pacman, rainbows, and roller s

Đọc truyện ma- Linh Hồn Ác

Chương 1 Mấy hôm sau, mưa đập mạnh vào cửa kính giảng đường. Giáo sư Thompson đọc bài giảng của mình bằng giọng đều đều khiến một nửa số sinh viên chìm trong giấc ngủ sâu. Giữa những khuôn mặt ấy, Juliette Lafayette lơ đễnh nghe giảng, mắt nhìn ra khung cảnh xám xịt và ẩm ướt trải dài phía bên ngoài cửa sổ. Tâm trí cô lang thang về phía California, nơi bố mẹ cô đã chuyển tới sống cách đây hai tháng. Ông Ted Lafayette được thăng chức, và nhân dịp được chuyển đến San Diego này, bà Alice vợi ông dự định thay đổi nơi làm việc để lấy lại nhiệt huyết mà công việc đơn điệu nhàm chán đã làm tiêu tan trong bà, vì thế bà theo chồng đến miền đất nhiều ánh nắng mặt trời hơn. Juliette đã lớn lên ở đây, ở Portland, những người bạn ít ỏi của cô cũng ở đây, cùng với tất cả dấu mốc trong đời, vì thế cô không muốn đi theo bố mẹ. Ở góc độ nào đó, cô là người giữ nhà. Sống một mình trong ngôi biệt thự rộng lớn như thế này không phải là chuyện dễ dàng, nhưng sự cô đơn nằm trong tính cách của cô, cô thích độc lập, đến mức vì nó cô thường phải trả giá bằng việc chia tay với bạn bè, mặc dù cô có rất ít bạn. Khó khăn nhất không phải là cảm thấy cô đơn – mặc dù ban đêm có lúc cô cảm thấy khiếp sợ vì những thứ nhỏ nhặt nhất – mà là tự đặt ra cho mình một cuộc sống quy củ. Không ngủ dậy vào bất kỳ giờ nào, chăm sóc nhà cửa, và nhất là ăn uống đầy đủ. Juliette không thể nấu nổi những món cầu kỳ mà không có lý do, cô thường ăn ít và ăn gì cũng được, miễn là nấu nướng đơn giản. -Chúng ta có thể nói về ba giai đoạn của hội chúng Stockholm… Tiếng giáo sư Thompson đột nhiên vang lên như tiếng ma. “Mình phải tập trung một chút nếu không muốn bị đuổi học ngay từ đầu năm”, Juliette tự nhủ và chớp chớp mắt để tỉnh hẳn khỏi giấc mơ. Những tiếc cười vọng đến từ hành lang, giáo sư Thompson bực bội nhìn nhanh ra cửa rồi nói tiếp: -Giai đoạn đầu tiên trong việc bắt con tin chính là sự phát triển của stress, phần lớn là cấp tính. Rồi đến giai đoạn tạm giữ, khi kẻ bắt con tin tống tiền: giai đoạn vô nhân tính, các con tin chỉ là hàng hòa. Nhưng cũng chính vào thời điểm này diễn ra sự đồng nhất hóa với kẻ bắt cóc, khi con tin dần dần vượt qua nỗi sợ chết và bắt đầu có thiện cảm với kẻ bắt cóc. Và cuối cùng là giai đoạn hậu quả khi xuất hiện stress hậu chấn thương hay hiện tượng trầm cảm. Juliette bị thu hút bởi thái đọ kỳ cục này. Làm thế nào mà những người bị bắt cóc và giam giữ ngoài mong muốn lại có thể có thiện cảm với kẻ bắt cóc họ ? Khi giáo sự Thompson nói về trường hợp một phụ nữ yêu kẻ bắt cóc mình và cuối cùng đã lấy hắn, Juliette không thể nhịn được cười. “Cứ như là trong phim của Hollywood ấy”, cô tự nhủ. “Chỉ thiếu Kevin Costner trong vai kẻ xấu nữa là đủ để quay toàn bộ phim! Thực tế thường vượt xa khả năng tưởng tượng.” Mười phút cuối của buổi học trôi qua nhanh chóng. Juliette tới bãi đỗ xe của sinh viên và chui vào chiếc Coccinelle nhỏ. Mưa đã ngừng rơi trước đó vài phút. Cô đi về phía Nam thành