ir thét: “Đừng, đừng đá!” - Câm mồm! Chân Blochin dạp mạnh vào khoảng giữa xương sống tôi. Ngọn đòn quá mạnh, tôi không còn sức để giữ cân bằng. Cả thân hình tôi đổ nhào về phía trước. Chỉ một thoáng cảm giác rơi xuống vực sâu, rồi bụng tôi đập xuống lòng cầu trượt rất trơn, nó kéo tôi lao chênh chếch xuống dưới. Tất cả trở thành khác hẳn trong vài giây sau đó. Một thế giới bí hiểm há mõm nuốt chửng lấy tôi, kéo tôi trôi mỗi lúc một xuống sâu hơn. Khí lạnh lướt ngang qua, tôi gắng mở mắt, nhìn ánh lửa chập chờn. Tới khúc cuối cầu trượt, thân hình tôi đập vào đâu đó và nảy lên. Tôi rụt đầu lại, quay lưng sang một bên và vặn người. Nhờ thế mà khi rơi, tôi tránh được cảnh đập mặt xuống đất, mà hạ cánh bằng vai. Không nằm im, tôi nghiến răng dồn sức xoay người lăn sang bên, bởi tôi không muốn Vladimir rơi đè xuống người mình. May mà tôi đã kịp làm điều đó. Chỉ vài giây đồng hồ sau, thân thể anh bạn tôi cũng theo cầu trượt lao chênh chếch xuống vực sâu. Anh thét lớn khi đập xuống đất, rồi anh cất tiếng rủa, xoay người sang bên và nhỏm được đầu dậy. Chắc anh muốn kiếm tôi. Trong luồng sáng kỳ lạ này, mặt anh trông như thể nửa dưới bị vẽ thành sọc màu đen, giống như nhựa đường. Đáng tiếc thay, nó không phải nhựa đường, nó là máu. Máu chảy ra từ mũi, chảy ra từ những vết thương trên má. Tất cả chỉ bởi Vladimir lúc rơi khỏi cầu trượt đã đập mặt xuống đất. Ống cầu trượt nằm sau lưng tôi bây giờ giống như một miệng loa, truyền âm thanh đi rất nhanh. Tôi nghe tiếng khuôn cửa phía trên bị đóng lại. Giờ thì chúng tôi bị cầm tù thật sự và có thể chờ con quái vật tới thăm… Tôi nghe tiếng Vladimir rên rỉ, những âm thanh như muốn cắt nát linh hồn tôi ra. Trong cơn giận cuồng nộ, tôi xoay hai bàn tay, giật mạnh những sợi dây trói. Nhưng dù tôi gắng sức đến bao nhiêu, chúng cũng chẳng lỏng ra chút nào. Blochin đã thắt và siết chúng bằng bàn tay lành nghề tinh quái. Cảm giác tê dại trong tay tôi tăng lên, nhưng nó đã biến mất ở dưới chân, vòng tuần hoàn ở bên dưới lại chảy bình thường, dù bàn chân còn hơi rát và tê. Tiếng rên câm bặt. Rồi Vladimir nhổ phì ra. Anh không nói được nữa, chỉ thì thào : - Là lỗi của mình, John, là lỗi của một mình mình. Lẽ ra mình phải để ý tốt hơn. Nhưng mình thề với cậu một điều – mình còn tóm được nó, chắc chắn là như vậy. Mình còn tóm được con lợn phản bội. Chuyện vẫn còn chưa kết thúc đâu. Hai ta vẫn sống, và đó là điều quan trọng. Mình chưa muốn chết, còn phải sống để trừng trị nó. Mình chỉ muốn có một điều đó. Anh ngưng nói, tôi mừng thầm khi thấy bạn mình lấy lại sức trong giận dữ. Blochin quả đã lừa chúng tôi một cách thâm độc và hèn hạ. Chắc chắn hắn không làm điều đó cho vui, vụ nàỵ dơn giản phải có nguyên nhân khác. Nhưng tôi chưa biết nguyên nhân đó chính xác là gì. Chúng tôi chưa biết động cơ thật sự của Blochin. Gạt mọi lý thuyết sang một bên, tôi quay trở lại với hiện thực. - Thôi đừng