phá lệ.” “Tại sao?” “Bởi vì theo như mọi người kể lại ở căn phòng đó…” Ông lão cẩn thận nhìn xung quanh, sau đó ghé môi sát vào tai Mã Đạt và nói rất khẽ 2 tiếng: “Có ma.” CHƯƠNG 25 Nghĩa trang. Mưa buổi sớm bao phủ cánh đồng ngoại ô, khói bếp từ trang trại phía xa đang bay lên, hôm nay không phải Tiết Thanh minh cũng không phải Đông chí, nghĩa trang ngoài người chết ra hầu như không một bóng người. Mã Đạt tay phải cầm một bó hoa tươi, tay trái giương ô, nước mưa rơi xuống ô phát ra những tiếng lộp bộp. Anh đi xuyên qua màn mưa, chân bước trên những vũng bùn lầy lội, băng qua hàng ngàn những tấm bia mộ, đến tận phía trong cùng của nghĩa trang. “Vì sao anh đưa tôi đến tận đây?” Dung Nhan hỏi nhỏ với khuôn mặt mệt mỏi. Mã Đạt tiếp tục bước về phía trước: “Bởi vì, hôm nay là ngày giỗ lần thứ 2 của cô ấy.” “Là mộ của chị ta à?” Mặt Dung Nhan biến sắc, cô chỉ muốn quay trở lại, nhưng bị Mã Đạt kéo tay lại. “Bỏ tôi ra, anh làm tôi đau rồi đấy.” Mã Đạt từ từ bỏ tay ra. Dung Nhan cúi đầu, những giọt mưa bay qua mặt cô. Mã Đạt nhìn vào mắt cô nói: “Cô biết cô ấy, đúng không?” “Không, tôi chưa gặp chị ta bao giờ” Mã Đạt gật gật đầu: “Thế thì hôm nay cô sẽ được gặp cô ấy.” Mã Đạt kéo Dung Nhan lên phía trước mấy bước, rồi dừng lại trước một tấm bia bằng đá trắng, giữa tấm bia khắc tên La Tấm Tuyết. Bên trên dòng tên còn khảm một bức ảnh, người phụ nữ trong ảnh đang mỉm cười, đúng vậy, cô ấy rất đẹp, nhưng điều quan trọng hơn là khuôn mặt trong ảnh rất giống Dung Nhan. Ngoài ra, phía dưới bên phải còn khắc một dòng chữ nhỏ: Anh trai La Tân Thành tưởng nhớ. Mã Đạt đặt bó hoa lên trước bia mộ, nước mưa nhanh chóng làm ướt hết cả hoa. Anh đứng mặc niệm một phút, Dung Nhan đứng sau không nói gì, trông họ giống như hai bức tượng. Cuối cùng thì Mã Đạt cũng lên tiếng: “Ngày này hai năm trước, trên con đường cạnh rừng trúc trong thành phố xảy ra một tai nạn ô tô, một người phụ nữ xinh đẹp đã chết dưới bánh một chiếc xe taxi. Người lái chiếc xe đó chính là tôi.” Dung Nhan im lặng một lúc lâu, sau đó thở dài đánh sượt: “Thế giới này thật là nhỏ bé.” “Cô và cô ấy rốt cuộc quan hệ với nhau như thế nào?” Mã Đạt có cảm giác nhất định là đã có chuyện gì. “Không, về phía tôi thì tôi và chị ta không có quan hệ gì” Dung Nhan ngẩng đầu lên, những hạt mưa bay cả vào mắt cô, “Nhưng về phía chồng tôi thì chị ta là vợ trước” Mã Đạt cảm thấy toàn thân ớn lạnh, rất nhiều cảm xúc vụt qua trong đầu óc anh. Thời gian như dừng lại. Trước mắt anh như hiện lên đầy đủ những hình ảnh của hai năm về trước, khuôn mặt của La Tâm Tuyết trước khi chết. Tay anh rời ra, cái ô như bị gió thổi bay mất. Cuối cùng anh đã hiểu. Anh khẽ hỏi: “ý cô là…” “Đúng, cho nên tôi mới nói thế giới này thật nhỏ bé. La Tâm Tuyết là vợ trước của chồng tôi. Chị ta bị tai nạn ô tô mất khoảng một năm sau thì tôi và Chu Tử Toàn lấy nhau.” Mã Đạt nhìn thẳng vào mắt Dung Nhan nói: “Như