ng khỏi bực bội. - Chẳng lẽ anh không nói chính xác được hơn sao, Oleg? Trả lời như thế tôi thật sự chẳng được giúp đỡ gì cả. Anh ta méo miệng cười. - Tôi rất tin anh, nhưng tôi đã cảnh báo anh ấy đừng làm việc đó, tôi đã khuyên anh ấy cứ ngồi ở đây chờ đã. Anh ấy không nghe tôi, cứ khăng khăng làm điều đó. - Anh ấy đã làm gì? - Anh ấy rời căn nhà này vào buổi tối. Ngay sau đó, một câu hỏi khác bắn ra khỏi miệng tôi. - Anh ấy đi về đâu? - Anh ta muốn bắt con quái vật. Anh ấy không chờ được nữa. Ít nhất thì anh ấy cũng muốn có một sự việc nào đó trong tay, để đưa cho anh xem một dấu vết thật sự. Vì thế mà anh ấy đã đi. Mọi lập luận đối với tôi còn quá mù mờ, chưa phải là câu trả lời trực tiếp vào điều tôi hỏi. - Vậy ra Vladimir biết phải tìm Người Sói ở đâu? Blochin gục gặc đầu. - Không phải chính xác như vậy, John, ít nhất thì anh ấy cũng linh cảm thấy. - Anh ấy có nói chuyện với anh về chuyện đó không? - Dĩ nhiên là có. Nhưng điều đó lẽ ra không cần thiết, bởi tôi cũng đã biết như vậy. Dân làng truyền tai nhau một vài câu chuyện cổ. Dù sao thì người ta cũng cho rằng chỗ ở của Người Sói là hòn đảo. Tôi nhăn trán. - Tôi nghe có rõ không đấy? Trên một hòn đảo ư? - Đúng. Trên tàu về đây có thể anh đã nhìn thấy hai cái hồ … - Vâng, tôi đă nhìn thấy. Có một hồ lớn và một hồ bé. Tôi còn nhớ rằng ở giữa một lòng hồ có đảo. Phải vậy không? - Chính xác. Đó chính là hòn đảo mà Người Sói đã chọn làm hang ổ. Giữa đảo có một tòa lâu đài, nó đứng đấy từ rất lâu rồi và có một danh tiếng rất tồi tệ. Người ta nói đó là nhà của Người Sói, nhưng không một ai trong làng biết chính xác, bởi chẳng một ai dám đi ra đảo đó. Muốn ra tới đảo, người ta phải đi qua một nửa cái hồ. - Dĩ nhiên là như thế. Và Vladimir đã làm điều đó? Oleg Blochin ho húng hắng vào lòng bàn tay khum lại của anh ta.. - Tôi đoán như vậy. Bởi ở một phía bờ hồ có để sẵn vài con thuyền. Chắc anh ấy đã lấy một thuyền trong số đó và chèo ra phía đảo. Tôi không muốn nói là Người Sói đã tóm lấy anh ấy ở chỗ đó, nhưng ta không thể hoàn toàn không tính đến khả năng này, John. Tôi ngã người ra sau lưng ghế, cảm nhận rõ thớ gỗ rất cứng đâm vào cơ thể mình. Trong một thoáng, tôi cảm giác mình vô cùng cô đơn, bị bỏ rơi, bị dụ vào cạm bẫy. Tôi đã tin tưởng hoàn toàn vào anh bạn Vladimir. Việc giờ đây phải quan hệ với một người xa lạ thật quả là khả năng tôi chưa hề tưởng tượng tới. Tại sao anh ấy lại làm như vậy? Đây không phải là phong cách ứng xử mà tôi thường thấy ở Vladimir. Nếu đã muốn đi một mình thì chắc chắn anh ấy không gọi đến tôi, nhờ giúp đỡ. ơ một phương diện nào đó, câu chuyện không thật đáng tin. Nhưng hiện thời, tôi chẳng còn khả năng nào khác là tạm chấp nhận. Tôi nhìn Oleg ở phía bên kia bàn. Không ai nói. Chỉ có tiếng bay của một vài con ruồi bẻ gãy sự tĩnh lặng trong nhà. Khuôn mặt Blochin bây giờ nhợt nhạt, nhăn nhó. Rõ là anh ta đang đau khổ và lúng