Polaroid

Đọc truyện ma- THẤT DẠ ĐÀM

ử kể tới đây, ánh mắt ẩn chứa nhiều điều hơn nét mặt, đó là một trái tim nhu tình, không nén được phiền muộn. “Tỷ tỷ của ta không có yêu lầm người, Cửu hoàng tử kia đích thực là nhân trung long phượng, càng khó có được chính là chàng có một tấm lòng cao đẹp thuần khiết. Chẳng qua là bệnh tình của chàng đã quá nặng, tất cả thuốc thang đều không có hiệu quả, chàng sắp chết. Trước khi chết, chàng có một thỉnh cầu muốn trở về Bắc Cương. Ta theo chàng đi đến Bắc Cương, cũng ngay tại đó, ta gặp tỷ tỷ mình. Tỷ tỷ của ta đã chết gần hai năm, lơ lửng giữa không trung, xuất hiện trước mặt ta cùng Cửu hoàng tử, cuối cùng dùng hồn phách của chính mình… cứu chàng…” Người phụ nữ mang thai giật mình đứng dậy: “Cô nương nói sao? Lúc trước ta nghe đồn Cửu hoàng tử tìm được Thiên Sơn Tuyết Liên, sau khi ăn có thể chữa khỏi bệnh nặng đó là giả sao?” “Đó là chúng ta vì muốn ổn định lòng dân không muốn để mọi chuyện bị loạn lên mà tạo ra một lời nói dối thiện ý. Nhưng kỳ thực, người thực sự cứu chàng, là tỷ tỷ của ta.” Nử tử nói tới đây, ánh mắt như nước lướt qua trên mặt mọi người, uyển chuyển cười. “Bất quá, mọi người cứ coi như ta là người điên, đang hồ ngôn loạn ngữ đi.” Người phụ nữ mang thai nói: “Cô nương yên tâm, hôm nay chúng ta nghe được chuyện này, ngày mai ra cửa liền quên, một chữ cũng không nói lại với người ngoài!” Ta nghĩ rằng nếu muốn thật sự muốn truyền ra ngoài, mỗi câu chuyện cũng đủ dọa chết hàng đống người! Khẩu khí của nữ tử trở nên nhẹ hơn, ánh mắt bỗng nhiên u buồn: “Tỷ tỷ của ta… Chết thực không cam lòng. Có điều, ta vẫn thực lòng hâm mộ tỷ ấy…” Lúc này đây, không đợi Chung Vu mở miệng, ta liền chủ động nhìn về phía hắn, đợi xem hắn trêu cợt gì nữa, ai ngờ, hắn lại không nhìn ta, ánh mắt vẫn dừng lại ở trên người nữ tử kia, chăm chú một cách bất ngờ. Không biết vì sao phát hiện việc này làm ta cảm thấy có chút buồn bực, liền ho khan một tiếng, quay đầu nhìn về phía người phụ nữ mang thai: “Tới phiên ngươi, người cũng kể chuyện xưa đi!” Người phụ nữ mang thai ngại ngùng cười nói: “Ta là phụ nữ thôn dã trên núi, làm gì có chuyện xưa mà kể? Hơn nữa bình thường cũng là mặt trời mọc thì dậy làm việc, mặt trời lặn thì đi ngủ, ngày trôi qua cực kỳ bình thường, cho tới giờ cũng chưa thấy xảy ra chuyện gì lớn…” “Vậy vì sao ngươi lại đến nơi này?” Một phụ nữ đã mang thai to như vậy còn đi xa, muốn chết sao?! Người phụ nữ mang thai thở dài, uể oải nói: “Đừng nói nữa. Ta vốn nghĩ thừa dịp còn chưa sinh nên đi ra ngoài, đến Thiên Nhất Thánh Quan cầu một cái tên hay cho nó, ai ngờ vừa đến chân núi, chợt nghe được tin quan chủ Trang chân nhân đã đi về cõi tiên…” Ta lắp bắp kinh hãi: “Cái gì? Trang Duy đã chết?” Người phụ nữ mang thai kinh ngạc nói: “Như thế nào? Phu nhân cũng biết Trang quan chủ?” Biết… Ta đương nhiên biết. Hoàn toàn không giống với người đang ngồi cạnh ta thành công nhờ mua danh chuộc tiếng, Trang Duy kia, đích thực là cao nhân, nhân phẩm hoàn toàn