XtGem Forum catalog

[ Đọc truyện ma ] Chiếc giường ở tầng trên (7)

[ Đọc truyện ma '> Chiếc giường ở tầng trên  (7)
     ng Brisbane nói: -Trước kia tôi là một hành khách đã từng vượt Đại Tây Dương nhiều lần, tôi cũng có những cái ưa thích riêng của mình. Đa số người ta đều có những ưa thích riêng. Tôi đã thấy một ông kia chờ ở ba Broadway 45 phút để đón một chiếc xe mà ông ta thích. Tôi tin rằng ông chủ ba đó cũng kiếm được ít nhất 1/3 số lợi tức nhờ vào cái sở thích của ông kia. Tôi cũng có thói quen mỗi khi vượt đại dương thường chờ cho được một chiếc tàu đặc biệt nào đó. Chỉ có một lần trong đời thói quen của tôi đã gây rắc rối cho tôi. Tôi còn nhớ rất rõ vào một buổi sáng ấm áp tháng sáu tôi vội vã lên tàu, chiếc KAMTSCHATKA đã là một trong những chiếc tàu ưa thích của tôi, tôi nói đã vì bây giờ nó không còn hiện hữu nữa. Không một điều gì có thể khiến tôi đặt chân lên chiếc tàu đó nữa, mặc dầu boong tàu rất sạch sẽ và những giường ngủ đều có hai tầng. Nó khá tiện nghi nhưng tôi sẽ không bao giờ đặt chân lên nó nữa. Tôi lên tàu và gọi một người bồi tàu có cái mũi đỏ và bộ râu cá chốt cũng đỏ mà tôi trông rất quen. Bằng giọng của một người coi việc vượt Đại Tây Dương cũng thường như việc uống một ly whisky ở phố Delmonico, tôi nói: -Cho tôi phòng 105, giường dưới. Người bồi tàu cầm lấy xách tay và áo khoác của tôi. Tôi sẽ không bao giờ quên được vẽ mặt của anh ta. Tôi không lưỡng lự mà nói rằng, anh ta không hề xanh mặt, nhưng vẽ mặt của anh ta khiến tôi đoán rằng anh ta sắp khóc hay nhảy mũi hoặc sắp đánh rơi xách tay của tôi, và vì xách tay của tôi có chứa hai chai rượu sherry rất xưa do ông bạn cũ Snigginson Van Pickyns biếu để tôi mang theo trong cuộc hành trình, tôi cảm thấy vô cùng lo ngại. Nhưng trái với suy đoán của tôi, anh bồi không hề khóc, nhảy mũi hay đánh rơi gì cả. Anh ta chỉ lầm bầm: -A, khổ cho tôi! Rồi quay lưng dẫn đường. Tôi nghĩ có lẽ anh ta vừa mới uống rượu nhưng tôi không nói gì, chỉ đi theo sau. Phòng 105 ở về phía mạn tàu và phòng cũng chẳng có gì đặc biệt. Chiếc giường, giống như các giường khác trên chiếc Kamtschatka, là giường tầng. Phòng khá trống, có một bồn rửa mặt, một hàng móc bằng gỗ nâu. Trên mặt nệm những chiếc mền được xếp cẩn thận, không thấy có khăn lông. Các chai nước chứa đầy một thứ chất lỏng trong có hơi pha chút màu nâu và toát ra một mùi không mấy thú vị cho khứu giác giống như mùi dầu máy. Hai tấm màn có cái màu trông buồn thảm che hết phân nửa giường trên và ánh mặt trời tháng sáu lờ mờ chiếu một chút ánh sáng yếu ớt lên trên cảnh lẻ loi đó. Ôi, sao mà tôi ghét cái phòng đó tệ! Người bồi tàu đặt hành lý tôi xuống rồi quay nhìn tôi, dường như anh ta muốn đi cho rãnh, có lẽ là để tìm thêm hành khách và được thêm tiền. Việc cho tiền boa lúc nào cũng là một khởi điểm tốt cho công việc của mình vì vậy tôi đã boa anh ta ít đồng shilling liền ngay đó. Bỏ tiền vào túi anh ta nói: -Tôi sẽ cố gắng hết sức để làm cho ông được thoải mái. Tuy nhiên