gười người vỗ tay ca tụng công đức. Ta đương nhiên cũng bị chấn động, trong ấn tượng thì người này tuy là chân nhân tu đạo nhưng lại không lấy việc trừ ma vệ đạo làm nhiệm vụ của mình, quả nhiên khi ta đến hỏi, hắn chỉ trả lời ba chữ – trời lạnh quá. Nói cách khác, sở dĩ hắn tiêu diệt ác hồ, đơn giản chỉ vì trời lạnh quá, mà hắn đúng lúc hắn đang thiếu một tấm áo lông. Ác hồ chết đi, bên trong vẫn còn một tiểu hồ mới sinh, Chung Vu nghĩ nghĩ, sau đó giữ lại bên người nuôi dưỡng. Mọi người thấy vậy lại một phen ca tụng công đức. Nhưng ta lại từng thấy rõ ràng hắn vừa ôn nhu cho tiểu hồ kia ăn, vừa vuốt ve bộ lông của tiểu hồ, cười tủm tỉm nói: “Lông thật đẹp, đợi lớn một chút có thể làm bao tay.” Không biết tiểu hồ nghe qua có hiểu lời hắn nói hay không, bởi vì chẳng bao lâu sau đã không thấy tăm hơi, ta hỏi Chung Vu, Chung Vu nói: “Nó trốn rồi”. Lại bồi thêm một câu: “Bây giờ là mùa hè, không vội.” …Nói cách khác, đợi đến mùa đông, hắn sẽ đi bắt nó lại… Tóm lại, trong số những người tu chân ta đã gặp qua, Chung Vu là kẻ giảo hoạt nhất, vô sỉ hại người ích ta, thấp hèn vô lương, nhìn thấy hắn xuất hiện tại nơi này, đầu ta nhất thời bị vỡ làm đôi – thời điểm mấu chốt như vậy, hắn định chạy tới xem náo nhiệt sao! Một bên trù cho hắn mau chết, một bên nhìn về phía bụng của người phụ nữ kia, thấy yên tâm trở lại. Thai nhi này cùng với nữ quỷ chết oan ba trăm năm trước, không liên quan gì tới ta. Tâm tình trở nên tốt, nụ cười của ta có thêm vài phần chân thành: “Trời đông giá rét, ngồi không cũng buồn chán, trong nhà còn có rượu ngon, không bằng mang ra giúp vui cho chư vị” Nói xong phân phó tiểu cẩu vĩ “A Thảo, nhanh đi mang tới.” Nó trừng mắt nhìn ta ngây ngốc một hồi mới tỉnh lại, xoay người rời đi. Ta đi đến trước mặt Chung Vu, tiếp tục cười nói: “Nghe nói đạo trưởng pháp thuật cao minh, sau nhà ta có chút dị trạng, không biết có thể thỉnh đạo trưởng tới đó xem qua không?” Chung Vu giũ giũ y bào, lông hồ ly mềm mại như làn nước chảy sóng sánh, làm ta thấy thật ghen tị. Gương mặt của hắn càng tuấn mỹ trên nền chiếc áo lông, thật đúng là tiên phong đạo cốt, siêu phàm thoát tục. Bộ dạng đúng là tai họa mà! “Vậy thỉnh phu nhân dẫn đường.” Hắn dùng nụ cười còn muốn chân thành hơn so với ta mà nói. 2. Ta đi trước dẫn đường, dọc đường chợt nghe hắn cười: “Tòa nhà này đúng là không tồi, hẳn ngươi đã phải tốn nhiều linh nguyên? Quả nhiên là cho tới giờ ngươi vẫn chỉ biết dùng khí lực vào những chuyện nhàm chán nhất” Ta hừ lạnh một tiếng: “Bà cô ta thích như vậy đó, ngươi quản được sao? Huống chi ta sẽ thành tiên, sau khi thành tiên muốn bao nhiêu linh lực thì có bấy nhiêu linh lực, còn cần quan tâm tới chuyện nhỏ này sao?” Chung Vu đưa bộ mặt nghiêm túc lại gần: “Nếu đã như vậy thì thương lượng một chút, dù sao sau khi ngươi thành tiên thì cũng không cần gì nữa, chi bằng đem cái đai lưng kia…” “Đừng hòng!” Ta dứt khoát cự