không có gì phàn nàn, đối xử với người hay yêu đều bình đẳng, sẽ không từ bi nhưng trước sau vẫn đối đãi ngang hàng. Tóm lại, kẻ chán ghét con người như ta, tự đáy lòng cũng ưa thích một người. Không nghĩ tới hắn đã chết. Kỳ quái thật, theo lý thuyết, căn cứ vào tu vi của hắn, không thể nào đi sớm như vậy được, càng miễn bàn tới việc đột nhiên tử vong… Ta một bụng hồ nghi nhìn về sang Chung Vu, vừa lúc hắn cũng nhìn qua ta, vì thế hai chúng ta dùng ánh mắt trao đổi như sau… Ta: Ê, Trang Duy chết có dính dáng gì tới ngươi không? Chung Vu: Này này này, hắn chết vì cái gì sao lại liên quan tới ta? Ta: Hừ, đừng có chối, ngươi vẫn luôn ghen tị hắn. Pháp lực tuy rằng không địch lại ngươi, nhưng người ta mới tu chân mười năm đã vượt qua đạo hạnh mấy trăm năm của ngươi, nếu có thể sống lâu hơn, nhất định cao siêu hơn ngươi! Cho nên ngươi tìm một cơ hội phòng trừ hậu họan hại chết hắn, có phải không? Ta vốn định trêu tức mới nói vậy, không nghĩ tới hắn khẽ biến sắc, lại lộ ra biểu tình rúng động… không thể nào? Chẳng lẽ thật sự bị ta nói trúng? Đúng lúc này, cánh cửa bên ngoài đột nhiên bị người nào đó phá mở, phát ra tiếng vang thật lớn, ta theo bản năng nhảy lùi về sau, sợ là thiên lôi đánh vào, lấy mạng của ta. Kết quả sau khi ổn định thân mình lại vừa thấy, thì ra là một thiếu niên răng trắng môi hồng. Bằng đạo hạnh cao thâm của ta, liếc mắt một cái nhìn ra thiếu niên kia không phải là người, mà là hồ yêu. Khoan đã, ta nhìn kỹ lại, vô cùng quen mắt! Đây không phải là tiểu hồ ly mồ côi mà lúc trước Chung Vu thu dưỡng sao? Nó không phải đã chạy thoát sao? Như thế nào lại xuất hiện? Thật giỏi nha, lại còn dám trở lại chỗ Chung Vu để tìm cái chết? Ta còn chưa hết kinh ngạc, chỉ thấy hắn tiến tới túm lấy cổ áo Chung Vu, hỏi dồn: “Giờ nào? Nơi nào?” Hai câu hỏi không đầu không đuôi, vậy mà Chung Vu nghe qua có thể hiểu, chẳng những nghe hiểu, lại còn tủm tỉm cười đáp: “Năm Tân Tử sơ tuần tháng tư Thẩm Gia thôn, người nhà Vương thị.” Hồ yêu nghe xong lời này, lại như một trận gió xoáy rời đi, đúng là tới nhanh đi cũng mau. Trong phòng mọi người lại tựa hồ không nhìn thấy hắn, vẫn giữ nguyên tư thế uống rượu nói chuyện như cũ. Vì thế ta nhíu mi, tiếp tục cùng Chung Vu trao đôi bằng ánh mắt: Êeeee, rốt cuộc là chuyện gì thế? Hắn nhướng mày: Ngươi sẽ biết nhanh thôi. Ta nâng mi: Rất nhanh là bao lâu? Hắn giãn mày ra: Ngay lập tức. Ta vừa nghĩ tiếp theo nên gây sức ép như thế nào trên đôi mi, một đạo sét đánh xuống cái ầm, làm tan nát nóc nhà trong nháy mắt, ta sợ tới mức vội vàng nhảy dựng lên, không thể nào, ngay cả nơi này cũng không an toàn sao? Chính lúc đang rầu rĩ nghĩ làm sao để trốn, đã thấy leng keng một tiếng, một quầng sáng màu lam hiện ra, bao phủ lấy ta và mọi người trong sảnh, nguyên lai lại là Chung Vu dùng pháp thuật của hắn, tạo ra cho chúng ta một đạo kết giới. “Sao lại thế này?” Ta rốt cuộc mặc kệ việc trao đổi bằng ánh mắt, trực tiếp sửa thành lời nói. Thời điểm nguy cấp như vậy mà hắn hoàn toàn