vậy có thể nói, Chu Tử Toàn, một năm sau khi vợ chết đã lấy một người phụ nữ có khuôn mặt giống vợ mình như đúc, đó chính là cô.” “Đúng thế. Việc này mãi đến sau khi tôi và anh ấy cưới nhau tôi mới biết.” Dung Nhan lại thở dài, sau đó nhắm nghiền mắt lại. “Không, không phải là thế giới nhỏ bé mà là… số phận.” Dung Nhan mở to mắt nhìn vào bia mộ của La Tấm Tuyết nói: “Anh có tin vào số mệnh không?” “Bây giờ tôi đã không thể không tin” Mã Đạt chầm chậm trả lời, “Tôi đã nói rồi, hai năm nay tôi luôn hối hận vì tội lỗi mà tôi đã phạm phải. Tuy họ nói rằng cô ấy tự sát, tôi không phải chịu trách nhiệm. Nhưng tôi không thể tha thứ cho mình, tôi đã thề, ngày này hàng năm sẽ đem đặt trước mộ cô ấy một bó hoa tươi. Nhưng số mệnh lại run rủi tôi gặp cô, có lúc tôi không thể phân biệt rõ hai người, cho nên, mỗi lần gặp cô tôi đều có cảm giác tội lỗi. Tôi muốn thông qua cô để chuộc lỗi.” “Không, anh không có tội, người có tội là tôi.” Dung Nhan trả lời. Đột nhiên đằng sau họ vang lên tiếng nói. “Thế cô đã phạm tội gì?” Mã Đạt và Dung Nhan đều giật nảy mình. Họ quay lại nhìn và thấy một người đàn ông mặc một bộ đồ đen tuyền trông như một hồn ma, tay cầm ô, đứng đó giữa trời mưa. Ngay lập tức Dung Nhan nhận ra anh ta – La Tân Thành. “Vừa nãy cô nói rất hay, tôi đều nghe thấy cả rồi.” Anh ta nhìn thẳng vào mắt Dung Nhan. Mã Đạt nhìn thấy sắc mặt Dung Nhan bỗng trắng bệch, cô trả lời lại một cách lạnh lùng: “Anh đến đây làm gì?” “Hôm nay là ngày giỗ năm thứ hai của em gái tôi, sao tôi lại không được tới chứ?” “Vậy thì tôi về trước đây.” Dung Nhan kéo áo Mã Đạt, cúi đầu bước đi ra ngoài nhưng La Tân Thành gọi giật lại: “Anh ta là ai?” Tất nhiên là anh ta hỏi về Mã Đạt. Mã Đạt gườm gườm nhìn anh ta nhưng không nói gì. “Anh ấy là ai không quan trọng. Anh ấy không can hệ gì đến anh” Dung Nhan trả lời. La Tân Thành nhìn bó hoa đặt trên tấm bia mộ, hỏi Mã Đạt: “Hoa này là của anh hả?” “Vâng, của tôi.” La Tân Thành giương mắt nhìn thẳng vào Mã Đạt nói: “Tôi thấy anh rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải?” Mã Đạt gật đầu, anh đã nhớ ra hết rồi. Anh thở hắt ra một hơi dài rồi từ từ nói: “Đúng, chúng ta đã gặp nhau hai năm trước. Tôi chính là người lái chiếc xe taxi đó” “Quả nhiên là mày.” La Tân Thành bỗng chốc trở nên vô cùng tức giận. Anh nhảy hai bước đến trước mặt Mã Đạt, nắm lấy cổ áo đẩy Mã Đạt ngã lên trên một tấm bia. Lưng Mã Đạt va vào tấm bia đá, nước mưa làm ướt hết lưng áo, chiếc ô ở trong tay cũng văng xuống đất. “Dừng lại đi” Dung Nhan từ phía sau vội hét lên. La Tân Thành vẫn nắm chặt cổ áo Mã Đạt, trợn mắt lên nhìn Mã Đạt nói dằn từng tiếng: “Mày còn dám vác mặt đến đây à? Hai năm trước khi em gái to gặp tai nạn, nếu cảnh sát không ngăn lại thì tao đã đánh chết mày rồi.” Mã Đạt cảm thấy nóng đỏ cổ họng, anh nhắm mắt lại bình tĩnh nói: “Thế thì hôm nay anh đánh chết tôi đi.” La Tân Thành vung nắm đấm