nằm bên đưới cầu trượt này nữa. – Tôi đề nghị. - Cậu muốn đi đâu? - Muốn đến gần bức tường kia. Ít ra thì còn một chỗ tựa lưng, khi mình muốn đứng dậy. - Rõ rồi, John. Hai chúng tôi đồng thời tìm cách đứng lên. Tôi thử đến lần thứ hai thì đứng dậy được. Vladimir cần lâu hơn, người anh chòng chành sang hai phía, nhưng rồi anh cũng đứng thẳng lên. Anh ngửa đầu về phía sau, nhìn vòm trần u ám. - Thế đấy, đứng được rồi. Lúc Vladimir nói câu đó thì tôi đã đi vài bước về hướng tường. Nền ở dưới này được làm bằng đá tảng dầm với bùn. Nó mấp mô và ánh lên ẩm ướt. Chắc chắn độ ẩm này đang bao trùm toàn bộ hòn đảo, cái dịa điểm kinh hoàng nhô lên giữa lòng hồ. Tựa lưng vào tường, tôi từ từ khuỵu gối xuống. Hai cánh tay bị trói quặt ra sau lưng trượt trên những tảng đá ẩm ướt. Đây là một vị trí rất thuận tiện. Ngồi xổm ở đây, chúng tôi có thể nhìn thẳng vào căn phòng nằm bên dưới mặt đất. Đó là một tầng hầm rộng theo lối xây dựng ngày xưa. Chúng tôi phát hiện thấy một cầu thang rộng bằng đá, phần trên của nó nấp vào sau hai cây cột đỡ trần rất lớn. Blochin quả đã thực thi một số công việc chuẩn bị. Không để chúng tôi trong bóng tôi, hắn đã đốt lên một vài cây đuốc. Những lưỡi lửa đỏ thẫm nhả ra những vệt khói đen kịt, bốc lên cao, rồi biến mất ở một ông hút gần trần. Ánh sáng đuốc không đủ chiếu sáng toàn bộ tầng hầm, nhưng vì nhìn thấy rõ cầu thang nên chúng tôi doán còn một con dường thứ hai dẫn xuống nơi đây. Vladimir rất muốn lau máu ở trên mặt mình. Anh bực bội nguyền rủa vì tay bị trói quặt ra sau lưng. - Thôi đừng bực, anh bạn. Tình huống có thể còn trầm trọng hơn nữa đấy. - Trầm trọng đến mức nào? - Chúng nó có thể đánh chìm bọn ta, dìm chúng mình chết đuối như dìm chuột. - Cám ơn, cái đó thì mình cũng không thích. Nhưng viễn cảnh bị một Người Sói cắn rồi biến thành Người Sói cũng chẳng hay ho gì. - Nó vẫn chưa tới mà. Chàng trai người Nga cười thành tiếng. - Đừng có nói là cậu đang mong nó đến nhé! - Mong thì không, nhưng ít ra thì nó cũng cho ta một chút thời gian để xem xét xung quanh đây. Mình đang nghĩ đến cái cầu thang kia. ít nhất thì cũng phải tìm hiểu xem nó dẫn về đâu. - Đến một cửa ra, mình đoán vậy. - Hay thật! - Thôi đừng đùa nữa, John. Cái cửa đó thể nào cũng bị khóa kín. Ngoài ra mình còn linh cảm rằng Người Sói bây giờ đang ở rất gần ta, nó đang rình mò rồi đấy. Những câu nói của anh vẳng lên sau lưng tôi, bởi lúc đó tôi đã bước đi vài bước, đến gần một cây cột, đến gần ngọn đuốc đầu tiên. Đó không phải là những bó đuốc thật sự, mà chỉ là những chiếc đĩa đựng than gỗ thấm dầu đang từ từ cháy. Tôi dừng lại bên cây cột khổng lồ. Ánh mắt tôi hướng về hướng cầu thang. Trống vắng. Không một ai đứng ở đó, cũng chẳng có xác chết nào. Tất cả gây ấn tượng như hậu trường của một cảnh phim, và tôi thầm nghĩ mọi thứ ở đây sao sạch sẽ như thể có người ở. Sạch sẽ như thế này cho ai? Chắc là cho con quái vật đã