Đọc truyện ma – Thần đang nhìn ngươi đấy ( Chương 21 – 25 )

CHƯƠNG 21 Có những người lái xe tắc xi rất kị việc chở khách đến nhà tang lễ. Một là vì họ cho rằng việc đó sẽ rất xui xẻo, hai là bởi vì khách đến nhà tang lễ phần lớn đều đeo băng tang, nói chung là đều không may mắn. Trước đây Mã Đạt cũng rất hay kị những việc như thế. Nhưng bây giờ anh đang đi xe không đến nhà tang lễ. Anh đến tham dự lễ truy điệu Chu Tử Toàn . Tất nhiên là Mã Đạt không hề có giấy mời, là do sáng nay anh đã đi hỏi dò được ở phòng kinh doanh của công ty chứng khoán Thiên Hạ. Thời gian cử hành tang lễ sẽ diễn ra vào 16 giờ chiều. Anh nhìn đồng hồ, vẫn còn năm phút nữa. Lúc này Mã Đạt đã lái xe đến cổng nhà tang lễ. Lễ truy điệu Chu Tử Toàn được cử hành ở đại sảnh lớn nhất của nhà tang lễ. Bên ngoài sảnh xếp đầy vòng hoa vì thế Mã Đạt dễ dàng tìm đến đúng nơi và đi lẫn vào trong đám đông những người đến dự tang lễ. Mọi người đến đây phần lớn đều mặc đồ vest đen, khi bước vào đại sảnh ai cũng đeo băng tang. Nhưng Mã Đạt lại mặc một chiếc áo sơ mi trắng. Lúc vào đại sảnh anh cũng không lấy băng tang. Anh chỉ núp mình vào đám người để cùng đi vào bên trong. Đại sảnh lúc này ít nhất cũng đang tập trung khoảng hơn 100 người. Ở chính giữa sảnh có đặt một tấm ảnh lớn của Chu Tử Toàn . Mã Đạt len vào trong đám đông, nhìn lên bức di ảnh đó. Trước mắt anh lại hiện lên khung cảnh đáng sợ của tối hôm đó ở đường An Tức. Anh cảm thấy đôi mắt trong bức di ảnh của Chu Tử Toàn đang nhìn chằm chằm vào anh, giống như câu nói trước lúc chết của Chu Tử Toàn : Thần đang nhìn ngươi đấy. Ánh mắt của Mã Đạt lập tức dời khỏi bức di ảnh của Chu Tử Toàn. Anh không dám nhìn thêm lần nữa. Đúng lúc này, anh thấy phía sau tấm rèm có mấy người đang bước ra, trong đó có một người phụ nữ mặc một bộ đồ đen. Ánh mắt Mã Đạt lập tức tập trung vào cô ta, không bỏ qua một giây nào. Là cô ta. Mã Đạt cảm thấy run run, gần như anh không còn đứng vững nổi, xém chút nữa thì gục xuống. Không sai, đúng là cô ta rồi. Đêm hôm qua, mới cách đây có mười mấy tiếng đồng hồ thôi, cô còn nói chuyện với Mã Đạt, chính anh đã đích thân đưa cô về nhà ở bán đảo Hoa Viên. Lúc này, cô đang mặc trên người một bộ vest nữ đen rất sang trọng, mặt hướng lên trời, trên cánh tay có đeo băng tang. Cô đứng ở chỗ nổi bật nhất trước đại sảnh. Xem ra cô là người quan trọng nhất sau người chết ở lễ truy điệu này. Đầu Mã Đạt suy tính rất nhanh. Theo như những manh mối mà anh đã biết, cộng với những khả năng có thể suy đoán được, cuối cùng anh đã rút ra một kết luận, lẽ nào cô ấy là … nhưng buổi lễ đã bắt đầu, điều này khiến cho anh không thể suy nghĩ thêm được nữa. Một người đàn ông chừng hơn 30 tuổi phát biểu đầu tiên. Anh ta tự giới thiệu mình là La Tân Thành, Phó tổng giám đốc Công ty chứng khoán Thiên Hạ. Tiếp sau đó toàn là những lời phát biểu theo lễ nghi thông thường, cảm thương sâu sắc về sự ra đi đột ngột của Chu Tử Toàn và tỏ lời cảm ơn tới tất cả mọi người đã đến tham dự buổi lễ. Tiếp đó anh ta bắt đầu