cả đống nhử xuất hiện. Nhìn thấy chúng tôi, chị ta ngáp dài một cái rồi hỏi: “Có việc gì?”. “Chúng tôi đến tìm Lâm Minh Chí lão tiên sinh, xin hỏi ông ấy có nhà không?”. “Tìm bố tôi làm gì?”, chị ta mở cửa ra, nghiêng người để tôi và Đường Triêu đi vào trong. Đường Triêu còn chưa trả lời, đã thấy một ông lão từ trong đi ra, tay cầm hai viên bi bạc xoay liên tục, nhìn tôi và Đường Triêu hỏi: “Tìm ta có việc gì? Tiểu Châu, con đi rót trà đi”. “Lão bá, cháu là Đường Triêu, đồ đệ của sư phụ Ngô Viễn”. “Sao? Tìm ta có việc gì?”, ông lão chau mày hỏi. Đường Triêu đưa nửa lá bùa đã rách nát ra trước mặt ông lão. Ông ấy nhướng nhướng mày, cầm lên xem xết hồi lâu: “Cái này lấy ở nhà họ Hà đúng không? Lại có chuyện gì hay sao?”. Khi nghe xong chuyện chúng tôi kể lại, Lâm tiên sinh cúi đầu trầm mặc hồi lâu. Đợi tôi và Đường Triêu uống hết chén trà mà cô con gái mang lên, ông lão mới cất giọng lầm rầm: “Tại sao lại không phong hẳn được? Đã qua bao nhiêu năm như vậy, lẽ ra oán khí phải hết rồi mới phải. Nhất định là đã có người dỡ ra”. Thấy Đường Triêu gật gật đầu, ông lão quay sang hỏi tôi: “Ông của cháu có còn sống không?”. “Cháu cũng không biết, mười năm trước ông cháu đã mất tích rồi, bặt vô âm tính”. “Điều này càng kỳ lạ. Các cháu hãy đến thư phòng của ta”. Chúng tôi đi theo sau đến thư phòng của Lâm tiên sinh. Bốn bên tường treo đầy những bức họa tự, còn có cả mấy thanh kiếm gỗ đào nữa. Căn phòng trống không, ngoài một chiếc bàn và một chiếc ghế ra thì không có quyển sách nào. Trên bàn đặt một lư hương, Lâm tiên sinh thắp một nén nhang rồi sau đó bảo tôi và Đường Triêu ngồi xuống chiếc ghế trước lư hương. Ông lão cũng ngồi trước mặt chúng tôi rồi lẩm nhẩm đọc những từ gì đó. Mùi đàn hương xộc mạnh vào mắt mũi, khói hương đậm đặc khiến tôi đành nhắm mắt lại, hít thở một cách thận trọng, ý thức dần trở nên mơ hồ… Một vầng trăng non thấp thoáng trên tàng cây, con ngõ nhỏ vắng tanh lạnh giá. Đường Triêu dắt tay tôi, không biết đang trong tiết trời quái đản gì mà rõ ràng có trăng nhưng từ đầu ngõ đến cuối ngõ lại chìm trong sương mù dày đặc. Sương dày tới mức tôi không thể nhìn rõ mặt Đường Triêu, sương mang theo cả những giọt nước vụn nhỏ li ti chui vào trong cổ, để lại hơi lạnh trên mình. Tôi nắm chặt lấy tay Đường Triêu, mò mẫm đi về phía trước. Ở đây quen thuộc quá, mùi hương hoa thoang thoảng trong không khí, tôi hít một hơi, đúng rồi, đúng là mùi đinh hương. Chúng tôi cứ đi như vô định về phía trước, đi mãi… Tiếng rột roạt chợt vang lên trong một mảnh sân ở đầu ngõ, nghe giống như tiếng xúc đất. Tôi và Đường Triêu nhìn nhau một cái, tôi đẩy cánh cửa ra, khi ấy ánh trăng chợt sáng bừng lên khiến cả khoảng sân sáng rõ như ban ngày. Ở góc sân là một bóng người già nua đang cúi gập lưng, vung tay nhấn xuống từng nhát xẻng, xúc từng xẻng đất lên một chậu hoa lớn. Cây đinh hương trong chậu đang tỏa hương thơm ngát, mùi hương nồng đậm