túng. - Dĩ nhiên là anh chưa làm gì cả, tôi đoán vậy. - Nếu anh muốn nói đến một cuộc tìm kiếm thì đúng là tôi chưa làm. Một phía, tôi quả thật không dám một mình đi ra hòn đảo, mà tôi cũng sẽ chẳng được ai trong làng này ủng hộ. Mặt khác, tôi biết đằng nào anh cũng tới, và vì thế tôi đã quyết định chờ. Nếu để anh ở lại đây một mình, chắc chắn anh sẽ chẳng biết phải làm gì. - Anh có lý. Blochin hắng giọng. - Dĩ nhiên chúng ta có thể tiếp tục chờ xem Vladimir có quay trở về trong những tiếng đồng hồ tới không, nhưng chắc anh sẽ không làm như vậy đâu. - Đúng thế. - Vậy anh dự định điều gì? Anh ta đặt ra câu hỏi và dĩ nhiên biết câu trả lời của tôi, ít ra thì anh ta cũng nhận ra điều đó qua nụ cười lạnh lùng trên môi tôi. - Rất đơn giản, Oleg. Chúng ta sẽ ra hòn đảo đó. Những gì Vladimir đã làm được, chúng ta cũng sẽ làm được. Ta chèo sang đó, với điều kiện anh đồng ý. Anh không nhất thiết phải làm chuyện này, tôi đi một mình cũng được. - Không, không đâu, John, không bao giờ như vậy. Dĩ nhiên là tôi sẽ ở bên anh, tôi và cả dân làng nợ Vladimir điều đó. – Anh ta nhìn tôi bằng vẻ u ám từ đôi mắt màu nâu – Nhưng tôi chưa thể nói cho anh biết trước những gì đang chờ ta ở đó. - Nói một cách khác, bản thân anh cũng chưa bao giờ bước chân lên hòn đảo? - Đúng như vậy. - Tại sao không? - Thứ nhất là tôi sợ, thứ hai là tôi chẳng có lý do nào để làm cả. - Thôi được, tôi chấp nhận. – Tôi uống cạn cốc, rồi trầm ngâm cắn cắn môi dưới – Ban nãy anh có nói đến chuyện mấy con thuyền. Có phải đó là thuyền mộc? - Vâng, anh sẽ không tìm được thuyền máy ở đây đâu. Nhưng cả hai ta thay nhau chèo thì cũng đến nơi. Tôi cũng nghĩ vậy. Tôi muốn nói một lần nữa về hòn đảo. - Anh có kể về một huyền thoại mà dân làng truyền tai nhau. Cụ thể thì huyền thoại đó ra sao? - Nó chỉ kể rằng ở đó có một con quái vật. Chính là con Người Sói quỷ ám đó. - Không chắc chắn sao? Người đàn ông nhún vai. - Biết cái gì là chắc chắn đây, John? Tôi không được cung cấp thông tin về từng chi tiết, bởi tôi không phải người làng này. Cô vợ của tôi mới được sinh ra và lớn lên ở đây. - Vậy thì ta đi hỏi cô ấy! Khuôn mặt người đàn ông chuyển màu buồn bã. - Đáng tiếc cô ấy đã rời khỏi rồi, đến thăm một người bà con. Chắc giống như những người dân làng khác, cô ấy đã sợ hãi quá. - Dễ hiểu thôi. Tôi rút bao thuốc lá ra và mời, anh ta rút thuốc rồi cám ơn. Chúng tôi cùng hút thuốc và bàn chuyện tiếp. Oleg đề nghị chờ một lúc đã rồi mới đi ra đảo. - Chờ đến bao giờ? - Chờ đến khi trời gần tối. Sẽ rất tốt nếu chúng ta tới mục tiêu khi trời đã tối hẳn. Như vậy đối phương sẽ rất khó nhìn thấy chúng ta, anh hiểu ý tôi không? - Rõ rồi. Tôi chỉ nghĩ đến một khía cạnh khác. Con quái vật đó sống ở trên hòn đảo, chắc chắn phải rời khỏi hòn đảo để kiếm nạn nhân. Nó đi bằng cách nào từ đó vào trong làng? Chẳng lẽ cũng dùng thuyền? Người đàn ông lắc đầu, mặc dù trông mặt anh ta