ng vậy đấy. Một vẻ cực kỳ lo lắng, sốt ruột, xen lẫn hưng phấn.” Bác sỹ Song Jeong Nam lại phá lên cười ngặt nghẽo, thậm chí cười nhiều, cười to đến nỗi bắn cả nước miếng. Kim Hyeon Cheoi tế nhị tránh sang một bên rồi nhìn vị bác sỹ, cực kỳ khó hiểu. “Anh chắc chắn không biết rồi, lúc đó tôi cũng không hiểu, mỗi khi có được nội tạng và thực hiện thành công ca phẫu thuật cấy ghép, anh có biết bệnh viện và bác sỹ có thể kiếm được bao nhiêu không? Nói cho anh biết, đó là một con số cực lớn, vì thế những cục thịt còn ướt máu tươi kia đối với chúng tôi đều là tiền cả.” “Sau đó?” Kim Hyeon Cheoi hỏi. “Sau đó ư? Xe áp giải của cảnh sát đưa đến vài phạm nhân, đều là những thanh niên còn khá trẻ, nói một cách chuẩn xác là sinh viên, trong đó có một nữ sinh khá xinh xắn với mái tóc đen dài thướt tha và khuôn mặt trái xoan toát lên vẻ thông minh, lanh lợi. Tôi dám cược rằng, bất kỳ đàn ông nào nhìn thấy cô ấy đều phải động lòng. Tôi thấy cô ấy thút tha thút thít khi bị cảnh sát bắt quỳ xuống đất, bác sỹ chúng tôi bị ngăn ở một bên. Một cảnh sát nói với chúng tôi rằng, tốt nhất không nên nhìn, đương nhiên, nếu muốn thì họ cũng không cản. Tôi nhớ rất rõ lời anh ta: “Mặc dù các anh là bác sỹ nhưng xem xong, các anh sẽ gặp ác mộng.” Tôi tưởng anh ta dọa mình, nhưng nhìn lướt sang bên cạnh, tôi thấy trên gương mặt các bác sỹ xung quanh, các sợi cơ đang rung động. Tôi vẫn cho rằng, bản thân đã nhìn thấy không ít thi thể chết một cách tàn khốc, lẽ nào một chút “Đề kháng” cho việc này cũng không có? Nhưng tôi đã sai. Chẳng mấy chốc, buổi thi hành án bắt đầu. Đao phủ hiện đại chĩa súng vào sau não nạn nhân từ khoảng cách vài chục xen-ti-mét, rồi tiếng súng vang lên và phạm nhân giống như những bịch cỏ khô, từng bịch từng bịch rơi xuống đất. Lúc này chúng tôi được phép đến gần cắt nội tạng. Bác sỹ sau khi nhìn thấy phạm nhân gục xuống liền tranh nhau, vội vã cầm hòm dụng cụ chạy về một hướng, bởi dù đều là thi thể người mới chết nhưng tình hình sức khỏe của những tử tù này không đồng nhất, thực ra vừa rồi họ đã chấm sẵn mục tiêu của mình. Cảnh tượng này khiến tôi liên tưởng đến lò mổ gia súc. Không biết có phải cố ý hay không, nhưng tôi chạy về hướng cô gái đó. Hai tay bị buộc, cô nằm sấp trên mặt đất, sau não vẫn còn một lỗ hỗng, máu tươi không ngừng rỉ ra từ đó, khiến tóc bết thành một búi, nhìn mà buồn nôn. Tôi đưa tay định lật người cô lại, bởi tôi cần thận của cô. Nhưng khi vừa đưa tay ra thì tôi lại do dự, dường như tôi chưa chuẩn bị sẵn sàng. Người đi cùng tôi cũng là một bác sỹ mới được điều đến bệnh viện, nhưng anh ta đã dũng cảm lật thi thể còn chút ấm đó. Tích tắc đó, tôi đã nôn. Rất lâu sau đó tôi mới hiểu, nhìn những thi thể đáng thương đó chẳng có gì đáng kể, quan trọng là phải biết so sánh, đúng vậy, so sánh chuẩn xác! Bi kịch sở dĩ là bi kịch chẳng phải vì nó đã hủy hoại cuộc sống hạnh phúc của nhân vật chính hay sao? Thử