lên. “Đây là nghĩa trang.” Đột nhiên Dung Nhan hét lên từ phía sau La Tân Thành: “La Tân Thành, anh đánh anh ấy ở đây, em gái anh sẽ cảm thấy không vui đâu.” Tiếng cô rất dõng dạc, vang lên trong tiếng mưa gió nơi hiu quạnh này. La Tân Thành như bị điện giật vội dừng tay lại. Dung Nhan nói tiếp: “Anh ấy vô tội. Đấy là sự lựa chọn của em gái anh, anh không nên oán trách ai cả.” Cuối cùng La Tân Thành thở dài, thu nắm đấm lại và từ từ buông cổ áo Mã Đạt ra. Mã Đạt thở dốc, đứng lên khỏi bia mộ. Dung Nhan đưa cho anh cái ô, nhưng anh không chịu bật lên mà cứ đứng đấy mặc cho nước mưa làm ướt hết người. “Tại sao cô lại đi cùng với nó?” La Tân Thành nhìn Dung Nhan hỏi. “Việc này không liên quan gì đến anh” Dung Nhan lắc đầu, kéo tay Mã Đạt: “Mã Đạt chúng ta về thôi.” Mã Đạt nhìn lại mộ La Tấm Tuyết lần cuối rồi bước theo Dung Nhan. Đằng sau anh vọng lại tiếng La Tân Thành: “Đừng để tao nhìn thấy mặt mày lần nữa.” Họ đi như chạy ra khỏi nghĩa trang, tìm đến chỗ đỗ xe của Mã Đạt. Dung Nhan giục: “Chúng ta mau về thôi.” Mã Đạt nổ máy xe nhanh chóng chạy lên đường cao tốc, từ đây về thành phố chỉ mất 20 phút xe chạy. Anh nghe thấy Dung Nhan hỏi từ phía sau: “Vừa nãy anh ta có làm đau anh không?” Mã Đạt lắc đầu. “Anh nói dối, anh nhìn xem ở cổ có mấy vết hằn đỏ đấy” Dung Nhan nhẹ nhàng nói, giọng cô đã hiền hòa trở lại. Qua chiếc gương, Mã Đạt thấy cổ mình đúng là có vết hằn đỏ thật. Anh nhấn mạnh chân ga nói: “Dung Nhan, cô đừng hỏi nữa, bây giờ tôi sẽ đưa cô về nhà.” “Không, tôi muốn hỏi. Nếu hai năm trước, anh trai của La Tấm Tuyết và anh đã gặp nhau, vậy thì tại sao anh lại không biết Chu Tử Toàn là chồng của La Tấm Tuyết?” “Tôi không biết, sau khi sự việc xảy ra, toi chỉ thấy anh trai cô ấy, tất cả công việc cần giải quyết đều do anh trai cô ấy làm, xem ra La Tân Thành rất yêu quý em gái mình. Khi đó tôi cũng thấy lạ, vì sao không thấy chồng cô ấy xuất hiện, tôi thậm chí còn không biết chồng cô ấy là ai.” Mã Đạt nhìn Dung Nhan rồi nói. “Vừa nãy ở ngoài nghĩa trang, cô có chú ý đến tấm bia mộ của La Tấm Tuyết không. Tấm bia ấy cũng do La Tân Thành làm, trên bia mộ không có tên Chu Tử Toàn. Thông thường bia mộ phải do người chồng làm cho vợ.” “Đúng, tôi có để ý đến.” “Điều đó nói lên cái gì?” Dung Nhan nhắm mắt lại, nói: “Có lẽ quan hệ giữa chồng tôi và La Tấm Tuyết không được hạnh phúc như người ta đồn.” ° ° ° Dấu chân. Diệp Tiêu nhìn thấy trên sàn nhà nhẵn bóng có mười mấy dấu chân. Anh cẩn thận khoanh mấy vòng quanh những dấu chân đó. Đây là dấu chân của loại giày nam. Trận mưa đêm qua đã là cho những con đường quanh đây dính dầy bùn đất nên những dấu chân trông càng rõ hơn. Đương nhiên những dấu chân người trong một ngày mưa chưa nói lên điều gì. Sáng sớm nay khi Diệp Tiêu đến trên tiền sảnh của công ty chứng khoán Thiên Hạ đã có vô số dấu chân nam nữ. Nhưng cái làm cho Diệp Tiêu chú y là… đây là cửa phòng làm việc