xộc vào mũi, tôi không thể không hít thật sâu mấy hơi. Đột nhiên tôi phát hiện ra ở thành chậu có một đôi tay rũ rượi vắt lên trên đó, không còn sức sống. Tôi bưng lấy miệng, nước mắt bỗng nhiên trào ra, khiến tầm nhìn trở nên mơ hồ, tôi kéo tay Đường Triêu chầm chậm đi về phía đó. Gần hơn, gần hơn tôi nhìn thấy một xẻng đất bùn đang che phủ lên khuôn mặt già nua. Hình ảnh cuối cùng thoáng qua mắt tôi là mụn ruồi màu đen ngay giữa chân mày. Tôi nức nở thành tiếng, cái người vẫn đứng sau lưng chúng tôi từ từ quay lại. Khoảng cách rất gần, gần tới mức chúng tôi có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể bà, là mùi xạ hương, thân quen biết chừng nào… Khuôn mặt xoay nghiêng của bà trông mờ ảo, dần dần quay lại phía chúng tôi, một cảm giác thân thuộc biết bao. Nỗi sợ hãi không biết từ đây đến ập lấy cơ thể, tôi có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, mỗi lúc một nhanh hơn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bức khỏi lồng ngực mà nhảy ra ngoài vậy. Đúng lúc cả khuôn mặt người đó sắp lộ ra hoàn toàn, trái tim tôi không còn chịu được thêm tốc độ đập đó nữa, tôi kêu lên một tiếng đầy đau khổ, đầu choáng váng mê đi… Khi tôi mở mắt ra, tim vẫn đang nhảy loạn lên, không sao kìm nén được tiếng thút thít trong cổ họng. Trên mặt tôi lạnh ngắt, Đường Triêu nhẹ nhàng lau vết nước mắt cho tôi, sau đó khẽ vỗ vào lưng tôi an ủi: “Tiểu Ảnh, đừng sợ!”. Chờ tới khi tôi bình tĩnh lại, Lâm tiên sinh mới hỏi: “Cháu đã trông thấy gì?”. “Khuôn mặt của ông nội cháu, ở trong chậu hoa đinh hương”, tôi run rẩy nói, cơ thể vẫn run lên bần bật, không dám nghĩ đến hình ảnh đó nữa, song lại không thể không nghĩ đến nó, khẽ hỏi: “Như vậy nghĩa là ông nội cháu đã chết rồi phải không? Những điều cháu nhìn thấy là thật phải không?”. “Nếu như cháu khẳng định người mà cháu vừa nhìn thấy là ông nội cháu, vậy thì quá nửa khả năng là ông ấy đã chết. Cháu còn nhìn thấy gì nữa?”. “Cháu còn nhìn thấy một lão phu nhân, bà ấy đang chôn cái xác. Khi bà ấy sắp sửa quay mặt lạ thì Tiểu Ảnh hét lên và tỉnh lại”, Đường Triêu nói tiếp lời. “Cháu đang cố gạt bỏ, không chấp nhận nhìn thấy sự thật, thực ra trong lòng cháu cũng ngấm ngầm biết những chuyện này rồi, thế nên tự ngăn mình không để nhìn thấy tiếp. Hiện giờ ta cũng không thể khẳng định điều cháu nhìn thấy có phải sự thực hay không”. Lâm tiên sinh nói, từng câu từng từ đều chạm vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim tôi. Tôi chợt thấy tai mình ù đi, không biết mình đang sợ hãi điều gì, song trái tim vẫn không ngừng run rẩy. Khoảnh khắc đó, tôi nhận ra mình đã không còn cần sự thật nữa, tôi hoảng hốt muốn tìm đường trốn tránh, có thể tránh càng xa càng tốt. Tôi vùi đầu vào lòng Đường Triêu, thở ngắt quã một cách yếu ớt. Lâm tiên sinh lấy từ trong ngăn kéo bàn ra một cuốn sách hơi cũ nát, hắng hắng giọng rồi nói: “Giờ ta sẽ nói cho cháu tình cảnh nhà họ Hà khi