nghỉ cuối cùng. Mẹ của Quang hét và khóc rất to khi thấy chiếc quan tài vùi dần vào đất, còn bác trai thì dùng tay lau từng giọt lệ trên mắt khóc nghẹn, em cảm thấy thương hai vợ chồng bác khi phải chứng kiến cảnh người đầu bạc phải tiễn người đầu xanh như vậy. Đám ma kết thúc, tất cả mọi người đều trở về nhà, còn em nán lại cùng bố mẹ Quang thêm một tí để tạm biệt người bạn lần cuối. Trời bắt đầu đổ mưa chiều, từng giọt nước mưa nặng hạt đổ xuống nghĩa địa khiến cho bầu không khí trở nên đau thương và u ám, đây có lẽ là một khoảnh khắc đáng nhớ mà em sẽ không bao giờ quên. Nước mưa ngấm dần vào áo quần và gió lạnh rít lên từng cơn khiến tay chân ai cũng run lên bần bật. Bố mẹ Quang cuối cùng cũng chịu ra về, em bước thật nhanh theo sau hai người họ tới cổng nghĩa địa. … Đâu đó trong dòng cảm xúc đượm buồn có chút luyến tiếc khiến em muốn quay đầu lại nhìn một lần nữa… Và em đã thấy một cô gái trông rất quen đang đứng cạnh ngôi mộ mới đắp vẫy tay chào mình. Đó là Sương? Không… Cô ấy đeo kính…Đó là Mai, người mà em mới gặp hôm qua. Part 17: Từ lúc đi hạ huyệt đến giờ em vẫn chưa gặp chị ta, nhưng giờ thì Mai đang có mặt ở đây. Chân em bỗng khựng lại vì bất ngờ thì có tiếng bố Quang gọi to: – Cháu về nhanh không cảm lạnh đấy H, đứng đó làm gì thế… – Bác đưa bác gái về trước đi, cháu để quên cái nón… – Nhanh lên nhé, hai bác về trước đây..!! … Nước mưa từ các gò đất cao trong nghĩa địa đổ dồn vào con đường mòn thấp trũng ở giữa tạo thành những vũng bùn đục ngầu. Em quay đầu lại và bước thật nhanh về phía ngôi mộ bất chấp trời đang mưa như trút. – Cộp…Bõm…á..á… – Oẹ..ọe.. Vì chạy quá nhanh mà không để ý cục gạch bên dưới nên em bước hụt chân ngã úp mặt vào vũng bùn. Vị tanh của nước bẩn, mùi hôi của xác thối tạo thành một thứ “nước ngọt” thật kinh khủng…chảy tràn vào miệng, vào họng… Em khạc chúng ra thật nhanh sau đó chống tay bật dậy theo bản năng. Chị Mai vẫn đứng đó và phì cười khi thấy em vấp ngã. Em bực mình hét to: – Chị còn cười được nữa à…mau lại đây giúp em nào… Nét đượm buồn trở lại khuôn mặt của Mai, chị ta đặt bó hoa cúc đang cầm trên tay lên trước ngôi mộ của Quang và tiến về phía em. – Cuối cùng cũng chịu lại giúp..Chị đến đây từ hồi nào thế? Mai: – Chị đến từ lúc nãy cơ, thăm mộ em gái xong thì chị qua đây viếng. E: – À! Hôm qua em có nghe chị nói rồi… Mai: – Ừm..Mà em tên gì nhỉ? E: – Em tên H ạ! Mai: *nhìn em với ánh mắt đăm chiêu* – … E: – Gì mà nhìn “người ta” hoài thế chị “Mai”? Em biết tên chị rồi nhé! Mai: – Sao H không về đi, còn quay lại làm gì? – Chị vừa vẫy tay với em mà, chả nhẽ lại bỏ về. – Ừm. Chắc do lúc nãy chị nhìn nhầm em với người đó… – Người đó là ai thế? – Người yêu cũ của chị, nhìn từ phía sau trông em rất giống – Ặc, sao mình đi đâu cũng có người nhận nhầm thế nhỉ… – Hic…huhu.. – Chị sao thế? Đừng làm em sợ mà @@! – Chị không sao đâu…Chị chợt nhớ tới anh ấy thôi.. – Anh ấy đâu