của Chu Tử Toàn. Phòng làm việc của Tống giám đốc nằm ở cuối hành lang, phía trước cửa phòng 10m là văn phòng của cô thư kí Tang Tiểu Vân. Từ văn phòng của Tang Tiểu Vân đến trước cửa phòng làm việc của tổng giám đốc là một đoạn hành lang dài khoảng 10m, hai bên không có phòng hoặc đoạn rẽ nào. Bây giờ Diệp Tiêu đang đứng ở chỗ hành lang đó, đối diện với của phòng làm việc của tổng giám đốc. Trước mặt anh là hàng chục dấu chân, có cái hướng lên phía trước, có cái hướng về phía sau, nhưng tất cả những dấu chân đó đều quy tụ về cửa phòng làm việc của tổng giám đốc. Sau một phút, Diệp Tiêu cho gọi Tang Tiểu Vân. Anh hỏi một cách lạnh lùng: “Cô Tang, hôm qua có ai vào đây không?” “Hôm qua? Không ạ, từ tuần trước khi anh và anh Trịnh cùng đến xem xét rồi về, phòng làm việc của tổng giám đốc đóng cửa suốt, không có ai vào cả.” Diệp Tiêu đã hiểu. Anh nhìn những dấu chân rồi nói: “Cám ơn cô, cô có thể giúp tôi mở cửa được không?” “Tất nhiên là được.” Tang Tiểu Vân nhìn Diệp Tiêu một cách khó hiểu, sau đó lấy từ trong ngăn kéo ra chiếc chìa khóa của phòng tổng giám đốc. Trước tiên Diệp Tiêu dùng một mảnh vải lau sạch gót giày của mình, sau đó đưa mảnh vải cho Tang Tiểu Vân. Cô cũng bắt chước Diệp Tiêu lau sạch gót giày. Diệp Tiêu gật đầu: “Được rồi, cô mở cửa đi.” Tang Tiểu Vân đi đến trước cửa, dùng chìa khóa mở cửa phòng. Cô bước vào căn phòng làm việc của tổng giám đốc đã lâu không có hơi người. cô nhìn quanh đồ đặc trong phòng, rồi bỗng kêu lên: “Trời ơi.” Dự đoán của Diệp Tiêu quả không sai, phòng làm việc của Chu Tử Toàn đã bị lục tung. Tất cả các ngăn kéo đều bị kéo tung ra. Giấy tờ rơi lả tả dưới đất. Một loạt những đồ lung tung được vứt đầy trên bàn, ngay cả đến két bảo hiểm cũng bị mở. Nhưng đối với Diệp Tiêu, cái hiện lên rõ nhất trên sàn nhà là một dấu chân màu đen. Tang Tiểu Vân tròn xoe mắt nhìn Diệp Tiêu, sợ hãi đến nỗi không nói thành lời. “Đừng sợ.” Diệp Tiêu an ủi cô, sau đó dùng điện thoại di động gọi về cục xin tiếp viện. 20 phút sau, các thành viên của tổ khám nghiệm hiện trường đã có mặt, họ bận rồn xông vào phòng để tiến hành công việc, chốc chốc đèn flash của máy ảnh chụp hiện trường lại lóe lên trong phòng. Diệp Tiêu và Tang Tiểu Vân đứng đợi ở bên ngoài, Trịnh Trọng được tin cũng đã có mặt ngay. “Trịnh Trọng, xin anh hãy tin tôi, chìa khóa phòng làm việc của tổng giám đốc lúc nào cũng ở trong ngăn kéo của tôi, tôi không đưa nó cho bất cứ ai. Những ngày này tôi cũng không thấy có ai vào đây cả.” Tang Tiểu Vân lo lắng nói với họ. “Tiểu Vân à, tất nhiên là chúng tôi có tin cô.” Trịnh Trọng đã rất thân thiết với Tang Tiểu Vân nên anh đã dùng cách xưng hô thân mật này. Sau đó, anh quay người lại nói với Diệp Tiêu: “Nhưng vừa nãy, người của tổ khám nghiệm nói cửa và khóa đều không có dấu vết bị cậy phá, chắc chắn là người này đã dùng chìa khóa mở cửa vào phòng.” “Hiển nhiên, người đêm qua vào đây có hai