tuyệt. Lại nói, ta sở dĩ gặp được Chung Vu chính là vì một cái đai lưng. Ngàn năm trước, có một đôi tình nhân ước hẹn dưới thân cây của ta, công tử đa tình nói với thiếu nữ mỹ lệ, đợi khi hắn thi đậu khoa cảo sẽ trở lại cưới nàng, vừa thề nguyền vừa đem đai lưng màu xanh ngọc bên hông cột lên nhánh cây trên đầu ta. Vì thế, sau khi công tử đi, thiếu nữ mỗi ngày đều chờ dưới tán cây. Ngày qua ngày, năm lại một năm. Đai lưng bị gió thổi nắng phơi, màu sắc phai nhạt, rách nát tả tơi. Nhưng thiếu nữ vẫn si ngốc chờ đợi như cũ. Khi đó ta vẫn là một gốc cây đào bình thường, đó là lần đầu tiên ta chứng kiến sự vô sỉ cùng sự kiên trinh của con người. Tỷ muội bọn ta đều rất thích loài người, muốn trở thành người, nhưng với ta mà nói, con người là loài sinh vật vô cùng phức tạp, phức tạp đến nỗi căn bản ta không muốn dính dáng tới. Sau đó có một ngày thiếu nữ kia không tới. Hơn nữa từ đó về sau vẫn không tới. Ta nghĩ có lẽ nàng đã chết. Bởi vì thật sự đã qua rất nhiều năm. Đợi sau khi tu luyện thành tinh, ta liền thu hồi đai lưng kia, thật ra ta cũng không mấy thích vật đó, nhưng vài năm sau đó, đột nhiên có một nam nhân tuấn mỹ không thể tưởng tượng được đi tới, hỏi xin ta cái đai lưng kia, lại có vẻ thần thần bí bí, ta liền quyết định không cho. Làm tinh linh yêu quái, một khi cho người ta cái gì đó, chẳng khác nào kết duyên cùng con người. Mà ta quyết chí thành tiên, thì làm sao có thể để dính dáng tới chuyện phiền toái này. Vậy nên Chung Vu vẫn bám lấy ta, còn ta vẫn không đồng ý. Hơn nữa, nhìn thấy một người bề ngoài nổi danh là không gì không làm được, thực chất hắn chỉ gạt người hại người, cái tên hại người này một mình ở đây làm ta thấy kinh ngạc, cảm giác không giống như bình thường. Ta đang nghĩ thầm trong lòng, bên tai lại nghe thấy Chung Vu thở một tiếng thật dài nói: “Thực ra… Vốn ta nghĩ rằng giao tình giữa hai ta cũng không nhỏ, có thể mắt nhắm mắt mở giúp ngươi tra xem thiên kiếp cụ thể sẽ rơi xuống vào lúc nào…” Định dùng lời lẽ này kích ta? Không có cửa đâu! “Không sao, dù sao ngươi cũng nói là sẽ xảy ra trong tháng này. Ta đã đợi ngàn năm, làm sao lại bận tâm đến một tháng ngắn ngủi?” “Biết đâu còn có thể nhìn rõ là cái gì…” Mắt ta cong cong lên, cười ngọt ngào: “Không sao. Muốn thành tiên, hiển nhiên phải nhận lấy khảo nghiệm. Đã có nhiều vị tiền bối thông qua khảo nghiệm, ta nghĩ ta cũng không thành vấn đề.” Chung Vu dùng đôi mắt tối đen như mực nhìn ta thật lâu, bỗng nhiên cũng cười: “Cũng được, ta đây trước hết chúc Đào phu nhân công đức viên mãn, nhất phi thăng thiên.” “Đa tạ.” Ta mới vừa nói xong câu đó đã thấy một luồng sáng trắng từ trên trời giáng xuống, cùng lúc đó bên tai vang lên một tiếng rền trời, cơ thể ta theo bản năng nhảy lùi về sau, đập vào trong ngực Chung Vu, bất chấp đau đớn, lời đầu tiên kinh ngạc kêu lên: “Thiên Lôi?” Quay đầu lại nhìn kỹ, đã thấy chỗ lúc nãy vừa mới đứng đã bị sét đánh nứt