sống ở đây rất lâu rồi. Thỉnh thoảng nó lại rời hòn đảo, bơi vào bờ và cắn giết người. Hiện tôi vẫn chưa nhìn thấy Người Sói, mới nghe nói về nó. Tôi tự hỏi mình sẽ phải làm gì nếu nó đột ngột hiện ra trong tầng hầm này. Trên người tôi bây giờ chỉ còn lại duy nhất cây thánh giá bằng bạc. Nhưng tôi đâu có với tới chỗ vị cứu tinh đó, bởi hai bàn tay tôi đã bị trói quặt ra sau lưng. Khả năng duy nhất để kích động cây thánh giá bây giờ là đọc câu thần chú. Hơi nóng của ngọn lửa phả vào gáy khi tôi bước ra khỏi cây cột, về hướng cầu thang. Tôi muốn biết nó dẫn đi đâu. Vladimir vẫn dừng lại ở chỗ cũ. Như thế là rất tốt. Vì bị thương ở mặt, anh bây giờ đang rất mệt và cần được nghỉ ngơi. Đáng tiếc tôi không nhìn thấy đoạn trên của cầu thang dẫn tới đâu, ánh sáng không đủ để chiếu lên hướng đó. Tôi chỉ nhìn thấy nó lượn một vòng, rồi biến vào khoảng không gian mờ mờ sau đó. Chắc nó không còn dài mấy, tôi đoán vậy. Tôi đã không ít lần làm quen với những tâng hâm tương tự. Thường thì chúng rất cao, có một cửa vào rất rộng, qua đó người ta có thể lên thẳng những tầng nhà bình thường trên mặt đất. - Mình đi lên đây! – Tôi nói về hướng Vladimir. Những âm thanh vọng qua vọng lại giữa những bức tường đá. - Cậu nhìn thấy gì không? - Chưa. - John, cẩn thận đấy! Chắc đây chính là thứ mà Blochin muốn. Hắn rất dễ đoán ra phản ứng của bọn mình. Hắn biết ta đâu có phải loại người đứng chết giẫm ở một nơi, thể nào hắn cũng đoán mình sẽ phát hiện ra cầu thang và tính những bước tiếp theo. - Chắc chắn rồi, mình cũng nghĩ như vậy. Bậc cầu thang rất rộng, dù không bằng phẳng. Tôi đi dễ dàng lên phía trên, không bị vấp ngã hoặc trượt chân một lần nào. Ánh lửa đuốc chập chờn dần ở lại phía sau lưng. Tôi đi vào một khoảng không gian xam xám, nó phủ xuống tôi như một cái bóng dày. Những bước chân tôi lê trên nền cầu thang, trần hầm trên kia ngập vào trong tối. Thế rồi tôi bước vào khoảng lượn và tin chắc mình đã đến gần phần cuối của cầu thang. Tôi tưởng tượng ra khuôn cửa thì đúng hơn là nhìn thấy nó. Nhưng ngay lập tức, tôi phát hiện thấy một chuyển động. Có kẻ đang đứng ở kia! Tim tôi đập dội lên. Tôi phải thú nhận rằng phát hiện này – nếu có thể coi đây là một phát hiện – đã khiến tôi ngạc nhiên. Tôi không nhận được rõ dáng người kia và vì thế cũng không thể xác định được độ lớn của nó. Người Sói chăng? Có lẽ, nhưng tôi không tin chẩc cho lắm, bởi mũi tôi không ngửi thấy mùi đặc trưng. Đã không biết bao lần tôi phải chống chọi với loại quái vật này, tôi biết rõ cái mùi chúng tỏa ra. Mùi đó ở đây không có. Mặc dù vậy, tôi vẫn nghi ngờ, chuẩn bị tinh thần rằng bóng người kia – dù có là ai chăng nữa – đã phát hiện ra tôi và sẽ đuổi theo tôi. Từ từ, tôi rút lui từng bước một. Những bậc cầu thang rộng rãi cho phép tôi an tâm đi giật lùi xuống dưới dù hai tay vẫn bị trói. Thỉnh thoảng tôi lại quay đầu thật nhanh, nhìn xung quanh để không bước