a muốn dùng nó để truy đuổi và chặt đầu những con quái thú. Vladimir không tin rằng người đàn bà là kẻ thù của mình. Dù cô ta có nhìn anh bằng ánh mắt hoang dã, dữ tợn, nhưng lúc đó cô đang chói mắt và anh không thấy nét thù hằn trong tia mắt đó. Anh tìm một nguyên nhân khác, rất có thể người đàn bà đã xuất hiện để cảnh báo anh. Đúng, cô ta không muốn anh lên đảo. Có nên nghe theo lời cô ta? Vladimir không phải người hèn nhát, nhưng anh cũng biết pháp thuật của anh có những ranh giới nhất định. Thêm nữa, chẳng nên để John lúc đến đây chỉ còn thấy xác anh. Tốt nhất là nên rút lui bây giờ. Anh lại ngồi xuống ghế và dùng mái chèo đẩy ngược vào những cây lau sậy xung quanh. Chúng mọc cứng đến mức có thể dùng nơi này làm nơi đậu thuyền. Dùng hết sức, anh từ từ gỡ mình ra khỏi khu vực sát bờ đảo. Vladimir không khỏi có cảm giác mừng khi thoát ra mặt nước bên ngoài. Anh nhìn một lần nữa về phía hòn đảo, nơi những đám mây hơi nước ẩm ướt và mỏng manh đang dần dần lan rộng. Và anh thề đây sẽ không phải là lần cuối cùng anh đến nơi đây. Vladimir chèo thuyền quay trỡ lại. Dù hiện chưa nhìn thấy bờ nhưng tình huống dễ định hướng, Vladimir tin anh không thể lạc. Lần trở về này anh hầu như không chú ý đến khung cảnh xung quanh, anh quá bận bịu với những suy nghĩ của riêng mình. Anh đã không nhìn thấy một Người Sói, thay vào đó là một người đàn bà hoang dại lõa lồ, như một nữ chiến binh trong các bộ phim giả tưởng. Cô ta tìm gì trên hòn đảo đó? Anh không biết câu trả lời, nhưng anh mong rồi anh sẽ tìm ra. Thời gian nghỉ ngơi ban nãy đã khiến anh lại sức. Vladimir chèo thuyền rất mạnh, con thuyền đi mỗi lúc mỗi nhanh hơn. Vừa chèo, anh vừa cân nhắc liệu có nên kể cho Oleg Blochin nghe chuyện vừa rồi hay không. Rất có thể Blochin sẽ có lời giải thích. Vladimir biết rằng người dân vùng này còn lưu truyền rất nhiều những câu chuyện cổ xoay quanh hòn đảo thần bí nằm giữa lòng hồ lớn. Dù sao chăng nữa, rõ ràng người đàn bà tóc vàng cầm cây kiếm cong không phải là một hình ảnh do anh tưởng tượng ra. Con thuyền đè sóng, trôi nhanh về phía trước như đang được gắn động cơ vô hình. Đột ngột, có cái gì húc mạnh vào mạn thuyền bên phải! Vladimir rút mái chèo lên, anh hơi bối rối. Dĩ nhiên, rất có thể đó là cái gì đó đang bơi va phải thuyền, ví dụ một khúc gỗ lớn hoặc một cành cây lớn. Nhưng nếu thế thì anh sẽ phải nhìn thấy nó. Vladimir nghĩ vậy và bật đèn pin, soi xuống mặt nước xung quanh. Anh không phát hiện ra vật gì. Chỉ có những lọn sóng lăn tăn, lấp lánh nhè nhẹ như một làn thủy tinh nhảy múa. Vladimir cũng không tin trong hồ này lại có thể có những con cá lớn tới mức gây lực đập mạnh như vậy. Chắc chắn phải là một vật thể khác. Vladimir quỳ trong thuyền và đột ngột cảm thấy mình vô cùng đơn độc. Cũng có thể một phần vì làn sương mù đang câm lặng bao quanh. Chàng thanh niên tiếp tục chiếu đèn xuống nước. Anh đảo đèn qua lại, hy