thành một cái hố lớn, toàn bộ mặt đất nơi đó bị lõm xuống. Hành lang mà ta biến ra cũng bị cháy rụi thành tro, không còn nữa. Ta bị sự việc kỳ lạ này làm kinh hãi vô cùng, vội vàng túm lấy áo Chung Vu hỏi: “Chẳng…chẳng lẽ cái gọi là thiên kiếp chính là… ngũ lôi oanh đỉnh?” Chung Vu cười tủm tỉm híp híp đôi mắt, bắt chước bộ dáng cười híp mắt của ta khi nãy: “Không sao đâu, Tiểu đào đào, nếu các vị tiền bối có thể vượt qua và đã thành tiên, ngươi nhất định không thành vấn đề.” Tên khốn này nói mát mẻ ta đây mà! Có thể thấy rõ ràng mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, ẩn hiện lôi quang, xem ra tia sét vừa rồi chẳng qua chỉ là khúc nhạc dạo, tiếp theo sẽ càng ác liệt hơn, ta không thèm cãi với hắn, lập tức xoay người chạy trở về tiền thính. Nơi đó ít nhất cũng có mười mấy người, hơn nữa còn có em bé chưa sinh, là nơi sinh linh nhiều nhất, tràn đầy dương khí, cho dù cái gọi là thiên kiếp cũng có hạn chế, đó là không thể phá hủy sự cân bằng trong tam giới. Nói cách khác, nếu như thiên kiếp này nhằm vào ta, chắc chắn nó sẽ không liên lụy đến sinh linh khác, giờ này khắc ngày, còn có chỗ nào an toàn hơn so với ở cùng con người? Ta chạy thẳng một mạch, vội vàng trở lại tiền thính, Tiểu cẩu vĩ đang rót rượu cho mọi người, thấy ta gấp gáp chạy tới liền mang bộ mặt dò hỏi. Khi ta bước một chân vào cánh cửa, lập tức cảm giác được không khí hoàn toàn bất đồng, bên ngoài rõ ràng mây che kín mít, sét đánh ầm ầm, nhưng đại sảnh lại chỉ có gió thanh nhè nhẹ thổi. “Các người… vừa rồi có nghe thấy tiếng sét đánh không?” Ta hỏi dò. Phụ nữ mang thai vội vàng tiếp lời: “Không có, có sét đánh sao?” Tim ta trấn tĩnh lại, xem ra tia sét vừa rồi quả nhiên là vì ta mà tới, cho nên hiện tại trốn ở chỗ này là an toàn nhất. Nghĩ tới đây, ta nhận lấy chén rượu trong tay tiểu cẩu vĩ nói: “Một mình ta ở phía sau viện cũng rất nhàm chán, đêm dài đăng đẵng, không bằng ngồi sưởi ấm cùng mọi người, thảo luận về những chuyện kỳ lạ mà bình sinh đã gặp, thấy thế nào? Người phụ nữ mang thai cười nói: “Chúng ta đang nói đây, phu nhân cũng đồng ý nghe thì tốt quá.” Ta ngồi xếp bằng bên lò lửa, có một người khác ngồi xuống bên cạnh, quay đầu nhìn lên, ra là Chung Vu. Chỉ thấy hắn nhướng mày dương dương tự đắc, cười tủm tỉm nói: “Không bằng kể cho ta chuyện ma quỷ đi, không chừng ta còn có thể giải đáp cho mọi người.” Tên này lại bắt đầu khoe khoang, sợ người khác không biết hắn pháp lực cao cường chắc. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, hắn cũng đích thực là người có pháp thuật cao nhất trong mấy trăm năm qua, chế ngự trăm quỷ, săn ác hồ, trời sinh mắt thần có thể thấy được kiếp trước kiếp sau. Ngay cả ta, vì muốn biết được thời điểm thiên kiếp cũng phải cầu hắn giúp đỡ, hiện tại nghĩ đến cái đai lưng kia, đại khái cũng là thứ duy nhất có thể chế ngự hắn. Cũng không biết hắn vì cái gì mà trăm phương ngàn kế phải có được