phố, trên đường đi, cô dừng ở một cửa hàng Seven-Eleven để mua vài chai bia. Giống như tất cả các tối thứ Tư hàng tuần, cô đến nhà bạn gái thân nhất của mình, Juliette và Camelia không giống nhau chú nào, ít nhất là theo các tiêu chí chung. Juliette hai mươi ba tuổi, còn Camelia đã ba mươi hai. Juliette thích ở nhà một mình, còn Camelia thích đi chơi, cô đã từng kết hôn trong năm năm. Nhưng khi nói chuyện với nhau, giữa họ có một sự hòa hợp chân thành. Cho dù là chủ để gì, câu chuyện của họ đều có những điểm chung, và các buổi tối thường kéo dài đến rất khuya. Chiếc Coccinelle dừng lại trước một ngôi nhà màu sơn đã cũ. Camelia mở cửa. Đó là một phụ nữ cao lớn với những lọn tóc vàng dài chỉ tự nhiên ở hình thức xoắn của chúng. Một nụ cười thoải mái khiến khuôn mặt cô rạng rỡ khi thấy Juliette tới. -Chào em gái xinh đẹp! -Chào chị, sắp đến tháng Mười, trời cũng sắp lạnh rồi, Juliette nói rồi vội vã bước vào nhà. -Chị sẽ đốt lửa trong lò sưởi, em ngồi xuống đi. Juliette nhíu mày khi thấy làn da nâu của Camelia. -Em tưởng chị đã thôi chiếu tia cực tím rồi chứ, cô nói. Không tốt cho da chị đâu! -Cứ cho đây là thú vui cuối cùng sau mùa hè. Chị đã làm món sa lát mề vịt, kiểu ẩm thực Pháp cao cấp! Để em nhớ về gốc gác của mình. -Ừm…Trong nhà chỉ còn bố em nhắc tới chuyện này. Em nghĩ đây là một kiểu thích làm sang, khoe ta đây có ông bà người Pháp. Cứ như đó là một đặc quyền, kiểu như mang dòng máu hoàng tộc. Juliette đặt bia lên bàn trong bếp. Một chiếc ti vi đang bật đâu đó trong nhà tiếp tục phát đi bản tin. -Bố mẹ em thế nào ? Camelia hỏi. -Bố mẹ em vừa gọi điện tối hôm qua, mẹ rất thích ở đó, hơi khó quen với cái nóng, nhưng không sao. Còn bố em làm việc rất nhiều, ông hay về muộn và thường phải làm việc cả trong hai ngày nghỉ cuối tuần. Mẹ em bảo điều ngạc nhiên nhất là người California có tâm tính khác hẳn. -Em chưa bao giờ tới California hay sao ? Camelia ngạc nhiên hỏi trong khi sắp đĩa lên một chiếc khay. -Chưa, chị biết đấy, em và các chuyến đi … Em chưa đi nhiều ra khỏi bang Oregon. Camelia đặt hai tay lên hông và lắc mạnh người. -Thế thì hãy mua một bộ áo tắm mới, cuối tuần này chị sẽ đưa em tới Los Angeles và các bãi biển chật kín đàn ông đầy cơ bắp. -Chật kín vào cuối tháng Chín sao? -Ôi, em của tôi, đó chính là tâm tính California, một người California thực sự không để ý đến mùa. Mà lúc nào anh ta cũng ở bên trên, em hiểu chị định nói gì chứ … Juliette không để ý đến nhận xét hơi tục đó và chỉ đám ngắn gọn: -Chị biết đấy, các bãi biển không hợp với em lắm. Camelia nhìn thẳng vào mắt Juliette. -Juliette, một ngày nào đó, em cần phải yêu thích cái mà tất cả mọi người trên thế gian này đều làm, hoặc là hãy chờ đến lúc kết thúc cuộc sống ẩn cư của em và bị mọi người quên lãng! - Dù sao em cũng sẽ không tự ép buộc mình! Em thấy thật ngớ ngẩn khi cả ngày ăn mặc hở hang, gần chết vì nóng, để thu hút sự chú ý của đám đàn ông cần sex, và với làn da bị dãn ra vì muối biển. Có thể nghĩ như thế là không hợp thời, nhưng xin lỗi, em