khả năng, khả năng thứ nhất, đó là hung thủ đã giết Chu Tử Toàn, hắn lấy được chìa khóa trên người Chu Tử Toàn. Khả năng thứ 2, chính là người trong nội bộ công ty chứng khoán Thiên Hạ. Diệp Tiêu đột nhiên ngoảnh lại hỏi Tan Tiểu Vân: “Cô Tang, ngoài cô và Chu Tử Toàn ra còn ai có chìa khóa phòng làm việc của tỏng giám đốc không?” “Phòng hành chính có một cái.” “Ngoài trưởng phòng Hanh chính ra thì còn ai được giữ chìa khóa này?” “Phó tổng giám đốc La và chủ tịch hội đồng quản trị Hoàng ạ.” Trịnh Trọng lắc đầu nói: “Điều đó chẳng có tác dụng gì đâu. Lần trước đến đây chúng ta đã không thấy có đồ vật gì có giá trị rồi. Nếu Chu Tử Toàn đúng là có vấn đề, anh ta sẽ không dại gì để lại những thứ quan trọng ở phòng làm việc của mình đâu.” “Có những thứ, tuy nhìn bề ngoài không thấy giá trị gì, nhưng đối với một số người lại là rất quan trong. Hoặc là lần trước khi chúng ta đến có thể do sơ suất đã bỏ qua điều gì đó không nổi bật chẳng hạn.” Diệp Tiêu vừa tiếp tục quan sát phòng làm việc vừa nói, “tóm lại người đêm qua lọt vào đây dứt khoát là muốn tìm một số vật quan trọng. Có lẽ, những vật này chính là mấu chốt cho việc phá án của chúng ta.” “Có thể là như vậy.” Trịnh Trọng chỉ còn cách gật đầu, nói: “Đúng rồi, tôi đã hỏi bảo vệ ở tầng dưới, cửa lớn của tòa nhà mở suốt đêm, nửa đêm ai muốn vào cũng được nên không điều tra được điều gì.” Lúc này tổ khám nghiệm đã đi ra. Họ đã hoàn thành nhiệm vụ, ra dấu cho Diệp Tiêu và mấy người có thể vào. Khi đó Diệp Tiêu kéo một đồng nghiệp mà anh quen nhất hỏi: “Kết quả giám định dấu chân thế nào?” “Khó nói lắm, nhưng từ dấu chân có thể tính toán được người đó cao khoảng từ 1 mét 75 đến 1 mét 8, cân nặng khoảng 65 đến 75kg, chỉ có thế thôi.” “Thế còn vân tay, có tìm được không?” “Không tìm được vân tay, người này có khả năng đã đi găng tay.” Diệp Tiêu gật đầu: “Mình hiểu rồi, cảm ơn cậu,” “Chúng ta mau vào thôi.” Trịnh Trọng giục Diệp Tiêu. Họ bước vào phòng làm việc của Chu Tử Toàn, trong phòng tất cả vẫn giống như lúc trước Diệp Tiêu đã nhìn thấy. Diệp Tiêu nhờ Tang Tiểu Vân tìm trong đống giấy tờ rơi dưới đất xem có cái gì quan trọng không. Trịnh Trọng thì giúp sắp xếp chúng lại. Diệp Tiêu cẩn thận xem xét kỹ từng chiếc ngăn kéo, nhưng mọi thứ đều bị bới tung lên, chẳng tìm được điều gì đặc biệt. Anh còn cẩn thận em lại chiếc két bảo hiểm bị mở. Thực ra lần trước bọn anh đã xem cả rồi, bên trong chẳng có gì, bây giờ cũng vậy. “Chẳng có gì quan trọng cả, toàn là tài liệu nghiệp vụ và các tư liệu thông thường thôi.” Tang Tiểu Vân vừa thu dọn vừa nói. Diệp Tiêu nhíu mày nhìn khắp phòng một lượt, nhưng vẫn chẳng thấy manh mối gì. Sau đó anh để y đến cái máy vi tính, thế là anh vội mở máy, nhưng không thể nào xâm nhập được vào hệ thống, hóa ra toàn bộ ổ cứng đã bị mã hóa, mọi thứ đều trống trơn. “Ai đã động đến máy vi tính vậy?” Anh lớn tiếng hỏi. Tang Tiểu Vân chạy đến xem, kinh