thuật lại tiểu sử của Chu Tử Toàn. Chu Tử Toàn sinh ra trong một gia đình cán bộ hạng trung. Anh tốt nghiệp đại học chuyên ngành tài chính, làm việc tại công ty chứng khoán Thiên Hạ đến nay đã được 13 năm, là một trụ cột vững chắc của công ty. Mã Đạt vừa nghe vừa chú ý đến cô, đang đứng cạnh La Tân Thành . Trên mặt cô không biểu lộ chút cảm xúc nào, đứng đó hệt như một bức tượng điêu khắc. Sau khi La Tân Thành phát biểu xong, anh nói: “Bây giờ mời bà Dung Nhan , vợ của cố Tổng giám đốc Chu Tử Toàn lên đọc điếu văn.” Quả đúng là cô ấy? Mã Đạt bỗng thấy rùng mình. Là cô ấy, Dung Nhan. Cô đứng chính giữa sảnh, rút ra một tờ giấy. Cô cầm lên và đọc bài điếu văn viết tưởng nhớ đến người chồng đã mất của mình. Hóa ra cô là Dung Nhan. Mã Đạt cuối cùng cũng biết được tên cô. Nhưng vấn đề quan trọng hơn là ở chỗ cô chính là vợ của Chu Tử Toàn. Nếu đã như thế, sao cô ta lại không báo cảnh sát về sự việc đã xảy ra đêm đó nhỉ? Mã Đạt có thể suy đoán được rằng, cô đã không hề nói ra nếu không cảnh sát đã sớm đến tìm anh để thẩm vấn rồi. Răng Mã Đạt đập vào nhau kêu lập cập, anh nhìn người góa phụ xinh đẹp đang đọc to bài điếu văn. Một câu hỏi lớn cứ lởn vởn trong đầu anh. Bài điếu văn của Dung Nhan viết rất hay, vô cùng hay. Nó mang đượm chất văn, có phong cách của những bài văn tế cổ mà người ta vẫn viết cho người thân. Nếu chỉ nghe những lời này thôi thì sẽ thấy ẩn dưới những hàng chữ kia là sự đau thương tột cùng của người vợ đối với người chồng đã mất. Ngôn từ của bài điếu văn đẹp như thơ khiến người nghe phải rơi lệ. Những người đến tham dự lễ truy điệu đều bị bài điếu văn này cuốn hút, mắt dính chặt vào Dung Nhan, người đang đứng đọc bài điếu văn, đương nhiên, cũng có một vài người thì lại bị cuốn hút bởi diện mạo của người góa phụ xinh đẹp này. Sau khi bài điếu văn của Dung Nhan kết thúc, rất nhiều người vẫn còn chìm đắm trong sự hấp dẫn của bài điếu văn có thể coi là kinh điển này. Lúc này, tiếng nhạc hiếu vang lên kéo những suy nghĩ của mọi người về với thực tại. Đã đến lúc nhìn thi thể người quá cố lần cuối, Dung Nhan là người đứng đầu tiên, đi đến phía sau tấm rèm, mọi người lần lượt theo cô nối nhau tiến vào trong. Tuy người Mã Đạt đang run lên bần bật, anh vô cùng sợ khi phải nhìn lại khuôn mặt đó, thế nhưng đám đông cứ không ngừng tiến lên phía trước, kẹp anh vào giữa, không thể không đi vào bên trong. Lúc Mã Đạt nhìn thấy cỗ quan tài bằng thủy tinh, Dung Nhan đã đi sang đến đầu phía bên kia của quan tài. Mã Đạt cúi đầu, mạnh dạn nhìn nhanh vào người chết đang nằm bên trong chiếc quan tài thủy tinh kia. Trông anh ta khá hơn những gì mà anh tưởng tượng, việc trang điểm của nhà tang lễ đã rất thành công, gần như đã che phủ được hết những vết thương mà anh ta đã bị đêm hôm đó, chỉ có khuôn mặt Chu Tử Toàn bị trát quá nhiều nên trông giống như đang đeo một chiếc mặt nạ. Đây là lần thứ hai Mã Đạt nhìn thấy người đàn ông này. Lần đầu tiên, Chu Tử Toàn là người sống còn lần thứ hai, Chu Tử Toàn đã nằm trong cỗ quan tài thủy