không thể làm gì khác. Camelia nhìn cô với ánh mắt khoan dung rồi gật gật đầu. - Đúng là không thể thay đổi được em. Thôi, hãy giúp chị mang tất cả những thứ này vào phòng khách đi. Hai người sắp đặt đĩa lên một chiếc bàn rất đẹp bằng kính màu tối. Nhà của Camelia không chỉ rất rộng, mà còn được bày biện nội thất cầu kỳ. Khoản tiền chu cấp của người chồng cũ giúp cô có thêm khả năng tài chính để đáp ứng những sở thích xa xỉ. Họ ăn tối ngon miệng, uống rất nhiều rượu vang. Khoảng 10 giờ, cả hai cảm thấy hơi say và chuyển ra ngồi trước tivi. Juliette tự dưng bật cười, trong khi Camelia thích thú bình luận về các nhân vật khờ khạo trong một bộ phim hài tình huống. Cả hai cười trong suốt hơn một giờ đông hồ, chỉ tạm ngừng để uống thêm cốc rượu hay để chuyển kênh. Camelia thường thích nhắc đi nhắc lại rằng cô là sản phẩm của một trục trặc xã hội, vì cô được thành hình trong lần New York bị mất điện kéo dài vào năm 1965. Cô luôn miệng phê phán vai trò ngớ ngẩn của truyền hình hiện đại khiến Juliette phải cười phá lên. - Chị cứ nguyền rủa cái tivi từ hơn một giờ rồi, cô nhận xét, nhưng chị lại suốt ngày ngồi xem nó! - Đó là vì chị không tin những gì chị xem, chị tiếp tục tìm một chương trình thông minh… Những tràng cười càng to hơn. Gần nửa đêm, Juliette quyết định đã đến giờ về nhà. Camelia nói đi nói lại rằng Juliette không nên cầm lái và hãy ngủ lại ở phòng ngủ dành cho khách, nhưng cô từ chối. Juliette hứa sẽ lái xe rất chậm và cẩn thận, mặc dù khoảng cách không đáng kể, nhà cô chỉ cách đây hơn một cây số, phía trên đồi. Đứng trên thềm, Camelia giơ tay chào tạm biệt rồi quay vào đi ngủ. Juliette xuống hết các bậc thang đến tận phố, tranh thủ tận hưởng , không khí trong lành của đêm để tỉnh táo lại. Cô cảm thấy chếnh choáng, nhưng hơi rượu chỉ nhẹ thôi, cô cho là mình vẫn có thể lái xe được. Tự cảm thấy chân đang lê bước, cô thở thật mạnh để cơ thể hoạt bát hơn. Cô đặt tay lên lan can cầu thang rồi ngắm nhìn những ngôi nhà và vườn tược nhấp nhô bên dưới. Đằng xa, sông Willamette cắt ngang trung tâm thành phố như một dải lụa đen. Sự tương phản rất ấn tượng, đứng trên cao, Juliette bao quát được toàn bộ Portland rực sáng, tất cả các tòa nhà cao tầng và các con phố nhộn nhịp. Thế nhưng cô không thấy gì sống động cả, chỉ là một đám ánh sáng vô hồn. “Ý nghĩ thật đúng lúc! Cô nghĩ. Đã qua nửa đêm, và mình thấy chán khi ngắm cảnh thành phố, ngày càng đau buồn!” Thôi không nhìn quang cảnh đã thuộc lòng, Juliette băng qua phố, đi qua chiếc xe bán tải đỗ ở đó và lại gần chiếc Coccinelle của mình, tay lục tìm chìa khóa trong túi quần jean. Cô lục lọi cả hai túi và chợt nhận ra lốp sau bị xẹp. Nó nằm bẹp gí trên mặt đường nhựa như một chiếc kẹo cao su bị ném bỏ. - Ôi, khỉ thật! Sao lại là tối nay! Cô đang dựa vào chiếc Coccinelle để tìm cách thì một giọng nói khiến cô giật nảy mình. - Có vấn đề gì vậy, cô gái? Juliette đột ngột quay ngoắt lại và chạm trán với một người đàn ông khoảng ngoài hai mươi tuổi. Rõ ràng là bất ngờ với phản ứng của cô, anh