vọng dụ được đối phương. Nó đến. Nhưng nó đến từ phía sau lưng, anh đâu có thể cùng lúc chiếu sáng tới mọi hướng. Có cái gì đó lao thật nhanh lên khỏi mặt nước, bám vào gờ thuyền. Thực thể đó kéo chiếc thuyền nghiêng về một bên, kéo người anh giật trở lại. Anh cố gang xoay người và nhìn thấy hai bàn tay đang giằng lấy gờ thuyền. Không, không phải tay người! Vladimir biết chắc chắn, đây là hai chi trước của Người Sói… Anh không nhìn thấy đầu Người Sói, nó còn ngập dưới nước. Nhưng hai cẳng trước của nó kéo mỗi lúc mỗi mạnh hơn. Rõ ràng quái vật đang muốn lật úp con thuyền xuống, bởi nếu cùng trôi xuống nước thì Người Sói mạnh hơn con người rất nhiều. Chàng thanh niên người Nga rút súng ra. Bất chấp mạo hiểm trọng lượng của anh sẽ khiến con thuyền nghiêng mạnh hơn, Vladimir tiến về phía đuôi thuyền để nhìn con quái vật cho rõ hơn. Có cái gì tối tối phía dưới làn nước. Rất có thể đó là cái đầu. Chàng thanh niên người Nga ngắm xuống dưới. ơ cự ly gần như thế này, Vladimir chắc chắn anh không thể bắn trượt đầu con quái vật. Nhưng sự việc xảy ra khác hẳn. Con quái vật hình như linh cảm và đoán trước được chuyển động của đối thủ. Nó cong móng vuốt kéo con thuyền mạnh hơn, nhưng chỉ để đột ngột thả mạn thuyền ra trong tích tắc ngay sau đó. Con thuyền bật trở lại, chòng chành mạnh như một vòng cao su. Viên đạn ra khỏi nòng, bắn đi đâu đó, không tới đích. Thân hình Vladimir giật về, đập vào tay lái. May mà chàng thanh niên người Nga kịp cuộn người nhó lại, nếu không có lẽ anh đã bật nhào qua mạn thuyền, rơi xuống nước. Anh quỳ lom khom trong con thuyền chòng chành dữ dội. Mặc dù vậy, anh vẫn nhìn ngay về hướng nghi có Người Sói đang bơi. Nước sủi bọt một vùng rộng. Vô số bong bóng nổi lên từ dưới sâu, nhưng Vladimir không nhìn thấy đối thủ nữa. Nó đã lặn mất. Anh không chửi rủa, nhưng Vladimir giận dữ nắm chặt hai tay. Tình huống trông dơn giản đến như thế, vậy mà cuối cùng lại là một phát đạn trượt mục tiêu. Anh không tin vào vẻ an lành hiện thời. Quái vật đã phát hiện ra anh, nó đã ngửi thấy mùi máu, và anh biết chắc nó sẽ tấn công anh lần thứ hai. Nửa phút sau đó trôi qua trong tĩnh lặng hoàn toàn. Vladimir thậm chí còn bạo gan bật đèn lên, soi xuống vùng nước xung quanh, nhưng anh không nhìn thấy một bóng đen nào. Chàng thanh niên thấy bực mình hơn nữa. Băng đạn của anh hiện vẫn còn nhiều, đủ để giết một con Người Sói thứ hai hoặc thứ ba. Phải cảnh giác tối đa! Vladimir tắt đèn pin, giơ tay với lấy mái chèo. Chính tại thời điểm anh muốn chọc mái chèo xuống nước, con quái vật lại đột ngột hiện hình. Chẳng xa anh là bao nhiêu, một tấm thân khổng lồ vọt lao lên từ mặt nước, lượn một hình bán nguyệt. Chính nó! To lớn, mạnh mẽ, đen như than, to hơn một con Người Sói bình thường rất nhiều. Con quái vật này thuộc loại khổng lồ. Nó há ngoác móm ra, như muốn đớp gọn một con mồi trong khi đang nhảy. Không có con mồi nào trong