rồi chị, sao 2 người lại chia tay? Trông chị có vẻ vẫn còn yêu anh ấy lắm. – Anh ấy bị bệnh mất cách đây hai năm rồi. – Ớ, em xin lỗi ạ! Lại nhắc đến chuyện buồn của chị. – Huhu… Em chợt nhớ lại lời kể của bố Quang hôm qua: “người yêu của Mai mới chết đầu năm nay vì bệnh suy hô hấp”, sao chị ta lại nói bị bệnh mất cách đây 2 năm, hẳn là một trong hai người đang nói dối. E: – Này chị…em có chuyện muốn hỏi… Mai: – Chị nghe.. huhu —-Xoẹt—-Bùm—Bùmmmmm— Một tia chớp lóe lên như trong mấy bộ phim kinh dị và sau đó là một tia sét giật ngang trời khiến em giật mình phải dùng hai tay che tai lại theo phản xạ. *Pọppp* Em cảm thấy một vật căng mềm đang cọ sát vào ngực mình, và sự ấm áp đang dần lan tỏa khắp cơ thể. Có khi nào em đã bị sét đánh thăng thiên rồi không các thím Nhưng sự thật không phải vậy, chị Mai đang ôm chầm lấy em vì sợ hãi, đôi mắt nhắm nghiền như không muốn thấy cảnh tượng hãi hùng vừa nãy. Những giọt nước mắt chợt lăn dài trên khóe mi, giọt nước mắt vì niềm kiêu hãnh của đàn ông trong em trỗi dậy. Cặp bưởi cực khủng của Mai ép sát vào ngực em như không muốn buông ra, đây có lẽ là lần đầu em được con gái ôm sát như vậy. – Chị Mai? Chị Mai…bình tĩnh nào… Em lấy đôi bàn tay lấm lem bùn xoa nhẹ vào lưng chị ấy để trấn an, nước mưa ngấm vào áo, từng lớp vải như đang mỏng dần khiến tay em có cảm giác chạm trúng áo lót của Mai Đến đây thì các thím nghĩ em biến thái nhưng mà tình thế bắt buộc phải làm vậy… Nó cũng giống như cái hồi em tốt nghiệp lớp 12 phải chia tay bạn bè cùng lớp ấy, lúc tạm biệt tụi con gái khóc to lắm, em phải đi dỗ từng đứa một rồi tay vô tình xoa nhầm vào áo ngực tụi nó. —-Xoẹt—Bùm—- Lại một tia sét xoẹt ngang bầu trời kèm theo âm thanh cực kì nhói tai… Chị Mai siết tay mạnh hơn, em cảm thấy khó thở.. Cặp ngực khủng của Mai đang tấn công dồn dập vào người em, còn em thì phải thở bằng miệng vì thiếu ô xy… – Chị…bình tĩnh lại nào…mình dầm mưa lâu rồi đấy…phải về nhanh không tối mất.. Mai từ từ nới lỏng tay, rồi bước lùi về phía sau trừng mắt nhìn em… – Oh…Em xin lỗi…Em nói gì không đúng ạ… Chị ta mở khóa kéo chiếc túi xách đang đeo trên vai và rút ra một con dao găm. – Đừng làm em sợ chứ… –Xoẹt—Bùm– Lại một tia sáng xoẹt ngang bầu trời…Mai xông tới vung con dao găm đâm sượt vào hông trái của em, những giọt máu bắt đầu rỉ ra loang đỏ một mảng áo… – Chị…sao chị lại làm vậy…?? –Em lấy tay giữ chặt vết thương– – Mày không được bám theo anh ấy…chết đi..đồ qủy cái… – Chị đang nói chuyện với ai thế? Em ngoái đầu lại phía sau nhìn nhưng không thấy ai hết. Mai vứt con dao qua một bên và chạy lại ôm chầm lấy em… – Nói cho em biết, chuyện gì vừa xảy ra? – Em không được đi, không được về Sài Gòn…hãy ở lại Đà Lạt với chị. Em đẩy chị ta ra và đáp lại: – Em còn phải đi học chứ, chị bảo em ở lại ĐL là có ý gì? Mai không nói gì nữa mà lẳng lặng lấy cây dù mini từ trong túi xách bật lên… – Trời mưa to quá, em