vào bên dưới mạn tàu. Hẳn là tôi đã đứng đó độ 15 phút. Bổng tôi nghe rõ ràng có tiếng động sau lưng tôi trên một trong hai chiếc giường và một giây sau vừa lúc tôi quay lại để nhìn, mặc dầu là tôi không thấy được gì trong bóng tối, tôi nghe một tiếng rên rỉ rất yếu ớt. Tôi nhảy chồm lại vẹt hai màn che giường trên sang bên và đút hai tay vào xem có ai trên đó không, và…..có một người. Tôi còn nhớ lúc đưa hai tay vào tôi có cảm giác như đút vào lớp không khí của một căn hầm ẩm ướt và từ đằng sau hai tấm màn một luồng gió có cái mùi tanh tưởi của nước biển vụt ra. Tôi nắm phải một vật có hình thể của một cánh tay người nhưng phẳng bóng, ướt và lạnh ngắt. Lúc tôi vừa kéo nó thì bổng nó nhảy bổ vào người tôi, một khối nhơm nhớp và rỉ nước, nặng nề, ướt át nhưng lại có một sức mạnh siêu việt. Tôi bị đẩy ngã bật ra, trong chớp mắt cửa mở và nó vụt ra ngoài. Tôi không đủ thì giờ mà sợ hãi, chồm dậy tôi chạy ra cửa và rượt theo nó hết tốc lực nhưng đã quá trễ. Trước mặt tôi lối 10 sải (yards) tôi thấy – Tôi chắc chắn là đã thấy một bóng đen ngòm chạy giữa hành lang thắp đèn mờ ảo, nhanh giống như bóng một con ngựa đua trong ánh đèn chiếu hắt ra trước một chiếc xe kéo vào một đêm tối trời. Nhưng chỉ một giây nó đã biến mất và tôi thấy mình đang bám chặt vào tay vịn chạy dọc theo vách ngăn nước nơi hành lang quẹo ra lối đi chính. Tóc tôi dựng đứng và mồ hôi lạnh chảy dài xuống mặt. Tôi không xấu hổ về điều đó chút nào vì quả thật tôi sợ hãi vô cùng. Mặc dầu vậy tôi vẫn nghi ngờ các giác quan của mình và lấy lại bình tĩnh, tôi nghĩ, thật là phi lý. Có lẽ món tôi ăn ban chiều không thích hợp với bao tử của tôi khiến tôi mơ thấy ác mộng!? Tôi lần trở lại phòng và cố bắt mình bước vào phòng. Phòng có mùi nước biển tanh tanh giống như lúc tôi thức dậy đêm hôm trước. Phải cố gắng lắm tôi mới bước hẳn vào trong và lục tìm trong đồ của tôi một hộp đèn sáp. Khi thắp xong ngọn đèn bảo mà tôi luôn mang theo phòng khi muốn đọc sách sau khi đèn trên tàu đã tắt, tôi nhận thấy cửa tròn đã lại mở ra. Một nổi sợ hãi chưa từng biết úp chụp lấy tôi nhưng tôi vẫn thắp một ngọn nến và tiến lại xem xét chiếc giường trên, nghĩ bụng chắc nó ướt đẫm nước biển. Nhưng tôi phải thất vọng, giường tuy có dấu người nằm và mùi nước biển nồng nặc nhưng chăn nệm thì vẫn khô ran. Tôi nghĩ có lẽ Robert đã không đủ can đảm dọn giường sau tai nạn tối qua và tất cả chỉ là một giấc mơ ghê sợ. Tôi kéo màn sát ra và xem xét mọi chổ, tất cả đều hoàn toàn khô ráo. Thế sao cửa tròn lại mở!? Đầy ngạc nhiên sợ hãi tôi đóng nó lại và vặn chốt chặt, tôi đút cây gậy của mình qua cái khoen gắn vào chốt cửa và dùng hết sức siết nó lại cho đến khi nó hơi cong lại dưới sức mạnh, rồi tôi móc đèn bảo vào cái móc nhỏ trên tường ở gần ghế phô-tơi. Tôi ngồi xuống cố lấy lại sự tỉnh táo. Tôi ngồi đó suốt đêm, không nghĩ gì đến chuyện nghỉ ngơi và cũng không suy nghĩ gì được cả. Cửa tròn vẫn đóng