ta lùi lại ngay lập tức và xin lỗi. - Rất tiếc, anh ta ấp úng, tôi không định làm cô sợ. Dường như anh ta cũng luống cuống như cô, và Juliette ra hiệu cho anh ta biết không sao cả. - Tại tôi, tôi rất nhát gan, cô vừa thở mạnh vừa đặt bàn tay lên tim. - Tôi thấy rồi. Cô gặp rắc rối đấy, anh ta vừa nói vừa chỉ tay vào chiếc lốp xịt. - Vâng, nhưng không sao, tôi sống gần đây thôi. - Cô có muốn tôi đưa về không? Xe của tôi ở ngay kia. Anh ta chỉ cho cô chiếc xe bán tải to đùng màu xanh đỗ cách đó vài mét, ở vị trí cao hơn. Ánh mắt người lạ lướt nhanh, anh ta không nhìn Juliette, mà quan sát xung quanh, không dừng một giây nào cả. Hình thức bình thường, tóc nâu hơi dài, khá vạm vỡ, nhưng có cái gì đó trong thái độ của anh ta ngược hẳn với các thứ còn lại. Juliette nhìn vào mặt anh ta vài giây rồi đáp lại một cách hơi khó chịu. - Ồ, không, anh tốt bụng quá, nhưng tôi chỉ đi mất năm phút thôi. - Tôi đảm bảo với cô rằng chuyện này không hề làm phiền tôi, anh ta cười và tiếp tục nói. “Một kẻ tán gái, cô nghĩ, một tên hình thức bình thường nhưng biết nịnh đầm.” Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô tưởng tượng ra rằng đây có thể là một cuộc gặp sẽ tiến triển thành một câu chuyện đẹp, giống như một số cặp vợ chồng già thường kể. Nhưng giờ đây, cô lại thấy khó chịu vì người này. Đằng sau nụ cười hết cỡ ấy, cô cảm nhận có điều gì đó khác nữa, không rõ ràng. “Đôi mắt. Đôi mắt anh ta không phản ánh điều mà anh ta thể hiện ra trên mặt”, cô tự nhủ. Quả là có một tia sáng sắc lạnh lóe lên trong ánh mắt anh ta. Mặt anh ta tỏ ra tươi tỉnh, anh ta làm tất cả vì điều đó, nhưng ánh mắt lại không hơn gì mắt cùa một con cá chết. - Thế nào? Anh ta vội vã hỏi. - Tôi sẽ đi bộ, tôi thích như thế, dù sao cũng cám ơn anh, Juliette đáp và nhoẻn cười. Chào anh. Cô bắt đầu bước đi thì nghe thấy sau lưng có tiếng lắc một chai đầy chất lỏng, giống như tiếng lắc chai rượu whisky. Cô chưa kịp hiểu điều gì xảy ra thì một đám mây bằng bông ụp vào mặt cô. Những ngọn lửa mù mịt phụt lên trong họng cô. Cô cố gắng vùng vẫy nhưng sức ép rất mạnh giữ chặt lấy cô. Đầu óc cô lạc vào một dòng thác hình ảnh không thể hiểu nổi. Phổi cô bỏng rát khủng khiếp. Rồi màu đen bao trùm sau vài giây. Chương 2 Hành lang tối om, vài giọt nước rơi đâu đó dưới tầng hầm. Nhưng điều tồi tệ nhất chắc hẳn là bóng tối, không thể nhìn thấy gì cách hai mét. Rồi thứ đó đột ngột hiện ra, giống như con quỷ chui khỏi cái hộp. To lớn và gớm ghiếc, nó vụt tới, chém bay đầu con người đang còn ngây ra nhìn nó, không để anh ta kịp giơ vũ khí. - Khí thật! Joshua Brolin thốt lên và nhảy khỏi ghế bành để tắt trò chơi điện tử . Phòng làm việc nơi anh đang ngồi nằm trên tầng sáu của Sở cảnh sát Portland, căn phòng rất sáng nhờ có những cửa sổ lớn và đặc biệt căn phòng rất rộng rãi, điều hiếm hoi trong ngành cảnh sát. Cánh cửa chợt mở ra và một người mặc đồng phục tiến vào. Thân hình to khỏe, mái tóc điểm bạc và đôi mắt có quầng đen, Lany Salhindro đang trong tâm trạng bực bội. - Cậu làm thanh