có vẻ không chắc chắn cho lắm. - Không, John, tôi không tưởng tượng ra chuyện đó. Tôi cứ nghĩ rằng nó bơi. Tôi mở lớn mắt. - Sao? Một Người Sói mà có thể bơi một khoảng cách xa như vậy sao? - Chẳng lẽ đó là chuyện bất bình thường? Tôi mím chặt môi. - Tôi chưa thể nói chính xác nó là chuyện bất bình thường hay không. Nhưng ít nhất thì tôi cũng chưa gặp chuyện này, mặc dù tôi có rất nhiều kinh nghiệm với Người Sói. - Vladimir cũng kể thế. Anh ấy rất tin tưởng vào anh, John. Tôi phẩy tay. - Thôi đừng khen quá lời, có thể trở thành nguy hiểm đấy. Vâng, tôi đã nhiều lần phải chống chọi với Người Sói. Tôi cũng biết rằng chúng thường rất khác nhau. Mặc dù cùng theo đuổi một mục đích, nhưng chúng có thể cải biến cho phù hợp với hoàn cảnh. Oleg, anh thử nói xem, Người Sói này đã tồn tại bao lâu rồi? Anh ta nhún vai. - Tôi không thể nào nói chính xác thời gian nó tồn tại. - Thật đáng tiếc. - Chuyện đó quan trọng lắm sao? - Không nhất thiết. Điều quan trọng duy nhất là chúng ta phải tới được hòn đảo, phải tóm được nó ở đó và đi tìm anh bạn Vladimir. Tất cả mọi chuyện khác hãy cứ tạm gạt sang bên. – Tôi vừa trả lời như vậy, vừa đặt bàn tay lên chiếc vali dựng cạnh ghế ngồi và người đàn ông đối diện tôi hiểu cử chỉ này theo một cách khác. Anh ta đứng ngay dậy. - Mời anh lên tầng trên, John. Tôi sẽ chỉ cho anh phòng ngủ. - Từ từ đã, Oleg. Tôi muốn ở đây… - Nhưng chắc chắn anh sẽ thích có một chỗ nào đó của riêng mình, để đặt cái vali. - Cái đó thì đúng. Ông chủ nhà Oleg Blochin đi trước. Tôi đi theo anh ta và suy nghĩ rất lung. Mọi thứ trục trặc và không may đã đồ dồn đến nơi này. Tôi thật sự không thể hiểu nổi, và cả cảm giác bất an trong tôi vẫn không hề giảm sút sau cuộc nói chuyện với Oleg. Ngược lại, nó tăng lên rõ rệt. Tôi thấy sợ. Tôi sợ cho anh ban Vladimir. Mặc dù có mang bên mình khẩu súng bắn đạn bạc được làm phép thánh, nhưng không chắc anh đã có thể sử dụng nó để chống chọi với con quái vật. Làm sao mà anh có thể ngu ngốc đến mức độ một mình đi vào hang sư tử? Tôi thật sự không thể chấp nhận chuyện này. Chắc chắn lúc đó anh đã bị kích cho nổi điên, mất hết lý trí thì mới xử sự ngông cuồng như vậy. Mà đây lại chính là điều mà tôi không ngờ rằng có thể xảy ra với Vladimir. Tôi đã quen anh trong cả một thời gian dài, và chưa bao giờ thấy anh hành động thiếu cấn thận hoặc là một kẻ khoe khoang phách lối. Ngược lại, Vladimir là người có khả năng đánh giá khá chính xác những mối nguy hiểm. Tại sao bỗng dưng anh lại xử sự bất bình thường thế? Thật không hợp với tính cách của anh chút nào. Tôi nhìn vào cái lưng Oleg ở đằng trước. Kể cả con người này cũng đáng cho ta suy nghĩ. Đối với tôi, anh ta là một người lạ. Tất cả những gì liên quan đến anh ta đều phải trông chờ vào những lời miêu tả và nhận xét của Vladimir. Phải chăng Oleg Blochin đang giả vờ? Nó không phải là một sự nghi ngờ trực tiếp, nhưng suy nghĩ này