dùng dù mà che cho đỡ ướt… – Dầm mưa chán chê rồi giờ mang ra để trưng à – Hic. Chị xin lỗi, chị quên mất…Tại chị nghĩ ngợi lung tung quá, em đừng để ý nhé. Sau đó, chị ta bình tĩnh rút thêm chiếc khăn mỏng trong túi ra lau lại mặt kính cận để nhìn cho rõ. Em tiếp lời luôn: – Chị ở gần nhà bác không để em đưa về, trời bắt đầu tối rồi, đi một mình không an toàn đâu. – Cũng gần em, nãy giờ dầm mưa…Hắt xì… – Chị bị cảm lạnh rồi kìa @@! Thôi mình về nhanh đi…Em không muốn ốm liệt giường lần nữa đâu… – Ủa! Em tính mặc đồ ướt như thế mà về à, qua nhà chị hong khô đồ cho! …. [19h tối'> 2 người về đến nhà, Mai mở tủ đưa cho em một hộp băng cứu thương và cái quần đùi nam, em đoán chắc đó là di vật của bố chị ấy để lại. – Em bị thương có đau không! Chị xin lỗi, chị không cố ý… – Không sao đâu, chỉ sượt qua da thôi ấy mà… – Nằm yên để chị xem vết thương… Em cảm thấy bất an vì câu hỏi đầy quan tâm của Mai, rõ ràng là chị ta đâm em mà, sao lại bảo là không cố ý, không lẽ lúc đó chị ta đâm người khác..? Những câu hỏi đầy nghi vấn cứ liên tục hiện ra trong đầu… Em quấn lấy cái chăn bông và ngả người trên chiếc ghế nệm dài xem thời sự buổi tối, còn chị Mai thì đi tắm. Tầm 40 phút sau, chị ta mang ra một tách trà nóng mời em uống rồi bắt đầu hỏi chuyện học hành, sự nghiệp, blah…blah… … – Tối mai qua nhà chị chơi nữa nhé, tưởng con trai IT thì khô khan chứ không ngờ em lại vui tính như thế! Haha… – Oke! Ngày mốt là em về SG rồi..Ở đây cũng không có quen ai, kiếm chị nói chuyện cho đỡ buồn vậy. – Nhớ đấy nhé, để chị chuẩn bị đồ ăn! … Tầm 9h tối, áo quần vừa được sấy khô xong thì em mặc ngay rồi xin phép Mai ra về luôn. Trở lại nhà hai bác, em không quên thắp cho Quang nén hương trước khi về phòng nghỉ ngơi. … Đêm tối ở đây thật yên tĩnh, đâu đó trong làng có tiếng chó tru vang lên khiến em cảm thấy bồn chồn trong người đến kì lạ. Mùi hương khói lan tỏa từ gian ngoài xộc vào mũi làm cho nỗi nhớ của em đối với Quang lại ùa về, rồi em nhớ tới Sương… Hôm nay hạ huyệt Quang cũng không thấy cô ấy đến viếng, có khi nào Sương đã làm điều gì dại dột. Em cầm tập giấy chép nhạc trên tay nghĩ ngợi một hồi lâu rồi tự vạch ra trong đầu những việc mình cần phải làm vào ngày mai, hi vọng sẽ tìm ra manh mối nào đó liên quan đến Sương. [Hết part 17 – Hẹn các thím ở part 18'> Part 18: Em ngủ một giấc đến 7h sáng hôm sau thì dậy xin phép bố mẹ Quang đi ra ngoài có chút việc. Bố Quang: – H đi đâu đấy cháu? – Dạ! Cháu tham quan quanh Đà Lạt thôi ạ, dì cháu có nhờ mua một số đồ mà hôm nay mới đi được. – Thế chừng nào về để hai bác chuẩn bị cơm trưa? – Cảm ơn bác ạ, chắc cháu đi đến tối luôn, có gì thì cháu gọi điện về báo! Nói “đi tham quan” chứ thực ra là em đi tìm hiểu ở những vùng gần đó xem có thông tin gì về Sương không, tối qua em đã định sẵn kế hoạch rồi. Em đặt 2 quyển sổ chép nhạc vào balo rồi ra đường bắt xe ôm. Mới ra ngã ba thì đã có ông chú tốt bụng đứng chờ sẵn huýt sáo mời lên xe, thế là em bảo ông ta chở đến trường cấp 3 mà Quang từng theo học. Đến cổng trường thì em xuống xe rồi đi thẳng vào trong hỏi bảo vệ địa điểm văn phòng Đoàn. –Cốc cốc– – Ai đấy? Mời vào. Vừa đẩy cửa bước vào thì em đã thấy một chị tầm 30 tuổi mang áo Đoàn và một thằng nhóc cỡ 97-98-er đang sắp xếp lại sổ sách. – Em là ai? Có việc gì mà đến văn phòng Đoàn trường vậy!? – Chào chị! Em là H, em có chút chuyện cần tìm hiểu, chị không phiền chứ ạ.. – Chị tên Liên, là tổng phụ trách ở đây! Em cần tìm hiểu việc gì? – Em có vài người bạn từng học phổ thông ở đây, giờ em muốn hỏi một số thông tin liên quan về bạn bè, lớp học cũ của họ ạ. – Bạn em tên gì để chị tra sổ? – Đình Quang, lớp 12A4, khóa 2011-2012 và Thu Sương khóa 2012-2013, về lớp của Sương thì em không rõ lắm nhưng cô ấy biết chơi piano. Lúc này thì thằng nhóc kia bất ngờ nói xen vào.. – À! Nếu anh hỏi đến chị gái tên Sương chơi piano khóa 2012-2013 thì em có biết đấy! Chị ấy là hoa khôi tài năng của khối mà. Em mừng rỡ hỏi ngay: – Ủa, thế em có biết địa chỉ nhà Sương ở đâu không? TN: – Không ạ! Nhưng em biết lớp piano mà chị ấy theo học. – Hồi đó tụi lớp dưới bọn em cuồng chị Sương lắm, ngoài xinh đẹp ra còn có năng khiếu chơi piano nên ai cũng hâm mộ, cứ đến mấy ngày lễ hội trường là chị ấy lại tỏa sáng. E: – Thế em biết Quang khóa 2011-2012 không, anh nghe nói hai người họ từng yêu nhau thời phổ thông? TN: – Chuyện đó thì em không rõ, nhưng thời cấp 3 chị Sương hay đi chơi với một nhóm bạn, nam nữ đều có. – Đến 2 năm trước thì một chị trong nhóm xảy ra chuyện thế là nhóm tan rã. E: – Họ xích mích gì à? TN: – Chị này tên Ngọc, năm đó bị kẻ xấu hãm hiếp đến chết ở vườn hoa…Vụ này từng gây shock cả trường đấy anh. Em ngớ người ra khi nghe đến từ “vườn hoa” và chợt nhớ tới lời của bố Quang nói hôm bữa: “người bị hiếp chết kia là em gái của Mai”. Vậy là chị ta cũng có liên quan đến vụ này, tối nay em phải hỏi cho rõ mới được. E: – Sao em biết rõ thế? – Tụi em một thời tính làm phi công lái máy bay chị Sương mà không thành này, chị ấy còn chê em trẻ con.hic – Đệt! Còn nhỏ mà manh động dữ, thời như mấy chú anh còn chưa biết lái máy bay là gì Đến đây thì chị Liên lên tiếng: – Hai đứa nói cái gì mà phi công với máy bay thế – Dạ không có gì đâu!! *Éo hiểu sao mình nói nhỏ thế mà tai bà chị thính vl, chắc cũng thuộc dạng chống ề giai đoạn cuối* – Chị dò ra địa chỉ của Sương rồi này, lớp 12A1 khóa 2012-2013, nhà ở đường…. – Nhanh thế, cảm ơn chị nhiều ạ!! Em hỏi thêm thằng nhóc kia địa chỉ lớp học nhạc của Sương rồi chào chị Liên ra về. Ra cổng thì thấy ông xe ôm đứng chực sẵn huýt sáo gọi lại: – Nãy con vào mà chưa xin phép chú này, tính phí thêm tiền đợi nhé! – Đệt, quên mất. Con xin lỗi ạ, tại gấp quá… – Ừm, lần sau thì nhớ nói một tiếng nhé. – Giờ chú chở con đến địa chỉ này được không? Chắc hôm nay con đi nguyên ngày đấy, thanh