tinh rồi. Lúc Mã Đạt đang từ từ ngẩng đầu lên trong tiếng nhạc hiếu não nề thì ánh mắt của anh lập tức chạm phải ánh mắt của Dung Nhan đang đứng ở đầu bên kia cỗ quan tài. Cô đang nhìn anh. Không, Mã Đạt lại cúi đầu xuống, không dám nhìn cô. Nhưng anh vừa cúi đầu xuống lại nhìn thấy khuôn mặt của Chu Tử Toàn trong quan tài. Điều này làm cho anh có cảm giác buồn nôn. Mã Đạt ôm lấy ngực và chỉ còn cách ngẩng đầu lên. Cô vẫn đang nhìn anh. Ánh mắt đó khiến anh sợ hãi, trời ơi, xin cô đừng nhìn tôi như thế nữa, anh dường như muốn kêu lên. Thực ra, mặt Dung Nhan cũng đã biến sắc, Mã Đạt nghĩ, cô ấy nhất định không thể nghĩ là anh lại tìm đến đây. Anh đang cố đoán xem rốt cuộc là cô đang nghĩ gì. Chẳng ai có thể biết được lòng dạ của phụ nữ, Mã Đạt thầm nghĩ. Trong tiếng nhạc hiếu, mọi người đi vây quanh chiếc quan tài của Chu Tử Toàn, từ từ đi đủ ba vòng. Cứ mỗi vòng, Mã Đạt lại đối mặt với Dung Nhan một lần qua chiếc quan tài. Và mỗi lần ánh mắt họ gặp nhau, Dung Nhan dường như đều muốn ra một ám hiệu gì đó. Cuối cùng, lễ truy điệu của Chu Tử Toàn cũng kết thúc. Buổi chiều tối hôm ấy, phần lớn mọi người đều kéo nhau đến một nhà hàng cạnh công ty chứng khoán Thiên Hạ để ăn bữa cơm chia buồn. Trong đám người hỗn loạn, Mã Đạt cố gắng tìm bóng dáng Dung Nhan nhưng không thấy. Anh ra khỏi đại sảnh, đến bãi đỗ xe ở bên ngoài. Anh lo lắng nhìn quanh cho đến khi anh nhìn thấy trên phần đường dành cho người đi bộ có bóng một người phụ nữ lướt qua. Anh tin vào trực giác của mình. Mã Đạt vội vàng chạy như bay đến phần đường dành cho người đi bộ kia. Quả đúng là cô. Cô đang trốn tránh anh. Mã Đạt khẽ lên tiếng gọi: “Dung Nhan” Cuối cùng cô cũng quay đầu lại, giấu mình trong một góc đường tối, nói: “Thế là cuối cùng anh cũng đã biết được tôi là ai rồi.” “Tôi không ngờ được rằng hóa ra cô lại là vợ của anh ta.” Mã Đạt tiến lại gần phía cô, nói: “Vì sao cô lại phải làm như vậy?” “Những chuyện anh không ngờ tới vẫn còn nhiều lắm.” Dung Nhan quay mặt đi. “Không, xin cô hãy nhìn tôi đây.” Dung Nhan ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Mã Đạt. Trong mắt cô có một nỗi u buồn và bộ quần áo đen cô đang mặc càng khiến cô lộ rõ một khí chất nghiêm nghị khó mà xâm phạm được. “Thôi, anh mà cứ làm thế này thì chỉ khiến anh rơi vào chỗ nguy hiểm thôi. Mọi người đang chờ tôi ở ngoài kia, tôi đi trước đây, anh đứng đây đợi vài phút rồi hẵng đi, kẻo người ta lại nghi ngờ.” Cô khẽ nói vài lời rồi chớp chớp mắt với Mã Đạt.Sau đó nhanh chóng đi ra khỏi lối đi tối tăm này. Mã Đạt vẫn đứng trong bóng tối, mắt nhìn theo Dung Nhan cho đến khi cô trở lại đám người kia. Một chiếc Mercedes đen tiến lên, bọn họ đỡ Dung Nhan vào trong rồi nhanh chóng vút đi. Vào lúc Dung Nhan rời khỏi nhà tang lễ, còn có một cặp mắt khác dõi theo cô. Đó chính là Diệp Tiêu. Diệp Tiêu lặng lẽ đứng dưới mái nhà, cảnh Dung Nhan lúc nãy giấu mfinh trong bóng tối trên con đường đi bộ kia đã được thu vào trong tầm mắt. Vài phút sau, anh nhìn thấy một cậu thanh niên đi ra từ con đường đó. Cậu thanh niên này bước vào trong một chiếc taxi Satana đỏ, tự mình nổ máy lái đi. Anh ta và cô ta rốt cuộc là có mối quan hệ như thế nào nhỉ? Diệp Tiêu lặng lẽ ghi những điều này vào trong cuốn sổ tay của mình.   