không khí, vậy là lực hút của trái đất lại kéo con vật quay trở lại mặt nước. Nó lặn nhanh như chớp, biến xuống dưới sâu. Mọi việc xảy ra quá nhanh, Vladimir không kịp rút súng. Nhưng giờ thì anh biết chắc một điều. Con quái vật từ thuở hồng hoang là có thật và những người dân trong ngôi làng bên bờ hồ này hoàn toàn không hoảng sợ vu vơ. Một người đàn bà tóc vàng và một con chó sói khổng lồ! Thật không thể tưởng tượng được, nó giống như một chuyện cổ tích, chứ không phải hiện thực! Nhưng chắc chắn giữa hai nhân vật hết sức đối chọi đó phải có một mối liên quan nhất định. Chắc chắn John sẽ giúp anh tìm ra. Vladimir bây giờ đã biết Người Sói rời hòn đảo bằng cách nào. Nó biết bơi, nó bơi vào bờ hồ và ăn thịt người. - Tao sẽ đánh cho mày gãy hết răng! – Vladimir hổn hển nói. Anh tóm lấy mái chèo. Mặt anh nhễ nhại mồ hôi và còn đọng cả vài giọt nước bắn ra từ đợt giằng co vừa rồi. Con thuyền bây giờ đã bớt chòng chành. Chàng thanh niên người Nga không tính đến khả năng bị tấn công lần nữa. Những suy nghĩ của anh chảy tới một tương lai gần. Anh tự hỏi, con quái hôm nay bơi qua lòng hồ vào bờ để làm gì. Phải chăng chỉ để tóm cổ anh, hay nó còn một mục tiêu nhất định nào khác? Hay mục tiêu đích thực của nó chính là ngôi làng ở phía bên kia bờ hồ? Nếu quả đúng như vậy thì thật khủng khiếp. Trong làng là những người dân hoàn toàn vô tội, vô phương kháng cự. Giờ này chắc họ đang ngủ yên, họ sẽ là những con mồi hết sức dễ dàng cho Người Sói. Nỗi lo ngại thúc anh về trước. Vladimir chèo thuyền nhanh hơn khi anh đi từ hồ ra đảo. Anh chỉ thơ ra nhẹ nhàng khi nhìn thấy hình bóng lờ mờ của những ngôi nhà bên bờ hồ. Giữa đám nhà có vài cây đèn đường còn sáng. Những quần sáng cô đơn chủ yếu tập trung vào khu vực gần ga, dù vào giờ này chẳng còn con tàu nào chạy tới nơi này. Trước khi đến được dải lau sậy mọc ven bờ hồ, chàng thanh niên lại dùng cây đèn pin soi xuống nước, anh muốn buộc con thuyền trở lại cây cầu gỗ. Anh gặp may, thuyền anh đang hướng gần như chính xác vào phía đó. Vladimir chỉ phải xoay vòng chút ít, rồi anh đưa được con thuyền tới phần cuối khúc cầu gỗ bên bờ. Phần còn lại là trò chơi con trẻ. Anh buộc chặt con thuyền và không khỏi cảm thấy sung sướng khi thấy dưới chân mình lại là những ván gỗ bình yên, mặc dù chúng đã hơi có phần cong và mềm. Đầu gối vẫn còn chưa hết run, Vladimir bước lên bờ. Không thấy bóng dáng Người Sói đâu. Không có bóng tối nào lướt qua. Anh là thực thể hai chân duy nhất trong toàn khu vực. Anh lại theo con đường mòn nhỏ quay lại ngôi làng. Vladimir lấy hơi thật sâu, những sợi dây thần kinh của anh dần dần bình tĩnh lại. Chàng thanh niên đang nghĩ xem Oleg sẽ nói gì khi nghe anh kế những khám phá của mình. Có lẽ anh ta sẽ chẳng nói gì đâu, nhưng chắc anh ta sẽ không nghĩ là mình bịa chuyện. Người bình thường chẳng ai có thể bịa ra những chuyện như vậy, với những chi tiết cụ thể đến