ngạc nói “Sao thế này? Lần trước chúng ta vào nó vẫn còn tốt mà.” “Không còn nghi ngờ gì nữa, là thằng cha đêm qua làm rồi, có lẽ hắn đã lấy được cái gì đó trong máy, sau đó thủ tiêu chứng cứ.” Trịnh Trọng cũng lại gần xem. Diệp Tiêu đứng bên cạnh cửa sổ, bên ngoài, thành phố chìm trong mưa. Đột nhiên anh nghĩ ra điều gì đó, vội quay đầu lại hỏi Tang Tiểu Vân: “Hôm nay sao tôi không thấy La Tân Thành nhỉ?” “Phó tổng giám đốc La ạ? Thấy mọi người nói anh ấy sáng nay không đi làm.” Cô ta trả lời một cách lơ mơ. Trịnh Trọng vội vàng reo lên: “Mẹ kiếp, đúng là thằng cha này rồi.” Diệp Tiêu từ từ quay đầu lại, mắt nhìn về phía đằng sau Trịnh Trọng. Trịnh Trọng vẫn còn đang hưng phấn nói với Diệp Tiêu: “Đúng rồi, đúng thằng cha này rồi. Xem ra La Tân Thành đã bỏ trốn rồi. Đêm qua chính anh ta đã vào phòng này. Anh ta là phó tổng giám đốc, có thể lấy được chìa khóa phòng này mà.” Nhưng Trịnh Trọng lại thấy Diệp Tiêu lắc lắc đầu, lại còn dùng tay ra hiệu im lặng. Ngay sau đó, anh nghe thấy tiếng của Tang Tiểu Vân: “Phó tổng giám đốc La.” Trịnh Trọng quay đầu lại, vừa lúc đó, La Tân Thành mặc một chiếc áo gió đen bước đến đằng sau anh. Trịnh Trọng đứng lặng, mắt trợn ngược, không biết phải nói gì. La Tân Thành chủ động nói trước. Mặt anh ta trắng bệch, trên quần áo dính đầy bùn đất, trông có vẻ rất bụi bặm: “Xin lỗi các anh, tôi vừa nghe thấy ở đây có việc xảy ra, tình hình có vẻ tồi tệ quá.” “Xin lỗi, sáng nay anh đã đi đâu vậy?” “Thật có lỗi quá, khi đi tôi đã không thông báo cho công ty. Hôm nay là ngày giỗ của em gái tôi, sáng nay tôi đến nghĩa trang ngoài thành phố để thắp hương.” La Tân Thành cúi đầu trả lời với vẻ có lỗi. Diệp Tiêu gật đầu, bước đến trước mặt anh ta nói: “Hóa ra là như vậy, xin anh đừng để y đến những lời anh bạn đồng nghiệp của tôi vừa nói, anh ấy chỉ muốn đùa một chút thôi, chứ không nghi ngờ gì anh thật đâu.” “Không sao.” La Tân Thành bình tĩnh mỉm cười, “Tôi biết, ở đây có nhiều đối tượng bị nghi vấn à.” ° ° ° 21 giờ 40 phút, Mã Đạt đã hoàn thành cuốc xe thứ 17 của mình. Một đôi nam nữ đã xuống khỏi xe anh ở cửa rạp chiếu phim. Bây giờ Mã Đạt cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.Hôm nay anh dậy từ 5 giờ sáng, trước hết chya5 đến bán đảo Hoa Viên đưa Dung Nhan đến nghĩa trang ngoại ô, rồi lại đưa cô về. Sau đó chạy đi, chạy lại trong cái thành phố to lớn này cả một ngày không nghỉ. Tuy sáng sớm đã phải đến nghĩa trang nhưng công việc hôm nay vẫn rất tốt, có lẽ do trời mưa nên thiếu xe. Chỉ có một lần vào buổi chiều, có một người khách muốn đến con đường nhỏ cạnh rừng trúc, anh đã từ chối. Anh không muốn đi qua chỗ đó, nhất là lại vào hôm nay. Vì thế anh chỉ lấy của người khách nọ một nửa tiền so với số tiền báo trên đồng hồ. Mắt Mã Đạt nháy liên tục, anh cho xe dừng lại cạnh một đoạn đường ngang, sau đó tắt máy, tựa đầu vào ghế và nhắm mắt lại. Ngay lập tức, trong đầu anh hiện