và tôi tin là nó sẽ không mở được nữa nếu không dùng sức. Cuối cùng bình minh cũng đến. Tôi chậm rãi mặc quần áo vừa nghĩ đến những chuyện xảy ra trong đêm. Tôi lên boong, trời hôm nay thật đẹp, tôi vui mừng được tắm ánh nắng ấm buổi ban mai và hít mùi gió thổi từ mặt nước trong xanh khác xa làm sao với mùi nước tanh tưởi trong phòng đêm hôm. Tôi tự dộng hướng về phòng vị bác sĩ, anh đang đứng trước phòng miệng ngậm ống píp thở hít làn không khí trong lành buổi sớm giống y như ngày hôm trước. Anh nhìn tôi vẽ tò mò, lặng lẽ nói. -Chào ông bạn. -Bác sĩ, anh nói đúng lắm. phòng đó có cái gì là lạ. -Tôi nghĩ là ông sẽ đổi ý mà. Bác sĩ đáp vẽ đắc thắng. -Ông đã trải qua một đêm mệt mỏi à? Ông có cần tôi pha cho ly rượu không? Tôi có một lối pha chế đặc biệt. -Thôi, cám ơn bác sĩ. Tôi muốn kể cho anh nghe những chuyện xảy ra hồi hôm. Rồi tôi kể lại rành mạch những việc đã xảy ra, không quên nói về nổi sợ hãi khủng khiếp của tôi. Tôi nhắc nhiều nhất đến cửa tròn vì đó là một sự việc rõ rệt tôi có thể quả quyết được cho dầu những việc kia có là ảo giác. Tôi nhấn mạnh đã đóng nó lại hai lần trong đêm và lần thứ hai đã dùng gậy để xoay cái vòng chốt cho chặt. -Ông sợ tôi nghi ngờ câu chuyện của ông hay sao? Bác sĩ mỉm cười, -Tôi không nghi ngờ chút nào cả, tôi xin mời ông một lần nữa hãy mang hành lý đến ở chung phòng với tôi. -Xin bác sĩ hãy đến ở chung với tôi một đêm. Hãy giúp tôi tìm cho tận cùng câu chuyện này mới được. -À, coi chừng ông sẽ tìm thấy xác mình ở tận cùng một chổ khác kia đấy. -Tận cùng cái gì chớ? Tôi hỏi. -Tận cùng đáy biển chớ đâu. Tôi sẽ rời chiếc tàu này, nó không có bảo đảm. -Vậy là bác sĩ không giúp tôi tìm….. -Không. Bác sĩ đáp nhanh. - Công việc của tôi là phải để cho thần trí tỉnh táo chớ không phải để xen vào việc ma quỷ. -Bộ anh tin đó là một hồn ma sao? Tôi hỏi có hơi khinh miệt. Vừa lúc hỏi tôi đã kịp nhớ lại cái cảm giác ghê rợn về sức mạnh siêu việt đã chụp lấy tôi hồi hôm. Bác sĩ nhìn tôi giận dữ. -Vậy ông có một giải thích hữu lý nào về những sự việc đó không? Ông không có phải không? Ông nói ông sẽ tìm ra giải đáp nhưng tôi nói ông sẽ không tìm ra vì sự thật chẳng có một lời giải đoán nào cả. Tôi cũng không vừa. -Vậy bác sĩ, là một nhà khoa học anh có ý nói rằng những việc như vậy không thể giải thích được hay sao? -Phải, tôi nói như vậy. Và nếu có thể đi nữa tôi cũng sẽ không liên hệ gì với sự giải thích đó cả. Tôi không muốn ở một mình trong phòng đó thêm một đêm nữa, nhưng tôi lại cứng đầu muốn tìm cho ra gốc rễ của vấn đề. Nếu đã trải qua hai đêm như tôi đã qua, tôi tin rằng không ai còn muốn ngủ một mình thêm một đêm nữa. Nhưng tôi quyết định thử một lần nữa cho dầu không tìm được người chịu thức canh với tôi. Bác sĩ thì chắc chắn là không tham dự rồi, nói rằng mình là một nhà giải phẩu lúc nào cũng phải sẵn sàng lỡ có tai nạn gì xảy ra trên tàu, anh không thể để mất tinh thần. Có lẽ anh ấy có