp mở mở, không đề cập nhiều. Nhưng lần này vì lý do là nó nhờ mình đi trông nhà phụ nó, phần gôm những phần đồ cần lấy quên chưa lấy ở nhà cũ này, nên mình gặng hỏi cho được thì nó mới nó là nó nghi “nhỏ em họ” của nó có liên quan tới lý do nhà nó chuyển đi nhà mới. Em họ nó có thể là …. MA và thường hay “có hành động lạ”.. Quay trở về quá khứ của em nó! (Câu chuyện này mình biết thông qua lời thằng Q kể) Nhỏ em họ này có tên là T, một thời gian lúc tầm 15,16 tuổi có bỏ nhà ra đi. Tuy là em họ nhưng khá là thân thiết với thằng Q bởi vì bé này rất hay sang nhà nó chơi. Lúc nhỏ khá là hiền lành, nhưng thời gian lên cấp ba bị lũ bạn dụ dỗ. Rồi quậy quá, có lần ăn chơi đàn đúm đánh lộn làm ba mẹ bé này phải đền tiền. Đánh đập cũng có, cấm cửa cũng có nhưng cha mẹ sanh con trời sanh tánh. Cỡ nào nó cũng không thay đổi, rồi cái gì tới cũng tới. Nó bỏ nhà đi với trai, vác nguyên cái lu về nhà. Hỏi chủ là ai thì nó không nói, bị ba nó nhậu xỉn lôi ra giữa đường đập nghe đâu là gãy tay. Hên nhờ có hàng xóm can, ổng phan luôn hàng xóm, thế là lên xã. Còn bé T tiếp tục lên nhà thằng Q ở. Vì hồi xưa tính tình hiền lành, ba mẹ thằng Q còn cho ở, nhưng sau này xảy ra chuyện thì không còn ai dung chứa nữa. Thằng Q nó nói, thời gian đó nó ở TP nên nó không biết, chứ nếu nó biết thì nó đã kéo bé T lên ở chung rồi. Vì nó thương con T lắm, 2 đứa như anh em ruột. Cũng có lần nó dẫn bé T lên phòng trọ, nhưng bây giờ tụi tui mới dần biết đó là bé T. Một thời gian sau khi bé T bỏ nhà một thời gian thì không ai biết gì về nó nữa. Nhưng lại có tin đồn là nó bị bắt cóc rồi bán qua TQ. Ba mẹ nó cũng sốt vó lo lắng, tìm đủ mọi cách nhưng vẫn không có tin tức. Cho tới một thời gian lâu sau này, thì ba mẹ của thằng Q lại thấy bé T trong “mơ” Bây giờ là 1h sáng, tui với thằng Q đã về tới nhà nó. Nhà chỉ mới để không một thời gian không lâu lắm nên vẫn còn khá là sạch sẽ, nhưng hai đứa cứ có một cái cảm giác gì đó không được yên ổn cho lắm. Dù là không nói ra nhưng 2 đứa đều biết là có chung một cái ý nghĩ. Một cái ý nghĩ lạnh lạnh sống lưng. 2 thằng đẩy xe vào nhà. Khóa cửa cẩn thận, cái khóa cửa cũ kỹ làm cho thời gian khóa cửa tăng lên. Lúc đầu mọi thứ đều hơi lạ lạ đối với tui, chắc tại đây là lần đầu tui tới nhà thằng Q, thứ hai là tui không có ấn tượng tốt cho lắm. – Mày lấy laptop ra bật kiếm gì coi coi C. – thằng Q lên tiếng Vì chỉ có hai đứa đi nên tụi tui chỉ lấy một cái lap cho đỡ nặng, với lại lỡ có chuyện gì thì cũng dễ gôm. Lấy cái lap lên bật thì dùng 3G nên không khả quan cho lắm, chỉ bật những bài nhạc có sẵn trong máy rồi để đó. Chủ yêu là kiếm nhạc dập dập cho không gian đỡ yên tỉnh. – Phòng vệ sinh ở đâu mày ? – Tui hỏi nó – Cái phòng có cái cửa gỗ duy nhất sơn