đặt giả thiết thế này, một kẻ cực kỳ độc ác, một thằng lưu manh dù có chết, e rằng cũng chẳng mấy người thương xót. Nhưng tôi nôn là vì chỉ một phút trước, tôi còn nhìn thấy khuôn mặt trái xoan trắng ngần xinh đẹp, vậy mà chỉ một phút sau, ngoài đôi con ngươi lồi ra ngoài, phần do sợ hãi, phần vì áp lực của viên đạn vừa đi qua, thì gần như toàn bộ khuôn mặt đều bị biến dạng như bị đánh bom, da và xương đã không còn bao bọc lẫn nhau, một bông hoa kỳ quái đang nở trước mặt tôi!” Phép so sánh này mới ghê rợn làm sao, Kim Hyeon Cheoi lợm lợm giọng. “Tôi còn chưa kịp hoàn hồn, bác sỹ đi cùng kia đã chạy qua một bên nôn thốc nôn tháo, trong khi các nhóm bác sỹ khác đã bắt đầu cởi áo phạm nhân, tiệt trùng và mổ lấy nội tạng. Tôi thấy người khó chịu, nhưng thời gian không cho phép kéo dài thêm nữa, bởi mỗi tích tắc đi qua, khả năng sống sót của cơ quan nội tạng một giảm sút, tôi chỉ có thể cởi áo của người con gái đó và đắp lên mặt cô. Dưới lớp áo phạm nhân là một làn da trắng muốt, nhưng không phải là trắng hồng khỏe mạnh mà là trắng bệch như thiếu máu. Làn da mỏng như có phần trong suốt, giống như sứa biển. Dưới da ẩn hiện một vài mạch máu xanh mỏng manh như tơ. Tay cô vừa dài vừa nhỏ, bầu vú không to nhưng rất đẹp, đúng như hình đôi bướm. Tôi không khỏi thở dài ngao ngán, báu vật này đã ra đi, một thời gian nữa thậm chí còn làm mồi cho dòi bọ, và cuối cùng chỉ trơ lại nắm xương khô. Đúng lúc này tôi nghe thấy một tràng cười. Tiếng cười mới thô tục làm sao! Anh có biết lúc đó tôi có cảm giác gì không? Giống như lúc anh đang tham dự lễ rửa tội ở nhà thờ, tất cả mọi người đang cúi đầu nguyện cầu, bỗng nhiên nghe thấy một tràng cười phóng đãng vậy. Nếu một sinh linh chào đời đáng để chúc mừng thì một người ra đi càng cần được tôn trọng. Tôi quay đầu lại đầy phẫn nộ, một hàng dài bác sỹ đang cười, trong đó có một gã cao lênh khênh đang dùng ánh mắt thèm thuồng của kẻ háo sắc nhìn chằm chằm vào thi thể cô gái, không, nói một cách chính xác là bầu vú của cô ấy. Tôi căm phẫn kéo áo trên mặt cô xuống, một lần nữa lại lộ ra khuôn mặt nát tươm. “Xem ra vận may của anh không tồi tí nào nhỉ? Cơ thể vẫn nóng ấm chứ?” Anh ta dường như không thấy vẻ mặt phẫn uất của tôi, vẫn cười hố hố, vừa nói vừa liếm miệng. Tôi vừa định chất vấn anh ta thì một cảnh sát trẻ mặc áo chống đạn, cũng chính là một trong số những cảnh sát vừa chịu trách nhiệm thi hành án đã xông tới giáng lên má phải anh ta một cái tát cực mạnh. Tên bác sỹ háo sắc đó như bị hất văng ra. Không khí tự nhiên trở nên im bặt, rồi dần dần có tiếng thầm thì. Tên bác sỹ bị tát vùng dậy như chó dại, hét vào mặt người cảnh sát trẻ: “Mày là ai? Mày dám đánh bác sỹ quân y? Chẳng qua chỉ là một thằng binh nhì nhãi nhép, tao còn là thiếu úy, mày có biết không? Tao sẽ gặp cấp trên của mày.” Lúc này tôi mới chú ý, áo blu trắng của gã có phần không giống tôi, trên ngực áo còn có huy hiệu