trong giọng nói anh ta có một vẽ như nghi ngại khiến tôi ngạc nhiên. Hay có lẽ tiền boa cho anh ta đã tăng lên và anh ta không vừa ý với mấy đồng của tôi?! Nhưng tôi nghĩ hẳn là chính anh ta cũng sẽ an ủi rằng “ Dầu sao cũng đủ một ly rượu” Tuy nhiên tôi đã nghĩ lầm và đã phán đoán anh ta không đúng. Suốt ngày hôm đó không có chuyện gì đáng nói đến. Tàu rời bến rất đúng giờ và vì thời tiết lúc ấy nóng bức nên khi tàu chạy thật là thú vị, tàu di động mang đến một luồng gió thật tươi mát. Ai cũng biết ngày đầu ở biển như thế nào. Người ta đi lại trên boong nhìn mặt nhau và thỉnh thoảng gặp được những người quen mà họ không dè là có mặt trên tàu. Lại thêm nổi băn khoăn về thức ăn không biết ngon hay dở cho đến khi đã ăn được hai bửa ăn thì vấn đề đó mới trôi qua. Rồi lại tới nổi băn khoăn về thời tiết cho đến khi tàu đã qua khỏi đảo Lửa. Lúc đầu các bàn ăn đều đầy nghẹt rồi bổng dưng thưa dần. Nhiều người mặt tái xanh vụt khỏi chổ ngồi vội vàng chạy ra cửa khiến các thủy thủ đã từng đi biển thở phào nhẹ nhõm vì người kế bên mình đã bị say sóng chừa chổ cho mình rộng rãi ăn uống thoải mái. Cuộc vượt Đại Tây Dương nào cũng rất giống nhau và chúng ta những người đi biển thường không coi việc vượt biển là một điều hay ho hay lý thú gì. Cá ông và băng sơn quả là những thứ hấp dẫn nhưng cá ông thì con nào cũng giống nhau và băng sơn thì hiếm khi được thấy gần. Đối với đa số những người đi biển thì cái giây phút thú vị nhất trong ngày là khi đã rảo một vòng cuối trên boong, đã hút xong điếu xi-gà cuối và cảm thấy có thể vào phòng ngủ với một đầu óc thư thả. Vào cái đêm đầu tiên trong chuyến vượt biển đó tôi cảm thấy thật lười biếng nên đã đi ngủ sớm hơn thông thường. Khi bước vào phòng tôi ngạc nhiên thấy rằng mình có một bạn đồng hành. Một chiếc xách tay rất giống của tôi nằm bên góc đối diện và trên giường tầng trên đặt một chiếc chăn xếp gọn gàng với một cây gậy và một cây dù. Tôi thấy thất vọng vì đã hy vọng được ở một mình, nhưng tôi thắc mắc không biết người bạn đồng hành của mình như thế nào, vì vậy tôi quyết định nhìn xem ông ta. Tôi lên giường chưa được bao lâu thì ông ta vào phòng. Ông ta rất cao, rất ốm, rất xanh với tóc và râu mép màu cát ngà và cặp mắt xám không chút máu. Tôi nghĩ ông ta có cái vẽ khó mô tả, loại người mà bạn có thể gặp ở khu Wall Street nhưng không sao đoán được rõ ràng ông ta làm gì ở đó, hoặc loại người thường có mặt ở Quán café Ăng-lê, hình như chỉ có một mình và luôn uống sâm-panh. Bạn cũng có thể gặp loại người này ở trường đua nhưng ông ta sẽ có vẽ như không làm gì ở đó cả. Ăn mặc hơi lố, hơi kỳ cục một chút, thường có ba hoặc bốn hạng người này trên một chiếc tàu biển. Tôi quyết định không thèm làm quen với ông ta và nhắm mắt ngủ tự nhủ là sẽ để ý các thói quen của ông ta hầu có thể tránh gặp mặt ông ta. Nếu ông ta dậy sớm, tôi sẽ dậy trễ. Nếu ông ta đi ngủ trễ, tôi sẽ đi ngủ sớm. Tôi không cần quen biết ông ta. Nếu bạn nói chuyện với loại người đó một lần thì họ sẽ đến gặp bạn hoài. Tội nghiệp! Tôi không cần phải nghĩ bao nhiêu chuyện về ông ta như thế vì tôi không bao giờ gặp lại ông ta sau cái đêm đầu tiên đó ở phòng 105. Đang ngủ ngon tôi bổng giật dậy vì một tiếng động mạnh. Qua tiếng động hẳn là ông bạn cùng phòng với tôi đã nhảy bật từ trên giường xuống sàn phòng. Tôi nghe tiếng ông ta mở chốt cửa và cửa bật ra ngay, rồi tôi nghe tiếng chân ông ta chạy thật nhanh theo hành lang bỏ cửa phòng mở toát đằng sau. Tàu đang bị sóng nhồi và tôi lắng nghe xem ông ta có loạng choạng hoặc bị té ngã không, nhưng không, ông ta chạy như thể để cứu mạng của mình vậy. Tàu bị sóng nhồi nên cửa phòng va tới va lui khiến tôi bực mình vì tiếng động khó chịu đó phải leo xuống giường đóng cửa lại, rổi lần dò trong bóng tối trở lại giường nằm. Tôi ngủ lại ngay và không biết mình ngủ được bao lâu. Khi tôi thức giấc trời hãy còn tối và tôi nghe một cảm giác lạnh khó chịu, hình như là không khí có hơi ẩm ướt. Chăc các bạn cũng biết khi phòng tàu bị ướt nước biển nó có mùi lạ như thế nào. Tôi kéo mền trùm thật kỹ và ngủ lại định bụng hôm sau sẽ dùng ngôn từ mạnh bạo để phàn nàn về việc đó. Tôi nghe tiếng trăn trở của ông khách tầng trên. Có lẽ ông ta về phòng lúc tôi ngủ mê. Có lúc nào đó hình như tôi nghe tiếng ông ta rên rỉ và tôi cho là ông ta bị say sóng. Thật là khó chịu khi bạn nằm ở tấng dưới. Tuy vậy tôi vẫn ngủ được và ngủ mãi đến sáng sớm hôm sau. Buổi sáng tàu lắc lư nhiều hơn tối qua và làn ánh sáng nhạt chiếu qua khung cửa kiếng tròn của phòng ánh lên từng lúc tùy theo từng đợt nhồi của sóng khiến mặt kiếng lúc thì hướng về mặt biển lúc lại quay ngược lên trời. Trời thật lạnh, điều này lạ đối với tháng sáu. Tôi quay đầu nhìn khung cửa tròn và rất đổi ngạc nhiên thấy nó đã được mở ra và cánh cửa được gài vào vách tàu chặt chẽ. Tôi nhớ rằng lúc đó tôi đã chửi to lên rồi ngồi dậy đến đóng nó lại. Lúc quay lại tôi liếc nhìn lên giường trên thấy hai cánh màn đã khép sát lại, hẳn ông bạn đồng phòng cũng cảm thấy lạnh như tôi. Căn phòng không được tiện nghi và lạ một điều là tôi không còn ngửi thấy mùi nước biển ẩm ướt đã làm tôi khó chịu trong đêm nữa. Tôi thấy là mình đã ngủ quá đủ rồi và ông bạn đồng phòng thì vẫn còn ngủ, đây là dịp may hiếm có để tránh gặp mặt ông ta, vì vậy tôi mặc đồ ngay và đi lên boong. Trời ấm áp và có mây, nươc biển có mùi dầu. Tôi lên đến boong là đúng 7g- trễ hơn là tôi tưởng. Tôi đi ngang vị bác sĩ đang hít thở làn không khí buổi ban mai. Anh là một người trẻ tuổi ở miền tây Ái Nhĩ Lan, một người khỏe mạnh với mái tóc đen và cặp mắt xanh đang trên đà phát phì. Anh có cái vẽ trẻ trung yêu đời trông khá hấp dẫn. Để tự giới thiệu tôi nói: -A, một buổi sáng đẹp trời! Anh nhìn tôi vẽ thú vị. -Vâng, một buổi sáng đẹp và cũng không đẹp. Tôi nghĩ nó không đẹp gì lắm. -À, phải, cũng không đẹp gì lắm. Tôi đáp và nói tiếp. -Tối qua tôi đã nghĩ rằng trời lạnh quá, nhưng khi nhìn quanh mới hay cửa tròn đã được mở ra. Lúc đi ngủ tôi quên không để ý