toán cả cho chú luôn này… Tầm 40 phút sau, em đã có mặt tại lớp piano Sương từng theo học, đang đứng đợi ở ngoài đã nghe tiếng đàn phát ra từ trên lầu. —King koong— Một cậu thanh niên có kiểu tóc nghệ sĩ đi ra mở cổng chào em và hỏi chuyên. – Chàu cậu, cậu cần gặp ai vậy!? – Chào anh, em tên H..Hôm nay em có chút chuyện cần hỏi về một học viên cũ ở đây. – Ồh. Cậu vào nhà đi! Mẹ tôi làm giáo viên ở đây, cậu có thể trực tiếp hỏi chuyện. – Làm phiền anh ạ… Vào phòng khách, anh ta gọi mẹ xuống giúp em rồi lên thay ca dạy piano cho các học viên. – Con chào cô! – Chào con! Cô nghe thằng Minh nói lại rồi, con cần gặp cô để hỏi thông tin về học viên ở đây à? – Vâng.. Em ấy tên Thu Sương, nhà ở… Từng theo học lớp piano của cô ạ. – Tên Thu Sương thì chỉ có thể là em ấy rồi, nó theo học piano chỗ cô từ năm lớp 6. – WoW! Thế cô có biết thông tin gì về bạn bè, người thân của Sương không ah? – Hồi đó bố mẹ Sương có dẫn nó đến đăng kí nhập học, nhưng lên lớp 9 thì bố mẹ em ấy qua Canada làm việc. – Ủa, họ có nhà bên Canada ạ!? Thế từ đó Sương sống với ai vậy cô?! – Hình như có họ hàng bên đó, cô cũng không rõ nữa. Sau khi bố mẹ đi nước ngoài thì em ấy sống với anh trai. Tiếc là 2 năm trước cậu ta bị bệnh không qua khỏi, còn trẻ thế mà… – Con cũng có nghe Sương kể rồi. hic Cô giáo nhìn chăm chăm vào em rồi nói tiếp… – Trông vóc dáng con hơi giống anh ta đấy! – Ẹc! Lại nữa… Mình dễ bị nhầm thật – Về bạn bè thân thiết, người quen hay đến đây với Sương thì cô biết mấy người đấy, có: Quang, Ngọc, Thắng, Đức…và một người nữa…à..là Mai. – Mai? Chị gái của Ngọc ấy ạ! – Đúng rồi! Ủa, con biết Mai với Ngọc à? – Quang nữa cô, ccậu ấy là bạn cùng lớp ĐH với con. Đợt này con đi Đà Lạt là để viếng cậu ấy. – Viếng?? Quang mất hồi nào vậy, sao cô không biết? *ngạc nhiên* – Mới hôm bữa ạ, hic… Cô giáo: – Trời! 2 năm trước thì cậu Đức anh trai của Sương với con Ngọc xảy ra chuyện. Đầu năm nay thì cậu Thắng, giờ lại đến Quang. – Haizz! *thở dài lo lắng* Nét đượm buồn hiện trên khuôn mặt của cô giáo, thấy kì lạ nên em tiếp luôn… – Vậy là nhóm bạn thân của Sương đều gặp nạn, cô có biết giữa họ có chuyện bí mật gì không? – Cái đó thì cô chịu! Con thử hỏi Sương xem? – Dạo này con không liên lạc được với Sương cô ạ! Nên mới đến đây tìm thêm thông tin…hic – Từ khi cậu Đức mất, Sương xin phép nghỉ lớp piano nên cô không biết gì thêm nữa. – Vậy ạ! Con cảm ơn…À, còn chuyện này nữa… – Con hỏi đi! Em mở balo lấy cuốn sổ chép nhạc mà bà cụ hôm ở nhà nghỉ đưa cho và tập nháp của Sương ra đặt lên bàn cho cô giáo xem. – Đây! Cô xem hai bản nhạc này giúp con với…Con mù âm nhạc nên không biết đó là bài gì ạ? Cô giáo rút cặp kính từ trong túi ra đeo vào mắt rồi cầm bản nhạc lên xem thử. Trong phút chốc, tay cô run run và đặt cuốn sổ xuống bàn gấp lại, trông khuôn mặt có vẻ kinh ngạc. – Con lấy bản nhạc này ở đâu ra vậy? – Ở chỗ Sương ạ, còn một bản thì của một