CHƯƠNG 22 Tiểu Lục lại say. Cái nơi quỷ quái này vừa bán rượu lại vừa bán đồ ăn, xem ra là một dạng pha lẫn của quán rượu và nhà hàng, thêm vào đó là tiếng nhạc cực kì kích động. Tất cả những điều đó đã làm cho Tiểu Lục mấy đêm rồi đều đến đây. Cô không nói chuyện với bất kì ai, chỉ ngồi một mình, dùng khoảng hai tiếng rưỡi đồng hồ để vừa uống bia vừa ăn buổi cơm tối nhạt nhẽo và vô vị. Cô đã nghe nói vào chiều hôm nay người chết mà cô vừa phát hiện ra, nghe đồn là tổng giám đốc của công ty chứng khoán Thiên Hạ, đã bị hỏa táng rồi. Tiểu Lục đã mong đến ngày thằng cha này sớm được đem đến nơi người ta hỏa tang nếu không cứ nghĩ đến cái thi thể kinh khủng đó vẫn nằm trong sở cảnh sát khiến cô buồn nôn. Không biết lúc này đã là mấy giờ, Tiểu Lục dùng đũa gạt thức ăn thừa xuống sọt rác. Cô không muốn về nhà, cái gọi là nhà ấy chẳng qua chỉ là một căn hộ mà ba đứa con gái đi làm thuê cùng nhau mà thôi. Tiểu Lục không muốn chơi cùng chúng nó vì chúng no thô tục lại còn suốt ngày huyên thuyên buôn chuyện. Cô cũng không muốn đến chỗ Mã Đạt bởi vì cô không thích nổi con chim mà Mã Đạt đang nuôi. Cô tin là giống chim đó chỉ mang lại xui xẻo cho con người. Lúc này, cô thà cứ ngồi đây cả đêm, bò lên bàn đánh một giấc cho đến sáng. Dù sao thì bây giờ cô cũng chẳng phải đi làm. Hôm kia cửa hàng bán giầy mà cô làm đã đóng cửa. Cô lại một lần nữa thất nghiệp. Một người phục vụ đí đến, cô biết họ đến để thu tiền và đuổi cô đi. Dù Tiểu Lục không tự nguyện lắm nhưng vẫn ngồi thẳng người, lè nhè nói: “Bao nhiêu tiền?”. “120 tệ”. Sao nhiều thế nhỉ? Tiểu Lục mơ màng nhìn những cốc bia và bát đĩa trên bàn, chắc là lúc nãy gọi đồ ăn mình đã gọi nhầm rồi. Cô gật gật đầu, rút ví ra. Nhưng ngay lập tức cô lại nhăn mày, trong ví chỉ có mỗi tờ 50 tệ, ngoài ra toàn là xu. Tiểu Lục cười với người phục vụ, nói:” Xin lỗi, tôi chỉ đủ tiền để trả một nửa thôi”. Mặt người phục vụ lập tức thay đổi, anh ta quay người về phía quầy bar gọi lớn: “Ông chủ, có người quịt tiền”. ” Đừng nói những lời khó nghe như thế được không?”.Tiểu Lục đứng dậy nói. Năm phút sau, Tiểu Lục bị hai người to lớn giữ chặt mang ra ngoài, vứt cô ra lề đường như vứt những bao rác vậy. Lúc này, cô không đứng lên được nữa, hình như đôi chân đã không còn thuộc về cô nữa. Cô đành cứ ngồi thế trước cửa, trông giống như một kẻ ăn xin. Cô sờ tìm ví của mình mà không thấy. Đương nhiên là cả cái ví tiền cùng tất cả số tiền trong đó đều đã bị người ta lấy hết rồi. So với bữa cơm như thế là cô lãi rồi. Nghĩ thế cô liền cất tiếng cười lớn. Tiểu Lục không muốn ngồi mãi thế này. Cô gượng hết sức chông tay đứng dậy nhưng chẳng ăn thua gì, có lẽ lúc nãy cô bị tóm chặt vứt ra ngoài nên đã bị sai chân.Cô chỉ muốn hét lên chửi hai thằng khốn nạn nhưng không cất nổi một câu