nó. 3. Sau khi ta ngồi xuống, mấy vị nhân khách bắt đầu kể chuyện xưa. Người đầu tiên là thương nhân bán thuốc đã đi dọc từ bắc tới nam. Câu chuyện ông ta kể là: Hàng xóm của ông ta là người giàu nhất vùng, nghề chính là buôn bán trên thuyền. Trong nhà không có con trai, chỉ có một nữ nhi duy nhất, vì có giao tình tốt cùng Tả tướng, cho nên hàng xóm kia sau khi bị bỏ tù, liền đưa nữ nhi tới nhà Tả tướng gởi nuôi. Tả tướng có hai người con trai, trưởng tử phóng đãng ngang ngạnh, thứ tử tài mạo vang danh thiên hạ. Hiển nhiên tiểu thư kia ở cùng thứ tử sẽ tốt hơn. Vì thế sau khi người hàng xóm kia ra tù, liền cùng Tả tướng bàn bạc đem nữ nhi gả cho thứ tử. Ai ngờ, trước đêm đại hôn, một trận hỏa hoạn lớn đã thiêu hủy Đồng Lâu nơi ở của tiểu thư, tiểu thư chạy không kịp, đành bỏ mạng. Ta khẽ nhíu mày, bỗng cảm thấy chuyện xưa này có điểm quen thuộc, giống như đã nghe qua ở đâu. Vả lại… những chuyện quỷ ma cũng đều là dọa người mà thôi! Thương nhân nói: “Từ sau khi tiểu thư kia chết, hàng xóm của ta bi thương quá độ, ngã bệnh rất nhanh, vì để chữa bệnh, ông ta đã chuyển nhà về phía nam, khu vườn kia trở nên hoang vu. Thế nhưng hàng đêm đều có thể nghe thấy tiếng khóc truyền đến từ nơi ở của tiểu thư lúc trước. Có một tối nọ, ta đang ngắm trăng trong viện, nghe đầu tường bên kia lại có tiếng khóc, khóc đến ta tâm ý hoảng loạn, liền bắc thang đến trên tường, nhìn qua đầu tường bên kia…” Người phụ nữ mang thai hỏi tiếp: “Ngươi đã thấy gì?” Thương nhân nói: “Ta thấy một người con gái ngồi trong đống đổ nát, thân hình gầy yếu, gương mặt bị bóng đêm che khuất nên không thấy rõ. Chợt nghĩ không lẽ đây là nữ quỷ? Liền cố lấy dũng khí hỏi: “Ngươi là Liễu gia tiểu thư phải không? Vì sao ngươi khóc? Ngươi chết oan sao?” Ai ngờ nàng quay đầu lại, có vẻ còn kinh ngạc hơn ta: “Ngươi nói gì? Ta khóc bởi vì tiểu thư nhà ta đã chết”. Ta lại hỏi: “Tiểu thư nhà ngươi? Vậy ngươi là ai.” Nàng nói: “Tên ta là Tiểu Triều, là nha hoàn của thuyền vương thế gia Liễu gia, ta đang túc trực bên linh cữu tiểu thư”. Ta khẽ thở phào, thì ra là một nha hoàn trung thành này ở lại nơi này không chịu đi. Mấy ngày sau, nghe nói đại công tử của Tả tướng gia cũng bệnh chết. Có điều, nói đến cũng kỳ quái, từ sau ngày đó, tiếng khóc sau hậu viện cũng không còn nữa.” Người phụ nữ mang thai thở dài: “Những năm này mà còn có một nha hoàn trung thành như vậy, thật là hiếm thấy.” Chung Vu cười nhạt, mở miệng nói: “Nha hoàn cái gì, căn bản đó vốn là tiểu thư, à không, phải nói vốn là quỷ.” Thương nhân giật mình nói: “Đạo trưởng người vì sao lại biết?” “Ta hỏi ông, có phải nàng mặc y phục màu đỏ hay không?” Thương nhân ngẫm nghĩ kỹ lại: “Đúng vậy.” “Ông không thấy rõ khuôn mặt nàng, không phải vì ánh sáng mờ nhạt, mà… căn bản nàng không có mặt. Khuôn mặt của nàng đã bị thiêu cháy trong cơn lửa lớn.” Bốn phía vang lên những tiếng xôn xao. Trong lòng ta nghĩ Chung Vu rõ thật là gây chuyện, làm câu chuyện hay của người ta trở nên dày đặc quỷ khí, đừng quên ở đây còn có thai phụ, vạn nhất làm người ta kinh sợ sẽ liên lụy đến đứa bé trong bụng thì làm sao? Chung Vu đột nhiên chuyển ánh mắt về phía ta: “Kỳ thực ngươi cũng biết vị tiểu thư kia.” “Gì?” Hắn khẽ nhếch môi, chân mày giãn ra, ánh mắt lóe sáng. Mỗi khi hắn lộ ra vẻ mặt này, ta biết chắc hắn định thừa nước đục thả câu, quả nhiên câu sau của hắn là: “Sau này ngươi sẽ biết.” Xì! Hoa tiên ta đây không thèm biết! Người thứ hai kể chuyện chính là một lão nhân tóc trắng xóa, không giống người qua đường, ngược lại giống một lão ăn mày hơn. Lão thở sâu, ánh mắt trôi về nơi xa xăm: “Chuyện ta muốn kể, cách đây đã vài chục năm rồi… Đúng vậy, khi đó Tây Quốc của chúng ta có một mỹ nhân nổi danh tên Đồng Đồng, Thị Quốc hoàng tử cầu hôn nàng không thành, liền nổi giận, xuất binh tấn công, phụ thân của Đồng tiểu thư đáng thương liều chết chống cự bảy ngày bảy đêm, cuối cùng vẫn bị đánh bại. Thành bị phá cũng là lúc Đồng tiểu thư một mình đi lên thành lâu gieo mình xuống, đáng thương thay, nghe nói não chảy đầy đất, gương mặt của Thị Quốc tam hoàng tử cũng trắng bệch.” Ta lại nhíu mày, tại sao chuyện này cũng có điểm quen tai? Người phụ nữ mang thai nói: “Ta cũng biết rõ chuyện này, bởi vì ngoài cửa thành của Yến Thành đến giờ vẫn còn bia mộ của vị Đồng tiểu thư kia, rất nhiều người khi đi ngang qua đều đến đó dâng một bó hoa.” Lão ăn mày trên mặt lộ ra một loại biểu tình quái dị, thanh âm cũng trở nên hốt hoảng: “Thật ra đã từng thấy Đồng tiểu thư, hàng năm nàng đều cùng người nhà đi chùa dâng hương, ta đã tận mắt gặp qua nàng vài lần, bởi vậy đối với diện mạo của nàng đã nhớ như in trong lòng.” Người phụ nữ mang thai che miệng cười nói: “Thì ra lúc lão còn trẻ vẫn luôn ngưỡng mộ tiểu thư.” “Ta muốn nói không phải điều này, mà là… sau khi Đồng tiểu thư chết khoảng bảy tám năm, ta lưu lạc đến phương Bắc, lúc ấy ôn dịch hoành hành khắp nơi, ta không may cũng bị nhiễm dịch bệnh, ngay lúc nghĩ mình chắc chắn sẽ chết thì lại gặp được nàng!” “Cái gì?” Mọi người đồng loạt kêu lên. “Đúng là không thể tin được, nhưng mà, ta tuyệt đối không nhìn lầm. Mỹ nhân như thế không thể quên được, hơn nữa đã trải qua bảy tám năm, nhưng nàng không già đi chút nào, vẫn là bộ dáng khi mười lăm mười sáu tuổi. Đi theo phía sau bạch y cầm sư, vào ngôi miếu đổ nát, chẩn trị cho những người bị nhiễm ôn dịch mà không có tiền chữa bệnh như ta. Khi nàng tự tay đắp thuốc cho ta, đến giờ ta vẫn nhớ rõ những ngón tay linh hoạt hơi lạnh lẽo, cùng với nụ cười ấm áp mỹ lệ khi ngẩng đầu nhìn ta…” “Có phải là quỷ hồn hay không?” Lão ăn mày trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Nàng tuyệt đối không phải quỷ hồn. Không có quỷ hồn nào lại ấm áp như vậy, rất ấm áp…” Chung Vu vừa cười vừa sờ sờ mũi nói: “Lão nói đúng, nàng đích xác đã không thể xem là quỷ hồn nữa