xem, và căn phòng cũng ẩm ướt nữa. -Ẩm ướt à? Anh hỏi. - Phòng ông ở đâu? - Phòng 105. Tôi ngạc nhiên thấy anh giật mình và nhìn sửng tôi. Tôi hỏi. -Có chuyện gì thế bác sĩ? -Ồ, có gì đâu – chỉ là trong ba chuyến vượt biển rồi ai cũng phàn nàn về phòng đó. -Nếu vậy thì tôi cũng xin phàn nàn. Chắc hẳn là phòng đã không được dọn rửa cẩn thận. Thật là tệ. -Đành vậy. Bác sĩ đáp. -Tôi tin là có một cái gì – hừ, mà tôi không được làm cho hành khách sợ hãi. -Anh đừng lo là sẽ làm cho tôi sợ. Ẩm ướt cách mấy tôi đều chịu được cả và lở tôi có bị cảm tôi sẽ đến gặp anh. Tôi mời anh một điếu xì- gà. Anh cầm lấy nhìn ngắm với vẽ bình phẩm rồi nói: -Không hẳn là vấn đề ẩm ướt. Tuy nhiên tôi tin là ông sẽ chịu được. Ông có ai ở chung phòng không? -Có, một thằng ngốc, chạy bổ ra khỏi phòng lúc nửa đêm và để cửa phòng toang hoác. Anh bác sĩ lại liếc nhìn tôi một cách kỳ lạ rồi anh đốt thuốc hút với vẽ lo âu. Anh hỏi: -Người đó có trở lại phòng không? -Có, lúc tôi đang ngủ, sau đó tôi thức giấc và nghe ông ta xê dịch ở trên, rồi tôi nghe lạnh quá và đã ngủ lại. Sáng dậy tôi thấy cửa tròn mở toang. -Nghe này. Bác sỉ lặng lẽ nói, -Tôi không cần chiếc tàu này. Tôi cũng không cần biết đến thanh danh của nó. Tôi có một căn phòng rộng trên boong, tôi sẽ nhường ông nửa phòng mặc dầu tôi không biết ông là ai. Tôi rất đổi ngạc nhiên với lời đề nghị đó. Tôi không hiểu sao anh bác sĩ lại bổng dưng quan tâm đến tôi như thế. Thái độ của bác sĩ lúc nói về chiếc tàu có vẽ kỳ quặc. Tôi nói: -Anh tử tế quá bác sĩ à nhưng tôi tin rằng căn phòng có thể được dọn rửa kỹ lại. Sao anh lại không cần đến chiếc tàu? -Nghề nghiệp của tôi không cho tôi mê tín nhảm nhí, thưa ông, nhưng biển cả làm cho con người trở nên như thế. Tôi không muốn làm hại ông và tôi cũng không muốn làm cho ông sợ hãi, nhưng ông nên nghe lời khuyên của tôi mà dời lên đây ở với tôi. Anh nói thêm một cách chí tình. -Thà để tôi gặp ông trên tàu hơn là được biết ông hay một người nào khác đã ngủ trong phòng 105. -Trời đất. Sao vậy bác sĩ? Tôi hỏi. Anh nghiêm nghị trả lời. -Vì trong ba chuyến vượt biển vừa qua những người ngủ ở phòng đó đã nhảy cả xuống biển. Thú thật là tiết lộ đó đã làm cho tôi giật mình và không thấy thú vị chút nào. Tôi nhìn kỹ anh bác sĩ để xem có phải anh muốn trêu ghẹo tôi không nhưng thấy anh hoàn toàn thành thật. Tôi thân mật cám ơn anh và nói tôi sẽ là một trường hợp ngoại lệ đối với cái lệ ai ngủ phòng đó thì sẽ nhảy xuống biển. Bác sĩ không nói nhiều nhưng có vẽ lo lắng và ngỏ ý rằng tôi nên xét lại đề nghị của anh. Sau đó chúng tôi đi ăn điểm tâm. Chỉ một số ít hành khách có mặt ở phòng ăn. Tôi chú ý thấy một hay hai sĩ quan ngồi cùng bàn có vẽ lo âu.Sau điểm tâm tôi về phòng lấy một quyển sách.Màn ở giường trên vẫn còn kéo lại và không nghe thấy tiếng gì cả. Chắc ông ta vẫn còn ngủ. Lúc bước ra tôi gặp anh bồi có bổn phận “chăm sóc” tôi. Anh ta lầm bầm là thuyền trưởng muốn gặp tôi rồi quày quả đi như sợ tôi hỏi han. Tôi đến phòng