nào. Gio đêm rất mạnh, nhất là ở con đường nhỏ hẹp hút gió này. Tiểu Lục lúc này chỉ mặc trên gnuowif một cái áo mỏng và váy. Cô bắt đầu run rẩy vì lạnh, hai tay ôm chặt lấy vai, cố gắng thu mình lại, cố gắng cuộn tròn như một chú nhím. Rất nhiều người đi ngang cô nhưng chẳng ai them nhìn cô. Cô ngồi dưới đất, mắt nhắm mắt mở, chỉ nhìn thấy những đôi chân và những đôi giày của mọi người dẫm lên trên mặt đường. Bỗng nhiên mắt Tiểu Lục ươn ướt, cô không muốn khóc, trông dáng vẻ cô lúc này càng giống một kẻ lang thang. Mất người yêu, mất công việc, bây giờ đến một xu dính túi cũng không có, cô không có cái gì hết. Cô nhớ đến câu chuyện Cô bé bán diêm mà ngày trước cô vẫn thích, ít ra cô bé người Đan Mạch đó trước lúc chết cóng vẫn còn ba que diêm để đốt cháy. Nghĩ vậy cô bỗng cảm thấy cái lạnh len vào tận trong tim cô. Cô nghĩ tốt nhất cứ như thế này mà ngủ, có thể trong giấc mơ cô sẽ có được hạnh phúc. Bỗng dưng Tiểu Lục cảm thấy trên người của mình có một hơi ấm áp, có gì đó đang phủ lên vai của cô. Cô ngóc đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trước mặt của cô.Người đàn ông đó đưa tay ra, nắm lấy vai Tiểu Lục. Hành động này khiến cô thấy sợ. Cô muốn giãy giụa nhưng cô chẳng còn một chút sức lực nào.Cô được người đàn ông đó kéo dậy, có đều người đàn ông đó kéo rất nhẹ nhàng không hề làm đau cô. Tiểu Lục nhìn thấy người đàn ông kia chỉ mang độc một chiếc áo sơ mi còn cô thì đang khoác trên người một chiếc áo khoác của nam. Cô lập tức hiểu ra: “Cảm ơn anh”. “Không có gì đâu. Cô lạnh lắm sao?” Người đàn ông đó hỏi với giọng rất nhẹ nhàng. Tiểu Lục gật đầu. Cô chảy nước mũi. Khuôn mặt vẫn còn dính đầy nước mắt.Cô không nói được mà thậm chí đôi chân như muốn khụy ra. Người đàn ông kia lập tức đưa tay ra ôm lấy vai cô, đỡ lấy người cô, rồi sau đó dìu cô đi vào quán rượu, ngồi xuống hai chỗ còn trống. “Cô thấy đỡ hơn chưa?”. “Cám ơn anh”. Tiểu Lục ngẩng đầu lên. Cô nhìn thấy rõ người đàn ông này, chắc khoảng hơn 30 tuổi, có khuôn mặt rắn rỏi, cương nghị, trông có nét gì đó giống Ken Takakura 1 (http://vietmessenger.com/books/?title=thandangnhinnguoiday&page=22#n1). Người đàn ông gọi 2 cốc cà phê nóng, còn gọi thêm một bát canh nóng. Người phục vụ vừa nhìn thấy Tiểu Lục, người vừa bị anh ta quẳng ra ngoài lúc nãy đang ngồi thu lu cạnh một người đàn ông thì cảm thấy rất khó hiểu. “Lúc nãy tôi đi ngang qua chỗ này, chân của cô đã ngáng chân tôi suýt ngã. Lúc đó tôi mới nhìn thấy cô đang ngồi trên đất . Cô lạnh run lên, sắc mặt xanh xao. Tôi nghĩ chắc cô bị lạnh cóng. Nói cho tôi nghe đã có chuyện gì xảy ra? Có ai bắt nạt cô chăng?”