bà cụ đưa cho. – Hai bản nhạc giống nhau này đều có tên là: “Gloomy Sunday” do Rezso Seress sáng tác, nó còn được biết đến với cái tên: bài hát tử thần. Em đứng hình vài giây khi nghe đến từ “Gloomy Sunday”. Bài này em cũng biết, một thời từng bị tụi bạn dụ bật lên nghe chơi. Nghe nói ai nghe bài nhạc này xong đều tự tử giống trong truyền thuyết kia nhưng mà em thấy nó bình thường như cân đường hộp sữa thôi, chả xảy ra chuyện gì hết. Không biết Sương nghĩ gì mà lại chép bài này ra giấy, một dấu chấm hỏi chợt hiện lên trong đầu em. – Cô có nghe Sương chơi piano bài này chưa ạ!? – Không hề! Bài này cô còn chưa chơi bao giờ! Vẻ mặt cô giáo trở nên căng thẳng, cô uống một ngụm nước rồi gọi con trai xuống tiếp em, sau đó xin phép đi lên lầu dạy đàn. Thấy tình hình không ổn, em cất 2 tập nhạc vào balo rồi xin phép anh Minh ra về. … Đến 4 rưỡi chiều, em cùng ông chú xe ôm mới tìm được đường đến nhà của Sương, nãy giờ bị lạc tới mấy lần vì vùng này có nhiều khúc cua rất giống nhau. Vừa tới nơi thì cửa khóa, không có ai ở nhà. Em chạy ngay qua nhà bên cạnh hỏi cho chắc thì xác nhận được chuyện bố mẹ Sương đã sang Canada, còn Sương sống ở Sài Gòn với bác. —Bíp–Bíp— Đang đau đầu vì cuộc tìm kiếm đi vào bế tắc thì chị Mai gọi điện đến… – Alo! Em chào chị! – H à, em còn nhớ tối nay có hẹn với ai không? – Àh. Tất nhiên là nhớ, đợi tí…em qua nhà chị liền. … Cúp máy xong thì em giục ông chú chở về nhà chị Mai luôn, trên đường đi luôn nghĩ đến cuộc trò chuyện giữa mình với cô giáo dạy đàn hồi trưa, chắc chắn Mai sẽ biết điều gì đó về Sương. … Đúng 6h tối, em có mặt trước cổng nhà Mai, vừa thấy em tới chị ta đã hồ hởi đi ra đón. – H đến sớm thế, chị vừa mới nấu xong. – Tất nhiên là sớm chứ, có người mời ăn tối thì phải nhanh chân mới được. hê hê – Đúng là đồ háo ăn! Hì… – Háo đâu…mà… Chưa kịp nói tiếp thì Mai đã cầm tay em dẫn vào trong nhà luôn, sau đó em phụ chị dọn đồ ăn ra bàn. … – Vết thương hôm qua thế nào rồi em? – Đỡ nhiều rồi chị ạ! Bôi thuốc xong là khỏi ngay ấy mà. Hôm nay chị mang một chiếc áo thun hở ngực kết hợp váy ngắn chấm bi khiến em nhìn là thích mê. Đã thế còn buộc tóc lên cao và mang kính áp tròng nên em cứ nghĩ Mai với Sương là một, giống nhau từ cặp bưởi cho đến khuôn mặt. – Em biết uống rượu không? – Uống được nhưng ít thôi ạ! Mai vào bếp lấy ra chai Rượu Vodka, rót cho em một ly đầy. – Ẹc, rượu ngoại em chưa uống bao giờ, xỉn mất! – Nhẹ thôi mà em, chị với em mỗi người làm một ly nào…! – Thế thì em không khách sáo…! Suốt bữa ăn, chị Mai luôn nhìn em với vẻ mặt chăm chú, em có thể nhận ra trong ánh mắt đó còn chứa chan cả tình cảm nữa. Có khi nào chị ta xem mình như anh người yêu cũ kia không? Em bắt đầu thấy lo lo và quyết định cần phải hỏi cho ra chuyện “cần hỏi” kia. [Hết part 18 – Hẹn các thím ở part 19'> Part 19: Mai mỉm cười và tiếp tục rót thêm rượu để uống… Một ly rượu, hai ly rượu, ba ly rượu…Cặp má