hụt. Cuối cùng, tôi xuống đến bậc thang thấp nhất. Vladimir bây giờ đứng cạnh tôi. Ánh đuốc hắt vào thân hình anh, lộ rõ dáng vẻ giận dữ và nguy hiểm. Anh thì thào : - Cậu nhìn thấy gì vậy? - Chỉ thấy một cái bóng. - Có thế thôi à? - Đúng. - Có phải đó là… Vladimir ngưng giữa câu, bởi cả hai chúng tôi vừa nghe tiếng động vang lên trên cầu thang. Tiếng bước chân. Kẻ bên kia đã đưa mình ra khỏi bóng tối và đang tiếp tục theo cầu thang đi xuống. Hai chúng tôi nhìn nhau. Anh bạn người Nga của tôi rõ là đang rởn da gà. Anh vào tư thế chuẩn bị. Khuôn mặt nhễ nhại máu hằn rõ vẻ dữ dằn, mắt lóe lên căm hận. Vài giây trôi qua. Chúng tôi vẫn chưa nhìn thấy gì. Thế rồi có cái gì đó chuyển động. Có vẻ như dáng người kia đang nhảy sát những bậc cầu thang và lao xuống dưới mà hầu như không chạm vào chúng. - Nó không thể là Người Sói được! – Vladimir hào hển nói rồi đột ngột cúi sát tai tôi – John, thật là điên. Nhưng đó là cô đó, người đàn bà tóc vàng. Mình đã kể cho cậu nghe. Anh quả không lầm, bởi chỉ một chút sau đó hai chúng tôi nhìn thấy cô ta rất rõ. Trên bậc cầu thang là một người đàn bà có nửa thân trên hầu như lõa lồ với những lọn tóc xoăn vàng, tay mang vũ khí… Thật lòng nhìn nhận, trước đó tôi đã không thật sự tin vào lời kể của Vladimir, và vì vậy mà tôi ngạc nhiên không ít. Tôi đứng đờ ra, không thể đưa ra một lời nhận xét nào. Cô gái không chuyển động. Cô ta chỉ đứng đó, nhưng dáng vẻ trông rất dữ dội, nguy hiểm. Cô nhắc tôi nhớ đến một nữ chiến binh vùng Amazon, những nữ chiến binh không bao giờ đầu hàng và luôn chiến đấu tới giọt máu cuối cùng. Cô chỉ mặc một tấm khố và phủ trên mình một mạng nhện tạo bằng những dải da màu đen, nó phủ lên thân hình trần truồng của cô, hầu như không che chút nào nơi ngực. Chân cô ta đi một đôi ủng thấp và mềm, ngang vai khoác một miếng vải. Đôi mắt cô nhìn chúng tôi lạnh lùng, lưỡi kiếm cong cong cũng ánh lên lạnh lùng như vậy. Lưỡi kiếm được cô giơ về phía trước, chỉ rõ là cô không muốn dính dáng gì đến với chúng tôi. Vladimir cười khẽ. - Chính là cô ta đấy, John! Đó là người đàn bà mà mình đã kể cho cậu nghe. Cậu có cần một bằng chứng thứ hai không? - Không, mình không cần. – Tôi không hiểu tại sao cô ta lại tồn tại ở đây. Nhưng có một điều chắc chắn, đây không phải một bóng ma. Thế thì là cái gì? Vì đã trải qua không ít sự kiện bất bình thường, tất cả những khả năng khác nhau lướt vội qua đầu óc tôi như những tia chớp. Tôi thoáng nghĩ hay cô ta đã từ quá khứ qua một lỗ hổng thời gian bí hiểm quay trở lại với hiện tại để thực thi một nhiệm vụ đặc biệt. Tôi biết có những chuyện như vậy, và chính bản thân tôi cũng đã trải qua không ít lần. Người đàn bà giữ cơ thể bất động, nhưng phần đầu thì không. Khi cô ta lắc đầu, những lọn tóc vàng run rẩy theo. Thế rồi một nụ cười lướt thoáng qua khuôn mặt đó. Nhìn có vẻ như cô ta muốn nói chuyện với chúng tôi, nhưng rồi lại quyết định