. “Tôi vừa ăn cơm ở đây nhưng thiếu tiền”. Tiểu Lục ấp úng nói. “Còn thiếu bao nhiêu tiền?” Người phục vụ đứng bên cạnh giúp cô trả lời: “Còn thiếu 60 tệ.” Người đàm ông lập tức rút ra tờ 100 tệ đưa cho người phục vụ. Đúng lúc đó, cà phê và canh nóng được bưng đến. “Cô mau ăn chút canh nóng đi cho ấm người.” Tiểu Lục tham lam húp một ngụm canh to, tuy chẳng có vị gì nhưng đối với cô cảm giác đó rất tuyệt. Người cô lập tức ấm lên. Cô vừa húp canh vừa nói: “Anh đúng là một người tốt”. “Tôi chỉ là người thích giúp đỡ người khác khi gặp hoạn nạn mà thôi.” ” Thế thì anh giúp đúng rồi đấy. Tôi là người đang gặp khó khăn đây.” Tinh thần Tiểu Lục đã bình thường trở lại. “Anh có xem tivi không? Cái người tên Chu Tử Toàn ấy, là tổng giám đốc công tu chứng khoán Thiên Hạ. Anh ta đã bị giết. Chắc anh không tin nhưng chính tôi là người đã phát hiện ra xác anh ta. Hôm nay anh ta đã bị hỏa tang rồi.” “Tôi chưa nghe đến chuyện này bao giờ”. Người đàn ông khẽ cười nói.   CHƯƠNG 23 Anh nắng uể oải chiếu vào văn phòng sở Cảnh sát, họ vừa mới trở về từ công ty chứng khoán Thiên Hạ. Viện kiếm sát qua kiểm tra sổ sách kế toán đã chứng minh cho lời nói của La Tân Thành. Công ty chứng khoán Thiên Hạ đúng là đang có vấn đề nghiêm trọng về tài chính. Mà cái chết của Chu Tử Toàn lại càng làm cho sự việc trở nên phức tạp và khó hiểu. Trở về phòng, việc đầu tiên của Diệp Tiêu là mở ngăn kéo lấy ra cuốn sách “Vụ án mạng ở đường Tân Nguyệt” mà anh mua năm ngoái. Quyển sách có bìa màu đen, ở giữa bìa in hình một căn biệt thự Châu Âu kiểu cũ, bên dưới căn biệt thự là một cánh tay dính máu. Tác giả cuốn sách này chính là Dung Nhan. Anh nhớ, sở dĩ anh mua cuốn sách này là do bị lôi cuốn bởi trang bìa. Ngay đêm đầu tiên khi mua về anh đã đọc một mạch hết quyển sách. Và ngay trang đầu tiên của cuốn sách đã hút hồn anh. Ở tô giới Thượng Hải những năm 30, có một con đường nhỏ tĩnh mịch tên là đường Tân Nguyệt. Trên đường Tân Nguyệt là một căn nhà cổ. Sống trong căn nhà cổ đó là gia tộc họ Từ vốn giàu có nhưng nay đang sa sút dần. Nhược Vân sau khi tốt nghiệp đại học Bắc Kinh trở về Thượng Hải. Vì có quan hệ họ hàng với nhà họ Từ nên cô đã đến nương nhờ họ, ở nhà họ Từ, người mà cô quý nhất là chị họ Lan Na. Nhược Vân thấy người chị họ hình như luôn giấu mình trong nỗi đau thương nào đó. Sau khi Nhược Vân đến ở nhà họ Từ, cô cũng đã phát hiện ra rất nhiều những việc kì lạ. Mỗi khi đêm đến thường xuất hiện những hồn ma. Cho đến một hôm, khi mọi người đang ăn cơm tối nhưng mãi không thấy Lan Na đâu thì đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết. Lan Na từ cầu thang ngã lăn xuống. Hình như cô bị một căn bệnh nào đó giày vò. Nhược Vân hốt hoảng cất tiếng kêu cứu, nhưng những người trong nhà đều phủi tay đứng đó, nhìn sự việc xảy ra một cách lãnh đạm và bàng quan tận đến khi Lan Na tắt thở. Tuy bác sĩ cho rằng cái chết của Lan Na là một tai nạn nhưng Nhược Vân rất hận thái độ vô tình của những người trong nhà đối với chị Lan Na. Cô cho rằng chị họ Lan Na đã bị người ta sát hại Vì thế cô đã mời thám tử trẻ Mạc Uy Liêm đến điều tra giúp. Vụ án lúc đầu rất mơ hồ, có rất nhiều tình tiết mâu thuẫn. Nhược Vân và Mạc Uy Liêm rất nhiều lần rơi vào tình huống nguy hiểm. Vào lúc nguy kịch, Mạc Uy Liêm đã mời cảnh sát đến mở quan tài, khám nghiệm tử thi. Qủa nhiên đã phát hiện ra Lan Na bị đầu độc mà chết. Sau đó mọi người trong nhà họ Từ đều