của chị ngày càng trở nên hồng hào hơn… – Chị Mai! Hình như chị say rồi đấy! – Em cứ ăn tối đi, chị còn uống được! – Chị đoán xem đây là gì nhé!? Em giơ ngón trỏ tay trái lên làm kí hiệu số một, còn bàn tay phải nắm lại làm số 0, sau đó luồn số 1 vào trong số 0. Mai: – Dễ ợt, là xe chỉ luồn kim chứ gì! E: – Ồ! Thế còn cái này? Em lấy số 0 bóp chặt thân số một lại rồi kéo vào đẩy ra. Mai: – Cái ống bơm! Haha E: – Sai bét! Chị say rồi… Mai: – Rượu này nhẹ không ấy mà, tửu lượng chị cao lắm…em yên tâm đi! Hic.. —Choảng—Chị Mai trượt tay làm rơi ly rượu xuống sàn nhà. – Ẹc..Ai vừa bảo mình không say thế!! – Hic…Chị lỡ tay.. – Để em dọn cho…Á..Đau!… –Choảng– Em nhanh chóng cúi xuống nhặt từng mảnh vỡ bỏ vào sọt rác thì Mai bất giác nắm chặt lấy tay em khiến mảnh thủy tinh đang cầm rơi xuống sàn. – Chị làm gì thế?! – Tay em chảy máu rồi kìa H! – Nhẹ thôi mà chị, không sao đâu. – Còn bảo không sao, để chị cầm máu cho. Mai cầm ngón trỏ của em lên cho vào miệng mình rồi liếm sạch từng giọt máu đang rỉ ra, sau đó nút chặt khiến toàn thân em nóng ran như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh. Em vừa bất ngờ nhưng cũng cảm thấy thật dễ chịu, nếu nói theo nghĩa đen thì đó đúng là một tư thế blowjob tuyệt vời mà em từng mơ tưởng, còn suy theo nghĩa bóng thì chị như một thiên thần cứu rỗi linh hồn em lúc rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Stop! Stop! Cắt!! Hình như em lạc đề rồi thì phải. Để không làm dòng suy nghĩ của các thím bị lung lạc thêm nữa nên em chuyển qua cảnh nghiêm túc ngay và luôn đây. – Được rồi! Em thua chị…Đừng ngậm nữa, ghê quá! – Đã đỡ hơn chưa em! Hihi —Em đỏ bừng mặt— – Đỡ nhiều rồi ạ! Chị thật là… – Thật là sao?… Đó là đáp án cho câu hỏi hồi nãy của em đấy! – Ẹc! Làm em lo lắng nãy giờ… Mai đáp tỉnh như sáo: – Hihi! Em đúng là trẻ con! “Đệt! 18-19 tuổi rồi còn bị chọc thâm là trẻ con! Nếu không phải hôm nay đến đây vì mục đích tìm hiểu một số chuyện thì em đã lao vào “hấp” chị ngay và luôn rồi có biết không”. – Đó là suy nghĩ của em lúc đó. – Chị dọn đống thủy tinh này nhé! Em đi vệ sinh chút! Tự nhiên em cảm thấy khó chịu trong người rồi xin phép Mai rời khỏi bàn đi vào nhà vệ sinh để rửa tay. —Rào—Rào—Rào— Sau khi ngâm đôi bàn tay trong bồn nước mát lạnh và khoát từng giọt lên mặt, những cảm giác khó chịu trong em lúc nãy đã biến mất. “Việc cần làm nhất bây giờ là phải hỏi trực tiếp Mai về chuyện của Sương”. —Poop— – Á! Aiiii ??!!! -Em giật mình- Nhìn qua mặt phản chiếu trên tấm gương, em thấy Mai đang đứng ngay phía sau mình từ bao giờ rồi bất ngờ siết chặt vòng tay ôm chầm lấy em. Lại cái cảm giác ấy, cảm giác phê như vừa trúng số khi cảm nhận được cặp bưởi nóng bỏng của chị ta đang ép sát vào lưng mình. – Em nhớ anh! Anh Đức ơi! – Chị vừa nói sảng gì thế? Em là Hiếu mà! – Anh không được đi Sài Gòn, hãy ở lại Đà Lạt với em…! – Em còn phải đi học nữa! Sao chị chưa chị