The Soda Pop

Đọc truyện ma- BLOOD X BLOOD

  Chương 1: Lấy Máu Lần Thứ Nhất: Lời Tiên Đoán Maya Nói: Năm 2012 Là Tận Thế Một buổi trưa mùa đông năm 2009, khi Cao Đại Bàn* ngồi trong căn tin ăn trứng ốp lết cô thích nhất, thì bạn thân thần bí nói với cô: Lời tiên tri của Maya nói, ngày 22 tháng 12 năm 2012 là ngày tận thế. (*Cao Đại Bàn nghĩa là to béo, cao lớn.) Cao Đại Bàn khịt mũi khinh thường. Lời tiên đoán kiểu này nhiều lắm. Từ “năm 1997, nhân loại diệt vong” đến “Bàn luận về tận thế”, cả thế giới có hơn một nghìn hai trăm tổ chức tôn giáo, có đến bốn trăm lời tiên đoán tận thế. Nhưng không phải nhân loại vẫn đang giẫm đạp lên đủ loại tiên đoán “Tận thế” đa dạng, sống khỏe hết năm này tới năm khác đó sao? Lời tiên đoán tận thế lần này so với những năm trước, ngoại trừ thanh thế lớn hơn một chút thì cũng không có gì quá khác biệt. Cuối năm người ta còn lấy tận thế làm đề tài sản xuất phim [2012'>, có một thời gian dài rất thịnh hành ở các rạp chiếu lớn. Đương nhiên, cuộc sống trung học phổ thông bi thảm của Cao Đại Bàn cũng không bị ảnh hưởng gì. Cô giáo cũng không vì nhân loại sắp diệt vong mà ra ít bài tập lại. Phần cần tự học vẫn phải tự học, cần dạy quá giờ vẫn phải dạy quá giờ, đề đại số vẫn không thể đoán trước, trứng ốp lết vẫn ăn ngon như cũ. Nhưng mà ba năm sau, tận thế thật sự đã đến. Động đất, núi lửa, sóng thần, mưa thiên thạch, khí hậu thay đổi, núi băng ở hai cực tan ra, chuột và châu chấu mang dịch bệnh lan tràn khắp nơi…… Loài người chết gần hết, không chết cũng vội vàng tự sát. Năm 2012 này thật u ám, Cao Đại Bàn còn chưa kịp ăn trứng ốp lết của cô, đã bị cha mẹ rưng rưng nhét vào rương đông lạnh. Người thông minh luôn biết chuẩn bị trước khi nguy cơ đến, ví dụ như chính phủ các quốc gia đã chuẩn bị phi thuyền vũ trụ để các nhân viên quan trọng chạy trốn – giữ lại tinh anh của loài người, duy trì chủng tộc! Nguyện vọng này rất tốt, đáng tiếc khi đối diện với sống chết, kế hoạch đã hoàn toàn rối loạn. Những phi thuyền đó vốn định chuẩn bị cho các nhà khoa học , học giả, tinh anh của loài người linh tinh. Nhưng trên thực tế, hầu hết các vật tư để sinh tồn lúc ấy đã bị các công ty và quân đội chiếm đoạt. Muốn chiếm đoạt cần phải có thực lực, thực lực đến từ vật tư dự trữ. Quân đội có thể điều động lương thực dự trữ của quốc gia, các công ty xí nghiệp có thể điều động lương thực ở kho hàng, mà những nhà tư sản thì chỉ có thể cướp đoạt của dân chúng. Khi 80% lục địa trên thế giới sụp đổ, đồng ruộng bị hủy hoại hoàn toàn, thiếu thốn thức ăn, giá hàng tăng cao đến trứng gà cũng đắt tiền như kim cương. SSối với nhân loại đang kéo dài hơi tàn, một túi gạo có giá trị hơn một đống vật liệu chế tạo phi thuyền rất nhiều. Vậy rốt cuộc thứ gì mới có thể khiến cho người bình thường dùng lương thực cứu mạng để đổi lấy một đống sắt? Đó chính là hy vọng sinh tồn. Quân đội nắm giữ kỹ thuật và nguyên liệu chế tạo tàu vũ trụ, đồng thời cũng nắm giữ mạng lưới xí nghiệp để sản xuất, có thể nói là trời đất tác