của quân đội, và trong áo blu trắng là bộ quân phục xanh chỉnh tề, hóa ra gã là một bác sỹ quân y. Người cảnh sát trẻ im lặng, chỉ nắm chặt cây súng vừa thi hành án, nhìn chằm chằm vào bác sỹ quân y đó. Đúng lúc này, một cảnh sát khác có vẻ là cấp trên từ xa đi tới, nói nhỏ vào tai tên bác sỹ kia vài câu gì đó, sự việc coi như được giải quyết. Tên bác sỹ bĩu môi, quay người bỏ đi. Lúc này, bác sỹ đi cùng tôi dường như đã hoàn hồn, bước đến bên tôi, bắt đầu thực hiện phẫu thuật lấy thận của cô gái. Tôi rảnh tay, tò mò quan sát người cảnh sát trẻ có phần kích động kia. Anh ta cao bằng tôi, khuôn mặt thanh tú nhưng toát lên vẻ cương nghị, mũi không cao nhưng dài, đôi môi đẹp như được kỳ công điêu khắc, cằm vuông khỏe mạnh, quanh môi còn dấu tích của râu mép chưa cạo sạch, giống như chiếc bánh bao dính vừng đen. Anh ta dường như cảm nhận được ánh mắt tò mò của tôi, liền quay lại nhìn tôi với vẻ mặt bình thản, tôi lập tức cúi đầu tiếp tục ca phẫu thuật. Sau khi phẫu thuật xong, tôi cất quả thận vào thùng y tế đựng đầy đá lạnh buốt và bảo bác sỹ đi cùng nhanh chóng mang ra xe. Người chiến sỹ cảnh sát đột nhiên rảo bước tiến về phía tôi. “Tôi vừa bị kỷ luật” – anh ta mỉm cười nói. Việc này khiến tôi vô cùng bất ngờ, nhưng cũng là điều dễ hiểu, bởi trong quân ngũ, hành động vừa rồi của anh ta chỉ bị kỷ luật nhẹ đã là may mắn lắm rồi. Tôi an ủi anh ta vài câu, nhưng rõ ràng anh ta không buồn hay thất vọng mà còn có phần vui sướng. “Tôi biết anh là một người tốt, thực ra tôi đã không muốn làm nghề này từ lâu rồi, trước đây lòng tôi luôn u uất nên quyết định chọn nghề này, vì vậy không thể không tham gia trấn áp một số vụ việc, thậm chí đã từng bắn chết một vài sinh viên cùng tuổi, nếu bảo tôi làm lại việc này, tôi nghĩ mình sẽ phát điên, có dùng toàn bộ máu trong cơ thể tôi cũng không gột sạch được vết nhơ trên tay.” Anh ta lắp ba lắp bắp nói, tôi đoán, anh ta bị buộc phải nhập ngũ khi còn đang đi học, vì thế rất bất mãn với quân ngũ. Chúng tôi trở thành bạn bè từ đó.” Khi đó, có một người bạn làm cảnh sát chẳng phải chuyện gì hay lắm, rất dễ gây phản cảm, bởi trong mắt mọi người, cảnh sát hay quân đội đều là đại từ chỉ chủ nghĩa phát xít, độc tài, bạo lực. Anh ấy tên là Park Nam Yeong, sau sự việc đó đã rời quân ngũ và vào làm tại một công ty bảo hiểm. Nhưng với tính cách ấy, chẳng làm được bao lâu, anh lại bỏ việc. Anh ấy nói với tôi, anh đã thành lập một công ty môi giới du lịch nhờ khoản tích lũy bấy lâu cộng với số vốn do bạn bè góp vào, công ty vận hành tương đối tốt. Còn tôi thì thi tiến sỹ sau khi xảy ra sự kiện quân sự độc tài hỗn loạn, tiếp tục sự nghiệp y học của mình. Vui nhất là, thận của cô gái đó vừa được đưa tới bệnh viện đã có người mang đi ngay, như thể họ đã đợi từ lâu. Trên thực tế, phẫu thuật cấy ghép thận cực kỳ phức tạp và nguy hiểm, trước khi tiến hành phẫu thuật cần trải qua các bước kiểm tra đầy