ta đến đó”. Lần đầu tiên ta đến nhà họ Hà, đã thấy cái oán khí âm u đó bủa vây khắp chốn. Ta nhìn thấy người phụ nữ đó trong rừng trúc Tương Phi. Cô ấy ngồi đó với khuôn mặt khó đăm đăm, lặng yên không động đậy. Ta tìm đến căn nguyên của mọi sự việc, đó là căn phòng nơi cô ấy ở. Căn phòng trông đơn giản đến mức lạ thường, chỉ khác ở chỗ là xường xám đủ mọi kiểu dáng được treo khắp mọi nơi. Ta đã nhìn thấy, nhìn thấy cả kiếp trước và kiếp này của cô ấy, cũng có thể nói rằng, cô ấy có quan hệ xâu xa đến tấm kỳ bào của anh ta. Hóa ra kiếp trước cô ấy đã nhảy xuống sông tự tận trong ngày cưới, bởi vậy cô ấy chính là cô dâu mà cháu đã nằm mơ thấy. Ta muốn hủy hoại tất cả những chiếc xường xám đó và những vật dụng cá nhân của Tần Tịnh, nhưng rồi ta nhận ra vì oán khí còn quá nặng nên nếu tiêu hủy chỉ phản tác dụng. Thế nên ta mới thỉnh một là bùa, niêm phong chúng lại. Thực ra nếu như một ngày kia người mà cô ấy yêu thương cũng chết đi, hợp táng hoặc chôn cạnh nhau thì oán khí sẽ dần dần tiêu tán hết. Còn nữa, nếu như có thể tìm ra người cô ấy yêu là ai, giao lại những tấm xường xám đó cho anh ta thì oán khí cũng dần dần nhẹ bớt. Song lúc đó ta không thể nào tìm ra được người đó là ai, bởi vì nhà họ Hà không giữ lại bất cứ thứ gì có liên quan đến tung tích của anh ta. Hà phu nhân có nói rằng Hà lão gia biết chuyện, nhưng Hà lão gia cơ bản không tin vào những việc này, lần đầu tiên nhìn thấy ta còn lớn tiếng chửi mắng một hồi. Thế nên những lần sau đến nhà họ Hà ta đều phải lẳng lặng mà vào, sau đó rời đi trước khi Hà lão gia về. Vì không có ai cung cấp thông tin, nên chỉ có thể niêm phong những món đồ đó lại, Nhưng ta không ngờ đến việc có người dỡ niêm phong. Tần Tịnh bị nhốt trong đó suốt mấy chục năm, oán khí đương nhiên sẽ càng nặng hơn, thế nên những người gặp phải đều khó tránh được tai họa. Thêm vào đó, cô ấy không còn chọn các cô dâu nữa, lẽ nào còn có chuyện gì mà chúng ta chưa biết? “Vậy thì bây giờ chúng ta phải làm gì?”, Đường Triêu hỏi. “Hoặc là tìm được ông nội của Lý Ảnh thì tốt, vì chỉ ông ấy mới có thể hóa giải tất cả. Hoặc là dùng bùa niêm phong lại một lần nữa, bởi vì tiêu hủy những thứ này không tốt lành một chút nào”. “Nhưng nếu như lại bị người ta dỡ niêm phong một lần nữa thì sao?”. “Thì tai họa sẽ còn lớn hơn”. … Vì trời cũng đã khuya nên chúng tôi chào Lâm tiên sinh rồi ra về. Suốt dọc đường tôi không nói một lời, trong đầu chỉ lởn vởn những hình ảnh trong giấc mộng, những bông hoa đinh hương đang nở, dáng người quen thân đó. Từng cảnh, từng cảnh cứ không ngừng gõ vào não tôi, phát đau. Đau tới mức không thể nào nói được, đau đến nỗi không sao thở nổi, đau đến nỗi không dám nghĩ sâu thêm nữa… Chương 19: Vén Màn Bí Mật Tôi vẫn mang một tia hy vọng tất cả những gì mình nhìn thấy trong giấc mơ chỉ là ảo giác. Từ từ rút những ngón tay bên dưới chậu đất lên, định đứng dậy đi về phòng, nhưng tận sâu trong đáy