bị liệt vào danh sách đối tượng nghi vấn. Tham lam và dục vọng khiến cho ai cũng có động cơ gây án.Mạc Uy Liêm đã lần được đầu mối của sợi chỉ rối trong những tình tiết phức tạp của vụ án. Cuối cùng đã đưa được vụ án ra ánh sáng, tìm được hung thủ cuối cùng- là một kẻ mà không ai ngờ đến. Đương nhiên những tác phẩm trinh thám xuất sắc đều có kết thúc như vậy, chỉ khác là tất cả những quyển tiểu thuyết trinh thám đó đều không có thứ ngôn từ trau chuốt như thơ như trong cuốn Vụ án mạng ở đường Tân nguyệt. Có lẽ nguyên nhân là bởi vì tác giả quyển tiểu thuyết kia là một phụ nữ. Thế nhưng ngôn ngữ trong các tác phẩm của Agatha Christie lại hoàn toàn thiếu đi tính văn học. Chỉ riêng về điểm này, Dung Nhan có phần nổi trội. Lúc này, Diệp Tiêu đang đọc lại quyển sách.Một năm trước cuốn sách này đã từng làm mưa làm gió. Một dạo trên tivi còn đưa tin mấy ông đạo diễn còn muốn làm một bộ phim truyền hình nhiều tập về cuốn sách này để kỉ niệm một Thượng Hải xưa nhưng đáng tiếc sau đó tác giả không đồng ý nhượng lại bản quyền. Bỗng phòng làm việc vang lên tiếng bước chân gấp gáp của Trịnh Trọng, làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Diệp Tiêu. “Diệp Tiêu, những tài liệu mà cậu bảo tớ tìm đã có trong tay rồi”. Trịnh Trọng nói với vẻ sốt sắng. “Tốt quá. Cậu nói vắn tắt xem nào.” Trịnh Trọng lôi từ trong túi ra mấy tờ giấy nói: “Dung Nhan là người thành phố này. Điều ngạc nhiên là cô ấy xuất thân trong một gia đình nghèo khổ. Qua tìm hiểu được biết bố cô ta bị tàn tật, mẹ cô ta mắc bệnh thần kinh, mấy năm trước đã lần lượt qua đời. Tóm lại gia cảnh cô ta rất hoàn cảnh, nhà vô cùng nghèo. Trước đây thường xuyên phải xin trợ cấp.” Lông mày Diệp Tiêu rung nhè nhẹ: “đúng là đáng ngạc nhiên thật, xem ra trong hoàn cảnh nghèo khó có thể tạo nên trí tuệ của một con người.” “Nhưng Dung Nhan đã dựa vào sức mình để đậu vào khoa Trung văn của một trường đại học nổi tiếng ở phía Nam. Thành tích học tập của cô ta rất xuất sắc, là một sinh viên xuất chúng”.Trịnh Trọng thấy hơi khát nước. Anh cầm cốc nước lên uống liền một hơi sau đó nói tiếp: “Sau khi tốt nghiệp đại học, cô ta trở về thành phố này nhưng không có công việc chính thức mà làm nghề tự do. Chủ yếu là viết bài cho mấy tờ báo và tạp chí ở địa phương. Sau mấy năm, cô ta đã có chút danh tiếng trong giới viết lách.







Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Đói dài cổ..

Đói dài cổ..  Con hươu cao cổ hỏi một con thỏ...

Truyện Cười

21:17 - 26/12/2015

Khi đang giận dữ...

Khi đang giận dữ...Ông nhẹ nhàng đi vào nhà vì không muốn đánh thức v...

Truyện Ngắn

07:27 - 23/12/2015

Thử đổi chỗ cho tôi đi

Thử đổi chỗ cho tôi điMỗi người có vị trí trong cuộc sống của mình và ba...

Truyện Ngắn

06:34 - 23/12/2015

Điều cầu xin của người đã khuất

Điều cầu xin của người đã khuất Trong phòng xưng tội, một phụ nữ...

Truyện Cười

20:25 - 26/12/2015

Gia đình

Gia đìnhĐáng tiếc, thế gian không có bán thuốc hối hận. Th...

Truyện Ngắn

06:27 - 23/12/2015


Polaroid