từng chân tóc. Vào đến làng, anh cảm thấy bầu không khí yên ắng sao thật nặng nề. Trên mặt hồ ít ra còn có gió nhẹ. Không khí ở đây, ngược lại, đứng lặng lẽ như một khối vô hình màu đen, đặc như bông, phủ kín cả không gian bao quanh những ngôi nhà. Những đám mây trên bầu trời đã dày lên. Chúng đã phủ kín đa số những khoảng trời ban nãy còn trong, Vladimir đưa mắt nhìn mãi mà không nhìn thấy ngôi sao nào. Ngôi nhà của Oleg nằm hoàn toàn trong tĩnh vắng. Không một cửa sổ sáng đèn. Chắc chắn Oleg và vợ anh ta đã lên giường, nhưng có lẽ Oleg cũng chẳng ngủ được đâu, sau những gì anh ta vừa trải qua trong ngày. Trước khi mở cánh cửa vào chái nhà xây thêm, Vladimir nghe một tiếng kẹt cửa vọng tới từ dãy phố đối diện. Anh xoay người lại. Đầu tiên anh không nhìn thấy ai, sau đó mới phát hiện ra bóng người đang từ từ hiện lên lờ mờ trong khe cửa hở. Đó là một người đàn bà. Khi nghe giọng nói, anh nhận ra là bà đã rất già. Bà nói vọng qua con đường nhỏ, cảnh báo chàng trai. - Giờ này mà còn đi ra ngoài đường và đi trong bóng tối là không hay đâu! Vào nhà đi, con trai, vào nhà đi! - Tại sao? - Bóng đêm ở đây độc ác, rất độc ác. Cứ tin lời bà già này thì hơn! Anh tin lời bà, nghe thấy tiếng bà đóng cửa từ phía bên trong. Đó cũng là dấu hiệu để Vladimir bước vào trong. Chàng thanh niên cảm thấy thoải mái khi lại về tới đây. Bốn bức tường nhà cho anh cảm giác đã bỏ lại tai họa lớn đằng sau lưng. Anh cũng không muốn tin rằng Người Sói lại theo anh tới tận đây và đang lẩn quất trong ngôi làng này. Nếu anh đoán không lầm thì con quái cũng không khỏi có phần bối rối vì cuộc đụng độ. Không quen lối, Vladimir cẩn thận bật đèn pin lên rồi mới bước chân vào trong. Anh theo những bậc cầu thang rất hẹp đi lên trên, qua một khoảng hành lang ngắn, dẫn tới căn phòng anh ở. Ngay ở bước chân đầu tiên, Vladimir đã có cảm giác rõ rệt là trong phòng có người. Anh đã muốn rút vũ khí ra thì nghe thấy giọng nói. Nó vang lên từ bóng tối, giọng của Oleg Blochin. - Cứ vào đi, anh bạn. Tôi đang chờ anh đây. Vladimir bước vào phòng. Vì Oleg ngồi trong bóng tối, vị khách quyết định bật đèn lên. - Chào người trở về từ cõi chết. – Blochin nói – Tôi cứ tưởng chỉ còn gặp được xác anh… Nghe xong câu đó, Vladimir bật cười. Anh ngồi xuống giường và đưa hai bàn tay lên ôm mặt. Rồi anh gật đầu với bạn mình. - Tôi rất tiếc là đã không nói cho anh biết, nhưng mà tôi vội quá. - Để tôi đoán anh vừa đi đâu về nhé? - Vâng. - Anh vừa ra hòn đảo đó. Vladimir lắc đầu. - Không hẳn. Tôi chỉ tới gần nó, cho tới khi nhìn được một chút. – Anh mỉm cười – Nhưng cũng không bõ công đi, mặc dù suýt nữa tôi gặp nguy hiểm. - Vậy anh phát hiện ra điều gì chăng? – Blochin căng thẳng cúi người về phía trước. - Có chứ. Blochin đảo tròng mắt thật mạnh, hai con ngươi gây cảm giác như hai hòn bi. - Khốn kiếp, cái gì thế? Nào, nói đi! Đừng có bắt tôi phải kéo từng từ một ra khỏi cổ họng