lòng vẫn không cam tâm nên tôi không thể đứng lên mà tiếp tục thục sâu tay xuống, từng tấc, từng tấc một. Đất ẩm chui vào móng tay khiến cho các đầu ngón tay đau nhói, dù vậy tôi cũng không thể dừng lại, đến khi chạm vào một rễ cây khác thì mười ngón tay đã nhức buốt lên. Đến cửa nhà, Đường Triêu nhất quyết đưa tôi vào trong. Bà nội thấy tôi về vội vàng đi làm hai bát mỳ tôm. Vì tôi vẫn đang trong trạng thái tinh thần lơ mơ nên ăn không thấy vị gì. Trái lại Đường Triêu rất vui vẻ ngồi nói đủ mọi chuyện trên trời dưới bể với bà, nghe giọng nói rất ân cần vồn vã. Bà nôi ngồi trên ghế sa lon bóc hạt đậu tằm. Ngón tay già nua của bà nhẹ nhàng ép lấy đầu quả đậu khô để lớp vỏ tách ra, sau đó ngón cái và ngón trỏ cùng bóp mạnh hơn một chút, những hạt đậu trơn nhẵn liền bật hết cả ra ngoài, rơi lách tách xuống chiếc rổ nhựa. Bà ngồi cúi đầy bóc đậu, vẫn nói chuyện với Đường Triêu, hai tay cực kỳ thành thạo. Chẳng có gì khác thường, khi ấy, trông bà yên tĩnh như bất kỳ bà lão nào khác. Tôi nghe thấy bà nhắc đến tên tôi, đôi môi không ngừng chuyển động, Đường Triêu thỉnh thoảng thêm vào một hai câu. Có lúc cả hai ngừơi bọn họ đều bật cười vui vẻ. Bà toàn nói về những chuyện tức cười hồi còn nhỏ của tôi. Mọ khi nếu như bà nhắc lại những chuyện này, thế nào tôi cũng cảm thấy ấm áp trong lòng, sẽ ôm lấy cổ bà mà nũng nịu. Nhưng hôm nay, tôi chỉ muốn ngồi yên trên ghế, còn không cười nổi. Tôi nhìn lướt qua bọn họ bằng ánh mắt lạnh lùng, thản nhiên như người ngoài cuộc vậy. Hơi buồn bực nhắm mắt lại, rõ ràng rất mệt nhưng muốn ngủ thiếp đi một chút lại khong thể nào ngủ được. Bọn họ vẫn chuyện trò rất tâm đầu ý hợp, giọng nói như những con vi trùng xuyên vào lỗ tai tôi, đâm vào màng nhĩ phát đau. Tâm trạng bắt đầu trở nên hỗn loạn, trái tim tôi cũng đau như bị khoét rỗng đi. Tay phải tôi siết chặt lấy lớp vải bọc ghế sa lon, nắm chặt một cách tuyệt vọng. Những cảnh tượng trong mơ lại hiện lên, mỗi lúc một rõ ràng hơn… Khuôn mặt đó không ngừng quay lại trong đầu tôi, mỗi lần sắp đối diện với tôi thì dừng lại. Tôi chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt xoay nghiêng của người phụ nữ đó, cảm giác hoảng sợ ép lấy cơ thể tôi, tôi nhìn xoáy vào đó nhưng lại sợ bà ấy quay lại thật. Không biết rằng một khi bí mật vốn không còn là bí mật trong đáy lòng mình đó bị bóc dỡ thì không biết tôi sẽ còn đau đớn tới mức nào? Tâm hồn tôi đã không thể nào chịu đựng nổi nỗi đau như vậy nữa, quả thực không thể nào chịu được! Tôi bỗng mở trừng mắt ra, vì sợ hãi nên liên tục thở dốc. Cảm thấy tôi có điều khác lạ, bà nội bèn bỏ chiếc rổ đậu xuống, ngẩng đầu lên nhìn tôi, hỏi với vẻ lo lắng: “Tiểu Ảnh, cháu làm sao thế? Có chỗ nào không thoải mái à? Trên trán đầy mồ hôi thế kia”. Bà đưa tay ra muốn sờ vào trán tôi, song đột nhiên trái tim tôi như tắc nghẹn, một nỗi chua xót trào lên đến cổ họng, song lại không thể tuôn được ra ngoài. Tôi gạt tay bà ra, hơi cao giọng: “Không sao, bà đừng để ý!”