thành. Các công ty công nghệ cao bắt đầu chế tạo rất nhiều rương đông lạnh vũ trụ chất lượng thấp. Đồng thời tích cực truyền bá trong dân chúng “Tuy rằng chỉ có thể bay trong vũ trụ, nhưng không chết thì vẫn còn hy vọng sống sót” cộng thêm mấy nội dung tẩy não linh tinh vô sỉ…… Mà thành quả, lại rất rõ rệt . Những chiếc rương đông lạnh khẩn cấp chế ẩu chế tả ra lại có giá cực kỳ đắt! Nhưng ham muốn được sống làm cho người ta cam tâm táng gia bại sản tranh nhau mua! Sau đó, những kho lương thực dự trữ liền bị bọn thương gia mang đến chỗ chính phủ để đổi lấy tư cách được viết tên vào danh sách người sống sót thực sự, một suất đặt chân lên phi thuyền. Về phần dân chúng, bọn họ còn đang hân hoan vui mừng vì mua được những cái rương đông lạnh chất lượng kém kia, không rảnh giám sát các nhà tư sản. Cha mẹ Cao Đại Bàn dùng năm bao gạo, ba cặp chân giò Kim Hoa hun khói, mười thùng mì ăn liền cùng với hai mươi bình nước tinh khiết trong nhà để đổi lấy một cái hòm đông lạnh cho con gái mình. Cao Đại Bàn biết đây là toàn bộ số lương thực còn lại trong nhà, cho nên khi cô nằm vào hòm đông lạnh cũng không rơi nước mắt, mà rất kiên định nói với cha mẹ đang khóc không thành tiếng,“Con nhất định sẽ sống sót.” Đúng vậy, đương nhiên phải sống sót. Nếu không sẽ rất có lỗi với cha mẹ vì mình mà bỏ qua cơ hội sinh tồn của bản thân, có lỗi với mười thùng mì ăn liền, có lỗi với hai mươi bình nước tinh khiết, cũng hổ thẹn với năm bao gạo và ba cặp chân giò Kim Hoa hun khói! Cuộc sống dạy chúng ta: Tiền, không thể phí phạm! Có lẽ là sự keo kiệt của một người dân thành thị đã làm vũ trụ cảm động. Có lẽ là phẩm chất của Cao Đại Bàn bộc phát. Cũng có lẽ là xác suất ngẫu nhiên trong vũ trụ. Chiếc hòm đông lạnh chỉ chứa một người địa cầu bình thường lại thật sự vượt qua được cuộc kiểm tra chất lượng, may mắn thoát khỏi hàng triệu trận mưa sao băng trong vũ trụ, may mắn không bị cuốn vào hố đen. Ngay cả khi tàu vũ trụ trốn tận thế do chính phủ nghiên cứu chế tạo bị hủy diệt vì va chạm với thiên thạch, hạt giống sinh mệnh không lớn không nhỏ này, lại may mắn tránh được mọi nguy hiểm, bình an phiêu lưu trên vạn năm…… Không ai biết, tất cả những chuyện này đều nhờ vào vóc người của Cao Đại Bàn. Kỳ thật Cao Đại Bàn không cao không lớn, cũng không béo. Thậm chí vốn tên là Cao Tiểu Tiểu**. (**Tiểu tiểu nghĩa là nho nhỏ.) Đồng chí Tiểu Tiểu cao 168 cm nặng 58 kg, dáng người tròn tròn của cô gái đang trổ mã, nhiều nhất cũng chỉ là một “con nhóc mũm mĩm ” mà thôi, kỳ thật còn cách ba chữ “Cao Đại Bàn” rất xa. Vấn đề là trường học phổ thông của cô ở một thành phố thuộc Giang Nam, nơi đây non xanh nước biếc người giỏi đất thiêng, các em gái đều xinh xắn lanh lợi dị thường. Giữa một đám con gái chỉ cao trên dưới thước rưỡi, Cao Đại Bàn của chúng ta giống như cây trụ sắt, à không, oai hùng giống như hạc trong bầy gà! Dù tên cô vốn là “Tiểu” cũng không có ai thèm đếm xỉa tới, bị chết tên là“Cao Đại Bàn”…… May mà, rương đông lạnh này được chế tạo theo tiêu chuẩn chiều cao của thế giới, không bị vóc người nhỏ xinh của các cô gái Giang Nam hạn chế. Vì thế Cao Đại Bàn cao 1m 68 sử dụng rất thích hợp. Không gian trong rương đông lạnh này có hạn, thiết bị cũng không được đầy đủ, còn bị ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu. Nói về chất lượng, rương đông lạnh của Cao Đại Bàn là đủ tư cách nhất! Có nghĩa là cơ hội sống sót cũng cao nhất. Mặc dù cơ thể con người ở trạng thái đông lạnh thì mọi hoạt động đều giảm đến mức thấp nhất, nhưng trải qua hơn vạn năm phiêu lưu cũng phải tiêu hao một lượng năng lượng nhất định. Nếu Cao Đại Bàn là kiểu con gái gầy như que củi thịnh hành đương thời, nói không chừng đã sớm chỉ còn da bọc xương chết trong cái rương đông lạnh giống như quan tài này rồi. Mà bạn nhỏ Cao Đại Bàn của chúng ta, may mắn có lớp mỡ đủ dày, thịt thừa đủ nhiều, phiêu du một hai vạn năm cũng không thành vấn đề! Đến lúc đó cửa khoang vừa mở ra, hắc hắc! Không chỉ không chết mà còn trở nên thon thả…… Vì thế, vũ trụ dạy chúng ta: Ăn nhiều mau lớn, cũng sống lâu hơn. Chương 2: Lấy Máu Lần Thứ Hai: Mẹ Ơi, Con Bị Hai Mươi Mấy Tên Đàn Ông Nhìn Thấy Hết Rồi Finder, no * kỳ thật là một phi thuyền buôn lậu do một đám binh lính xuất ngũ thuộc Lam Huyết tộc trên tinh cầu Sange điều khiển. Hơn trăm năm nay luôn lét lút di chuyển giữa tinh hệ Sange và các không gian vũ trụ trung lập. Chúng dựa vào kinh nghiệm xuất quỷ nhập thần phong phú để lợi dụng sơ hở trong việc quản lý các tinh cầu, buôn lậu các giống sinh vật bị cấm, mang đến chợ đen ở Sange, bán làm đồ ăn hoặc làm nô lệ, thú cưng cho người ta nuôi dưỡng. (* Phiên âm tiếng Anh của Phạm Đức hào.) Vũ trụ có vô số loài sinh vật, nhờ buôn lậu nhiều năm, tiếp xúc với nhiều loại hàng hóa mới lạ, mỗi một thành viên trên Finder, no đều có kiến thức gần bằng nửa các vị học giả. Mà lần này, nguyện một đám kiến thức rộng rãi coi trời bằng vung lại không có ai biết rốt cuộc mình đã mang cái gì về! Tất cả thuyền viên trên Finder, no đứng ngoài bức tường thủy tinh cực lớn bao quanh căn phòng chân không vô khuẩn nhìn nhau. Đức ngài thuyền trưởng thì cau mày chăm chú nhìn chằm chằm khoang đông lạnh nho nhỏ màu bạc, hình thuôn nằm giữa căn phòng vô khuẩn kia. Tia X xuyên thấu màu lam nhạt cẩn thận đảo qua toàn bộ khoang thuyền với nhiều góc độ, một hình vẽ lập thể theo nguyên lý thấu thị đang dần dần thành hình trên vách tường thủy tinh…… Rốt cuộc tất cả thuyền viên cũng nhịn không được trợn trừng mắt kinh hô:“Nó có hình người?!” “Là Huyết tộc! Làm sao có thể?!” “Sao tộc của ta tại có con dân phiêu dạt bên ngoài?!” “Nhìn thân hình kia…… vẫn là một đứa nhỏ sao?” “Lớp bụi bặm bám ngoài rương đông lạnh này đã tích lũy trên vạn năm, nói cách khác sinh vật này đã phiêu lưu trên vũ trụ hơn vạn năm. Trong tộc chúng ta có thể sống trên vạn năm chỉ có Thánh Huyết Tộc. Nhưng toàn bộ thành viên hiện có trong mười ba thị tộc của Thánh Huyết tộc đều được ghi chép lại, chưa từng nghe nói có người như vậy……” “Thật đáng ngạc