màu xanh lá cây. – nó chỉ một phát là tui nhận ra ngay. Nhà nó có tổng cộng 5 phòng. Một phòng khách tụi tui đang ngồi, một phòng ngủ của thằng Q ở phía trên phòng khách, phòng tắm nằm khúc dưới cuối nhà, phòng ba mẹ nó thì kế một phòng khác. Đó là phòng thờ. Tui lang thang phòng tọt vào cái nhà vệ sinh mà nó chỉ. Lắc cửa tầm cả phút mới mở ra được, chắc không ai sài một thời gian nên nó bị quá đát Vừa mở ra thì tui giật toát cả mồ hôi. Hướng tui nhìn thẳng vào là nguyên cái cây, tất nhiên là có cửa sổ, nhưng nó có thể nhìn xuyên ra phía sau. Còn cái gương thì nằm ở hướng đối diện cái cửa sổ. Nên lúc tui đái cũng run, mà lúc rửa tay tui cũng chẳng hề dám nhìn lên cái gương. Chỉ bật nước cho nó chảy rè rè xong phóng toát ra ngoài. Thật tình thì không phải tui sợ, mà là trước khi đi thằng Q cũng có nói với tui là tốt nhất là nên cẩn thận. Tui không nghĩ là phải cẩn thận như thế nào, nên cứ đề phòng cảnh giác mọi chuyện – Giờ sao, mày muốn ngủ ở đây hay vô phòng ngủ. – thằng Q hỏi – Thôi, ngủ đây đại đi, vô phòng chi cho mắc công. Hai con mắt nó cứ muốn nhắm nghiện lại, nên không còn chờ gì nữa. Tui thả lưng nằm thẳng xuống nền, thằng Q đi vô phòng lục đục gì đó đem ra một tấm thảm, 2 cái gối, với một cái mền. Xong đâu vào đấy, tui chồm tới tắt cái lap. Nhưng tắt xong thì mọi thứ cứ im im một cái đáng sợ thế nào ấy, nên tui mở lại, nhưng bù lại là những bài nhạc trẻ chứ không còn cái nhạc dập dập hồi nãy nữa. ———— Tui đang liêm diêm cơn buồn ngủ, vì lạ chỗ với lại không có được tắm nên cảm thấy rất khó chịu. Dù gì cũng dầm mình cả ngày ngoài đường. Tự nhiên, tui thấy lạnh xương sống. Cảm giác không lành cho lắm, tui liền dông cái mền lên kín đầu, giật luôn phần mền của thằng Q, rồi nằm sát vô nó. Nhắm mắt cố gắng ngủ tiếp. Và khá may mắn là tui đã làm một giấc tới sáng, không còn cảm giác gì nữa. À không, tui có giật mình dậy một lúc nào nữa, vì tôi cảm giác như có cái gì đó hiện diện ngoài sự hiện diện của tui với thằng Q. Nhưng vì quá mệt, nên tui đã đi ngủ tiếp… mặc tất cả! Lúc bấy giờ, tui không có biết là… ở phía phòng thờ kế phòng ba mẹ thằng Q, có 3 ánh đèn nhỏ. Có lẽ là những đốm lửa của nhang, hoặc đèn bàn thờ. Nhưng…. ai thắp? Vì Part 2 có thể dài hơn, vì nó chứa nhiều chi tiết hơn nên mình ra trước Part này. Mọi người đọc rồi ghi nhớ, nó sẽ liên quan tới nhiều phần sau. Câu chuyện về cái cây cổ thụ Hồi lúc tui tầm lớp 7 thì bé T mới chỉ có lớp 4 thôi. Cái thời đó không có tiệm net hay mấy cái thứ chơi xa xỉ như bây giờ. Chỉ có chơi bắn bi, trốn tìm, hoặc căng thẳng hơn chút xíu là chơi thi gan dạ… Tầm 10h tối hơn tui lén dẫn bé T chui hàng rào ra khỏi nhà, cùng với thằng P, thằng K và nhỏ N hàng xóm đi ra nghĩa địa chơi. Ở một đoạn đường gần