lên đôi mắt của La Tấm Tuyết 2 năm trước, sau đó trước mắt lại phảng phất hiện lên đôi mắt của Dung Nhan. Khuôn mặt của hai người phụ nữ thay nhau xuất hiện, khiến anh không tài nào phân biệt được. “Không.” Mã Đạt ngồi thẳng dậy, giụi giụi mắt cho tỉnh lại. Anh nhìn ra bên ngoài, mưa vẫn rơi đều đều trên kính chắn gió, anh thở dài. Anh nghĩ đã đến lúc phải đếm thử xem doanh thu trong ngày hôm nay thế nào. Anh nhẩm tính hôm nay là ngày thu nhập cao nhất trong tháng. Tổng cộng có 7 tờ 100 tệ, một vài chục tệ lẻ và mấy trăm tệ khách thanh toán bằng thẻ. Đương nhiên, anh còn đếm được rất nhiều tiền lẻ nữa. Bỗng nhiên Mã Đạt có cảm giác một trong những tờ 100 tệ có gì đó không được thuận mắt cho lắm. Phản ứng đầu tiên của anh là tiền giả, anh vội bật đèn trong xe, giờ lên xem cận thận, không phải tiền giả, mà trên tờ tiền viết chi chit những chữ là chữ. Mã Đạt cảm thấy rất kỳ lạ, anh soi lên đèn xem đi, xem lại, mấy phút sau, mặt anh bỗng trắng bệch, ngồi bất động, mắt dán chặt vào tờ tiền. Mặt chính tờ tiền có một hàng chữ được viết bằng mực xanh, nét bút khá phóng khoáng và đặc biệt. “Mã Đạt, mày đã lấy đi thứ không phải là của mày, nếu mày không đưa lại, thần chết sẽ đến gõ cửa nhà mày.” Đây là một lời đe dọa. Mã Đạt lo sợ nhìn hàng chữ viết trên tờ tiền, tim đập thình thịch. Anh đưa tờ tiền đến gần đèn soi thật kỹ, đúng là hàng chữ đó, rất rõ ràng. Ngoài ra không còn cái gì khác. Anh đọc lại dòng chữ trên tờ tiền, đặc biệt là câu cuối cùng: “Thần chết sẽ đến gõ cửa nhà mày.” Lúc này anh mới cảm nhận đây thực sự là lời đe dọa. Có lẽ Dung Nhan nói đúng, đây là một âm mưu lớn, đầy nguy hiểm, anh không nên dính vào. Nhưng Mã Đạt đã bị cuốn vào rồi, anh không thể tự dứt ra được nữa. “Mày đã lấy đi thứ không phải của mày.” Mã Đạt tập trung chú ý vào câu này, anh lắc đầu một cách mơ hồ. Người này nói không rõ là mình rốt cuộc đã lấy đi cái gì? Thực tế là anh chưa bao giờ lấy cái gì của ai. Chết tiệt, tờ tiền này ai đưa cho mình nhỉ? Mã Đạt cố nhớ lại nhưng hôm nay anh chạy quá nhiều chuyến, những hơn 17 cuốc xe. Ngay cả những ai trả tờ 100 tệ anh con chả nhớ, chỉ biết 7 tờ 100 là của 7 người khác nhau trả cho anh. Nhưng Mã Đạt cũng không nhớ 7 người đó là những người nào. Anh không có ấn tượng sâu nào về bất kì ai trong họ. Vì chạy xe quá nhiều lại rất mệt mỏi, nên anh chẳng chú ý đến hình dáng của khách cũng như chẳng chú ý đến những tờ tiền khách trả. Mã Đạt ý thức rõ ràng rằng, anh đã bị người khác theo dõi. Người này thậm chí còn ngồi xe của anh, trả cho anh tờ 100 tệ, trên đó viết hàng chữ đe dọa. Người mà đã làm những việc đó với trình độ cao như vậy thì việc lấy mạng anh chắc chắn dễ như trở bàn tay. Mưa mỗi lúc một nặng hạt. Ánh đèn trong xe soi rõ khuôn mặt Mã Đạt, tay anh run run cất tờ tiền vào ví, sau đó nổ máy xe, phóng đi trong mưa. ° ° ° “Diệp Tiêu, vẫn chưa về à?” “Em còn tìm tài liệu.” Diệp Tiêu cắm đ