nhiên!” “Tại sao có thể như vậy……” “Im lặng!” Thuyền trưởng vẫn trầm mặc rốt cụộc cũng đã mở miệng, ánh mắt uy nghiêm lạnh như băng đảo qua đám cấp dưới, sau đó vỗ vỗ hình vẽ theo nguyên lý thấu thị trên tường,“Các ngươi nhìn kỹ lại đi, xương cốt của sinh vật này không giống chúng ta!” Mọi người ngẩn người, tiếng nói nhỏ nghi hoặc dần dần vang lên…… “Thật vậy, răng nanh, móng tay cũng không giống……” “A, thành phần xương cổt cũng không giống, mật độ chất lượng đều có sự khác biệt rất lớn.” “Nhưng hình dạng này thật quá giống, rốt cuộc đây là sinh vật gì vậy?” Trong tiếng nghị luận lớn dần, thuyền trưởng im lặng điều chỉnh độ xuyên thấu của tia quang phổ(1). Vì thế hình vẽ lập thể theo nguyên lý thấu thị trên tường, biểu diễn sinh vật trong cái rương đông lạnh kia, bắt đầu từ xương cốt, dần dần phủ thêm một tầng lại một tầng máu thịt gân mạch, giống như một món đồ triển lãm trên bàn giải phẫu, từ trong ra ngoài, từng tầng từng tầng hiện ra trước mặt mọi người…… “Các ngươi thấy rõ chưa…… không chỉ xương cốt, cách sắp xếp cơ bắp, cấu tạo của nội tạng, sự phân bố mạch máu, tất cả đều khác!” Tiếng nói trầm ổn rõ ràng của thuyền trưởng quanh quẩn trong chủ hạm rộng lớn,“Càng kỳ quái là, theo thẩm tách đồ**, có thể thấy được máu nó…… có màu đỏ.” (**Thẩm tách hay còn gọi là thẩm tích là hiện tượng khuếch tán của chất tan.) Tiếng kinh hô lại vang lên! “Máu màu đỏ?!” “Thật sự là máu đỏ!” “Trong vũ trụ chỉ có máu của Thánh Huyết tộc mới có màu đỏ! Chẳng lẽ sinh vật này là……” “Nhưng rõ ràng nó là một loại sinh vật khác, đâu có giống Thánh Huyết tộc chứ!” “Rốt cuộc nó là loài sinh vật gì đây?” “Mà hình dáng của nó……” Thuyền trưởng dừng một chút, nhẹ nhàng giảm mức độ nhìn thấu tới nấc cuối cùng, hình ảnh sinh vật trên màn hình lớn kia như được mặc quần áo, phủ thêm một lớp da cuối cùng…… Một cô gái tóc màu nâu đậm, làn da màu ngà, hai gò má ửng đỏ nhắm mắt im lặng ngủ say, đột nhiên hiện lên trước mặt mọi người! Sau một khoảng khắc chấn động yên lặng ngắn ngủi, mọi người liền ồ lên! “Tóc đen! Chỉ có Bán Huyết tộc mới có tóc đen!” “Nhưng màu da cuả nó……” “Một sinh vật hình người, bề ngoài gần giống chúng ta, cấu tạo bên trong lại hoàn toàn khác! Rất thần kỳ!” “Máu của Thánh Huyết tộc, ngoại hình của Bán Huyết tộc, cấu tạo lại thuộc về dị tộc……” “Rốt cuộc là cái gì, rốt cuộc sinh vật này là cái gì?!” Đã biết tri thức của mình không đủ để giải thích sinh vật kỳ quái trước mắt này, mà sự tương đồng kỳ lạ của đối phương với mình khiến tâm tình mọi người cực kỳ phức tạp. Nhóm thuyền viên kinh nghiệm phong phú của Finder, no rơi vào sự hoang mang trước nay chưa từng có…… “Trên đời lại có sinh vật hình người có một không hai mà ta chưa biết sao?” Tốt cụôc ngài thuyền trưởng cũng nở nụ cười hiếm thấy, nhìn chằm chằm khoang đông lạnh sau bức tường thủy tinh kia, trong mắt lóe lên sự sung sướng,“Các anh em, lần này chúng ta phát tài rồi!” Kỳ thật phán đoán của thuyền trưởng Finder, no hoàn toàn chính xác. Trên thực tế, nếu bọn họ không đứng ngoài tấm thủy tinh dày ngăn cách với khoang thuyền vô khuẩn, dùng tia X xuyên thấu xem xét cái hòm nhặt được kia, mà tự mình đi vào mở ra thì sẽ biết, sinh vật hiếm có trong hòm không chỉ đáng giá, mà còn rất thơm ngon. Đáng tiếc, thuyền trưởng không có cơ hội làm người phát hiện. Bởi vì còn chưa kịp đợi cho trình tự rã đông kết thúc, Finder, no đã bị bao vây! Tại một nơi cách tinh cầu Sange gần 15.43 năm ánh sáng, Finder đang trên đường hồi hương, ẩn sâu trong vũ trụ thăm thẳm yên tĩnh có một đường ánh sáng mơ hồ lưu động. Một loạt chiến hạm vũ trụ tàng hình màu đen im hơi lặng tiếng siết chặt vòng vây! Những tia sáng như xiềng xích cố định bốn góc tàu Finder, no, đồng thời một luồng điện áp mà sinh vật không thể chịu nổi từ cáp điện truyền vào, khoang thuyền có chứa động cơ bị phá hủy trước tiên…… Giống như một con chim nhỏ gầy yếu rơi vào cạm bẫy, phi thuyền buôn lậu Finder, no mấy phút trước còn hoành hành ngang ngược nháy mắt đã hoàn toàn tê liệt! Những chiếc tàu cứu sinh loại nhỏ lặng lẽ từ góc khuất phi thuyền Finder, no chui ra. Nhóm buôn lậu định bỏ trốn tứ tán, khi nhìn thấy chiến hạm màu đen trên đầu có huy chương quý tộc hình chữ M thì đều mất hết ý chí phản kháng…… “Dấu hiệu của Thánh Huyết tộc!? Không thể nào……” “M…… Chẳng lẽ là gia tộc Monocyte! Không phải là tên hầu tước Brujah kia chứ…… Chết tiệt!” “Trời ạ! Thật là quá xui xẻo!” “Đáng giận, lần này hết hy vọng rồi! Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì chứ? Tuần cảnh biên phòng sao lại có Thánh Huyết tộc thân chinh ra trận!?” “Hừ, không biết gì cả sao? Một đám ngu ngốc.” Ý thức được là có chạy trốn cũng chỉ vô vọng, thuyền trưởng thả bánh lái ra, đốt một điếu thuốc lá đặc sản của hành tinh Nicolas, ngã người tựa vào ghế điều khiển chậm rãi phun ra nuốt vào những luồng khói tự do cuối cùng……“ Chiến dịch tại sao Kirsty Moore lần trước, tộc nhân cuối cùng của hầu tước (2) đã tử vong, hiện tại toàn bộ gia tộc Monocyte cũng chỉ còn lại một mình hắn ta. Nếu không muốn diệt tộc, đám trưởng lão và thân vương cũng chỉ có thể triệu hồi hắn từ tiền tuyến trở về. Phỏng chừng hắn ta mới nhậm chức sau khi chúng ta xuất phát. Không ngờ hắn có để chỉnh đốn biên phòng nhanh như vậy, còn nắm được đường đi nước bước của chúng ta…… Đầu tiên là phá hỏng động cơ, sau đó mới tiến công chớp nhoáng sao? Không hổ là tướng quân mạnh nhất từ trước tới nay của Thánh Huyết tộc…… Lần này ta thật sự đã tính sai rồi.” Thuyền trưởng đại nhân thở ra ngụm khói cuối cùng trước khi cửa khoang thuyền bị bắt mở ra, thản nhiên nói:“Với những gì chúng ta đã làm, chỉ sợ khó tránh khỏi cực hình. Các anh em, xem ra chúng ta phải hẹn ba trăm năm sau gặp lại rồi ……” Chỉ cần có thể thoát ra, thì chung quy sẽ có ngày gặp lại.. Kẻ săn mồi hùng mạnh nhất trong vũ trụ híp mắt lại, như một con chim ưng màu đen siết chặt móng nhọn, dù là rắn độc xảo quyệt cũng không thể trốn thoát! Những chiếc thuyền nhỏ chạy trốn đều bị bắt giữ, thu gom lại đâu vào đấy. Chủ hạm