không nói, nhìn xung quanh với vẻ căng thẳng và bước xuống bậc thang cuối cùng. - Để mình hỏi xem cô ta là ai? – Vladimir thì thào về hướng tôi. Tôi gật đầu. Anh cất tiếng hỏi bằng tiếng Nga. Tập trung vào khuôn mặt người đàn bà có vẻ ngoài như một nữ chiến binh Amazon, tôi thấy nét mặt của cô thay đổi khi Vladimir lên tiếng. Cô ta hiểu anh. Rồi cô ta trả lời : - Tôi cũng biết một vài chữ Nga, nhưng người đàn bà nói nhanh quá nên tôi không hiểu lấy một từ. Trái với Vladimir Golenkov. Tôi nghe anh lấy hơi thật sâu, nhận thấy gương mặt anh lộ vẻ ngạc nhiên tột cùng. - Sao thế? – Tôi rít qua kẽ răng. - Khốn kiếp, John, đúng là không thể ngờ được. - Ngờ chuyện gì? - Cô ta tên là Irina Blochin! Lần này đến lượt tôi mở to mắt, cả tôi cũng ngỡ ngàng. - Vợ của Oleg… ? - Đúng thế. - Cô ta làm gì ở đây? - Để mình hỏi cô ta, đừng lo. Anh nói tiếp bằng tiếng Nga. Lại thêm một lần tôi không hiểu gì cả, chỉ có thể nghe cuộc đối đáp. Gương mặt tôi bây giờ chắc chắn lộ vẻ ngạc nhiên tột cùng. Tôi cũng không khỏi khâm phục Vladimir, anh tỏ ra rất bình tĩnh, mặc dù thỉnh thoảng đầu anh lại bất giác lắc qua lắc lại, như thể anh không hiểu nổi những gì mà người đàn bà nói ra. Tôi nóng lòng nghĩ đến thời gian, nó đang trôi. Mà quái vật lại có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào. Blochin chẳng phải đã vô tình thúc chúng tôi rơi xuống hầm này. Đúng lúc tôi chớm mở miệng xin Vladimir dừng câu chuyện thì anh gật đầu rồi quay lại. Thật tiếc là chúng tôi đã quá ngạc nhiên mà quên mất việc hai tay còn bị trói. Với cây kiếm trong tay kia, người đàn bà có thể dễ dàng cắt dây trói cho Vladimir và tôi. - Thế nào? Vladimir hắng giọng. - Mình không hiểu được, John. Thật là chuyện điên khùng, không thể giải thích được bằng logic. Mình thật sự không hiểu. - Trầm trọng đến thế kia sao? - Cậu biết đấy, cô ta tên là Irina. - Mình biết. - Cô ta biết câu chuyện về thảm kịch đã xảy ra trên hòn đảo này. Cô ta biết rằng ngày xưa có một người đàn bà cũng tên là Irina đã không đủ sức cứu bà vú cùng hai đứa con nhỏ thoát khỏi nanh vuốt Người Sói. Người đàn bà tên Irina đó cũng đã bị giết như người vú và hai đứa con, còn Người Sói thì sống sót. Irina là người vùng này. Từ trước khi lấy Oleg Blochin cô ta đã biết rõ câu chuyện đó và cô ta luôn có cảm giác rằng cô ấy sẽ là người phải giết chết Người Sói. Cô ấy muốn làm một việc anh hùng, và đã hóa thân hoàn toàn vào vai trò của người đàn bà Irina thuở trước. Cô ấy coi đó là số phận của mình, coi là người được tuyển lựa. Cô ấy sống toàn tâm toàn lực cho vai trò này, luôn luôn tin chắc rằng Người Sói vẫn còn sống. - Sự thật cũng đúng như vậy. - Chắc chắn. – Vladimir nhếch môi cười – Chỉ có điều Người Sói rất tinh khôn. Thường thường bao giờ nó cũng ẩn nấp rất kỹ. Nó biết nỗi sợ của người ta trước hòn đảo này, và nó cũng biết cả những huyền thoại cổ. Thường nó chẳng làm gì cả một thời gian