không chút hoang mang, vừa niệm pháp quyết, vừa vươn ngón trỏ chỉ chỉ trời đen nghìn nghịt: “Không nhận ra sao? Thiên kiếp.” “Tên khốn, ta đương nhiên biết là thiên kiếp! Cái ta hỏi chính là – vì sao lại đánh đến nơi này? Nơi này chẳng phải đều là người sao?” “À” Hẳn ngước đầu sang một bên, cư nhiên đúng là còn đang nghĩ nghĩ, cuối cùng nhún vai: “Đại khái là ông trời cũng bị cảm động bởi ý chí thành tiên của ngươi, nên mặc kệ những người này, vội vàng thành toàn cho ngươi đó.” … Ta thật sự muốn nhảy qua bóp chết tên này. Có điều ta vừa mới nghĩ thầm trong bụng, hắn đã phát ánh mắt cảnh cáo lại đây: “Nếu như muốn kết giới không có việc gì, hiện tại tốt nhất không nên đụng tới ta.” Uy hiếp ta, xem như ngươi lợi hại! Liếc một mắt nhìn lôi quang trên không trung, ta thấy lạnh sống lưng, khẳng định ta không phải đối thủ của thiên lôi, nếu bị nó đánh trúng, không thành tiên được vẫn là chuyện nhỏ, chỉ sợ hồn phi phách tán. Ông trời ơi, người rốt cuộc là an bài cho ta quỷ kiếp đây mà! Vì sao lại dùng lôi thuật khủng bố nhất trong tất cả pháp thuật? Lôi thuật gạt qua một bên đi, vì sao lại còn muốn ta bổ ta ra a! Rốt cuộc là ta đã phạm vào tội nghiệt gì mà để ta bị ngũ lôi oanh đỉnh? Lại một tia sét đánh xuống, dù cho đang ở trong kết giới, vẫn bị dọa theo bản năng co rụt người lại, núp dưới tay áo Chung Vu. Hắn bật cười nói: “Này này này, ngươi thật đúng là lấy ta ra làm lá chắn sao?” Ta gắt gao kéo lấy tay áo của hắn nói: “Ta nên làm gì bây giờ?” “Còn làm gì nữa? Ngươi muốn thành tiên hay không?” “Muốn” Ta nói như đinh đóng cột. “Vậy ngoan ngoãn đi ra ngoài cho sét đánh đi.” Hắn cười thoải mái vô cùng. “Nhưng ta không muốn bị sét đánh!” Ta vô cùng ủy khuất. “Vậy thì không thành tiên được rồi.” Hắn nhẹ nhàng nói bâng quơ. “Ê…” Ta lắc lắc ống tay áo hắn “Tất cả những điều này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Chung Vu thở dài, ánh mắt rơi xuống những người hoàn toàn không biết gì đang ở trong này, sắc mặt bỗng trở nên vô cùng trang trọng và nghiêm túc: “Nói thật với ngươi, kỳ thực cái gọi là kiếp nạn của ngươi, không phải thiên lôi.” “Sao? Vậy sét này từ đâu đến?” “Thật ra kiếp nạn của ngươi chính là xá mình.” “Gì?” Ta càng không rõ. Hắn kiên nhẫn giải thích cho ta nghe: “Tuy rằng ngươi có đủ linh tính, đạo hạnh cao thâm, nhưng trời sanh tính vì tư lợi mà lạnh lùng không biết thông cảm, vô tâm, vô trách nhiệm, không có lòng từ bi…” Mỗi một từ hắn nói ra, mặt ta lại đen thêm một phần. “Lại còn ngạo mạn, tự nuông chiều chính mình, tùy hứng, cũng chính là ‘Ngạo kiều hệ’ mà nhân loại mấy ngàn năm nay hay nói đến…” Đó là gì? Chung Vu lại thở dài, rốt cuộc dừng lại thấp giọng nói: “Cho nên, ngươi muốn thành tiên, trước hết phải có cái thiện, có lòng từ bi nguyện ý vì cứu người mà hy sinh chính mình. Nên khi thiên lôi giáng xuống, ngươi có thành tiên hay không phải nhìn xem ngươi có tình nguyện vì những người trong đại sảnh này, đem thân ra xá mình cứu người hay không.” Chết tiệt, ta cuối cùng