lý, nhưng tôi thì lại nghĩ rằng anh cẩn thận như thế là vì sự tin tưởng của mình. Qua sự dọ hỏi của tôi anh cho biết là trên tàu không có ai muốn tham gia vào cuộc điều tra của tôi cả, và sau một hồi kháo chuyện tôi từ giả anh bác sĩ. Một lát sau tôi gặp viên thuyền trưởng và kể hết mọi chuyện cho ông nghe. Tôi bảo ông nếu không ai chịu thức canh với tôi thì xin ông cho phép để đèn cháy suốt đêm trong phòng tôi và tôi sẽ thức canh một mình. Thuyền trưởng nói: -Tôi sẽ thức canh với ông và chúng ta sẽ coi xem chuyện gì xày ra. Tôi tin rằng hai chúng ta sẽ tìm ra sự thật. Có thể có một tên ẩn núp trên tàu, chiếm chổ hành khách bằng cách hù nhát họ. Cũng có thể là có cái gì lạ trong cái khung sườn của chiếc giường đó. Tôi đề nghị dẫn người thợ mộc của tàu xuống xem xét tại chổ. Tôi rất vui mừng việc thuyền trưởng đồng ý canh thức với tôi. Ông cho gọi người thợ mộc và bảo anh ta làm theo lời yêu cầu của tôi. Chúng tôi đi ngay xuống phòng. Tôi đem hết chăn mền ở giường trên xuống và chúng tôi xem xét cẩn thận mọi chổ coi có miếng ván nào bị lỏng hoặc một bức chắn nào có thể mở ra hoặc đẩy sang bên không. Chúng tôi xem xét vách ván khắp nơi, gõ sàn phòng, mở cả khuôn sườn của giường dưới ra từng mảnh. Nói tóm lại, không có một phân nhỏ nào trong phòng mà chúng tôi không lục tìm và xem xét. Mọi thứ đều hoàn hảo và chúng tôi lắp ráp lại như cũ. Lúc chúng tôi làm gần xong thì Robert đến cửa phòng nhìn vào. Anh ta hỏi với một nụ cười chế nhạo: -Sao, thưa ông, ông có tìm được gì không? -Về vụ cửa tròn anh nói đúng đấy Robert ạ. Tôi nói và trao cho anh ta đồng Anh kim đã hứa. Người thợ mộc làm việc lặng lẽ và khéo léo, làm theo lời chỉ dẫn của tôi. Khi xong việc anh ta nói: -Tôi là một người tầm thường, thưa ông, nhưng tôi nghĩ là ông nên đem đồ đạc ra và cho phép tôi đóng một lố đinh bốn phân vào cửa phòng. Căn phòng này chưa từng đem đến một điều gì tốt đẹp cả. Theo trí nhớ của tôi thì đã có bốn mạng chết ở đây trong bốn chuyến đi. Tốt hơn là ông nên bỏ qua đi. Tôi bảo: -Tôi sẽ thử thêm một đêm nữa thôi. -Tốt hơn nên bỏ qua đi ông ạ, không tốt đâu. Người thợ mộc lập lại và bỏ dụng cụ vào túi rồi rời phòng. Dầu sao tôi cũng thấy lên tinh thần rất nhiều nhờ vào việc thuyền trưởng đồng ý canh thức với tôi. Vì vậy tôi quyết định không để bị ngăn trở, quyết lòng đi đến cùng của sự việc lạ lùng này. Chiều hôm đó tôi tránh xa món tôi đã ăn đêm trước và cũng không tham dự trò chơi bài thường lệ. Tôi muốn để cho thần kinh không căng thẳng và cũng muốn tỏ ra là người đáng tin cậy trước mặt thuyền trưởng. Thuyền trưởng là một người vui vẻ, khỏe mạnh và dẻo dai trong giới những người chuyên đi biển. Hạng người mà tánh cứng rắn, bình tỉnh và can đảm khi gặp khó khăn thường giúp họ đạt được cao điểm niềm tin của mọi người. Ông không phải là người dễ tin vào những chuyện tầm ruồng, nhưng việc ông đồng ý canh thức với tôi đủ chứng tỏ là ông cũng nhận thấy có