nhà tui có một cái nghĩa địa nho nhỏ. Xung quanh cây cối rất là nhiều và thường rất ít có người tới lui chỗ này. Vấn đề là đứa nào cũng sợ như muốn són trong người, nhưng tui lại muốn cho pé T thấy tui là một người anh không sợ gì hết nên luôn luôn nắm cưng tay nó dẫn đi đầu. Mấy đứa còn lại ren rét theo sau. Mặt đứa nào cũng sợ sệt hiện hết ra cả mặt nhưng chẳng đứa nào dám đi về. Bởi nếu mà giờ đi về thế nào sáng mai cũng bị lũ bạn cười cho một trận Đi được nữa tiếng đồng hồ thì cũng tới được. Con đường tối dần về phía trước và những nấm mộ bắt đầu nhấp nhô xuất hiện. Tui có cảm giác là tay bé T đang nắm tay tui rất là chặt và dường như tui phải thả lõng ra thì mới đỡ đau. Thằng P, thằng K, với nhỏ N cũng đang đi sát nhau. Đã đến nơi, xung quanh là những nấm mộ với những khung hình có vẻ hơi kinh rợn. Phía sau là những cái cây to lớn, đồ sợ như muốn che đi một cái gì đó và đồng thời cũng làm cho quang cảnh xung quanh trở nên rờn rợn. Có những cơn gió thổi nhè nhẹ lên tai chúng tui. Nhưng chuyện gì cần làm cũng phải làm. – Tao với bé T là một đội, tụi bây là một đội. Bây giờ quánh tù xì coi đội nào thua thì phải đi vào trong mấy cái cây đó đứng một hồi. Đội nào đứng lâu hơn đội đó thắng. Chịu không? – tui nói thì rất là dõng dạc nhưng thật sự cũng muốn tụi nó nói không chịu để đi về cho rồi Nhưng ai ngờ… – Ừ, vậy tù xì sao đây? – thằng K nói, quỷ tha cái thằng mắc dịch. – Cử người ra rồi một ván duy nhất. Tui quay qua nhìn bé T, bé T vẫn còn nắm lấy tay tui rất chặt. Bây giờ tui mới thấy là mình chơi hơi bị ngu. Một mình mình ngu được rồi, còn đằng này dắt thêm bé T, nhìn nó sợ sợ mà tui thấy muốn đi về mẹ cho rồi. Sĩ diện dâng cao, tui tự hứa sẽ bảo vệ bé T tới cùng. Tui nháy mắt một cái rồi đi ra tù xì với thằng P… Kết quả là…. đội thằng P đi vô. Hé hé… cám ơn trời là tui vẫn còn may mắn. Nhìn nguyên đám tụi nó đi dô lúm nhúm mà thấy phát tội. Tui với nhỏ T đã bớt căng thẳng hơn chút xíu, nhìn chầm chầm vào sự sợ hãi của tụi kia mà vừa muốn cười vừa muốn khóc dùm. Đoạn được chưa tầm 5 phút thì xung quanh tụi thằng P , thằng K với nhỏ N đến gần những nấm mộ, và tụi nó cũng đã đến được cái cây mà tui chỉ thị từ trước. Bỗng dưng, tiếng la của nhỏ N cất lên… – Á Á Á Á – pé T siết chặt lấy tay tui, tui giật bắn người, và mồ hôi chãy lăn dài trên má, tim thì đập thình thịch. Chết rồi, có chuyện gì sao? – Trời ơi, N, cái gì vậy – tiếp tục tiếng thằng K la lớn.. Tui đã không còn được bình tĩnh nữa, chỉ biết chạy mà thôi. Vừa nắm tay bé T chưa chuẩn bị chạy thì bé T lại nhìn tôi chầm chầm như muốn nói: “Đừng chạy anh” . Tui cảm thấy như một cơn lạnh sống lưng choàng lấy lưng tui khi tui nhìn vào mắt bé T lúc này. Một cái cảm giác mà xưa giờ tui chưa bao giờ cảm nhận – Thôi e đứng đây nha, a đi vào xem tụi nó bị gì? – tui lên tiếng như người anh thực thụ mà chỉ trong phút chốc trước tui đã vắt chân lên cổ mà chạy Tui nhìn bé T một cái, rồi đi vào chỗ tụi thằng P. Đúng là trò chơi ngu ngốc. Tui vừa đi vừa rủa. Xong, vừa tới nơi thì mọi chuyện cũng đã xong. Chỉ có con gì đó nó chạy ngang chân của nhỏ N nên nó la lên. Nhưng mặt đứa nào cũng muốn đi về hết, chẳng còn cảm giác gì gọi là muốn chơi nữa… Nhưng mọi chuyện chưa kêt thúc. Tui vừa quay đầu lại thì chẳng thấy bé T đâu nữa. Tui lao lên chỗ hồi này còn đứng với bé T thì chẳng thấy bé đâu. Không lẽ nó tự đi về, không có, nó luôn đi với tui. Tui vò đầu bứt tóc thì thằng P với thằng K cũng hỏi: – Ủa, bé T e mày đâu? – Tao không biết. – Không biết là sao? – Tao không biết. – tui bắt đầu khóc, hình như có cái gì đó ở đây, tui ko biết rõ là gì. – Thôi đi kiếm – thằng P nói – Lỡ biết đâu nó đi về sao – Nó làm gì biết đường mà về – thằng K nhảy vô – Ừ cũng đúng – tui bối rối, thôi kệ đi kiếm thì kiếm… Cả đám chia nhau ra đi kiếm, bỏ qua sự sợ hãi của những nấm mộ kinh rợn. Gần cả nữa tiếng trôi qua, trăng đã sáng rực. Tưởng chừng như đã thất bại thì thì thằng P lại lên tiếng. – Q ơi, nó nè, tao thấy bé T nè. – Đâu? – vừa kịp phân biệt phương hướng thì tui chạy lại Trước mặt tui là bé T đang ngủ ngon lành dưới gốc cây to, trên mặt bé không có gì gọi là sợ hãi…. Tui thở dài cám ơn trời là bé vẫn không sao! Nhưng tui vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng ở đây ….. —— Câu chuyện này được chính thằng Q và thằng P kể lại cho mình trong quãng thời gian mình ở nhà của thằng Q. Về độ chính xác mình dự là 90% còn những chi tiết nói chuyện thì chỉ là theo trí nhớ của 2 thằng Q và P… Chúc các bạn ngủ ngon. Part 2: Đường tắt Sáng dậy, tui vẫn còn mập mờ chưa tỉnh ngủ. Phần vì mệt phần vì ngủ trễ. Thằng Q nó dậy trước, nó cũng đã dắt xe ra chuẩn bị đi mua đồ ăn sáng… – Mày muốn đi mua đồ ăn sáng chung luôn hay nằm ở nhà chờ, tao biết đường tao chạy cho lẹ – nó hỏi. Tui cũng muốn đi vòng vòng tham quan cho vui cái khu dưới này. – Đi đi, đi cho biết Chạy ra gần tới khu ngã tư thì thằng Q nó tấp vào một quán bún thịt nướng thơm phức. Người bán ở đây hình như có quen thằng Q nên vừa đậu xe vào nó bà chị đó chạy tới bắt chuyện ngay. – Trời, cả năm hơn rồi mới thấy mày đó Q, mày chết trôi ở TP luôn hả? – bà chị đó cười nói – Hehe, e học hành chị ơi. Lần này về gôm đồ đi cho xong, với lại giải quyết mấy chuyện – Ừ, rồi e với bạn ăn gì chị lấy luôn. – chị này tươi cười tiếp Quán thì đông nườm nượp nhưng vì khách quen nên chỉ chưa đầy 10 phút đã có ngay 2 hộp bún thịt nướng ngon lành. Chưa kịp tính tiền thì chị này lại hỏi thêm: – Ủa mà e có hay tin gì của con T