đủ và chặt chẽ, chỉ có thận cực kỳ phù hợp mới không bị cơ thể bài trừ sau phẫu thuật. Ôi, thật ngại quá! Tôi nói nhiều quá rồi, con người tôi là vậy, cứ nói là dường như quên mất mình đang nói gì.” Song Jeong Nam vừa dứt lời liền uống cạn ly rượu cuối cùng, hình như anh đã ngà ngà say. “Bác sỹ Song Jeong Nam, anh uống nhiều rượu thế, không vấn đề gì chứ?” Kim Hyeon Cheoi có phần không đồng tình. Là một bác sỹ, sao anh ta có thể tùy tiện buông thả bản thân trong ca trực như vậy? “ Không sao đâu, tôi nói anh nghe này, dù có uống vài chai rượu đi nữa, tay cầm dao phẫu thuật của tôi cũng không run rẩy chút nào. Chúng tôi đã được rèn luyện để hình thành phản ứng có điều kiện 100% này, anh không cần lo lắng.” Mặt người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi tuổi này đỏ ửng, anh ta vỗ mạnh vào vai Kim Hyeon Cheoi. Câu chuyện của bác sỹ Song Jeong Nam khiến thầy giáo Kim Hyeon Cheoi cảm thấy đêm đông buốt lạnh hơn gấp bội, bác sỹ nói rằng mình hơi buồn ngủ, Kim Hyeon Cheoi đành cáo từ, bước chậm rãi ra ngoài hành lang dài vắng lặng. Bác sỹ Song Jeong Nam cho Kim Hyeon Cheoi mượn một chiếc khăn màu trắng và luôn miệng nhắc nhở, nếu y tá hoặc ai đó hỏi, nhất định không được nói là bạn của bác sỹ Song Jeong Nam, mà hãy nói là bác sỹ khoa khác mới đến, đang bị lạc đường. Cách này thực sự có tác dụng, Kim Hyeon Cheoi suôn sẻ đi đến phòng bệnh đang trong thời gian theo dõi, một mình ngồi bên cạnh ngắm nhìn cha. Cha anh già đi rất nhiều, chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ, nhưng do không được ăn và do hàng loạt phản ứng với thuốc sau phẫu thuật, ông bị giày vò ra nông nỗi này. Ít ra giấc ngủ ngắn còn giúp ông thanh thản phần nào, điều này cũng giúp Kim Hyeon Cheoi bớt lo lắng và dằn vặt. “Hyeon Cheoi!” Trong trạng thái nửa tỉnh nửa ngủ, anh nghe đâu đây như có tiếng cha gọi. Mở mắt, cha anh quả nhiên đang cố gắng mở to đôi mắt, nhẹ nhàng gọi tên con trai. “Con đây, thưa bố.” Kim Hyeon Cheoi vội vàng nhổm dậy, nắm lấy bàn tay thô ráp của cha. “Bố như vừa quay trở về chiến trường mấy chục năm trước vậy.” Ông lim dim đôi mắt, nhìn lên trần nhà, Kim Hyeon Cheoi thấy đôi bàn tay ông đang ngày càng lạnh. Kim Hyeon Cheoi biết đã đến lúc cha muốn kể chuyện chiến trường xưa, thầy giáo Kim Hyeon Cheoi ngày nhỏ tò mò và hào hứng với chủ đề này, nhưng mỗi khi đến thời khắc quan trọng đều bị cha ngắt quãng, trừ phi “Rượu vào lời ra”, ông bố mới chủ động kể chuyện, nên anh giờ có phần chán ngán khi nghe ông ôn lại chuyện xưa. Nhưng lúc này anh không thể không tỏ ra là một thính giả hào hứng và nhiệt tình. “Đến đâu cũng là bom mìn, nhiều khi đang đi đường thì lại bất giác nghe thấy một tiếng nổ, sau đó là chân, tay hay thi thể tàn phế vắt vẻo trên cành cây. Tiếng kêu rên đau đớn vượt qua cả khu rừng nhiệt đới âm u. Nhìn mãi cũng thành quen. Đáng sợ nhất là những người lính Việt Nam, mới đầu đội của bố nghĩ rằng, chỉ những người mặc quân phục mới có khả năng tấn công, nhưng nhận định sai lầm này đã khiến một người bạn chiến đấu của bố thiệt mạng. Cậu ấy hình như mới chưa đầy mười chín tuổi, là ngôi sao bóng rổ của trường, chân dài, rất khỏe, lần nào cũng đi đầu đội ngũ. Lần đó đội của bố đến một thôn nhỏ, sau khi nhận lệnh của đội trưởng, đã tạm dừng chân tại đó. Đúng lúc này, một bé gái chỉ chừng tám, chín tuổi gì đó, mặc chiếc áo không rõ trắng hay đen, áo rách với hàng chục lỗ thủng, chiếc quần màu xanh hải quân cũng cũ rách không kém, chân đất, vai đeo thùng dụng cụ đánh giày. Cô bé mỉm cười, hỏi mọi người trong đội có cần đánh giày hay không bằng thứ tiếng Anh không được chuẩn cho lắm. Chỉ là một đứa trẻ, lại biết nói tiếng Anh, toàn đội đã lơ là cảnh giác, cho phép cô bé đánh giày. Người bạn chiến đấu có đôi chân dài ấy của bố nửa nằm nửa ngồi, chân đặt lên thùng đánh giày, còn cô bé cặm cụi đánh bóng đôi giày quân trang. Bố thì đi tìm chỗ vệ sinh, nhưng vừa đi thì sau lưng đã vang lên tiếng mìn nổ đinh tai, bố quay đầu lại, cô bé đã chạy xa, còn người đồng đội kia bị mìn đánh tung lên, đôi chân dài không biết văng ra tận đâu. Bố hấp tấp chạy lại, vội vàng đỡ cậu ấy dậy, người bê bết máu. Bố chẳng có cách nào giúp cậu ấy cầm máu với vết thương lớn như vậy. Cậu ấy thì túm chặt cổ áo bố, không ngừng đưa mắt tìm kiếm và cũng không ngớt hỏi: “Chân đâu? Chân tôi đâu? Tôi muốn chơi bóng rổ, tôi còn phải chơi bóng rổ.” Đau đớn như vậy chừng mười mấy giây, cậu ấy tắt thở. Đây là lần đầu tiên bố tận mắt chứng kiến cảnh người thân bên mình đối mặt với tử thần mà không thể nào cứu được. Từ đó về sau, bố cũng như những người khác đã cẩn thận hơn, nhưng luôn trong trạng thái căng thẳng, đôi khi cảm thấy như mình có vấn đề thần kinh vậy.” Cha Kim Hyeon Cheoi lẩm bẩm kể. “Đó là một trận chiến ngu xuẩn, tại sao một người Hàn Quốc như bố lại tham chiến?” Kim Hyeon Cheoi tự hỏi, nhưng không dám thốt thành lời. “Bố nói vậy có nghĩa là, cũng có thể giết nhầm dân thường?” Kim Hyeon Cheoi hỏi một cách thận trọng, bởi trước đây cha anh chưa bao giờ kể nhiều về chủ đề này. Ông im lặng hồi lâu. Vài phút đi qua, Kim Hyeon Cheoi tưởng ông đã thiếp đi, đang chuẩn bị rút tay ra khỏi tay ông thì cha anh đột nhiên cất lời: “Bố đã giết họ.” “Họ? Họ là ai?” Kim Hyeon Cheoi tò mò hỏi. Cha anh lại im lặng. Ông ngủ thật rồi. Kim Hyeon Cheoi thở dài, quay về ghế của mình. Ngày hôm sau, Song Jeong Nam tìm gặp Kim Hyeon Cheoi. “Bố anh hồi phục rất tốt, mặc dù kỹ thuật giá đỡ động mạch ra đời chưa lâu nhưng tôi đã thực hiện nhiều ca phẫu thuật tương tự. Trường hợp của cha anh được coi là một trong những ca tương đối thành công, sau vài ngày theo dõi nữa, ông có thể ra viện.” Bác sỹ Song Jeong Nam vui vẻ nói. Kim Hyeon Cheoi cảm ơn Song Jeong Nam và hy vọng có thể mời bác sỹ ăn cơm. Nhưng Song Jeong Nam lại cho rằng mình mới là người phải mời, thậm chí vị bác sỹ này đã rút ví ra. Kim Hyeon Cheoi nhìn thấy tấm hình của một người con gái trong ví bác sỹ Song Jeong Nam, anh tò mò hỏi, bác sỹ Song Jeong Nam liền mở ví, khua đi khua lại trước mặt Kim Hyeon Cheoi. “Đẹp không? Em gái tôi đấy, tôi rất quý nó, tôi đã thề sẽ bảo vệ nó cả đời. Đó là một trong hai người phụ nữ quan trọng nhất đời tôi.” Bác sỹ Song Jeong Nam bày tỏ, gương mặt toát lên niềm hạnh phúc vô bờ. Người con gái đó rất đẹp, gương mặt thông minh lanh lợi nhưng không kém phần nghiêm nghị. Ngay cái nhìn đầu tiên đã có thể khẳng định, đó là một tri thức trẻ.” “Thật ngưỡng mộ quá! À, đúng rồi, thế người phụ nữ thứ hai là ai?” Kim Hyeon Cheoi nửa đùa nửa thật đặt câu hỏi, bác sỹ Song Jeong Nam lắc đầu, vẻ bí hiểm: “Không, sau này anh sẽ biết.” “À, mà tôi có thể tiếp tục kể cho anh nghe câu chuyện về người bạn làm đao phủ thời hiện đại không?” Bác sỹ Song Jeong Nam cười thần bí. “Được chứ.” Họ đi ăn thịt nướng, món thịt bò thượng hạng, mỏng nhưng rất ngon. Bác sỹ Song Jeong Nam gọi thêm một chai sô-chu, Kim Hyeon Cheoi gọi một chai bia lạnh. Khi chai rượu đã vơi đi phần nào, bác sỹ Song Jeong Nam bắt đầu câu chuyện. “Hôm trước tôi kể đến đâu rồi nhỉ? À, người bạn ấy của tôi tên là Park Nam Yeong, mới đây anh ấy lại gọi điện cho tôi, kể một câu chuyện rất thú vị.” “Hả? Chuyện gì vậy?” Kim Hyeon Cheoi cẩn thận lật từng miếng thịt nướng. “Anh ấy bảo rằng, anh ấy đã gặp lại người mà anh ấy tìm kiếm bấy lâu.” Bác sỹ Song Jeong Nam vẫn úp úp mở mở. “Park Nam Yeong sinh ra ở Việt Nam, đúng thời gian xảy ra chiến tranh với Mỹ. Bố anh ấy là người Hàn Quốc, mẹ là người Việt Nam. Bố anh ấy là một bác sỹ trong đội viện trợ nhân đạo quốc tế đến Việt Nam. Chiến tranh và nghèo khó đã khiến một vài khu vực bùng phát dịch bệnh truyền nhiễm, bản thân ông cũng suýt mất mạng. Nhờ bàn tay chăm sóc ân cần của một người con gái Việt, ông khỏe lại, sau đó đã kết hôn với người con gái đấy. Kết quả của mối tình vượt biên giới giữa hai người là sự ra đời của Park Nam Yeong. Khi anh ấy lên bốn, vừa bắt đầu ghi nhớ các sự kiện, cha anh muốn đưa hai mẹ con rời khỏi chiến trường Việt Nam, trở về Hàn Quốc. Và bi kịch xảy ra.” Song Jeong Nam cạn một chén rượu đầy, lại chẹp chẹp miệng. “Cha anh ấy bị giết vì bị nghi là Việt Cộng, nhưng khi ông ấy mất rồi, mọi người mới biết ông không phải là người Việt Nam. Khi đó, làn sóng phản đối chiến tranh Việt Nam ở Mỹ dâng lên rất cao, nếu cộng đồng Mỹ biết được quân Mỹ bắn chết bác sỹ nước ngoài đến Việt Nam thực hiện viện trợ nhân đạo thì sẽ vô cùng phức tạp, vì vậy họ đã ém chuyện này đi. Để bù đắp, quân Mỹ đã đưa hai mẹ con Park Nam Yeong trở về Hàn Quốc và cho phép anh gia nhập cảnh sát, nhưng anh đã khắc cốt ghi tâm cái chết của cha mình. Thật khó tưởng tượng, một đứa trẻ chỉ mới bốn, năm tuổi đã ôm nỗi hận lớn trước cái chết oan uổng của cha, nỗi hận đó khiến anh ta trở thành một đao phủ thời