đã trôi vào đầu óc tôi chính vì Vladimir đã xử sự bất bình thường. Mà chuyện này cũng không thể mang ra hỏi Blochin. Anh ta đang quay lại, cảnh báo tôi không nên đi thẳng người, bởi trần phòng khu nhà xây thêm ở trên lầu một thấp hơn ở tầng trệt. Rụt đầu xuống, tôi đi dọc theo một hành lang rất hẹp. - Vladimir cũng ở đây. - Vậy thì tôi có thể đặt vali ở đây thật. - Tùy anh thôi, John. – Blochin dừng lại bên cửa. Anh ta mở cánh cửa ra, nhường tôi bước vào trước – Nó không phải là một căn phòng thượng hạng, nhưng cũng tàm tạm đủ sống. - Tôi cũng tin vậy. – Đầu vẫn còn rụt xuống, tôi bước qua ngưỡng cửa. Căn phòng không rộng, trang hoàng đơn giản. Một cái tủ, những cái ghế nho nhỏ, một cái bàn và dĩ nhiên là một cái giường, hiện thời nó đang đứng trong bóng tối. Vì thế mà khi bước lên một bước nữa, tôi mới nhìn thấy một dáng người bất động nằm trên đó. Một người đàn ông. Anh ta nằm ngửa, trông có vẻ như đang ngủ. Nhưng nét cứng đờ như thế kia không phải là của một thân hình đang ngủ, kể cả Vladimir Golenkov cũng không… Cạm bẫy! Suy nghĩ đó lướt vào đầu tôi như một tia chớp. Một cái bẫy khốn kiếp, và chính mày đã bước vào đây như một thằng đần. Đúng lúc tôi buông vali ra để rảnh bàn tay phải thì ngọn đòn đã đổ xuống. Đó là một cú đập rất mạnh. Tôi có cảm giác một phần gáy và một phần lưng tôi rã vụn ra. Lúc bấy giờ tôi không biết Blochin… đánh bằng gì, nhưng tôi thấy ngộp thở, và không khỏi ngạc nhiên tại sao mình vẫn còn đứng được trên hai chân, thậm chí còn lảo đảo được vài bước về phía trước, tới bên cửa sổ. Cái cửa sổ chắc chắn không phải là vị cứu tinh, mà tôi cũng không đến sát được nó. Gần tới nơi thì tôi đã gục xuống, dừng lại ở dáng quỳ gối như đã bị liệt. Đầu tôi cúi về đằng trước. Tôi vẫn chưa thở được, thay vào đó tôi nghe tiếng bước chân của Blochin vang lên sau lưng mình. Nhưng âm thanh trầm đục, như đã được lọc qua một lớp bông. Tôi nghe thấy cả tiếng cười của hắn. Tôi há miệng đớp không khí. Đã tốt hơn một chút, nhưng cơ thể vẫn hoàn toàn tê liệt. Chưa có khả năng tự vệ. Thân hình Blochin hiện ra bên cạnh tôi. Hắn cũng cúi người về đằng trước. Tôi nhìn xuống hai bàn tay hắn. Hắn cầm chặt một thanh sắt hoặc là một cây chùy làm bằng gỗ thẫm màu, tời không phân biệt được chính xác. Ánh mắt hắn lóe lên vẻ hả hê kỳ lạ. Hắn giơ hai tay. Cái chùy bay xiên sát đầu tôi như một lưỡi kiếm độc ác. Tôi thở hào hển, nghiến răng lại. Cảm giác đau cháy như lửa rát trên lưng. Ít nhất thì bây giờ tôi cũng thở được, mặc dù mỗi lần hít hơi vào là một lần có vô vàn mũi kim châm xuyên qua cơ thể. Tôi cố gắng nói chỉ một từ duy nhất. - Tại sao? - Tao buộc phải làm thế? – Blochin đáp lại và lấy đà một lần nữa. Cái chùy lao về hướng tôi. Tôi muốn nghiêng đầu sang bên, nhưng không làm nổi nữa. Có cái gì trượt dọc phía bên phải, rồi tiếp đến một vụ nổ, kéo tôi xuống tầng hầm sâu thẳm của tình trạng mất ý chí. Tôi không kịp nhận thấy thân hình mình đổ sang bên. Blochin đứng thẳng dậy. Gã đàn ông tỏ vẻ hài lòng, một nụ cười đọng trên môi hắn. Mọi việc đã xảy ra dễ dàng hơn là hắn tưởng tượng ban đầu. Giai đoạn thứ hai của kế hoạch đã kết thúc. Bây giờ sẽ bước sang giai đoạn thứ ba, giai đoạn quyết định tất cả. Và lần này, một kẻ khác sẽ đóng vai diễn chính. Người Sói! Blochin đúng là có những sợi dây thần kinh bằng thép. Sau khi đã tước vũ khí của cả John Singlair và kiểm tra lại để biết chắc là Vladimir Golenkov còn ngất lâu, hắn quay sang trói tay trói chân chàng thanh niên xứ London. Hắn rất muốn trói anh ta bằng dây thép, nhưng hiện trong nhà không có, vậy là hắn dùng dây thừng. Chẳng bao lâu, những làn dây đã trói quấn quanh hai chân và cả hai khuỷu tay của chàng thanh niên xứ lạ. Vậy là xong. Hắn thở thật sâu rồi đứng thẳng lưng dậy. Hắn nhìn qua cửa sổ. Mặt trời đã tỏ ý chia tay. Buổi chiều đang chuyển dần sang tối. Đối với hắn đã tới lúc thực thi một số công việc. Hắn phải đưa được cả hai người đàn ông này đến bờ hồ. Cho việc này, hắn cần một cái xe cút kít. Xe đã chờ sẵn dưới vườn. Nó không dài lắm. Nhưng nếu gập chân của hai người đang bất tỉnh lại thì hắn có thể xếp gọn cả hai thân người vào trong khoang để đồ vật. Blochin kéo xe ra khỏi vườn, kéo nó tới sát tường nhà, rồi hắn ta phủ một tấm vải bạt rộng lên trên khoang chứa đồ vật. Cánh cửa đằng sau bây giờ chỉ cách cái xe có một bước chân, thật không thể tiện lợi hơn được nữa. Blochin không phải chỉ tước đi hai cây súng của hai thanh tra trừ ma, hắn cũng đã rút ra cả một cái dao găm, hơn nữa hắn còn rất vui khi bóc lột được một đống thuôc lá không nhỏ. Bình tĩnh như làm công việc hàng ngày, gã đàn ông bước vào trong bếp, ngồi xuống bên cạnh một cái bàn, nhìn qua cửa sổ xuống vườn và hút thuốc. Gã đang chờ đợi, gã có nhiều thời gian, bởi gã biết giờ của gã rồi sẽ tới. Chừng nào hoàng hôn thắng cuộc trong trận giành giật với ánh nắng với mặt trời, hăn sẽ ra tay hành động. Lúc bấy giờ, sẽ chẳng còn kẻ nào quấy rối hắn. Blochin thậm chí cũng không cảm thấy hồi hộp. Gã đàn ông đã cân nhắc kế hoạch của hắn quá dài lâu, quá kỹ lưỡng. Chắc chắn chẳng gì có thể trục trặc, chỉ cần gã giữ vững thần kinh. Mà điều này chắc chắn gã có thể làm được. Gã đã lôi từ trong tủ ra một chai rượu mạnh. Lần này là rượu Đức. Gã uống nó không cần cốc, rồi thè lưỡi liếm môi, vừa tận hưởng hơi rượu vừa tổng kết lại đoạn đời mới mẻ sau khi hệ thống Liên Xô sụp đổ. Một khi kế hoạch này của hắn kết thúc, nó sẽ chỉ càng ngày càng dễ chịu hơn lên. Tới một lúc nào đó, gã đàn ông rời căn bếp và bước ra phía trước nhà. Bầu trời chỉ ra một màu xám. Mặt trời đang cố hắt lên đó một vài vệt nắng đỏ cuối cùng, trước khi thật sự biến mất. Blochin giẫm nát đầu thuốc lá rồi đi lên trên. Việc bây giờ sẽ rất tốn sức lực và mồ hôi, nhưng đành phải làm thôi. Hắn chẳng thể khuân cả hai người đàn ông đó mà ném