Finder, no bị quân hạm ép buộc đành phải chậm rãi đáp xuống sao Sange…… Trong chiến hạm chỉ huy màu đen lấp lánh, vị tướng quân được thuyền trưởng tàu buôn lậu đánh giá là “Mạnh nhất trong lịch sử” — Hầu tước Brujah, lại quăng tất cả công tác kiểm tra hàng hóa buôn lậu phiền toái cho thủ hạ, sải bước leo lên thú cưỡi của mình rời khỏi hiện trường buôn lậu tràn ngập không khí vui mừng thắng lợi này. Có gì đáng hân hoan vui mừng chứ? Không có hai quân giao chiến, không có đối kháng, không có máu tươi và bùng nổ, không có sự quyết tuyệt và phấn khởi trước cái chết…… Thắng lợi như vậy đối với một người đàn ông đã quen chém giết trên chiến trường thật sự không đáng vào đâu. Từ khi nhậm chức tới nay công việc vẫn luôn bình ổn không có chút sóng gió nào, khó khăn lắm mới bắt được một tổ chức vũ trang bạo lực như vậy, đối phương lại đơn giản đưa tay chịu trói! Thật sự làm cho Brujah thất vọng đến cực điểm…… Nhưng mà, chuyện này cũng có thể lý giải. Dù sao cũng không có tử hình, cực hình chỉ là bắt buộc ngủ say. Đối với Huyết tộc mà nói, những phần tử phạm tội không cần thiết phải liều mạng với cơ quan quản lý quốc gia. Còn không bằng ngoan ngoãn đền tội, thành thật nằm trong quan tài, dù sao sau khi ngủ say mấy trăm năm, tỉnh lại thì tất cả đều như cũ. Chính sách của những người giám hộ là thỏa hiệp và trừng trị một cách ôn hòa, khiến cho tất cả xung đột kịch liệt đều được giới hạn trong phạm vi không đổ máu. Quả nhiên, trị an trong nước là một công việc cực kỳ không thú vị…… Ngài tướng quân buồn bực nghĩ. Anh ta nhớ chiến trường. Nơi đó thích hợp với tính cách của anh ta hơn. ………………………… Bên kia, đứa nhỏ đáng thương vừa rã đông bị bỏ lại một mình cũng đã tỉnh lại. Cao Đại Bàn nằm trong hòm đông lạnh, mở to hai mắt, không nhúc nhích. Không phải cô không muốn động đậy, mà trải qua hơn vạn năm đông lạnh, toàn bộ cơ bắp đình trệ một thời gian dài đã rơi vào trạng thái co rút. Sức lực lẫn tốc độ phản ứng đều không theo kịp tốc độ chỉ huy của đầu óc, chỉ có thể hơi hơi rung động dưới sự cố gắng của Cao Đại Bàn…… từ khi tỉnh lại Cao Đại Bàn vẫn nằm tại chỗ run rẩy, qua một khoảng thời gian rất dài mới dùng cánh tay mềm nhũn chống đỡ thân thể ngồi dậy, sau đó thở hổn hển tựa vào vách hòm đông lạnh đánh giá bốn phía…… Đây là một không gian toàn một màu trắng, bất cứ phương hướng nào cũng chỉ có một màu, không có bóng râm, cũng không có góc cạnh, không có tường hay mặt phẳng, không có gì để tham chiếu, làm cho người ta hoàn toàn không thể phán đoán phương hướng, độ cao. Bốn phía hoàn toàn tĩnh mịch, tiếng kêu réo vây bắt bên ngoài cũng không truyền vào căn phòng được phong kín này, mà công tác thanh tra đồ buôn lậu chỉ tiến hành tại kho hàng, nhóm tuần cảnh cũng không biết trong khoang thuyền cách ly rã đông còn có một sinh vật chưa biết. Đợi đến khi Cao Đại Bàn trần truồng có thể run run đứng lên, từ trong rương đông lạnh đi ra, đã là rất lâu về sau , lâu đến làm cho thân thể lạnh lẽo chết lặng của cô không thể không chú ý đến