tra đã hai năm rồi mà không gắn biển hiệu lên cửa, ông vừa nói vừa bước vào như thể đây là phòng của mình.Nhìn thấy chiếc ti vi nhỏ và máy chơi điện tử, ông nóithêm: - Thể nào, Josh, vẫn còn thích chơi trỏ trè con này à? - Hãy tin tôi, tôi đã cố thử không chơi nữa nhưng còn khó hơn cả cai thuốc lá! Ðây là thứ duy nhất khiến tôi không nghĩ đến điều gì khác ngoài công việc. Đây là cách giải tỏa stress của riêng tôi. - À, ra là để giải tỏa Stress. Thôi, đây là báo cáo của bác sĩ pháp y về cô gái trẻ xinh đẹp được vớt sáng hôm kia, Salhindro nói rồi đặt một tập hồ sơ lên chiếc bàn đã chất đầy giấy tờ. Các cuộc kiểm tra bằng kính hiển vi đã được thực hiện hôm qua, nhưng người ta chưa kịp viết ra hết tất cả, chúng ta sẽ có kết quả trong ngày hôm nay. Ông ngồi xuống và kéo chiếc thắt lưng nặng nề ra để giải thoát cho chiếc bụng phệ của mình. Một tháng nữa là tròn năm mươi tuổi, thừa quá nhiều cân, Larry Salhincdro làm việc ở Sở cảnh sát Portland đã hai mươi bảy năm. Những năm tháng dài đi tuần tra khiển ông phải ăn đủ loại đồ ngọt mới có thể chịu đựng được về mặt thể chất. Brolin cầm lấy hồ sơ, lấy kính ra khỏi hộp rồi đeo vào. Với những sợi tóc nâu rơi xuống trán, đôi mắt to màu hạt dẻ, cái miệng luôn tươi tắn một cách tự nhiên và chiếc cằm vuông rộng, cặp kính đem lại cho anh vẻ nghiêm khắc khá hiếm thấy. Gần ba mươi mốt tuổi, Brolin là thanh tra trẻ nhất của Phòng điều tra tội phạm. Người ta thường chí trích anh bởi nom anh giống một ngôi sao bóng đá – vì thế anh còn có biệt danh QB (Tác giả chú thích: Viết tắt của Quaterback – đội trưởng cũng là ngôi sao bóng đá Mỹ) – hơn là một thanh tra hiện trường. Nói bằng cách này hay cách khác để anh hiểu không nên nhắc lại khởi đầu nghề nghiệp của mình. Joshua Brolin có con đường nghề nghiệp khác thường khi chuyến từ FBI sang ngành cảnh sát chứ không phải ngược lại. Với tấm bằng tâm lý học trong túi và năng khiếu thực sự trong nghiên cứu bệnh học tâm thần, Brolin muốn vào FBI để làm việc ở Tổ Khoa học Hành Vi (USC) và như vậy sẽ được đắm mình trong suốt các cuộc điều tra. Thế là bắt đầu chuỗi bài kiểm tra để vào Quantico, học viện của FBI, rồi đến giai đoạn đào tạo nhạt nhẽo. Anh dễ dàng qua vòng thì sơ tuyển, là một trong những thí sinh xuất sắc nhất, vì thế anh làm quen được với các thành viên của USC và gây dựng mối quan hệ. Ngoài ra, mong muốn theo học trong các lĩnh vực của chuyên ngành tội phạm học và điểm sô xuất sắc đã giúp anh nhanh chóng có được quyền ngoại lệ đặc biệt tham gia các khóa đào tạo đặc thù của USC. Cả ở đây, anh cũng nổi bật nhờ khã năng tích hợp thông tin để so sánh chúng với các yếu tố điều tra được và từ đó rút ra thông tin hoàn toàn chính xác về tội phạm. Chính từ đó, mọi chuyện bắt đầu xấu đi. Brolin biết rõ rằng không thể trở thành chuyên gia tâm lý ở USC ngay sau khóa dào tạo, thông thường phải chứng tỏ vài năm ở một đơn vị khác trước đã rồi mới được chấp nhận nộp đơn xin việc: chí có kinh nghiệm hiện trường mới có thể đem lại cho một đặc vụ những năng lực cần