cũng coi như nghe hiểu: “Ý của ngươi là muốn ta giúp họ chịu bị sét đánh, cho dù là sẽ chết?” “Đúng vậy. Nếu không ngươi nói thử xem tại sao đang êm đẹp trời lại đổ tuyết lớn như vậy, lại còn cố ý để nhiều người đi xa trong lúc này, vào nhà của ngươi? Tất cả chuyện này đều là ông trời an bài cho ngươi đau khổ.” Từ từ tiêu hóa lời hắn nói, nghĩ lại, đúng là như vậy. Chung Vu nói: “Những người đó bị chọn, cũng đều có nguyên nhân. Theo khía cạnh nào đó, bọn họ ít nhiều cũng đã thấy thiên cơ. Thiên cơ không thể tiết lộ, tam giới cần cân bằng. Cho nên, nếu như ngươi không chịu cứu, bọn họ bị sét đánh, giống như mọi người thường nói là giết người diệt khẩu.” Ta run run: “Ông trời mà cũng làm chuyện đê tiện vô sỉ như vậy sao?” Chung Vu mắt phượng dài hẹp miễn cưỡng nhìn ta: “Ngươi nói xem?” Ta rơi lệ đầy mặt. “Nhưng ta nghe nói cho dù pháp lực rất mạnh, đã trúng thiên lôi nhất định hồn phi phách tán, tan thành tro bụi mà mà.” “Đúng vậy.” “Hồn phi phách tán ta làm sao mà trở thành tiên được nữaaaaaaaa?” Ta kích động quên là đang trốn, mới vừa đứng dậy từ tay áo hắn, tia sét kia liền giáng xuống, đánh vào trên kết giới, cũng không biết Chung Vu vô tình hay cố ý, ngón tay run lên, kết giới mở ra một đường, tia sét kia liền đánh xuống bên chân ta, ta sợ tới mức thét lên chói tai, vội vàng trốn trở lại dưới tay áo. “Ngươi còn muốn thành tiên không?” Ngữ khí của hắn mang ý lôi kéo. “Muốn…” Nhưng ta không còn nói như đinh đóng cột nữa. “Vậy mau đi ra cho sét đánh đi” Hắn thoải mái vô cùng. “Nhưng ta không muốn hồn phi phách tán aaaa…” Ta vô cùng ủy khuất. “Có sao đâu? Chờ ngươi thành tiên thì hội tụ trở về.” Hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ. Ta ngẩn ra, tiện đà hưng phấn: “Thật vậy sao?” “Cái gọi là thành tiên quan trọng chính là linh nguyên.” Hắn nói câu đó, ta cảm thấy tăng thêm dũng khí, mới vừa sinh ra một chút hy vọng, ai ngờ câu tiếp theo hắn lại dội gáo nước lạnh: “Bất quá, ngũ lôi oanh đỉnh cũng là lệ hình thống khổ nhất trong thiên địa. Người thường bị đánh, nhiều nhất là đau đớn trong nháy mắt rồi chết ngay, cũng không quá khó chịu. Nhưng mà với ngươi đó là thiên kiếp, chỉ sợ vẫn đứng rất thẳng đến khi năm tia sét đánh xong, ý thức vẫn còn thanh tỉnh, đến lúc đó trơ mình nhìn thấy chính mình vỡ vụn, trôi nổi, chậc chậc…” Khẳng định sắc mặt của ta so với áo lông bạch hồ của hắn còn trắng hơn. Chung Vu lại nói: “Hơn nữa, sau khi bị sét đánh, nguyên thần của ngươi tuy vẫn còn, nhưng thân xác thì tiêu tan. Mỹ mạo của ngươi hiện giờ…. Haha, chỉ sợ cũng không còn nữa.” A a a, hắn đã nói đến điểm mấu chốt nhất! Ta vội vàng ôm kín mặt mình. Đây chính là điều tự hào nhất của cuộc đời ta nha! Làm một gốc cây đào, ta vốn là cái đẹp trong trời đất, mà sau khi biến thành người, lại càng xinh đẹp không gì sánh được, làm sao… làm sao lại có thể hủy đi như vậy? “Nói cách khác…” Trái tim nhỏ của ta run rẩy “Cho dù ta thành tiên, cũng sẽ không phải là bộ dạng hiện giờ?” “Đương nhiên.” “Vậy, sẽ…sẽ là bộ dáng gì?” Hắn nghĩ nghĩ: “Cũng khó nói. Thiên giới chúng tiên đương nhiên đẹp nhất là Hằng Nga, nàng sẽ không cho phép có người thứ hai đẹp hơn nàng.” Ta kêu lên: “Ta cảm thấy Hằng Nga dung mạo cũng bình thường thôi mà…” Hắn trừng mắt nhìn ta: “Nói thật, ta cũng cảm thấy như vậy.” Xong rồi, không biết sẽ thành bộ dáng gì nữa đây. Đang lúc tuyệt vọng, tự nhiên hắn lại nói thêm một câu: “Đó là nói theo hướng tốt. Còn không thì cũng có khả năng giống như Xích Cước Đại Tiên…” Ta lập tức quyết định: “Ta không cần thành tiên!” “Thật chứ?” Hắn nhướng mày. “Thật!” Khi ta nói lời này thần sắc bi tráng, như liệt sĩ hy sinh anh dũng. “Ta vừa không muốn bị sét đánh, cũng không định cứu người. Nếu pháp lực hiện tại của ta không kém, muốn làm gì thì làm, quá tiêu dao tự tại, cần gì phải thành tiên cho thêm chuyện. Cho nên, ta quyết định không thành tiên!” Ta thề tuyệt đối ta không bị ảo giác, bởi vì ngay khi ta nói xong lời này, trong mắt Chung Vu hiện lên một tia giảo hoạt mang ý cười, ta thầm kêu không xong rồi, không phải rơi vào mưu kế gì của hắn chứ? Lúc này tầng tầng mây trời trở nên trong sáng, màn đen rút đi, sấm sét tiêu tan, gió tuyết cũng ngừng rơi. Ta trợn mắt há hốc mồm. Cái gì? Thiên kiếp này cũng đi nhanh vậy sao? Cũng không để cho người ta có thời gian đổi ý? Trong tầm mắt, Chung Vu hiện ra như mặt trời mùa xuân, giũ giũ tấm áo lông hoa lệ, chấp tay thi lễ với ta: “Chúc mừng Đào đạo hữu, thiên kiếp tiêu tán, ngươi có thể tiếp tục tiêu dao tại nhân gian.” Không biế tại sao… Ta bỗng nhiên… Rất muốn khóc? 4. Ta cứ như vậy mà lưu lại nhân gian. Cơ hội duy nhất để đắc đạo cũng không còn. Mỗi khi nghĩ đến điều đó, ta vô cùng hối hận, thế nhưng, nếu để ta chọn lựa lại lần nữa, chỉ sợ vẫn sẽ trốn tránh. Năm tháng dài đăng đẵng, không có việc gì làm, ta bắt đầu tìm việc để làm… Đó chính là, vì sao mà Chung Vu nói ta và những nhân vật chính trong chuyện xưa mà mọi người kể đều từng có cơ duyên. Song, vô luận ta tra như thế nào, đều không tìm ra manh mối. Vì thế đành phải mặt dày đi cầu Chung Vu. Dĩ nhiên hắn tìm mọi cách làm khó dễ ta, cuối cùng sau khi ta chịu nhục dâng lên vô số bảo bối, hắn mới chịu mở miệng. “Ngươi còn nhớ mình mọc ra lần đầu tiên ở nơi nào không?” Còn có thể là đâu? Đó là nơi đầu trấn, mọi người thường ra đó đưa tiễn. Nếu không thì chủ nhân của đai lưng kia làm sao lại đem đai lưng cột trên người ta. “Vậy ngươi tu luyện thành tinh từ lúc nào?” Oa, cái đó thật lâu lắm rồi, ta cũng không nhớ rõ, đại khái… đại khái là sau khi thiếu nữ kia chết không lâu chăng? “Sau khi ngươi thành tinh có thể tự do đi lại, đã đi đâu?” Bình thường dưới tình huống này, khẳng định phải đi nơi linh khí nhiều hơn để tiếp tục tu chân đúng không? Chung Vu nhìn ta, ánh mắt trêu tức: “Sai rồi.” “Gì?” “Sau khi ngươi có thể đi lại, liền lập chí nhất định phải biến thành bộ dáng đẹp nhất trên thế gian, vì thế, tinh linh yêu quái khác tìm nơi có linh khí, còn ngươi tìm nơi có mỹ nhân ở đó.” Ta nghẹn họng