rất dài, để rồi đột ngột rời bỏ nơi ẩn trốn và ra tay. - Irina cũng biết như vậy. - Chắc chắn. - Cô ấy làm gì? - Cô ấy muốn thay đổi tất cả. Cô ấy rời bỏ làng, trở thành một nữ chiến binh. Cô ấy lên đảo, cô ấy muốn diệt trừ con quái vật, và cô ấy quyết chí chỉ rời đảo này khi đã thực hiện xong chuyện đó. - Còn chồng cô ta? Hắn phản ứng ra sao? Hắn đóng vai trò nào trong trò chơi này? - Mình cũng không biết, John. Nhưng mình tin hắn chẳng đóng một vai trò tốt đâu. - Hỏi cô ta đi. Vladimir làm theo lời tôi, nhưng Irina chỉ lắc đầu. Cô ta cũng trả lời, Vladimir dịch cho tôi nghe. - Cô ấy cho rằng Vladimir không hiểu rõ chuyện. Đúng hơn thì không hiểu chính xác từng chi tiết. Hắn ta đã đứng về phía con quái vật. - Tại sao? - Chuyện đó thì Irina cũng không biết. Đã lâu lắm rồi cô ấy không gặp hắn, mặc dù cả hai vợ chồng bây giờ đều có mặt trên đảo. Nhưng cô ấy tin rằng chồng cô ấy rất yêu cô ấy, yêu đến mức độ mù quáng và vì thế đã làm chính những điều sai trái. Tôi đảo tròng mắt lên trời. - Thật không thể tin! Mình không hiểu. - Mình cũng không hiểu, nhưng chúng ta đành phải chấp nhận thôi, cho tới khi tìm được lời giải thích chung cuộc. Cho tới thời điểm này, nhân vật chính của trò chơi ma quỷ chết chóc vẫn chưa xuất hiện. Chúng tôi đã nghe nói nhiều về nó, nhưng nó vẫn đang lẩn quất đâu đó. Đã tới lúc đề cập tới vấn đề cởi dây trói. Irina có thể giải phóng cho chúng tôi. Tôi nhắc Vladimir. - Rõ rồi, để mình nói. Mình cũng sẽ nói với cô ta là hai chúng ta đứng về phía cô ấy. - Cậu đã nói cho cô ấy biết ông chồng Oleg của cô ta đóng một vai trò như thế nào chưa? - Không trực tiếp. - Thế thì nói đi. Vladimir định làm. Nhưng chúng tôi đã bỏ lỡ thời cơ thuận tiện. Mặc dù không nghe thấy, nhưng phản ứng của Irina cho chúng tôi biết đã có sự kiện mới xảy đến. Vẫn đứng trên bậc cầu thang, nhưng người đàn bà vụt rùn người xuống và chúng tôi thấy hai tay cô nắm chặt hơn nữa cán cây kiếm cong, một cây kiếm đủ mạnh để giúp cô chặt đầu con quái vật. Thế rồi người đàn bà xoay người lại, chạy một vài bậc cầu thang lên trên, nhưng vẫn chưa khuất khỏi góc nhìn của chúng tôi. Cô ta dừng lại, nghe ngóng, xoay người rồi lại chạy trở xuống. Rồi cô ta nói một điều gì đó, mặt nhăn lại. - Cô ta nói gì vậy? - Nó đến đây rồi. - Khốn kiếp, dây trói! Irina đứng lại trước mặt chúng tôi. Cô ta muốn lên tiếng, nhưng giọng Vladimir vang to lên. Anh nói chặn lời cô. Tôi thấy rõ giọng thúc bách của anh, giục cô cắt dây trói cho chúng tôi. Irina quay đầu trở lại, nhưng Vladimir thúc hối mạnh hơn, nhất quyết không buông tha. Khi anh quay người và chìa lưng về phía cô gái, tôi cũng làm theo anh. Dù cô ta bực bội mắng chửi đi chăng nữa, tôi không quan tâm. Tôi chỉ muốn thoát bằng được sợi dây trói này. - Trời đất! – Anh chàng người Nga rên lên. Trong tích tắc sau đó, tôi cảm nhận lực thúc vào dây trói trên tay tôi. Tôi muốn giúp Irina, nhưng đáng tiếc