thiết để trở thành một chuyên gia tâm lý tội phạm giỏi. Thế nhưng Brolin đã từng Suy nghĩ rất ngây thơ rằng với điểm “giỏi” ở hầu hết các môn thì và những mối quan hệ rất tốt đẹp giữa anh với một số cán bộ, anh sẽ có được tấm vé đi thẳng vào USC, ít nhất là với tư cách thực tập sinh. Nhưng sự việc không diễn ra như vậy. Anh chí vào được FBI sau hai năm luyện tập và học về tội phạm học. Dưới vẻ bề ngoài lạnh lùng và không khoan nhượng, thực ra USC lại là một gia đình lớn, nơi mỗi người không ngần ngại giúp đỡ và đưa ra lời khuyên cho đồng nghiệp của mình. Lý do chủ yếu là vì tất cả mọi người đều làm việc với những vụ chặt chân tay đã man, hành hạ tình dục tàn ác và nhiều vụ khủng khiếp khác. Họ giúp đỡ lẫn nhau vì họ không có lựa chọn nào khác, rất nhiều người trải qua vài năm ở USC rồi xin chuyển công tác, ở đây người ta phải sớm chuyển đi nếu muốn giữ cho minh một sức khỏe tâm thần vững vàng trong xã hội. Công việc hàng ngày của một chuyên viên là phân tích những vụ án tồi tệ nhất xảy ra trong nước qua rất nhiều bức ảnh, thậm chí là bộ phim và báo cáo của pháp y hay cảnh sát. Trên thực tế, mỗi ngày là một lần chìm trong những ngõ ngách sâu thẳm đen tối nhất của lòng người. Lạ thay, đó không phải là điều khiến Brolin khó chịu nhất trong suốt nhiều giờ làm việc đây trong thời gian đào tạo. Anh hoàn toàn chìm đắm được vào một cuộc điều tra, thấm nhuần các yếu tố và tái tạo lại hành vi của kẻ sát nhân, rồi dần dần thoát ra khỏi vai đó để lại trở về là Joshua Brolin. Một buổi tối, sau một ngày dài nghe giảng, Robert Dotilas, giám đốc USC, nói với anh rằng ông nhìn thấy ở anh một chuyên gia tâm lý tội pham bẩm sinh vì khả năng tách biệt cuộc sống riêng và công việc. Khó khăn lớn nhất đổi với một Chuyên gia tâm lý là phải chìm đắm hoàn toàn vào tâm lý của kẻ sát nhân, phải hiểu rõ sự vận hành của nó để suy nghĩ theo nó, rồi cuối cùng khoanh vùng được vấn đề và biết tên tội phạm sẽ làm gì. Đạt đến trình độ này là một việc làm dài hơi, chuyên gia tâm lý sống cũng với tất cả những gi anh biết về cuộc điều tra và các nạn nhân; anh tập trung vào những bằng chứng trên xác chết, cả ngày lẫn đêm, cho đến khi có thể cảm thấy minh “giống” với cả tính của kẻ sát nhân. Rồi anh trở thành kẻ sát nhân. Ít nhất anh cũng hiểu hành động, nhất là động cơ, ảo tưởng của hắn và hiểu hắn muốn gì ở thời điểm diễn Ia vụ án. Chí khi đó anh mới có thể dựng lại tâm lý kẻ sát nhân, vi anh biết hắn thế nào, anh đã nhận thấy các nhu cầu của hắn và có thể dự đoán những hành động nguy hiểm hắn tiến hành trong tương lai. Theo Douglas, tính cách mạnh mẽ của Brolin giúp anh làm được việc này mà không phải chịu thương tổn tâm lý nặng nề khi vai trò kẻ sát nhân kết thúc, dây là tư chất chủ yểu của một chuyên gia tâm lý tội phạm. Quả thực, Brolin đã chứng tỏ một sự đồng cảm khó tin chứ không chí đơn giản là cảm nhận, đây chính là điểm mạnh của anh. Anh không tìm cách tự lý giải điều này, nó vốn dĩ như vậy ở anh, anh không muốn cố thử phân tích tí mí hơn nữa hiện tượng