. Bà nội sững người ngạc nhiên, trong mắt đầy vẻ không hiểu nổi. Tôi không quan tâm, nhìn bà với vẻ tàn nhẫn, bàn tay phải buông ra khỏi vải bọc ghế sa lon, hằn in lên trên đó những dấu tay ướt mồ hôi. Tôi vuốt cho phẳng những chỗ bị nhàu, vuốt đi vuốt lại, tay mỗi lúc một mạnh hơn, cả gian phòng khi đó chỉ còn nghe thấy tiếng tôi đưa đi đưa lại. “Tiểu Ảnh, cháu có thái độ gì với bà vậy?”, trong giọng nói của bà đầy sự trách móc, từ truóc đến nay tôi vẫn là một đứa trẻ ôn hòa, thảo nào bà không sao chấp nhận nổi. Tôi không trả lời, cũng không nhìn bà, mặt vẫn sa sầm, tay vuốt trên chiếc ghế mạnh hơn Một bàn tay ấm áp bỗng đưa qua, nắm lấy tay tôi. Ngẩng đầu lên nhìn, tôi thấy ngay đôi mắt chứa đựng đầy sự yêu thương của Đường Triêu. Anh đều hiểu hết, đúng không? Tôi hỏi Đường Triêu bằng ánh mắt, song anh chỉ nhìn tôi dịu dàng, ánh mắt sâu hút như nhìn thẳng vào tận trái tim tôi. Thật lâu, thật lâu cho đến lúc tôi bình tâm trở lại. Khi chuông đồng hồ điểm thêm một lần nữa, Đường Triêu đứng dậy chào hai bà cháu ra về. Tôi đưa anh ấy xuống nhà, cả hai vẫn không nói gì, chỉ khẽ khàng vẫy tay chào. Bóng anh chuyển động trong màn đêm trước mắt, bị ánh đèn đường vàng vọt kéo dài ra mãi, rồi cuối cùng bị bóng tối nuốt gọn. Tôi ngồi trước cầu thang khu nhà đầy gió lạnh, đêm yên tĩnh tới mức tôi chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nề của mình. Bầu trời cũng mịt mờ, thỉnh thoảng mới trông thấy một hai vì sao đơn lẻ, giống hệt như những đứa trẻ lạc đường không tìm thấy lối về nhà. Tôi nhớ đến bầu trời trong xanh và tươi sáng ở Vân Nam. Đó là kỳ nghĩ hè năm thứ hai, ba người tôi, Vân Phong và Thanh Lâm đến Tây Song Bản Nạp ở Vân Nam chơi. Nơi đó không đẹp tuyệt vời như trong tưởng tượng của tôi, quá nhiều muỗi vắt, khó chịu nhất là ban đêm. Đồ ăn cũng không quen, ngôn ngữ thì không hiểu nhau. Ba đêm ở đó, chúng tôi đều nằm trên thảo nguyên, ngắm hằng hà sa số những vì sao trên trời. Từng ngôi sao đơn lẻ kết lại cả thành quầng lớn. Thanh Lâm chụp rất nhiều ảnh sao, song tới khi về nhà rửa ảnh ra chỉ thấy từng đám đen đen trắng trắng, không được một cái nào. Hồi đó ba đứa chúng tôi quay về với những nốt đỏ chi chít toàn thân… Nhớ tới thời trong sáng đó, tôi bật cười, cười tới mức rơi nước mắt trong màn đêm tối thẫm. Một mùi hương thoang thoảng bay trong không khí, giống mùi đinh hương. Ký ức lập tức vỡ tan, đưa tôi về thực tại. Đêm mỗi lúc một lạnh hơn, không gian cũng trở nên ẩm ướt, hai chân đã gần như tê dại, tôi đứng dậy quay lên nhà. Bà nội đang thắp hương, tôi đổi sang đôi dép đi trong nhà rồi cầm áo ngủ đi vào buồng tắm. Nước nóng đã được mở đầy bồn tắm, tôi lấy chiếc khăn bông lau qua mặt rồi tháo hết nước trong bồn. Tiếng nước chảy đi róc rách, tôi thấy lòng đau đớn vô cùng. Tháo hết nước xong tôi cũng không tắm táp gì nữa, quay người ra liền thấy bà nội đang đứng