thuyền trưởng và thấy ông đang chờ tôi. Ông nói: -Thưa ông, xin ông giúp cho một việc. Tôi đáp là rất sẳn lòng. Ông nói : -Người đồng phòng với ông đã biến mất. Tôi được biết là tối qua ông ta đã đi nghỉ sớm. Ông có để ý thấy cử chỉ ông ta có gì lạ không? Câu hỏi đó xác nhận rõ ràng nổi lo sợ của vị bác sĩ cách đó nửa giờ khiến tôi bàng hoàng. Tôi vội hỏi: -Thuyền trưởng không có ý nói là ông ta nhảy xuống biển chứ? -Tôi e rằng ông ấy đã nhảy rồi. -Đây thật là một điều kỳ lạ nhất… -Sao vậy? Thuyền trưởng hỏi. -Vậy ông này là người thứ bốn phải không? Rồi tôi giải thích cho ông biết là đã nghe kể câu chuyện liên quan đến phòng 105 nhưng không đề cập đến vị bác sĩ. Thuyền trưởng có vẽ khó chịu vì tôi biết chuyện đó. Tôi kể cho ông nghe những chuyện xảy ra tối hôm đó. Nghe xong ông nói: -Điều ông kể đúng y như điều các người đồng phòng với ba người kia đã kể lại với tôi. Họ cũng nhảy bật xuống khỏi giường và chạy như bay theo hành lang. Vọng canh trông thấy họ nhảy xuống biển. Chúng tôi cho tàu dừng lại và thả thuyền nhỏ xuống nhưng không tìm thấy họ. Tuy nhiên không ai nghe hoặc thấy gì về người bị mất tích tối qua—nếu thật sự ông ta dã mất tích. Anh bồi tàu có lẽ là một người mê tín, anh ta tin là sẽ có chuyện không may xảy ra nên sáng sớm đã tới tìm ông khách đó thì thấy giường ông ta trống không, quần áo nằm đây đó nơi ông ta đã thảy chúng xuống. Anh bồi là người duy nhất trên tàu biết mặt ông ta và đã tìm kiếm ông ta khắp nơi trên tàu mà không thấy. Ông ta đã thật sự biến mất rồi. Thưa ông, xin ông đừng nói gì về việc này với bất cứ hành khách nào. Tôi không muốn tàu bị mang tiếng xấu và những câu chuyện về tự tử thường mang lại ảnh hưởng không tốt cho các tàu đi biển. Ông được quyền lựa bất cứ phòng của một sĩ quan nào trên tàu mà ông thich kể cả phòng của tôi trong suốt cuộc hành trình còn lại để bù đắp cho việc ông dấu kín dùm chuyện này. Ông có đồng ý đây là một cuộc trao đổi công bằng không? - Vâng, rất là công bằng và tôi rất cám ơn thuyền trưởng nhưng vì tôi chỉ có một mình, lại được ở một mình một phòng rộng rãi, tôi thấy không thích dời đổi. Xin cho người đem đồ của ông khách kém may mắn ấy ra và tôi sẽ ở lại phòng đó. Tôi sẽ không nói với ai về chuyện đó đâu và tôi tin là có thể hứa với ông là tôi sẽ không đi theo vết ông bạn đồng phòng đó. Thuyền trưởng cố khuyên tôi bỏ ý định nhưng tôi thích ở một phòng một mình hơn là ở chung với bất kỳ một sĩ quan nào trên tàu. Không biết là tôi có hành động ngu xuẩn hay không nhưng nếu tôi đã nghe theo thuyền trưởng thì bây giờ hẳn không có chuyện gì để kể ra đây trừ chuyện trùng hợp của những vụ tự tử xảy ra trong số người ngủ ở phòng đó. Tuy nhiên câu chuyện không dừng lại ở đó. Tôi cứng đầu nhất định không tin một chuyện hoang đường như thế và tranh luận về việc đó với thuyền trưởng.Tôi nói căn phòng đó có diều không ổn, nó hơi ẩm ướt. Rằng ông bạn dồng phòng của tôi có lẽ đã có bệnh trước khi lên tàu và sau khi lên giường ngủ bỗng lên cơn