điều gì không ổn mà không thể nào giải thích được bằng những lý luận thông thường hay bằng sự diểu cợt cho rằng chỉ là mê tín dị đoan. Ngoài ra lại còn thanh danh của ông và của tàu nữa. Ông cũng biết một chiếc tàu mang tiếng có hành khách nhảy xuống biển không phải là một chuyện nhỏ. Mười giờ tối hôm đó lúc tôi hút xong điếu xì-gà cuối cùng thì ông đến gặp và kéo tôi sang một bên xa các hành khách đang đi dạo trên boong trong bóng đêm ấm áp. Ông nói: -Đây là một vấn đề quan trọng ông Brisbane ạ. Chúng ta phải sẵn sàng chấp nhận hai điều: một là thất vọng, hai là sẽ gặp phải khó khăn. Ông cũng thấy là tôi không coi đây là một chuyện giỡn chơi và tôi sẽ xin ông ký tên vào một bản tường trình lại sự việc xảy ra. Nếu tối nay không có gì xảy ra thì chúng ta sẽ thử lại vào tối mai và tối mốt. Ông đã sẵn sàng chưa? Thế là chúng tôi xuống phòng. Lúc bước vào phòng tôi nhìn thấy anh bồi Robert đứng xa ở đầu hành lang nhìn chúng tôi với một nụ cười dường như chắc chắn một sự việc khủng khiếp sắp sửa xảy ra. Thuyền trưởng đóng cửa phòng và gài chặt lại. Ông đề nghị: -Hãy để vali của ông trước cửa, một trong chúng ta có thể ngồi lên đó và không vật gì có thể đi ra được. Cửa tròn đã đóng chưa? Tôi thấy nó vẫn đóng y như lúc tôi rời phòng ban sáng. Thật vậy, nếu không dùng một vật làm cán như tôi đã làm thì không ai có thể mở nó ra được. Tôi kéo màn giường trên rộng ra để có thể nhìn suốt vào trong cho dễ. Theo lời thuyền trưởng tôi thắp ngọn đèn bảo lên và đặt nó ở nơi ánh sáng có thể rọi thẳng lên mặt drap trắng của giường trên. Thuyền trưởng nằng nặc đòi ngồi trên va-li, nói rằng như vậy ông mới có thể quả quyết là chính ông đã ngồi trước cửa. Rồi ông bảo tôi đi xem xét khắp phòng cho cẩn thận, công việc này hoàn thành nhanh chóng vì chỉ phải nhìn xuống gầm giường dưới và gầm ghế phô-tơi đặt dưới cửa tròn mà thôi. Cả hai nơi đều trống rỗng không thấy gì. Tôi nói: -Như thế này thì không một con người bằng xương bằng thịt nào có thể chun vào được và cũng không một con người nào có thể mở được cửa tròn. -Tốt lắm. Thuyền trưởng thản nhiên nói. –Vậy nếu chúng ta thấy bất cứ một cái gì thì hoặc là do chúng ta tưởng tượng hoặc đó là một thứ ma quỷ nào đó. Tôi ngồi xuống bìa giường dưới còn thuyền trưởng tựa lưng vào cửa, chân bắt chéo. Ông nói: - Chuyện đó xảy ra lần đầu tiên vào tháng ba. Người khách ngủ ở đây, trên giường trên, hóa ra là một người điên hay nói đúng hơn người ta biết là ông ta có hơi “man” và ông ta đã mua vé tàu đi mà bạn bè không biết. Ông ta vụt ra khỏi phòng lúc nửa đêm và nhảy xuống biển trước khi viên sĩ quan canh gác kịp chặn ông ta lại. Chúng tôi cho tàu dừng lại và hạ thuyền nhỏ xuống. Đêm đó biển lặng nhưng chúng tôi không tìm được ông ta. Dĩ nhiên sau đó chúng tôi cho việc tự tử là do sự điên loạn của ông ta mà thôi. -Chắc chuyện đó thường hay xảy ra? Tôi hỏi. -Không. Theo kinh nghiệm của tôi thì trước đó chưa từng xảy