nhìn trân trối, nhưng trong đầu nghĩ nghĩ, lại giống như đúng là chuyện ta sẽ làm. “Vì thế, đầu tiên ngươi đến Tây Quốc nơi có mỹ nhân nổi danh nhất – Đồng gia tiểu thư, khi đó ngươi còn chưa thể biến hình, cho nên ngoan ngoãn làm cây đào trong vườn nhà nàng mấy năm, nàng còn đánh đu trên người ngươi. Hắn nói lời đó, ta mới thật sự nghĩ tới. A, đúng vậy, ta nói vì sao đối với chuyện xưa đó lại quen tai như vậy, chính là ta tận mắt chứng kiến Thị quốc hoàng tử cùng Đồng tiểu thư gặp nhau lần đầu ngay dưới tàng cây của ta mà. Chung Vu thở dài: “Đáng tiếc Đồng tiểu thư bạc mệnh, không lâu sau đã hương tiêu ngọc vẫn, vì thế ngươi lại chạy đến Cung phủ, vốn là muốn tìm nữ nhân nổi danh trong nhà họ, không nghĩ tới nữ nhân kia đã tiến cung làm hoàng hậu, ngươi định đi, lại thấy Cung Thất thiếu gia. Hắn tuy là nam nhi, nhưng cũng đẹp tuyệt trần. Ngươi liền không bỏ qua, ở lại Cung gia đến mười năm. Ta không ngạc nhiên lắm, thì ra là thế. Khó trách, ta cảm thấy được chuyện xưa mà bà lão kia kể cũng quen. “Từ đó về sau, ngươi lại đến Liễu phủ rồi tới phủ của Cửu hoàng tử…” Khoan đã, ta phát hiện thấy vấn đề: “Ngươi nói ta đi Liễu phủ, ta tin! Có điều, Cửu hoàng tử… Đó là chuyện xảy ra mười mấy năm trước mà? Ta không phải mất trí nhớ đến mức mấy chuyện cách đây mấy năm ngắn ngủi cũng đều quên.” Ánh mắt Chung Vu bỗng nhiên trở nên sâu thẳm, ngước nhìn ta, trầm giọng nói: “Ngươi thực sự không có quên sao?” “Không có!” “Vậy thì… Vì sao ngươi vẫn không nhớ ta là ai?” “Gì?” “Sao vẫn không nhớ rõ vì sao ta lại cố ý muốn có đai lưng của ngươi?” “Sao là sao?” Hắn khép hờ mắt, khẽ thở dài, trong giọng nói chứa đựng sự buồn bã vô hạn: “Đào nhi ơi Đào nhi, nàng quả nhiên đã quên ta, hoàn toàn quên mất ta…” Lông tơ trên người ta đồng loạt dựng lên, chợt thấy vô cùng khiếp sợ, chẳng lẽ ta và Chung Vu cũng từng có cơ duyên sao? Chẳng lẽ những lần gặp gở, trải qua, đều là chuyện hiển nhiên đã được an bài? “Rốt cuộc là sao?” Ta hỏi vô cùng thành khẩn. “Muốn biết sao không?” Giọng nói của hắn buồn bã. Ta vội vàng gật đầu. “Bất kể phải trả giá điều gì lớn lao cũng muốn biết sao?” Ta tiếp tục gật đầu. “Vậy đưa đai lưng đó cho ta trước đi.” Ta có chút do dự, nhưng thấy nét mặt nghiêm trọng của hắn, không giống giả dối, ánh mắt cũng như ánh trăng vậy, ôn nhu mà bi thương: “Cái đai lưng đó là cơ duyên của chúng ta, đưa cho ta, ta nói cho ngươi biết.” Ta nghĩ rằng đai lưng kia cũng không phải vật gì quan trọng, vừa vội muốn biết chân tướng, bởi vậy liền lấy ra miễn cưỡng giao cho hắn. Đầu ngón tay chạm nhau, lòng bàn tay hắn lướt qua trên mu bàn tay ta, rõ ràng không có sấm, ta lại cảm thấy chính mình bị sét đánh trúng, run lên một trận. Chung Vu cầm đai lưng, nhìn thật lâu, ánh mắt từ từ biến chuyển, cuối cùng, đôi mắt đẹp từ từ giãn ra, nâng hàng mi thật dài lên, nhìn ta, bỗng nhiên cười. Nụ cười này, tim ta nhất thời trầm xuống… quá quen thuộc! Quá quen thuộc! Quá quen thuộc! Bởi vì… “Ngốc tiểu Đào, quả nhiên rất dễ bị lừa