một chuyện — cô đói bụng. Con người có ba nguyện vọng cơ bản nhất: Thứ nhất là ngủ, thứ hai là thèm ăn, thứ ba là …. Một người hiện đại ngủ một vạn năm tỉnh lại một mình với hai bàn tay trắng, kỳ thật cũng không có khác biệt gì quá lớn so với người nguyên thủy. Vì thế sau khi Cao Đại Bàn tìm không thấy cửa ra và đồ ăn, yên lặng ngồi trên rương đông lạnh, bắt đầu tự hỏi trên tinh cầu này có sinh vật hay không, và chúng nó có ăn được không…… Sinh vật có tên là con người , nhờ vào tính cách kiên cường thực tế này cho nên mới rất khó diệt vong chăng? Thời gian vẫn chầm chậm trôi qua trong không gian thuần một màu trắng, trong đầu đồng chí Cao Đại Bàn đã ảo tưởng ra mấy chục loại sinh vật ngoài hành tinh, cũng xác định trên trăm loại phương pháp chế biến hầm nấu chiên xào truyền thống Trung Hoa…… Rốt cuộc, một tiếng nổ mạnh kịch liệt cắt ngang suy nghĩ hoang dã của Cao Đại Bàn! Những tia sáng chói mắt cùng với làn gió mang theo mùi khét và mùi bùn đất đột nhiên dũng mãnh tiến vào! Bức tường thủy tinh bao bọc không gian màu trắng ầm ầm sụp đổ trước mắt…… Một đội chiến sĩ áo đen sắp hàng chỉnh tề uy phong lẫm lẫm, khí thế kinh người xuất hiện ở trước mắt Cao Đại Bàn đang trợn mắt há hốc mồm! Tia laser màu lam từ bốn phương tám hướng bay tới, phá hủy căn phòng nhanh chóng như cắt đậu hủ, lần lượt phóng qua sát bên người Cao Đại Bàn! Chiếc rương đông lạnh làm bằng kim loại vũ trụ đặc biệt, nháy mắt đã bị cắt nát …… Cao Đại Bàn ngồi trên phần rương đông lạnh còn sót, cứng đơ cả người …… Mẹ ơi, con bị hai mươi mấy tên đàn ông nhìn thấy hết rồi……[ Chuyện này đã không còn quan trọng lắm.= ='> ………………………… Câu hỏi: Nếu đột nhiên có một đám đàn ông vọt vào nhà tắm công cộng, bạn đang trần truồng, trong tay chỉ có một cái khăn mặt nho nhỏ, lúc này bạn sẽ che chỗ nào? A. Che ngực. B. Che “cô bé”. Được rồi, đừng nghĩ nữa, đương nhiên là phải che mặt. Vấn đề là, Cao Đại Bàn lúc này, không chỉ bị một đội canh gác toàn đàn ông vây xem, hơn nữa trong tay không có lấy cái khăn mặt. Cũng may, Cao Đại Bàn nghĩ, đối phương là người ngoài hành tinh. Mà thẩm mỹ của người ngoài hành tinh chắc hẳn sẽ khác xa người địa cầu. Căn bản người ta cũng không phân biệt được loại sinh vật có tên là con người này chỗ nào là ngực, chỗ nào là mặt…… Cho nên, sau ba giây giằng co, cô quyết định không che chỗ nào cả, xoay người bỏ chạy! Su







Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Đọc truyện ma – kinh hoàng

Đọc truyện ma – kinh hoàng Nhưng chiếc nhẫn cứ dính sát vào tay ông , không...

Truyện Ma

08:46 - 10/01/2016

Cơn mưa cuối chiều, ta với ly café, phố nhỏ…

Cơn mưa cuối chiều, ta với ly café, phố nhỏ…Trời mưa lích rích. Chúng tôi ngồi lọt thỏm giữa ô...

Truyện Ngắn

12:07 - 23/12/2015

Vinh danh cho đất nước.

Vinh danh cho đất nước.   Lần đầu tiên NASA (Cơ quan hà...

Truyện Cười

22:31 - 26/12/2015

Đôi bò và cặp bánh xe

Đôi bò và cặp bánh xe Một đôi bò ra sức kéo một chiếc xe chất đầy hàng...

Truyện Ngắn

23:35 - 22/12/2015