ở cửa buồng tắm nhìn tôi, trên khuôn mặt đầy vẻ bị tổn thương. Tôi mặc kệ nỗi đau của bà, đi thẳng về phòng mình, sau lại chợt nhớ ra điều gì đó, bèn mở cửa đi đến bên bàn thờ phật, lấy ba nén nhang rồi bật lửa thắp. Mười ngón tay khép lại, mắt nhắm nghiền, trái tim xáo động dần dần trở nên bình ổn trong làn khói hương dịu nhẹ. “Tiểu Ảnh, hôm nay cháu làm sao thế?”, giọng bà vang kên trong không gian vắng lặng nghe run rẩy, ngữ điệu đầy thận trọng, sợ lại khiến tôi giận dữ. Nhưng khi đó dù bà có làm gì nhiều hơn thì cũng đã không thể nào khiến tôi đối xử với bà như trước kia được nữa rồi. Tôi mở mắt ra, nhìn bức tượng Quan âm trên bàn thờ, nụ cười nhàn nhạt trên môi Phật bà trông an tường song lại cao thâm khó đoán. Tôi khẽ giọng hỏi: “Bà ơi, bà nói Quan âm bồ tát có thể nhìn thấu hết mọi tội ác trên thế gian này đúng vậy không? Bồ tát trong sạch như vậy, song người trần lại đầy tội lỗi, chúng ta đã làm vấy bẩn cả Phật bà rồi. Chúng ta luôn cầu xin Phật bà che chở, chúng ta hối lỗi trước Phật bà một cách chân thành, nhưng những tội ác khi đã thành hình, có thật là chỉ cần hối hận thì sẽ rửa sạch được tất cả mọi thứ không? Có thật là chúng ta sẽ cởi bỏ được gông xiềng trong tâm hồn mình hay không? Nếu như quả thật có thể tháo gỡ được, vậy thì sự hối hận cũng chỉ là giả tạo”. “Tiểu Ảnh…”, bà nội tỏ ra bất lực, thấp thỏm không yên. “Suỵt! Bà nội, đừng nói gì, quan âm bồ tát đã ngủ rồi. Chúng ta không thể làm kinh động đến Phật bà. Bà ạ, chỉ là cháu mệt mỏi quá thôi, muốn đi ngủ sớm một chút, thực sự xin lỗi bà”. Đối mặt với sự bất lực của bà, tất cả sự lạnh nhạt của tôi gần như bay đi hết, tảng băng đóng cứng trong tim cũng tan thành nước. Dù gì thì hai bà cháu tôi cũng đã gắn bó cuộc đời mình với nhau suốt hai mươi mấy năm qua. Lòng tôi đau đớn không biết phải làm sao, thật khó mà chọn lựa. Tôi ôm lấy bà, mùi thảo dược thân quen trên người bà xộc vào mũi khiến tôi thấy đầu choáng váng. Tôi nằm thẳng trên giường, một mùi hương đậm đặc xuyên qua tâm màn lụa xộc nơi cửa sổ, ập đến bên tôi… Ánh trăng như nước, tấm màn vật mình nhảy múa như bất cứ lúc nào cũng có thể bức lên để bay đi mất vậy. Trong khung cửa sổ với tấm rèm bay phần phật ấy, tôi nhìn thấy một người đứng ngược sáng, khuôn mặt chìm trong bóng tối. Người đó đưa đôi tay về phía tôi, những ngón tay gầy gò nhưng mạnh mẽ. Tôi đặt tay mình vào lòng bàn tay đó, thấy lạnh ngắt. Tôi đi theo ông đến bên cửa sổ, nhìn lên mặt trăng. Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt ông nhợt nhạt đến mức dị thường, các đường nét mờ nhạt đến nỗi khó lòng nhìn rõ được, chỉ có chiếc mụn ruòi trên lông mày là nổi bật đến kinh người. Tôi tựa đầu vào vai ông, khẽ hỏi: “Ông ơi, lâu như vậy rồi ông đã đi đâu thế? Tiểu Ảnh nhớ ông lắm!”. Ông không trả lời, chỉ không ngừng vuốt ve mái tóc tôi, bàn tay nhẹ nhàng dịu dàng ẩn chứa đầy vẻ yêu chiều. Tôi nói tiếp: “Ông ơi, ông còn sống không? Ông vẫn còn sông đúng không?”