chưa? – chị này cũng biết về nhỏ T, sao chuyện nhà của thằng Q mà bà chị này cũng biết zị? – À, à dạ không chị, e cũng có biết gì đâu. Mà tin gì là tin gì chị? – Chị k rõ, nhưng nghe đâu nó gửi thư về nói ba mẹ nó là “QUÊN NÓ ĐI”, rồi nó.. – chưa kịp kể hết thì chị phải chạy đi lại bàn ăn vì có khách kêu. Tui với thằng Q cũng lớ ngớ nhưng vì đông quá nên đưa tiền cho chị làm kia xong 2 đứa lên xe về… Thằng Q nó chở đi một vòng rồi nó hỏi: – Ê, đi đường tắt không mày? – Tùy mày, mày chở đi đâu miễn về ăn là được, tao đói rồi. – OK, đi đường này chơi. – Nó nói mà cái mặt nó nham hiểm Đúng là hình như nó đổi đường bởi vì khúc này lạ, phía trước là một con đường nhỏ, xung quanh là cây cối, và có nhiều cái nhà nhưng không có vẻ gì là có người ở. Nó chạy một hồi thì tui mới ngợ ngợ ra…. Con đường này chạy băng ngang qua nghĩa địa – Ê, Q, xung quanh là nghĩa địa mà. – Há há, sợ hả mày? – Sợ cái mía, nhưng mày rãnh quá đi đường này chi. – Thích! Con đường nhìn thẳng về phía trước thì không có gì để nói. Chỉ là lúc này hai bên đường dường như đứng gió. Những nấm mộ nhấp nhô và xuất hiện dưới những cái cây và tỏ ra một cái sự im lặng kinh hồn. Nhìn thằng Q thì có vẻ không gì là sợ cho lắm. – Q, mày hay đi đường này không? – Không – Thế sao hôm nay đi chi ba – Tại nghe nói đường này ai đi cũng bị ma dẫn, không bị dẫn cũng bị té xe nên tao đi thử. – Má mày rãnh quá, biết gê zị còn đi chi – Không, đi một mình mới bị, còn lần này tao đi với mày nên chắc không gì đâu. Chưa kịp dứt câu, miệng nó ngừng cười. Xong nó bấm thắng cái “KÉT”… Nó quay đầu qua, nhìn chầm chầm vô một cái gì đó. Tay tui tự nhiên tê buốt cả lên, và lạnh cả sống lưng nhưng một con gió thổi tận vào trong áo. Nhưng bây giờ hoàn toàn đứng gió. Lấy lại bình tĩnh và chả hiểu thằng Q nó nhìn gì, thì tui vỗ lưng nó: – Chó, nhìn gì zị ? – tui hỏi nó 2,3 lần nó mới nháy nháy mắt rồi nói – T, pé T, tao mới thấy nó xong. – Ở đâu, nó thế nào, sao mà thấy nó ở đây – Tao không biết, tự nhiên tao thấy nó, ở đâu đó dưới cái cây kia kìa – nó vừa nói vừa chỉ vô. Tui quay qua nhìn thì hoàn toàn không thấy gì, ngoài những nấm mộ xuất hiện một cách gê rợn. – Làm gì có ai? Mày nhìn lầm rồi. – tui trấn tĩnh nó – Không, tao thấy thiệt mà. Mày ở yên đây, tao đi vô coi thử. – Ê bớt giỡ..n – chưa nói dứt thì nó đã tắt máy xe, đi thẳng vào cái chỗ nó chỉ tui. – Mày trông xe dùm tao, tao vô cái ra liền. Không gian lại yên tĩnh một cách gê rợn như những gì tui hay coi trong phim. Khúc này thường là thằng Q sẽ bị ai đó giết. Còn tui thì bị đám nào đó đâm sau lưng. Dứt dòng suy nghĩ, tui quay lại sau lưng đề phòng nhưng lại nghĩ mình tào lao. Coi phim chi cho nhiều rồi nhiễm, quay lại nhìn thằng Q. Lúc này nó đã đi được một