anh. - Không phải thế đâu. Nhưng tôi cần một ngụm rượu, nếu như thế không phải là đòi hỏi quá nhiều. - Chờ chút. – Blochin đứng dậy. Anh ta mở cánh cửa một chiếc tủ nhỏ. Trong tủ có rất nhiều chai – Đây là hầm rượu bí mật cua tôi. – Oleg vừa cười vừa nói – Không một ai biết, kể cả vợ tôi cũng không. – Anh ta rút ra một chai đựng thứ nước màu nâu bên trong – Thậm chí còn cả whisky. - Thế thì đưa sang đây! Blochin ném cái chai về phía bạn mình. Vladimir tóm lấy nó, xoay nắp sang bên trái. Anh không cần cốc. Anh uống thẳng từ chai và cảm nhận thấy hiệu ứng của nó ngay lập tức. Lần này thì rượu khiến anh dễ chịu hơn hẳn. Vladimir định uống thêm ngụm thứ hai nhưng rồi thôi. Anh đưa chai cho Blochin, anh này cũng uống. Thế rồi Vladimir kể cho bạn nghe những sự kiện anh vừa trải qua. Anh cứ tưởng mình sẽ gặp một anh chàng Oleg Blochin ngạc nhiên đến đờ đẫn, nhưng anh ta chỉ ngồi đó nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu, như muốn chứng thực cho những gì bạn anh ta đang kế. Cả hai cuộc gặp gỡ của Vladimir hầu như chẳng khiến cho anh ta ngạc nhiên lắm. Người đàn ông đó chỉ trở nên trầm ngâm cực độ, rồi kết luận sau khi nghe hết chuyện. - Vậy là anh đã chọc đúng vào tổ ong vò vẽ, anh bạn ạ. - Như vậy có nghĩa là sao? - Đơn giản lắm. Dân làng truyền miệng nhau những câu chuyện cổ về tòa lâu đài trên đảo. Đã có thời trong đó có một con quái vật, nhưng rồi một ngày nọ, một vị thần hiện ra và giáng đòn trừng phạt. Nước dâng cao dữ dội sau một cơn bão lớn, toàn bộ hòn đảo bị ngập. Con quái vật bị kéo xuống tầng nước sâu. - Có thế thôi sao? - Về mặt nguyên tắc thì có thế thôi. - Con quái vật đó có phải là Người Sói? Blochin gật đầu. - Anh đã nhìn thấy nó rồi đấy. - Tôi không nhìn thấy một con Người Sói bình thường, Oleg. Nó là một con vật khổng lồ, lớn như một khúc núi đá. Chắc chắn kể cả anh bạn John Singlair của tôi cũng chưa từng nhìn thấy một thứ như thế, mặc dù anh ấy đã gặp không biết bao nhiêu chuyện. - Các huyền thoại cũng tả con quái vật không lồ như vậy. – Blochin nói và uống thêm một ngụm rượu. - Thế còn người đàn bà tôi đã nhìn thấy. – Vladimir giơ ngón tay trỏ lên – Này anh! Anh nên nhớ là tôi không bịa ra cô ta đâu đấy! Cô ta quả thật đã xuất hiện ở đó. - Tôi cũng nghĩ vậy. - Thế những câu chuyện cổ có kể gì về cô ta không? - Có, có kể. - Kể như thế nào? - Ừ thì… tôi cũng không biết trong những câu chuyện này có phần nào thật và có phần nào thêu dệt thêm. Nhưng đại khái như sau, người đàn bà trẻ tuổi đó thề sẽ giết chết con quái vật, bởi nó đã giết chết con cô cùng người vú em. - Nhưng cô ta không làm được. - Đúng vậy. - Có phải các con và người vú đã chết? - Đúng vậy, đáng tiếc! Người đàn bà trẻ sau đó bị nguyền rủa, bởi cô ta đã không cứu được ba mạng sống đó. Chỉ khi nào Người Sói bị hủy diệt, cô ta mới được giải thoát. Đó là toàn bộ câu chuyện. - Người dân ở làng này tin câu chuyện đó sao? - Có