ra, mặc dầu tôi có nghe nói thỉnh thoảng xảy ra trên các tàu khác. Như tôi đã nói, nó xảy ra lần đầu vào tháng ba. Rồi vào chuyến kế tiếp đó -Ông nhìn gì thế? Thuyền trưởng đột ngột hỏi. Tôi tin là lúc đó tôi đã không trả lời vì mắt tôi đang dán vào chổ cửa tròn. Dường như cái khoen đồng đang quay rất chậm, chậm đến nổi tôi không chắc là nó có di động không nữa. Tôi nhìn nó chăm chú, cố khắc vào óc vị trí của nó và cố gắng xem chắc coi nó có thay đổi vị trí không. Thấy nơi tôi nhìn, thuyền trưởng cũng quay nhìn. -Nó chuyển động kìa. Ông hô lên bằng một giọng chắc chắn nhưng sau đó một phút ông sửa lại. - Không, không có. Tôi nói: -Nếu là do đinh ốc bị lỏng rồi rung động thì cửa cũng phải mở ra vào ban ngày chứ nhưng đầu hôm tôi đã xem xét kỹ thì thấy nó vẫn chặt chẽ như lúc sáng. Tôi đứng dậy lại thử chốt cửa thì thấy nó lỏng ra vì chỉ chạm nhẹ tay là tôi đã nghe nó di động. Thuyền trưởng lại nói tiếp: -Điều lạ là người thứ hai dường như đã nhảy qua cửa tròn đó. Chúng tôi phải qua nhiều giờ khổ nhọc vì nó. Vào lúc nửa đêm, thời tiết rất xấu thì có báo động là một trong các cửa tròn dưới đã mở ra và nước đang tràn vào. Tôi xuống đây và thấy mọi vật đều ngập nước, mổi lần tàu nghiêng sang bên thì nước ùa vào. Chúng tôi phải cố hết sức mới đóng được cửa lại nhưng nước cũng đã gây ít nhiều thiệt hại. Từ đó tới giờ phòng này thỉnh thoảng lại có mùi nước biển. Chúng tôi đoán là người khách đã tự thảy mình qua cửa tròn nhưng chỉ có Chúa mới biết làm sao ông ta lại có thể nhảy qua cái cửa nhỏ xíu đó được. Anh bồi cứ bảo tôi hoài là anh ta không làm sao giữ cho nó đóng được vào ban đêm. A, tôi ngửi có mùi nước biển, ông có ngửi thấy không? Ông vừa hỏi vừa hít hít không khí một cách nghi ngờ. -Vâng, đúng rồi. Tôi đáp và run lên vì cũng mùi nước biển tanh tưởi đó càng lúc càng nồng nặc trong phòng. Tôi nói tiếp: -Có mùi như vầy thì phòng phải ẩm ướt lắm mới đúng, vậy mà hồi sáng này tôi và người thợ mộc xem xét thấy mọi thứ đều khô ráo. Thật là kỳ lạ——–Ê! Cái đèn bảo của tôi đặt ở giường trên bỗng nhiên tắt ngúm nhưng vẫn còn khá nhiều ánh sáng phát ra từ ngọn đèn của phòng đặt sau khung kiếng dầy ở gần cửa. Tàu chòng chành mạnh và màn của giường trên bị thảy ra giữa phòng rồi lại giật về. Từ chổ ngồi ở bìa giường dưới tôi nhanh nhẹn đứng dậy với ý định vói lấy cái đèn bảo xuống xem xét, cùng lúc đó thuyền trưởng bật đứng lên và kêu lên một cách ngạc nhiên. Vừa nghe tiếng la của thuyền trưởng thì tiếp theo tiếng ông gọi tôi đến giúp. Tôi phóng lại phía ông. Ông đang dùng hết sức mình để giữ chặt chốt đồng ở cửa tròn, nhưng mặc sức cho ông trì kéo, nó vẫn quay trong tay ông. Tôi chụp lấy cây gậy làm bằng gỗ sồi rất nặng mà tôi vẫn thường mang theo mình và đút nó qua cái khoen rồi dùng hết sức mình để chịu nó lại, nhưng cây gậy bổng gãy đôi và tôi té nhào xuống ghế phô-tơi. Khi tôi đứng lên được thì cửa tròn đã mở rộng và thuyền trưởng đứng dựa