quãng tới cái cây to. Nó quay qua quay lại một hồi thì nó đã đi ra. – Có ai không? – tui hỏi – Không! – Mất thời gian, tao nói rồi, ai rãnh mà vô đó. – Ừ chắc tao bị hoa mắt, thôi về, đói quá rồi. Nó đề máy xong nó chạy thẳng, tự nhiên tui có cảm giác gì đó nên nhoái người lại nhìn. Thì bỗng dưng, bóng một nhỏ con gái, mái tóc dài rờn rợn xuất hiện ngay đúng chỗ thằng Q mới vừa lại. Không nhìn rõ mặt, nhưng có cái nét giống giống bé T, vì trước đây thằng Q có dẫn nhỏ T lên phòng trọ vài lần. Vẫn chưa tin lắm, tui nháy mắt vài lần thì bỗng dưng không còn ai nữa. Bắt đầu thấy hơi hơi ngán cái đường tắt này rồi đó. ——— Đó là câu chuyện lúc sáng, còn bây giờ thì đã 8h tối. Trời mưa lâm râm, lạ là dạo này nắng nóng gần chết thì ở đây lại có mưa. Kệ có mưa là mát. Hai đứa ngồi nói đủ thứ chuyện. Thằng Q cũng mới gọi điện cho thằng P, bạn của nó ở quê qua ngủ chung cho đông vui, chứ có hai thằng không cũng nãn. Thằng P hẹn đâu tầm 10h qua, tại giờ này đang phụ chở hàng cho mẹ nó gì đó. Đang lướt voz thì mưa to hơn, nặng hạt hơn. Bởi vì nhà lợp tôn nên nghe rất là nhức tai, đều này chắc mọi người ai cũng biết. Hai thằng lấy cái mớ bánh mua lúc chiều ra ngồi lai nhai kể chuyện với xếp đồ đạt. Đang kể chuyện chơi thì mẹ thằng Q gọi cho nó. Không nghe được rõ nội dung câu chuyện với lại mưa to quá nên nó cúp máy sớm. Chỉ biết là mẹ nó dặn “Đừng có ra vườn” Chưa biết tại sao mẹ nó dặn đừng ra vườn, nhưng cũng tạm bỏ qua. Thằng Q bắt đầu kể tới chuyện bé T.. – Có khi nào hồi sáng tao thấy nó thiệt không? – Mày điên quá, mày có thấy nó thiệt thì tại sao nó không ra gặp mày? – Biết đâu nó không nhìn ra tao. – Điên nữa, hai tụi bây như hai anh em, nhìn cỡ nào không ra , với lại giả sử có sao lúc mày vô mày không thấy. – Ừ thì cũng đúng.. – thằng Q nó bơ bơ ngồi ngẫm nghĩ. – Nhưng tao nghĩ khác mày ơi, chắc mày thấy nó thiệt, nhưng lỡ biết đâu.. – Biết gì? – Thôi không gì, tao cũng không chắc. – e bỏ qua – Khỏi tao hiểu, tao cũng có linh tính nhưng kệ đi, tới đâu hay tới đó… Ngồi nói chuyện về bé T bỗng quên mất đi là mưa đã ngưng tạm thời… Nhưng vừa ngưng thì tự dưng có tiếng chó sủa ở sau nhà thằng Q. – Nhà mày nuôi chó hả? – e hỏi – Không, dọn nhà rồi nuôi chó chi. – Thế con nào mới sủa. – Ai biết, chắc chó hàng xóm. – Nhưng nhà mày có hàng rào không? – Có, mắt mù cũng phải thấy lúc sáng chứ mày. – Biết, nhưng nãy giờ nghe chó nó sủa ở ngay sau nhà mày. – Thì biết đâu con nào nó vô nhà tao rồi ra không được sao? – Ừ, chắc vậy. – cái chuyện đơn giản như zị mà tui nghĩ nhiều quá, chắc là bị chuyện bé T nó ám. Nhìn đồng hồ thì chỉ mới 9h, nãy giờ mà chỉ có 1 tiếng trôi qua. Chỉ có ngủ là thời gian trôi nhanh. Tui nằm xuống sàn nhà, lấy cái mền chùm lên người, nhưng con