hiện đại, nhưng đàn áp và bắn giết sinh viên không phải là ý muốn của anh ấy, nên anh ấy cuối cùng đã rời quân ngũ.” Số phận bi thảm của người đàn ông kia khiến Kin Hyeon Cheoi cảm động, nhưng anh vẫn không hiểu tại sao bác sỹ Song Jeong Nam lại kể cho anh nghe chuyện này. “Mùa đông năm ngoái, anh ấy sắp xếp cho một đoàn cựu chiến binh về thăm lại Việt Nam, không biết có phải may mắn hay không, anh gặp lại người đã tử hình bố anh năm xưa, đó cũng là một người Hàn Quốc.” Kim Hyeon Cheoi bất giác thấy tim đập thình thịch, anh tự nhiên thấy lo lắng, cảm giác này giống như làn khói của thịt nướng cháy khét bủa vây lấy anh. “Ngày ấy bố anh ấy bị bắn ngay trước mặt anh ấy, trước đó anh ấy đã kêu gào thống thiết nhưng không ai buồn để ý đến. Park Nam Yeong khẳng định người lính Hàn Quốc kia nghe và hiểu những gì anh ấy nói, nhưng ông ta vẫn tỏ ra lạnh lùng. Sau đó, người sĩ quan cấp trên ra lệnh xử bắn bố của Park Nam Yeong, viên đạn xuyên ra từ sau đầu. Mẹ của Park Nam Yeong may mắn sống sót, bà đã giữ lại đầu của chồng, với mong muốn giữ được một chút hài cốt của ông. Lọ hài cốt được thờ cúng ngay trong nhà luôn nhắc nhở Park Nam Yeong về mối thù sâu đậm cần phải trả.” Bác sỹ Song Jeong Nam kể. “Mẹ của Nam Yeong qua đời sau đó không lâu vì đau khổ và tuyệt vọng. Mặc dù rất muốn trở thành bác sỹ, kế tục sự nghiệp của cha, nhưng anh ấy đau đớn phát hiện ra bản thân không thể cầm dao cứu người, ngược lại, cầm súng giết người còn khiến anh thoải mái hơn. Vì thế, sau khi tốt nghiệp đại học, anh nhập ngũ và trở thành một đao phủ cầm súng. Quyết định này của anh khiến nhiều người khó hiểu, nhưng vì cảnh ngộ của cha, yêu cầu của anh lập tức được phê chuẩn. Còn câu chuyện về sau, tôi đã kể anh nghe.” “Anh vừa nói anh ấy đã gặp lại người lính Hàn Quốc được coi là kẻ thù giết cha, vậy câu chuyện thế nào?” “Ồ, đúng rồi, anh xem, mới vài ly rượu, tôi đã quên hết trật tự trước sau. Nam Yeong nói, mặc dù nhiều năm đã qua, người lính kia cũng đã già, nhưng anh không bao giờ quên ánh mắt lúc ông ta nhắm bắn vào sau đầu cha mình, vì thế, ngay cái nhìn đầu tiên, anh đã nhận ra con người đó. Nam Yeong băn khoăn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra cách trả thù. Đương nhiên, anh ấy sẽ không giết ông ta, bởi vì bao năm nay, anh ấy đã chứng kiến quá nhiều cảnh sát thương, đặc biệt từ sau khi thi hành án cô gái đó, anh ấy đã thề không bao giờ giết người. Nhưng mối thù của cha và nỗi hận của mẹ, anh không thể không trả, anh sẽ trả thù con người kia bằng cách khác.” Bác sỹ Song Jeong Nam tỏ vẻ bí hiểm. Thầy giáo Kim Hyeon Cheoi càng sốt ruột hơn. Tiếng điện thoại vang lên bất ngờ phá vỡ bầu không khí giữa hai người, chưa đầy hai giây sau, điện thoại của Kim Hyeon Cheoi cũng vang lên. Hai người như cùng nghe điện thoại một lúc. Kim Hyeon Cheoi nóng ruột, mắt lim dim như thể đang nằm phơi nắng trên bãi biển, bỗng nhiên một chú chi