lại chuyển động hai bàn tay quá mạnh, khiến mũi kiếm hơi rạch vào thịt. - Nó chưa đứt hẳn! – Vladimir hào hển. Những dây trói của tôi cũng chỉ mới lỏng ra. Mà Irina lại đã hết thời gian để kết thúc công việc, bởi chính trong lúc đó, đoạn trên cầu thang vang lên một âm thanh trầm đục. Một cánh cửa bật ra. Một giây sau đó, tiếng tru điên khùng vang vọng suốt tầng hầm. Rồi thêm một giây đồng hồ sau, tất cả chúng tôi cùng nhìn thấy con quái vật. Sự xuất hiện của nó khiến cả ba người rởn gáy. Nó là một con quái khổng lồ, hoang dại như thuở lập trời mở đất! Bắt đầu cuộc chiến sống còn, tất cả chúng tôi đều rõ như vậy. Không còn giải pháp nào khác. Chúng tôi rất muốn hỗ trợ cho Irina, nhưng cả Vladimir và tôi đều bị ngăn cản bởi lằn dây trói còn nằm lại trên tay. Tốt hơn cả là rút lui. Không cần trao đổi, hai chúng tôi ngay lập tức xoay người chạy tới cây cột đứng sau đó, tìm một chỗ ẩn. Tôi nghe tiếng bạn tôi nguyền rủa, bực bội và cay đắng, nhưng anh không đủ điều kiện thay đổi tình huống. Thở hào hển, anh đứng lại bên tôi. Hai bàn tay sau lưng múa máy liên tục. Một phần dây trói đã bị cắt đứt, nhưng vẫn còn vài vòng bao quanh cổ tay. Cả tôi cũng cố gắng hết sức để cởi dây. Irina lúc đó vào tư thế chiến đấu! Cảnh tượng trước mắt chúng tôi hiện ra như trong sân khấu kịch, nơi phông màn cũng thường thường có một chiếc cầu thang. Người đàn bà đứng bên dưới, hai chân dang rộng để chắc thế. Bàn tay phải của cô cầm cây kiếm, cánh tay giơ chênh chếch. Những lọn tóc dài, xoăn tít, phủ xuống gáy cô như một tấín khăn. Tôi có thể tưởng tượng khuôn mặt cô bây giờ đang căng thẳng nhăn nhó đến chừng nào, nhưng chắc chắn cô ta không sợ hãi. Người đàn bà cần một sự kết thúc rõ ràng. Tình huống này không thể mãi mãi tiếp tục. Con quái vật đang rình phía trên cô năm bậc thang! Trời đất, nó là một con quái vật khổng lồ. Một thứ đồ sộ trong tất cả những con quái vật. Nó hơi cúi mình xuống, mõm há to. Cái mõm thậm chí còn hơi giống mõm chó. Hai hàm răng sáng quắc. Khoảng mõm ở dưới trào lên một thứ bọt trắng như một nồi súp đang sôi. Những âm thanh gầm gừ đầy đe dọa. Cả hai chi trước của nó cũng không có một chiều dài bình thường, chúng tỏ ra quá dài so với cả thân hình khổng lồ, phần dưới là những móng vuốt có thể so sánh với dao găm. Tôi tự hỏi, làm sao Irina có thể ngăn chặn được con quái vật này. Trông người đàn bà bây giờ thật nhỏ bé, và thật mỏng manh khi so sánh với con quái vật khổng lồ. Miệng tôi đắng chát, cả dạ dày cũng nằm trĩu xuống như đá tảng. Vladimir chắc chẳng khá hơn. Nhưng hai chúng tôi đâu có thể can thiệp bởi những vòng dây trói khốn nạn cho đến giờ vẫn chưa đứt hẳn. Dù chúng tôi không ngừng giằng xé và không ngừng hy vọng nó sẽ rơi xuống trong vài giây đồng hồ tới. Trong một tình huống như thế này, thời gian bị kéo dài ra như cao su. Từng giây đồng hồ nhỏ xuống từ từ, chậm chạp như những giọt nước. Tôi biết đi