mê sảng. Có thể ông ta vẫn còn đang ẩn núp đâu đó trên tàu mà thế nào cũng sẽ tìm ra và phòng lạnh là vì cửa tròn đã để mở tối qua. -Theo tôi thì nên dọn sạch phòng và xem lại then cài cửa tròn.Nếu thuyền trưởng cho phép, tôi yêu cầu cho người làm ngay những gì tôi nghĩ là cần thiết. -Dĩ nhiên là ông có quyền ở chổ nào ông thích. Thuyền trưởng trả lời hơi nóng nảy, -nhưng tôi mong là ông sẽ dọn ra để tôi khóa phòng đó lại, như vậy cho xong. Tôi không đồng ý và rời phòng thuyền trưởng sau khi đã hứa là sẽ im lặng về việc người bạn đồng phòng mất tích. Ông ta không quen ai trên tàu nên trong ngày không có ai tìm ông ta. Đến chiều tôi gặp lại vị bác sĩ, anh hỏi tôi đã đổi ý chưa. Tôi đáp là chưa. Anh tỏ vẽ rất ái ngại. -Vậy thì ông sẽ đổi ý không lâu nữa đâu. Buổi tối chúng tôi chơi cờ và tôi đi ngủ trễ. Bây giờ tôi xin thú thật là tôi có một cảm giác khó chịu khi bước vào phòng. Tôi không thể nào không nghĩ đến con người cao ráo tôi đã thấy tối qua mà giờ đây đã chết chìm, xác bị những con sóng dài xô tới xô lui cách tàu hai hoặc ba dặm. Lúc tôi thay đồ gương mặt ông ta hiện ra rõ rệt trước mắt tôi. Tôi còn kéo cả tấm màn che giường trên ra như để thuyết phục chính mình là ông khách đã thực sự chết rồi. Tôi gài chặt cửa phòng lại và bổng nhìn thấy cửa sổ tròn đã được mở ra và cánh cửa được gài chặt vào vách phòng. Điều này thì quá lắm không thể chịu được nữa. Tôi khoác vội áo và đi tìm Robert, người bồi phòng của tôi. Tôi còn nhớ lúc đó tôi rất giận dữ, khi tìm được anh ta, tôi lôi anh ta đến trước cửa phòng 105 và đẩy anh ta tới trước cửa sổ để mở. -Đồ ngốc, tại sao anh lại để cửa này mở mổi đêm? Bộ anh không biết như thế là trái luật hay sao? Anh có biết là nếu tàu bị nghiêng và nước tràn vào thì mười người mạnh khỏe cũng không đóng nó lại nổi? Đồ ngốc, tôi sẽ báo cáo anh với thuyền trưởng vì làm phương hại đến tàu. Tôi hết sức nóng giận. Anh bồi run rẩy và tái xanh, anh ta lật đật kéo tấm kiếng cửa tròn có bộ chốt cửa bằng đồng nặng nề đóng chặt lại. Tôi hỏi cụt ngủn. -Sao anh không trả lời tôi chứ? Robert lập bập. -Thưa ông, không ai trên tàu này có thể giữ cửa này đóng lại ban đêm được cả. Ông cứ thử đi thì biết. Tôi sẽ không làm lâu trên tàu này nữa đâu. Nếu tôi là ông tôi sẽ dọn lên ở với bác sĩ. Phải, tôi sẽ dọn ngay. Này, ông xem coi cửa đã đóng chặt chẽ hay chưa? Ông thử xem có nhúc nhích nó được một li nào không? Tôi kéo thử cánh cửa và thấy nó hoàn toàn chặt chẽ. Robert nói tiếp vẽ đắc thắng. -Tôi dám cá với ông cái thanh danh bồi tàu hạng A 1 của tôi là chỉ trong 1/2 giờ nữa nó sẽ mở ra và gài chặt vào vách phòng lại. Gài lại đàng hoàng, đó mới là điều đáng sợ. Tôi xem xét lại cái đinh vít to tướng và chốt cài bằng đồng nặng nề trên cửa rồi nói. -Robert, nếu tối nay mà nó mở ra, tôi sẽ cho anh một Anh Kim (1 bảng Anh). Chắc chắn như vầy thì không thể nào có chuyện mở ra được. Thôi anh đi đi. -Thưa ông, một Anh kim phải không? Tốt lắm. Cám ơn ông, chào ông. Chúc ông ngủ ngon và có