lưng vào cửa phòng đôi môi tái mét. Ông la lên bằng một giọng kỳ lạ, đôi mắt như muốn lồi ra. -Có cái gì ở giường trên kìa. Hãy giữ cửa đi để tôi xem—Cho dầu nó là cái gì đi nữa, nó không thể thoát khỏi tay chúng ta. Nhưng thay vì nghe theo ông, tôi lại nhảy lên giường dưới và vói tay chụp cái vật nằm ở giường trên. Đó là một vật gớm ghiếc, khủng khiếp không bút mực nào tả được và nó lại cử động trong tay tôi nữa chứ. Nó giống như xác của một người chết chìm rất lâu ngày nhưng nó lại cử động và có một sức mạnh của mười người còn sống. Tôi nắm chặt nó với tất cả sức mình—nắm lấy cái vật nhơm nhớp, trơn nhớt, ghê khiếp đó—đôi mắt trắng dã của người chết dường như nhìn sửng tôi trong bóng tối mờ, mùi nước biển tanh tưởi quyện chung quanh nó và tóc nó sủng nước rớt từng lọn ướt hôi hám trên mặt nó. Tôi vật lộn với cái vật chết đó, nó nhào vào tôi và đẩy bật tôi ra, gần làm gãy tay tôi. Nó luồn hai tay xác chết của nó vòng quanh cổ tôi khiến tôi cuối cùng phải la lên và buông tay té bổ nhào xuống sàn. Khi tôi té nó nhảy ngang qua tôi và hình như nhảy vào người thuyền trưởng. Tôi thoáng thấy mặt ông trắng bệch và môi bậm lại. Hình như ông đã dùng hết sức bình sinh giáng một cú đấm vũ bão vào xác chết, nhưng rồi chính ông cũng té chúi mặt xuống sàn và la lên một tiếng ghê rợn. Xác chết dừng lại và chờn vờn trên thân thể sóng xoài của thuyền trưởng. Trong cơn sợ hãi tôi muốn thét lên nhưng không còn tiếng để thét nữa. Xác chết bổng đột ngột biến mất. Trong cơn bấn loạn, choáng váng của tôi thì dường như nó nhảy qua cửa tròn nhưng làm sao mà nó qua được cái cửa nhỏ đó thì tôi không tài nào giải thích được. Tôi nằm trên sàn rất lâu và thuyền trưởng cũng nằm gần đó. Sau cùng tôi hơi tỉnh táo lại và cử động, lập tức tôi biết là tay mình đã bị gãy, cái xương nhỏ ở gần cổ tay trái. Tôi cố gắng đứng dậy và với tay còn lại ráng đở thuyền trưởng lên. Ông rên rỉ và cử động, cuối cùng ông mới tỉnh lại. Ông không bị thương nhưng ê ẩm, cháng váng ghê gớm. Sao, các bạn còn muốn nghe nữa không? Nhưng cũng không còn gì để kể nữa. Đến đây là chấm dứt câu chuyện của tôi. Anh thợ mộc đã giữ đúng lời và đến đóng đinh bốn phân niêm phong phòng 105 và nếu có bao giờ bạn đi trên chiếc Kamtschatka, bạn có thể hỏi mua vé phòng đó và bạn sẽ được trả lời là phòng đã có người giữ chổ. Vâng, nó đã được giữ chổ cho xác chết ghê khiếp đó. Phần còn lại của chuyến đi đó tôi ở chung phòng với vị bác sĩ. Anh băng bó cái tay gãy của tôi và khuyên tôi từ rày đừng nên xía vào chuyện của ma quỷ nữa. Thuyền trưởng thì rất im lặng và từ đó ông không lái chiếc tàu đó nữa mặc dầu nó cũng vẫn còn chạy. Tôi cũng sẽ không bao giờ đi chiếc đó nữa. Đó là một kinh nghiệm khó chịu, việc tôi đã sợ hãi quá đổi khiến tôi không thích tí nào. Tất cả chỉ có thế. Các bạn đã biết tôi gặp ma như thế nào—nếu đó là một con ma. Dầu sao thì nó quả là một xác chết. Xong ngày 4 tháng 8/1982 Hoàng_Yến