người tin, có người bán tín bán nghi, tôi cũng không biết rõ. Nhưng chắc chắn cả làng chưa có ai tiến tới gần họ như anh vừa làm, Vladimir. Tôi có cảm giác, sự việc đang trở nên gay cấn và dần dần, giải pháp chung cuộc sẽ đèn. Người Sói vậy là đã lại chui lên từ dưới sâu. Đừng hỏi tôi nguyên nhân, vì tôi không biết đâu, nhưng nó đã giết chóc thật dã man và cướp mạng toàn bộ một gia đình. Cả người đàn bà cũng đã xuất hiện, như anh nói, cô ta có cầm trong tay một cái kiếm. Huyền thoại cũng miêu tả cô ta như vậy, như một nữ anh hùng. Vladimir ngập ngừng. - Còn yếu tố nào trong những huyền thoại cổ đáng cho ta chú ý không? - Không, hiện thời thì chưa. Không hiểu tại sao, Vladimir có cảm giác không thể tin hẳn vào người bạn từ thời xưa cũ. Dù trong phòng có đèn, nhưng nó vẫn chưa đủ để nhìn kỹ gương mặt anh ta. Một phần gương mặt đó chìm trong bóng tối. - Thôi, ta hãy gạt chuyện quá khứ sang một bên, Oleg. Ta hãy nói chuyện hiện tại. Phải dự trù khả năng Người Sói sẽ lẻn vào ngôi làng này một lần nữa, và lại bắt đầu chuyện giết chóc kinh khủng. - Tôi cũng ngại như vậy. – Người đàn ông đối diện nhún vai – Anh nói đi, anh định làm gì? Chẳng lẽ cho lính đứng canh công vào làng? Đó cũng là một khả năng, nhưng tôi tin anh sẽ chắng tìm được những người đàn ông đủ lòng dũng cảm làm chuyện đó. - Tôi cũng không nghĩ đến chuyện đó. - Thế thì chuyện gì? - John Singlair và tôi sẽ đảm nhận trách nhiệm đó. – Vladimir dụi mắt – Tôi rất mong là con quái vật không xuất hiện thêm một lần nữa trong đêm nay. Oleg Blochin không lạc quan như vậy. - Nếu nó bám theo anh tới đây thì sao? - Tôi không tin. - Tại sao lại không? - Bởi tôi nghĩ nó sẽ bị người đàn bà tóc vàng truy đuổi. – Vladimir lắc đầu – Tôi thật không hiểu được cô ta và rất lấy làm tiếc. Tôi thật không thể tưởng tượng nối một người như vậy lại tồn tại trong thời đại chúng ta. Cho đến bây giờ, tôi vẫn chưa chắc liệu cô ta có phải là người bằng xương bằng thịt hay không. Dù trông như người thật, cô ta vẫn gây trong tôi một ấn tượng hơi ma quái. Blochin hắng giọng. - Cô ta là một huyền thoại, và cứ thể theo đó thì cô ta phải rất già, anh bạn ạ. - Già tới mức nào? - Tôi không biết. Tôi chỉ có thể kể lại những gì người dân trong làng kể cho nhau. Vì bây giờ chúng ta đang muốn diệt trừ Người Sói, nên có lẽ chúng ta nên coi người đàn bà tóc vàng đó là một đồng minh, ít ra là như vậy. - Đồng ý. Blochin đứng dậy. Anh ta đặt chai rượu lên bàn. - Tôi để nó lại đây cho anh, trông có vẻ anh cần một ngụm thứ hai đấy. Cũng dễ hiểu thôi, sau tất cả những gì mà anh vừa trải qua. Nếu ở địa vị tôi, có lẽ tôi đã sợ đến phát ngất. Nhưng mà thế đó, mỗi người mỗi khác. - Đúng. - Sáng mai anh muốn dậy vào lúc nào? - Tôi chưa biết. Anh đánh thức tôi nhé? - Nếu anh muốn. - À mà thôi, để đó đi, tôi tự dậy được. - Tùy anh. Chúc anh ngủ ngon! – Oleg Blochin đi về phía cửa, giọng nói của Vladimir vẳng