nha.” Chung Vu cười tủm tỉm nói. Đúng vậy, khi hắn gạt người đều trưng ra nụ cười này, ta quen hắn lâu như vậy, tại sao lại quên trước mắt chính là con người am hiểu lừa gạt nhất trên đời này? Sao lại ngốc nghếch hồ đồ tin lời hắn nói mà đem vật quan trọng nhất dùng để kiềm chế hắn mà đưa cho hắn? “Trả lại cho ta!” Ta lập tức đưa tay ra đoạt lại. Hắn khẽ động thân, nháy mắt bay xa hơn mười trượng, cầm đai lưng cười với ta: “Ngốc tiểu Đào, ngươi có muốn biết chân tướng sự việc không?” Ta vội dừng chân. Hắn thong thả nói: “Xem như ngươi biết nghe lời, ta cũng có lòng tốt nói cho ngươi. Sở dĩ ngươi cùng tỷ muội của ngươi khác nhau, bọn họ sinh trưởng chết già hoàn toàn vô ý thức, cũng không phải bởi ngươi có linh tính hơn so với bọn họ, mà là năm đó người hữu tình đem lời thề của họ thông qua đai lưng này tới nhánh cây trên đầu ngươi. Ngươi đã dính tới tình cảm mạnh mẽ đẹp nhất nhân loại, hơn nữa nàng kia chờ đợi ngày qua ngày, cho nên linh tính của nàng đã chuyển tới trên người ngươi, mới tạo ra hồn phách ban đầu của ngươi.” Ta không cách nào mở miệng, không cách nào động đậy, chỉ có thể nghe giọng hắn trầm thấp trêu chọc, tiếp tục từng lời nói tới. “Nhưng hồn phách của ngươi lại không đồng đều, bởi vậy đến khi thành tinh cũng là ngốc nghếch, cơ duyên xảo hợp đưa đến Đồng phủ, Cung phủ, Liễu phủ và Tần phủ. Ở nơi nào, cũng gửi mình vào ý niệm tương tư sâu sắc của nhân loại, hấp thu tương tư của họ, rốt cuộc linh tính lớn dần. Cho nên, cái gọi là tu luyện ngàn năm của ngươi, trước chín trăm năm chẳng qua chỉ là gốc cây bình thường mà thôi, duy chỉ có vài chục năm nay, là chân chính thăng hoa. Hồn phách chưa xong đã thành người trước nên mới không nhớ rõ những chuyện này, cũng là điều bình thường.” Dáng vẻ tươi cười của tên này thật đúng là chói mắt mà! Ta thật sự rất muốn, rất muốn bay tới bóp chết hắn. “Vậy vì sao ngươi lại xuất hiện trước mặt ta?” Ngón tay hắn vừa chuyển động, đai lưng bay bay trong gió, ta nheo mắt. Sau đó hắn cười: “Vì sao hả? Đương nhiên bởi vì… ta thiếu một nữ tỳ.” Gì? Ta hoàn toàn há hốc mồm. “Đã có sẵn một yêu tinh pháp thuật cường đại, tài năng, trong nháy mắt biến ra một căn nhà lớn như vậy, dung mạo lại thực xinh đẹp, ta cần gì phải cất công tìm kiếm nữa? Cho nên…” Hắn hướng về phía ta nheo nheo mắt “Chúc mừng ngươi. Tiểu Đào Đào, ngươi trở thành tỳ nữ của người trên trời dưới đất độc nhất vô nhị trời sinh dị bẩm thần thông qu







Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Tỉnh táo

Tỉnh táo Vừa xong bữa nhậu đầu năm với bạ...

Truyện Cười

18:56 - 26/12/2015

Mù màu!

Mù màu! Hai cha con đang đậu xe tại cột ...

Truyện Cười

18:42 - 26/12/2015

Giờ học sinh vật.

Giờ học sinh vật. Trong giờ sinh vật, cô giáo hỏi ...

Truyện Cười

21:53 - 26/12/2015

Khúc tình

Khúc tìnhTối qua, vì giận nhau, Hoàng để mẩu giấy bên điện ...

Truyện Ngắn

04:30 - 23/12/2015

Gõ cửa bằng….chim.??

Gõ cửa bằng….chim.?? Lại nói về Điêu Thuyền… Sau Khi...

Truyện Cười

22:00 - 26/12/2015