rồi.” Lão ăn mày cả kinh nói: “Đạo trưởng cũng biết sao?” “Nàng được cơ duyên tạo hóa, đã thành tiên nửa phần, đương nhiên không thể xem là quỷ hồn.” Nói đến đây, hắn lại thoáng đưa ánh mắt thần bí về phía ta: “Lại nói, phu nhân cùng nàng cũng từng có cơ duyên đấy.” Ai cùng ai cơ? Sao ta lại hoàn toàn không biết? Đầu óc ta trở nên mê muội, bất quá tốt nhất là không nên hỏi, bởi vì hắn đang chờ ta hỏi, rồi nhân cơ hội tốt cười nhạo, vơ vét tài sản của ta, ta quyết không để cho hắn có cơ hội này! Lúc này, người thứ ba cũng bắt đầu kể chuyện. Đó là một bà lão. “Lúc ta còn trẻ, từng là nha hoàn của một nhà giàu có. Chủ nhân gia họ Cung, tiểu thư tiến cung, sau đó trở thành hoàng hậu, có điều người tài giỏi nhất trong nhà này, còn có Cung Thất thiếu gia. Ngài yêu một nữ nhân đánh đàn mắt bị mù, bất chấp mọi người phản đối cũng cưới nàng, ai ngờ trong đêm tân hôn, tân nương lại biến mất…” Ta vừa định nhíu mày, lại thấy ánh mắt trong suốt mang vẻ chờ mong đã lâu của Chung Vu hướng lại đây, phỏng chừng hắn định nói chuyện này cùng ta có quan hệ, bởi vậy ta vội vàng ngồi ngay ngắn lại, tiếp tục nghe với bộ dáng chuyện này không liên quan tới mình. Nhưng trên thực tế, nếu hai chuyện trước chẳng qua đều cảm thấy hơi quen thuộc, thì chuyện này, trên cơ bản ta có thể kể tiếp đoạn sau – bảy năm sau, tân nương bỏ trốn kia lại xuất hiện. “Càng không thể nghĩ tới chính là bảy năm sau, cô nương kia lại xuất hiện!” Bà lão dùng ngữ khí hơi khoa trương mà nói. Thấy chưa, quả nhiên bị ta đoán trúng. À không, kỳ thực ta cũng không phải đoán, không hiểu rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn là ta biết tình tiết sau đó. “Chẳng những xuất hiện, hơn nữa đôi mắt cũng khỏi! Thất thiếu gia dĩ nhiên mừng rỡ vô cùng, cưới nàng lần thứ hai, nhưng hạ nhân chúng ta nói với nhau, nữ nhân kia có thể là mượn xác hoàn hồn! Bởi vì khi nàng bước đi không có một chút tiếng động, tai vô cùng thính, từ xa trăm trượng vẫn có thể nghe được rõ ràng… Điều quan trọng chính là vài năm sau ta bị điều đến quét tước ở tế tổ đường, một hôm không cẩn thận đụng trúng một cái bài vị trong đó, chỉ thấy cái giá bên cạnh dịch chuyển, lộ ra cánh cửa ngầm. Tuy rằng ta biết gia đình giàu có thường có những vài bí mật không để người khác biết, nhưng có điều không kiềm chế được sự tò mò, đi vào xem trộm. Kết quả… Các ngươi đoán xem ta thấy gì?” “Thấy gì?” Người phụ nữ mang thai rất phối hợp mà tiếp lời. Bà lão hạ giọng: “Ta thấy… bên trong là hầm băng, có đặt một khối quan tài thủy tinh, mà thất phu nhân của chúng ta nằm ở bên trong!” “A!” Mọi người phối hợp thét chói tai. “Ta bị dọa đến sợ lập tức đi ra, không dám nói với bất kỳ ai! Ngày hôm sau tìm cớ từ chối công việc được phân rồi xin hồi hương. Thật là đáng sợ, các người nói thử xem, mọi chuyện là như thế nào? Rõ ràng đã chết, lại còn xuất hiện trước mặt tất cả mọi người…” Bà lão nói xong run lên, xoa xoa tay