chó ở sau nhà nó cứ sủa, sủa hoài không dứt. Kể cả khi cơn mưa mưa lại nhưng tui vẫn nghe tiếng nó sủa rất rõ. Giống như nó sủa ở trong đầu chứ không phải ở sau vườn Thằng Q lại tự nhiên đứng dậy, nó đi thẳng tới cửa chính nhìn đâm chiu ra bên ngoài, tui chẳng biết gì cũng ngồi dậy. Hỗng lẽ thằng P đã tới rồi sao? – Ê, nhìn gì vậy mày? – Suỵt… – nó ra dấu làm im lặng Tò mò chưa dứt thì tui chồm người dậy, thì chợt giật bắn người ra. Phía trước nhà sau cơn mưa nặng hạt là bóng ai đó đang đứt nhìn. Cặp mắt sáng rạng như có đèn chiếu vào thẳng. Chẳng hiểu tại sao giữa môt không gian tối như mực thế này, tui lại cảm nhận được mái tóc dài của người đó. Đúng rồi, mái tóc dài ngang ngực như mái tóc của người con gái tui nhìn thấy lúc sáng ở cái khu đường tắt. Nhưng chưa kịp khẳng định thì tự nhiên một luồng sáng chiếu thằng vào chỗ người đó đang đứng… Part 3: Cái giếng Thằng Q và thằng P đã đến gần cái giếng một khoảng cách nhất định, tui thì đứng ở phía đằng cái cây chùm ruột nhìn ra và quan sát. Moi thứ đúng như dự tính. Bây giờ chỉ còn đợi 2 tụi nó đào cái đống đất nó lên nữa là mọi chuyện sẽ được giải quyết. Nhưng tui có một linh cảm không lành, hình như có ai đó xuất hiện trong đầu như khuyên ngăn tui hãy chặn 2 thằng Q,P lại….. Lại một lần nữa, mái tóc ngang vai của xuất hiện cùng cặp mắt ấy, như đang tiến gần đến cái giếng…. ——————— Quay trở lại 9h tối… Thằng Q vẫn còn đứng bất đọng, cơn mưa nặng hạt dần dần vơi bớt. Bóng dáng người con gái đứng phía ngoài cũng đã biến mất, thay vào đó là một ánh đèn pha. Tui đứng thẳng dậy, bởi vì thằng Q đã tông cửa chạy ra cái chỗ đó, tui cũng chạy ra theo sát nó đề phòng có gì đó. Nhưng hoàn toàn không có gì, không có ai, gần đó cũng chẳng có một người nào. Đột nhiên, một cánh tay lạnh ngắt vỗ lên vai tui. Một dòng điện chạy dọc xương sống, chẳng lẽ tới số rồi sao. – Thằng này là thằng nào? – tiếng một thằng con trai cất lên, hú hồn – Ủa, P , sao mày tới sớm zị, nói 10h mà? – lúc này thì thằng Q đã quay lại, nhìn nó khá là bình tĩnh hơn. – Ừ, mà tại tự nhiên mưa quá, nên không chở nữa. Tao thấy thế nên chạy qua luôn ai ngờ mưa ngập đường, ướt nhem cả người. Mà chú này là ai? – C, thằng bạn trên TP, tao dẫn về phụ đem đồ. – Oh, hiểu. Thôi đi vô rồi tính gì tính, lấy tao bộ đồ nha Q. – Ừ. Tui với thằng P chào hỏi cái, xong lết thết đi vô nhà, thằng Q vẫn tiếp tục nhìn qua nhìn lại như muốn tìm cái bóng dáng người đó. Đến khi thằng P cất lời kêu vô thì nó mới thẩn thờ đi vô. Tội nghiệp, chắc nó trông gặp con bé T lắm… Lúc này được 3 thằng đực rựa, vẫn vui hơn chỉ có 2 đứa. Ngặt một cái mưa lại bắt đầu nổi lên. Nếu như cơn mưa này ở trên thành phố thì tui đã nằm thẳng cẳng ra mà đắp mền ngủ. Còn ở nhà thằng Q tui ch