. Bàn tay đang vuốt ve trên đầu đột nhiên biến mất, tôi mất thăng bằng loạng choạng va lưng vào khung cửa. Khung cửa sổ bé con con. Tôi đi đến bên chiếc bàn, mặt bàn nhấp nhô không bằng phẳng, trên còn khắc hình mỹ nữ thời cổ rõ mồn một. Lại là căn buồng trong ngôi nhà cũ của tôi ở đường Cổ Bắc. “Rột roạt…”. Âm thanh quen thuộc vang lên dưới nhà, dường như tôi đã nghe thấy ở đâu rồi. Tôi nhón chân lặng lẽ đi xuống cầu thang, trong mảnh sân con, vẫn là cây đinh hương ông nội trồng đang nở hoa thơm ngát. Dưới anh trăng, những cánh hoa trắng như ngọc. Một dáng người già nua đang cúi lưng, chậm rãi xúc từng xẻng đất bùn rồi hất lên gốc cây. Tôi đưa mắt nhìn theo tiềm thức lên thành chậu hoa, thấy một cánh tay trắng nhợt đúng như mong đợi. Những ngón tay vẫn gầy gò như thế, song không còn chút sức sống nào mà vắt lên thành chậu trông thê thảm. Tôi lặng lẽ đi đến sau lưng người đó, lại ngửi thấy mùi xạ hương quen thuộc. Nhìn khuôn mặt xoay nghiêng gần gũi ấy, tôi thở nặng nề, hơi thở phả lên khuôn mặt bà. Bà từ từ quay lại, đúng lúc sắp sửa đối diện với mình, tôi đột ngột nhắm mắt lại, ngất đi. Khi bừng mở mắt ra, tim tôi vẫn còn đập thình thịch. Nhìn bên ngoài cửa sổ, không biết cánh cửa đã mở ra tự bao giờ, tấm rèm bay phần phật lên theo gió, gió đưa vào từng chặp từng chặp mùi hương nhàn nhạt vô cùng thân quen. Tôi ngồi dậy xuống giường, lặng lẽ đi ra phòng khách. Không bật đèn lên, tô dò dẫm bước đi trong tiếng tích tắc đều đều của chiếc đồng hồ quả lắc, đốm lửa trên bàn thờ lúc sáng lúc tối. Khẽ đẩy cửa phòng bà bước vào, trong ánh đèn tường mờ mờ, tôi trông thấy bà nằm ngửa trên giường, liền lặng lẽ đi ngang qua đó, đến bên cửa ban công rồi vặn nắm đấm. Cánh cửa khẽ kêu lên một tiếng, tôi nhanh chóng mở cửa ra rồi nấp vào sau đó. Ở đầu cuối của ban công có một chậu hoa rất lớn, vì nó lớn quá nên hồi chúng tôi chuyển nhà, tôi đã từng hỏi bà rằng vì sao lại phải đem theo chậu hoa lớn đến mức này, nặng kinh khủng. Khi đó bà đã nói gì nhỉ? Bà nói cây đinh hương là do ông nội trồng, bà muốn chăm sóc nó cẩn thận một chút nên phải dùng đến chiếc chậu to cho nhiều dinh dưỡng. Một chiếc chậu to như vậy phải tốn bao nhiêu là đất. Hoa đinh hương đang lặng lẽ nở, mùi hương ngào ngạt, từng đóa hoa tinh tế như được tạc thành từ ngọc. Tôi với tay ngắt lấy một bông, cánh hoa trơn nhẵn mịn màng như lụa. Bàn tay dần siết chặt lại, những cánh hoa đó bị tôi bóp nát vụn, lòng bàn tay ướt đẫm. Tôi buông tay thả những vụn hoa xuống đất, lẳng lặng ngồi sụp xuống. Thành chậu hoa sạch sẽ, hoàn toàn không có vết đất dính bên trên, có vẻ như được thường xuyên lau chùi vậy. Tôi thò tay vào trong, đất mềm và tơi xốp, chạm vào cả rễ cây. Đất chỉ thấp hơn thành chậu mấy phân, còn nhớ khi chúng tôi mới chuyển tới đây đất cao hơn nhiều. Lòng tôi mõi lúc càng hoảng sợ hơn, hoảng sợ nhưng vẫn muốn tìm hiểu cho tới cùng. Tôi vẫn