theo. - À quên, cho tôi gởi lời chào cô vợ Irina của anh. Tôi vẫn chưa gặp cô ấy. - Cám ơn anh! Hy vọng sáng mai Irina sẽ rảnh rỗi hơn trong những ngày vừa qua. Blochin bỏ đi, Vladimir trầm ngâm nhìn theo sau. Anh không thể nói cụ thể, nhưng đúng là có cái gì đó đang khiến anh khó chịu, ơ một điểm nào đó, anh không còn tin người bạn mình nữa. Vladimir tự hỏi, có còn nên coi Oleg là bạn hay không? Anh quen anh ta đã từ nhiều năm nay. Cả hai người đã làm việc chung một nơi và cùng tiến bộ rất nhanh. Giờ thì KGB không còn tồn tại trong cấu trúc xưa cũ của nó nữa, Blochin đã quay trở lại quê hương. Miền đất này ngày trước vốn thuộc về đất Đức, đã từng có nhiều người Đức sinh sống ở đây. Những huyền thoại cũ kỹ đó chắc chắn phải là huyền thoại của người Đức để lại, mặc dù thời Thế chiến lần thứ hai, đại đa số những gia đình người Đức đã kéo về hướng Tây trước khi Hồng quân tiến vào. Những huyền thoại cổ, người đàn bà cầm kiếm, Người Sói khổng lồ – Vladimir tự hỏi đi hỏi lại, tất cả những yếu tố đó phù hợp với nhau ra sao, liên quan với nhau như thế nào. Anh uống thêm một ngụm whisky, nhưng rượu chẳng khiến cho dòng suy nghĩ của anh sáng sủa hơn, nó chỉ thúc cảm giác mệt mỏi tăng lên. Mặc dù vậy, anh vẫn rút ra một kết luận là chắc chắn anh sẽ chẳng thành công nếu chỉ hoạt động trong ngôi làng này. Anh chỉ có thể làm được một việc gì đó nếu anh tìm được cách ra chính hòn đảo kia. Đó mới là nơi có thể hủy diệt được Người Sói. Nhưng anh không được phép đi một mình, mà cùng với John Singlair, người đàn ông mà anh coi là bạn thân, người đàn ông anh có thể tin chắc tuyệt đối. Cùng với những suy nghĩ đó, Vladimir ngả người xuống giường, và chỉ vài giây sau anh đã ngủ thật sâu. Thật khó tưởng tượng được, nhưng sự thật là tôi đang trải qua một chuyến phiêu lưu lãng mạn, thú vị mà cũng rất thoải mái dễ chịu. Tôi đang ngồi trong một toa xe được kéo bởi một đầu tàu hơi nước cổ lỗ. Rời Varschau, tôi lên hướng Bắc, nhắm tới một ngôi làng tôi chưa từng biết đến. Ngay vào hôm Vladimir gọi điện sang, tôi đã tới Varschau vì may mắn xoay được vé của một chuyến bay buổi tôi cất cánh từ London. Tôi tìm đủ mọi cách để mướn một chiếc xe, nhưng vì không thông báo trước nên chẳng kết quả gì. Đành phải dùng tàu lửa. Vì con tàu đi về hướng Danzig nên tôi phải xuống ở ga Allenstein và vượt khoảng cách còn lại bằng tàu hơi nước. Nhưng cái kỹ thuật tưởng chỉ còn còn tồn tại trong viện bảo tàng không hề khiến tôi khó chịu. Chỉ đi với tốc độ chậm như thế này, người ta mới có thời gian quan sát những vùng làng quê tuyệt đẹp bên dường. Những cánh đồng thoai thoải xanh ngắt, rất nhiều hồ và ao, khoảng không ngút mắt. Suko ở lại London. Chàng thanh tra rất muốn đi cùng, nhưng chúng tôi quyết định để anh ở lại để an ủi Sir James Powell. Sếp vẫn chưa vượt qua được nỗi đau khổ rằng ông đã bắn chết một người đàn bà trẻ tuổi trong lúc sa vào móng vuốt c