ấy, anh không quan tâm đến nó. Điều anh muốn là tóm được những kẻ bệnh hoạn kia trước khi chúng kịp phạm tội ác mới. Ở Quantico, mọi người thường thì thầm trong hành lang của các đơn vị sát cạnh USC rằng tất cả các chuyên gia tâm lý tội phạm chắc chắn làm việc ở FBI, nhưng chí cần một chuyện không to tát gì xảy ra trong tuổi thơ của họ là đủ để một ngày nào đó khuôn mặt họ cũng được đặt cạnh ảnh những kẻ giết người hàng loạt tàn ác nhất đang ghim trên tường các văn phòng. Làm sáng tỏ các dấu hiệu, thu thập chứng cứ, dựng lại tâm lý để dần dần xác định kẻ sát nhân, đó là những động cơ chủ yểu của Brolin khi gia nhập FBI. Lúc nhận được thẻ anh hơn hai mươi tám tuổi, và Robert Douglas gọi anh vào Phòng. - Tôi biết cậu muốn trở lại đơn vị của tôi, khi giờ đây cậu đã chính thức làm việc ở nơi này rồi, ông nói. Nhưng cậu phải kiên nhẫn. Chắc chắn cậu sẽ trở thành một chuyên gia tâm lý tội phạm giỏi, như tôi đã từng nói với cậu. - Sao Cơ? Brolin hỏi, anh cảm cảm thấy đắng miệng vì thất vọng. - Tôi sẽ không tạo ra ngoai lệ. Cần phải có kinh nghiệm hiện trường cộng với trực giác nên dù đã nắm được toàn bộ hồ sơ về cậu, tôi vẫn muốn cậu rèn luyện mình. Việc này sẽ mất khoảng bốn đến năm năm, cùng lắm là sáu năm. Tôi không đòi hỏi gì nhiều, chí cần cậu tích lũy kinh nghiệm của một cảnh sát trong suôt thời gian này, hãy tin tôi đi, có hàng trăm thứ mà cậu chí có thể biết được ởđó, trong đô thị đông đúc. Sau đó, cậu sẽ có chỗ ở đây. Cùng với chúng tôi. Trước bộ mặt hơn cả nhăn nhó của Brolin, Robert Douglas nói thêm: - Cậu nghĩ gì thế, hả? Có thể cậu sinh ra để làm công việc này, nhưng tôi sẽ không nhận một nhân viên có nguy cơ ngồi đần ra trước một hồ sơ vì anh ta không đủ kinh nghiệm và độ chín. Cậu đã xem mọi người ở đây làm việc chưa? Ít nhất họ đều đã qua tuổi băm. Tôi sẽ sắp xếp cho cậu một vị trí thích hợp, rồi vài năm nữa cậu sẽ gia nhập đơn vị. Brolin biết rằng Douglas nói vòng vo, nhưng sự thật rất đơn giản: USC có được uy tín lớn nhờ ra sức làm việc và chí muốn nhận những nhân viên đã nhiều lần chứng tỏ được năng lực của mình, để không bị mất uy tín vì chọn nhầm người. USC không thể gặp bắt cú rủi ro nào. Vài ngày sau, anh nhận được giấy phân công công tá







Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Nhận tiền lì xì: ít mà không ít

Nhận tiền lì xì: ít mà không ít Bác mừng tuổi đứa ch&aacu...

Truyện Cười

14:32 - 26/12/2015

Bệnh nhân tâm thần..

Bệnh nhân tâm thần.. Khi bệnh viện tâm thần bốc cháy,...

Truyện Cười

23:29 - 26/12/2015

Đọc truyện ma- TUYẾT ĐOẠT HỒN Phần 2( hết)

Đọc truyện ma-  TUYẾT ĐOẠT HỒN Phần 2( hết) Chương 25: Khi Tình Yêu Biến Thành Tình Yêu Khi ...

Truyện Ma

10:07 - 10/01/2016

Cho những trái tim đã đi qua tổn thương

Cho những trái tim đã đi qua tổn thươngDẫu có chuyện gì xảy ra đi nữa, cũng đừng bao giờ ...

Truyện Ngắn

01:23 - 23/12/2015

Đọc Truyện Ma – Cô Gái Đi Giày Đỏ

Đọc Truyện Ma – Cô Gái Đi Giày Đỏ   Như bất cứ thằng con trai nào trên thế gian, v...

Truyện Ma

09:08 - 10/01/2016