chân của mình rồi nói: “Đây cũng có thể nói là ác mộng lớn nhất trong đời ta, may mắn là đã qua mấy chục năm rồi, nghe nói sau khi hoàng hậu chết thì Cung gia cũng đi xuống, lúc này ta mới dám nói ra, thật là đáng sợ, thật đáng sợ…” Chung Vu cười cười nói: “Kỳ thực lão bà người không cần phải sợ. Bọn họ đều gặp quỷ, chỉ có bà là gặp một người sống.” Bà lão mở to hai mắt: “Cái gì? Ngài nói trong quan tài kia chính là người sống?” “Người trong quan tài và người sau này mà bà nhìn thấy, không phải là cùng một người. Người trong quan tài dĩ nhiên đã chết, nhưng người ở bên ngoài thật sự là còn sống sờ sờ.” Bà lão mờ mịt: “Ta vẫn không rõ.” Chung Vu đảo mắt hướng về ta: “Vậy hãy để phu nhân giải thích rõ cho bà nha.” “Này!” Ta thiếu chút nữa nhảy dựng lên. “Sao lại liên quan tới ta? Ta cũng không biết đâu!” “Ngươi thật sự không biết sao?” Đôi mắt sáng long lanh nhất thời làm cho ta có cảm giác mình bị nhìn thấu. Ta hơi chột dạ, nhưng vẫn thẳng lưng nói: “Đúng vậy, ta hoàn toàn không biết gì cả.” Ta không muốn tranh cãi cùng hắn, ai ngờ hắn nghiêng đầu khẽ nói bâng quơ: “Không biết thì không cần nói. Kế tiếp đến phiên ai? Tiếp tục kể đi nào…” “Ta muốn kể… Là chuyện chính ta đã trải qua…” Người nói ngồi trong góc tối, thanh âm uyển chuyển nhẹ nhàng, bởi vậy ta không nén được quay đầu cẩn thận nhìn qua, vừa trông thấy, a lên một tiếng. Đó là một nữ tử chưa đến ba mươi, mặc y phục bằng tơ trắng, mặt mày như họa, hơn nữa thần thái dịu dàng, cử chỉ văn nhã, làm cho người ta nhìn thấy liền nảy sinh ấn tượng tốt. Dường như cảm giác được ánh mắt của ta, nàng ngước mắt lên, nhìn ta mỉm cười, một cảm giác quen thuộc dấy lên trong lòng, lúc này đây lại càng chân thật. Ta tuyệt đối đã gặp qua nàng! Tuyệt đối. Có điều, chết tiệt thật ta lại không nhớ ra được là đã gặp qua khi nào? Theo lý thuyết, ta chính là yêu tinh đã sắp thành tiên, linh tính phi phàm, như thế nào lại có thể bị mất trí nhớ? Trong lòng vô cùng buồn bực, mà giọng nói nhỏ nhẹ của nàng kèm theo sự ôn nhu, nhẹ nhàng truyền vào tai… “Mọi người tin không? Nếu như một người sau khi chết vẫn còn vướng bận chấp niệm sâu sắc đối với phàm trần, linh hồn có thể ở lại nhân gian. Thực ra ta vốn không tin, nhưng mà, hiện giờ ta tin… Bởi vì ta đã gặp tỷ tỷ của mình. Mà trên thực tế, nàng đã chết trước đó hai năm.” Ta nghĩ tới… Nữ tử kia hình như là chết vì bệnh. Bởi vì nàng một lòng ngưỡng mộ đương triều Cửu hoàng tử, vì thế đã dùng đôi tay khéo léo độc nhất vô nhị trong thiên hạ, tiêu tốn thời gian ba năm để thêu ra một cuộn họa tinh tế, dâng lên cho hoàng đế. Hoàng đế hỏi nàng muốn ban thưởng gì, nàng nói, nàng muốn gả cho Cửu hoàng tử. “Tần Vương không đồng ý, vì thế sau khi tỷ tỷ về nhà liền bệnh không dậy nổi, ba ngày sau đã hương tiêu ngọc vẫn. Hai năm sau, ta theo thúc thúc tiến cung, phụng mệnh chữa bệnh cho Cửu hoàng tử đang trong cơn nguy kịch, tận mắt nhìn thấy chàng.” Nữ t