những giấc mơ đẹp. Vui mừng được thả ra anh ta chạy vụt đi. Dĩ nhiên tôi nghĩ là anh ta đã kể một câu chuyện tầm ruồng để khỏa lấp cái tội lơ đễnh không đóng cửa sổ của mình, và cũng để hù tôi, nhưng tôi không tin. Kết quả là anh ta lấy được đồng Anh kim, còn tôi thì trải qua một đêm khó chịu kỳ lạ. Tôi lên giường và năm phút sau khi tôi đã trùm mền xong thì anh chàng Robert tắt ngọn đèn mà lúc nào cũng cháy đều bên trong khung kiếng nhỏ gần cửa ra vào. Tôi nằm yên trong bóng tối cố gắng dỗ giấc ngủ, nhưng chẳng bao lâu tôi thấy là không tài nào ngủ được. Trong lúc giận dữ cãi vã với anh bồi tôi đã quên cái cảm giác khó chịu lúc đầu khi tôi nghĩ đến người chết chìm đã ở chung phòng với minh. Tôi nằm thao thức một lúc, không còn buồn ngủ nữa, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cửa tròn mà từ chổ nằm tôi có thể thấy lờ mờ. trong bóng tối nó trông giống như một dĩa súp sáng mờ lơ lửng trong một nền đen. Tôi chắc là đã nằm như vậy độ một giờ đồng hồ và tôi còn nhớ lúc tôi sắp chợp mắt thì choàng tỉnh vì một làn gió lạnh và cảm nghe rõ ràng những tia nước biển bắn vào mặt. Tôi vụt đứng dậy và vì trong bóng tối chưa quen ngay với sự di động bồng bềnh của tàu, tôi bị thảy mạnh từ chổ đứng ở giường sang ghế phô-tơi đặt ngay dưới cửa tròn. Tôi lấy lại thăng bằng ngay và quỳ gối lên. Cửa tròn lại mở rộng và cánh cửa gài chặt vào vách. Những điều này là sự kiện rõ ràng vì tôi hoàn toàn tỉnh táo lúc bật dậy ở giường mà giả sử tôi còn ngáy ngủ đi nữa thì cú ngã mạnh bổ nhào cũng đủ làm tôi tỉnh ngủ. Hơn nữa hai cùi chỏ và hai đầu gối tôi bầm tím. Nếu như tôi có nghi ngờ thì sáng hôm sau các vết bầm cũng đủ chứng minh sự kiện đó có thật. Việc cửa tròn mở rộng và cài lại đàng hoàng là một việc không sao giải thích được. Tôi còn nhớ rất rõ là lúc trông thấy như vậy tôi đã quá đổi ngạc nhiên hơn là sợ hãi. Tôi đóng ngay cửa tròn lại và dùng hết sức mình gật cái chốt xuống. Trong phòng rất tối. Tôi nhận thấy là cửa tròn đã mở ra trong vòng nửa giờ sau khi Robert đóng nó lại trước mặt tôi, vì vậy tôi quyết định sẽ canh để xem nó còn mở ra nữa thôi. Bộ chốt bằng đồng rất nặng nề và cũng không phải dễ mở. Tôi không tin rằng cái chốt bật ra vì sự rung động của đinh ốc. Qua khung kính dầy tôi đứng nhìn những ngọn sóng trắng xóa liên tục vỗ






Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Bản chất

Bản chất Nhìn thấy một bác Hổ đang ngủ say, bên cạnh bác ...

Truyện Ngắn

23:29 - 22/12/2015

Dằn mặt khách

Dằn mặt khách Một người vừa mua bảo hiểm nhà c...

Truyện Cười

22:54 - 26/12/2015

Đọc Chuyện Ma – Đi Đêm Gặp Ma

Đọc Chuyện Ma – Đi Đêm Gặp Ma Một bữa nọ, độ chừng bảy- tám giờ tối,có hai vợ ...

Truyện Ma

08:50 - 10/01/2016

Hoa đẹp cho người đẹp

Hoa đẹp cho người đẹp Anh chồng say xỉn về nhà, gọi cử...

Truyện Cười

18:54 - 26/12/2015

Đọc truyện ma- Chuyến xe buýt ma

Đọc truyện ma- Chuyến xe buýt ma Tôi là sinh viên từ Đồng Tháp lên Sài Gòn học. Đ...

Truyện Ma

09:15 - 10/01/2016