qua cửa sổ xuống dưới. Hắn cần phải đưa họ ra hòn đảo, nhưng là trong trạng thái người sống. Đầu tiên, hắn khuân Singlair xuống dưới, xếp anh nằm sát cửa sau nhà. Hắn phải dừng lại lấy hơi một vài lần bởi công việc khá vất vả. Từ từ, hắn lại theo cầu thang lên trên và xoay sang với người bạn cũ. Vladimir Golenkov gầy và nhẹ hơn John Singlair, nhưng cũng cao hơn. Hắn xốc ngược anh lên vai. Hai bàn tay Vladimir trĩu xuống, thỉnh thoảng lại quệt vào những bậc thang, nhưng ngoài ra thì mọi việc đều ổn thỏa. Hắn đặt Vladimir Golenkov xuống cạnh John Singlair lúc này cũng còn đang ngất. Blochin nghỉ một vài phút, cho tới khi hắn thấy tình hình ở bên ngoài thật sự đã tiện lợi. Gã đàn ông mở cánh cửa sau nhà ra. Mảnh vườn nằm trước mặt hắn như một tâm khăn lớn màu xám. Cũng giống như những ngày trước đó, không khí ở đây ẩm ướt. Những làn gió từ hồ nước thổi tới đã rất lạnh. Chắc chắn lòng hồ đã bốc lên những lớp mây hơi nước đầu tiên. Chẳng một ai quan sát Blochin khi gã đàn ông rút tấm vải bạt ra khỏi xe, rồi ném John Singlair lên xe. Hắn ta gập chân anh lại, đẩy anh nằm tề chỉnh trong khoang chứa đồ, rồi xoay sang với Vladimir. Hắn phải xếp Vladimir nằm chéo bởi thân hình anh rất dài, nhưng mọi việc cuối cùng đều trơn tru. Gã lại phủ tấm vải bạt lên trên thân hình hai người đàn ông, và sẽ không một ai nhận ra gã đang dùng xe chở món hàng nào. Chỉ có một khuyết điểm duy nhất là hắn phải tự dùng sức đẩy cái xe này đến bên bờ hồ. Chắc sẽ ổn thỏa thôi. Hắn đâu phải là người yếu đuối. Chiếc xe đã được chuân bị sẵn, bánh xe đã được tra dầu, nó sẽ quay thật trơn. Blochin sử dụng con đường mòn vắng người, hắn không gặp một ai và chắc chắn cũng không bị quan sát. Nếu có gặp chăng nữa, thì ở cái làng này cũng chẳng có ai hỏi người khác lấy một câu. Hắn hướng xe thẳng tới địa điểm mà Vladimir Golenkov đã biết. Cây cầu gỗ ở đây là điểm tập kết. Đây cũng là nơi buộc những con thuyền, nơi bắt đầu chuyến đi. Blochin vác hai thân người ra khỏi xe, chuyển vào một cái thuyền tương đối lớn. Hắn đặt họ nằm thật gọn để họ không khuấy rối đến hắn trong lúc chèo thuyền, thế rồi hắn cởi dây chằng, chờ cho đên khi con thuyền không còn tròng trành nữa. Gã đàn ông nhìn xuống dưới nước. Mặt hồ nằm như một khoảng phẳng lặng trước mắt hắn. Chỉ ở một vài chỗ có gợn sóng lăn tăn. Ngoài ra, khắp mọi nơi chỉ có những lớp hơi ẩm ướt đang mờ mờ bốc lên. Hắn có thể nhìn rõ hòn đảo. Và cả lâu đài cổ. Nó mọc vút cao khỏi mặt đất, trông có phần nào giống như một bàn tay bị cắm vào đây. Gã đàn ông mỉm cười. Đó chính là mục đích của hắn. Hắn muốn tới đó và không gì còn có thể ngăn cản được hắn nữa. Blochin chống mái chèo vào bờ. Con thuyền chở nặng lừ đừ trôi về phía trước, nhưng tốc độ của nó tăng lên khi Blochin bắt đầu chèo thuyền. Vừa làm việc, gã đàn ông vừa thầm mừng vì cuộc gặp gỡ sắp tới trên đảo với Người Sói. Hắn còn nhiều thời gian, rất nhiều thời gian… Ai chưa chết, người đó sẽ tỉnh dậy vào một lúc nào đó! Tôi cũng vậy. Sau cơn ngủ mê mệt, ý thức của tôi dần dần rời vực thẳm u ám, dần dần bay lên cao. Tôi nằm im, tập trung toàn bộ tư tưởng vào cảm giác đau trên cơ thể. Tôi không nhớ gì cả. Tôi chỉ biết đã có chuyện xảy ra với mình, một sự kiện rất khó chấp nhận. Thích nhất lúc này là lại được lao đầu xuống vực thẳm dưới kia. Nhưng cảm giác đau và nghị lực trong tôi ra sức phản kháng. Tôi nghe tiếng mình thở hổn hển. Đó là những hơi thở thật dài, thật sâu. Có cái gì đó đang động đậy sau trán và đằng sau gáy. Những tia chớp nhỏ nhảy từ bên này sang bên khác, nhưng vẫn không xua được cảm giác đờ đẫn. Tôi vẫn nằm im lặng, cứng đờ, muốn ngẩng người lên mà không được. Hành động này là quá vất vả đối với sức lực tôi hiện thời. Có cái gì màu đen lướt tới đầu tôi, dừng lại ở đó, ngoạm lấy tôi và đưa tôi vào trạng thái bất tỉnh lần thứ hai. Lần thức dậy sau khác đi. Tôi vẫn cảm nhận thấy cái đau, nhưng không dữ dội như lần trước. Thêm vào đó là cảm giác khó chịu, nó bám trong bao tử như một lớp bùn thật dày. Nó ấn nặng xuống, muốn trào về phía cổ, bắt tôi phải nuốt nhiều lần. Nhưng tôi gắng giừ trạng thái tỉnh táo và bắt đầu làm quen với khung cảnh xung quanh. Mắt tôi bây giờ vẫn nhắm nghiền, nhưng tôi mừng là bộ máy suy nghĩ của mình vẫn còn hoạt động. Có một cái nùi hoặc một viên đá rất lớn đang nằm giữa khoang miệng tôi như một thực thể xa lạ. Lý trí mách bảo đó không phải là thực thể xa lạ, nó là cái lưỡi đã bị sưng quá nhiều. Nó nằm trong một bao cảnh khô khốc và tôi có thấy khủng khiếp, một nỗi nhớ nước tới cuồng dại. Nước ở ngay cạnh tôi đây, nếu những tiếng róc rách nhè nhẹ và kể cả những tia nước nho nhỏ lành lạnh đang bắn lên kia không phải là sản phẩm của trí tưởng tượng. Thêm vào đó là chuyển động tròng trành đặc trưng chỉ có thể xuất hiện khi ta di chuyển bằng thuyền. Vậy là tôi đang nằm trong một con thuyền! Thật khó giải thích, nhưng đúng là sự thật. Tại sao tôi lại nằm ở đây? Ai đã mang tôi ra đây? Người ta định làm gì với tôi? Tất cả những câu hỏi đó đổ dồn xuống đầu óc, nhưng bên cạnh đó tôi cũng nhận thấy một sự kiện khác. Tay chân tôi không còn cử động được bình thường. Không phải vì tê dại. Có những sợi dây trói đang xiết thật mạnh lên tay và cổ chân tôi. Cảm nhận về lực xiết chứng tỏ tay chân chưa hoàn toàn mất hết cảm giác. Bị đánh gục, bị trói chặt rồi bị chở đi. Thảm họa này không thể hoàn hảo hơn được nữa! Dần dần, trí nhớ của tôi hoạt động trở lại. Từ một thung lũng phủ đầy sương mù, những cảnh tượng mà tôi đã trải qua lần lượt trỗi dậy. Từng chút, từng chút một, chúng dần tụ họp tạo thành một bức tranh, và tôi tiếp tục suy diễn với bức tranh đó, kết hợp với con thuyền và làn nước bên dưới kia. Nguyên nhân đã rõ như ban ngày. Có kẻ đã đặt tôi vào con thuyền này, để chở tôi đến hòn đảo Người Sói bí hiểm, chở tôi đến đúng nơi c